Chu Mỹ Cầm nghe Kỷ Trình nhắc đến 《MA trơi》, cái mà khiến cô ta gần như mất hết uy tín, cô ta liếc nhìn những người trong lớp.
Chắc chắn rồi, khi nhìn qua Mộ Vi Vi đang lấy đá đè chân cô ta, đáy mắt xoẹt qua tia hận ý.
Nghe những lời khiêu khích của Kỷ Trình, Chu Hiểu Cầm lạnh lùng hừ nói, "Lâm Na hôm đó phải vội tới chương trình phát thanh, không phải không thể chơi bài đó, có cái gì mà đắc ý?"
"Tốt, hôm đó là do không có thời gian, ngày hôm nay chắc không bận nữa đấy chứ." Kỷ Trình khoanh tay nhìn thẳng Chu Lâm Na, khiêu khích nói, "Vậy thì ngươi có thể chứng minh cho chúng tôi biết không phải là ngươi không biết đàn đi."
Rõ ràng lúc đó cô ta sợ đến mức chân tay run bần bật, vậy mà còn mặt mũi viện lí do vì chương trình phát thanh nên không có thời gian, tóm lại là cô ta không biết đàn bài đó.
Giáo viên âm nhạc Diệp My nghe thấy thế, vội vã phá vỡ chủ đề, "Nào, hôm nay Lâm Na đến để tìm vũ công phụ họa cho MV. Lâm Na đã mời chị họ của em ấy ở đoàn múa ba-lê của Đế Đô tới dạy, đây chính là cơ hội tốt cho các em."
Lâm Na từ hôm đó, ngày nào cũng ra sức luyện tập bài《 Ma trơi 》, thế nhưng với một bài đòi hỏi trình độ cao như vậy, với thực lực của cô ta không thể nào đàn được.
Vị chủ nhiệm thuyết phục, "Gần đây có thể sẽ trưng dụng phòng học khiêu vũ để tập dượt và quay MV. Thật là một cơ hội tốt để các em có thể tập luyện tham gia MV."
"Trưng dụng phòng học?" Cô Lưu nghe thấy thế, nhìn các học sinh trong lớp rồi nói.
"Tháng sau các em ấy sẽ có cuộc thi, thời gian để luyện tập cũng không nhiều, nếu chiếm dụng như thế thì các em ấy biết luyện tập ở đâu?"
"Không muốn ở lại luyện tập thì về nhà tập là được rồi." Chu Hiểu Cầm đứng bên cạnh Chu Lâm Na đắc ý nói.
Hiện tại Chu Lâm Na là nhân vật tiêu biểu của trường trung học Anh Thành, đương nhiêu tất cả mọi thứ đều được ưu tiên cho cô ta.
"Đây là phòng học khiêu vũ, không phải phòng học âm nhạc, càng không phải nhà của Chu Lâm Na, dựa vào cái gì mà các người muốn chiếm dụng nó?"
Kỷ Trình nhìn về phía chủ nhiệm cũng là giáo sư âm nhạc của Chu Lâm Na, giận không chỗ phát tiết.
"Có bản lĩnh thì các ngươi kí được hợp đồng đĩa nhạc với công ty thu âm như Chu Lâm Na đi, cứ ở cái xó xỉnh mà gào thét?" Là bạn khuê mật của Chu Lâm Na, Chu Hiểu Cầm đương nhiên sẽ tận lực nâng cô ta lên tận trời cao.
Sinh viên lớp khiêu vũ vô cùng tức giận, đã học đến hai ba năm chỉ để thi nghệ thuật vào tháng sau, giờ đến thời điểm quan trong như vậy lại phải nhường chỗ cho cô ta, mà không có nơi luyện tập.
"Chị họ Trịnh Viện của tôi sẽ sớm được thăng chức làm chủ tịch đoàn múa ba lê Đế Đô. Các cậu sẽ rất vinh dự khi được chị ấy hướng dẫn đấy. Tháng sau là chị ấy sẽ đi biểu diễn ở nước ngoài rồi."
Chu Lâm Na ngạo nghễ liếc nhìn về phía lớp học khiêu vũ nói, "Cái này không phải ai cũng có cơ hội đâu."
Giai điệu của bài hát mới nói về ước mơ, cô ta cần một nhóm vũ công trẻ điệu nhảy ưu nhã và tràn đầy sức sống, nhất là phải vừa múa được hiện đại vừa múa được ba lê.
Công ty nói bọn họ có thể chọn học sinh của trường, như vậy sẽ dễ biểu đạt ước mơ của tuổi trẻ, và cũng có thể dùng làm bài hát quảng bá cho trường trung học Anh Thành. Thế mà những người này lại không biết tốt xấu, cho các người cơ hội mà còn không biết đường.
Vừa nói xong, một thiếu nữ có vẻ ngoài thanh thuần dịu dàng đi tới phòng học, thấy Lâm Na liền vẫy vẫy tay.
"Lâm Na!"
"Chị Viện Viện, chị đến rồi." Chu Lâm Na nhiệt tình ôm cô ta, kiêu ngạo giới thiệu với mọi người.
"Đây là chị Trịnh Viện, sắp được thăng chức làm chủ tịch đoàn múa ba lê của Đế Đô, tháng sau sẽ sang nước Anh biểu diễn ba lê. Tôi đã đặc biệt mời chị ấy để dạy múa cho các cậu. Không phải ai cũng có cơ hội làm học sinh của chị ấy đâu nhé!"
Chắc chắn rồi, khi nhìn qua Mộ Vi Vi đang lấy đá đè chân cô ta, đáy mắt xoẹt qua tia hận ý.
Nghe những lời khiêu khích của Kỷ Trình, Chu Hiểu Cầm lạnh lùng hừ nói, "Lâm Na hôm đó phải vội tới chương trình phát thanh, không phải không thể chơi bài đó, có cái gì mà đắc ý?"
"Tốt, hôm đó là do không có thời gian, ngày hôm nay chắc không bận nữa đấy chứ." Kỷ Trình khoanh tay nhìn thẳng Chu Lâm Na, khiêu khích nói, "Vậy thì ngươi có thể chứng minh cho chúng tôi biết không phải là ngươi không biết đàn đi."
Rõ ràng lúc đó cô ta sợ đến mức chân tay run bần bật, vậy mà còn mặt mũi viện lí do vì chương trình phát thanh nên không có thời gian, tóm lại là cô ta không biết đàn bài đó.
Giáo viên âm nhạc Diệp My nghe thấy thế, vội vã phá vỡ chủ đề, "Nào, hôm nay Lâm Na đến để tìm vũ công phụ họa cho MV. Lâm Na đã mời chị họ của em ấy ở đoàn múa ba-lê của Đế Đô tới dạy, đây chính là cơ hội tốt cho các em."
Lâm Na từ hôm đó, ngày nào cũng ra sức luyện tập bài《 Ma trơi 》, thế nhưng với một bài đòi hỏi trình độ cao như vậy, với thực lực của cô ta không thể nào đàn được.
Vị chủ nhiệm thuyết phục, "Gần đây có thể sẽ trưng dụng phòng học khiêu vũ để tập dượt và quay MV. Thật là một cơ hội tốt để các em có thể tập luyện tham gia MV."
"Trưng dụng phòng học?" Cô Lưu nghe thấy thế, nhìn các học sinh trong lớp rồi nói.
"Tháng sau các em ấy sẽ có cuộc thi, thời gian để luyện tập cũng không nhiều, nếu chiếm dụng như thế thì các em ấy biết luyện tập ở đâu?"
"Không muốn ở lại luyện tập thì về nhà tập là được rồi." Chu Hiểu Cầm đứng bên cạnh Chu Lâm Na đắc ý nói.
Hiện tại Chu Lâm Na là nhân vật tiêu biểu của trường trung học Anh Thành, đương nhiêu tất cả mọi thứ đều được ưu tiên cho cô ta.
"Đây là phòng học khiêu vũ, không phải phòng học âm nhạc, càng không phải nhà của Chu Lâm Na, dựa vào cái gì mà các người muốn chiếm dụng nó?"
Kỷ Trình nhìn về phía chủ nhiệm cũng là giáo sư âm nhạc của Chu Lâm Na, giận không chỗ phát tiết.
"Có bản lĩnh thì các ngươi kí được hợp đồng đĩa nhạc với công ty thu âm như Chu Lâm Na đi, cứ ở cái xó xỉnh mà gào thét?" Là bạn khuê mật của Chu Lâm Na, Chu Hiểu Cầm đương nhiên sẽ tận lực nâng cô ta lên tận trời cao.
Sinh viên lớp khiêu vũ vô cùng tức giận, đã học đến hai ba năm chỉ để thi nghệ thuật vào tháng sau, giờ đến thời điểm quan trong như vậy lại phải nhường chỗ cho cô ta, mà không có nơi luyện tập.
"Chị họ Trịnh Viện của tôi sẽ sớm được thăng chức làm chủ tịch đoàn múa ba lê Đế Đô. Các cậu sẽ rất vinh dự khi được chị ấy hướng dẫn đấy. Tháng sau là chị ấy sẽ đi biểu diễn ở nước ngoài rồi."
Chu Lâm Na ngạo nghễ liếc nhìn về phía lớp học khiêu vũ nói, "Cái này không phải ai cũng có cơ hội đâu."
Giai điệu của bài hát mới nói về ước mơ, cô ta cần một nhóm vũ công trẻ điệu nhảy ưu nhã và tràn đầy sức sống, nhất là phải vừa múa được hiện đại vừa múa được ba lê.
Công ty nói bọn họ có thể chọn học sinh của trường, như vậy sẽ dễ biểu đạt ước mơ của tuổi trẻ, và cũng có thể dùng làm bài hát quảng bá cho trường trung học Anh Thành. Thế mà những người này lại không biết tốt xấu, cho các người cơ hội mà còn không biết đường.
Vừa nói xong, một thiếu nữ có vẻ ngoài thanh thuần dịu dàng đi tới phòng học, thấy Lâm Na liền vẫy vẫy tay.
"Lâm Na!"
"Chị Viện Viện, chị đến rồi." Chu Lâm Na nhiệt tình ôm cô ta, kiêu ngạo giới thiệu với mọi người.
"Đây là chị Trịnh Viện, sắp được thăng chức làm chủ tịch đoàn múa ba lê của Đế Đô, tháng sau sẽ sang nước Anh biểu diễn ba lê. Tôi đã đặc biệt mời chị ấy để dạy múa cho các cậu. Không phải ai cũng có cơ hội làm học sinh của chị ấy đâu nhé!"
Danh sách chương