"..."

Cố Vi Vi thấy chứng cứ chỉ biết ngơ ngác nhìn.

Đột nhiên cô nhớ ra, hôm trước sau khi về nhà đụng phải Phó Thời Khâm, cô lập tức trở lại phòng thay quần áo thì quên mất cái hóa đơn ở trong túi áo.

Cho dù đã xử lý que thử thai, cho dù cô đã vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ phát hiện.

"Tôi mua cái đó cũng không có nghĩa là tôi đang mang thai."

"Kinh nguyệt của em hơn một tháng rồi vẫn chưa tới." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, thậm chí ngay cả cái này anh ta cũng đều biết rõ ràng như vậy.

"Kinh nguyệt của tôi không đều được chưa."

Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ: "Còn hai phút nữa."

"Tôi thật sự không hề mang thai, anh không tin thì bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra."

Dù sao cũng đừng để cô phải đứng ở trước cửa cục dân chính nữa là được.

Ánh mắt Phó Hàn Tranh không hề dao động: "Làm xong cái này rồi đi."

"Phó tổng, anh tỉnh táo lại đi, chuyện đại sự cả đời đó, anh đừng xúc động như vậy." Cố Vi Vi nhẫn nại khuyên nhủ.

Phó Hàn Tranh: "Tôi đang rất tỉnh táo."

Cố Vi Vi thở dài, nghiêm túc phân tích cho anh.

"Bởi vì anh nghi ngờ tôi mang thai nên mới muốn kết hôn với tôi, nhưng trước tiên anh cũng phải xác định xem tôi có mang thai thật hay không chứ?"

"Có con trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn có con cũng như nhau cả thôi." Phó Hàn Tranh nói.

Dù sao, từ trước đến giờ anh đều muốn cưới cô.

Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt: "Nhưng tôi chưa từng nghĩ là muốn lấy anh."

Theo như ý của hắn thì mặc kệ cô có mang thai hay không, anh đều muốn kết hôn.

"Em còn một phút." Phó Hàn Tranh nhắc nhở.

Cố Vi Vi thật sự muốn quỳ xuống trước mặt anh: "Phó tổng à, tôi không muốn chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu."

Phó Hàn Tranh vươn tay cởi dây an toàn cho cô, bình tĩnh nói.

"Tôi yêu em là đủ rồi, sau này em có thể từ từ yêu tôi."

Cố Vi Vi nắm chặt lấy dây an toàn, thực sự muốn khóc đến nơi: "Phó Hàn Tranh, chúng ta cần phải thật tỉnh táo, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về nhau, không nên vội vàng kết hôn như vậy."

Phó Hán Tranh cởi dây an toàn, nghiêng người nói.

"Tôi nghĩ, tôi đã hiểu rõ về em."

"Nhưng tôi chưa hiểu rõ về anh."

Phó Hàn Tranh trầm mặc một lúc rồi nói: "Em muốn hiểu rõ vấn đề gì về tôi có thể trực tiếp hỏi, tôi rất sẵn lòng trả lời."

Cố Vi Vi thấy nói kiểu gì anh cũng không nghe, cô tức đỏ cả mắt, bèn vận dụng khả năng diễn xuất đỉnh cao của mình.

"Tôi không muốn.. giống như mẹ tôi, gả cho một người đàn ông không yêu thương mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy."

Năm đó, Lê Gia Thành giở thủ đoạn khiến Mộ Dao mang thai, vì vậy bà mới không thể không lấy Lê Gia Thành, sinh ra Mộ Vi Vi.

Giọng nói của cô nghẹn ngào, run rẩy, Phó Hàn Tranh nghe thấy mà trái tim run lên, hoảng hốt.

Người ta nói rằng, hôn nhân của bố mẹ mà không hạnh phúc thì sẽ để lại ám ảnh trong lòng con cái. Hôn nhân của bố mẹ cô không chỉ đơn giản là bất hạnh nữa rồi.

Giọng điệu của anh mềm mại lại.

"Vậy thì em muốn sao?"

Cố Vi Vi nghĩ một hồi cũng không dám nói gì qua mức, chỉ bảo: "Vậy thì trước mắt chúng ta chưa kết hôn vội, mọi người chận rãi tìm hiểu nhau, nếu thấy phù hợp thì yêu đương, chuyện kết hôn thì tính sau."

Phó Hàn Tranh cúi mặt nhìn chiếc nhẫn trong tay, nghĩ một hồi rồi nói.

"Em chọn đi, làm Phó phu nhân hay làm bạn gái tôi?"

Cố Vi Vi thấy thái độ của anh dịu lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Không còn.. lựa chọn nào khác sao?"

Mắt phượng của Phó Hàn Tranh nhướng lên: "Nếu em không chọn thì tôi sẽ chọn."

"Bạn gái, bạn gái.." Cố Vi Vi lệ rơi đầy mặt, bị ép đưa ra lựa chọn.

Còn có chuyện bị buộc có bạn trai sao?

Mặc dù cái người bạn trai này đẹp đến mức độ người người phẫn hận, nhưng bây giờ cô không muốn.

Nghe hai người nói chuyện không kết hôn nữa, Phó Thời Khâm ngồi phía trước khó chịu nói: "Em bận rộn từ trưa đến giờ, nào là chuẩn bị giấy tờ cho hai người, nào là mua hoa, anh còn đẩy hội nghị lên ngày mai để đi chọn nhẫn, bây giờ đã tới nơi, hai người nói không kết hôn là không kết hôn nữa sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện