Tessia tiến thêm bước nữa, không còn lưỡng lự nữa. “Arthur? Là cậu đấy hả?” Cô ấy thốt lên lần nữa, giọng có hơi run.


Tất cả binh lính, Augmenter và Conjurer đều quay sang nhìn chỉ huy của tôi khi cô ấy tiến lại người đang ngồi trên núi xác chết kia như thể họ bị mê hoặc.


Bỗng nhiên, sự yên lặng trong hang động bị phá vỡ bởi một tiếng kêu nhỏ. Một vệt trắng từ đâu nhảy ra rồi chạy thẳng về phía Tessia và lao vào vòng tay của cô ấy.


Trông nó giống như một con cáo trắng nhỏ vậy.


“Sylvie!” Tessia thốt lên và ôm chầm lấy con thú ấy trước khi nhìn lên.


“N-Ngươi! Xưng danh tính đi!” Dresh là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói tự tin thường ngày của anh ta đã biến mắt trước cảnh tượng trước mắt.


Người đàn ông mắt xanh nhìn Dresh một hồi, khiến cho Dresh bất giác lùi lại một bước, rồi trả lời. “Arthur Leywin.”


Rút thanh kiếm đầy máu ra khỏi xác chết, anh ta nhảy xuống khỏi núi xác chết, hạ cánh nhẹ nhàng trước cánh cửa lớn.


Khi anh ta bước ra ánh sáng, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được diện mạo bị che lấp trong bóng tối.


Trông anh ta khá trẻ bất chấp khí chất khủng bố tỏa ra từ người. Mái tóc nâu đỏ dài được buộc lên tô điểm cho đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh trông rất điềm đạm đến bình thản, ngay cả trong tình huống như thế này. Máu và bụi bẩn đầy trên mặt của anh ấy và quần áo của anh cũng không làm xấu đi gương mặt anh.


Người này không hề phô trương hào nhoáng, khác xa bất kì các quý tộc nào mà tôi đã từng gặp, những người ưỡn ngực hất cắm đi đứng một cách ngạo mạn. Không, đằng sau ánh mắt bình thản và đôi môi nhếch mép ấy là sự uy quyền vượt xa hơn những tên quý tộc giả tạo, màu mè hoa lá và thích phô trương quyền lực kia.


Tra kiếm vào vỏ, anh ta bước về phía chúng tôi và giơ tay lên. “Tôi ở phe của mấy người.” Anh nói một cách mệt mỏi.


Những người lính liếc nhìn nhau trong bối rối khi Tessia tiến thêm một bước nữa.


“Arthur?” Một số thành viên của nhóm Twin Horns cũng thốt lên và tất cả bọn họ chạy đến đây.


Tuy nhiên, Tessia vẫn đứng yên đó. Tôi thấy bọn họ nhìn nhau chằm chằm một hồi và tôi thề là tôi thấy Arthur nhếch mép cười, nhưng không ai trong số họ lại gần nhau.


Hành động của Tessia khiến tôi bất ngờ, nhưng cách mà nhóm Twin Horns đối xử với cái người tên Arthur đó đã làm tan biến đi bầu không khí căng thẳng và nghi ngờ tràn ngập trong đây. Tuy nhiên, như vậy càng khiến đầu tôi có thêm cả ngàn câu hỏi khác.


Cứ cho rằng đây thật sự là Arthur Leywin mà chỉ huy của chúng tôi nhắc đến nhiều lần đi, nhưng anh ta đang làm gì ở đây? Làm thế nào mà anh ta lại đến được tận đây? Anh ta tự mình giết chết con quái đột biến cấp S đó ư?
Tôi quay đầu sang Darvus, và qua biểu cảm nheo mày và ánh mắt ngờ vực, có vẻ như cậu ta cũng tò mò hệt như tôi. Caria, mặt khác, mỉm cười khi cô ấy quan sát người đang bị nhóm Twin Horns bao quanh—lờ đi sự thật là có một núi xác chết khổng lồ sau lưng.


“Mặc dù tôi rất ghét phải ngắt ngang buổi sự đoàn tụ của cậu, nhưng có những vấn đề mật thiết hơn cần giải quyết.” Dresh lớn tiếng. “Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở đây? Tôi không nhận được tin tức gì về một người tên ‘Arthur’ sẽ gia nhập chúng tôi dưới hầm ngục này.”


“Tôi dám chắc chẳng ai biết về điều này vì tôi đến đây chỉ mới một tiếng đồng hồ trước thôi.” Arthur trả lời, rời khỏi những người bạn đang bao quanh anh ta. “Ngay cả tôi cũng rất ngạc nhiên khi được chào đón bởi hàng đống quái thú mana này.”



“Cậu đang ám chỉ rằng cậu đơn thương độc mã giết hết toàn bộ những con thú mana—bao gồm cả con đột biến cấp S—đằng sau cậu ư?” Một người lính gạ hỏi.


“Thế ông có thấy ai khác còn sống ngoài tôi không?” Arthur nghiêng đầu.


“Điều đó là bất khả thi!” Một người lính khác la lên. “Làm thế quái nào chỉ một thằng nhóc lại có thể làm được điều mà phải cần đến cả đại đội pháp sư?”


Arthur nhướng mày, không quan tâm về lời nhận xét ấy. “Mấy người có tin tôi hay không cũng chẳng quan trọng. Mấy người chỉ cần biết một điều là con quái đột biến mà các người nhận lệnh đến đây để giết đã chết.”


Ngày càng nhiều lính bắt đầu đặt ra thêm câu hỏi và đưa ra lời buộc tội, nhưng đều bị người đàn ông bí ẩn đó làm lơ. Anh ta chỉ đơn giản tiến về chỗ Dresh và chìa tay ra. “Có vẻ như ông là chỉ huy của đại đội này. Ông có phiền cho tôi nghỉ qua đêm ở trại của ông không? Tôi đang khá mệt mỏi và cần một đêm nghỉ ngơi đầy đủ trước khi rời đi.”


Mặc dù có hơi bất ngờ, Dresh vẫn chấp nhận bắt tay và gật đầu.


“Thế còn đống lõi thú đâu?” Một pháp sư Conjurer lên tiếng, chỉ tay về phía núi xác kia.



Tất cả mọi người một lần nữa liếc nhìn nhau, hy vọng rằng họ sẽ nhận được câu trả lời từ người đàn ông kia. Thường thì, lõi thú thu thập được sau một trận chiến sẽ được chia đều cho các binh lính. Nhìn qua số lượng xác chết chồng chất thành núi khổng lồ kia, ngay cả một người khiêm tốn nhất cũng sẽ chảy nước dãi khi nghĩ đến lợi nhuận tiềm năng sẽ có.


“Chúng mất hết rồi,” Arthur trả lời một cách nhỏ nhẹ. “Xin lỗi, nhưng khế ước thú của tôi rất thích ăn lõi thú.” Anh ta tiếp tục, chỉ tay vào con cáo nhỏ lông xù đang liếm láp chính mình.


“Ngươi nói là con thú tý xíu đó nuốt sạch hàng trăm lõi thú ư?” Một pháp sư Augmenter tóc quăn cằn nhằn không tin, tay anh ta nắm chặt cán kiếm.


“Đúng thế,” Arthur trả lời như thể đó là sự thật hiển nhiên.


“Thế còn lõi thú của con quái đột biến cấp S? Chuyện gì xảy ra với nó?” Dresh hỏi, lấy lại được phong độ ban đầu.


“Tôi đang giữ nó.” Arthur thở dài. “Còn câu hỏi nào khác không? Tôi cũng rất muốn trả lời chúng, nhưng đứng đây trả lời từng câu hỏi của mọi người thật sự đang rất lãng phí thời gian của chúng ta.”


“Chúng tôi sẽ hộ tống cậu ấy về trại, thưa đại đội trưởng.” Tessia lên tiếng và các thành viên của nhóm Twin Horns đều gật đầu đồng ý.


“Tốt thôi. Còn bây giờ, ta muốn một vài đội ở lại đây tìm kiếm bất kì thứ gì có giá trị và đáng để bán. Số còn lại sẽ trở về trại và đợi mệnh lệnh từ cấp trên.” Dresh ra lệnh, lùa những binh lính đang bất bình kia đi.


Chuyến đi về trại chính khá căng thẳng và nặng nề, hệt như lần đầu chúng tôi mở hai cánh cổng dẫn đến hầm ngục. Caria, Darvus và tôi đều im lặng khi bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm của hầu hết mọi binh lính ở đây. Ngay cả Tessia và nhóm Twin Horns cũng chỉ nói chuyện lí nhí với Arthur, hầu như tôi không thể nghe được gì.


Đằng sau tôi, tôi có thể nghe vài cuộc trò chuyện giữa các binh lính, một số thì vui mừng vì không cần phải chiến đấu, số khác thì thật vọng vì bọn họ chẳng nhận được lõi thú hay bất kì tiền thưởng khác, có một số người còn thậm chí nổi nóng vì không được chiến đấu với một con thú mana hùng mạnh đó. Tuy nhiên, mặc dù mỗi người đều có một cảm nhận khác nhau về Arthur, tất cả chúng tôi đều có cùng một cảm xúc: khiếp sợ.


Ngay khi về trại chính, người tên Arthur liền tiến thẳng về khu vực tắm rửa kế bên con suối, trong khi Tessia và nhóm Twin Horns theo Dresh vào lều họp mặt.


“Ặc, chỉ vậy thôi á? Chẳng vui gì hết,” Darvus thở dài, ngồi bệt xuống ghế kế bên đống lửa trại.


“Tôi thì cho mọi chuyện yên bình thế này là tốt đấy chứ.” Caria phản biện. “Ông có thấy đống xác thú mana đó không? Và cả con quái đột biến nữa? Tôi nghi rằng dù cho tất cả chúng ta hợp sức lại, chưa chắc gì chúng ta có thể ra về toàn vẹn sau khi đánh nó.”


“Chính cmn xác!” Darvus thốt lên. “Cái gã Arthur đó…Thế đéo nào gã đó lại có thể giết toàn bộ bọn chúng—nếu như tên đó thật sự giết hết bọn chúng một mình.”


Tôi lắc đầu. “Gì, bộ ông thật sự nghĩ gã đó rãnh hơi đến mức ngồi lên đống xác đó rồi tạo dáng, đợi bọn mình tới để nhận công à?”


“T-Thì, ai biết được, ý tôi là… chuyện này thật không bình thường chút nào. Tessia nó rằng gã đó chỉ trạc tuổi cô ấy thôi, vậy có nghĩa là tên đó còn nhỏ hơn chúng ta. Hắn lớn lên ở chỗ quái nào mà lại có thể trở thành một tên quái vật như thế!?” Darvus thở dài, nhìn xuống hai thanh rìu chiến mà cậu ta quơ quơ nãy giờ. “Nếu gã đó có thể một tay giết toàn bộ thú mana cùng con quái đột biến cấp S đó… thế chúng ta ở đây làm cái mẹ gì?”


“Tôi nghe có mùi ai đó đang ghen tị (jealousy) thì phải?” Caria cười đểu, huých vào Darvus.


“Phải dùng từ đố kỵ (envy) mới đúng, Caria,” Tôi chỉnh lại ngay lập tức.


Cô ấy quay sang tôi. “Hai từ đó có gì khác nhau?”


“Ghen tị (jealousy) là khi cô lo rằng ai đó sẽ cướp mất thứ cô sở hữu. Còn đố kỵ (envy) là khao khát thứ người khác có mà mình không có.” Tôi lắc đầu ngao ngán. “Cô biết không? Không có gì, nó chả quan trọng đâu.”


Caria nhún vai ậm ừ cho qua và đặt tay lên vai người bạn thơ ấu của mình. “Dù sao thì, anh ta cũng chỉ là một người thôi, Darvus. Cho dù có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, anh ấy cũng không thể tự mình chiến thắng cả cuộc chiến tranh được. Cậu cũng thấy tình trạng của anh ta rồi ấy. Mặc dù không bị thương, nhưng Arthur vẫn khá kiệt sức!”


Darvus đảo mắt. “Ờ cảm ơn. Hên là ít ra thằng chả đó còn biết mệt sau khi tự mình quét sạch cả một đội quân quái thú và cả con thú đột biến cấp S đó.”


“Bớt cà khịa tôi đi, Darvus. Tôi chỉ đang cố an ủi ông thôi.” Caria phụng phịu, má có hơi đỏ.


“Thế thì đừng! Tôi chả cần cậu thương hại cho đâu. Hơn nữa, tên đó chẳng bình thường chút nào. Chả cần phải tốn công sức so đo với một tên quái dị như thế.”


“Tôi cũng không chắc lắm, với tôi trông anh ta bình thường mà.” Tôi nói chêm vào. “Ngoài trừ sức mạnh khủng bố ra, trông anh ta như một người tốt khi nói chuyện với nhóm Twin Horns.”


“Ừ đúng rồi, tôi còn thấy anh ta mỉm cười khi thấy Tessia!” Caria nói thêm, mỉm cười khi nhớ lại lúc đó. “Mặc dù tôi đã mong đợi thứ gì đó lãng mạn hơn, như là ôm nhau đắm đuối hay gì đó khác.”


“Làm ơn đi, cậu cũng thấy cái cách tên đó nói chuyện với mọi người rồi còn gì. Hắn ta nói chuyện cộc lốc như một thằng khốn ngạo mạn vậy.” Darvus lắc đầu nói.


“Thì cũng tại ai cũng đối xử thô lỗ với anh ta trước mà,” tôi phản biện. Tôi chẳng biết tại sao mình lại đi bênh Arthur, nhưng mấy lúc như này, thật sự thì tôi cũng chẳng ưu nổi Darvus. Mỗi khi mọi chuyện không như ý cậu ta, cậu ta luôn chỉ chỏ và tự biên tự diễn để cảm thấy tốt hơn với chính mình.


Darvus nheo mắt và nói. “Sao ông lại đi bênh vực tên đó?”


“Tôi chẳng bênh vực ai hết.”—Tôi lắc đầu—“Tôi chỉ nghĩ là thật ngây thơ khi đánh giá một người mà chúng ta còn chưa nói chuyện cùng. Cậu cũng nghe cách Tessia luôn nhắc về Arthur rồi. Sao chúng ta không thử tin tưởng anh ta một chút thử xem?”


“Tessia đã để cảm xúc che mờ lý trí do kí ức thời thơ ấu của cô ấy với tên đó thôi,” Darvus bật lại. “Ông cũng thấy sự căng thẳng giữa hai người họ còn gì. Này, biết đâu ông có cơ hội lấn tới với Tessia không chừng.”


Tôi không thể nhịn được nữa. “Cậu hèn mọn đến mức này lận ư? Nghe cậu chẳng khác gì một đứa con nít khi lôi tôi vào chuyện này. Thế chính xác thì cậu đánh giá anh ta dựa trên cái gì?”


“N-Này cả hai, đừng cãi nhau nữa.” Caria lên tiếng, liếc qua liếc lại giữa tôi với Darvus.



“Dựa trên cảm tính đó thằng ml!” Darvus đứng dậy nói. “Có lẽ đó là thứ ông sẽ đéo bao giờ làm được bởi vì lõi mana bị biến dạng của mình.”


Tôi bắt đầu cảm thấy máu chó đang dồn lên não sau khi nghe lời xúc phạm của Darvus.


“Ừ thì ít ra tôi cũng đéo cần phải tự thuyết phục bản thân và những người khác rằng bất kì người nào tốt hơn mình đều là quái vật chỉ để giữ cái tôi cao vút của mình!” Tôi phỉ báng lại.


Mặc Darvus nóng bừng lên và cậu ta la lên. Ném thanh rìu mà cậu ta đang cầm nãy giờ, đá bay cái ghế và đi một mạch thẳng về lều và chui vào trong.


“Stannard…” Caria tiến lại chỗ tôi sau khi nhìn bạn thân của mình đi. “C-Cậu cũng biết là cậu ta không hề có ý đó mà, đúng không? Thôi nào, chúng ta đều biết rằng cậu ta sẽ hành xử như vậy mỗi khi nổi quạo mà.”


Thở dài, tôi mỉm cười với cô gái có chút cao hơn tôi. “Tôi ổn. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cả hai bọn tôi cãi nhau ỳ đùng như thế. Tôi không thường nổi nóng như Tessia, nhưng đó là do tôi nhẫn nhịn được. Chỉ khi nào tôi không nhịn được nữa và nổi khùng lên là chuyện này sẽ xảy ra.”


“Cậu nói đúng.” Caria trả lời sau khi yên lặng một hồi. “Darvus trước đây là người tốt hơn nhiều, nhưng do là con trai của một gia đình quý tộc danh giá, mọi thứ đều dâng lên tận miệng cậu ta: sự giàu có, tài nguyên, sự chú ý, và cả tài năng nữa.”


“Cả đống thứ tốt đẹp đó, vậy mà cậu ta vẫn hành xử như một thằng đầu buồi.” Tôi đảo mắt. “Nghe này, Caria, tôi không giận cậu, và chắc chắn tôi cũng không giận Darvus vì những gì cậu ta nói. Tôi chỉ phát mệt với cái tính ngạo mạn đanh đá của cậu ta luôn bộc phát dù cho chúng ta có nói gì đi chăng nữa.”


Caria cười khúc khích. “Chuẩn rồi. Tôi biết ông tướng đó hơn mười hai năm trời rồi, và tôi dám cá một con thú hoang dại còn trưởng thành nhanh hơn Darvus. Nhưng kể từ khi cậu ta gặp Tessia và cậu, cậu ấy đã trở nên tốt hơn trước đây. Thật sự đấy.”


 


“Ừ, tôi biết.” Tôi gật đầu, cố gắng tìm cách hòa giải với người đồng đội tự cao tự đại của mình.


Caria và tôi nói chuyện một hồi nữa bên đống lửa trại mà chúng tôi vừa đốt lên thêm lần nữa. Rồi chúng tôi đứng lên khi thấy có hai bóng dáng tiến lại gần.


“Chào cả hai.” Giọng nói của Tessia vang lên. Khi cả hai lại gần, tôi có thể thấy được chỉ huy của chúng tôi và người kế bên cô ấy.


“Tôi muốn cả hai gặp bạn thời thơ ấy của tôi, Arthur.” Cô ấy nói, đặt tay lên người kế bên mình. Khi tôi đứng lên và lại rằng, tôi để ý thấy mắt của chỉ huy chúng tôi có hơi đỏ.


Tóc Arthur vẫn còn ẩm ướt vì vừa tắm xong, anh ta cúi chào. “Stannard Berwick và Caria Rede, đúng không? Rất hân hạnh được gặp hai người, và cảm ơn hai người vì đã chăm sóc bạn tôi. Tôi biết cô ấy đôi lúc cũng khá phiền phức.”


Caria cười khúc khích khi Tessia cho anh ta ăn một chỏ vào sườn. Nhìn thấy cả hai như thế này làm tôi nghi ngờ cái cảm giác tôi có khi tôi gặp anh ta lần đầu. Không còn máu me đầy mặt mũi, tôi có thể thừa nhận Arthur đúng là kẻ thù của mọi nam giới còn độc thân. Mặt mũi sáng lạng cùng với sự quyến rũ vượt xa mọi tiêu chuẩn về đẹp trai. Mái tóc dài nâu đỏ của anh ta trông như anh chưa từng đi cắt tóc trong một thời gian khá dài, nhưng nó không làm anh xấu hơn, trái lại nó còn nhấn mạnh cho khuôn mặt điển trai ấy.


Anh ta cao hơn Tessia một cái đầu, khiến anh ta trông khá cao so với tuổi của mình, bởi vì chỉ huy của chúng tôi chỉ thấp hơn Darvus vài cm thôi. Bên dưới lớp áo choàng rộng kia, tôi có thể nói anh ta có thể chất của một đấu sĩ. Cái cách mà Arthur đi đến đây, và cái ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh mình đã khẳng định rằng khí chất đầy uy quyền đấy không phải là do tôi tưởng tượng ra.


Khi Tessia và Arthur chuẩn bị ngồi xuống bên đống lửa, Darvus chạy thẳng ra từ căn lều. Khi cậu ta đi ngang qua tôi, cậu ta có chút gì đó xấu hổ như thể cậu ấy muốn xin lỗi, nhưng tôi đưa tay lên ngăn cậu ấy lại. Mỉm cười, tôi nói, “Không sao hết đâu, thằng ml.”


Darvus gãi đầu cười trừ. Tuy nhiên, ánh mắt cậu ta lập tức cứng rắn trở lại khi đối mặt với Arthur. Tessia, Caria và tôi đều nhìn cậu ta, lo lắng không biết cậu ta sẽ nói gì khi Darvus giơ một ngón tay lên và nói lớn. “Arthur Leywin. Ta, Darvus Clarell, con trai thứ tư trong Gia Tộc Clarell, đích thân thách thức ngươi tham gia đấu tay đôi với ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện