Góc nhìn của TESSIA ERALITH:


Hình ảnh Arthur đứng trên đỉnh núi xác chết đó, ướt đẫm máu, nhìn xuống chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng như đang thiêu đốt tâm trí tôi. Tôi gần như nhận ra cậu ấy ngay lập tức, nhưng như có thứ gì đó nghẹn ở cổ khiến tôi chẳng thể nói được gì. Tôi đã rất sợ hãi.


Rồi cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm để gọi tên cậu ấy, nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng. Ánh mắt cậu ấy khi nhìn chúng tôi đã dấy lên trong tôi một nỗi sợ rằng điều gì đó trong cậu ấy đã thay đổi trong quá trình huấn luyện. Khi Sylvie xuất hiện, tôi rất vui, Arthur cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng ngay cả thế tôi không thể thoát khỏi sự khó chịu đang nặng trĩu trong lòng.


Hình dáng cậu ấy bước dưới ánh dương khiến lòng tôi rối bời, trái tim như quặn lại. Cậu ấy trông thật tàn tạ, đôi mắt ấy nhuộm màu mệt mỏi, nhưng đó thực sự là Arthur của tôi. Tôi muốn ngay lập tức chạy lại ôm lấy cậu ấy, giống như nhóm Twin Horns đang làm, nhưng có gì đó như kìm lại bước chân tôi. Nhìn vào người bạn thời thơ ấu của mình, tôi cảm nhận được một khoảng cách rõ ràng giữa chúng tôi dù cậu ấy đang ở ngay đó, chỉ cách tôi có vài bước chân. Và thế là tôi chỉ đứng yên đó, ngập ngừng trao cho cậu ấy một nụ cười mờ nhạt, tôi tự hỏi đó có thể coi là một nụ cười không đây.


Cậu ấy mỉm cười đáp lại, nhưng ngay lập tức những người lính ập đến bắt đầu tra hỏi cậu ấy.


Trong suốt chuyến đi trở về trại chính, Arthur nói không nhiều mặc cho tiếng trò chuyện của Twin Horns cứ rôm rả xung quanh chúng tôi. Tất cả họ đều vui mừng khi cậu ấy trở lại bất chấp sự bất mãn rõ rệt giữa những người lính. Arthur mỉm cười khi nói chuyện nhưng chỉ trả lời câu hỏi của mọi người bằng vài câu chữ đơn giản rồi lại im lặng. Ngay sau khi đến nơi, cậu ấy phát hiện ra một dòng suối và lập tức đi tắm rửa với Sylvie. Tôi đi thẳng đến lều chính cùng với Dresh và Twin Horns để cố gắng giúp xoa dịu sự căng thẳng của người lãnh đạo và một bộ phận người lính đối với người bạn thời thơ ấu của tôi.


Arthur đến trại chính sau khi tắm rửa xong, nhưng ngay cả khi không có máu và sự bẩn thỉu bao phủ, cậu ấy vẫn khó gần như trước. Cậu ấy chỉ thuật lại ngắn gọn những gì quan trọng, còn những thông tin khác thì cậu ấy yêu cầu chỉ nói trực tiếp với ông tôi. Tôi im lặng trong suốt cuộc họp ngắn trong khi Dresh và Twin Horns liên tục đặt ra các câu hỏi cho cậu ấy.


Dresh rời đi trước để thông báo cho những người lính còn lại về hành động tiếp theo. Twin Horns miễn cưỡng đồng ý cho Arthur nghỉ ngơi sau khi được hứa sẽ được kể chi tiết mọi thứ cho sau.


Chỉ còn lại Arthur và tôi trong lều, tôi vẫn căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chân mình. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Arthur đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không biết phải nói gì, hành động thế nào, hay thậm chí là nên cảm thấy thế nào đây. Arthur đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi sau hơn hai năm và trở nên rất xa cách khiến trái tim tôi không thôi hụt hẫng. Những tự tin cùng dũng khí tôi phải khó khăn lắm mơi gom đủ để đến gần người bạn thời thơ ấu này, cuối cùng như bị ném ra ngoài cửa sổ khi tôi nhìn lại trạng thái đáng thương của mình. Tôi đã ở đây, ăn mặc như một người đàn ông, từ đầu đến chân bó bện với những lớp bụi bẩn và bồ hóng. Tệ hại hơn nữa là cái đầu như tổ quạ với mùi chả khác gì rác đã để nhiều tuần.


Tôi có thể thấy cậu ấy đang bước đến gần tôi, mỗi bước chân của cậu ấy lại khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút. Tôi không dám nhìn tiếp nữa. Khi cậu ấy đến gần hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của các loại thảo mộc trên người cậu ấy. Đừng đến gần hơn nữa mà, làm ơn, tôi sợ cậu ấy sẽ hết hồn bởi mùi hôi thối của tôi.


Đôi chân Art dừng lại ngay trước mắt tôi nhưng mắt tôi vẫn dán chặt vào chân mình, lúng túng không biết phải làm gì. Trong một khoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều im lặng. Âm thanh duy nhất tôi có thể nghe là tiếng trái tim không hợp tác của tôi đang đập dữ dội.


“Lâu quá rồi nhỉ, Tess.” Cuối cùng thì Arthur cũng lên tiếng nói. "Tớ rất nhớ cậu."


Lời nói ấy làm cho thân hình cứng đờ như tảng băng của tôi tan chảy. Tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo, cuối cùng tôi cũng ngừng nhìn vào chân mình.


Tôi nắm chặt tay để giữ cho mình không run rẩy. Nhưng đôi mắt đã phản bội lại tôi, từng giọt nước mắt cứ thế đáp xuống đôi giày da cũ.


Bàn tay ấm áp của Art chạm nhẹ vào cánh tay tôi, tôi chợt nhận ra bàn tay ấy đã trở nên lớn hơn nhiều. Tôi quen biết cậu ấy từ khi cậu còn là một đứa nhóc thấp hơn tôi, nhưng giờ đây, cái chạm đơn giản từ bàn tay ấy lại mang lại cho tôi cảm giác như được bảo vệ. Tôi đã cố gắng hết sức để giữ vững bản thân, nhưng cuối cùng tôi lại thấy mình sụt sịt không kiểm soát được và cơ thể bắt đầu run rẩy.


Tôi không biết điều gì đã làm tôi trở nên tệ hại như vậy. Phải chăng đó là cảm giác cuối cùng tôi cũng gặp lại được người bạn thời thơ ấu của mình. Lời nói vừa rồi của cậu ấy như xác nhận rằng đó thực sự vẫn là Art mà tôi biết, không phải kẻ giết người lạnh lùng như tôi thấy lúc lần đầu tiên gặp lại. Cũng có thể chẳng hề liên quan gì đến điều đó cả. Tôi không thể giải thích được tại sao mọi rào cản mà tôi đã vô thức dựng lên để rồi tự chịu đựng suốt hai năm qua đã sụp đổ. Những gì giờ đây tôi cảm thấy là làn sóng nhẹ nhõm, nói rằng mọi thứ giờ đã ổn, tôi không phải lo lắng nữa. Những điều ông, ngài Aldir và mọi người lo lắng trước đó đều được giải tỏa rồi, vì Art đã ở đây.


Thật buồn cười, sao chỉ một con người nhỏ bé có thể làm điều đó chứ, lại có thể khiến cho tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối như vậy.


“Art... Cậu... Tên ngốc này!” Tôi nức nở giữa những tiếng sụt sịt. Tôi giơ nắm đấm lên đánh vào người cậu ấy, nhưng khi chạm vào ngực Art lại không còn chút sức lực nào.


Tôi cứ thế chửi bới cậu ấy loạn lên, trách cậu sao lại giữ thái độ lạnh lùng, sao lại để cái mái tóc dài vô vị thế này khiến cậu trông thật đáng sợ, sao lại không chịu liên lạc cho đến bây giờ. Tất cả là lỗi của cậu ấy khiến tôi trở nên tệ hại thế này. Art chỉ đứng đó, lặng lẽ dùng bàn tay to lớn của cậu tiếp tục sưởi ấm cánh tay tôi.


Tôi đã tức giận, đã thất vọng, đã xấu hổ, nhưng cuối cùng tôi đã thấy nhẹ nhõm. Toàn bộ mớ cảm xúc hỗn loạn đó đã khiến tôi cứ nức nở rồi tiếp tục tấn công Art. Một phần cũng là vì tôi quá xấu hổ với hành động của mình bây giờ.


Sau khi khóc chán rồi, tôi tựa đầu vào ngực Art, nhìn chằm chằm xuống chân cậu ấy giờ cũng dính đầy nước mắt của tôi, buông ra tiếng nấc và sụt sịt.


Im lặng trong một phút và cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm để nhìn vào mặt cậu ấy, chỉ để thấy Art cũng đang nhìn tôi chằm chằm.


Tôi định quay đầu đi thì nụ cười của cậu ngăn tôi lại. Nó không giống nụ cười khi chúng tôi nhìn thấy nhau ở lối vào hang ổ của dị nhân. Đôi mắt ấy cong cong như mảnh trăng khuyết, nụ cười tỏa sáng, lấp lánh, đầy chân thành.


“Cậu vẫn là đứa bé thích khóc nhè nhỉ?” Art nói đùa, buông tay tôi ra để lau một giọt nước mắt đi lạc trên mặt tôi không chịu rơi xuống đất.


“Cậu im đi.” tôi đã trả lời, giọng như phát ra từ mũi.


Cười nhẹ một tiếng, Art quay đầu đi ra ngoài, nhắc nhở tôi. "Nào, chắc mọi người đang chờ chúng ta đó”.


Tôi gật đầu, bế Sylvie đang ngủ say trên mặt đất đi ra. Vừa đi ánh mắt của tôi vừa liên tục chuyển giữa Sylvie đang ngủ say và Art.


“Cậu đã cao hơn rồi,” tôi nói, đôi mắt dán vào Sylvie.


“Xin lỗi nhưng tớ không thể nói điều tương tự với cậu,” Art đùa cợt, sự mệt mỏi hiện rõ trong mắt khi cậu ấy nở một nụ cười yếu ớt.


“Tớ cao đủ rồi.” Tôi lè lưỡi.


Nhận thấy Caria và Stannard đang nói chuyện xung quanh đống lửa của chúng tôi, tôi vội chỉnh trang lại để không ai nhận ra là tôi vừa khóc.


Sau khi giới thiệu Art cho cả hai, chúng tôi ngồi xuống quanh đống lửa. Darvus đột nhiên bước ra với vẻ mặt kiên quyết.


“Arthur Leywin. Tôi, Darvus Clarell, con trai thứ tư của Nhà Clarell, chính thức muốn thách đấu tay đôi với anh!” Cậu ấy tuyên bố mà không có bất kỳ sự tức giận hay ác ý nào mà chỉ có vẻ kiên quyết.


"Cái gì cơ?" Tất cả chúng tôi, ngoài Art, đồng thanh kêu lên.


Ánh mắt tôi ngay lập tức nhìn sang Art để xem cậu ấy phản ứng thế nào. Cậu ấy đã thật sự mệt mỏi về cả thể chất và tinh thần trong nhiều giờ qua, tôi không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào đây. Nhưng rồi tôi đã thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự thích thú trong ánh mắt cậu ấy.


“Rất vui được gặp anh, Darvus Clarell, con trai thứ tư nhà Clarell. Tôi có thể hỏi lý do anh muốn thách đấu tôi được không?” Art trả lời mà không đứng dậy.


Caria lập tức đứng dậy giữ Darvus lại. “Đ-Đừng để ý cậu ta, thưa ngài Leywin-”


“Cứ gọi tôi là Arthur là được.”


“... Arthur,” cô ấy sửa lại. “Cậu ấy chỉ nói mấy lời thiếu suy nghĩ thôi.”


“Tôi hoàn toàn nghiêm túc, Caria. Tôi không hề điên.” Darvus bác bỏ lời nói của Caria rồi quay lại đối mặt với Arthur một lần nữa. Không khí trở nên kỳ lạ khi Darvus nói chuyện với Art một cách rất trang trọng và tôn trọng khi thực tế cậu ấy lớn hơn Art vài tuổi.


“Lý do của tôi là...” cậu ấy dừng lại một chút, “dù nói lý do gì thì cũng chỉ là cái cớ, tất cả là vì tự tôn của một người đàn ông.”


Tôi hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của cậu ta, nhìn vào biểu cảm choáng váng của Caria và Stannard, tôi biết họ cũng như tôi.


Nhưng khi nhìn sang Art tôi lại thấy cậu ấy đang cố nhịn cười, vai cậu ấy rung lên để cố không phát ra tiếng cười nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà cười phá lên.


Bốn người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau bối rối, còn Darvus thì hoang mang không hiểu gì. Những người lính quanh đó bị thu hút bởi tiếng cười của Art, vây quanh trại chúng tôi, cố nhìn xem đang có chuyện gì xảy ra ở đây.


“Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm gì đâu.” Art cuối cùng cũng nhịn cười lại và nói. “Sống đến bây giờ, cách nói của mọi người thật quá nhàm rồi nên khi nghe cách anh nói tôi thấy thật mới mẻ.”


“Cảm ơn.” Darvus đáp, cố xác định xem Arthur có thật sự là vui vẻ hay có ý xúc phạm anh.


“Được thôi, miễn là không đe dọa tính mạng thì tôi đống ý thách đấu.” Art nói với nụ cười trên môi, đứng dậy khỏi gốc cây cậu ấy đang ngồi.


Hai người đàn ông tiến về phía bức tường phía nam của ang động, những người lính hóng chuyện cũng vôi vã đi theo.


“Cậu có biết có chuyện gì đằng sau chuyện này không?” Tôi hỏi Caria khi ba chúng tôi cũng nối gót đi theo nhóm người.


Cô đồng đội nhỏ nhắn của tôi chỉ biết lắc đầu thở dài. “Có thể cậu ấy cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng vì Arthur dù nhỏ tuổi hơn nhưng lại mạnh hơn cậu ta.”


“Cũng không thể phủ định một sự thật khá cay đắng là Arthur đẹp trai hơn cậu ta một chút nữa.” Stannard nói thêm vào, phát ra một tiếng thở dài.


“Gì cơ? Vậy ra đó là ý của cậu ta khi nói ‘niềm tự hào của một người đàn ông’ ư?” Tôi buột miệng, chỉ biết câm nín.


“Hmmm tôi biết, giờ thì cậu ta còn thảm hại hơn cả trước đây.” Caria gật đầu, nhìn vào biểu cảm của tôi. “Tôi tự hỏi mấy tên đàn ông đều như thế cả sao?”


Hai chúng tôi nhìn sang Stannard, anh ấy chỉ quay lại nhướng mày nhìn chúng tôi nói. “Thay mặt cho cánh mày râu thì tôi xin được khẳng định chúng tôi không phải ai cũng thế.”


“Không phải tất cả nhưng chắc cũng phải số đông nhỉ?” Caria hỏi, khiến tôi bật cười.


Stannard gật đầu thở dài “Cũng có thể.”


Chúng tôi đến khu vực đấu tay đôi, thấy họ cũng sắp bắt đầu. Có vẻ như các trại đã dừng toàn bộ công việc đang làm để ra đó hóng. Tôi có thể hiểu những người lính tò mò về sức mạnh của Art vì chúng tôi mới chỉ thấy kết quả trận chiến của cậu ấy, nhưng khá bất ngờ tôi còn thấy Dresh ở phía trước, háo hức chờ đợi bên cạnh Twin Horns. Helen, người lãnh đạo của Twin Horns thường vô tư đang nhiệt tình ủng hộ Art khi những người còn lại trong nhóm cũng hùa theo. Những người lính biết về năng lực của Darvus cũng huýt sao cổ vũ cho cậu ấy.


Caria đứng bên cạnh tôi nhăn nhó. “Tôi nên cổ vũ ai bây giờ?”


“Không phải rõ ràng là nên cổ vũ người bạn thời thơ ấu của cậu sao?” Tôi cười trêu cô ấy khi thấy Darvus đang hào hứng đón nhận những tiếng reo hò cổ vũ với lồng ngực ưỡn lên. Sylvie nằm trong vòng tay tôi mơ mảng tỉnh giấc vì những tiếng reo hò, nhìn quanh rồi vẫn quyết định rằng giấc ngủ của nó quan trọng hơn.


“Này! Đâu nhất thiết lúc nào cũng phải ủng hộ bạn thời thơ ấu đâu.” Caria trả lời, lắc đầu trước thái độ không khoan nhượng của Darvus.


“Nhưng cô là kiểu người đó đấy, Caria,” Stannard khịt mũi nói, hướng ánh mắt về phía tôi hỏi, “Tôi đã kiềm chế không hỏi nhưng điều đó cứ lảng vảng trong đầu tôi mãi, rốt cuộc con khế ước thú Arthur là giống thú gì thế?”


“Dù tôi nói thì anh cũng không tin đâu.” Tôi nhếch mép cười rồi tập trung vào trận đấu.


Darvus bắt đầu tung hứng rìu của mình như một màn trình diễn đặc sắc, trong khi Art chỉ nhàn nhã đứng dựa vào thanh kiếm bên cạnh.


“Trước khi các cậu đến, cậu ấy vẫn trong một tâm trạng rất chua chát Tess à. Nhưng nhìn cậu ta bây giờ xem. Chúa ơi tôi thề, cậu ta đúng là chỉ chững chạc như mấy nhóc lên bốn.” Caria càu nhàu.


“Có lẽ còn trẻ con hơn ý chứ,” tôi cười thầm, nhớ lại Art lúc bốn tuổi chả khác nào ông cụ non.


Một người lính trông khá dày dạn kinh nghiệm đã tự nguyện làm trọng tài. Anh ta đứng giữa Art và Darvus giơ tay lên ra hiệu.


“Tôi chắc rằng mọi người ở đây đều muốn giữ hang động của chúng ta nguyên vẹn, vì vậy tôi muốn cả hai thận trọng trong việc sử dụng mana. Rõ rồi chứ?” Người lính hỏi, liếc nhìn Dresh để xác nhận.


Nhận được sự chấp thuận từ người lãnh đạo cuộc thám hiểm và cái gật đầu từ Art cùng Darvus, người lính vung tay xuống hô. “Ai mà đầu hàng hoặc không còn khả năng chiến đấu sẽ thua. Trận đấu bắt đầu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện