Cố Vi Vi thấy Trịnh Viện, lại nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp.

Trịnh Viện cũng là chị họ của Mộ Vi Vi, con gái của một người chị Lê Gia Thành, một cô gái xinh đẹp nhưng từ nhỏ đã có lòng háo thắng.

Khi Mộ Vi Vi còn nhỏ, cô đặc việt có thiên phú về âm nhạc và khiêu vũ, cô và Trịnh Viện đều học múa ba lê.

Trong cuộc thi khiêu vũ quan trọng năm đó, Mộ Vi Vi vốn rất mong sẽ giành được giải quán quân, nhưng Trịnh Viện đã động tay động chân vào giày của Mộ Vi Vi khiến cô bị thương rất nặng.

Còn Trịnh Viện đã giành được chức vô địch như cô ta mong muốn, và thành công gia nhập Đoàn múa ba lê của Đế Đô, nên mới có vinh quang như hôm nay.

Từ nhỏ Mộ Vi Vi có thứ gì tốt, cô ta đều tìm cách cướp đoạt chúng. Nếu không đưa cho cô ta, cô ta sẽ phó hỏng nó.

Hơn nữa cô ta còn cướp bạn trai của Mộ Vi Vi, là Ngụy Tử Kỳ. Ngụy Tử Kỳ đã ra nước ngoài, mấy tháng liền cũng không liên lạc với Mộ Vi Vi.

"Dạy chúng tôi?" Cố Vi Vi lạnh lùng, cười nhạt, "Cô xác định, cô có bản lĩnh này chứ?"

Trịnh Viện nghe thấy giọng điệu của cô, cười khinh thường, "Ít nhất, có bản lĩnh dạy cô là đủ rồi."

Mộ Vi Vi lúc còn nhỏ quả thật có thiên phú, nhưng do năm đó bị thương nặng ở chân, nên cô đâm ra không luyện tập nữa. Nếu mà cô vào Đoàn múa ba lên hàng đầu ở Trung Quốc thì thực lực từ lâu đã bỏ xa cô ta mười mấy dãy phố rồi.

"Mộ Vi Vi nếu cô không phục, có thể so tài với chị Viện Viện. À nhưng mà cô có biết múa ba lê không đấy." chu Mỹ Cầm cười khinh.

Tuy nhiên cô thừa biết Mộ Vi Vi đã học múa ba lê từ vài năm trước, sau đó chuyển sang học múa dân gian.

Trịnh Viện cao ngạo liếc nhìn Cố Vi Vi cùng các học sinh trong lớp khiêu vũ.

"So cái gì mà so, cô dù sao cũng học múa ba lê chuyên nghiệp so với người khác thì quá bất công."

Kỷ Trình nghiến răng hừ nói, "Vi Vi học đàn piano, so cái gì với khiêu vũ, có bản lĩnh thì quán quân của các người đến so đàn piano với cậu ấy đi."

Lấy thế mạnh chuyên môn của mình để so sánh điểm không chuyên của người khác, cô ta quả là có mặt mũi.

"Chẳng phải cô ta vừa nói không có năng lực dạy cô ta sao? Hiện tài sao không dám so đấu?" Chu Hiểu Cầm và mấy fan não tàn của Chu Lâm Na ra sức cười nhạo.

Cố Vi Vi khóe môi cong lên, cười một tiếng giễu cợt, mối thù Mộ Vi Vi khi đó, hôm nay cô sẽ cùng cô ta thanh toán.

"Được, so thì so."

"Vi Vi!" Lạc Thiên Thiên đến gần, kéo cô lại khuyên nhủ. "Cậu không học chuyên cái này, nếu so với cô ta chắc chắn sẽ chịu thua thiệt."

Có thể gia nhập Đoàn ba lê của Đế Đô, lại có thể đại diện đoàn sang nước Anh biểu diễn, đương nhiên cô ta cũng có chút thực lực.

"Không sao, mình có tự học mà!" Cố Vi Vi cho Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên một ánh mắt an tâm.

Chu Lâm Na không ngờ cô thực sự đồng ý thi đấu, "Mộ Vi Vi, là do cô chấp nhận so tài, đừng có trách chị Viện Viện bắt nạt cô đấy nhé."

Cố Vi Vi lạnh giọng nói, "Nếu cô ta thua thì các người lượn khỏi căn phòng này."

Chu Hiểu Cầm nghe thấy thế liền nói, "Nếu cô thua sẽ làm trợ lý cho Lâm Na một tháng, tùy chúng tôi sai bảo."

Cuộc so đấu piano lần trước đã khiến danh tiếng của cô ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hiện tại có cơ hội hạ bệ cô đương nhiên không thể bỏ qua.

Giáo viên âm nhạc Diệp My xem xét tình hình, trong lòng đã có dự định, đứng ra nói, "Nếu thi đấu, vậy không bằng bỏ phiếu online xem ai nhiều phiếu hơn."

Đĩa đơn mới của Lâm Na sắp ra mắt. Cuộc bình chọn này sẽ là một chủ đề nóng trên mạng, kết thúc cuộc thi sẽ tuyên bố MV do Trịnh Viện, chủ tịch của Đoàn múa ba lê Đế Đô biên đạo. Bằng cách đó, MV ra mắt tháng sau chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự yêu thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện