Khương Phục Tiên tự tay đeo dây chuyền lên cho cô bé, Trần Dao cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.” 

 Trần Nghiêm bưng trà ra, Khương Phục Tiên nhìn Tần Nghê Thường một cái, sau đó đứng dậy, cười nói: “Bá phụ, ngài ngồi đi, để ta rót trà.” 

 Khương Phục Tiên lại lấy hai bình đan dược ra: “Bá phụ, hai bình đan dược này có thể giúp người đột phá lên Kiếm Vương, tác dụng phụ cũng rất nhỏ.” 

 Trần Nghiêm muốn trở thành Kiếm Vương, mấy năm gần đây phần lớn thời gian ông đều dành để tu luyện, độ quý giá của món lễ vật này không cần nghĩ cũng biết. 

 “Thế này làm sao mà được.” 

 Trần Nghiêm cảm thấy rất ngại. 

 “Đều là... chút tâm ý của ta.” Khương Phục Tiên có hơi nói lắp, vừa nãy suýt chút nữa đã nói thành đều là người một nhà, đó mới là ý ban đầu của nàng ta. 

 Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười rạng rỡ, Khương Phục Tiên dịu dàng nho nhã, đoan trang xinh đẹp, không nghi ngờ gì chính là con dâu tốt nhất trong cảm nhận của bọn họ. 

 Khương Phục Tiên nhìn về phía Đường Uyển, nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu, ta còn muốn đi vấn an gia gia.” 

 “Được chứ.” Đường Uyển và Trần Dao đi cùng Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đến tổ trạch, Trần Nghiêm đi ở phía trước, ông đi thông báo cho Trần Thiên Nam ở tổ trạch. 

 Trần Thiên Nam đang luyện kiếm trong viện tử, Trần Nghiêm chạy vào, vẻ mặt kích động nói: “Cha, Khương sư tỷ của Mục Nhi đến thăm người.” 

 “Ta phải đi thay y phục cái đã.” 

 Trần Thiên Nam vẫn đang mặc y phục cũ, ông ta biết Khương Phục Tiên, còn thường xuyên nghe Trần Mục nhắc đến. 

 Trần Nghiêm cười nói: “Cha, cứ như vậy đi, bọn họ đã đến đây rồi.” 

 Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Khương Phục Tiên đã đi vào đình viện, nàng ta khom người hành lễ với Trần Thiên Nam, nhẹ nhàng nói: “Phục Tiên bái kiến gia gia.” 

 Trần Thiên Nam hơi ngây ra, tông chủ của Lăng Vân tông thế mà lại hành lễ với ông ta, còn gọi ông ta như thế, vội vàng nói: “Khương tông chủ khách khí rồi.” 

 Khương Phục Tiên lắc đầu khẽ cười nói: “Trần Mục là sư đệ của ta, gia gia gọi ta là Phục Tiên cho tiện.” 

 Đường Uyển mỉm cười gật đầu: “Cha, quan hệ giữa Phục Tiên và Mục Nhi rất tốt, ngài không cần lo lắng.” 

 Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hơi hồng lên, nàng ta cảm thấy cái gì Đường Uyển cũng đều biết, chẳng lẽ là do Trần Mục nói? 

 Trần Thiên Nam suy nghĩ thấy quan hệ này không đơn giản, ông ta không dám hỏi, mỉm cười hoan nghênh nói: “Phục Tiên, các ngươi vào nhà ngồi nghỉ ngơi trước đã.” 

 Khương Phục Tiên cười khanh khách lên tiếng: “Gia gia, đây là chút quà vật ta chuẩn bị cho ngài, là trà do sư thúc ta trồng, hy vọng ngài sẽ thích.” 

 Đó là một hộp lá trà. 

 Khương Phục Tiên đến Trích Tinh phong hỏi sư thúc, tặng trưởng bối lễ vật gì thì thích hợp, Tô Mân đã tặng cho nàng ta một hộp trà, nói là tặng trà tương đối phù hợp. 

 Trần Thiên Nam nhận lấy bằng hai tay: “Phục Tiên, ngươi đã âm thầm giúp đỡ Trần gia rất nhiều, Trần gia chúng ta hẳn là phải cảm ơn ngươi mới phải.” 

 “Gia gia, đều là việc dễ dàng thôi.” 

 Trần Thiên Nam trầm giọng nói: “Phục Tiên, vừa hay buổi trưa các ngươi ở lại Trần gia ăn cơm đi.” 

 “Được.” 

 Khương Phục Tiên mỉm cười nhàn nhạt. 

 Trần Dao vào trong thành để gọi mấy người Trần Hi, chuẩn bị buổi trưa cả nhà tiếp đón Khương Phục Tiên đến. 

 Đường Uyển một mình tiếp Khương Phục Tiên, hai người tản bộ nói chuyện phiếm trong hoa viên ở Trần gia. 

 “Phục Tiên, nếu như Mục Nhi không nghe lời, ức hiếp ngươi thì nói với bá mẫu, ta trừng trị hắn.” Đường Uyển cực kỳ yêu thích Khương Phục Tiên. 

 Khương Phục Tiên có năng lực xử lý Trần Mục, khuôn mặt nàng ta hiện lên ý cười, dịu dàng nói: “Bá mẫu, tiểu sư đệ rất nghe lời, hắn rất tốt với ta.” 

 Đường Uyển hiểu rõ nhi tử của mình, vô cùng hiểu chuyện, Khương Phục Tiên chủ động nhắc đến: “Bá mẫu, hôn ước lúc đầu là ý trời, cũng không phải do ta tự chủ trương.” 

 Khương Phục Tiên không muốn bị hiểu lầm, nàng ta không có ý nghĩ nuôi phu từ bé, hoàn toàn là ý trời.” 

 “Mục Nhi đã nói với ta rồi.” Đường Uyển tin tưởng là ý trời bảo bọn họ ở bên nhau, dịu dàng nói: “Các ngươi thích sống cuộc sống như thế nào thì cứ sống như thế, bá mẫu ủng hộ các ngươi, cho dù không kết hôn cũng được.” 

 Khương Phục Tiên cười trả lời: “Bá mẫu, việc kết hôn chúng ta đều cần thời gian chuẩn bị, ngài yên tâm, ta sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ.” 

 Trần Mục có được vị hôn phu yêu hắn và bảo vệ hắn như vậy, Đường Uyển cảm thấy vui mừng cho nhi tử của mình, nàng ta tin rằng rất nhiều năm sau, Trần Mục cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho Khương Phục Tiên, yêu nàng ta, bảo vệ nàng ta. 

 Hoa viên của Trần gia, hoa tươi đua nở. 

 Khương Phục Tiên và Đường Uyển nói chuyện phiếm ở bên trong mộc đình. 

 Bọn họ nói về những vấn đề có liên quan đến Trần Mục, Đường Uyển kể những chuyện lúc nhỏ của Trần Mục, Khương Phục Tiên kể về những năm Trần Mục lớn lên ở Lăng Vân tông kia, bọn họ cứ trò chuyện như vậy rồi lại bật cười. 

 Trần Hi và Yến Lang Nguyệt nghe được tin thì chạy đến hoa viên, trong mắt hai nữ nhân đều mang theo sùng kính và kích động, tên của Khương Phục Tiên các nàng đã sớm nghe qua, đó là đối tượng mà các nàng sùng bái. 

 Khó mà tưởng tượng được lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy nàng ta. 


 Trần Hi che miệng nhỏ, làm tỷ muội với Kiếm Thánh mạnh nhất đại lục, trước kia nàng ta còn không dám nghĩ tới, chỉ có thể quy công lao này cho tam đệ kinh diễm thế gian. 

 Nàng ta chỉ muốn hét lên, Tiểu Mục, giỏi lắm! 

 Khương Phục Tiên lấy ra vòng tay tinh thần, vòng tay ánh bạc dường như điểm xuyết những vì sao, bên trong ẩn chứa năng lượng hào hùng, có thể trợ giúp tu luyện, nuôi dưỡng cơ thể: “Trần Hi muội muội, hi vọng muội sẽ thích.” 

 Những ngôi sao đính trên vòng tay tinh thần được làm từ linh thạch quý hiếm, giống với lưu linh trụy của Trần Dao đều là cực phẩm, không kém gì linh kiếm của Tần Nghê Thường tặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện