Cố Vi Vi vừa thả lỏng trái tim, lại bị giọng nói của anh làm cho căng thẳng.

"Cũng đã đến nơi, tại sao không làm cho xong, còn cố ý chào hỏi người ta, để nhân viên cục dân chính trễ giờ làm việc chờ hai người, hiện tại hai người không đăng ký, chẳng phải phụ lòng của họ sao?"

Phó Thời Khâm rất bất mãn, cả buổi chiều mình bận rộn đến xoay mòng mòng, chính là vì chuyện bọn họ tới kết hôn.

Hiện tại, Mộ Vi Vi giả bộ đáng thương nói không kết hôn, anh trai liền mềm lòng thật sự không kết hôn. "Lái xe."

Phó Hàn Tranh trầm giọng thúc giục.

Quyết định kết hôn, anh quá ích kỷ chỉ nghĩ về bản thân mình, cũng không suy nghĩ quá nhiều về cảm xúc của cô.

Cha mẹ cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại như vậy, và cô đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương từ cuộc hôn nhân của họ.

Bây giờ ép cô kết hôn, sẽ chỉ làm cho cô ấy khó chịu thậm trí là ghét anh.

Phó Thời Khâm bất mãn cằn nhằn, nhưng vẫn lái xe bọn họ rời khỏi bãi đậu xe bên ngoài cục dân chính.

Cố Vi Vi nghiêng mắt nhìn một chút, người đàn ông dung sắc tuyệt thế bên cạnh. Tuy rằng trước kia ở Cố gia, bởi vì ân oán của hai nhà, mà cô cũng vẫn coi anh là kẻ thù không đội trời chung của Cố gia.

Nhưng sau khi sống lại và ở chung, ấn tượng đối với Phó Hàn Tranh đã thay đổi rất nhiều.

Chỉ là, cô cũng biết, giữa bọn họ.. Không thể nào.

"Phó Hàn Tranh, tôi muốn nói.. Cám ơn."

Cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi.

Lại đem nàng nắm trong lòng bàn tay, coi như bảo vật. Phó Hàn Tranh đem hộp nhẫn đặt vào tay cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của cô, giọng nói trầm thấp.

"Một ngày nào đó em thay đổi ý định, đeo cái nhẫn này, em chính là Phó phu nhân." Cố Vi Vi rũ mắt nhìn hộp nhẫn trong tay, lòng cô rối loạn không rõ cảm xúc hiện tại trong cô là cảm giác gì. Đã từng, cô chờ mình có thể thay đổi quan hệ anh trai em gái với Cố Tư Đình, nhận được nhẫn cầu hôn của anh, quang minh chính đại trở thành người yêu của nhau. Tuy nhiên, cho đến khi cô chết cô cũng không chờ được. Cô sống lại trở thành Mộ Vi Vi, lại nhận được lời cầu hôn của Phó Hàn Tranh.

Phó Thời Khâm bất mãn lái xe, đi ngang qua một hiệu thuốc lớn, Phó Hàn Tranh lên tiếng.

"Dừng xe, xuống xe mua đồ."

"Mua cái gì?" Phó Thời Khâm vừa dừng lại bên lề đường, quay đầu lại hỏi.

"Vật dùng để kiểm tra có thai."

Cố Vi Vi bĩu môi.. "..."

Xem ra, anh vẫn không tin, cô không mang thai.

Phó Thời Khâm đeo kính râm, nhận lệnh từ xe lén lút đi đến hiệu thuốc, chỉ cần là các vật dụng liên quan đến kiểm tra mang thai dù là của thương hiệu nào anh đầu mua hết.

Lên xe anh vui sướng khi có người sắp gặp phải xui xẻo nói, "Ha ha, vừa rồi có người hỏi tôi có phải Phó Thời Dịch hay không, ngày mai có khi em ấy sẽ lên trên trang đầu của các bài báo."

Ba người trở về căn hộ, Cố Vi Vi mang theo một túi lớn đầy que xét nghiệm thai sản đi vào phòng vệ sinh.

Qua một hồi lâu, cô cầm hơn mười que xét nghiệm mang thai đi ra, bày ra trước mặt Phó Hàn Tranh nói.

"Nhìn là thấy rõ, hai vạch là có thai, một vạch là không có, ở đây toàn là que chỉ có một vạch."

Phó Thời Khâm liếc mắt một cái, nói, "Một vạch là không có, cho nên.. Đó có phải là con gái không?"

"Trong đầu anh đang chứa cái gì vậy, một vạch là không mang thai, mở to đôi mắt của anh ra mà xem trên sách có để hướng dẫn rõ ràng." Cố Vi Vi đưa sách hướng dẫn qua cho anh.

Một vạch âm tính mang con gái, hai vạch dương tính mang thai con trai, anh ấy học được ở đâu mà đưa ra kết luận sai lầm như vậy.

Phó Thời Khâm cầm sách hướng dẫn nhìn một lúc tiếc nuối thở dài.

"Thật là không mang thai à, còn tưởng rằng với khả năng hơn người của anh trai tôi ngủ với cô, nhất định có thể có thai." Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua từng que xét nghiệm đều cho kết quả một vạch, suy nghĩ một lát sau đó đứng dậy nói.

"Đi bệnh viện."

"Hả?" Cố Vi Vi kinh ngạc.

"Sản phẩm này có thể là hàng giả, kém chất lượng, không đáng tin cậy."

Phó Hàn Tranh nói.

"..."

Cố Vi Vi không nói nên lời.

Không phải sản phẩm của người ta là hàng giả, là trong bụng cô thật sự không có em bé mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện