Thành Dao không nghĩtới, mình với Tiền Hằng rất nhanh liền có cơ hội sóng vai, mặc dù không phải làkiểu sóng vai cô nghĩ.
Cô mới vừa từ quán càphê trở lại Quân Hằng, thì Tiền Hằng liền gọi điện thoại nội bộ bảo cô đến vănphòng một chuyến.
“Ừm. Nghe Bao Duệ nói,em mới đi gặp đương sự vụ kiện trợ giúp pháp lý, có điều gì cần nói với anhkhông?”
“sếp.”
Tiền Hằng lại tránh đượcánh mắt của Thành Dao, đối với sự bất đắc dĩ trong giọng nói của cô thì làm nhưkhông thấy: “Anh vừa gọi điện thoại hỏi trực tiếp người phụ trách tiếp đónđương sự của em ở Trung tâm trợ giúp pháp lý, anh ta nói với anh mặc dù tìnhhuống vụ kiện đăng ký tương đối đơn giản, nhưng thực tế ...”
“sếp.” Thành Dao nghiêm túc nhìn về phía Tiền Hằng, ngắtlời anh, “Anh đã nói, anh hoàn toàn không nhúng tay vào vụ kiện này. Quân tửnhất ngôn tứ mã nan truy đó.”
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thành Dao cũng đã nóiđến chỗ này rồi, nhưng Tiền Hằng vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanhcây ngay không sợ chết đứng nói: “Ừm, gần đây làm việc hơi mệt, ngủ không ngonlắm, cho nên trí nhớ cũng hơi bị ảnh hưởng, anh đã nói như vậy sao?”
Ngườibạn này, bạn đâu chỉ từng nói, mà bạn còn mới nói không lâu trước đây đó?! Anhcho rằng bản thân là cá vàng sao? Trí nhớ chỉ có bảy giây? Giả bộ cũng giốngđấy!
TiềnHằng vẫn còn cố gắng giữ sự tự tôn: “Cho dù anh đã nói như vậy, thì với tư cáchlà sếp, quan tâm đến tiến triển của vụ kiện trong tay em một chút cũng không cóvấn đề gì.” Anh nhìn Thành Dao, “Trước mắt em có khó khăn gì không?”
ThànhDao lanh lẹ nói: “Không có!”
“Thậtkhông có?”
“Thậtkhông có!”
“Khôngcó thì tốt.” Tiền Hằng nghiêm túc nói, “Dù sao kiểu vụ kiện giá trị nhỏ nhưvậy, anh cũng không có hứng thú biết.”
Rõràng rất muốn biết tình hình tiến triển của vụ kiện, rõ ràng muốn hỏi cô có gặpkhó khăn gì không, nhưng sao lại có người bướng bỉnh như vậy chứ?
“Ừm,đúng rồi, tối nay nhà anh có một bữa cơm, cần phải có mặt, không thể ở với em.”
ThànhDao ngẩn người, mới ý thức được, Tiền Hằng đang báo cáo lịch trình với cô.
Côgật đầu cười, bày tỏ mình biết rồi, sau đó nghiêng đầu một chút: “sếp anh còncó chuyện gì không?”
“Khôngcó.” Tiền Hằng mở to hai mắt, “Vậy em còn có gì muốn nói với anh không?”
“Em?”Thành Dao chỉ chỉ mình, “Em cũng không có.”
“Ừ,vậy em đi đi.”
Chỉlà Thành Dao đi ra văn phòng chưa bao lâu, thì nhận được tin nhắn WeChat củaTiền Hằng.
“Gầnđây anh ngủ không ngon.”
Mặcdù chỉ mấy chữ đơn giản, nhìn cũng giống như một câu nói bình thường, nhưngThành Dao có thể đọc được sự tố cáo của Tiền Hằng bên
trong.
Người đàn ông bướng bỉnhnày chỉ còn thiếu dán biểu ngữ “Anh đã nói hết rồi anh ngủ không ngon vậy mà emkhông hỏi anh tại sao ngủ không ngon em không quan tâm anh” lên mặt mình...
Ma xui quỷ khiến thế nàomà Thành Dao nổi lòng đùa giỡn, cô vô cùng xấu xa trả lời: “Vậy có muốn em ngủvới anh hay không?”
Kết quả sau khi gửinhững lời này xong, thì như đá chìm biển khơi vậy, bên Tiền Hằng không có phảnhồi. Không bao lâu sau, Thành Dao liền nghe từ chỗ Bao Duệ, anh đã đi ra ngoàimở phiên tòa rồi.
Dĩ nhiên rất nhanh sauđó, Thành Dao cũng quên mất khúc nhạc đệm này. Trong tay cô cũng có chuyện cầnlàm, vụ tranh chấp mượn tiền của Lý Mộng Đình đã tuyên án, sau khi đương sự bênkia được cô “chỉ điểm”, đã bổ sung chuỗi chứng cứ lên, không chút nghi ngờ gì,Lý Mộng Đình đã thua phiên sơ thẩm, bị yêu cầu nhận nghĩa vụ trả lại tiền, cònvụ kiện Thành Dao đại diện cho Lý Mộng Đình tranh chấp căn nhà lúc còn sốngchung, cũng đã lập án.
Toàn bộ đều hoàn thànhtừng bước tiến hành theo thứ tự, hoàn toàn nằm trong bàn tay của Thành Dao.
Chỉ là lúc trưa, ba củaThành Dao gọi điện thoại cho cô.
“Dao Dao à.” Ba Thànhnói, “Tối nay có rảnh không?”
Bởi vì Tiền Hằng cóchuyện, nên cô lại vừa vặn rảnh, Thành Dao gật đầu:
“Dạcó.”
“Tối nay ba mẹ sẽ đếnthành phố A, con đi ăn cơm với chúng ta đi.”
Thành Dao không chútnghi ngờ: “Được ạ! Thật lâu rồi không gặp hai người!”
Nhưng ba Thành lại không có lòng dạ nào thân tình đáp lại Thành Dao, ôngấy nói thẳng: “Mặc đẹp chút, mặc bộ đồ đắt tiền nhất của con, nhất định phảilàm nổi bật lên sự xinh đẹp của con! Rung động lòng người! Mỹ lệ! Làm toát lênbộ gen xuất sắc của nhà chúng ta!” Một người vốn keo kiệt như ba Thành lại độtnhiên rộng rãi nói, “Không có quần áo thích hợp cũng không sao, ba gửi cho conmấy chục nghìn tệ, con tha hồ mua! Tương lai bố có thể thắng hay không, sẽ đánhcuộc một lần vào hôm nay!”
ThànhDao mơ hồ: “Sao?”
Rốtcuộc đây là chuyện gì chứ?
BaThành càng nói càng sục sôi: “Con còn nhớ người ngồi cùng bàn hiếm thấy đó củaba không?”
“Nhớchứ, sao vậy?”
“Lần trước ba đã đấu một trậnvới cậu ta trong buổi tụ họp bạn học, kết quả hai người không phân biệt cao thấp,mỗi người mỗi vẻ, trong khoảng thời gian ngắn lại không phân thắng thua, nhưvậy sao được? Giữa ba với cậu ta, không phải anh chết, thì chính là tôi sống,nhất định phải phân ra thắng thua, mình hai người bọn ba tỷ thí thì không phânđược thắng bại, nên cũng chỉ còn lại một loại tỷ thí khác thôi!” Ba Thành nângcao giọng, “Đó chính là so đờisau!”
ThànhDao không phải là chưa từng nghe nói ngày nay ba mẹ của trẻ em, bắt đầu từ lúcở nhà trẻ, đã không nhịn được mà tranh đua con cái của nhau, hôm nay anh đưacon của anh đi học đàn piano, thì ngày mai tôi sẽ đưa con của tôi đi kéo đànviolon; năm nay anh đưa con của anh đi Singapore Malaysia Thái Lan du lịch, thìsang năm tôi sẽ đưa con tôi đi Bắc Âu du lịch...
Chỉlà cô không nghĩ tới, đàn ông trung niên lại có khát khao tranh đua thế hệ tiếptheo đáng sợ như vậy.
Ba Thành tổng kết trong điện thoại: “Tóm lại, tốinay con đến thì cũng phải đến, không đến thì cũng phải đến. Ngoài ra, nhất địnhphải mang giày cao gót hơn mười centimet! Phải là kiểu vừa ra sân đã khiếnngười ta kinh ngạc, khí chất hoàn toàn áp đảo đối phương! Ba nghe nói con traicủa người bạn hiếm thấy kia, cao tới 187 đấy! Mặc dù con là con gái, nhưng cũngkhông thể thua về khí thế quá nhiều!”
Cúp điện thoại xong, Thành Dao thật sự không nóinên lời, cô không nghĩ tới, cũng có một ngày, cô lại thành công cụ ngầm đấu đácủa ba mình.
Thanthở thì than thở, nhưng tâm nguyện của ba Thành đối với người bạn học này,Thành Dao cũng hiểu rõ, đối với buổi tụ họp này, cô không dám sơ suất một chútnào, sau khi tan làm, cô chạy về nhà dốc lòng ăn diện cẩn thận, suy đi nghĩlại, rồi chọn một chiếc đầm đỏ từng mặt qua một lần vào buổi tiệc thường niêncủa công ty luật cũ, phối với áo khoác ngoài màu đen, cùng với đôi giày cao gótmười centimet, rồi trang điểm trang nhã.
Bìnhthường khi đi làm Thành Dao đều mặc đồ nghiêm chỉnh, cuối tuần cũng lựa quần áorộng thùng thình, hiếm khi có cơ hội mặc chiếc đầm đỏ này, hôm nay mặc lênngười, mới phát hiện đường cong lộ ra quả thực có hơi rõ ràng, khó trách buổitiệc thường niên lần trước bị các đồng nghiệp trêu chọc là “chém thẳng nam”.
Chỉlà một buổi gặp gỡ với đối thủ một mất một còn của ba mà thôi, mặc như vậy cóhơi lấn át, Thành Dao vốn định đổi, nhưng ba Thành trong điện thoại không ngừngthúc giục cô, Thành Dao nhìn đồng hồ, nghĩ đến giờ cao điểm kẹt xe, nên cắnrăng, dứt khoát mang giày cao gót vào đi.
Địađiểm cho bữa tối được đặt trong một nhà hàng ba sao Michelin vô cùng sangtrọng, là ăn đồ ăn Pháp, ba Thành mời khách, đặt phòng riêng. Lúc Thành Dao đến,ba cô đã ngồi trong phòng riêng bày thế trận chờ quân địch. Cho đến lúc này,Thành Dao mới phát hiện, chiếc đầm mà mình mặc, không hề khoa trương một chútnào, bởi vì ba cô, mới gọi là khoa trương, nếu như người khác không biết, mànhìn vào, thì còn tưởng rằng ông ấy đến tham gia buổi xem mắt với những phú bàtrung niên nhà giàu đã ly dị chứ!
BaThành còn thận trọng đến chơi quả đầu thịnh hành bây giờ, âu phục phẳng phiu,nếu nghiêm túc nhìn, thì sẽ còn thấy đã tỉa lông mày, nếu không phải Thành Daobiết người bạn học kia của ông ấy là đàn ông, thì với dáng điệu này, cô còntưởng rằng là đến gặp mối tình đầu ngày xưa...
ThànhDao nói mấy câu với ba Thành, thì nhận được điện thoại của Lâm Phượng Quyên, côxoay người ra ngoài phòng riêng nghe điện thoại, trao đổi một vài chi tiết bằngchứng đơn giản với đối phương, vừa mới cúp điện thoại chuẩn bị trở về phòngriêng, thì lại đột nhiên nghe được giọng của Tiền Hằng.
“ThànhDao.”
ThànhDao quay đầu, thì thấy Tiền Hằng đang hơi cau mày, đứng ở sau lưng cô.
“A?Trùng hợp như vậy?” Thành Dao không hề nghi ngờ gì anh, “Tối nay anh cũng ăn ởđây sao?”
“Ừ.”
ThànhDao đến gần Tiền Hằng, nhưng Tiền Hằng lại vô thức lùi một bước, nét mặt củaanh có hơi mâu thuẫn, vừa muốn nhìn chằm chằm Thành Dao, vừa gắng gượng khốngchế bản thân dời tầm mắt.
Mặcdù biểu cảm bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tràn ngập sự lên án: “Anh mới đimột đêm, em đã ăn mặc thành như vậy đến nhà hàng hẹn người khác?” Tiền Hằng ápsuất thấp nói, “Xem ra thì một đêm anh cũng không đi được.”
“Khôngkhông!” Thành Dao khoát tay lia lịa giải thích, “Không phải như anh nghĩ đâu!Em là đến ăn với ba em!”
“À,ngoại trừ ba em, thì có người đàn ông khác.”
“Cóthì có, chính là bạn học của ba em, còn có con trai của ông ấy, không còn ainữa.” Thành Dao thoáng chốc cảm thấy mình giống như ngoại tình bị bắt gian tạitrận vậy, cô cố gắng giải thích, “Anh đừng khẩn trương, đây tuyệt đối khôngphải là buổi xem mắt trá hình mà ba em với bạn học của ông ấy sắp xếp đâu, bởivì ba em và người bạn học này của ông ấy là đối thủ một mất một còn. Ba em rấtghét ông ấy, nói ông ấy là một người vô cùng không bình thường, nếu như đánhngười không phải là phạm pháp, thì đã sớm đánh ông ấy! Hôm nay gọi em tới ănmặc như vậy, cũng là để đấu con cái! Đấu cao thấp với con trai của ông ấy!”
Sắcmặt của Tiền Hằng hòa hoãn đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lãnh diễm: “Anhkhẩn trương? Tiền Hằng anh cần khẩn trương? Anh chỉ thuận miệng hỏi một chútthôi.”
“Đúngđúng, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.” Thành Dao mặt đầy vẻ hiểu rõ bổ sungnói, “Hơn nữa dựa theo dáng vẻ cực phẩm của người bạn học này của ba em, thìcon trai của ông ấy tuyệt đối cũng là một cực phẩm hiếm thấy, là kiểu chưa từngthấy hơn năm nghìn năm. Cho dù mắt em bị mù vừa ý con trai của ông ấy, ba emcũng tuyệt đối không cho phép em gả vào gia đình cực phẩm đó!” Thành Dao mở tomắt nhìn, chân chó nói, “Huống chi có anh châu ngọc phía trước, người đàn ôngkhác ở trong mắt em đều là dong chi tục phấn! Em sẽ không mù!”
ThànhDao nói xong, thì nhìn đồng hồ: “Ôi, không còn sớm, không nói nữa, em đi ăntrước đây, liên lạc sau.”
“ThànhDao.”
Kếtquả Thành Dao mới với xoay người, thì bị Tiền Hằng kêu lại, anh nâng gò má lênmột chút nghiêm túc nói: “Để khen thưởng ánh mắt của em, anh cho phép em hônanh trước khi đi.”
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Đượcrồi, phản ứng của em chậm chạp như vậy, thì để anh.”
ThànhDao còn chưa kịp phản ứng, thì Tiền Hằng đã sát lại gần cúi người cho cô một nụhôn.
Vừahôn xong, Tiền Hằng mặt không đỏ tim không đập nhanh liếc nhìn đồng hồ đeo tay:“Anh cũng nên đi.”
Haingười một trước một sau đi, phòng bao riêng vậy mà lại thuận đường, Thành Daođi theo sau lưng Tiền Hằng, mặt cô còn nóng hừng hực, trái tim vẫn còn đậpthình thịch vì nụ hôn bất ngờ vừa nãy.
Chỉlà... chỉ là trái tim của Thành Dao càng đập nhanh kịch liệt hơn...
Đặcbiệt khi cô mắt mở to nhìn Tiền Hằng đi vào phòng riêng quen thuộc của cô.
Chờ.chờ một chút!
Giờ phút này, Thành Dao đột nhiên có một loại dự cảm khôngổn mãnh liệt. Người bạn học không bình thường đó của ba, là họ Tiền sao?
Mà gần như là đồng thời,bên trong phòng riêng vang lên giọng nói phẫn nộ của ba Thành: “Cậu không phảilà Tiểu Tiền ăn cơm mềm mặt trắng trước đây lừa gạt con gái tôi đi Đông Hoànchuyển gạch nhưng cuối cùng bắt cá hai tay sao?!”
Tiếp đó vang lên giọngnói phẫn nộ giống vậy của ba Tiền: “Ông đừng có ngậm máu phun người, con traicủa Tiền Triển tôi, cần phải đi Đông Hoàn chuyển gạch sao?! Thu nhập hằng nămcủa con trai tôi đều hơn trăm triệu, còn cần để người khác nuôi sao?! Huống chicon trai tôi đã có bạn gái, là một cô gái mặt đẹp dáng đẹp, còn theo đuổi contrai tôi rất lâu, con trai tôi mới cố mà đồng ý đấy!”
“Con trai ông không phải nghiện đóng kịch đó chứ?! Đến chỗcon gái tôi lừa tiền lừa tình, tin thời sự không phải cũng nói, có vài ngườithu nhập cao áp lực quá lớn, cần cách thức trút hết áp lực đặc biệt sao?”
Thành Dao gần như lànhắm mắt đi vào, Tiền Hằng dường như cũng kinh ngạc bởi sự phát triển của chủnghĩa hiện thực quỷ dị này, đang nhếch môi đứng tại chỗ.
Thành Dao ho khan mộttiếng: “Ba...”
Cô vừa đến, ba Thành liềncó sức mạnh: “Dao Dao, con đến đúng lúc lắm, con nhìn kỹ xem, đây có phải làTiểu Tiền phụ tình bắt cá hai tay sau lưng con không?!”
Ba Tiền đang chuẩn bị cãi lại, thì thấy khuôn mặt của ThànhDao, ông có hơi sửng sốt: “Cháu? Cháu không phải Tiểu Thành yêu con trai báctheo đuổi nó rất lâu mới theo đuổi được sao???”
Trong phút chốc ThànhDao có suy nghĩ muốn chạy vào rừng rú, hoặc là ra cửa hỏi người ta, đường đếnnhà hỏa táng, đi như thế nào.
May là vào lúc này, Tiền Hằng rốt cuộc cũng đứng dậy cố gắngcứu vãn tình hình, anh nhìn ba Thành: “Bác trai, cháu xin giới thiệu bản thânmột lần nữa, cháu là Tiền Hằng, cộng sự của công ty luật Quân Hằng, là sếp củaThành
Dao, cũng là bạn trai của Thành Dao. Trước đó cómột vài hiểu lầm, nhưng tình cảm của cháu và Thành Dao rất tốt.” Tiền Hằng tớikéo tay của Thành Dao, “Hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cha mẹ haibên.”
Biểucảm của hai người ba phức tạp quỷ dị, nhìn Thành Dao với Tiền Hằng, rơi vàokhoảng lặng trầm.
Ngườiđầu tiên phản ứng lại là ba Tiền, ông ấy rất có thâm ý nói: “Bọn nhỏ cũng códuyên phận của bọn nhỏ, người làm ba làm sao có thể can dự chứ? Huống chi mặcdù ánh mắt của con trai tôi không được tốt lắm, nhưng ánh mắt trong veo này,đôi mắt nhìn người như ngọn đuốc này, vừa nhìn là biết gen nhà lão Tiền tôi lànhân trung long phượng [1] rồi, mặc dù là một cô gái nhỏ, nhưng dũng khílớn, chủ động theo đuổi tình yêu, tôi rất thưởng thức!”
[1] Nhân trung long phượng ( ): ngụ ý một người nào đó rất tài năng, r
bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trongsố những người khác.
Ngaytại lúc Thành Dao cho rằng ba mình sẽ phản đối mãnh liệt, thì ba Thành lại hokhan một tiếng, trên mặt cũng treo lên nụ cười tính toán: “Tôi muốn sửa mộtchút, con gái tôi, không có theo đuổi con trai ông đâu, ngược lại là con traiông đã cực nhọc theo đuổi con gái tôi, thậm chí vì con gái tôi, mà cố tình đithuê một căn nhà rẻ để có cơ hội ở chung với con gái tôi, vậy mà cận thủy lâuđài tiên đắc nguyệt [2], lâu ngày sinh tình.”
[2] Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt ( ): gần quan được ban lộc; nh
hồhưởng trước ánh trăng.
BaThành phân tích rõ ràng mạnh lạc: “Tôi thấy con gái tôi vào Quân Hằng, cũng làdo con trai ông làm, còn không phải là xem trọng con gái tôi sao? Nhưng mà contrai của ông, à, cũng xem như là cha nào con nấy, rõ ràng là cậu ta muốn ở bêncon gái tôi, nhưng lại rất có mưu tính để cho con gái tôi cho rằng mình rungđộng trước... Đương nhiên rồi, tôi cũng có thể hiểu cho Tiểu Tiền, dẫu sao thìcon gái của tôi, mị lực khá lớn, Tiểu Tiền không thể khống chế được, suy nghĩnhiều biện pháp như vậy, cũng là về tình thì có thể tha thứ được...”
“Không thể nào, là congái ông theo đuổi!”
“Là con trai ông theo đuổi!”
Hai người ba không ainhường ai, cuối cùng nổi lên đấu rượu.
Nhưng mà trận đấu rượu này, lại phát triển đến mức kỳ dị-----------
Ba Thành ợ rượu: “Tiền Triển ông không dậy nổi hả? Hồi đólúc học cùng trường tại sao ông lại đối đầu với tôi? Bây giờ thì sao? Bây giờcòn không phải như vậy à ha ha ha ha, sau này con trai ông không phải sẽ gọitôi là ba à? Ông cũng chưa từng nghĩ tới, ông cũng có ngày hôm nay à?”
Thành Dao có chút khôngnhìn nổi: “Ba, ba say rồi.”
Kết quả ba Thành rấtkiên trì: “Ba không có say.” Ông ấy không thèm đếm xỉa đến sắc mặt của ba Tiền,còn thiếu chống nạnh lên cười ha hả, “Ha ha ha ha, chuyện hả giận như vậy, bacòn có thể tiếp tục uống đến năm trăm năm nữa!”
Ba Tiền bất mãn nói:“Ông đừng vui mừng quá sớm, phong thủy luân chuyển! Ông đừng quên, trước kiaông xin xỏ tôi cho ông chép bài tập thế nào.”
“Ông có xấu hổ khi nóikhông?! Tôi đã mời ông ăn nhiều bữa cơm như vậy rồi, đều là tôi tự mình làmđó!! Ông thậm chí còn không cho tôi chép bài tập?”
“Tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không thể dung túngvà giúp đỡ hành động xấu xa sao chép đó, mặc dù không cho ông chép, nhưng màtôi đã gợi ý nhiều cách giải bài cho ông như vậy rồi, không nghĩ tới ông lạingốc như vậy, tôi chỉ còn thiếu nói đáp án cho ông thôi, kết quả ông lại khônggiải được. Chuyện này phải trách chỉ số IQ thấp của chính ông, sao có thể tráchmóc tôi?” Ba Tiền cũng uống nhiều, càng nói cũng càng không theo chuẩn mực,“Nhưng mà bây giờ con gái của ông với con trai của tôi ở bên nhau, chỉ số IQcủa thế hệ sau giao cho nhà Tiền chúng tôi là được! Ông cũng xem như là trởmình rồi! Cảm ơn tôi đi!”
Sau cùng kết quả là, baTiền và ba Thành đều không muốn Tiền Hằng và Thành Dao quấy rầy thời gian lậtlại nợ cũ của hai người, cấp tốc đuổi Tiền Hằng và Thành Dao đi ra ngoài.
Đây là tình cảm khôngtốt của kẻ thù cái gì chứ? Rõ ràng là thời xanh xuân quan tâm lẫn nhau, tuổitrẻ tràn đầy sức lực xem đối phương là quân địch giả không ngừng đối đấu chứthật ra trong lòng lại tinh tinh tương tích [3] mà?
[3] Tinh tinh tương tích ( ): hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, I
thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫnnhau.
Tiền Hằng kéo tay củaThành Dao, đi trả tiền trước.
Thành Dao kéo ống tay áocủa anh: “Không cần, lần này ba em mời.”
Tiền Hằng lành lạnh nhìn Thành Dao: “Ba em không phải đãxem anh là con trai rồi sao? Dựa vào phần tình cảm này, còn có thế đế cho ôngấy trả tiền sao?”
“Tối nay có một buổibiếu diên live heavy metal của ban nhạc nhỏ, ngay tại một quán bar dưới lòngđất.” Hai người đi ra nhà hàng, Tiền Hằng đột nhiên giống như lơ đãng mở miệng,anh có hơi mất tự nhiên, “Trước kia em từng nói thích nhạc heavy metal.”
Mắt của Thành Dao sángrực lên: “Ban nhạc nào vậy?”
“Red Fish.”
“A! Em rất thích nữađấy. Chúng ta đi không?” Cặp mắt của Thành Dao đầy mong đợi nhìn Tiền Hằng chằmchằm.
“Ừ.”
Mặc dù ngoài đường cóhơi kẹt xe, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phấn khởi và kích động củaThành Dao chút nào, cô ngồi trên xe, líu ríu nói không ngừng.
Quán bar này thực sự rấtẩn núp, cái gọi là buổi biểu diễn dưới lòng đất, thật sự chính là ở dưới lòngđất, giống như Alice dạo chơi ở xứ sở thần tiên vậy. Tiền Hằng với người phụtrách quán bar chỉ đơn giản gật đầu lên tiếng chào nhau, đối phương rõ ràng làmột người quen cũ, sau đó Tiền Hằng và Thành Dao rất nhanh được dẫn vào mộtkhông gian mở, lối vào giống như hầm trú ẩn, lộ ra cầu thang bên dưới.
Thành Dao rất khó tưởngtượng, đối với tất cả những điều này, Tiền Hằng lại rất quen cửa quen nẻo, nhưvào chỗ không người. Cô đi theo anh đi xuống cầu thang, mới phát hiện dưới lòngđất hoàn toàn là một thế giới mới.
Ánh đèn laser như trênsân khấu, không khí sôi động, âm nhạc rock and roll heavy metal, đám đông thahồ giải phóng sự chán chường, mang đến sức sống mới.
Buổi biểu diễn đã bắtđầu.
Trên sàn nhảy có đủ cácloại yêu ma quỷ quái nhảy disco.
Tiếng gào thét, tiếngkim loại va chạm, nhịp trống nhanh, đủ loại âm thanh trộn lẫn, đánh thẳng vàomàng nhĩ của mỗi người.
Thành Dao nhanh chóngđắm chìm vào trong không khí này.
Hơn hai mươi năm qua, côquá tuân theo nề nếp cuộc sống cũ, bước theo nhịp bước của chị, một cuộc sốngtuần tự mà tiến, nhưng cho đến giờ phút này, Thành Dao mới ý thức tới, trongmáu của cô, thật ra lại chảy dòng máu phản loạn.
Cô không phải ThànhTích, cô và Thành Tích không giống nhau, cô là chính cô.
Khi âm nhạc đạt đến điểmác liệt nhất, Thành Dao nhìn thẳng về phía Tiền Hằng, sau đó cô làm một chuyệnto gan.
Cô kéo cà vạt của TiềnHằng qua, không quan tâm đối phương khẽ nhíu mày và ánh mắt kinh ngạc của anh,hơi nhón chân, dáng vẻ cậy mạnh hôn đối phương.
Đợi đến lúc cô buôngTiền Hằng ra, Thành Dao mới hơi xấu hổ, may mà dù mặt cô có đỏ thì cũng có thểgiải thích thành bị cái bầu không khí khuấy động của buổi biểu diễn làm đỏ, côkhẽ quay đầu, làm bộ nhìn về phía sân khấu: “Ý định ban đầu khi thích nhạcheavy metal của em, chính là muốn vượt qua cái bóng của chị em, bởi vì chị ấyquá xuất sắc, mọi người luôn quen so sánh em với chị ấy, chị ấy là kiểu cô gáidịu dàng thông minh hiểu chuyện, cho nên dường như là em đương nhiên cũng phảitrở thành người như vậy. Trước kia em cũng cho rằng, em và chị ấy giống nhau,chị ấy thích nhạc piano du dương, em cũng nên thích.” Lông mi của Thành Dao runrun, “Cho đến khi em nghe được nhạc heavy metal...”
“Trước kia em cho rằngem sẽ thích kiểu con trai như Tiết Minh.” Thành Dao còn chưa nói hết những lờinày, thì bị Tiền Hằng ngắt lời một cách nguy hiểm, khuôn mặt anh như chuẩn bịcó giông bão: “Tiết Minh?”
Thành Dao quay đầu lại,nhìn chăm chú về phía anh: “Cho đến khi em gặp anh.”
Chữ “anh” của Thành Daovừa mới nói ra khỏi miệng, thì âm sau đã biến mất trong nụ hôn của Tiền Hằng.
Lần này, Tiền Hằng đẩyThành Dao tới bên tường, giữa dàn âm thanh heavy metal dữ dội, xem như bên cạnhkhông có người mà hôn Thành Dao.
Nụ hôn này khác hoàntoàn với những nụ hôn trước kia.
Mãnh liệt, mang theo mùihoocmon mạnh mẽ của đàn ông, giống như cướp đoạt, giống như đòi hỏi, lại giốngnhư xâm lăng.
Mỗi một tế bào của TiềnHằng đều đang tuyên thệ quyền chủ động và quyền sở hữu, anh cắn môi dưới củaThành Dao, nhẹ nhàng cắn miết, mang theo dục vọng, mang theo trêu ghẹo, ThànhDao đột nhiên không thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt đó của anh, cô vô thức giơtay lên, muốn che kín đôi mắt của Tiền Hằng. Nhưng tay của cô còn chưa chạm tớimắt của Tiền Hằng, khó khăn lắm mới đưa đến cạnh mặt của Tiền Hằng, thì bị TiềnHằng bắt được, anh buông môi của Thành Dao ra, dịu dàng hôn mười ngón tay củacô.
“Ở trước mặt anh, cònnói đến tên người đàn ông khác?” Tiền Hằng cười một tiếng, “Xem ra là tráchnhiệm của anh rồi. Để cho em mất tập trung.”
ThànhDao chỉ cảm thấy vào giây phút ngón tay của mình chạm đến môi của Tiền Hằng, cómột dòng điện xông ngang đánh thẳng trong cơ thể cô, làm cho sống lưng cô têdại, cái loại cảm giác không thể nào nhúc nhích đó, làm cho cô cảm thấy xa lạmà có chút bất an, Thành Dao rút tay về, lừa mình dối người suy nghĩ, nếu khôngthể che mắt của Tiền Hằng, thì che mắt của cô thôi.
Nhưngkhi cô vừa mới che mắt mình, thì lại bị Tiền Hằng mạnh mẽ bắt được, sau đó cốđịnh trên tường, buộc Thành Dao phải nhìn thẳng anh.
“Chỉnhư vậy đã xấu hổ?”
ThànhDao đỏ mặt, ánh mắt tránh né.
TiềnHằng cũng không bỏ qua cho cô, ỷ vào khung cảnh huyên náo của buổi biểu diễnlive nhạc heavy metal, Tiền Hằng từng bước ép sát nói: “Không phải em là thiếunữ phản nghịch khác với Thành Tích sao? Thiếu nữ phản nghịch mà dễ dàng xấu hổnhư vậy?”
ThànhDao thật sự muốn nhảy lên và chạy mất dạng ngay lập tức, lúc này Thành Dao mớibiết, bình thường Tiền Hằng đã chăm sóc cô nhiều như thế nào, anh căn bản làkhông bộc lộ hết sức mạnh, để cho cô yên tâm thoải mái mà cảm thấy, mình đốivới Tiền Hằng, còn có thể đấu một trận.
Nhưngtrên thực tế, khi anh không chút kiêng dè mà giải phóng hoocmon của bản thân,Thành Dao chỉ có thể vứt mũ vứt vũ khí mà thất bại bỏ trốn.
TiềnHằng vẫn không biết điều đó, mà sát lại gần tai của Thành Dao, giọng nói khànkhàn có hơi mất tự nhiên: “Còn nữa, là ai nói, tối nay còn phải ngủ với anh?”
ThànhDao thật sự cảm thấy bản thân sắp bùng nổ rồi.
Cũngvào lúc này, Tiền Hằng cúi người hôn cô lần nữa, anh mạnh mẽ đẩy lưỡi của mìnhvào, lần theo miệng của Thành Dao, đuổi theo đầu lưỡi của cô.
Chođến khi Thành Dao sắp không thể hít thở được, anh mới buông cô ra.
“Bấtkể em là thiếu nữ phản nghịch, hay là cô học sinh cấp ba nghe lời hiểu chuyện,em cũng là em.” Tiền Hằng cười cười, “Được anh thích em.”
Chỉmột câu nói như vậy, nhưng Thành Dao lại cảm thấy, những cảm xúc mất mát, tủithân tối tăm khó mà nói rõ khi bị so sánh với Thành Tích, toàn bộ đều bị quétsạch, phóng thích ra ngoài.
Trong một thời gian dài, cô đã luôn âm thầm mong đợi, rằngsẽ có một người, có thể đi tới, nói với cô, cô là đặc biệt, cô là duy nhất, làchính cô, đã đủ tốt rồi.
Cô chưa từng nghĩ, hóa ra Tiền Hằng chính là người đó.