Đêmnay cô vôn đã đỏ mặt tim đập nhanh rồi, nhưng có lẽ là ông trời chê hôm nayThành Dao chưa bị kích động đủ, buổi biểu diễn live nhạc kim loại nặng diễn rađược một nửa, thì người phụ trách của quán bar này đột nhiên xuông lầu, bắt đầusơ tán đám đông.

“Lửacháy rồi! Mọi người mau đến cửa thoát hiểm đi!”

Vìvậy trong lúc nhất thời, tiếng nhạc kim loại nặng biến thành tiếng người huyênnáo hôt hoảng. Rất nhiều người lộ nét mặt hoảng sợ, nhưng không biết tại sao,mà Thành Dao lại không cảm thấy quá sợ, hình như chỉ cần ở bên cạnh Tiền Hằng,thì đều không có gì phải lo lắng. Cô gần như không cần động não, chỉ cần nắmtay của Tiền Hằng, đi theo anh là được.

Nhưngđiều duy nhất cô không lường trước được là bởi vì chạy vội, mà đôi giày cao gótcao mười centimet của Thành Dao, rất không nể tình mà gãy.

TiềnHằng không nói gì, chỉ hơi ngồi xuông.

ThànhDao có chút không rõ: ?

“Lênđây đi.” Biểu cảm của Tiền Hằng vẫn bình thản như thường, tựa như rất tự nhiên,“Anh cõng em.”

“Khôngcần đâu, đường đến bãi đậu xe cũng không xa, anh đỡ em một chút là được.”

ThànhDao vừa từ chôi, vừa khập khiễng đi về phía trước, nhưng cô đi chưa được mấybước, thì bị Tiền Hằng trực tiếp chặn lại ôm ngang.

“Đượcrồi, em được như ý nguyện rồi.”

“Hả?”

Tiền Hằng hừ một tiếng:“Không phải em không muốn anh cõng, là vì hy vọng anh ôm công chúa sao? Cho làanh không biết tâm tư nhỏ của em à, không phải bởi vì ôm công chúa mới có thểthấy được mặt của anh sao?”

“Không...không có mà!” Thành Dao vừa nói vừa muốn ngọ ngoạy đi xuống.

“Đừng lộn xộn.” TiềnHằng trừng mắt cảnh cáo nhìn Thành Dao, “Em còn lộn xộn uốn éo nữa, anh lại ômem như vậy, thì eo sẽ không chịu nổi.”

Thành Dao không động đậynữa, nhưng miệng lại động đậy, cô có ý ám chỉ nhìn về cái eo của Tiền Hằng:“Ừm... Đàn ông, không thể nói eo mình không chịu nổi đâu.”

Tiền Hằng trầm mặc chốc lát, mới nói, “Thành Dao, em cònkhông im miệng, thì tối nay em ngủ với anh đi, tự mình nghiệm chứng xem eo củaanh có được hay không.”

Thành Dao hoàn toàn yên lặng.

Sau một đêm hốt hoảng,k1ch thích lại ngọt ngào, chính là ngày làm việc hôm sau.

Thành Dao vốn cảm thấykhi gặp lại Tiền Hằng sẽ có chút xấu hổ, không biết mình có thể khống chế ánhmắt nhìn về phía anh hay không, có bị đồng nghiệp nhìn ra manh mối hay không,nhưng cũng may là vấn đề này hoàn toàn không xảy ra. Sáng sớm ngày hôm sau, bởivì một vụ kiện tranh chấp tín thác gia tộc, mà Tiền Hằng đã đi công tác đến thànhphố B, Bao Duệ đi cùng thì chỉ cần mở phiên tòa xong là có thể trở lại, cònTiền Hằng sau chuyện này còn cần phải ở lại hai ba ngày để xử lý xong nhữngviệc còn lại với khách hàng mới có thể trở về.

Mà Thành Dao cũng khôngcó nhiều thời gian để nghĩ về Tiền Hằng, tài liệu lập án phiên sơ thẩm của vụtranh chấp tiền nuôi dưỡng mà cô đại diện cho Lâm Phượng Quyên đã được đệ trìnhlên tòa án, thẩm phán chủ tọa đã gọi điện thoại cho Thành Dao trao đổi, bởi vìcác bằng chứng tương đối phức tạp, cân nhắc đến việc tiết kiệm thời gian xétxử, thẩm phán yêu cầu trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, tất nhiên làThành Dao cầu cũng không được.

Traođổi bằng chứng trước phiên xét xử, có thể làm rõ bằng chứng mà đương sự các bênchủ trương trước khi xét xử chính thức, để đương sự tiến hành đối chứng chéo,cũng cho phép thẩm phán nắm bắt các bằng chứng liên quan đến vụ kiện tốt hơn,vừa có thể đề phòng kiểu đánh úp bất ngờ của đương sự phía bên kia đột ngột bổsung bằng chứng trong phiên tòa, dẫn đến phiên tòa không suôn sẻ, bởi vì bổsung bằng chứng mà phải mở phiên tòa và đối chứng chéo một lần nữa, trì hoãnhiệu quả xử lý vụ kiện.

Chỉlà trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, mặc dù cuối cùng đều do thẩm phánquyết định, nhưng đều phải do đương sự nộp đơn xin. Thành Dao hơi hiếu kỳ nói:“Trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, là Lô Kiến nộp đơn xin?”

“Luậtsư của anh ấy xin.” Thẩm phán Mạnh phụ trách vụ kiện sơ thẩm cười một tiếng:“Hai giờ chiều nay tôi vừa vặn rảnh rỗi, đối phương cũng không thành vấn đề,nếu cô muốn thì chúng ta trao đổi bằng chứng sớm nhất có thể, quyết định haigiờ chiều, phòng họp tòa án số bốn.”

ThànhDao có hơi bất ngờ đồng thời liên tục đáp được.

Côlại trò chuyện với thẩm phán Mạnh mấy câu, rồi thuận miệng hỏi: “Bên Lô Kiếnmời luật sư của công ty luật nào vậy?”

“À,luật sư Đặng Minh của công ty luật Đức Uy, cô quen không? Anh ấy còn rất nổitiếng.”

Thẩmphán Mạnh cúp điện thoại, nhưng thật lâu sau Thành Dao cũng không thể bìnhtĩnh.

ĐặngMinh.

Vụkiện này lại đụng phải Đặng Minh.

Điềunày từng là mục tiêu của Thành Dao khi trở thành một luật sư gia đình, sẽ cómột ngày, có thể đường đường chính chính đứng trên tòa án, đối đầu một trận vớiĐặng Minh, sau đó quang minh chính đại đánh bại anh ta, xé lớp ngụy trang lươngthiện và chính nghĩa của anh ta, còn có năng lực chuyên môn giả dối kia của anhta.

Nhưng Thành Dao khôngnghĩ tới, mình nhanh như vậy, đã gặp phải Đặng Minh, trong vụ kiện đầu tiên làmđộc lập hoàn toàn.

Mặc dù Đặng Minh xâydựng hình ảnh một luật sư lương tâm với bên ngoài, nhưng thực tế khi tiếp nhậnvụ kiện, trái tim anh ta hoàn toàn hướng về phía tiền. Trước đó Thành Dao biếtđược ít nhiều từ chỗ Lâm Phượng Quyên rằng gia cảnh của Lô Kiến cũng không tệ,nhưng bây giờ xem ra, không chỉ là không tệ, mà hẳn là vô cùng tốt, e là khônggiàu thì sang, mới có thể mời Đặng Minh rời núi được. Loài chó sói giống nhưĐặng Minh, chỉ khi ngửi thấy mùi máu và thịt tươi nhất, thì mới xuất hiện.

Nếu như có Tiền Hằng,thì vụ kiện đó, cho dù có mười Đặng Minh, cũng sẽ không thua.

Nhưng cô đã sớm tự cắtđường lui của mình, vô cùng có khí thế từ chối sự giúp đỡ của Tiền Hằng rồi.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàngchưa?

Hay là trở về xin TiềnHằng giúp đỡ?

Chỉ cần cô mở miệng, anhnhất định sẽ không từ chối.

Nhưng khi ngón tay củaThành Dao ấn đến số điện thoại bên trên tên của Tiền Hằng, cuối cùng lại dừnglại.

Tiền Hằng có thể đứng ởphía sau cô, nhưng không thể mãi mãi lệ thuộc vào Tiền Hằng.

Trong vụ kiện của BạchTinh Manh, cô bị Đặng Minh làm mất mặt, lần này, cô muốn thử một mình nghênhchiến.

Nếu điều cô ao ước chính là đánh bại Đặng Minh trên tòa án,vậy thì lên thôi!

Bởi vì biết được luật sưcủa Lô Kiến là Đặng Minh, Thành Dao càng để tâm vào hơn, cô đến khách sạn màtrước đó Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến đã thuê phòng, để cho Lâm Phượng Quyên tựmình kiểm tra đăng ký thuê phòng ngày đó, xác định thời gian thuê phòng, đồngthời, Thành Dao cũng tiến hành lấy bằng chứng từ mấy người bạn học cùng thamgia buổi tụ họp đó với Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến, có thể chứng minh, thờigian thuê phòng và thời gian tổ chức buổi gặp mặt là cùng một ngày, sau buổi tụhọp đó, đúng là chỉ có hai người Lô Kiến và Lâm Phượng Quyên ở một mình. Vớinhững chứng cứ này, kết hợp với bản ghi âm trước đó, đã có thể chứng minh LôKiến thực sự phát sinh quan hệ với Lâm Phượng Quyên sau buổi họp lớp đó. HàmHàm của Lâm Phượng Quyên lại là đứa bé sinh đủ tháng, như vậy chiếu theo nămtháng ra đời của đứa bé trừ lui, thì nếu như Hàm Hàm là con của Lô Kiến, thìhoàn toàn ăn khớp với thời gian Lô Kiến và Lâm Phượng Quyên phát sinh quan hệ,không tồn tại mâu thuẫn. Ngoài ra, Thành Dao còn thu thập được bằng chứng lờikhai của rất nhiều bạn học cấp ba của Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến, chứng minhhai người đã từng yêu nhau hai năm thời cấp ba, vì là mối tình đầu của nhau,nên có cơ sở tình cảm.

Trước khi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử,Thành Dao từng luyện tập những tình huống có thể sẽ phát sinh và các biện phápứng đối một lần, bảo đảm chắc chắn một khi cô ném danh sách bằng chứng ra, làcó thể đánh vô mặt của Đặng Minh.

ThànhDao nói với Lâm Phượng Quyên về việc trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử,hai người liền chạy đến tòa án.

Lúcđến cũng rất đúng lúc, các cô và Lô Kiến Đặng Minh, gần như là đồng thời đếntrước phòng họp của tòa án.

ĐặngMinh mặc một bộ âu phục, tóc dùng keo vuốt tóc cố định ra phía sau, kiểu tócchải ngược ra sau vô cùng cẩn thận, xịt nước hoa dành cho đàn ông lên người,Thành Dao chỉ nhìn lướt qua, cũng thấy được trên chiếc cặp táp da của anh ta,có logo lóa mắt của một thương hiệu nổi tiếng.

ThànhDao vô cùng ghét anh ta, càng nhìn càng cảm thấy đối phương không giống mộtluật sư, ngược lại thì giống như một tên lừa đảo bán hàng đa cấp ăn mặc hànghiệu fake. Cho dù căm ghét như vậy, nhưng Thành Dao cũng biết kiểm soát cảm xúccủa mình. Cô nhớ rõ mỗi một câu mà Tiền Hằng nói, tuyệt đối sẽ không dẫm lênvết xe đổ, để cho cảm xúc cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến đương sự của vụkiện. Muốn đánh thắng vụ kiện này, đầu tiên cần phải vứt bỏ lập trường củamình, đứng trên góc độ đương sự.

ThànhDao bên này bình tĩnh chuyên nghiệp bao nhiêu, thì phản ứng của Đặng Minh lạimãnh liệt bấy nhiêu. Anh ta hiển nhiên vô cùng bất ngờ, ngẩn người khi gặpThành Dao ở chỗ này, chỉ là rất nhanh sau đó, Đặng Minh cũng trở về trạng tháilàm việc.

Thấyđương sự và luật sư đôi bên đều vào vị trí, thẩm phán Mạnh bắt đầu trao đổibằng chứng trước phiên xét xử theo quy trình: “Lâm Phượng Quyên muốn Lô Kiếnxác nhận quan hệ cha con, vụ kiện tranh chấp nuôi dưỡng, do thẩm phán Mạnh ĐôngMai chủ trì buổi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, thư ký viên Trầm phụtrách ghi chép, đương sự đôi bên có muốn rút đơn kiện hay không...”

LâmPhượng Quyên và Lô Kiến đều không muốn rút đơn.

Thẩmphán Mạnh làm rõ một số sự kiện cơ bản trong vụ kiện này, đồng thời, cô ấy cũngtiến hành trình bày phân tích các bằng chứng tài liệu mà Thành Dao đệ trình choĐặng Minh: “Lâm Phượng Quyên và luật sư của cô ấy đã sắp xếp một chuỗi chứng cứvô cùng cặn kẽ, trên cơ sở chuỗi chứng cứ này, bên Lâm Phương Quyên có đủ chứngcứ để suy đoán Lô Kiến và Hàm Hàm có thể tồn tại quan hệ cha con, nếu như LôKiến và luật sư của anh không có chứng cứ ngược lại, vẫn còn kiên quyết khôngđồng ý làm giám định quan hệ cha con, thì một khi hồ sơ được lập, quá trình tốtụng được thực hiện, tòa án có thể dựa theo quy định của luật pháp mà đưa racách giải quyết, yêu cầu xác nhận quan hệ cha con do bên Lâm Phượng Quyên chủtrương sẽ được thành lập, nếu không hợp tác với tòa án tiến hành giám định quanhệ cha con, thì sẽ chịu hậu quả pháp lý khi thua kiện.”

Vẻmặt Đặng Minh trầm tĩnh, không thấy chút hốt hoảng nào, anh ta nhìn lướt quaThành Dao, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó lấy từ trong cặp táp một bản vănkiện: “Thẩm phán Mạnh, đây là chứng cứ chúng tôi đệ trình, cũng hy vọng qua lầntrao đổi bằng chứng này, để cho đương sự đối phương biết được thái độ của chúngtôi.” Đặng Minh dừng một chút, rồi mới mạnh mẽ nói, “Đương sự của tôi Lô Kiến,đã được bệnh viện chẩn đoán, là bị bệnh bế tinh [1], hơn nữa còn khôngcó cách nào chữa được chứng không có t1nh trùng.” Đặng Minh nhìn Thành Dao,“Anh Lô thật sự rất không may, lúc ra đời đã mắc chứng không có t1nh trùng bẩmsinh, đây là tài liệu về ca bệnh từ khi sinh đến nay và kết quả kiểm tra sứckhỏe bao năm qua.”

[1] Bệnh bếtinh, có tên là Azoospermia là dạng bệnh gây vô sinh phổ biến khi mọi thứ tronghoạt động sinh dục của người đàn ông đều bình thường, nhưng khi xuất tinh lạikhông có t1nh trùng, nên không có khả năng thụ thai cho người vợ.

ThànhDao biết nếu Đặng Minh đã chủ động xin trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử,đương nhiên sẽ có chứng cứ có thể biện hộ trong tay, chỉ là cô căn bản khôngnghĩ tới sẽ là kiểu chứng cứ có tính lật đổ như vậy!

Cônhận lấy chứng cứ mà Đặng Minh đệ trình lên từ tay thẩm phán Mạnh. Những chứngcứ này, nhìn từ thời gian ký tên, thì khoảng cách quả thực là từ lâu, những bảntài liệu chứng minh có điều trị kia, cũng đã chuyển vàng, có vẻ như chúng đãđược vài năm tuổi rồi, còn ghi chép kiểm tra sức khỏe bao năm qua, cũng đượcphân loại sắp xếp vô cùng cẩn thận. Để cho tiện kiểm tra, Đặng Minh đã dùng búthighlight đánh dấu lên giấy chứng nhận liên quan đến ca bệnh, liếc qua thì thấyngay.

LôKiến vậy mà không có t1nh trùng? Vậy thì tuyệt đối không tồn tại t1nh trùngsống! Đứa bé kia cho dù thế nào đi nữa, đương nhiên cũng không thể nào là củaanh ta! Đặng Minh vừa đưa phần chứng cứ này ra, thì cho dù Lô Kiến có từ chốigiám định quan hệ cha con, cũng có thể loại bỏ quan hệ cha con!

LâmPhượng Quyên đương nhiên cũng nhìn thấy bản chứng cứ này, cô ấy không thể tinđược mà nói: “Không thể nào!” Cô ấy tự lẩm bẩm, cầu cứu nhìn về phía Thành Dao,“Cái này không thể nào! Buổi tối đó tôi rõ ràng đã nhìn thấy, anh ta rõ ràngcó! Anh ta rất khỏe mạnh! Làm sao lại biến thành không có t1nh trùng bẩm sinhgì đó được?!”

ĐặngMinh không quan tâm Lâm Phượng Quyên kêu la, anh ta nhìn Thành Dao: “Các ngườiđương nhiên có thể nghi ngờ tính xác thực, nhưng cái chúng tôi đệ trình lên đềulà chứng cứ chân thật nhất, không sợ bất kỳ giám định nào.” Anh ta tự tin mànói, “Ngược lại là cô Lâm, cô nên suy nghĩ thật kỹ, bây giờ còn có cách gì vutội và lừa gạt đương sự của tôi?” Đặng Minh đẩy mắt kính, “Không phải kỹ năngdiễn xuất tốt của cô hay kêu lớn tiếng, mà là chân tướng.”

Màvào lúc này, Thành Dao căn bản không kịp ngăn cản, chỉ thấy Lâm Phượng Quyênđột nhiên đứng lên, điên cuồng xé bỏ ghi chép chữa bệnh và kiểm tra sức khỏecủa Lô Kiến trong tay.

Sắcmặt cô ấy đỏ ửng mà tức giận: “Đây là giả! Bản chứng cứ này nhất định là giả!Lô Kiến, anh thật không biết xấu hổ, anh là tên đàn ông khỏe mạnh, buổi tối đóđã xảy ra chuyện gì anh quên à? Anh còn nói anh thích tôi sờ chỗ đó của anhnhất, chỉ cần sờ một chút thì sẽ có cảm giác, kết quả bây giờ lại nói không cótinh bẩm sinh với tôi sao? Anh đùa cái gì thế?! Hay là để không nhận Hàm Hàm,mà anh trực tiếp thiến mình?” Mắt của Lâm Phượng Quyên đỏ ngầu, “Anh thật đúnglà vô sỉ! Tại sao lúc đó tôi lại nghe lời ngon tiếng ngọt của anh chứ!”

LâmPhượng Quyên hoàn toàn mất khống chế, căn bản không quan tâm đang ở tòa án, côấy đứng lên, cầm lấy điện thoại mở hình của Hàm Hàm ra, run rẩy muốn đưa cho LôKiến xem: “Đây là hình đầy tháng của con, anh nhìn đi! Bản thân anh nhìn đi,đứa nhỏ này có phải có ba phần giống anh hay không? Anh nhìn thần thái trênkhuôn mặt của nó đi, có phải giống như đúc từ khuôn của chính anh ra hay không,người sáng suốt nhìn vào sẽ thấy đây là con của anh! Anh vậy mà còn ngụy biện,nói mình không thể nào sinh con! Con trai của mình cũng không nhận, anh còn làngười sao?!” Lâm Phượng Quyên nói đến đứa bé, nước mắt trong hốc mắt không nhịnđược mà lăn xuống, “Hàm Hàm dễ thương như vậy, nhưng bởi vì bệnh tim bẩm sinh,mà còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, còn ngườicha ruột anh không chỉ không nhận con không cho tiền nuôi dưỡng, ngay cả đi gặpcũng không gặp một lần! Neu như con không còn nữa, anh không sợ con sẽ hóathành ác quỷ tới quấn anh sao?!”

Nhưng hình chưa đưa tớitrước mặt Lô Kiến, đã bị Đặng Minh chặn lại, anh ta nhìn một chút, rồi lãnhkhốc ném điện thoại lên bàn, so với cảm xúc kịch liệt của Lâm Phượng Quyên, thìĐặng Minh lại lý trí mà lạnh như băng: “Cô Lâm, mời cô bình tĩnh một chút. Côxé bỏ bản chính chứng cứ mà đương sự của tôi cung cấp cho, thì dựa theo Luật tốtụng dân sự , hành động này thuộc về phá hủy chứng cứ quan trọng, làm cản trởtòa án thẩm tra xử lý vụ kiện, tôi tin thẩm phán Mạnh sẽ đưa ra hình phạt,những bằng chứng liên quan đến nhận định làm rõ yêu cầu giám định quan hệ chacon như giấy chứng nhận điều trị và ghi chép kiểm tra sức khỏe đã bị xé bỏkhông thể nào phán đoán được, bên nào xé bỏ chứng cứ sẽ phải chịu hậu quả pháplý bất lợi khi tòa án ra phán quyết.”

Đối với sự phát triểnnhư vậy, Thành Dao hoàn toàn chưa chuẩn bị kịp, lời này của Đặng Minh nói khôngsai, dưới tình huống này, cân nhắc đến Lâm Phượng Quyên còn đang trong thời kỳcho con bú, e rằng cô ấy sẽ đối mặt với hình phạt phạt tiền, nhưng khó xử hơnlà, bởi vì sự kích động của cô ấy, mà rất có thể đối mặt với nguy cơ thua kiện.

Tên Đặng Minh này, mặcdù bình thường thể hiện đầy vẻ nhân nghĩa đạo đức mặt mũi hiền lành giả tạo,nhưng khi thật sự liên quan đến lợi ích của đương sự mình, thì toàn bộ khí thếđều vô cùng hùng hổ dọa người, Lâm Phượng Quyên bị khí chất của anh ta trấn áp,cũng bắt đầu bất an, cô ấy bình tĩnh lại, bắt đầu cầu cứu nhìn về phía ThànhDao.

Thẩm phán Mạnh rõ ràngcũng vô cùng nhức đầu với trò hề trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử này, côấy nhắc thư ký viên mấy câu, bởi vì còn phải vội mở phiên tòa vụ kiện khác, saukhi nói thư ký viên ghi chép đúng toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay xong, thìkết thúc buổi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử này.

Lúcgần đi, Đặng Minh còn gọi cô ấy lại: “Đúng rồi thẩm phán Mạnh, lần trước nghenói con gái cô muốn chỉnh răng, mấy ngày trước con tôi đã đến một phòng khámnha khoa tư nhân ở Singapore, cảm thấy thái độ phục vụ rất tốt, chỉnh cũng vôcùng chuyên nghiệp, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cho cô.”

Thẩmphán Mạnh ngẩn người, có hơi bất ngờ gật đầu nói cám ơn, mới vội vàng rời đi.

ThànhDao cũng không để ý lắm đến sự việc xen giữa này, nhưng không biết là hóa ramỗi một hành động của Đặng Minh, đều không phải là không có ý nghĩa, ở trongmắt của Lâm Phượng Quyên, lại là một loại ý nghĩa khác.

“Luậtsư Đặng đó, rất thân với thẩm phán Mạnh.” Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi,Lâm Phượng Quyên trầm mặc chốc lát, rồi sắc mặt ảm đạm mở miệng, “Nếu thảo luậnvề tình hình của con cái của nhau, thì chắc chắn giao tình rất sâu, vụ kiện nàycủa chúng ta, thẩm phán nhất định sẽ nghiêng về bọn họ.” Lâm Phượng Quyên tuyệtvọng mà tức giận nói, “Quả nhiên xã hội này chính là như vậy, người có tiền cóquyền, là có thể mời được luật sư giỏi, là có thể có mối quan hệ, xã hội thờiđại ngày nay, đâu thể không nói đến quan hệ chứ?! Tòa án cũng xấu xa như vậy!Đều là trong triều có người thì dễ xử lý chuyện!”

“Khôngphải vậy, cô phải tin tưởng tòa án và thẩm phán.” Đối mặt với sự thay đổi độtngột như vậy, mặc dù Thành Dao có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh khôiphục lại vẻ bình tĩnh, cô nhìn Lâm Phượng Quyên, “Âm thầm nghĩ là một chuyện,nhưng tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của thẩm phán, nếu nhưchúng ta có thể tìm được chứng cứ chuyển bại thành thắng, thì thẩm phán cũng sẽkhông bởi vì quan hệ cá nhân mà phán đối phương thắng kiện đâu.”

Nóiđến đây, Lâm Phượng Quyên càng căm giận: “Luật sư Thành, tôi thề với cô, LôKiến tuyệt đối không phải là người mắc bệnh bế tinh, càng không thể nào làkhông có tinh bẩm sinh.” Lúc này, Lâm Phượng Quyên cũng không quan tâm gì tớisự tinh tế và xấu hổ, “Tôi đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng, anh ta là một ngườiđàn ông rất bình thường, ghi chép điều trị của anh chắc chắn là ngụy tạo!”

Neunhư là luật sư khác, thì có lẽ Thành Dao sẽ không hoài nghi, nhưng mà đốiphương là Đặng Minh, việc xúi giục đương sự ngụy tạo chứng cứ, cũng không phảilà không thể nào.

Nhưnghiện nay tình cảnh khó khăn đầu tiên, chính là bản chính chứng cứ của Lô Kiếnđã bị Lâm Phượng Quyên xé bỏ, mặc dù dán lại thì cũng miễn cưỡng khôi phục,nhưng kiểu khôi phục này, sợ rằng không chắc sẽ phù hợp với yêu cầu giám địnhthật giả; thứ hai, Đặng Minh không thể nào tính đến chuyện Lâm Phượng Quyên lạilàm loạn xé bỏ chứng cứ tại chỗ như vậy, anh ta dám cả gan đưa bản chính nàyra, thì sợ rằng đã chuẩn bị hết tất cả ngọn nguồn làm giả rồi, cho dù thật sựđưa đi giám định, cũng không giám định ra được gì. Mà vụ kiện này, cũng khôngthể nào làm giám định quan hệ ruột thịt giống như vụ của Đổng Sơn được, bởi vìcha mẹ của Lô Kiến dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đồng ý làm giám định, bọn họmới không muốn bởi vì đứa bé bị bệnh bẩm sinh này làm lỡ cuộc hôn nhân giađình. Vụ kiện đến đây, đã lâm vào bế tắc.

“Tôiđể ý thấy, những bản chẩn đoán chữa bệnh và kiểm tra sức khỏe này, toàn bộ đềuđến từ cùng một bệnh viện tư nhân, rất có thể bệnh viện này đã giúp tham dự làmgiả, tôi sẽ tập trung vào manh mối này.” Thành Dao an ủi Lâm Phượng Quyên mấycâu, “Cô không nên gấp, đồ thật hay giả, thì cuối cùng cũng lòi đuôi.”

LâmPhượng Quyên lau nước mắt, gật đầu: “Hy vọng luật sư Thành sẽ đòi lại công đạocho tôi và con!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện