“Tặng cho ta?” 

 Đôi mắt đẹp của Trần Hi khó mà tin nổi. 

 Khương Phục Tiên cười nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.” 

 “Cảm ơn Phục Tiên tỷ!” 

 Khóe miệng Trần Hi cười hiện lên lúm đồng tiền mê người, đây là lễ vật trân quý nhất mà mấy năm nay nàng ta nhận được. 

 Khương Phục Tiên lấy ra chiếc vòng ngọc màu xanh da trời: “Lang Nguyệt, vòng ngọc không gian này mặc dù không phải là trân phẩm, nhưng mà nó có thể dưỡng ấm kinh mạch, bên trong còn có không gian chứa đồ rất lớn, hy vọng sẽ giúp ích cho ngươi.” 

 Yến Lang Nguyệt được mừng mà sợ. 

 Nàng ta không phải là người Trần gia, nhiều nhất chỉ là nha hoàn của Trần Mục, quản gia của Trần gia, không ngờ có thể được Khương Phục Tiên chuẩn bị quà vật cho. 

 Vòng ngọc không bằng vòng tay và lưu linh trụy, có thể có được sự công nhận của Khương Phục Tiên, trong mắt Yến Lang Nguyệt đã lóe lên lệ quang: “Cảm ơn Khương tiền bối.” 

 Khương Phục Tiên biết Yến Lang Nguyệt, mỗi ngày nàng ta đều làm việc chăm chỉ, chăm sóc muội muội của Trần Mục, phụ trách công việc của tiêu cục, xứng đáng với món lễ vật như vậy. 

 “Trần Hi muội muội, nhân tiện dẫn ta đi thăm người nhà của ngươi đi.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười. 

 “Được.” 

 Trần Hi vô cùng vui vẻ. 

 Khương Phục Tiên khom người với Đường Uyển: “Bá mẫu, đợi lát nữa ta lại đến nói chuyện phiếm cùng ngài.” 

 “Phục Tiên, bá mẫu cùng đi với ngươi.” 

 Đường Uyển nở nụ cười nhiệt tình, bà muốn giới thiệu con dâu của mình với phu phụ Trần Uy, mặc dù không thể nói rõ nhưng vẫn muốn xem phản ứng của bọn họ. 

 Khương Phục Tiên cũng đã từng nhắc với Đường Uyển, bây giờ vẫn chưa phải lúc công khai hôn ước, sau khi công khai, có thể sẽ mang đến rắc rối cho Trần gia. 

 Trần Hi cười nói: “Tiểu đệ của ta vẫn đang luyện kiếm ở diễn võ trường, phụ mẫu ở trong nhà, bọn họ nghe nói ngài đến thì chân cũng run lên, nếu như biết được Phục Tiên tỷ dịu dàng thiện lương, chắc chắn sẽ không sợ.” 

 Khương Phục Tiên chỉ có thể mím môi cười nhẹ. 

 Người bình thường sợ nàng ta là rất bình thường, phu phụ Trần Nghiêm là vì biết được hôn ước, trong lòng bọn họ đã sớm có chuẩn bị cho nên mới có thể nhanh chóng tiếp nhận Khương Phục Tiên. 

 Trần Hi dẫn bọn họ đến đình viện của phụ mẫu, Trần Uy và Từ Yến sớm đã mặc y phục mới, đang ngồi trong đình viện căng thẳng uống trà. 

 Bọn họ nhìn thấy Khương Phục Tiên đến thì vội vàng đứng dậy, vừa muốn hành lễ thì đã có luồng sức mạnh vô hình ngăn cản bọn họ, khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên chứa ý cười: “Phục Tiên bái kiến đại bá, bái kiến đại nương.” 

 “Hai người gọi ta Phục Tiên là được.” 

 Trần Uy và Từ Yến trừng to mắt, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đại bá? Đại nương? 

 Hai người hơi ngây ra, cho dù nàng ta là sư tỷ của Trần Mục thì cũng không cần phải xưng hô với bọn họ như vậy. 

 Trừ khi quan hệ của Khương Phục Tiên và Trần Mục rất Thần Thiết, nghĩ đến đây, hai người càng thêm chấn kinh, Khương Phục Tiên là tông chủ cao quý của Lăng Vân tông, là Kiếm Thánh mạnh nhất, là sự tồn tại cao cao tại thượng, nghĩ đến sự kinh diễm của Trần Mục, hai người bọn họ có thể là đạo lữ cũng không biết chừng. 

 Trần Uy và Từ Yến không dám suy đoán bậy bạ. 

 Khương Phục Tiên nhân lúc bọn họ đang thất thần lấy ra đan dược dùng để tu luyện, và cả đan dược có thể làm mỹ dung dưỡng nhan, trên mặt Trần Uy và Từ Yến tràn đầy nụ cười vui sướng, lần trước Tần Nghê Thường đến Trần gia không cho bọn họ lễ vật, lần này Khương Phục Tiên còn chuẩn bị lễ vật cho bọn họ, hai người hoàn toàn không ngờ tới. 

 “Phục Tiên, đây là hoa quả ta vừa gọt, ngươi thử xem.” Từ Yến bưng dĩa trái cây ra. 

 Khương Phục Tiên cầm lấy một miếng trái cây nhỏ nếm thử, gật đầu cười nhẹ nói: “Rất ngọt, cảm ơn bá mẫu.” 

 Bọn họ ngồi trong đình viện nói chuyện một lát, sau đó Trần Hi dẫn Khương Phục Tiên đến diễn võ trường. 

 Trần Hãn và Trần Dao luyện kiếm ở chỗ này, Tần Nghê Thường không có chuyện gì làm nên luận bàn cùng bọn họ, muốn lôi kéo làm quen với bọn họ, nàng rất xem trọng hai vị tiểu bối này, muốn mời bọn họ đến Lăng Vân tông tu luyện. 

 Thế nhưng bọn họ chỉ muốn ở trong nhà. 

 Mấy người Trần Hi đến diễn võ trường: “Tiểu Hãn, mau qua đây, đây là Phục Tiên tỷ tỷ.” 

 Trần Vãn và Trần Dao lập tức chạy qua. 

 “Phục Tiên tỷ tỷ.” 

 Trần Hãn và Trần Dao đồng thời hô chào. 

 Khương Phục Tiên nở nụ cười nhẹ: “Tiểu Hãn, đôi bao tay này là quà gặp mặt tỷ tỷ cho ngươi.” 

 “Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.” 

 Trần Hãn phấn khích đeo bao tay lên, hắn ta phát hiện bao tay có thể co lại, vừa vặn thích hợp, sức mạnh hai cánh tay tăng lên, cảm thấy vị bạch y tỷ tỷ này lại càng xinh đẹp càng dịu dàng hơn hồng y tỷ tỷ bên kia. 

 Ngoại trừ Trần Hạo và Tạ Nhã, Khương Phục Tiên đều đã bắt chuyện với những thành viên còn lại trong Trần gia, nàng ta cảm thấy cũng không phải rất khó, nháy mắt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau này đến Trần gia cũng không cần phải trốn tránh nữa. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng chạy tới, bọn chúng làm nũng bên người Khương Phục Tiên, muốn có lễ vật. 


 Đường Uyển nghiêm túc nói: “Phục Tiên, ngươi là khách, nào có đạo lý bảo khách đến làm giúp chứ.” 

 Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu, đột nhiên ta muốn làm vài món cho mọi người nếm thử.” 

 Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Khương Phục Tiên, Đường Uyển cũng ngại từ chối, mọi người đều biết Khương Phục Tiên làm bánh ngọt rất ngon, vẫn chưa được nếm thử đồ ăn do nàng ta làm, thế là ai nấy cũng đều lộ ra ánh mắt mong chờ. 

 Tần Nghê Thường nhìn bọn họ vây quanh Khương Phục Tiên, nghĩ rằng lần trước chính mình đến bái phỏng Trần gia, còn mang tặng lễ vật cho bọn họ, cảm thấy bọn họ hoàn toàn không nhiệt tình với mình như với Khương Phục Tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện