Đột nhiên.
Trần Mục khẽ nhíu mày.
Ấn ký thần hồn hắn để lại ở Trần gia cảm ứng được vị hôn thê đang đến gần: “Phục Tiên lão bà kết thúc bế quan sớm, chẳng phải nàng ấy phí công chạy một chuyến rồi sao?”
Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hiện giờ mau chóng chạy về nhà cũng không kịp, vẫn nên đến Chú Kiếm thành trước.
Bạch Thanh Hoan mượn một chiếc thuyền chiến tốc độ cao của Mặc Thành Quy, mấy người Trần Mục ngồi trên chiếc thuyền chiến này đi đến Chú Kiếm thành, ở Bắc Hoang xa xôi, Khương Phục Tiên mặc một bộ váy trắng xuất hiện ở gần Trần gia.
Phía Nam của Hắc Thạch thành, nhà mới của Trần gia, cảnh vật xung quanh thanh tịnh yên tĩnh, được bao quanh bởi thanh sơn lục thủy.
Tần Nghê Thường nghi hoặc nói: “Ta không cảm nhận được khí tức của tiểu sư đệ, chẳng lẽ hắn không có ở Trần gia?”
Khương Phục Tiên không hề để ý.
Lần này là đến để thăm hỏi trưởng bối Trần gia.
Bọn họ đến bên ngoài Trần gia, Tần Nghê Thường tiến lên gõ cửa, người mở cửa là một nha hoàn thắt bím tóc, nàng ta nhìn thấy hai nữ nhân thì không khỏi che miệng kinh hô, Khương Phục Tiên giống như tiên tử, nàng ta nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Trước kia nha hoàn đã từng gặp Tần Nghê Thường, vội vàng cung kính nói: “Hai vị tiên tử, mời vào trong.”
Vẻ mặt Tần Nghê Thường bình tĩnh nói: “Đi thông báo với phụ mẫu của Trần Mục, nói là hai vị sư tỷ của Trần Mục đến bái phỏng bọn họ, chúng ta sẽ vào sau.”
Nha hoàn lập tức đi đến viện tử của Trần Nghiêm.
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đi theo sau nha hoàn bước vào Trần gia, chủ yếu là thông báo trước một tiếng, không phải là muốn Trần Nghiêm và Đường Uyển ra đón tiếp.
Sáng sớm.
Trần Nghiêm đang chuẩn bị đến tiêu cục.
Nha hoàn chạy chậm vào đình viện: “Nhị gia, hai vị sư tỷ của thiếu gia đến rồi.”
Đường Uyển đang chải tóc cho Trần Dao trong viện tử, nghe được lời nha hoàn nói thì vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Hai vị sư tỷ, chẳng lẽ là...”
Trần Nghiêm đang chuẩn bị đi ra tiếp đón bọn họ, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đã bước vào đình viện, Khương Phục Tiên mặc y phục trắng như tuyết, giống như thiên tiên, Tần Nghê Thường mặc y phục đỏ như lửa, quyến rũ động lòng người.
Tần Nghê Thường mỉm cười giới thiệu: “Bá phụ, đây là sư tỷ của ta, Khương Phục Tiên.”
Dáng người Khương Phục Tiên cao gầy, tóc bạc dùng trâm cài cuộn lên, mặc y phục trắng đơn giản, nàng ta cười nhẹ, bàn tay mảnh khảnh đặt ở trước người, hơi khom người, giọng nói thanh thúy: “Phục Tiên bái kiến bá phụ.”
Trần Nghiêm hơi căng thẳng, sợ sẽ tiếp đãi không chu đáo, vội vàng chào đón nói: “Khương tiên tử, Tần tiên tử, mời ngồi, ta đi pha trà cho hai người.”
“Bá phụ, chúng ta không khát, đa tạ ý tốt của ngài.” Khương Phục Tiên mỉm cười đáp lại.
Đường Uyển nhanh chóng bỏ lược xuống, vẻ kích động lộ rõ trên mặt, bà không biết phải nói gì mới tốt, Trần Dao cũng thích thú nhìn Khương Phục Tiên.
Cô bé đi theo mẫu thân đến chào Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên khom người với Đường Uyển, nụ cười tươi sáng: “Phục Tiên bái kiến bá mẫu.”
“Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trần Dao chủ động mở miệng gọi.
Bình thường cô bé rất ít khi chủ động chào người khác.
Khương Phục Tiên vươn tay xoa nhẹ đầu cô bé.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Đường Uyển tươi cười nhiệt tình nói: “Khương tiên tử, Tần tiên tử, hai người từ xa tới, ngồi xuống trước đã.”
Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, dịu giọng nói: “Bá phụ, bá mẫu, hai người gọi ta Phục Tiên là được.”
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển nở nụ cười vui sướng, bọn họ biết Khương Phục Tiên là vị hôn thê của Trần Mục, cũng đối đãi với nàng ta như con dâu.
Khương Phục Tiên là tông chủ của Lăng Vân tông, Kiếm Thánh nổi danh nhất của Hoang Châu, phu phụ Trần Nghiêm trước đây cảm thấy nàng ta cao cao tại thượng, bây giờ sau khi gặp mặt lại cảm thấy nàng ta cực kỳ thân thiết, vô cùng yêu thích.
Trần Nghiêm đích thân vào phòng bếp pha trà.
Đường Uyển nắm lấy tay Khương Phục Tiên, bọn họ ngồi trong đình viện, Trần Dao dựa vào mẫu thân, Tần Nghê Thường cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng được đối đãi như vậy.
Khuôn mặt Đường Uyển tràn đầy nụ cười từ mẫu, dịu dàng nói: “Phục Tiên, Mục Nhi mấy ngày trước vừa đi Huyền Châu, trong thời gian ngắn hẳn là nó sẽ không trở về.”
Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Bá mẫu, lần này chúng ta đặc biệt đến để vấn an hai người.”
Tần Nghê Thường cười nói: “Lần này trước khi sư tỷ của ta đến Trần gia đã chuẩn bị rất lâu đấy.”
Đường Uyển nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, đôi mắt nổi lên gợn sóng, cả hốc mắt cũng ướt.
Khương Phục Tiên bằng lòng đến Trần gia vấn an bọn họ, Đường Uyển rất vui mừng, trong lòng vô cùng thoải mái.
Lúc trước mỗi lần nhìn thấy Trần Hạo đưa Tạ Nhã về nhà, Đường Uyển đều sẽ ngưỡng mộ, vẫn luôn mong mỏi một ngày nào đó Trần Mục có thể đưa Khương Phục Tiên về Trần gia, dẫn đến trước mặt phu thê bọn họ.
Bây giờ nguyện vọng của bà cuối cùng đã thành hiện thực.
Khương Phục Tiên lấy hai cái bình ngọc ra: “Bá mẫu, trong bình màu xanh lam là băng ngọc cao, có thể thoa ngoài da làm đẹp dung nhan , trong bình màu trắng là Uẩn Thần Đan, có thể uống để điều tiết tinh khí thần, mong là ngài sẽ thích.”
Hai tay Đường Uyển nắm lấy bàn tay mảnh mảnh của Khương Phục Tiên, vô cùng cảm động: “Phục Tiên, ngươi có thể đến Trần gia, bá mẫu đã rất vui rồi, theo lý mà nói phải là bá mẫu chuẩn bị quà vật cho ngươi mới đúng.”
“Đây là chút tâm ý nhỏ của ta, bá mẫu, xin ngài nhận cho, sau này có thời gian rảnh ta sẽ thường xuyên đến thăm ngài.” Khương Phục Tiên tươi cười rạng rỡ.
Đường Uyển gật đầu liên tục.
Khương Phục Tiên nhìn sang Trần Dao bên cạnh Đường Uyển, nàng ta lấy mặt dây chuyền màu xanh thẳm ra, mặt dây chuyền như giọt nước, bên trong có chứa năng lượng dồi dào, có thể giúp cho người đeo hấp thụ linh khí, còn có thể dưỡng ấm cơ thể.
“Dao Dao, mặt dây chuyền này có thích không?”
“Thích ạ.”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao tràn đầy thích thú.
Danh sách chương