Nhân Nhân khóc một lúc thật lâu mới ngừng lại, cô bé lau nước mắt rồi nói với Cố Ỷ:"Chị ơi, thật ra em còn quen một con ma nữa, hôm qua lúc về ngang bệnh viện thì quen được. Chị ấy nói chuyện với em một lúc, sau khi biết em từng giao dịch với chị, thì cũng muốn làm giao dịch với chị."

"Lúc đó em cũng không biết liên lạc với chị kiểu gì, nên nói với chị ấy địa chỉ tiệm của chị, có thể tối nay chị ấy sẽ đến tìm chị."

Nếu là người bình thường nghe được câu "Tối nay có một con ma sẽ đến tìm mình" chắc sẽ sợ chết khiếp, nhưng Cố Ỷ lại chẳng sợ chút nào, trái lại còn nghĩ: Hồn lực đến rồi!

Cô xoa đầu Nhân Nhân: "Được rồi, chị biết rồi, cảm ơn em." Loại hồn lực này, cô tuyệt đối không từ chối, càng nhiều càng tốt.

Ngay cả chính Cố Ỷ cũng không biết tương lai sẽ ra sao, không có chút khả năng tự vệ thì đúng là không được.

Lần này chia tay với Nhân Nhân, cô bé không níu kéo cô nữa, chỉ vẫy tay chào tạm biệt.

Tối nay về trễ, các tiệm cơm đều đã đóng cửa. Sau khi về lại tiệm vàng mã, Cố Ỷ gọi đồ ăn ngoài rồi ngồi ở tầng dưới bắt đầu chuẩn bị đạo cụ, chính là những gì Trần Tư Nam đã dạy cô.

Nhưng đạo cụ không dễ làm như vậy, giấy vàng mã có thể chứa đựng hồn lực cũng không thể làm một lần là thành. Lần này cô ngồi tĩnh tâm trên ghế, từ từ gấp giấy vàng mã, từ từ truyền hồn lực vào, nhưng chỉ trong chớp mắt, hình nhân giấy biến thành tro đen. Lúc ấy Cố Ỷ mới hiểu ra, lần thành công tối hôm qua đúng là hiếm có.

Có thể nói là vận may chó gặm mới gặp được.

Cố Ỷ thất bại liên tiếp, không biết đã tốn bao nhiêu tờ giấy rồi, cuối cùng bất đắc dĩ phải gọi video cho Trần Tư Nam.

Trần Tư Nam ở đầu bên kia trợn mắt: "Sao có thể dễ dàng thành công được? Nếu dễ thế thì ai cũng làm thiên sư bắt ma cả rồi. Mấy chuyện này ấy hả, thiên phú, nghị lực, nỗ lực – thiếu cái nào cũng không được. Giờ chị học mấy cái này cũng được xem là thanh niên lớn tuổi rồi, nhìn ba sư huynh của tôi đi, học từ nhỏ đến giờ vẫn chưa hiểu nổi cách nhập môn..."

Cậu đang nói dở thì phát hiện Cố Ỷ đã làm ra được một hình nhân giấy thành công, thấy cô vui vẻ viết chữ "Ly" bằng bút chu sa lên đó, cậu chớp chớp mắt.

Không hổ là người bạn mà mình chọn, ngày đầu tiên đã làm được nha! Cũng phải thôi, ai bảo mệnh cách của Cố Ỷ âm khí đến vậy!

Làm xong một hình nhân giấy nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, Cố Ỷ định làm tiếp, vừa làm vừa trò chuyện với Trần Tư Nam. Nói giữa chừng, cô đưa ra yêu cầu của mình: "Nhóc có thể giúp chị thu con ác quỷ trên người Lý Diễm Hồng được không? Giá cả thế nào cũng được."

Trước đây cô không tìm Trần Tư Nam là vì đã xem bảng giá của cậu, giá đó làm cô giật cả mình. Cô học pháp thuật là vì muốn tiết kiệm tiền và bảo vệ bản thân.

Nhưng nghề nào cũng vậy, từ nhập môn đến thành thạo đều cần thời gian. Cố Ỷ mà nghĩ chỉ cần vài ngày là có thể tự gánh vác một mình thì đúng là mơ giữa ban ngày.

Lúc trước cô còn nghĩ mình có thể tự lo liệu, giờ thì lại thấy... nếu thật sự không được, vẫn nên nhờ người giúp thì hơn. Nhìn tình trạng điên loạn của Lý Diễm Hồng bây giờ, không chừng lúc nào đó sẽ bị bắt trước mất. Đến lúc ấy, cô phải làm sao thực hiện lời hứa với Nhân Nhân? Khương Tố Ngôn vốn chẳng muốn đến đồn cảnh sát, nếu cô đưa Nhân Nhân đến đó, nhỡ đâu Nhân Nhân bị hồn phi phách tán thì phải làm sao?

Cố Ỷ lúc nói ra lời này đã chuẩn bị tinh thần bị Trần Tư Nam "chém đẹp" một khoản. Nhưng cô không ngờ Trần Tư Nam lại lắc đầu: "Trừ khi chị có thể dẫn Lý Diễm Hồng đến trước mặt tôi, nếu không tôi không thu phục được con ác quỷ đó."

Trên trán Cố Ỷ hiện ra một dấu hỏi lớn, động tác gấp hình nhân giấy trên tay cũng chậm lại: "Tại sao?"

Trần Tư Nam thở dài: "Chị nhìn xem tôi mới bao nhiêu tuổi, đạo hạnh làm gì đã cao siêu như vậy. Sư phụ và các sư huynh của tôi đúng là bị tôi khắc chết thật đấy, nhưng chị có biết họ chết như thế nào không? Tất cả đều chết vì bảo vệ tôi, bị quỷ hại chết cả. Mà ngay cả sau khi chết, họ cũng chưa từng từ bỏ việc bảo vệ tôi. Bài vị thờ ở đạo quán Thanh Sơn có khả năng khắc chế tự nhiên với lũ quỷ quái, nhưng phạm vi bảo vệ tôi chỉ giới hạn trong vòng một, hai cây số. Ra khỏi phạm vi đó, còn chưa kịp tới chỗ Lý Diễm Hồng là tôi đã bị mấy con quỷ khác ăn thịt rồi."

"Chị là món đại bổ đối với đám quỷ, tôi cũng thế. Nếu chị có thể đưa Lý Diễm Hồng tới đạo quán Thanh Sơn, tôi có thể dựa vào sự che chở của đạo quán mà dễ dàng trừ khử con quỷ đó. Nhưng nếu chị bắt tôi rời khỏi khu vực đó... thì khỏi bàn nữa, không có cửa đâu, cáo từ."

Cố Ỷ lúc này mới biết còn có lý do như vậy. Thôi được, vậy thì bắt Lý Diễm Hồng áp giải tới đạo quán Thanh Sơn vậy...

Cô còn định nói thêm vài câu với Trần Tư Nam, nhưng không ngờ cậu ta thực sự cáo từ rồi, bởi vì cậu ta là học sinh cấp hai, vẫn phải đi học. Trần Tư Nam sắp thi rồi.

Cố Ỷ im lặng. Có lẽ đây chính là chuyện mà bất kỳ học sinh nào cũng phải trải qua.

Đến lúc này, Cố Ỷ mới sực nhớ ra: sao anh giao hàng vẫn chưa gọi điện cho mình nhỉ?

Thực ra anh giao hàng cũng muốn gọi nhưng không dám. Vẫn là anh chàng giao hàng lần trước, vẫn đang làm nghề giao đồ ăn, và lại nhận được đơn giao từ Cố Ỷ. Nhìn thấy địa chỉ quen thuộc, anh ta tự thôi miên bản thân: "Đây chỉ là ảo giác, không phải thật đâu," rồi mới run rẩy xách đồ ăn lên chiếc xe điện rồi lên đường.

Lần này không có chuyện gì xảy ra, anh ta thuận lợi đến trước số 4-14 phố cổ. Vừa đến trước cửa, đã thấy một người phụ nữ đang đứng đó, quay lưng về phía anh, cũng đang định gõ cửa.

Anh giao hàng lập tức gọi: "Đồ ăn của chị đây!"

Người phụ nữ quay đầu lại, nói một câu: "Vâng..."

Anh giao hàng xuống xe, lấy đồ ăn từ trong thùng ra định đưa cho cô ta, nhưng người phụ nữ đó lại đứng yên bất động, tay cũng không đưa ra.

Này! Sao cô này kỳ vậy?

Anh ta vừa nói "Chị cầm lấy đi, tôi còn phải đi đơn tiếp đây" vừa đưa đồ ăn ra trước... Và rồi thấy cảnh tượng không thể tin nổi.

Đồ ăn đó xuyên thẳng qua cơ thể người phụ nữ.

Là thật sự xuyên qua. Anh ta có thể thấy cả người phụ nữ lẫn đồ ăn cùng tồn tại trong một không gian, cảm giác như chúng đã trùng khớp hoàn toàn, nhưng vẫn biết rõ một bên là người, một bên là túi đồ ăn, mà nó lại xuyên qua như thế. Cảnh tượng phi logic đó khiến anh giao hàng không khỏi nuốt nước bọt ực một cái.

Anh biết ngay mà! Biết ngay là không nên nhận đơn giao đến số 4-14 phố cổ này mà! Đáng đời cái tay thích tự chuốc họa vào thân!

Anh giao hàng hoảng hồn, buông tay làm rơi túi đồ ăn "bộp" một cái xuống đất, chẳng buồn quan tâm gì nữa, chỉ muốn chạy thật nhanh. Anh ta vọt lên xe điện rồi vặn ga hết cỡ, cả quay đầu cũng không dám ngoái lại.

Người phụ nữ cúi đầu nhìn túi đồ ăn dưới chân mình, nhất thời không biết phải làm sao.

Âm thanh bên ngoài rõ ràng đã bị người trong phòng trong nghe thấy. Tấm vách ngăn bằng gỗ thực ra cách âm cũng chẳng ra sao, giọng của anh chàng giao đồ ăn bên ngoài xuyên qua cánh cửa, mơ hồ vọng vào tai Cố Ỷ.

Cố Ỷ có chút tò mò, cảm thấy giọng anh giao hàng này nghe quen quá. Cô còn tưởng lần trước gây ám ảnh như vậy, anh ta sẽ nghỉ làm rồi chứ, không ngờ vẫn còn tiếp tục công việc giao đồ ăn.

Cô bước đến bên cửa, kéo cửa bên ra thì trông thấy bóng lưng anh giao hàng đang cưỡi xe điện lao vút đi, cùng với... một nữ quỷ đang đứng trước cửa.

Nhưng mà nói sao nhỉ, nữ quỷ này cảm giác có hơi khác lạ.

Lúc Cố Ỷ mở cửa bên ra, cô đã đứng rất gần nữ quỷ kia, nhưng lại không cảm nhận được chút nào cái cảm giác âm u đặc trưng của ma quỷ, trên người cô ta cũng không toát ra luồng khí lạnh nào cả.

Cố Ỷ còn đang thắc mắc, thì đã trông thấy túi đồ ăn bên chân nữ quỷ.

Tối nay cô đặt món gà om cay với cơm, món vừa rẻ vừa ngon, nhưng giờ đây, hộp gà om cay nằm sõng soài dưới đất, nước sốt màu nâu chảy tràn ra, làm ướt hết cả túi.

Mười ba tệ! Đó là phần gà om cay mười ba tệ đấy!

Cố Ỷ còn dùng cái phiếu giảm giá thành viên mà mình tiếc không muốn dùng, chứ không phải mấy loại phiếu khuyến mãi rẻ tiền mà phải đạt đủ mức mới được giảm. Sau khi trừ giảm giá mới còn mười ba tệ!

Thế mà giờ đây, tiền của cô, phiếu của cô, tất cả đều tiêu tan như mây khói. Không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức bỏ qua nữ quỷ đang đứng bên cạnh.

Chủ yếu là vì nữ quỷ này trông quá hiền lành, mà cho dù có nguy hiểm đi nữa, có Khương Tố Ngôn ở đây rồi, cô ta cũng chẳng thể làm gì được cô.

Cố Ỷ nhanh tay rút điện thoại ra, "tách" một cái chụp lại hiện trường thảm hại của hộp đồ ăn, chuẩn bị lát nữa đi tính sổ với anh giao hàng.

Đồ ăn thành ra thế này rồi, sao mà ăn nổi!

Chụp xong, cô nhặt túi đồ ăn lên rồi liếc nhìn nữ quỷ kia. Chỉ cần suy đoán một chút là cô đã hiểu, đây chính là nữ quỷ mà Nhân Nhân nói hôm nay sẽ đến tìm cô làm ăn.

Không chần chừ, Cố Ỷ lập tức nở một nụ cười thân thiện, mời nữ quỷ vào nhà.

Nữ quỷ có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi cô nha, nếu không phải tại tôi làm anh giao hàng sợ, thì chắc anh ta cũng không vứt đồ ăn bỏ chạy như thế..."

Cố Ỷ lúc này đã hiểu ra, anh giao hàng lại bị dọa bởi ma nữa rồi.

"Vào trong trước đi đã."

Cô đặt túi đồ ăn sang một bên, sau đó cùng nữ quỷ ngồi xuống, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc.

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Cố Ỷ không định khách sáo với nữ quỷ, vì chỗ này cách bệnh viện cũng hơi xa, tình trạng của nữ quỷ không cho phép dài dòng.

Nữ quỷ gật đầu, rồi nói ra mục đích chuyến đi này của mình: "Tôi vẫn còn vương vấn nơi nhân thế là vì có một tâm nguyện chưa hoàn thành. Thật ra tôi chỉ mới chết không lâu, lúc đó tôi đang mang thai, còn một tháng rưỡi nữa mới đến ngày sinh. Hôm đó có một gói hàng được giao tới, tôi nghĩ chỉ là món đồ nhỏ nên đã xuống dưới khu nhà lấy. Nhưng đang đi trên đường thì bị xe tông. Vào viện rồi thì do tai nạn cộng với khó sinh... tôi đã không qua khỏi."

Chết kiểu này... nói thế nào nhỉ, Cố Ỷ thấy cũng quá lạ lùng. Nhưng trong xã hội hiện đại, kiểu chết nào cũng có, vậy nên việc này cũng chẳng quá kỳ lạ.

Tuy vậy, cô vẫn không ngắt lời nữ quỷ, để cô ta nói tiếp: "May mắn một điều là tuy tôi mất rồi nhưng đứa bé của tôi vẫn còn sống sót. Do sinh non nên thằng bé phải nằm trong lồng ấp, đến mấy hôm nay mới được trở về với ba nó. Tôi dạo này vẫn luôn ở bệnh viện, dõi theo con mình. Nhưng chắc chẳng bao lâu nữa họ sẽ xuất viện trở về nhà. Tôi biết mình không thể theo về đó, nên nguyện vọng duy nhất của tôi bây giờ là... được ôm con một lần. Vì điều đó, tôi sẵn sàng đánh đổi toàn bộ hồn lực của mình."

Nghe đến đây, Cố Ỷ cảm thấy hơi nhức đầu. Nếu chỉ là truyền đạt nỗi nhớ thì còn dễ. Nhưng giờ là một hồn ma muốn ôm lấy con mình, cô ta làm sao có thể làm điều đó?

Lúc này Khương Tố Ngôn lại bay ra, quan sát nữ quỷ một lúc rồi đưa ra một đề nghị khiến Cố Ỷ suýt thì ngất: "Nàng cứ để nàng ta nhập vào thân thể mình chẳng phải là được sao?"

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Ỷ là bộ dáng của Lý Diễm Hồng, và phản xạ đầu tiên của cô chính là từ chối.

Nhưng nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của người phụ nữ trước mặt, cô lại không sao nói lời từ chối ra khỏi miệng.

Cô chuyển sang một góc nghĩ khác, trừng mắt nhìn Khương Tố Ngôn: "Nếu cô ấy nhập vào em thì chị không ghen à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện