Saukhúc nhạc đệm của Bao Duệ, Thành Dao liền ngồi xuống, cô hít sâu một hơi, rồibắt đầu lật xem vụ kiện lần này của mình.

Đương sự vụ kiện này của cô tên là Lâm Phượng Quyên, 25 tuổi, chỉ lớnhơn Thành Dao một tuổi. Lúc đầu, cô ấy đến Trung tâm trợ giúp pháp lý của Hộiluật sư để tư vấn, nhân viên cảm thấy cô ấy phù hợp với điều kiện trợ giúp pháplý, liền giúp cô ấy nộp đơn xin trợ giúp pháp lý, nên mới có chuyện vụ kiệnđược chia cho Thành Dao sau này.

Chỉ là trong phần tài liệu khai từ Trung tâm Trợ giúp Pháp lý này, thôngtin tương đối ngắn gọn, chỉ có thể biết được, cha mẹ của Lâm Phượng Quyên đềulà công nhân từ nông thôn, hoàn cảnh gia đình khó khăn, Lâm Phượng Quyên đã kếthôn một năm trước, vừa mới sinh con hai tháng trước, một tháng trước thì ly dị.

Nhưng nửa tháng trước, đứa trẻ được phát hiện mắc bệnh tim nghiêm trọngkhi kiểm tra sức khỏe, phải phẫu thuật, nhưng bản thân cô ấy lại không có tiềnđể trả phí phẫu thuật, vất vả chạy vạy không ít tiền, cũng đã phát động gọi vốncộng đồng trên mạng, nhưng để chăm sóc trẻ em mắc bệnh tim, thì chi phí mỗingày vẫn còn rất lớn, Lâm Phượng Quyên bất đắc dĩ phải kiện cha của đứa bé trảtiền nuôi dưỡng.

ThànhDao xem tài liệu xong, cảm thấy vụ kiện này kỳ thực rất đơn giản. Cho dù ly dị,thì cha ruột của đứa bé cũng không thể xóa bỏ nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái, vẫnphải trả tiền nuôi dưỡng tương ứng. Mặc dù đây là một quy định rất đơn giảncũng rất thẳng thắn của pháp luật, nhưng trong thực tế, có rất nhiều người saukhi ly dị, đã từ chối trả tiền nuôi dưỡng, vào thời điểm này, có thúc giục đòicũng vô ích, chỉ có thể khởi kiện, cuối cùng dựa vào tòa án để cưỡng chế thihành.

ThànhDao nghĩ, vậy điều cô cần làm để giúp cho Lâm Phượng Quyên lần này, chính làchuẩn bị tài liệu khởi kiện thật tốt, sau đó một lần hành động kiện ba của đứabé, nếu như đối phương bất mãn với phiên sơ thẩm muốn phúc thẩm, thì tiếp tụchầu tòa, cuối cùng chờ khi phán quyết có hiệu lực thì xin cưỡng chế thi hành làđược.

Việc này không nên chậm trễ, Thành Dao lập tức liênlạc cho Lâm Phượng Quyên theo dãy số trong tài liệu, cô hẹn đối phương ở quáncà phê nhỏ tĩnh mịch ở dưới lầu.

Nửagiờ sau, Lâm Phượng Quyên tới.

Mặcdù chỉ mới 25 tuổi, nhưng cả người Lâm Phương Quyên đều mang đến cho người tacảm giác rất tang thương, trông già dặn hơn nhiều so với tuổi thật. Da cô ấyhơi bong tróc, rõ ràng là không có thời gian để chăm sóc, dưới vành mắt cũng làmột mảng thâm đen, một đôi mắt mang theo sự đau khổ và kiệt sức vô vọng, nhưngcó thể nhìn ra với khuôn mặt ngũ quan của cô ấy, nếu như có một cuộc sống vô lochăm sóc thật kỹ, thì cô ấy sẽ là một mỹ nhân.

Côấy nhìn cách bày biện tao nhã và cao cấp trong quán cà phê, trong lúc nhất thờixoắn chiếc áo khoác ngoài cũ của mình, có hơi bức rức: “Đi ra ngoài gấp, nênchưa kịp thay quần áo.” Cô ấy vô thức che một vết bẩn trên ngực, “Vô tình bị bécưng ói sữa ra.”

ThànhDao cười với cô ấy, tỏ ý cô ấy ngồi xuống: “Cô ngồi đi, mới vừa có con chắcchắn sẽ luống cuống tay chân, cô đang trong thời gian nuôi con bằng sữa mẹ nênhẳn không uống cà phê được, tôi đã gọi cho cô một cốc sữa lúa mạch tươi nóng.”Thành Dao nói xong, lại gọi người phục vụ tới, rót thêm cho Lâm Phượng Quyênmột ly nước sôi.

Cảmxúc của Lâm Phượng Quyên từ từ ổn định lại, cô ấy ngồi xuống, uống một ngụm sữanóng, cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với Thành Dao: “Cô là trợ lý luật sưThành sao?” Cô ấy có hơi ngượng ngùng, “Tôi nghe nói luật sư nhận vụ kiện củatôi họ Thành.”

“Tôichính là Thành Dao.” Thành Dao vừa nói, vừa đưa danh thiếp của mình, “Vụ kiệnnày của cô, tôi sẽ phụ trách toàn bộ quá trình, sẽ cố gắng hết sức giúp côtranh thủ được tiền nuôi dưỡng.”

Mặcdù Thành Dao mặc trang phục trang trọng, biểu hiện cũng vô cùng chuyên nghiệp,nhưng sau khi Lâm Phượng Quyên nghe cô chính là Thành Dao, thì nét mặt vẫn tỏra thất vọng, lo lắng và ủ rũ.

“Côthật trẻ...” Cô ấy cúi đầu, sờ danh thiếp của Thành Dao, “Cô trông trẻ hơn tôi,tôi đã 25 rồi, trông cô cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi.”

ThànhDao vừa định giải thích, thì nghe Lâm Phượng Quyên thở dài: “Nhưng mà vẫn cámơn cô, đã sẵn lòng nhận loại vụ kiện không có tiền này của tôi, trợ giúp pháplý vốn là miễn phí, tôi cũng không thể trông cậy vào được đại luật sư gì đó đếnđại diện cho tôi, một phút của người ta đáng giá bao nhiêu tiền.”

ThànhDao cười cười, không hề lúng túng: “Mặc dù cái nghề luật sư này, trông càng lớnthì dường như càng có kinh nghiệm, càng để cho cô yên tâm, nhưng dùng tuổi tácđể phân biệt một luật sư có chuyên nghiệp hay không, thật sự không thỏa đánglắm.”

Vụkiện của Lý Mộng Đình hiện đang được tiến hành đâu vào đấy theo cách tiếp cậncủa cô, hơn nữa mọi thứ trước mắt đều như cô dự trù, điều đó làm cho Thành Daotràn đầy tự tin, ánh mắt của cô sáng ngời mà nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào LâmPhượng Quyên khiêm tốn nói: “Luật sư trẻ cũng có ưu thế của luật sư trẻ, nănglượng của chúng tôi dồi dào hơn, mạch suy nghĩ và đầu óc cũng càng linh hoạthơn, không chừng có thể mở ra con đường thụ lý án khác, so với những luật sưkinh nghiệm nhiều thì càng tập trung vào vụ kiện hơn.”

Lâm Phượng Quyên có hơingượng ngùng, cô ấy chậm rãi gật đầu.

“Tôi đã đọc thông tin vềvụ kiện mà cô đã khai với Trung tâm trợ giúp pháp lý, nó tương đối đơn giản,nhưng phải làm rõ lần nữa, cô cần tôi giúp cô đại diện cho vụ tranh chấp tiềnnuôi dưỡng đúng không?” Thành Dao lấy ra danh sách tài liệu đã chuẩn bị xong,“Bản chính những tờ đơn này đều cần cô cung cấp, chẳng hạn như giấy chứng nhậnly hôn với chồng cũ, giấy khai sinh của đứa bé, sổ hộ khẩu của cô...”

Nhưng Thành Dao còn chưanói hết lời, thì biểu cảm khó xử của Lâm Phương Quyên đã ngắt lời cô: “Đứa bé.đứa bé này của tôi. không yêu cầu chồng cũ đưa tiền nuôi dưỡng.”

Thành Dao ngẩn người:“Tại sao?” Cô không hiểu, “Vậy tiền nuôi dưỡng này cô định kiện ai?”

“Kiện. kiện ba ruột củađứa bé.”

Đứa bé còn đang tronggiai đoạn bú sữa mẹ thì bên nhà trai không thể nói ly dị, vì vậy chuyện ly dịtrong giai đoạn bú sữa mẹ, là do bên nhà gái nói, hoặc hai bên trai gái thỏathuận nhất trí. Lúc đầu khi Thành Dao vừa mới nhận được tài liệu vụ kiện đơngiản của Lâm Phượng Quyên, cũng đã từng tò mò, vì sao sau khi đứa bé ra đờiđược một tháng thì ly hôn, là nguyên nhân gì khiến cho Lâm Phượng Quyên chủđộng nộp đơn ly dị, hoặc đồng ý ly dị.

Nỗi băn khoăn này hômnay cuối cùng cũng được giải đáp.

Hóa ra đứa bé này khôngphải của chồng cũ của cô ấy.

Sắc mặt của Lâm PhượngQuyên lúc thì đỏ lúc thì xanh, hiển nhiên, việc ngoại tình rồi sinh ra đứa bécho người khác, chính cô ấy cũng cảm thấy xấu hổ.

Thành Dao cho cô ấy mộtít thời gian ổn định tâm trạng, rồi mới cân nhắc cách dùng từ để hỏi tiếp: “Chonên với ba ruột của đứa bé, đã xảy ra chuyện

gì?”

LâmPhượng Quyên cắn chặt môi, vành mắt của cô ấy đỏ lên: “Đây đều là lỗi của tôi.”Cô ấy nói đến chỗ này, không nhịn được mà khóc nức nở, “Tình cảm của tôi với ADân ban đầu thật sự rất tốt, chúng tôi là quen nhau sau khi làm việc, yêu đươngba năm mới kết hôn, tính tình của anh ấy rất tốt, đối với tôi cũng rất tốt, nếunhư... nếu như không có lần tụ họp bạn học cấp ba đó thì tốt rồi.”

Từlời tự thuật đứt quãng của cô ấy, cuối cùng Thành Dao cũng nghe rõ ngọn nguồn.

Saukhi Lâm Phượng Quyên và chồng cũ A Dân kết hôn không lâu, thì các bạn học cấpba đã tổ chức một buổi tụ họp, lần tụ họp này gần như là cả lớp đều đi, LâmPhượng Quyên không suy nghĩ nhiều, cũng vui vẻ đi. Thời điểm học cấp ba cô ấyrất xinh đẹp, bây giờ mới vừa kết hôn, được A Dân cưng chìu, trong mắt trànngập hạnh phúc, cả người đều sáng rực, trong buổi tụ họp bạn học cấp ba ấy sựhiện diện của cô ấy như sao vây quanh trăng [1] vậy, và người niềm nởvới cô nhất, chính là Lô Kiến mối tình đầu thời cấp ba.

[1]      Sao vây quanh trăng (           ): nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh

trăng,giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

“Mọingười nói chúc tôi tân hôn vui vẻ, cứ thay nhau mời tôi rượu, ngày đó tôi rấtcao hứng, nên cũng uống, không nghĩ tới cuối cùng lại uống quá nhiều, thần chícó hơi không rõ ràng.” Lâm Phương Quyên muốn nói lại thôi, “Sau đó cũng khôngbiết thế nào, mà mọi người đều đi, chỉ còn lại Lô Kiến đưa tôi về.”

Nóiđến chỗ này, ánh mắt của Lâm Phượng Quyên liền tránh né, cô ấy dường như chỉmuốn xóa bỏ đoạn lịch sử này: “Sau đó tôi cũng không biết thế nào, đợi khi tôitỉnh lại, tôi. tôi đã ở trong khách sạn với Lô Kiến, phát sinh quan hệ.”

Mặcdù cô ấy chối đẩy trách nhiệm rất nghệ thuật, bản thân thần chí không rõ ràngđúng là không có sai, nhưng từ biểu cảm và động tác tay chân của cô ấy ThànhDao cũng có thể biết, sợ rằng trong buổi tụ họp bạn học cấp ba ấy, dưới sự kíchthích của rượu, cô ấy và Lô Kiến người đã từng là mối tình đầu của cô đã dấylên tia lửa, hai người đều hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp của nhau, vì vậy màtình trong như đã mặt ngoài còn e, vượt qua Lôi Trì, phát sinh quan hệ.

LâmPhượng Quyên không ngừng nhấn mạnh: “Sau khi tỉnh rượu tôi liền hối hận, A Dânđối với tôi rất tốt, tôi như vậy thật là rất có lỗi với anh ấy, thế nhưng mộtđêm kia với Lô Kiến, thật sự là một sai lầm bị ma quỷ ám ảnh, trong lòng tôichỉ có A Dân, tôi muốn cùng A Dân sống thật tốt, cũng không muốn có dây dưa rễmá gì với Lô Kiến.”

“Chonên cô giấu kín chuyện tối đó, không nói cho A Dân?”

“Ừ.”Lâm Phượng Quyên lúng túng gật đầu, “Thật sự, chỉ một lần đó thôi, tôi cũng chỉlàm sai một lần đó thôi, lúc đó Lô Kiến và bạn gái của anh ta cũng đã nóichuyện cưới gả rồi, cũng không muốn có sự phát triển lâu dài gì với tôi, chúngtôi đều biết rõ trong lòng một đêm kia chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, đều sẽkhông ảnh hưởng đến hôn nhân của nhau, cho nên tôi nghĩ, lần đó, mặc dù là sai,nhưng không nói với A Dân, ngược lại là sự bảo vệ cuộc hôn nhân của chúng tôi.”

Sựbảo vệ này ở đâu chứ? Thành Dao rất muốn nói, khi cô ấy uống rượu quyết địnhmây mưa với Lô Kiến, thì đã sớm không còn sự tôn trọng với cuộc hôn nhân này.

Chẳnglẽ ngoại tình một lần, cho dù chỉ ngoại tình thể xác, tinh thần vẫn yêu chồng,cũng sẽ không bởi vì ngoại tình mà ly dị, thì sẽ gọi là bảo vệ hôn nhân khôngảnh hưởng đến hôn nhân sao?

Mặcdù trong lòng không ủng hộ, nhưng Thành Dao vẫn chuyên nghiệp mà kiên nhẫn nghelời giải thích của Lâm Phượng Quyên.

“Sauđó tôi thậm chí còn không gửi tin nhắn WeChat cho Lô Kiến, chúng tôi cứ như vậymà hoàn toàn cắt đứt liên lạc, A Dân cũng không nghi ngờ gì, dần dần, tôi cũngquên việc đã từng có sự kiện kia. Trước đó, sự nghiệp của A

Dâncó khởi sắc, chúng tôi vẫn luôn muốn có con.” Nói đến chỗ này, Lâm Phượng Quyênôm mặt khóc, “Nhưng mà không nghĩ tới, sau buổi tụ họp đó hơn một tháng, thìtôi liền mang thai.”

Thành Dao đưa khăn giấycho Lâm Phượng Quyên.

Lâm Phượng Quyên nói đếnchỗ này, cảm xúc đã có chút mất khống chế: “Lúc ấy tôi thật sự rất thấp thỏm,một lần kia của tôi với Lô Kiến, bởi vì uống quá nhiều, nên cũng... cũng khôngcó làm biện pháp an toàn, tính toán thời gian, thì trong lòng tôi cũng có chútsợ hãi, nhưng. nhưng tôi nghĩ, ngộ nhỡ là của A Dân thì sao, dẫu sao tôi với LôKiên chỉ có một lần đó, làm sao lại trùng hợp như vậy.”

Lâm Phượng Quyên nắmchặt tay: “Huống chi ngay từ đầu tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cơthể mình không thoải mái, choáng váng đầu thèm ngủ dạ dày còn chua chua, lúc ấylà A Dân cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra, lúc thử phát hiện mang thai anh ấycũng ở đó, tôi không gạt được. Lúc vừa nghe nói tôi mang thai, anh ấy rất vuimừng ôm tôi lên xoay một vòng trên không trung. Tôi, tôi quả thực không có lýdo nói muốn phá thai với anh ấy.”

Lâm Phượng Quyên có thểkhông biết, từ lúc cô ấy bước ra bước đi sai lầm đầu tiên, đã định trước mộtbước sai từng bước sai rồi. Thành Dao không nghĩ tới, hóa ra một vụ kiện tranhchấp tiền nuôi dưỡng tưởng rằng rất đơn giản, lại là một vụ kiện quanh co nhưvậy.

“Cho nên cô liền ôm maymắn trong lòng, giữ lại đứa bé?”

Lâm Phượng Quyên nghẹnngào gật đầu: “A Dân yêu đứa bé này như vậy, tôi nghĩ ông trời nhất định sẽgiúp tôi, nhất định sẽ là con của anh ấy.”

Gửi hy vọng vào trờicao, chuyện này thật là hư vô mờ mịt.

“Sau khi sinh đứa bé,bởi vì là bé trai, dáng dấp cũng giống tôi, nên A Dân cũng không cảm thấy gì,tôi cũng thật sự vui mừng, A Dân ôm đứa bé lên thì nó không khóc nữa, tôi cảmgiác đây nhất định là con của anh ấy.”

“Cho nên chồng cũ củacô, phát hiện đứa bé không phải của anh ấy như thế nào?”

“Saukhi sinh lúc bệnh viện làm kiểm tra xét nghiệm máu, thì phát hiện không giốngvới A Dân.” Lâm Phương Quyên khó khăn nói, “Sau đó, A Dân cũng không trở vềnhà, cũng không có đến thăm tôi và con trai. Anh ấy hoàn toàn giống như biếnthành một người khác.”

LâmPhượng Quyên chảy nước mắt: “Sau đó hai nhà chúng tôi liền vỡ lẽ ra, A Dân đềnghị ly hôn với tôi, nói với tôi, tôi cho anh ấy đội cái nón xanh [2] này,cho dù là tòa án cũng sẽ xử ly hôn, bản thân tôi cũng có áy náy, biết hai chúngtôi đã kết thúc, nên thỏa thuận ly hôn với anh ấy.”

[2]     Nón xanh (     ):ý chỉ cắm sừng.

“Chỉlà không nghĩ tới sau khi li dị thì phát hiện đứa bé lại có bệnh tim bẩm sinh,còn rất nghiêm trọng, phải phẫu thuật, sau khi phẫu thuật chăm sóc cũng rất tốntiền.” Lâm Phượng Quyên nói đến đứa bé, trong mắt lộ ra sự không nỡ, “Mặc dùtôi sai, nhưng đứa bé này không sai, nó nhỏ bé như vậy đáng yêu như vậy, tôikhông thể để cho nó chết. Nhưng bây giờ bản thân tôi còn đang nghỉ sinh, tiềnlương cơ bản cũng không cao, sau khi kết thúc thời gian nghỉ sinh, để chăm sócđứa bé mà cũng phải từ chức, cơ thể của ba mẹ tôi đều không tốt, nhà không cónguồn thu nhập gì, lúc ly dị với A Dân vì tôi sai nên cũng xem như là tay trắngra đi, bây giờ muốn chữa bệnh cho đứa bé này, thì cũng không thể dựa vào sốtiền quyên góp của các nhà hảo tâm được...”

“Chonên cô muốn kiện Lô Kiến tiền nuôi dưỡng?”

LâmPhượng Quyên gật đầu: “Đứa bé đúng là của anh ta, hơn nữa gia cảnh của anh tarất tốt.”

“Côđã nói chuyện này với Lô Kiến chưa?”

ThànhDao hỏi đến chỗ này, thì biểu cảm đành chịu và đau khổ trên mặt Lâm PhượngQuyên lại càng sâu hơn: “Tôi đã liên lạc với Lô Kiến qua WeChat, nhưng lúc đómới phát hiện anh ta đã cho tôi vào danh sách đen từ khi nào, cũng không biếtcó thay đổi số điện thoại hay không, mà tôi gọi điện thoại thì anh ta cũngkhông nhận, để lại tin nhắn cũng không trả lời, tôi thậm chí còn không biết anhta làm ở đâu sống ở đâu, thực sự không còn cách nào, nên chỉ thể nghĩđến kiện anh ta.”

Thành Dao bắt lấy điểmchính nói: “Xét cho cùng thì chuyện kiện tụng rất tốn năng lượng và thời gian,đợi đến lúc quá trình kiện tụng được hoàn thành, thì có thể đã một năm rồi,tiền nuôi dưỡng con lại không thể chờ được lâu như vậy, nhất định phải là càngnhanh càng tốt, nếu như có thể thỏa thuận thành công, vậy là tốt nhất. Như vậyđi, cô đưa phương thức liên lạc của Lô Kiến cho tôi, tôi gọi điện thoại cho anhta.”

Sau khi Thành Dao nhậnđược dãy số, liền gọi điện thoại cho Lô Kiến.

Gần như rất nhanh sauđó, Lô Kiến liền nhận: “Alô?”

Xem ra anh ta không cóđổi số điện thoại, chỉ là không nhận điện thoại của Lâm Phượng Quyên mà thôi...

Thành Dao lập tức báođơn giản đầu đuôi câu chuyện cho đối phương, nhưng Lô Kiến lại không thừa nhận:“Tôi đã nói rồi chuyện này không thể nào! Không thể nào! Tôi cũng sắp kết hônrồi, tôi không muốn vị hôn thê của tôi thấy tin nhắn WeChat sinh con gì đó củaLâm Phượng Quyên, nên sớm kéo cô ấy vào danh sách đen rồi, ban đầu tôi còn chorằng những tin nhắn kia là Lâm Phượng Quyên nhàm chán nói đùa gì đó, đã khôngđể ý cô ấy rồi! Không nghĩ tới còn muốn vu cáo tôi như vậy! Có thôi hay không!Còn quấy rầy tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!”

Thành Dao đã đoạt cơ hộicúp máy trước của đối phương, thái độ cương quyết nói: “Nếu như anh không tíchcực chủ động phối hợp xử lý chuyện này, tôi sẽ đại diện cho đương sự của tôigửi thư luật sư trực tiếp đến Phòng Nhân sự và Bộ phận Pháp lý của đơn vị anhcông tác. Đến lúc đó anh sẽ biết chúng tôi là cố ý quấy rầy hay là chính đángbảo vệ quyền lợi.”

Mặc dù đây chỉ là một phát súng mong manh của Thành Dao,nhưng khi Lô Kiến vừa nghe những lời này, quả nhiên thái độ đã có chút hòahoãn, tuy rất không tình nguyện, nhưng anh ta cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu gặpmặt của Thành Dao.

Việc này không nên chậmtrễ, Thành Dao hẹn đối phương trực tiếp gặp mặt vào hôm nay, cô gửi địa chỉquán cà phê mình và Lâm Phương Quyên đang ngồi cho Lô Kiến.

Lô Kiến ở rất gần quáncà phê, mười phút sau, anh ta vội vàng chạy tới với sắc mặt khó coi. Mặc dùngười đàn ông này có hơi đỏm dáng, nhưng thân cao chân dài, gương mặt cũng rấtcân đối, dựa theo tiêu chuẩn bây giờ, thì cũng xem như là một anh đẹp trai.

Chỉ là Thành Dao đã nhìnquen mặt của Tiền Hằng rồi, nên đối với kiểu “dong chi tục phấn” [3] nàyđã sớm miễn dịch. Cô đánh giá khách quan trong lòng, khí chất này thật sự làkém xa vạn dặm với Tiền Hằng.

[3]     Dong chitục phấn (           ): ví con người chỉbiết tô son điểm phấn, trang

điểmăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

Trong khi đánh giá tronglòng, thì tay của Thành Dao cũng không nhàn rỗi, động tác của cô thành thạo âmthầm mở bút ghi âm ra.

Vừa mới ngồi xuống, LôKiến đã nhìn đồng hồ đeo tay, khá sốt ruột: “Tôi cũng chỉ có mười phút, có gìtranh thủ nói.”

Lâm Phương Quyên bị loạithái độ này của anh chọc giận, lập tức nâng giọng: “Hàm Hàm cũng là con củaanh! Bây giờ nó nằm trong bệnh viện, chờ tiền cứu mạng, nó cũng là một sinhmệnh đó! Chỉ đáng giá mười phút của anh thôi?”

Lô Kiến cũng giận: “LâmPhượng Quyên, cô sinh con xong thì vứt não của mình rồi sao? Tôi nghe nói côsinh một đứa con trai bị bệnh tim xong thì bắt đầu tìm những bạn học khác hỏithăm tình hình gia đình của tôi, phát hiện nhà tôi có tiền, thì định lừa gạttôi? Cô nằm mơ đi, loại chuyện “đổ vỏ” [4] này, tôi tuyệt đối sẽ khôngnhận. Cô sinh một đứa con bệnh tật lại bị chồng vứt bỏ là rất thảm, nhưng côcũng không thể ngậm máu phun người chứ, cái gì gọi là con của tôi? Có quan hệgì với tôi?”

[4]     Đổ vỏ:Nguyên văn là Hỉ làm cha (        ), đâylà ngôn ngữ mạng, dùng để

chỉmột người đàn ông dù biết người phụ nữ mình theo đuổi đã mang thai con củangười khác nhưng vẫn yêu hoặc cưới.

“Chính là của anh.” LâmPhượng Quyên nói, “Không phải của chồng cũ của

tôi,thì nhất định là của anh, thời gian gì đó cũng đều đúng.”

“Phải, tôi đã phát sinhquan hệ với cô.” Lô Kiến thừa nhận rất sảng khoái, chỉ là giọng nói tràn đầy sựgiễu cợt, “Nhưng ai biết cô có phải còn phát sinh quan hệ với người khác haykhông?”

“Anh!” Lâm Phượng Quyêntức giận, “Ngoại trừ chồng cũ của tôi, tôi chỉ phát sinh quan hệ với anh! Khôngphải là con của anh ấy, thì đương nhiên là của anh!”

“Cô dĩ nhiên có thể nóinhư vậy. Nếu không phải đứa bé bị phát hiện không phải là của chồng cũ của cô,thì cô còn tiếp tục nói với anh ta, rằng cả đời cô chỉ ngủ với anh ta sao?” LôKiến không nghiêm túc, “Cô vừa mới kết hôn là đã có thể phát sinh quan hệ vớitôi cắm sừng chồng cô, loại người phụ nữ tùy tiện như vậy, ai biết rốt cuộc đãcho chồng cô đội mấy cái nón xanh rồi. Tôi thấy cô nói đứa bé là con của tôi,cũng bởi vì tôi là người đàn ông có gia cảnh tốt nhất thôi!”

Cho đến lúc này, LâmPhượng Quyên mới ý thức tới đàn ông rất tàn nhẫn. Cô ấy nhớ rất rõ ràng, lần đósau khi mình hơi say rượu, Lô Kiến đã ôm cô ấy nhẹ giọng nói ngọt ngào thế nào,nói cô ấy mãi mãi là mối tình đầu của anh ta, là ánh trăng sáng vĩnh cửu, chỉhận lúc gặp lại cô ấy thì cô ấy đã lấy chồng làm vợ người khác, nếu không thìdù thế nào cũng phải đoạt lại cô ấy. Nói bạn gái bây giờ của anh ta chỉ là kếtquả của một cuộc hôn nhân gia đình, thực tế trong lòng chỉ có cô ấy. Mỗi mộtcâu tâm tình của Lô Kiến lúc đó đều rõ mồn một ở trước mắt cô ấy, cô ấy nhớ anhta đã dụ dỗ cô ấy như thế nào, nói muốn cùng cô ấy nhớ lại quá khứ một lần. Sauđó chính là hôn, vuốt ve, rồi sau đó mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.

Sau khi đứa bé bị A Dânphát hiện không phải con ruột, thì Lâm Phượng Quyên cũng từng hối hận, hối hậnmình ban đầu không kiên trì lén phá thai, như vậy thì sẽ không bị phát hiện;nhưng mà cho đến bây giờ, cô ấy mới thật sự hối hận từ đáy lòng, hối hận bảnthân lúc đó đã lầm tưởng lời ngon tiếng ngọt của Lô Kiến, phản bội A Dân.

Gã đàn ông bỉ ổi Lô Kiếnnày, hôm nay lại hắt nước bẩn hết lên người cô ấy.

Cặpmắt của Lâm Phượng Quyên đỏ lên: “Nếu anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ hưhỏng, đứa bé cũng không thể là của anh, vậy thì anh đi làm xét nghiệm quan hệcha con với tôi đi, nếu đứa bé không phải là của anh, tôi sẽ không nói hai lờimà xin lỗi, từ đây sẽ không làm phiền anh!”

“Tạisao tôi phải làm xét nghiệm quan hệ cha con?” Lô Kiến cũng tức giận, “Thứ nhấtcô không thể chứng minh hai ta đã từng phát sinh chuyện gì, thứ hai không thểchứng minh thời gian phát sinh chuyện. Nói thật, tôi với cô thật sự không thânquen, trước buổi tụ họp đó cũng chưa từng liên lạc một lần, tôi dựa vào cái gìmà phải làm xét nghiệm quan hệ cha con với con của cô? Hơn nữa nếu tôi làm xétnghiệm quan hệ cha con, người khác biết được sẽ nhìn tôi như thế nào? Cho dùkhông liên quan với cô, nhưng cũng sẽ bị đặt điều, cô không sợ mất mặt, nhưngtôi thì có đấy!”

LôKiến nói xong, cũng không có kiên nhẫn tiếp tục nói nữa, anh ta lấy một xấptiền mặt trong túi ra, ném tới trước mặt Lâm Phượng Quyên, “Ba nghìn tệ này côcầm đi, coi như là tôi bồi thường cho cô đêm hôm đó, từ nay về sau hai chúng tađã thanh toán xong.”

“Tôi...tôi sẽ ra tòa để xin cho anh làm xét nghiệm quan hệ cha con...”

LôKiến hừ cười một tiếng, nhìn về phía Thành Dao, trong mắt là sự khinh bỉ và xemthường không hề che giấu: “Luật sư của cô không nói cho cô sao? Cho dù là tòaán, cũng không thể cưỡng chế người khác làm xét nghiệm quan hệ cha con, tôi đãtừ chối, thì cô căn bản không thể làm giám định quan hệ được. Lâm Phượng Quyên,tôi khuyên cô có chừng mực thôi, thật sự nếu dám tìm người tới đơn vị của tôigây chuyện, Lô Kiến tôi tuyệt đối có bản lĩnh để cho cô không thể đi lungtung.”

LôKiến nói xong, cũng không nhìn Lâm Phượng Quyên nữa, anh ta liếc nhìn đồng hồđeo tay, vẻ mặt không kiên nhẫn cầm túi lên đi. Chỉ để lại Lâm Phượng Quyênnhìn số tiền trên bàn đến ngẩn người.

Đốivới hành động của Lô Kiến, Thành Dao thật sự là trợn mắt há miệng, nói lời nhưvậy, không phải chẳng khác nào là ám chỉ mình dùng giá ba nghìn tệ để mua mộtđêm của Lâm Phượng Quyên trá hình sao? Như thế với làm gái đi*m có gì khác biệtchứ?

Những điều mà Thành Daonhìn ra được, thì Lâm Phượng Quyên người trong cuộc đương nhiên cũng rõ, nhưngcô ấy không có nhảy cỡn lên ném xấp tiền này vào mặt của Lô Kiến bảo anh tacút. Cho đến khi bóng người của Lô Kiến hoàn toàn biến mất, Lâm Phượng Quyênmới run rẩy cất ba nghìn tệ kia vào trong túi xách của mình.

Một bát cơm làm khó anhhùng hảo hán, khi con người đối mặt với thực tế vô cùng khốn cảnh, thì đã khôngcòn có tư cách nói đến tự ái và nguyên tắc.

Thành Dao biết, Lâm Phượng Quyên cần tiền, cô ấy cần rất nhiều tiền, thìmới có thể cứu được con trai Hàm Hàm của cô ấy.

Cô ấy cất tiền xong, vô cùnglúng túng và xấu hổ mà ôm mặt khóc thút thít: “Luật sư Thành, tôi... tôi thậtsự cần tiền.”

Thành Dao vỗ lên bàn taycủa cô ấy: “Tôi hiểu. Cô không cần khó xử, tôi là luật sư đại diện của cô, tôisẽ dốc hết sức bảo vệ lợi ích của cô, đứng bên cạnh cô.”

Lâm Phượng Quyên gần nhưlà cầu cứu nhìn về phía Thành Dao: “Luật sư Thành, lời Lô Kiến nói, có phải làthật hay không? Có phải là cho dù chúng ta khởi kiện, thì tòa án cũng không thểbuộc Lô Kiến làm xét nghiệm quan hệ cha con với Hàm Hàm hay không?”

“Đúng là như vậy.”

Lâm Phượng Quyên uể oảinói: “Vậy. vậy còn có thể làm gì?”

Thành Dao cười cười, lấybút ghi âm ra: “Vừa nãy ít nhất thì anh ta đã thừa nhận anh ta đã từng phátsinh quan hệ với cô, điều này đã nói lên, bất luận như thế nào, thì Hàm Hàm cóthể là con trai của anh ta. Mặc dù tòa án không thể cưỡng chế tiến hành giámđịnh quan hệ cha con, nhưng nếu bằng chứng cho thấy đứa bé có thể là của anhta, nhưng anh ta cứ khăng khăng từ chối xét nghiệm quan hệ cha con, thì anh tasẽ phải chịu hậu quả của việc không thực hiện nghĩa vụ chứng minh, nếu nhưchúng ta có thể tìm thấy chuỗi chứng cứ còn lại, ví dụ như dùng thời gian haingười thuê phòng lúc đó để suy đoán thời gian đứa bé ra đời có phù hợp haykhông, hay nhóm máu của anh ta, ngoài ra trên người đứa bé có còn bất kỳ đặcđiểm di truyền nào của Lô Kiến hay không vân vân.”

Thành Dao không nhanhkhông chậm bình tĩnh nói: “Tóm lại, tôi sẽ giúp cô tìm ra tất cả những chứng cứcó liên quan, sau đó đưa ra tòa án, chỉ cần chuỗi chứng cứ đủ mạnh, thì cho dùLô Kiến có từ chối làm giám định quan hệ, thì tòa án cũng có thể suy ra có quanhệ cha con.”

Lâm Phượng Quyên ngheđến chỗ này, ánh mắt cũng sáng lên, cô ấy giống như được khơi dậy hy vọng vậy,thay đổi sự nghi ngờ về Thành Dao vừa nãy, thật lòng thật dạ nói cám ơn: “Cámơn cô luật sư Thành! Thật sự cám ơn cô!” Cô ấy vừa nói, vừa lấy một xấp tiền từtrong túi xách ra, kín đáo đưa cho Thành Dao, “Tôi biết cô nhận loại vụ kiệnnày của tôi sẽ không kiếm tiền được, đây... đây là một chút tâm ý của tôi!”

Thành Dao lễ độ đẩy tiềnlại: “Chúng tôi có tiền phụ cấp thụ lý án.” Cô suy nghĩ một chút, bật cười,“Tôi còn có tiền phụ cấp cá nhân.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Phượng Quyên,cô nói thêm, “Tóm lại là không thiếu tiền, cô không cần lo lắng. Vụ kiện trịgiá mười triệu là vụ kiện, vụ kiện trợ giúp pháp lý cũng là vụ kiện, đương sựcủa tất cả vụ kiện, ở trong lòng tôi đều là quan trọng như nhau, tôi sẽ làm mọichuyện mà tôi có thể làm cũng như cần phải làm.”

Thành Dao nhìn về phíaLâm Phượng Quyên: “Cho nên cô cũng làm tốt chuyện cô phải làm là được, bé cưngcủa cô vẫn còn đang ở nhà chờ cô, tôi giúp cô gọi xe, tôi sẽ liên lạc với côtrước khi tôi có việc.”

Đưa Lâm Phương Quyên đixong, Thành Dao lại sắp xếp mạch suy nghĩ và thông tin trước, rồi mới trở vềQuân Hằng.

Mặc dù vụ kiện của LâmPhương Quyên chỉ là một vụ kiện trợ giúp pháp lý, nhưng nó lại nằm ngoài dựliệu của cô trước đây, hoàn toàn không phải là một vụ bằng phẳng, về việc chứngminh quan hệ cha con như thế nào khi Lô Kiến không hợp tác, thì vẫn là mộtthách thức.

Chỉ là mặc dù đây là vụkhó khăn, nhưng nội tâm của Thành Dao lại tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Đây là lần đầu tiên côtách rời Tiền Hằng, tự mình độc lập đối mặt với đương sự của mình, hoàn toàn tựmình độc lập suy xét mạch suy nghĩ xử lý vụ kiện, vậy mà trong thời gian ngắnliền tùy cơ ứng biến có chút mặt mũi. Trong lúc nhất thời, Thành Dao cũng cóchút tự hào thay bản thân. Trước đây bản thân đọc những bản án lệ kinh điển,nghiêm túc nghe đồng nghiệp thảo luận, thời gian khiêm tốn nghe chỉ bảo, cũngkhông uổng phí.

Có một vài sự nỗ lực, cóthể sẽ không thấy được kết quả trong thời gian ngắn, nhưng vào một ngày nào đó,sẽ có hồi báo.

Thành Dao vẫn nhớ đến một câu nói của tác giả Gladwell---------

“Sở dĩ trong mắt mọingười thiên tài xuất sắc phi thường, không phải bởi vì có tư chất trời cho hơnngười, mà là họ đã không ngừng nỗ lực. Mười nghìn giờ đồng hồ luyện tập là điềukiện cần thiết để biến bất kỳ người nào từ bình thường thành bậc thầy đẳng cấpthế giới.” [5]

[5] Đây là câunói trích trong tác phẩm “Những kẻ xuất chúng” của Gladwel. Chỉ cần cô nỗ lực,chỉ cần cô dành ra mười nghìn giờ, thậm chí hai mươi nghìn giờ, nhất định cô cóthể đi đến bên Tiền Hằng một cách vững chắc mà chậm rãi, nhất định sẽ có mộtngày, cô cũng có thể sóng vai đi với Tiền Hằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện