Từ tàu lượn siêu tốc bước xuống, Cố Ỷ cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cô kéo Khương Tố Ngôn đi chơi tiếp một vòng "Chiếc Búa Khổng Lồ" và "Tháp Rơi Tự Do".
Chỉ tiếc là vận may không tốt, cả hai trò này đều phải xếp hàng dài.
Khương Tố Ngôn bung chiếc ô giấy dầu, là loại đặc chế chống nắng nên cũng không bị ánh mặt trời chiếu vào mấy. Hơn nữa, nàng đã quen với việc chờ đợi, chút thời gian ấy so với nghìn năm dài đằng đẵng của nàng chẳng đáng là bao.
Còn Cố Ỷ vốn là người không thích chờ đợi, nhưng bên cạnh lại có Khương Tố Ngôn một chiếc điều hòa biết đi. Giữa mùa hè nắng gắt mà có chiếc "máy lạnh" bên người thì đến cả việc xếp hàng cũng không đến nỗi khó chịu.
Không những Cố Ỷ thấy rất dễ chịu, mà những người xung quanh cũng cảm nhận được. Ai nấy đều nhận ra quanh cô gái xinh đẹp, trang điểm lạ mắt kia đúng là mát mẻ thật. Đặc biệt là hai cô gái xếp sau, cứ muốn áp sát lại gần. Cố Ỷ liền kéo Khương Tố Ngôn lại gần mình, chắn giữa hai người họ rồi nói: "Hai người đứng sát quá rồi đó, làm ơn giữ khoảng cách một chút."
Họ lẩm bẩm: "Chỗ chị gái này mát mà..."
Nhưng vì lịch sự, họ vẫn lùi lại một chút.
Từ lúc đó, tay của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không buông nhau nữa.
Nói đến cũng là, hai cô gái đi chung với nhau, dù có thân mật tới đâu người ngoài cũng chỉ cho là chị em thân thiết. Dù tay họ gần như dính vào nhau, cũng chẳng ai nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Mà thực ra như vậy cũng tốt, Cố Ỷ không muốn phải đối mặt với những ánh nhìn kỳ lạ của người khác.
Sau khi chơi xong mấy trò, cũng đã đến giờ trưa. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vất vả lắm mới tìm được một bãi cỏ khuất nắng vắng người, rồi ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Cố Ỷ còn mua hai cây kem, nhờ Khương Tố Ngôn cầm giúp để giữ mát, tránh kem bị nắng làm chảy. Sau đó, cô lấy từ trong ba lô ra một cái bát, một đôi đũa và một túi gạo sống. Cô đặt bát xuống đất, đổ gạo từ túi nylon vào rồi cắm đũa lên trên.
Làm xong mấy bước ấy, cô mới đặt cây kem vào trong bát, để Khương Tố Ngôn có thể nếm được mùi vị.
Cố Ỷ vừa liếm cây kem của mình, vừa hỏi Khương Tố Ngôn: "Chị thấy vị thế nào?"
Khương Tố Ngôn thật thà trả lời: "Cũng ngon lắm."
Ăn xong kem, Cố Ỷ lại lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ trước ra, có cả bánh mì. Cô ăn gọn gàng nhanh chóng, coi như xong bữa trưa, rồi lại kéo Khương Tố Ngôn tiếp tục đi chơi.
Vào thời điểm nắng gay gắt nhất trong ngày, Cố Ỷ không dẫn Khương Tố Ngôn đi lang thang bên ngoài mà chọn những trò chơi trong nhà. Ví dụ như trò đi thuyền trong hang động nhân tạo, mô phỏng kiểu thám hiểm kho báu.
Lần này, họ không ngồi hàng ghế đầu mà chọn vị trí ở giữa.
Một người một quỷ ngồi sát bên nhau, cùng thì thầm trò chuyện, chỉ trỏ mấy thứ xung quanh.
"Kia có phải kho báu của hải tặc không?" Khương Tố Ngôn như một đứa trẻ, hỏi Cố Ỷ về những điều ai cũng biết. Mấy thứ này trước giờ nàng chỉ thấy trên phim ảnh, dù chỉ là đạo cụ dựng lên, nhưng đây là lần đầu nàng được tận mắt nhìn thấy.
Đôi mắt đen láy của nàng trong ánh sáng mờ mờ của hang động giả, lấp lánh một vẻ đẹp khác thường.
"Đúng rồi đó, chị nhìn bên kia kìa, còn có cả bộ xương kìa!"
Cố Ỷ hoàn toàn không thấy chán, cô nhỏ giọng kể chuyện cho Khương Tố Ngôn nghe, tay chỉ từng thứ một xung quanh, giải thích từng chút một cho nàng.
Trò chơi đó không lớn, toàn bộ quá trình chưa đến mười phút, chơi xong đi ra, hai người còn ghé vào siêu thị lưu niệm nhỏ bên cạnh dạo một vòng. Khương Tố Ngôn nhìn thấy một món quà lưu niệm hình kho báu hải tặc thu nhỏ, là một cái móc khóa cỡ bằng quả trứng gà, vậy mà giá tới tận 59 tệ. Trước kia Cố Ỷ luôn nghĩ chỉ có đồ ngốc mới bỏ tiền ra mua mấy thứ này, không ngờ chính mình cũng có ngày cam tâm tình nguyện móc ví ra.
Cố Ỷ cầm cái móc khóa trong tay với vẻ cam chịu, tiến tới quầy thu ngân để tính tiền. Còn chưa kịp lấy điện thoại ra, cô đã nghe thấy một nhân viên bên trong thốt lên: "Ụ á."
Cố Ỷ ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy người này trông quen mắt, mà lại nhất thời không nhớ ra là ai. Một lúc sau mới nhận ra: "Ụ á...", Cố Ỷ cũng bật ra một câu chửi thề.
Hai người chạm mắt nhau, trong ánh mắt đều viết rõ ràng năm chữ to đùng: Lại là cái đứa này?!
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây chẳng phải chính là nhân viên lần trước khi Cố Ỷ đến công viên chơi, người đã đưa cho cô tờ tuyên bố miễn trừ trách nhiệm để ký còn gì!
Mặc dù nhân viên đó cũng không cố ý, nhưng do thiếu hiểu biết mà anh ta đã để rất nhiều người ký vào bản tuyên bố miễn trừ trách nhiệm... Nghĩ kỹ lại, cũng chưa chắc là lỗi của anh ta, dù sao công viên cũng sắp đóng cửa, nhân viên trẻ tuổi thay ca là chuyện bình thường. Có khi anh ta mới làm chưa lâu, với lại, không phải ai ký vào giấy kia cũng bị con Gương Quỷ xử lý, cũng chỉ là xác suất thôi.
Nhưng nói gì thì nói, gặp lại "kẻ thù" vẫn khiến máu nóng nổi lên.
Nhân viên kia cũng nghĩ y như vậy.
Cái con nhóc chết tiệt này chính là người đã gọi điện báo cáo khu mê cung gương, khiến cả khu đó phải đóng cửa, cuối cùng dẫn tới việc công viên không thể tiếp tục kinh doanh mà tuyên bố phá sản! Anh ta là người rất an phận, vốn định vào công viên này "dưỡng già" cho yên ổn, không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu đã sụp đổ.
Vừa thấy kẻ thù trước mắt, Cố Ỷ liền nhanh mồm nói trước một bước: "Sao cậu lại ở đây?"
Cô rõ ràng là cố tình hỏi vặn!
Tất nhiên Cố Ỷ biết vì sao nhân viên này lại ở đây, ý cô thật ra là: Chưa bị sa thải à? Nhân viên kia như thể bị xúc phạm nặng nề, nhưng anh ta là công dân làm công ăn lương, vì muốn bảo vệ "dự án dưỡng già" là cái khu nhỏ trong hang động của mình khỏi bị tên đại ma đầu này tiếp tục tố cáo, đành phải nhịn xuống mà đáp: "Tôi... chuyển bộ phận rồi, giờ làm nhân viên bán hàng ở đây." Vừa nói vừa tính tiền cho món móc khóa mà Cố Ỷ chọn mua.
59 tệ bay vèo, Cố Ỷ cũng chẳng còn tâm trạng đấu võ miệng nữa, kéo vợ nhà mình rời khỏi đó luôn. Cô nhìn cái móc khóa bằng kim loại, chắc chắn không đốt được, thôi thì để ở nhà, đặt lên bàn cho Khương Tố Ngôn ngắm chơi hằng ngày.
Khương Tố Ngôn thực sự rất thích cái móc khóa này, còn nghiêng người ngó thử, thấy nó vẫn yên ổn treo trên ba lô của Cố Ỷ mới yên tâm đi tiếp.
