Khi Cố Ỷ bước tới trước mặt hai cha con kia, người đàn ông mới chợt nhận ra cô đến tìm mình. Cô lấy lý do rằng mình là đồng nghiệp của người vợ, mà ma nữ vẫn đang đứng bên cạnh Cố Ỷ chỉ cho cô cách nói thế nào. May mà người đàn ông không nghe thấy ma nữ nói gì, nếu không thì lời nói dối này chắc chắn không thể giữ nổi.
Nhờ có sự giúp đỡ của ma nữ, cuộc trò chuyện giữa Cố Ỷ và người đàn ông diễn ra khá suôn sẻ. Cô liếc nhìn đứa trẻ trong nôi, đứa bé đã được cha ru ngủ, hoàn toàn không biết rằng mẹ mình đã qua đời, còn cha thì sắp phải đối mặt với muôn vàn rắc rối. Một đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu chuyện, đang ngủ say ngon lành.
Một lúc sau Cố Ỷ nói rằng mình cần đi vệ sinh, rồi ra hiệu cho ma nữ tìm một nơi vắng người.
Ma nữ đi theo Cố Ỷ vào trong lối thoát hiểm, vẻ mặt có phần thấp thỏm lo lắng, như thể sợ rằng Cố Ỷ sẽ không đồng ý.
May mắn thay, Cố Ỷ đã đáp ứng rồi. Trước khi đến, cô đã dúi cho Khương Tố Ngôn một con hình nhân có thể trừ tà đuổi quỷ, dặn rằng nếu có điều gì không ổn thì cứ dán nó lên người cô. Khương Tố Ngôn cũng nhận lấy con hình nhân ấy.
Với Cố Ỷ mà nói, tuy rằng Khương Tố Ngôn chưa hẳn hoàn toàn đáng tin trăm phần trăm, nhưng vẫn hơn đám quỷ khác nhiều!
Chính vì có lớp bảo hiểm này, cô mới dám đồng ý.
Ma nữ vui mừng ra mặt, thấy Cố Ỷ chấp thuận liền bước đến phía sau cô rồi nhập vào người.
Cố Ỷ quay lưng về phía ma nữ nên không thể nhìn thấy cô ấy đã làm gì, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một cảm giác rợn người như có sâu róm bò lên sau gáy, chậm rãi trườn dọc xương sống xuống dưới. Không hề đau, nhưng vô cùng ghê tởm.
Không chỉ là cảm giác trên thân thể, Cố Ỷ còn cảm thấy như có thứ gì đó đang chui vào đầu mình, một cảm giác buồn nôn và choáng váng bao trùm toàn thân.
Ngay khi ma nữ nhập vào người cô, trong đầu Cố Ỷ thoáng hiện lên rất nhiều ký ức liên quan đến ma nữ, có lẽ... đó là ký ức thuộc về cô ấy.
Cảm giác bị ép tiếp nhận những thứ không thuộc về mình khiến cơ thể Cố Ỷ phản kháng mạnh mẽ, cảm giác buồn nôn càng dữ dội, cô không kìm được mà vịn tường ngồi phịch xuống đất, đưa tay bịt miệng để không nôn ra thật sự.
Cảm giác này rất mãnh liệt và kéo dài khá lâu. Mãi đến khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Cố Ỷ mới vịn tường từ từ đứng dậy. Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh còn ra chiều hả hê, cứ như rất vui khi thấy người gặp họa – ít nhất trong mắt Cố Ỷ chính là như vậy.
"Cảm giác thế nào? Khó chịu lắm đúng không? So với hôn ước với ta thì bị nhập khó chịu hơn nhiều."
Câu này cũng đúng, nhưng hôn ước với Khương Tố Ngôn thì cũng chẳng dễ chịu gì, dù sao lúc đó cô còn bị kéo xuống âm phủ!
Cố Ỷ vịn tường đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng dần hiểu ra vì sao lúc đầu con ác quỷ kia không ra tay với mình.
Cô đúng là món "đại bổ", mà đâu chỉ mới bắt đầu từ hôm qua, ý định ăn cô chắc chắn đã có từ trước đó rất lâu.
Trong hai lần trước khi ác quỷ chưa biết đến sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, theo lý thì đã phải ra tay từ sớm rồi, nhưng lại không làm gì.
Hôm qua Cố Ỷ còn chưa hiểu vì sao. Nhưng hôm nay sau khi tự mình trải nghiệm cảm giác bị nhập, cô cuối cùng cũng hiểu.
Dù lúc đầu bị nhập rất khó chịu, vô cùng khó chịu, nhưng Cố Ỷ biết rõ mình là chủ nhân của thân xác này, còn ác quỷ chỉ là kẻ ngoài bước vào, cơ thể vẫn do chính cô làm chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô.
Thế nhưng theo thời gian, ác quỷ ở trong cơ thể càng lâu, dần dần sẽ giành được quyền kiểm soát, vì cảm giác khó chịu khi bị nhập sẽ ngày càng mạnh mẽ, khiến bản thân cô càng lúc càng suy yếu, từ đó quyền làm chủ cơ thể cũng sẽ dần dần bị lấy đi mất.
Điều này cũng có thể được kiểm chứng từ chính Lý Diễm Hồng.
Hiện tại xem ra bản thân vẫn còn an toàn.
Cố Ỷ rửa mặt trong nhà vệ sinh, sau khi gột sạch hết trạng thái vừa rồi của mình mới cùng "vong hồn sau lưng" xuất phát.
Khương Tố Ngôn đã chui vào trong cái bóng của Cố Ỷ, hiện tại Cố Ỷ có thể nói là được trang bị đầy đủ: một người trong bóng, một người trên lưng.
Bây giờ nếu Lý Diễm Hồng lại đến tìm cô, cho dù không có Khương Tố Ngôn, chưa chắc cô đã thua. Vì vong hồn sau lưng cô cũng có thể truyền sức mạnh cho cô, thực hiện những động tác phi thường như Lý Diễm Hồng đã làm hôm qua.
Cố Ỷ quay trở lại phòng bệnh, người cha kia vẫn đang trông chừng đứa con.
Cô khẽ thở dài, tạm thời giao quyền điều khiển cơ thể cho vong hồn sau lưng. Cảm giác này rất mới lạ và thần kỳ, ngay khoảnh khắc đó, cô thấy ma nữ đưa tay ra đỡ bên dưới tay mình, khiến cô giống như một con rối được điều khiển bằng dây, dưới sự dẫn dắt của cô ta, từ từ bước đến chỗ hai cha con.
Cô nghe thấy ma nữ cất tiếng, bản thân cũng bất giác lặp lại từng chữ theo, "Tôi có thể bế đứa bé một chút không?"
Người đàn ông sững lại, cảm thấy giọng điệu của Cố Ỷ quen thuộc đến lạ, có phần giống hệt với ai đó... Trong thoáng chốc, anh dường như thấy hình bóng người vợ đã khuất trên người Cố Ỷ. Nhưng nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là người đồng nghiệp của vợ anh lúc nãy sao? Anh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Anh bế đứa bé nhỏ xíu lên, đưa sang cho Cố Ỷ. Trong lúc đưa, anh còn hướng dẫn cách bế trẻ như thế nào. Nhưng chưa nói được vài câu, anh đã thấy Cố Ỷ rất thuần thục mà bế lấy đứa bé.
Cố Ỷ ôm đứa trẻ vào lòng, cảm nhận được hơi ấm nhỏ bé ấy cùng hương thơm nhẹ nhàng của sữa bột. Đó không phải mùi sữa mẹ, vì không có mẹ nên em bé giờ chỉ uống sữa bột bình thường.
Khi ôm đứa trẻ, Cố Ỷ chỉ cảm nhận được sự ấm áp ấy, không biết người mẹ có cảm nhận giống vậy hay không.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Cố Ỷ vụt qua rất nhiều hình ảnh, đều là ký ức của ma nữ. Có niềm vui khi phát hiện mình mang thai, sự mệt mỏi của giai đoạn đầu ốm nghén, nỗi đau khi hai chân phù nề lúc ngủ, sự ngọt ngào khi vuốt ve bụng mà mơ về tương lai... và cuối cùng là nỗi sợ hãi trong khoảnh khắc bị tước đoạt mạng sống.
Đó là một buổi chiều đầy nắng và gió mát, cô đang gọi điện thoại cho chồng, khó khăn lắm mới thuyết phục được anh đồng ý để mình xuống lầu lấy hàng. Trong lúc chồng căn dặn thì cô ngắt máy.
Khi vào thang máy, trong đó có một người mẹ dắt theo một đứa bé. Đứa bé ngây thơ nói bụng cô to quá, mẹ đứa bé bèn giải thích là trong bụng có em trai hoặc em gái, khiến đứa bé tròn mắt ngạc nhiên "Oa" lên một tiếng thán phục.
Khi đến tầng một, cô rời thang máy rồi vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con đang đi xuống bãi đỗ xe ngầm kia. Khu chung cư họ ở được quản lý rất tốt, ngoài đường đi cho xe điện và đường chính thì không có ô tô nào cả.
Cô nghĩ mình chỉ xuống đi dạo một chút để vận động thân thể nặng nề này, không ngờ lại có một người giữa ban ngày ban mặt uống say rồi đạp ga lao tới. Xe băng qua bồn hoa, lao thẳng vào cô đang bụng mang dạ chửa.
Người đó chạy rất nhanh, lại lao ra từ điểm mù của cô. Khi cô nghe thấy tiếng động và định né thì đã không kịp nữa rồi.
Cô cúi đầu, gập người xuống, ôm chặt lấy bụng. Trong khoảnh khắc va chạm dữ dội, cô chỉ có một suy nghĩ: con không thể gặp chuyện.
Xe cấp cứu 120 đến rất nhanh, nhưng khi lên xe cô đã bất tỉnh. Đến lúc vào phòng cấp cứu thì đã không còn cứu được nữa. Điều duy nhất bác sĩ có thể làm là cứu lấy đứa trẻ.
Trước khi con kịp chào đời, cô đã ra đi. Cô trở thành một hồn ma, tận mắt nhìn thấy con mình được sinh ra khỏe mạnh.
Cô không oán hận chút nào, ngược lại trong lòng chỉ toàn là vui mừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy con mình, trái tim cô đã được lấp đầy bởi đứa trẻ, không còn chừa lại một khoảng trống nào.
Chỉ có một nguyện vọng giữ cô ở lại chốn dương gian này, hóa thành một linh hồn lang thang: Nếu có thể ôm con một lần, thì tốt biết mấy.
Trong suốt quãng thời gian sau đó, cô luôn đi theo bên cạnh đứa trẻ, nhìn chồng mình lo lắng đi đi lại lại ngoài phòng kính, dõi theo tình hình của con; nhìn anh vụng về bế con lần đầu tiên dưới sự chỉ dẫn của các bà mẹ khác trong phòng bệnh. Cô chỉ đứng bên cạnh, học theo dáng vẻ của chồng, hết lần này đến lần khác dùng đôi tay không thể ôm nổi đứa bé của mình, giả vờ như đang ôm lấy con.
Thời gian quay về hiện tại, cuối cùng cô đã thật sự được ôm đứa bé vào lòng.
Đứa bé nhỏ xíu, mềm mại nằm trong vòng tay cô, khẽ mở mắt ra. Như thể bé biết rằng chính mẹ đang ôm mình nên đã nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Ỷ.
Người cha đứng bên cạnh nói: "Nó rất thích cô, người khác bế là nó khóc ngay."
Cố Ỷ mỉm cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt. Cô biết, đó không phải là nụ cười của mình, cũng không phải là nước mắt của mình mà là của người mẹ ấy.
Sau khi ôm được con vào lòng, tâm nguyện của cô đã được hoàn thành. Cố Ỷ cảm nhận được linh hồn kia đang từ từ rời khỏi cơ thể. Khi Cố Ỷ quay người lại, chỉ thấy bóng dáng của cô ấy hóa thành vô số mảnh vỡ lấp lánh, đang từ từ tan biến trong không trung. Trên gương mặt không còn nguyên vẹn ấy, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng đồng thời cũng nở một nụ cười chân thành.
"Cảm ơn cô..."
Nói xong câu ấy, cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, và linh lực của cô ấy cũng truyền sang người Cố Ỷ.
Đứa trẻ trong vòng tay Cố Ỷ dường như nhìn thấy cảnh tượng ấy, vươn hai tay ra quơ quào trong không trung, còn bật ra tiếng cười khúc khích.
Luồng linh lực ấy lượn một vòng quanh đứa trẻ, rồi cuối cùng hoàn toàn nhập vào người Cố Ỷ.
Cố Ỷ bế đứa trẻ trao lại cho người cha, khẽ lau nước mắt: "Xin lỗi, tôi chợt nghĩ đến mẹ của bé... nên không kìm được."
Người cha ôm lấy con, khẽ cười: "Thật ra tôi cũng hay như vậy. Tôi vẫn thường nghĩ, không biết cô ấy có đang ở bên tôi và con không... Nhưng tôi càng hy vọng cô ấy được lên thiên đường, hoặc chuyển kiếp."
Người đàn ông cúi đầu, hôn nhẹ lên trán đứa bé: "Tôi vẫn còn có thằng bé, con là sự tiếp nối sinh mệnh của chúng tôi. Dù cô ấy không còn nữa, tôi cũng sẽ chăm sóc con thật tốt."
"Dù sao... con là đứa bé mà mẹ đã hy sinh cả mạng sống để bảo vệ."
Sau khi chia tay hai cha con, Cố Ỷ quay lại tiệm vàng mã.
Ngồi trên chuyến xe buýt trở về, Cố Ỷ vô thức ôm lấy ngực mình. Linh lực của người mẹ này khác hẳn với của Nhân Nhân, ấm áp đến lạ. Đó là một cảm giác rất huyền diệu, dù đang là tháng Bảy, thời tiết nóng bức nhưng Cố Ỷ vẫn cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh to lớn từ nguồn linh lực đó.
"Làm mẹ... đều như vậy sao? Sẵn sàng làm mọi thứ vì con mình..."
Mẹ cô cũng vậy, cũng sẽ vì cô mà làm mọi thứ; và Lý Diễm Hồng cũng như thế.
Chỉ là Khương Tố Ngôn trong bóng của Cố Ỷ lạnh lùng cười khẩy một tiếng: Không hẳn đâu.
Nhờ có sự giúp đỡ của ma nữ, cuộc trò chuyện giữa Cố Ỷ và người đàn ông diễn ra khá suôn sẻ. Cô liếc nhìn đứa trẻ trong nôi, đứa bé đã được cha ru ngủ, hoàn toàn không biết rằng mẹ mình đã qua đời, còn cha thì sắp phải đối mặt với muôn vàn rắc rối. Một đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu chuyện, đang ngủ say ngon lành.
Một lúc sau Cố Ỷ nói rằng mình cần đi vệ sinh, rồi ra hiệu cho ma nữ tìm một nơi vắng người.
Ma nữ đi theo Cố Ỷ vào trong lối thoát hiểm, vẻ mặt có phần thấp thỏm lo lắng, như thể sợ rằng Cố Ỷ sẽ không đồng ý.
May mắn thay, Cố Ỷ đã đáp ứng rồi. Trước khi đến, cô đã dúi cho Khương Tố Ngôn một con hình nhân có thể trừ tà đuổi quỷ, dặn rằng nếu có điều gì không ổn thì cứ dán nó lên người cô. Khương Tố Ngôn cũng nhận lấy con hình nhân ấy.
Với Cố Ỷ mà nói, tuy rằng Khương Tố Ngôn chưa hẳn hoàn toàn đáng tin trăm phần trăm, nhưng vẫn hơn đám quỷ khác nhiều!
Chính vì có lớp bảo hiểm này, cô mới dám đồng ý.
Ma nữ vui mừng ra mặt, thấy Cố Ỷ chấp thuận liền bước đến phía sau cô rồi nhập vào người.
Cố Ỷ quay lưng về phía ma nữ nên không thể nhìn thấy cô ấy đã làm gì, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một cảm giác rợn người như có sâu róm bò lên sau gáy, chậm rãi trườn dọc xương sống xuống dưới. Không hề đau, nhưng vô cùng ghê tởm.
Không chỉ là cảm giác trên thân thể, Cố Ỷ còn cảm thấy như có thứ gì đó đang chui vào đầu mình, một cảm giác buồn nôn và choáng váng bao trùm toàn thân.
Ngay khi ma nữ nhập vào người cô, trong đầu Cố Ỷ thoáng hiện lên rất nhiều ký ức liên quan đến ma nữ, có lẽ... đó là ký ức thuộc về cô ấy.
Cảm giác bị ép tiếp nhận những thứ không thuộc về mình khiến cơ thể Cố Ỷ phản kháng mạnh mẽ, cảm giác buồn nôn càng dữ dội, cô không kìm được mà vịn tường ngồi phịch xuống đất, đưa tay bịt miệng để không nôn ra thật sự.
Cảm giác này rất mãnh liệt và kéo dài khá lâu. Mãi đến khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Cố Ỷ mới vịn tường từ từ đứng dậy. Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh còn ra chiều hả hê, cứ như rất vui khi thấy người gặp họa – ít nhất trong mắt Cố Ỷ chính là như vậy.
"Cảm giác thế nào? Khó chịu lắm đúng không? So với hôn ước với ta thì bị nhập khó chịu hơn nhiều."
Câu này cũng đúng, nhưng hôn ước với Khương Tố Ngôn thì cũng chẳng dễ chịu gì, dù sao lúc đó cô còn bị kéo xuống âm phủ!
Cố Ỷ vịn tường đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng dần hiểu ra vì sao lúc đầu con ác quỷ kia không ra tay với mình.
Cô đúng là món "đại bổ", mà đâu chỉ mới bắt đầu từ hôm qua, ý định ăn cô chắc chắn đã có từ trước đó rất lâu.
Trong hai lần trước khi ác quỷ chưa biết đến sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, theo lý thì đã phải ra tay từ sớm rồi, nhưng lại không làm gì.
Hôm qua Cố Ỷ còn chưa hiểu vì sao. Nhưng hôm nay sau khi tự mình trải nghiệm cảm giác bị nhập, cô cuối cùng cũng hiểu.
Dù lúc đầu bị nhập rất khó chịu, vô cùng khó chịu, nhưng Cố Ỷ biết rõ mình là chủ nhân của thân xác này, còn ác quỷ chỉ là kẻ ngoài bước vào, cơ thể vẫn do chính cô làm chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô.
Thế nhưng theo thời gian, ác quỷ ở trong cơ thể càng lâu, dần dần sẽ giành được quyền kiểm soát, vì cảm giác khó chịu khi bị nhập sẽ ngày càng mạnh mẽ, khiến bản thân cô càng lúc càng suy yếu, từ đó quyền làm chủ cơ thể cũng sẽ dần dần bị lấy đi mất.
Điều này cũng có thể được kiểm chứng từ chính Lý Diễm Hồng.
Hiện tại xem ra bản thân vẫn còn an toàn.
Cố Ỷ rửa mặt trong nhà vệ sinh, sau khi gột sạch hết trạng thái vừa rồi của mình mới cùng "vong hồn sau lưng" xuất phát.
Khương Tố Ngôn đã chui vào trong cái bóng của Cố Ỷ, hiện tại Cố Ỷ có thể nói là được trang bị đầy đủ: một người trong bóng, một người trên lưng.
Bây giờ nếu Lý Diễm Hồng lại đến tìm cô, cho dù không có Khương Tố Ngôn, chưa chắc cô đã thua. Vì vong hồn sau lưng cô cũng có thể truyền sức mạnh cho cô, thực hiện những động tác phi thường như Lý Diễm Hồng đã làm hôm qua.
Cố Ỷ quay trở lại phòng bệnh, người cha kia vẫn đang trông chừng đứa con.
Cô khẽ thở dài, tạm thời giao quyền điều khiển cơ thể cho vong hồn sau lưng. Cảm giác này rất mới lạ và thần kỳ, ngay khoảnh khắc đó, cô thấy ma nữ đưa tay ra đỡ bên dưới tay mình, khiến cô giống như một con rối được điều khiển bằng dây, dưới sự dẫn dắt của cô ta, từ từ bước đến chỗ hai cha con.
Cô nghe thấy ma nữ cất tiếng, bản thân cũng bất giác lặp lại từng chữ theo, "Tôi có thể bế đứa bé một chút không?"
Người đàn ông sững lại, cảm thấy giọng điệu của Cố Ỷ quen thuộc đến lạ, có phần giống hệt với ai đó... Trong thoáng chốc, anh dường như thấy hình bóng người vợ đã khuất trên người Cố Ỷ. Nhưng nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là người đồng nghiệp của vợ anh lúc nãy sao? Anh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Anh bế đứa bé nhỏ xíu lên, đưa sang cho Cố Ỷ. Trong lúc đưa, anh còn hướng dẫn cách bế trẻ như thế nào. Nhưng chưa nói được vài câu, anh đã thấy Cố Ỷ rất thuần thục mà bế lấy đứa bé.
Cố Ỷ ôm đứa trẻ vào lòng, cảm nhận được hơi ấm nhỏ bé ấy cùng hương thơm nhẹ nhàng của sữa bột. Đó không phải mùi sữa mẹ, vì không có mẹ nên em bé giờ chỉ uống sữa bột bình thường.
Khi ôm đứa trẻ, Cố Ỷ chỉ cảm nhận được sự ấm áp ấy, không biết người mẹ có cảm nhận giống vậy hay không.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Cố Ỷ vụt qua rất nhiều hình ảnh, đều là ký ức của ma nữ. Có niềm vui khi phát hiện mình mang thai, sự mệt mỏi của giai đoạn đầu ốm nghén, nỗi đau khi hai chân phù nề lúc ngủ, sự ngọt ngào khi vuốt ve bụng mà mơ về tương lai... và cuối cùng là nỗi sợ hãi trong khoảnh khắc bị tước đoạt mạng sống.
Đó là một buổi chiều đầy nắng và gió mát, cô đang gọi điện thoại cho chồng, khó khăn lắm mới thuyết phục được anh đồng ý để mình xuống lầu lấy hàng. Trong lúc chồng căn dặn thì cô ngắt máy.
Khi vào thang máy, trong đó có một người mẹ dắt theo một đứa bé. Đứa bé ngây thơ nói bụng cô to quá, mẹ đứa bé bèn giải thích là trong bụng có em trai hoặc em gái, khiến đứa bé tròn mắt ngạc nhiên "Oa" lên một tiếng thán phục.
Khi đến tầng một, cô rời thang máy rồi vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con đang đi xuống bãi đỗ xe ngầm kia. Khu chung cư họ ở được quản lý rất tốt, ngoài đường đi cho xe điện và đường chính thì không có ô tô nào cả.
Cô nghĩ mình chỉ xuống đi dạo một chút để vận động thân thể nặng nề này, không ngờ lại có một người giữa ban ngày ban mặt uống say rồi đạp ga lao tới. Xe băng qua bồn hoa, lao thẳng vào cô đang bụng mang dạ chửa.
Người đó chạy rất nhanh, lại lao ra từ điểm mù của cô. Khi cô nghe thấy tiếng động và định né thì đã không kịp nữa rồi.
Cô cúi đầu, gập người xuống, ôm chặt lấy bụng. Trong khoảnh khắc va chạm dữ dội, cô chỉ có một suy nghĩ: con không thể gặp chuyện.
Xe cấp cứu 120 đến rất nhanh, nhưng khi lên xe cô đã bất tỉnh. Đến lúc vào phòng cấp cứu thì đã không còn cứu được nữa. Điều duy nhất bác sĩ có thể làm là cứu lấy đứa trẻ.
Trước khi con kịp chào đời, cô đã ra đi. Cô trở thành một hồn ma, tận mắt nhìn thấy con mình được sinh ra khỏe mạnh.
Cô không oán hận chút nào, ngược lại trong lòng chỉ toàn là vui mừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy con mình, trái tim cô đã được lấp đầy bởi đứa trẻ, không còn chừa lại một khoảng trống nào.
Chỉ có một nguyện vọng giữ cô ở lại chốn dương gian này, hóa thành một linh hồn lang thang: Nếu có thể ôm con một lần, thì tốt biết mấy.
Trong suốt quãng thời gian sau đó, cô luôn đi theo bên cạnh đứa trẻ, nhìn chồng mình lo lắng đi đi lại lại ngoài phòng kính, dõi theo tình hình của con; nhìn anh vụng về bế con lần đầu tiên dưới sự chỉ dẫn của các bà mẹ khác trong phòng bệnh. Cô chỉ đứng bên cạnh, học theo dáng vẻ của chồng, hết lần này đến lần khác dùng đôi tay không thể ôm nổi đứa bé của mình, giả vờ như đang ôm lấy con.
Thời gian quay về hiện tại, cuối cùng cô đã thật sự được ôm đứa bé vào lòng.
Đứa bé nhỏ xíu, mềm mại nằm trong vòng tay cô, khẽ mở mắt ra. Như thể bé biết rằng chính mẹ đang ôm mình nên đã nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Ỷ.
Người cha đứng bên cạnh nói: "Nó rất thích cô, người khác bế là nó khóc ngay."
Cố Ỷ mỉm cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt. Cô biết, đó không phải là nụ cười của mình, cũng không phải là nước mắt của mình mà là của người mẹ ấy.
Sau khi ôm được con vào lòng, tâm nguyện của cô đã được hoàn thành. Cố Ỷ cảm nhận được linh hồn kia đang từ từ rời khỏi cơ thể. Khi Cố Ỷ quay người lại, chỉ thấy bóng dáng của cô ấy hóa thành vô số mảnh vỡ lấp lánh, đang từ từ tan biến trong không trung. Trên gương mặt không còn nguyên vẹn ấy, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng đồng thời cũng nở một nụ cười chân thành.
"Cảm ơn cô..."
Nói xong câu ấy, cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, và linh lực của cô ấy cũng truyền sang người Cố Ỷ.
Đứa trẻ trong vòng tay Cố Ỷ dường như nhìn thấy cảnh tượng ấy, vươn hai tay ra quơ quào trong không trung, còn bật ra tiếng cười khúc khích.
Luồng linh lực ấy lượn một vòng quanh đứa trẻ, rồi cuối cùng hoàn toàn nhập vào người Cố Ỷ.
Cố Ỷ bế đứa trẻ trao lại cho người cha, khẽ lau nước mắt: "Xin lỗi, tôi chợt nghĩ đến mẹ của bé... nên không kìm được."
Người cha ôm lấy con, khẽ cười: "Thật ra tôi cũng hay như vậy. Tôi vẫn thường nghĩ, không biết cô ấy có đang ở bên tôi và con không... Nhưng tôi càng hy vọng cô ấy được lên thiên đường, hoặc chuyển kiếp."
Người đàn ông cúi đầu, hôn nhẹ lên trán đứa bé: "Tôi vẫn còn có thằng bé, con là sự tiếp nối sinh mệnh của chúng tôi. Dù cô ấy không còn nữa, tôi cũng sẽ chăm sóc con thật tốt."
"Dù sao... con là đứa bé mà mẹ đã hy sinh cả mạng sống để bảo vệ."
Sau khi chia tay hai cha con, Cố Ỷ quay lại tiệm vàng mã.
Ngồi trên chuyến xe buýt trở về, Cố Ỷ vô thức ôm lấy ngực mình. Linh lực của người mẹ này khác hẳn với của Nhân Nhân, ấm áp đến lạ. Đó là một cảm giác rất huyền diệu, dù đang là tháng Bảy, thời tiết nóng bức nhưng Cố Ỷ vẫn cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh to lớn từ nguồn linh lực đó.
"Làm mẹ... đều như vậy sao? Sẵn sàng làm mọi thứ vì con mình..."
Mẹ cô cũng vậy, cũng sẽ vì cô mà làm mọi thứ; và Lý Diễm Hồng cũng như thế.
Chỉ là Khương Tố Ngôn trong bóng của Cố Ỷ lạnh lùng cười khẩy một tiếng: Không hẳn đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương