Phó Hàn Tranh không tin hơn mười que xét nghiệm mang thai cho thấy cùng một kết quả, nhất quyết dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra.

Hà Trì đúng lúc tan ca, dẫn bọn họ đến chỗ đồng nghiệp ở khoa phụ sản để kiểm tra.

Kết quả kiểm tra, không ngoài dự đoán của cô là không có thai.

Phó Hàn Tranh trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn chưa từ bỏ hỏi Hà Trì một câu. "Anh có chắc chắn rằng, thiết bị y tế của các anh không có vấn đề sao?" "Không phải thiết bị y tế của chúng tôi có vấn đề, mà là bạn gái nhỏ của anh trong bụng có vấn đề." Hà Trì ôm cánh tay, có chút buồn cười.

"Nóng lòng có con vậy à, về nhà cố gắng chăm chỉ tạo người đi, đến bệnh viện làm cái gì?"

Trước kia quanh năm đều khó nhìn thấy anh ta, ba ngày gần đây liên tục mang Mộ Vi Vi đến bệnh viện, anh sắp bị mấy người này làm cho phiền chết rồi.

Cố Vi Vi mặc quần áo xong đi ra, "Bây giờ có thể về được không?"

Phó Hàn Tranh cũng không đi, ngược lại nói, "Kinh nguyệt của cô ấy không đều."

Hà Trì cắn răng, "Tôi là bác sĩ phẫu thuật thần kinh, không phải bác sĩ phụ khoa."

Nói xong, vẫn dẫn bọn họ đi tìm đồng nghiệp phụ khoa, kiểm tra cho Cố Vi Vi, viết một đơn thuốc để điều trị.

Trở về căn hộ đã là chín giờ tối. Bọn họ cùng nhau ăn bữa tối, sau đó Phó Hàn Tranh gọi cô đến phòng làm việc để làm bài tập về nhà.

Bởi vì buổi chiều trì hoãn quá nhiều công việc, Phó Hàn Tranh vừa phải xử lý một đống tài liệu mang về, còn có các cuộc họp qua video với các đối tác nước ngoài. Cố Vi Vi im lặng làm bài tập về nhà. Cô ngồi đối diện anh, trong phòng vang vọng âm thanh trao đổi lưu loát bằng tiếng Pháp của hai người đàn ông, chất giọng vừa trầm vừa nam tính.

Phó Hàn Tranh trong thời gian họp, lúc nào cũng nhìn thoáng qua cô gái đang vùi đầu làm bài tập về nhà, kết thúc cuộc hội đàm, anh đóng video hỏi. "Làm xong rồi?" Cố Vi Vi thành thật nói, "Những câu khác làm hết, còn có hai câu hỏi không rõ lắm."

Phó Hàn Tranh cầm lấy tài liệu trước mặt, đưa tay nói, "Đưa tôi xem."

Cố Vi Vi đưa bài tập về nhà cho anh, vòng qua bàn, đứng bên cạnh anh chờ kết quả kiểm tra của anh.

Phó Hàn Tranh một tay cầm bài tập về nhà của cô, tay kia ôm eo cô một cái, để cô trực tiếp ngồi trên đùi mình. Cố Vi Vi sợ tới mức run lên, đang nói muốn, người đàn ông đang làm ra vẻ như không có việc gì này chỉ ra cho cô chỗ sai trên bài tập về nhà.

Sau khi nói xong chỗ cô đã làm sai, anh tiếp tục nói với cô hai câu hỏi mà cô nói không biết làm. Hết lần này tới lần khác anh giảng lại cho cô, anh nói qua một lần, rồi cho cô làm lại một lần, cô chỉ có thể kiên trì ngồi trong lòng anh giải quyết vấn đề.

Tuy nhiên, hơi thở nam tính của anh liên tục phà lên mặt cô, làm cho khuôn mặt của cô trở nên nóng hơn và đầu óc của cô cũng không thể tập trung được nữa.

Một câu hỏi giải sai hai bước, bị Phó Hàn Tranh chỉ ra, làm gương mặt cô từng chút một nóng bừng lên.

Thật vất vả, dưới sự hướng dẫn của anh, khó khăn lắm cô mới giải xong được hai đề này.

Phó Hàn Tranh kiểm tra một lần, tán thưởng sờ sờ đầu cô, "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút."

Cố Vi Vi gật đầu, thu thập sách thuận miệng hỏi một câu. "Anh có muốn tôi pha cho anh một tách trà đen không?"

"Ừ."

Cố Vi Vi thu dọn đồ đạc, đi vào phòng bếp pha một tách trà đen đưa đến phòng làm việc, đang chuẩn bị rời đi lại bị người đàn ông nắm tay. "Give me a goodnight kiss."

Cố Vi Vi nhìn người đàn ông mỉm cười chờ mong nụ hôn chúc ngủ ngon, vẻ mặt lúng túng.

Được rồi, nhìn vào bài tập về nhà của mình, anh bỏ hết một đống công việc của hôm nay là vì để cầu hôn cô.

Cô hít sâu một hơi, nghiêng người hôn lên đôi môi mỏng đẹp của người đàn ông, khẽ hôn nhẹ lên một chút. Nhưng anh lại đưa tay giữ lấy đầu cô, biến cái hôn nhẹ thành một nụ hôn sâu.

Mãi cho đến khi điện thoại di động của cô vang lên, Phó Hàn Tranh mới tiếc nuối buông môi cô ra, hôn lên trán cô một cái. "Goodnight!"

Cố Vi Vi đỏ mặt ra khỏi phòng làm việc, nghe điện thoại.

Kỷ Trình ở đầu điện thoại gào khóc: "Hu hu, nam thần nhà mình có con cùng một cô gái khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện