Trên đường về, Cố Ỷ ngồi ở ghế sau xe của Trương Gia Hào. Không phải vì cô không biết phép lịch sự mà không ngồi ghế trước, mà là vì ngồi sau thì có thể ở cạnh Khương Tố Ngôn.

Xe vừa chạy được một lúc, Cố Ỷ liền hỏi Trương Gia Hào: "Anh có biết tòa nhà Kim Thần không?" Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ qua gương chiếu hậu, ngón tay gõ nhẹ lên bên cạnh vô lăng, trông như đang suy nghĩ. Một lúc sau anh mới trả lời: "Có chút ấn tượng, hồi trước lúc đang thi công thì xảy ra tai nạn, có người rơi từ trên cao xuống chết. Tòa nhà đó từ đó trở thành công trình dang dở, không ai nhận thầu tiếp. Sao thế?"

Cố Ỷ kể lại chuyện vừa nãy Lý Diễm Hồng nói, Trương Gia Hào bĩu môi: "Nếu cô định đến đó thì chẳng khác gì dê vào miệng cọp rồi đấy."

Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn bên cạnh, tay đặt lên mu bàn tay nàng, mỉm cười: "Vậy thì phải xem ai là dê mới được."

Cô không muốn chơi trò mưu mô thủ đoạn gì nữa. Trong tay cô hiện có cái "đùi vàng" to khỏe nhất rồi, so mưu kế thì có khi cô còn bị chơi chết, nhưng nếu đánh trực diện thì Cố Ỷ chẳng sợ ai.

Tuy nhiên, muốn vào tòa nhà Kim Thần thì phải chờ đến thứ Năm của tuần đầu tiên trong tháng, mà tháng Chín đã qua rồi, đành đợi sang tháng Mười. Chỉ không biết kỳ nghỉ Quốc Khánh thì đám người kia có nghỉ không thôi.

Trương Gia Hào vừa lái xe vừa kể chuyện lão đạo sĩ: "Cha mẹ của hai đứa nhỏ đó đã có manh mối rồi, họ vẫn đang tích cực tìm con, hoàn toàn không biết con mình đã chết. Dựa vào đầu mối mà hai đứa nhỏ cung cấp, đồng nghiệp trong thành phố còn lần ra được một đường dây buôn người. Sau này chúng tôi sẽ dẫn cha mẹ hai đứa đến tìm thi thể con mình, coi như giải tỏa được tâm nguyện."

"Về lão đạo, tôi cũng đã tra rồi, không có vấn đề gì quá lớn. Có một số vụ lừa gạt nho nhỏ, nhưng điều tra ra thì đúng là có chuyện ông ta từng giúp đỡ thật. Sau vì giúp không công nên không cam lòng, mới quay ra lừa đảo để lấy tiền. Sau khi nhận tiền, theo truyền thống của người chuyên bắt ma quỷ các cô, một nửa cũng đem đi quyên góp rồi. Nhìn chung vẫn là người đáng tin, bọn tôi đang định tuyển ông ta vào tổ đặc nhiệm linh dị."

Có sự đảm bảo từ Trương Gia Hào, mức độ tin cậy lời lão đạo nói cũng tăng thêm chút ít, nhưng Cố Ỷ vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng ông ta.

Cố Ỷ gật gật đầu, Trương Gia Hào lại nói: "Hồn lực của lão đạo không nhiều lắm. Theo lời ông ta, hồn lực của con người có dạng đường cong hình chữ U ngược. Khi còn trẻ và trung niên thì hồn lực càng nhiều, càng lớn tuổi thì càng yếu đi. Chỉ có như nhà họ Cố các cô, hồn lực là dựa vào bên ngoài truyền vào, hoặc kiểu hấp thu hồn lực ác quỷ đường ngang ngõ tắt, càng già mới lại càng mạnh."

Lão đạo này đúng là cứ luôn cho ra mấy tri thức kỳ lạ, đến nỗi Cố Ỷ ngớ người mất một lúc mới gật đầu.

Xe chạy thêm một lúc nữa mới đến tiệm vàng mã, Cố Ỷ xuống xe, quay về tiếp tục mở cửa buôn bán.

Những ngày sau đó khá yên bình. Cố Ỷ ở nhà mấy hôm thì tình cờ thấy tin tức công viên trò chơi ở Lễ Phong sắp đóng cửa. Cô đoán là do ở trên quyết tâm chấn chỉnh mê cung gương, nên đã truy trách nhiệm lên công viên trò chơi. Vốn dĩ công viên ấy đã đang trong tình trạng thua lỗ, giờ đóng cửa cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này, Cố Ỷ mới sực nhớ, chính mình còn chưa từng thật sự dẫn Khương Tố Ngôn đi chơi công viên trò chơi cho tử tế.

Cô còn thấy một công viên giải trí ở thành phố bên đang tổ chức hoạt động quảng bá sớm, bên trên viết cuối tháng sẽ có lễ hội Halloween, buổi tối còn có diễu hành bằng xe hoa nữa.

Đang xem thì Khương Tố Ngôn bay lại gần, Cố Ỷ nhìn nàng rồi lại nhìn buổi biểu diễn Halloween ban đêm, cô dùng ngón tay chỉ vào dòng giới thiệu đó: "Cuối tháng sau, tụi mình qua thành phố bên chơi nhé!"

Khương Tố Ngôn đặt cằm lên đầu Cố Ỷ, nghiêng qua nhìn một cái: "Được."

Nhưng trước đó, Cố Ỷ dự định dẫn Khương Tố Ngôn đi chơi một chuyến ở công viên sắp đóng cửa của thành phố Lễ Phong đã.

Trước đây từng đến vài lần, nhưng chẳng lúc nào có tâm trạng để chơi. Lần này khác, cô thật sự muốn cùng Khương Tố Ngôn đi chơi một chuyến cho vui.

Nghĩ là làm, Cố Ỷ mua vé luôn cho ngày mai, còn mua tận hai vé.

Ngay cả con Gương Quỷ cũng biết làm chuyện đó, chẳng lẽ cô còn kém hơn nó? Cố Ỷ mua hai vé, nhưng trong lòng lại thấy hơi khó chịu, vì vé của Khương Tố Ngôn vốn là có thể miễn.

Cô đang ngồi ở nhà thì hàng chuyển phát nhanh tới, Cố Ỷ mở ra xem, là chiếc ô giấy dầu cô đặt mua cho Khương Tố Ngôn.

"Chị cầm cái ô này, phối với bộ Hán phục kia của chị, đảm bảo không ai thấy kỳ quặc cả!"

Cố Ỷ hớn hở cầm cái ô giấy dầu lên, cái ô này là cô đặt làm riêng, mặt ngoài là vải trắng có họa tiết sứ Thanh Hoa, còn mặt trong thì dùng vải dày màu đen chuyên chống nắng, đảm bảo Khương Tố Ngôn sẽ không bị ánh mặt trời chiếu vào.

Để chuẩn bị cho buổi đi chơi ở công viên giải trí ngày hôm sau, Cố Ỷ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thứ, trong túi còn nhét cả bình nước và đồ ăn vặt, nhất quyết không để xảy ra chuyện phải vào nhà hàng trong công viên để bị chặt chém vô lý.

Tối đến đi ngủ mà cô vẫn còn thấy háo hức, vì đây xem như là lần hẹn hò đầu tiên sau khi hai người họ bày tỏ lòng mình. Chỉ nghĩ đến thôi là Cố Ỷ đã thấy kích động.

Sáng hôm sau đúng tám giờ, Cố Ỷ dậy sớm, kéo theo Khương Tố Ngôn cùng lên xe buýt. Mặc dù đã mua hai vé vào cổng, nhưng bản tính tiết kiệm của Cố Ỷ vẫn không đổi, ra ngoài chỉ chọn xe buýt làm phương tiện di chuyển duy nhất, dù sao cô cũng là người dùng thẻ sinh viên cao quý, đi xe buýt được giảm giá mạnh! Ưu đãi này chỉ dùng được trong vài năm đại học mà thôi, không đi xe buýt là cô thấy thiệt rồi.

"Bíp - thẻ sinh viên." Sau khi Cố Ỷ quẹt thẻ xong, cô tìm chỗ để ngồi. Chưa kịp đi được hai bước thì đã nghe bác tài nói:"Này bạn kia, sao không quẹt thẻ? Nói cô đó! Cô mặc Hán phục kia kìa!"

Vừa nghe vậy là Cố Ỷ biết có chuyện rồi. Quay đầu lại nhìn thì thấy Khương Tố Ngôn đang đứng đó, đầu chiếc ô giấy chạm nhẹ xuống sàn xe, môi mím lại không nói lời nào.

Bác tài không vui: "Làm cái gì thế? Halloween còn chưa tới mà ăn mặc như vậy. Tôi nói cho cô biết, phí xe buýt không trốn được đâu!"

Cố Ỷ vội quay lại: "Không có việc gì không có việc gì, bạn em ít nói, hơi nhút nhát sợ người lạ." Cô lấy điện thoại ra, mở thẻ xe buýt điện tử, đau lòng quẹt thêm hai đồng cho Khương Tố Ngôn, rồi kéo nàng đến ngồi ở hàng ghế cuối xe.

Khương Tố Ngôn ngồi xuống rồi, vốn định mở ô ra để che nắng, nhưng hành động như vậy lại quá bất lịch sự, bị Cố Ỷ ngăn lại. Cô vỗ vỗ vai mình, Khương Tố Ngôn chưa hiểu gì thì Cố Ỷ đã nói: "Tựa vào đây đi, để em che nắng cho chị." Vừa nói cô vừa cởi áo khoác của mình ra.

Chờ cô cởi áo xong, Khương Tố Ngôn mới nghiêng đầu tựa lên vai Cố Ỷ.

Hôm nay Khương Tố Ngôn ăn mặc rất đẹp, là bộ đồ Hán phục với họa tiết Thanh Hoa trùng khớp với mặt ô của nàng ấy, tóc được buộc gọn bằng dải ruy băng xanh, giống như một cô gái nhỏ đang tựa đầu vào vai Cố Ỷ.

Cố Ỷ dang áo khoác ra, phủ lên đầu Khương Tố Ngôn, để ánh nắng không thể chạm tới nàng nữa.

Dưới lớp áo khoác, tay của một người một quỷ khẽ đan vào nhau.

Những lần trước đến công viên trò chơi, xe buýt chưa đến trạm thì người đã vắng tanh. Nhưng lần này lại đông đúc hơn hẳn, có vẻ như nhiều người thấy thông báo công viên sắp đóng cửa, nên tranh thủ cuối tuần này đến chơi một chuyến, lưu lại kỷ niệm cuối cùng.

Cố Ỷ cảm thấy không ổn, có vẻ sẽ phải xếp hàng lâu, nhưng đi công viên giải trí mà vắng tanh thì còn gì vui nữa? Tinh túy của chơi công viên là phải đông người mới đúng bài! Cô kéo Khương Tố Ngôn chạy thẳng đến tàu lượn siêu tốc.

Tàu lượn của công viên Lễ Phong thực ra không quá đáng sợ, dù sao cũng là công trình của mấy năm trước, chẳng thể nào so với mấy công viên mới trong nước có những trò chơi "nhanh nhất", "cao nhất", "góc rơi dựng đứng" các kiểu. Nhưng không sao cả, vì đây là lần đầu Khương Tố Ngôn chơi, chỉ cần dắt đi vài trò là lừa qua được rồi.

Khương Tố Ngôn không được mang ô của mình lên, nên đành dùng áo khoác của Cố Ỷ phủ lên người. Còn Cố Ỷ thì đội mũ lưỡi trai, coi như cũng đỡ nắng phần nào. Cô hăng hái kéo Khương Tố Ngôn ngồi vào hàng ghế đầu tiên, chỗ mà không ai dám ngồi.

Chưa bắt đầu, Cố Ỷ đã vừa trò chuyện với Khương Tố Ngôn vừa cười nói: "Hồi xưa em chơi tàu lượn cứ lo xảy ra chuyện gì, bị hất văng ra ngoài ấy. Nhưng bây giờ thì em không sợ nữa."

"Sao vậy?"

"Vì có chị ở đây mà!" Cố Ỷ nở nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng, "Vợ em là người giỏi nhất thế gian, cho dù tàu lượn siêu tốc có gặp sự cố, chị cũng sẽ giúp em hạ cánh an toàn!"

Cô thật lòng nghĩ như vậy, có Khương Tố Ngôn bên cạnh, tất cả những rủi ro, bất trắc đều tránh xa cô, bởi vì vợ cô là người mạnh mẽ nhất.

Câu nói của Cố Ỷ khiến Khương Tố Ngôn rất vui, nàng còn khẽ mỉm cười.

Chẳng bao lâu, toa tàu lượn đã đầy khách. Nhân viên lần lượt kiểm tra từng người, xác nhận các thanh an toàn đều được cố định chắc chắn trước khi lùi về khu vực an toàn rồi nhấn nút khởi động. Tàu bắt đầu chuyển động, từ từ leo lên đỉnh cao nhất, rồi bất ngờ lao xuống.

"Aaaa aaaa~!" — Cố Ỷ hét lên. Khương Tố Ngôn không hiểu cô đang làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, Khương Tố Ngôn biết cô ấy đang rất vui. Vì vậy, Khương Tố Ngôn cũng học theo, cất tiếng hét: "Aaa a!"

Tiếng hét của Khương Tố Ngôn có phần cứng nhắc, nàng hơi lo Cố Ỷ nghe được sẽ cười nhạo mình, nhưng rất nhanh, giọng của nàng đã bị âm thanh ồn ào phía sau lấn át.

Tất cả mọi người đều đang hét ầm ĩ, không phải vì sợ hãi mà vì trong khoảnh khắc lao xuống ấy, họ có thể hoàn toàn buông thả bản thân.

Tiếng hét của Khương Tố Ngôn cũng dần bớt gượng gạo, nàng nắm chặt lấy áo khoác của Cố Ỷ, chiếc áo bị gió thổi bay phần phật, bàn tay lộ ra bên ngoài bị nắng thiêu đốt khiến nàng hơi khó chịu. Nhưng được ở cạnh Cố Ỷ, được thoải mái hét lên, cười to, khiến nàng quên cả cảm giác bỏng rát ấy.

"Aaaa!" Khương Tố Ngôn hét to một tiếng. Đây là lần đầu tiên nàng không dùng hồn lực để bay giữa không trung, mà là để mặc cho mặt đất lướt qua bên dưới trong nháy mắt, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác này .

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy. Quay đầu lại, thấy Cố Ỷ một tay giữ chặt mũ trên đầu, tay kia thì nắm lấy cổ tay mình.

Khương Tố Ngôn không biết, nhưng nếu có người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ Cố Ỷ thật to gan, chơi tàu lượn mà dám buông cả hai tay không bám vào thanh vịn!

"Chị có vui không?!" Giọng của Cố Ỷ rất to, như thể sợ tiếng mình bị gió cuốn đi mà Khương Tố Ngôn không nghe thấy. Nhưng thực ra, từng từ từng chữ đều vang vọng trong tai Khương Tố Ngôn, được phóng đại rõ ràng.

"Vui lắm!" Giọng của Khương Tố Ngôn cũng thật to, dù bị gió xé tan, nhưng vẫn lọt vào tai Cố Ỷ.

Cô nghe rõ ràng, Khương Tố Ngôn nói rằng chị ấy rất vui.

Cố Ỷ cười ngây ngô, cười hết mình. Rồi lại hét lớn thêm một lần nữa: "Em cũng rất vui!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện