Từ bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt bên trong hang, rõ ràng là trận chiến này xảy đến quá bất ngờ. Tất cả chúng tôi đều là các pháp sư tài ba, nhưng suốt vài tháng phải đi lòng vòng để tìm dấu hiệu của con quái mana đột biến, tất cả bọn tôi đều đã kiệt sức và bất cẩn.
Một vài đội đã tái hợp lại với nhau và nghỉ ngơi trong khi những người bị thương và chết được gửi đi đến chỗ khác. Một số pháp sư Augmenter còn sức thì mài dũa thanh gươm của mình, còn các pháp sư Conjurers thì ngồi thiền để sẵn sàng đối mặt với bất kì điều gì phía ở trước chúng tôi.
Chỉ huy trẻ tuổi của chúng tôi tiếp tục khảo sát chiến trường như một con zombie, cuối cùng tôi gọi cô ấy lại nhập bọn.
“Có gì không ổn ư?” Tôi hỏi. “Cô ổn chứ, Tessia?”
Cô ấy quay mặt lại và nở một nụ cười mỉm rõ ràng là gượng ép. “Không có gì. Thật tốt là chúng ta đã thắng rồi… nhưng chúng ta lại để gần mười người lính hy sinh.”
“Ôi, nàng công chúa nhân hậu vĩ đại đang thể hiện sự ân cần tốt bụng với dân đen chúng ta!” Darvus nói lớn. “Chúng ta thật không xứng đáng với người!”
“Thôi đi ông tướng,” Tessia vặn lại, giọng cô ấy nghe nhẹ nhàng hơn bình thường.
“Chúng ta đã làm hết sức rồi.” Caria an ủi, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô ấy.
“Cô ấy nói đúng đấy, Tessia. Chúng ta không thể cứu tất cả bọn họ được.” Tôi nói thêm. Tuy nhiên, có vẻ như câu này không có ý an ủi cho lắm, trái lại, nó còn phản tác dụng khi biểu cảm của Tessia trở nên não nề hơn.
“Tôi đoán là anh nói đúng. Tôi không thể cứu tất cả bọn họ.” Cô ấy lặp một cách sầu thảm.
“Nói hay đấy.” Darvus thì thầm với tôi.
“Này! Ít ra nó còn đỡ hơn mấy trò đùa mỉa mai nhảm nhí của cậu.” Tôi bật lại cậu ta.
“Với tốc độ này, tôi sẽ chỉ cản chân cậu ấy.” Tessia nói lí nhí đến mức chúng tôi phải banh tai ra mới nghe được.
“Cậu ấy, ý cậu là cái người mà cậu hay nhắc đến ư? Arthur gì gì đó hả?” Caria nói chêm vào, nghiêng người vào, háo hức nghe về một đứa con trai mà Tessia miêu tả như một siêu anh hùng trong truyện cổ tích của con nít.
“Trời ạ, lại thằng cha đó nữa hả,” Darvus rên rỉ. “Công chúa, khi nào cô mới chịu tỉnh mộng đây hả?”
Tessia nhẹ nhàng lắc đầu. “Không phải như cậu tưởng đâu.”
“Ý cô là sao?” Darvus tiếp tục. “Cô miêu tả tên đó như thể cậu ta là một tên siêu quyền năng, đẹp trai khoai to không một khuyết điểm nào hết.”
“Ôi thôi đi ông thần. Ông chỉ ghen tị vì Arthur hơn ông mọi thứ, và còn đẹp trai hơn nữa.” Caria buộc tội. Rồi cô ấy quay sang Tessia với đôi mắt lấp lánh. “Này, cậu ta có thật sự là đẹp trai và quyến rũ không?”
“Tôi đoán là có.” Tessia cười khúc khích. “Cậu ấy khá nổi tiếng ở trường, mặc dù tôi nghi chắc cậu ta cũng chẳng biết điều đó.”
“Càng nghe càng làm tôi ghét cái gã này hơn.” Darvus làu bàu.
Tessia lắc đầu. “Tất nhiên là cậu ta không phải là không có bất kì khuyết điểm nào. Thú thật, lần đầu gặp Arthur, cậu ấy trông khá đáng sợ.”
“Cậu nói là Arthur cứu cậu khỏi đám buôn nô lệ khi cậu chạy trốn khỏi nhà, phải không?” Caria hỏi để xác nhận lại.
“Ừ-ừ.” Mặt Tessia đỏ lên khi nhớ đến những điều xấu hổ đó. “Đúng là cậu ta có cứu tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không làm vậy chỉ vì muốn làm người tốt, mà là có suy tính hết cả. Tất nhiên là lúc đó tôi vẫn còn nhỏ nên có thể tôi sai, nhưng Arthur có mặt khá đáng sợ, đôi lúc cậu ấy rất lạnh lùng—thậm chí là tàn nhẫn.”
“Ồ ồ, nghe giống bad boy thế,” Caria ồ lên.
“Nghe mắc ỉa vl.” Darvus cười phá lên. “Nếu là tôi, tôi chả thấy thằng cha đó ngầu chỗ nào hết. Ý tôi là, gã ta để cô một mình trong nguy hiểm vài lần, đúng không? Và rồi thằng cha đó biến mất dạng sau khi cô bị đám pháp sư Alacryan xâm lược Học Viện Xyrus bắt cóc! Hắn ta còn chả thèm kiểm tra xem cô có ổn không và chạy biến tới nơi chỉ có chúa mới biết.”
“Cậu ấy vẫn liên lạc với ông nội để đảm bảo rằng tôi vẫn ổn, lúc đó có vẻ cậu ta đang rất vội.” Tessia lý luận, đầu cô ấy có hơi cúi xuống.
“Ờ rồi, đi ‘huấn luyện’ ở một nơi siêu bí mật.” Darvus đảo mắt. “Nếu cô hỏi tôi, chắc là gã chạy trốn khỏi chiến tranh vì sợ chết cmnr.”
Tôi liếc nhìn biểu cảm của Tessia, lo rằng cô ấy sẽ nổi nóng, nhưng chỉ huy của chúng tôi vẫn giữ bình tĩnh. “Cậu sai rồi, Darvus. Arthur có thể khá ngáo ngơ khi nói đến việc bày tỏ cảm xúc, và có chút hơi ngây ngô trong những khía cạnh khác”—Hai má Tessia ửng đỏ lên—“nhưng cậu không phải là người sẽ bỏ chạy vì sợ hãi; mong muốn bảo vệ người thân yêu của cậu ấy quá mạnh để làm như vậy.”
“Ừ ừ rồi. Arthur sẽ là người anh hùng cứu chúng ta khỏi cơn thịnh nộ của đám Alacryan.” Darvus thở dài trong bất lực trước ánh mắt kiên quyết của Tessia.
“Cậu ta không thể mạnh đến mức đó đâu mà, phải không?” Tôi hỏi. Tôi càng ngày càng tò mò về chàng trai mà Tessia luôn ngưỡng mộ.
Miệng của chỉ huy chúng tôi vểnh lên thành nụ cười và cô ấy nhìn về phía xa xăm. “Cậu ấy rất mạnh.”
“Chà, tôi muốn rất gặp cậu ta lắm rồi đấy!” Caria nói thêm. “Cậu sẽ giới thiệu chúng tôi với cậu ấy chứ nhỉ?”
“Ừ.” Tessia mỉm cười. “Mong rằng sẽ đến lúc đó sớm.”
Darvus lắc đầu và ôm chính mình. “Éo. Đừng tính tôi vào! Tôi có cảm giác như tôi biết mấy gã này quá rõ rồi. Ngoài ra, sau khi chiến đấu một thời gian dài, tôi khá là chắc kèo gã đó chỉ là pháp sư hạng xoàng thôi.”
“Cái tính tự phụ của ông không có giới hạn à?” Caria lắc đầu, khiến tôi bật cười.
Bọn tôi đứng lên sau khi để ý thấy phần còn lại của đại đội đã hợp với nhau. Sau khi Drogo đếm lại các đội trưởng, bọn tôi tách ra và đi qua lối đi tối đen ở cuối hang động.
Khi mà các đội bắt đầu đi qua lối đi hẹp đó, bọn họ bị bóng đêm nuốt chửng. Đến lượt đội bọn tôi đi vào, bầu không khí thay đổi rõ rệt đến phát sốc khi chúng tôi đặt chân vào. Không khí khô ran, có chút lạnh lẽo khi thứ tiếng động duy nhất tôi nghe được là tiếng vang vọng từ bước chân của bọn tôi.
Tôi hầu như chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng của những người lính trước mặt chúng tôi, có ánh sáng mờ từ người đi trước ở khá xa. Tôi quay đầu lại trong bối rối; ánh sáng từ hang động, chỗ chúng tôi vừa đi qua ngày càng tối dần.
“Đáng sợ vãi nhỉ.” Giọng nói cao vút của Darvus vang vọng lên từ phía sau.
“Ờ.” Tôi nói. Một số pháp sư Conjurer phía trước chúng tôi cố thắp sáng hành lang bằng phép thuật, nhưng bất kì cầu sáng nào mà bọn họ tạo ra đều bị bóng tối nuốt chửng.
“Có vẻ như chỉ có vật phẩm phát quang ở tiền tiến mới hoạt động được thôi,” Caria khẽ nói kế bên tôi.
Tessia, người đang đi trước chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi, không để tâm đến sự thiếu ánh sáng kì lạ này.
Bọn tôi tiếp tục bước đi, ánh sáng nơi cuối con đường, nơi chúng tôi vào, đang ngày càng nhỏ đi. Mọi người đều đi trong yên lặng và chỉ có những tiếng thì thầm nhỏ, chú ý đến bước chân của nhau và quả cầu phát quang dẫn đường.
Có cảm giác như chúng tôi đã hành quân hàng tiếng trời rồi khi một đốm sáng khác bắt đầu xuất hiện. Thứ ánh sáng cam từ vật phẩm phát quang ngừng lại và Drogon lên tiếng.
Chỉ huy đại đội nói với chất giọng trầm, để những con thú mana không nghe thấy chúng tôi mặc dù chúng tôi vẫn còn khá xa. “Chúng ta sắp đến nơi mà Sayer, trinh sát của chúng ta, cùng đội của anh ta đến trước khi cả đội bị quái mana phục kích. Từ những gì anh ta quan sát được, chúng ta sẽ gặp ít nhất là vài trăm con Orcs và Gnoll, chúng còn to hơn những con chúng ta từng đối đầu cho đến giờ. Hãy toàn tâm chuẩn bị, và cầu mong thần linh che chở cho tất cả chúng ta.”
Bọn tôi tiếp tục hành quân, ánh sáng nơi cuối con đường ngày càng lớn hơn khi chúng tôi tiến qua lối đi tối tăm đó. Thật may mắn, mặt đất ở đây khá bằng phẳng; nếu không thì lỡ ai ở trước mà té thì sẽ tạo hiệu ứng domino mất.
Tất cả chúng tôi bắt đầu tăng tốc cho đến khi, cuối cùng, bọn tôi cũng ra khỏi lối đi tối thui đó và thấy được ánh sáng.
Sau khi ở trong bóng tối quá lâu, tôi phải mất một lúc để mắt tôi điều chỉnh để thích nghi với ánh sáng. Tôi chuẩn bị vũ khí của mình, sẵn sàng thổi bay bất cứ thứ gì nhảy ra trước mặt chúng tôi.
Tuy nhiên, mọi mong chờ về một trận chiến nảy lửa liền tan biến khi trước mặt chúng tôi là vô số xác chết nằm lăn lốc trên mặt đất trong im lặng đến đáng ngờ.
Hàng trăm xác chết của orc và gnoll nằm la liệt khắp nơi, bị thảm sát trên quy mô lên đến hàng trăm con. Tôi phải chú ý bước chân để không giẫm trúng các chi bị cắt lìa hoặc cơ thể của những con quái trong khi tôi cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái gì đã xảy ra ở đây.
Tôi nhìn xung quanh, có chút an tâm vì ai cũng bối rối y như tôi.
“Cái quái gì thế này?” Drogo ngó nghiêng ngó dọc, tay ông nắm chặt thanh kiếm.
“Tôi không rõ mình nên nhẹ nhõm hay hoảng sợ nữa.” Darvus nói và nheo mày nghi ngờ.
“Đến phía cánh cửa!” Drogo ra lệnh, khiến tất cả chúng tôi tập trung trở lại.
Tất cả bọn tôi hướng về phía cánh cửa to lớn ở cuối hang động tròn này. Điều đặc biệt về hai cánh cửa này là kích thước siêu to khổng lồ của chúng. Chúng đầy các vết xước, cào cấu khiến trông chúng khá đáng sợ và nguy hiểm.
Khi tất cả chúng tôi tiến về nơi chúng tôi cho là hang ổ của đám quái đột biến, căng thẳng bắt đầu gia tăng. Không ai hé môi một lời nào khi chúng tôi đứng xung quanh cách cửa rộng đến năm mét. Hơn hàng trăm người trong số chúng tôi vào vị trí xung quanh cửa, tất cả đều chuẩn bị tinh thần tấn công và phòng thủ, có mười pháp sư Augmenter đến chuẩn bị mở cửa ra.
“Cảnh cửa,” một trong số họ nói. “Nó không hề đóng lại hoàn toàn.”
Mọi người nhìn nhau, bối rối vì chuỗi sự kiện xảy ra, nhưng Drogo dậm chân thật mạnh để cho tất cả mọi người chú tâm trở lại.
“Mở nó ra!” Ông ấy ra lệnh, hạ thấp trọng tâm để sẵn sàng giao chiến với bất kì thứ gì nằm ở phía bên kia.
Tiếng két chói tai từ cánh cửa phát ra vang vọng khắp nơi cho đến khi chúng được mở ra hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai thốt nên lời khi toàn bộ những người lính sẵn sàng chiến đấu đến chết đều đứng như trời trồng, há hốc mồm.
Trên đống xác chết chất thành đống cao trước mặt chúng tôi là một người đàn ông đang ngồi một mình trên đỉnh. Cánh tay của hắn ta đặt trên một thanh kiếm mỏng màu xanh biếc phát sáng lấp lánh qua lớp máu, đang ghim vào xác chết của một con Orc. Rải rác ở dưới núi xác chết kia là đống xác chết của Orc, Gnoll, một số thì đóng băng, một số thì bị thiêu cháy, số khác thì bị cắt làm đôi.
Nhìn thoáng qua, núi xác chết mà người đàn ông ấy đang ngồi trên trông như phần còn sót lại từ những còn quái mana không thể phân biệt được, nhưng nhìn kĩ hơn, có một loài quái thú trên đỉnh trông nổi bật hơn hết thảy. Con quái vật đầu sư tử với thân của động vật có vảy đầy máu và nằm bất động. Cơ thể xám nhợt cùng với cặp sừng đen bất thường chĩa ra đã bị phá nát.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó chính là con thú đột biến cấp S mà tất cả chúng tôi đi đến tận đây để giết, con thú khiến vài người trong số chúng tôi ngã xuống—nó đã chết rồi.
Tôi chú ý trở lại người đang ngồi nghỉ trên núi thi thể kia, khi cuối cùng hắn ta cũng ngẩng đầu lên.
Hắn ta còn chẳng nhìn thẳng vào tôi, ấy thế mà thứ áp lực nặng nề áp đảo tỏa ra từ hắn đè nặng cả người tôi. Từng thớ cơ bắp trong người tôi gào thét kêu tôi tránh xa người này càng xa càng tốt ngay lập tức. Cảm giác sợ hãi tột bậc đang xâm chiếm cơ thể tôi dường như gia tăng theo cấp số nhân khi đôi mắt màu xanh lục của gã liếc xuống nhìn chúng tôi.
Đây không còn giống như nỗi sợ hãi như lúc còn ở doanh trại; không, đây mới là nỗi khiếp đảm thật sự.
Tôi, cùng với tất cả những người ở đây, biết rất rõ rằng, lợi thế về số lượng quân lính hoàn toàn không có tác dụng với hắn ta.
Từ phía bên cạnh tôi, tôi thấy bóng dáng ai đó bước lên phía trước. Tôi cảm thấy e sợ cho tính mạng của người đó, nhưng rồi tôi nhận ra đó chính là Tessia. Bỗng nhiên, nỗi sợ xâm chiếm cơ thể tôi ngày càng mạnh hơn, tôi chỉ biết đứng yên đó trong vô vọng, tê liệt vì thứ áp lực khủng bố vô hình này, rồi Tessia tiến lên thêm một bước nữa.
Thời gian dường như trôi chậm đi khi chỉ huy của chúng tôi thả thanh kiếm trên tay cô ấy xuống. Một dòng nước mắt lăn dài trên má Tessia, còn biểu cảm cô ấy thì hỗn hợp đủ thứ cảm xúc khác nhau.
Cô ấy chỉ thốt nên duy nhất một từ khiến tôi còn choáng ngợp hơn gã đang ngồi trên núi xác chết kia.
“Art?”
Một vài đội đã tái hợp lại với nhau và nghỉ ngơi trong khi những người bị thương và chết được gửi đi đến chỗ khác. Một số pháp sư Augmenter còn sức thì mài dũa thanh gươm của mình, còn các pháp sư Conjurers thì ngồi thiền để sẵn sàng đối mặt với bất kì điều gì phía ở trước chúng tôi.
Chỉ huy trẻ tuổi của chúng tôi tiếp tục khảo sát chiến trường như một con zombie, cuối cùng tôi gọi cô ấy lại nhập bọn.
“Có gì không ổn ư?” Tôi hỏi. “Cô ổn chứ, Tessia?”
Cô ấy quay mặt lại và nở một nụ cười mỉm rõ ràng là gượng ép. “Không có gì. Thật tốt là chúng ta đã thắng rồi… nhưng chúng ta lại để gần mười người lính hy sinh.”
“Ôi, nàng công chúa nhân hậu vĩ đại đang thể hiện sự ân cần tốt bụng với dân đen chúng ta!” Darvus nói lớn. “Chúng ta thật không xứng đáng với người!”
“Thôi đi ông tướng,” Tessia vặn lại, giọng cô ấy nghe nhẹ nhàng hơn bình thường.
“Chúng ta đã làm hết sức rồi.” Caria an ủi, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô ấy.
“Cô ấy nói đúng đấy, Tessia. Chúng ta không thể cứu tất cả bọn họ được.” Tôi nói thêm. Tuy nhiên, có vẻ như câu này không có ý an ủi cho lắm, trái lại, nó còn phản tác dụng khi biểu cảm của Tessia trở nên não nề hơn.
“Tôi đoán là anh nói đúng. Tôi không thể cứu tất cả bọn họ.” Cô ấy lặp một cách sầu thảm.
“Nói hay đấy.” Darvus thì thầm với tôi.
“Này! Ít ra nó còn đỡ hơn mấy trò đùa mỉa mai nhảm nhí của cậu.” Tôi bật lại cậu ta.
“Với tốc độ này, tôi sẽ chỉ cản chân cậu ấy.” Tessia nói lí nhí đến mức chúng tôi phải banh tai ra mới nghe được.
“Cậu ấy, ý cậu là cái người mà cậu hay nhắc đến ư? Arthur gì gì đó hả?” Caria nói chêm vào, nghiêng người vào, háo hức nghe về một đứa con trai mà Tessia miêu tả như một siêu anh hùng trong truyện cổ tích của con nít.
“Trời ạ, lại thằng cha đó nữa hả,” Darvus rên rỉ. “Công chúa, khi nào cô mới chịu tỉnh mộng đây hả?”
Tessia nhẹ nhàng lắc đầu. “Không phải như cậu tưởng đâu.”
“Ý cô là sao?” Darvus tiếp tục. “Cô miêu tả tên đó như thể cậu ta là một tên siêu quyền năng, đẹp trai khoai to không một khuyết điểm nào hết.”
“Ôi thôi đi ông thần. Ông chỉ ghen tị vì Arthur hơn ông mọi thứ, và còn đẹp trai hơn nữa.” Caria buộc tội. Rồi cô ấy quay sang Tessia với đôi mắt lấp lánh. “Này, cậu ta có thật sự là đẹp trai và quyến rũ không?”
“Tôi đoán là có.” Tessia cười khúc khích. “Cậu ấy khá nổi tiếng ở trường, mặc dù tôi nghi chắc cậu ta cũng chẳng biết điều đó.”
“Càng nghe càng làm tôi ghét cái gã này hơn.” Darvus làu bàu.
Tessia lắc đầu. “Tất nhiên là cậu ta không phải là không có bất kì khuyết điểm nào. Thú thật, lần đầu gặp Arthur, cậu ấy trông khá đáng sợ.”
“Cậu nói là Arthur cứu cậu khỏi đám buôn nô lệ khi cậu chạy trốn khỏi nhà, phải không?” Caria hỏi để xác nhận lại.
“Ừ-ừ.” Mặt Tessia đỏ lên khi nhớ đến những điều xấu hổ đó. “Đúng là cậu ta có cứu tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không làm vậy chỉ vì muốn làm người tốt, mà là có suy tính hết cả. Tất nhiên là lúc đó tôi vẫn còn nhỏ nên có thể tôi sai, nhưng Arthur có mặt khá đáng sợ, đôi lúc cậu ấy rất lạnh lùng—thậm chí là tàn nhẫn.”
“Ồ ồ, nghe giống bad boy thế,” Caria ồ lên.
“Nghe mắc ỉa vl.” Darvus cười phá lên. “Nếu là tôi, tôi chả thấy thằng cha đó ngầu chỗ nào hết. Ý tôi là, gã ta để cô một mình trong nguy hiểm vài lần, đúng không? Và rồi thằng cha đó biến mất dạng sau khi cô bị đám pháp sư Alacryan xâm lược Học Viện Xyrus bắt cóc! Hắn ta còn chả thèm kiểm tra xem cô có ổn không và chạy biến tới nơi chỉ có chúa mới biết.”
“Cậu ấy vẫn liên lạc với ông nội để đảm bảo rằng tôi vẫn ổn, lúc đó có vẻ cậu ta đang rất vội.” Tessia lý luận, đầu cô ấy có hơi cúi xuống.
“Ờ rồi, đi ‘huấn luyện’ ở một nơi siêu bí mật.” Darvus đảo mắt. “Nếu cô hỏi tôi, chắc là gã chạy trốn khỏi chiến tranh vì sợ chết cmnr.”
Tôi liếc nhìn biểu cảm của Tessia, lo rằng cô ấy sẽ nổi nóng, nhưng chỉ huy của chúng tôi vẫn giữ bình tĩnh. “Cậu sai rồi, Darvus. Arthur có thể khá ngáo ngơ khi nói đến việc bày tỏ cảm xúc, và có chút hơi ngây ngô trong những khía cạnh khác”—Hai má Tessia ửng đỏ lên—“nhưng cậu không phải là người sẽ bỏ chạy vì sợ hãi; mong muốn bảo vệ người thân yêu của cậu ấy quá mạnh để làm như vậy.”
“Ừ ừ rồi. Arthur sẽ là người anh hùng cứu chúng ta khỏi cơn thịnh nộ của đám Alacryan.” Darvus thở dài trong bất lực trước ánh mắt kiên quyết của Tessia.
“Cậu ta không thể mạnh đến mức đó đâu mà, phải không?” Tôi hỏi. Tôi càng ngày càng tò mò về chàng trai mà Tessia luôn ngưỡng mộ.
Miệng của chỉ huy chúng tôi vểnh lên thành nụ cười và cô ấy nhìn về phía xa xăm. “Cậu ấy rất mạnh.”
“Chà, tôi muốn rất gặp cậu ta lắm rồi đấy!” Caria nói thêm. “Cậu sẽ giới thiệu chúng tôi với cậu ấy chứ nhỉ?”
“Ừ.” Tessia mỉm cười. “Mong rằng sẽ đến lúc đó sớm.”
Darvus lắc đầu và ôm chính mình. “Éo. Đừng tính tôi vào! Tôi có cảm giác như tôi biết mấy gã này quá rõ rồi. Ngoài ra, sau khi chiến đấu một thời gian dài, tôi khá là chắc kèo gã đó chỉ là pháp sư hạng xoàng thôi.”
“Cái tính tự phụ của ông không có giới hạn à?” Caria lắc đầu, khiến tôi bật cười.
Bọn tôi đứng lên sau khi để ý thấy phần còn lại của đại đội đã hợp với nhau. Sau khi Drogo đếm lại các đội trưởng, bọn tôi tách ra và đi qua lối đi tối đen ở cuối hang động.
Khi mà các đội bắt đầu đi qua lối đi hẹp đó, bọn họ bị bóng đêm nuốt chửng. Đến lượt đội bọn tôi đi vào, bầu không khí thay đổi rõ rệt đến phát sốc khi chúng tôi đặt chân vào. Không khí khô ran, có chút lạnh lẽo khi thứ tiếng động duy nhất tôi nghe được là tiếng vang vọng từ bước chân của bọn tôi.
Tôi hầu như chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng của những người lính trước mặt chúng tôi, có ánh sáng mờ từ người đi trước ở khá xa. Tôi quay đầu lại trong bối rối; ánh sáng từ hang động, chỗ chúng tôi vừa đi qua ngày càng tối dần.
“Đáng sợ vãi nhỉ.” Giọng nói cao vút của Darvus vang vọng lên từ phía sau.
“Ờ.” Tôi nói. Một số pháp sư Conjurer phía trước chúng tôi cố thắp sáng hành lang bằng phép thuật, nhưng bất kì cầu sáng nào mà bọn họ tạo ra đều bị bóng tối nuốt chửng.
“Có vẻ như chỉ có vật phẩm phát quang ở tiền tiến mới hoạt động được thôi,” Caria khẽ nói kế bên tôi.
Tessia, người đang đi trước chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi, không để tâm đến sự thiếu ánh sáng kì lạ này.
Bọn tôi tiếp tục bước đi, ánh sáng nơi cuối con đường, nơi chúng tôi vào, đang ngày càng nhỏ đi. Mọi người đều đi trong yên lặng và chỉ có những tiếng thì thầm nhỏ, chú ý đến bước chân của nhau và quả cầu phát quang dẫn đường.
Có cảm giác như chúng tôi đã hành quân hàng tiếng trời rồi khi một đốm sáng khác bắt đầu xuất hiện. Thứ ánh sáng cam từ vật phẩm phát quang ngừng lại và Drogon lên tiếng.
Chỉ huy đại đội nói với chất giọng trầm, để những con thú mana không nghe thấy chúng tôi mặc dù chúng tôi vẫn còn khá xa. “Chúng ta sắp đến nơi mà Sayer, trinh sát của chúng ta, cùng đội của anh ta đến trước khi cả đội bị quái mana phục kích. Từ những gì anh ta quan sát được, chúng ta sẽ gặp ít nhất là vài trăm con Orcs và Gnoll, chúng còn to hơn những con chúng ta từng đối đầu cho đến giờ. Hãy toàn tâm chuẩn bị, và cầu mong thần linh che chở cho tất cả chúng ta.”
Bọn tôi tiếp tục hành quân, ánh sáng nơi cuối con đường ngày càng lớn hơn khi chúng tôi tiến qua lối đi tối tăm đó. Thật may mắn, mặt đất ở đây khá bằng phẳng; nếu không thì lỡ ai ở trước mà té thì sẽ tạo hiệu ứng domino mất.
Tất cả chúng tôi bắt đầu tăng tốc cho đến khi, cuối cùng, bọn tôi cũng ra khỏi lối đi tối thui đó và thấy được ánh sáng.
Sau khi ở trong bóng tối quá lâu, tôi phải mất một lúc để mắt tôi điều chỉnh để thích nghi với ánh sáng. Tôi chuẩn bị vũ khí của mình, sẵn sàng thổi bay bất cứ thứ gì nhảy ra trước mặt chúng tôi.
Tuy nhiên, mọi mong chờ về một trận chiến nảy lửa liền tan biến khi trước mặt chúng tôi là vô số xác chết nằm lăn lốc trên mặt đất trong im lặng đến đáng ngờ.
Hàng trăm xác chết của orc và gnoll nằm la liệt khắp nơi, bị thảm sát trên quy mô lên đến hàng trăm con. Tôi phải chú ý bước chân để không giẫm trúng các chi bị cắt lìa hoặc cơ thể của những con quái trong khi tôi cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái gì đã xảy ra ở đây.
Tôi nhìn xung quanh, có chút an tâm vì ai cũng bối rối y như tôi.
“Cái quái gì thế này?” Drogo ngó nghiêng ngó dọc, tay ông nắm chặt thanh kiếm.
“Tôi không rõ mình nên nhẹ nhõm hay hoảng sợ nữa.” Darvus nói và nheo mày nghi ngờ.
“Đến phía cánh cửa!” Drogo ra lệnh, khiến tất cả chúng tôi tập trung trở lại.
Tất cả bọn tôi hướng về phía cánh cửa to lớn ở cuối hang động tròn này. Điều đặc biệt về hai cánh cửa này là kích thước siêu to khổng lồ của chúng. Chúng đầy các vết xước, cào cấu khiến trông chúng khá đáng sợ và nguy hiểm.
Khi tất cả chúng tôi tiến về nơi chúng tôi cho là hang ổ của đám quái đột biến, căng thẳng bắt đầu gia tăng. Không ai hé môi một lời nào khi chúng tôi đứng xung quanh cách cửa rộng đến năm mét. Hơn hàng trăm người trong số chúng tôi vào vị trí xung quanh cửa, tất cả đều chuẩn bị tinh thần tấn công và phòng thủ, có mười pháp sư Augmenter đến chuẩn bị mở cửa ra.
“Cảnh cửa,” một trong số họ nói. “Nó không hề đóng lại hoàn toàn.”
Mọi người nhìn nhau, bối rối vì chuỗi sự kiện xảy ra, nhưng Drogo dậm chân thật mạnh để cho tất cả mọi người chú tâm trở lại.
“Mở nó ra!” Ông ấy ra lệnh, hạ thấp trọng tâm để sẵn sàng giao chiến với bất kì thứ gì nằm ở phía bên kia.
Tiếng két chói tai từ cánh cửa phát ra vang vọng khắp nơi cho đến khi chúng được mở ra hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai thốt nên lời khi toàn bộ những người lính sẵn sàng chiến đấu đến chết đều đứng như trời trồng, há hốc mồm.
Trên đống xác chết chất thành đống cao trước mặt chúng tôi là một người đàn ông đang ngồi một mình trên đỉnh. Cánh tay của hắn ta đặt trên một thanh kiếm mỏng màu xanh biếc phát sáng lấp lánh qua lớp máu, đang ghim vào xác chết của một con Orc. Rải rác ở dưới núi xác chết kia là đống xác chết của Orc, Gnoll, một số thì đóng băng, một số thì bị thiêu cháy, số khác thì bị cắt làm đôi.
Nhìn thoáng qua, núi xác chết mà người đàn ông ấy đang ngồi trên trông như phần còn sót lại từ những còn quái mana không thể phân biệt được, nhưng nhìn kĩ hơn, có một loài quái thú trên đỉnh trông nổi bật hơn hết thảy. Con quái vật đầu sư tử với thân của động vật có vảy đầy máu và nằm bất động. Cơ thể xám nhợt cùng với cặp sừng đen bất thường chĩa ra đã bị phá nát.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó chính là con thú đột biến cấp S mà tất cả chúng tôi đi đến tận đây để giết, con thú khiến vài người trong số chúng tôi ngã xuống—nó đã chết rồi.
Tôi chú ý trở lại người đang ngồi nghỉ trên núi thi thể kia, khi cuối cùng hắn ta cũng ngẩng đầu lên.
Hắn ta còn chẳng nhìn thẳng vào tôi, ấy thế mà thứ áp lực nặng nề áp đảo tỏa ra từ hắn đè nặng cả người tôi. Từng thớ cơ bắp trong người tôi gào thét kêu tôi tránh xa người này càng xa càng tốt ngay lập tức. Cảm giác sợ hãi tột bậc đang xâm chiếm cơ thể tôi dường như gia tăng theo cấp số nhân khi đôi mắt màu xanh lục của gã liếc xuống nhìn chúng tôi.
Đây không còn giống như nỗi sợ hãi như lúc còn ở doanh trại; không, đây mới là nỗi khiếp đảm thật sự.
Tôi, cùng với tất cả những người ở đây, biết rất rõ rằng, lợi thế về số lượng quân lính hoàn toàn không có tác dụng với hắn ta.
Từ phía bên cạnh tôi, tôi thấy bóng dáng ai đó bước lên phía trước. Tôi cảm thấy e sợ cho tính mạng của người đó, nhưng rồi tôi nhận ra đó chính là Tessia. Bỗng nhiên, nỗi sợ xâm chiếm cơ thể tôi ngày càng mạnh hơn, tôi chỉ biết đứng yên đó trong vô vọng, tê liệt vì thứ áp lực khủng bố vô hình này, rồi Tessia tiến lên thêm một bước nữa.
Thời gian dường như trôi chậm đi khi chỉ huy của chúng tôi thả thanh kiếm trên tay cô ấy xuống. Một dòng nước mắt lăn dài trên má Tessia, còn biểu cảm cô ấy thì hỗn hợp đủ thứ cảm xúc khác nhau.
Cô ấy chỉ thốt nên duy nhất một từ khiến tôi còn choáng ngợp hơn gã đang ngồi trên núi xác chết kia.
“Art?”
Danh sách chương