Ra khỏi khu trò chơi trong hang, hai người lại đi xem phim 4D. Tất nhiên phim này không giống phim chiếu rạp dài cả tiếng đồng hồ, mà chỉ tầm mười phút trải nghiệm.
Cố Ỷ ngồi đó, cảm nhận cái ghế đập vào lưng mình từng chập, thậm chí còn có ý định "đấu tay đôi" với cái ghế, trong khi Khương Tố Ngôn lại thấy khá mới lạ, vì nàng chưa từng xem phim rạp bao giờ. Đối với nàng, đây là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Hơn nữa, mấy cú đập vào lưng ấy với nàng giống như gãi ngứa, vì nàng là quỷ nên không thấy đau.
Đợi đến khi mặt trời xế chiều, ánh nắng dịu lại, hai người lại đi chơi vòng quay ngựa gỗ. Lần này Khương Tố Ngôn chẳng cần che ô, vừa ngồi lên ngựa đã nở nụ cười.
Lần này họ hơi xui, đến lượt thì chỉ còn một chỗ trống. Cố Ỷ nhường cho Khương Tố Ngôn ngồi, còn mình thì đứng ngoài. Vốn dĩ cô cũng không thích trò ngựa quay lắm, cô đứng đó chống tay, nhìn Khương Tố Ngôn xoay vòng.
Mỗi khi vòng xoay đưa Khương Tố Ngôn đến chỗ cô, Cố Ỷ đều vẫy tay với nàng.
Một Quỷ Vương nghìn tuổi, vậy mà cười rạng rỡ chẳng khác gì một đứa trẻ.
Có thể thấy được ngựa quay đúng là có sức công phá toàn diện với phụ nữ, từ mấy bé con còn ngồi xe đẩy cho đến một Quỷ Vương như Khương Tố Ngôn, chẳng ai có thể từ chối được nó.
Chỉ là, Khương Tố Ngôn mới xoay được một vòng, Cố Ỷ đã lập tức cảm thấy: toi rồi.
Bình thường chơi mấy trò khác thì không ai quay phim chụp ảnh, nhưng riêng trò này thì người quay cực kỳ nhiều, đặc biệt là các bậc phụ huynh không đi cùng con mình mà đứng dưới quay lại cảnh các "khối nghỉ hè" của mình đang chơi.
Cố Ỷ mắt rất tinh, còn thấy có một ông bố mặt tối sầm, hết nhìn điện thoại lại ngước lên nhìn Khương Tố Ngôn, đến mức vợ đang bế con vẫy tay với mình mà ông ta cũng không để ý, thậm chí cả con mình cũng tạm thời bị bỏ quên.
Cố Ỷ bắt đầu cảm thấy chột dạ, kiểu gì tối nay ông bố đó cũng sẽ nằm trằn trọc suy nghĩ: Cái người phụ nữ đó rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải là người thật không?
Khoảng thời gian Khương Tố Ngôn ngồi trên ngựa quay khiến Cố Ỷ thấy vô cùng căng thẳng, cô sợ có người nào đó đột nhiên hét lên: "Ma kìa!!"
Nhưng may mắn là mọi người vẫn đang tập trung vào con mình, không ai chú ý đến Khương Tố Ngôn. Đến khi vòng quay dừng lại, Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng nhảy khỏi chú ngựa cao lớn của mình, bước về phía lối ra. Cố Ỷ đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy nàng tới đã kéo tay chạy ngay.
Khương Tố Ngôn không hiểu gì, vừa định hỏi thì nghe Cố Ỷ nói: "Chạy mau! Không thì chị bị lộ tẩy bây giờ!"
Hai người tay nắm tay chạy một đoạn, đến một con đường nhỏ có những bóng đèn nhỏ treo trên cây đã bắt đầu sáng lên khi trời sẩm tối. Một người một quỷ cứ thế đi dọc con đường nhỏ đó, không ai nói gì.
Khi phía trước xuất hiện một chiếc ghế dài, Cố Ỷ tự nhiên kéo Khương Tố Ngôn ngồi xuống cùng.
Lúc này, Cố Ỷ mới bật cười kể lại chuyện ông bố chụp ảnh khi nãy. Khương Tố Ngôn sững người, rồi cũng bật cười theo.
Cả hai nói chuyện rất lâu, không nhắc gì đến chuyện ma quỷ hay linh dị, chỉ như hai cô gái bình thường trò chuyện về buổi đi chơi hôm nay. Cố Ỷ cũng chẳng biết đã tán gẫu bao lâu, chỉ là khi kết thúc một chủ đề, bất chợt nghe thấy một tiếng "vèo ~ đoàng!" vang lên.
Cố Ỷ quay đầu lại, pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời.
Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ công viên cũ kỹ sắp đóng cửa này mà cũng có pháo hoa. Có lẽ là do sắp dẹp tiệm, ông chủ cũng muốn "phóng lao theo lao", lôi hết pháo hoa trong kho ra, không đốt thì cũng uổng.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu lên gương mặt của tất cả những người ngẩng đầu nhìn lên. Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn, trong ánh sáng lung linh của pháo hoa, khuôn mặt trắng bệch của nàng không còn vẻ đáng sợ nữa, chỉ giống như một cô gái bình thường, ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng, chăm chú nhìn lên pháo hoa trước mặt.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Và rồi, Cố Ỷ hôn Khương Tố Ngôn.
Cô cũng không biết vì sao lại làm thế, có thể là vì không khí lúc ấy quá phù hợp, cũng có thể vì cô đã hôn Khương Tố Ngôn quá nhiều lần rồi... Nhưng lý do lớn nhất, chắc là vì cô thật lòng rung động.
Một tay Cố Ỷ đỡ lấy gương mặt Khương Tố Ngôn, tay còn lại chống lên ghế, bản thân cô nghiêng người tới gần. Mái tóc cô trượt khỏi vai, chiếc mũ trên đầu cũng vì nụ hôn mà rơi xuống đất, nhưng chẳng ai buồn để ý.
Cố Ỷ hôn lên môi Khương Tố Ngôn, môi kề môi, chậm rãi luân chuyển, rồi đưa chiếc lưỡi ấm áp của mình vào khoang miệng lạnh buốt của Khương Tố Ngôn, mời gọi nàng cùng hòa vào nụ hôn sâu.
Lần này, Khương Tố Ngôn đã nhớ rõ, hôn nhau thì phải nhắm mắt lại.
Lời tác giả:
Hai chương hôm nay viết ngọt quá trời luôn á... hu hu hu tui cũng muốn có một người vợ như vậy 🥺
Chỉ tiếc là vận may không tốt, cả hai trò này đều phải xếp hàng dài.
Khương Tố Ngôn bung chiếc ô giấy dầu, là loại đặc chế chống nắng nên cũng không bị ánh mặt trời chiếu vào mấy. Hơn nữa, nàng đã quen với việc chờ đợi, chút thời gian ấy so với nghìn năm dài đằng đẵng của nàng chẳng đáng là bao.
Còn Cố Ỷ vốn là người không thích chờ đợi, nhưng bên cạnh lại có Khương Tố Ngôn một chiếc điều hòa biết đi. Giữa mùa hè nắng gắt mà có chiếc "máy lạnh" bên người thì đến cả việc xếp hàng cũng không đến nỗi khó chịu.
Không những Cố Ỷ thấy rất dễ chịu, mà những người xung quanh cũng cảm nhận được. Ai nấy đều nhận ra quanh cô gái xinh đẹp, trang điểm lạ mắt kia đúng là mát mẻ thật. Đặc biệt là hai cô gái xếp sau, cứ muốn áp sát lại gần. Cố Ỷ liền kéo Khương Tố Ngôn lại gần mình, chắn giữa hai người họ rồi nói: "Hai người đứng sát quá rồi đó, làm ơn giữ khoảng cách một chút."
Họ lẩm bẩm: "Chỗ chị gái này mát mà..."
Nhưng vì lịch sự, họ vẫn lùi lại một chút.
Từ lúc đó, tay của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không buông nhau nữa.
Nói đến cũng là, hai cô gái đi chung với nhau, dù có thân mật tới đâu người ngoài cũng chỉ cho là chị em thân thiết. Dù tay họ gần như dính vào nhau, cũng chẳng ai nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Mà thực ra như vậy cũng tốt, Cố Ỷ không muốn phải đối mặt với những ánh nhìn kỳ lạ của người khác.
Sau khi chơi xong mấy trò, cũng đã đến giờ trưa. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vất vả lắm mới tìm được một bãi cỏ khuất nắng vắng người, rồi ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Cố Ỷ còn mua hai cây kem, nhờ Khương Tố Ngôn cầm giúp để giữ mát, tránh kem bị nắng làm chảy. Sau đó, cô lấy từ trong ba lô ra một cái bát, một đôi đũa và một túi gạo sống. Cô đặt bát xuống đất, đổ gạo từ túi nylon vào rồi cắm đũa lên trên.
Làm xong mấy bước ấy, cô mới đặt cây kem vào trong bát, để Khương Tố Ngôn có thể nếm được mùi vị.
Cố Ỷ vừa liếm cây kem của mình, vừa hỏi Khương Tố Ngôn: "Chị thấy vị thế nào?"
Khương Tố Ngôn thật thà trả lời: "Cũng ngon lắm."
Ăn xong kem, Cố Ỷ lại lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ trước ra, có cả bánh mì. Cô ăn gọn gàng nhanh chóng, coi như xong bữa trưa, rồi lại kéo Khương Tố Ngôn tiếp tục đi chơi.
Vào thời điểm nắng gay gắt nhất trong ngày, Cố Ỷ không dẫn Khương Tố Ngôn đi lang thang bên ngoài mà chọn những trò chơi trong nhà. Ví dụ như trò đi thuyền trong hang động nhân tạo, mô phỏng kiểu thám hiểm kho báu.
Lần này, họ không ngồi hàng ghế đầu mà chọn vị trí ở giữa.
Một người một quỷ ngồi sát bên nhau, cùng thì thầm trò chuyện, chỉ trỏ mấy thứ xung quanh.
"Kia có phải kho báu của hải tặc không?" Khương Tố Ngôn như một đứa trẻ, hỏi Cố Ỷ về những điều ai cũng biết. Mấy thứ này trước giờ nàng chỉ thấy trên phim ảnh, dù chỉ là đạo cụ dựng lên, nhưng đây là lần đầu nàng được tận mắt nhìn thấy.
Đôi mắt đen láy của nàng trong ánh sáng mờ mờ của hang động giả, lấp lánh một vẻ đẹp khác thường.
"Đúng rồi đó, chị nhìn bên kia kìa, còn có cả bộ xương kìa!"
Cố Ỷ hoàn toàn không thấy chán, cô nhỏ giọng kể chuyện cho Khương Tố Ngôn nghe, tay chỉ từng thứ một xung quanh, giải thích từng chút một cho nàng.
Trò chơi đó không lớn, toàn bộ quá trình chưa đến mười phút, chơi xong đi ra, hai người còn ghé vào siêu thị lưu niệm nhỏ bên cạnh dạo một vòng. Khương Tố Ngôn nhìn thấy một món quà lưu niệm hình kho báu hải tặc thu nhỏ, là một cái móc khóa cỡ bằng quả trứng gà, vậy mà giá tới tận 59 tệ. Trước kia Cố Ỷ luôn nghĩ chỉ có đồ ngốc mới bỏ tiền ra mua mấy thứ này, không ngờ chính mình cũng có ngày cam tâm tình nguyện móc ví ra.
Cố Ỷ cầm cái móc khóa trong tay với vẻ cam chịu, tiến tới quầy thu ngân để tính tiền. Còn chưa kịp lấy điện thoại ra, cô đã nghe thấy một nhân viên bên trong thốt lên: "Ụ á."
Cố Ỷ ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy người này trông quen mắt, mà lại nhất thời không nhớ ra là ai. Một lúc sau mới nhận ra: "Ụ á...", Cố Ỷ cũng bật ra một câu chửi thề.
Hai người chạm mắt nhau, trong ánh mắt đều viết rõ ràng năm chữ to đùng: Lại là cái đứa này?!
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây chẳng phải chính là nhân viên lần trước khi Cố Ỷ đến công viên chơi, người đã đưa cho cô tờ tuyên bố miễn trừ trách nhiệm để ký còn gì!
Mặc dù nhân viên đó cũng không cố ý, nhưng do thiếu hiểu biết mà anh ta đã để rất nhiều người ký vào bản tuyên bố miễn trừ trách nhiệm... Nghĩ kỹ lại, cũng chưa chắc là lỗi của anh ta, dù sao công viên cũng sắp đóng cửa, nhân viên trẻ tuổi thay ca là chuyện bình thường. Có khi anh ta mới làm chưa lâu, với lại, không phải ai ký vào giấy kia cũng bị con Gương Quỷ xử lý, cũng chỉ là xác suất thôi.
Nhưng nói gì thì nói, gặp lại "kẻ thù" vẫn khiến máu nóng nổi lên.
Nhân viên kia cũng nghĩ y như vậy.
Cái con nhóc chết tiệt này chính là người đã gọi điện báo cáo khu mê cung gương, khiến cả khu đó phải đóng cửa, cuối cùng dẫn tới việc công viên không thể tiếp tục kinh doanh mà tuyên bố phá sản! Anh ta là người rất an phận, vốn định vào công viên này "dưỡng già" cho yên ổn, không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu đã sụp đổ.
Vừa thấy kẻ thù trước mắt, Cố Ỷ liền nhanh mồm nói trước một bước: "Sao cậu lại ở đây?"
Cô rõ ràng là cố tình hỏi vặn!
Tất nhiên Cố Ỷ biết vì sao nhân viên này lại ở đây, ý cô thật ra là: Chưa bị sa thải à? Nhân viên kia như thể bị xúc phạm nặng nề, nhưng anh ta là công dân làm công ăn lương, vì muốn bảo vệ "dự án dưỡng già" là cái khu nhỏ trong hang động của mình khỏi bị tên đại ma đầu này tiếp tục tố cáo, đành phải nhịn xuống mà đáp: "Tôi... chuyển bộ phận rồi, giờ làm nhân viên bán hàng ở đây." Vừa nói vừa tính tiền cho món móc khóa mà Cố Ỷ chọn mua.
59 tệ bay vèo, Cố Ỷ cũng chẳng còn tâm trạng đấu võ miệng nữa, kéo vợ nhà mình rời khỏi đó luôn. Cô nhìn cái móc khóa bằng kim loại, chắc chắn không đốt được, thôi thì để ở nhà, đặt lên bàn cho Khương Tố Ngôn ngắm chơi hằng ngày.
Khương Tố Ngôn thực sự rất thích cái móc khóa này, còn nghiêng người ngó thử, thấy nó vẫn yên ổn treo trên ba lô của Cố Ỷ mới yên tâm đi tiếp.
Ra khỏi khu trò chơi trong hang, hai người lại đi xem phim 4D. Tất nhiên phim này không giống phim chiếu rạp dài cả tiếng đồng hồ, mà chỉ tầm mười phút trải nghiệm.
Cố Ỷ ngồi đó, cảm nhận cái ghế đập vào lưng mình từng chập, thậm chí còn có ý định "đấu tay đôi" với cái ghế, trong khi Khương Tố Ngôn lại thấy khá mới lạ, vì nàng chưa từng xem phim rạp bao giờ. Đối với nàng, đây là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Hơn nữa, mấy cú đập vào lưng ấy với nàng giống như gãi ngứa, vì nàng là quỷ nên không thấy đau.
Đợi đến khi mặt trời xế chiều, ánh nắng dịu lại, hai người lại đi chơi vòng quay ngựa gỗ. Lần này Khương Tố Ngôn chẳng cần che ô, vừa ngồi lên ngựa đã nở nụ cười.
Lần này họ hơi xui, đến lượt thì chỉ còn một chỗ trống. Cố Ỷ nhường cho Khương Tố Ngôn ngồi, còn mình thì đứng ngoài. Vốn dĩ cô cũng không thích trò ngựa quay lắm, cô đứng đó chống tay, nhìn Khương Tố Ngôn xoay vòng.
Mỗi khi vòng xoay đưa Khương Tố Ngôn đến chỗ cô, Cố Ỷ đều vẫy tay với nàng.
Một Quỷ Vương nghìn tuổi, vậy mà cười rạng rỡ chẳng khác gì một đứa trẻ.
Có thể thấy được ngựa quay đúng là có sức công phá toàn diện với phụ nữ, từ mấy bé con còn ngồi xe đẩy cho đến một Quỷ Vương như Khương Tố Ngôn, chẳng ai có thể từ chối được nó.
Chỉ là, Khương Tố Ngôn mới xoay được một vòng, Cố Ỷ đã lập tức cảm thấy: toi rồi.
Bình thường chơi mấy trò khác thì không ai quay phim chụp ảnh, nhưng riêng trò này thì người quay cực kỳ nhiều, đặc biệt là các bậc phụ huynh không đi cùng con mình mà đứng dưới quay lại cảnh các "khối nghỉ hè" của mình đang chơi.
Cố Ỷ mắt rất tinh, còn thấy có một ông bố mặt tối sầm, hết nhìn điện thoại lại ngước lên nhìn Khương Tố Ngôn, đến mức vợ đang bế con vẫy tay với mình mà ông ta cũng không để ý, thậm chí cả con mình cũng tạm thời bị bỏ quên.
Cố Ỷ bắt đầu cảm thấy chột dạ, kiểu gì tối nay ông bố đó cũng sẽ nằm trằn trọc suy nghĩ: Cái người phụ nữ đó rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải là người thật không?
Khoảng thời gian Khương Tố Ngôn ngồi trên ngựa quay khiến Cố Ỷ thấy vô cùng căng thẳng, cô sợ có người nào đó đột nhiên hét lên: "Ma kìa!!"
Nhưng may mắn là mọi người vẫn đang tập trung vào con mình, không ai chú ý đến Khương Tố Ngôn. Đến khi vòng quay dừng lại, Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng nhảy khỏi chú ngựa cao lớn của mình, bước về phía lối ra. Cố Ỷ đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy nàng tới đã kéo tay chạy ngay.
Khương Tố Ngôn không hiểu gì, vừa định hỏi thì nghe Cố Ỷ nói: "Chạy mau! Không thì chị bị lộ tẩy bây giờ!"
Hai người tay nắm tay chạy một đoạn, đến một con đường nhỏ có những bóng đèn nhỏ treo trên cây đã bắt đầu sáng lên khi trời sẩm tối. Một người một quỷ cứ thế đi dọc con đường nhỏ đó, không ai nói gì.
Khi phía trước xuất hiện một chiếc ghế dài, Cố Ỷ tự nhiên kéo Khương Tố Ngôn ngồi xuống cùng.
Lúc này, Cố Ỷ mới bật cười kể lại chuyện ông bố chụp ảnh khi nãy. Khương Tố Ngôn sững người, rồi cũng bật cười theo.
Cả hai nói chuyện rất lâu, không nhắc gì đến chuyện ma quỷ hay linh dị, chỉ như hai cô gái bình thường trò chuyện về buổi đi chơi hôm nay. Cố Ỷ cũng chẳng biết đã tán gẫu bao lâu, chỉ là khi kết thúc một chủ đề, bất chợt nghe thấy một tiếng "vèo ~ đoàng!" vang lên.
Cố Ỷ quay đầu lại, pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời.
Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ công viên cũ kỹ sắp đóng cửa này mà cũng có pháo hoa. Có lẽ là do sắp dẹp tiệm, ông chủ cũng muốn "phóng lao theo lao", lôi hết pháo hoa trong kho ra, không đốt thì cũng uổng.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu lên gương mặt của tất cả những người ngẩng đầu nhìn lên. Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn, trong ánh sáng lung linh của pháo hoa, khuôn mặt trắng bệch của nàng không còn vẻ đáng sợ nữa, chỉ giống như một cô gái bình thường, ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng, chăm chú nhìn lên pháo hoa trước mặt.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Và rồi, Cố Ỷ hôn Khương Tố Ngôn.
Cô cũng không biết vì sao lại làm thế, có thể là vì không khí lúc ấy quá phù hợp, cũng có thể vì cô đã hôn Khương Tố Ngôn quá nhiều lần rồi... Nhưng lý do lớn nhất, chắc là vì cô thật lòng rung động.
Một tay Cố Ỷ đỡ lấy gương mặt Khương Tố Ngôn, tay còn lại chống lên ghế, bản thân cô nghiêng người tới gần. Mái tóc cô trượt khỏi vai, chiếc mũ trên đầu cũng vì nụ hôn mà rơi xuống đất, nhưng chẳng ai buồn để ý.
Cố Ỷ hôn lên môi Khương Tố Ngôn, môi kề môi, chậm rãi luân chuyển, rồi đưa chiếc lưỡi ấm áp của mình vào khoang miệng lạnh buốt của Khương Tố Ngôn, mời gọi nàng cùng hòa vào nụ hôn sâu.
Lần này, Khương Tố Ngôn đã nhớ rõ, hôn nhau thì phải nhắm mắt lại.
Lời tác giả:
Hai chương hôm nay viết ngọt quá trời luôn á... hu hu hu tui cũng muốn có một người vợ như vậy 🥺
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương