Thân binh mang tới một cây cung lớn
giao cho Vệ Hưng, mọi người đều biết Vệ Hưng vốn xuất thân là điện tiền
thị vệ(1), thân thủ nhất định bất phàm, thấy anh ta cầm cung liền biết
rằng anh ta nhất định muốn bắn thát tử lập uy, nhất thời đều trở nên yên lặng, chỉ muốn nhìn xem đại tướng quân Giang Bắc mới nhậm chức rốt cuộc có năng lực gì.
Vệ Hưng cài tên vào dây cung, tên chưa rời khỏi dây cung, Thường Ngọc Thanh ở phía đối diện tựa hồ cảm nhận được liền quay lại, nhìn về phía thuyền của Vệ Hưng, trong lòng mọi người đều cả kinh. Chỉ có trên khóe miệng của Vệ Hưng là lộ ra một tia cười lạnh, nâng cánh tay cầm cung lên, mũi tên bật ra, bay thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.
Mũi tên xé gió lao đi, tiếng rít sắc nhọn, lướt trong không trung vẽ thành một đường cong duyên dáng, sau khi lướt qua cao điểm mà thanh thế vẫn không hề giảm bớt, sức mạnh như sấm sét nhằm thẳng về phía thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh, chỉ một lát đã đến trước mặt anh ta.
Dưới chân Thường Ngọc Thanh vẫn bất động, khẽ nghiêng người, mũi tên kia bay sát sàn sạt qua vai anh ta, cắm phật vào thân thuyền, lún sâu vào trong gỗ. Mấy tên lính sớm đã bị dọa cho sợ đến ngây người, đợi đến khi lấy lại được phản ứng, vội vàng cầm thuẫn(2) chắn phía trước Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua vai, lớp áo ở đó đã bị mũi tên cắt qua, anh ta dùng tay đẩy mấy tên lính phía trước ra, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Vệ Hưng.
Trên mặt Vệ Hưng vẫn bất động thanh sắc, chỉ lấy tên trong túi ra lắp vào dây cung, rồi giương lên tiếp tục bắn, cứ như vậy liên tiếp mấy mũi tên vọt ra, đều nhắm thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.
Dưới chân Thường Ngọc Thanh giống như mọc rễ, chỉ có thân mình nghiêng đi, hoặc tránh hoặc né, mấy mũi tên đều bay sát qua người, cắm vào bốn phía thân thuyền.
Trên thuyền, mọi người đều thấy hoảng sợ, chưa nói đến độ chuẩn xác của Vệ Hưng, chỉ riêng lực cánh tay của anh ta cũng đủ để khiến mọi người phải kinh hãi. A Mạch nhịn không được quay lại liếc nhìn Vệ Hưng, thấy sắc mặt anh ta vẫn như thường, trong lòng âm thầm bội phục, thầm nghĩ trên đời này quả thật khó có được một tay cung có lực đạo mạnh đến vậy, trước kia nàng chỉ biết đến tài bắn cung xuất thần nhập hóa của Thương Dịch Chi, không ngờ Vệ Hưng cũng có bản lĩnh như thế, tuy luận về sự chuẩn xác còn kém Thương Dịch Chi một chút, nhưng nói về lực cánh tay, sợ là Thương Dịch Chi cũng không theo kịp.
Vệ Hưng bắn liên hoàn mấy mũi tên, rồi tiện tay ném cây cung cho thân binh bên cạnh. Tất cả các tướng sĩ đều là trố mắt nhìn, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Nếu trầm trồ khen ngợi, thì đại tướng quân nhà mình mặc dù bắn nhiều như vậy, nhưng đến một mũi tên cũng chẳng trúng. Nếu không khen, thì lực cánh tay của đại tướng quân quả thật lại rất kinh người, ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể bắn trúng thuyền, chỉ riêng điều này thôi đã đúng là hiếm thấy rồi. Mọi người đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đến ngây ngốc, chỉ có Lâm Mẫn Thận đột nhiên lớn tiếng hô lên một tiếng “Hay!” Tiếp đó, lại cao giọng reo lên: “Đại tướng quân đúng là thần lực! Bọn thát tử nhất định là kinh sợ tới mức choáng váng rồi, ngay cả chân muốn cử động cũng không thể cử động nổi!”
Mọi người nhất thời không nói gì, đều nhìn Lâm Mẫn Thận chằm chằm. A Mạch thấy vẻ mặt anh ta hưng phấn như thế cũng cảm thấy vô lực, thầm nghĩ như thế đâu phải là sợ tới mức không dám động đậy, rõ ràng là Thường Ngọc Thanh cố ý tỏ vẻ khinh thị Vệ Hưng mà! Vệ Hưng khẽ cười cười, cũng không nói lời nào. Mọi người cũng không biết phải nói gì, không khí nhất thời có chút trầm lắng. Lâm Mẫn Thận vẫn không biết gì, đột nhiên lại chỉ vào thuyền xích mã mà kêu lên: “Vỡ rồi, thuyền vỡ rồi!”
Mọi người sửng sốt, đều quay lại nhìn, thấy chiến thuyền xích mã quả nhiên như vừa bị người ta dùng một quả chùy khổng lồ đập trúng, đột nhiên từ từ vỡ ra từng mảnh, đúng vị trí mà Thường Ngọc Thanh đang đứng. A Mạch có phản ứng đầu tiên, khi quay lại nhìn Vệ Hưng, trong ánh mắt đã mang theo chút hoảng sợ, thì ra mấy mũi tên này của Vệ Hưng vốn không định bắn trúng Thường Ngọc Thanh, mà là muốn bắn chìm cái thuyền kia! Chỉ mấy mũi tên, thế mà có thể bắn chìm thuyền, nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì nàng sẽ không thể nào tin được!
Trên thuyền xích mã, Thường Ngọc Thanh cũng cả kinh, không ngờ mấy mũi tên này lại chứa nội lực mạnh đến như thế, có thể khiến cho một chiếc thuyền gỗ rách tả tơi. Anh ta từ nhỏ đã luyện võ, bắn cung, cưỡi ngựa thành thạo, nhưng chưa từng tập nội gia khí công, nay gặp một người tướng mạo xấu xí lại có bản lĩnh này, cũng không khỏi thu lại tâm lý khinh thị lúc ban đầu. Bên cạnh sớm đã có một chiếc thuyền xích mã khác chạy đến cứu viện, Thường Ngọc Thanh thừa dịp thuyền chưa chìm mà nhảy sang, lại chỉ huy mọi người vớt những quân sĩ bị rơi xuống nước lên, lúc này mới lên đầu thuyền nhìn về phía Vệ Hưng.
Vệ Hưng thấy mấy chiến thuyền xích mã không lùi mà vẫn tiến tới, cũng nhận ra Thường Ngọc Thanh là kẻ gan dạ sáng suốt khác thường, liền hỏi Liễu Thành: “Ngươi có biết người này là ai không?”
Liễu Thành nhìn người nọ, bất kể là xem thân thủ hay là thái độ của quân sĩ chung quanh, thì cũng thấy đây không phải là một tên lính bình thường, nhưng cũng không giống Nghiêm Phi, thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc, đành phải trả lời: “Thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc là Nghiêm Phi đã hơn bốn mươi tuổi rồi nên người này hiển nhiên không phải, mạt tướng chưa từng nghe nói trong thủy quân của thát tử có nhân vật lợi hại như vậy.”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, thuyền của Thường Ngọc Thanh đã tiến lại gần, ở khoảng cách khoảng hơn trăm bước thì dừng lại, Thường Ngọc Thanh nghiêng người thấp giọng nói vài câu với tên lính bên cạnh. Đám người Vệ Hưng đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe tên lính kia kêu lớn: “Dùng ám tiễn đả thương người khác không tính là anh hùng, nếu có can đảm thì xuống sông cùng tướng quân chúng ta tranh tài một trận.”
Lời này vừa nói ra, đông đảo quần chúng Nam Hạ trên thuyền đều vô cùng phẫn nộ, lập tức liền có người xin Vệ Hưng cho đi giết chết Thường Ngọc Thanh, nhất định không thể thả cho lũ thát tử càn rỡ này chạy mất. Bởi vì thuyền của hai bên chỉ cách nhau hơn trăm bước, nên đôi bên đều có thể thấy rõ đối phương. Thường Ngọc Thanh thấy người Nam Hạ nhao nhao ồn ào như thế, nhịn không được trên mặt hiện lên nét cười rất tươi, khoanh tay đứng ở đầu thuyền lẳng lặng nhìn.
A Mạch đột nhiên thấp giọng nói: “Người đó là Thường Ngọc Thanh!”
Mọi người đều ngẩn ra, nhất tề nhìn về phía A Mạch.
A Mạch thấy trong mắt Vệ Hưng lộ ra vẻ nghi hoặc, trầm giọng giải thích: “Trong chiến dịch tại núi Ô Lan, người này từng dẫn quân truy đuổi thất doanh của ta hơn một ngàn dặm, khi ở Bình Gia Ao, mạt tướng cũng từng đối trận với anh ta.”
Nghe A Mạch nói như vậy, Trương phó tướng liền quay đầu lại nhìn kỹ, cũng kêu lên: “Không sai, chính là tên thát tử kia, lúc ấy trong trận chiến tại Bình Gia Ao, ta cũng từng gặp qua thát tử này, chẳng phải chính là hắn ta sao!”
Vốn A Mạch vừa nói người đó là Thường Ngọc Thanh, chúng tướng trên thuyền đã trở nên yên ắng, hiện tại lại nghe Trương phó tướng xác định như vậy, mọi người lại càng im bặt, không còn dáng vẻ vừa rồi của một đám người nghiến răng, nghiến lợi hận không thể lập tức ra tay giết giặc nữa. Ngẫm lại, thì cũng chẳng ai là đồ ngốc, nếu người đang đứng ở đầu thuyền kia chỉ là một viên tướng bình thường của thát tử, mọi người còn có thể liều lĩnh xông lên mà kiếm chút thanh danh. Nhưng đây là ai, đây là Thường Ngọc Thanh nha, Sát tướng danh chấn thiên hạ Thường Ngọc Thanh đó nha, nếu một mình nhảy xuống đấu với anh ta, còn giữ được mạng sống mà quay trở về đã là may mắn lắm rồi, còn vọng tưởng đến cái gì là thanh danh nữa!
Vì thế, mọi người rất thức thời mà đều trở nên trầm mặc.
Sắc mặt Vệ Hưng vẫn thản nhiên, chỉ nhìn A Mạch, hỏi: “Mạch tướng quân có dám xuống nước cùng Thường Ngọc Thanh đấu một trận không?”
A Mạch khẽ giật mình, lập tức thản nhiên cười, đáp: “Đơn đả độc đấu(3), mạt tướng không phải đối thủ của hắn.”
Vệ Hưng nghe A Mạch trả lời như thế, không những không giận, trái lại còn bật cười vì sự thật thành của nàng.
Lâm Mẫn Thận đột nhiên ở bên cạnh tiếp lời: “Chẳng nói gì đến chuyện cùng gã thát tử này đơn đả độc đấu, mà ngay cả động thủ với tất cả bọn chúng ta cũng có thể, cứ lấy tánh mạng thát tử trước đã rồi nói sau!”
Lời này vừa nói ra, chúng tướng đều tích cực hưởng ứng, thậm chí còn la hét lấy cung tên bắn cho lũ thát tử này biến hết thành nhím.
A Mạch quay đầu lại, thấy Lâm Mẫn Thận không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng.
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nhìn mình, liến lấy lòng nàng mà nói tiếp: “Ai bảo hắn ta vô công rồi nghề diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, trời lạnh thấu xương thế này mà còn nhảy xuống sông bơi, như thế chẳng phải muốn tìm đến cái chết thì là gì! Ngươi nói có phải hay không? Mạch tướng quân.”
A Mạch nghe vậy trong lòng vừa động, lại đưa mắt nhìn Thường Ngọc Thanh đang đứng ở đầu thuyền, đi đến bên cạnh Vệ Hưng thấp giọng nói: “Đại tướng quân, mạt tướng cảm thấy việc này rất kỳ quái, cẩn thận thát tử có trá.”
Vệ Hưng có thể làm đến thủ lĩnh cấm quân, tất nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường, nghe A Mạch cảnh tỉnh, trong lòng nhất thời cũng thanh tỉnh, quay đầu nói nhỏ với Liễu Thành vài câu, nghe xong, sắc mặt của Liễu Thành khẽ biến, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Hưng, rồi không kịp cáo lui liền xoay người rời đi. Chỉ một lát sau, trên đài chỉ huy bắt đầu phất cờ hiệu, đội tàu rất nhanh chóng biến hóa đội hình, ngay cả các cung thủ trên thuyền cũng đều vào vị trí, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Bên kia, trên thuyền xích mã, tên lính vừa kêu réo lúc nãy thấy vậy, liền thấp giọng hỏi Thường Ngọc Thanh: “Tướng quân, xem ra bọn mọi rợ Nam Hạ đã có phòng bị, chúng ta làm sao bây giờ? Tấn công hay không tấn công?”
Lúc này, từ giữa đám người, Thường Ngọc Thanh mới nhận ra A Mạch trong một thân khôi giáp, thấy nàng ở trên thuyền, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy nao nao, nghe tên lính này hỏi, liền hơi hơi mím môi lại, cân nhắc một lát rồi phân phó: “Cho tất cả các thuyền đều lui về phía sau, chiến hạm của bọn mọi rợ Nam Hạ vốn đã thắng thế so với bên ta, hiện tại lại có sự chuẩn bị, những việc mà phần thắng quá ít chúng ta không làm.”
Tên lính kia cúi đầu tuân lệnh một tiếng, dùng tay ra hiệu cho những thuyền khác, mấy chiến thuyền xích mã lập tức tản ra chung quanh, âm thầm biến hóa vị trí, rồi chậm rãi lui về phía sau.
Vệ Hưng tuy rằng không hiểu thuỷ chiến, nhưng nhìn thấy mấy chiến thuyền xích mã Bắc Mạc đột nhiên vô cớ thay đổi vị trí, liền đoán là bọn chúng đã nhận được sự chỉ huy, nhịn không được nói: “Thát tử quả nhiên có trá.”
A Mạch trầm mặc không nói gì, chỉ yên lặng lùi lại vào trong đám người. Lâm Mẫn Thận vẫn lẵng nhẵng bám theo sau, vẻ mặt nịnh hót khen: “Nếu không phải Mạch tướng quân tâm tư linh hoạt, chúng ta thế nào cũng trúng phải gian kế của thát tử! Mạch tướng quân quả nhiên là…”
“Lâm tham quân quá khen!” A Mạch ngắt lời Lâm Mẫn Thận, lạnh lùng liếc xéo anh ta một cái, hướng về phía Vệ Hưng ôm quyền nói: “Là đại tướng quân quả cảm, Liễu tướng quân luyện binh có kỉ cương, thế nên mới khiến cho gian kế của thát tử khó thành.”
Vệ Hưng làm điện tiền thị vệ nhiều năm, những kiểu đối thoại này nghe đã nhiều, thấy A Mạch thức thời như thế, chỉ mỉm cười không nói.
Ai ngờ Lâm Mẫn Thận kia lại không thức thời, thấy A Mạch khiêm tốn, nhịn không được há miệng đang định nói tiếp, thình lình nghe thấy có người kêu lên: “Thát tử muốn bỏ chạy!”
A Mạch ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy thuyền của Thường Ngọc Thanh rất nhanh đã thối lui về phía sau.
Thường Ngọc Thanh đứng ở đầu thuyền, cao giọng cười nói: “Nam Hạ quả nhiên toàn là loại nhát gan, cả một đám người mà không ai dám cùng ta đấu một trận, một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ép buộc các ngươi, bất quá, đi mà không có lễ vật thì cũng thật là thất lễ, vừa rồi nhận của các ngươi mấy mũi tên, nay ta liền trả lại.” Nói xong, liền đưa tay nhận lấy cung tên trong tay của một quân sĩ bên cạnh, giương cung hướng về phía Vệ Hưng mà bắn.
Thân hình Vệ Hưng vẫn bất động, dùng tay bắt lấy mũi tên vừa bay tới. Từng mũi tên Thường Ngọc Thanh bắn ra đều nhất tề bay thẳng về phía Vệ Hưng, tất cả đều không rời những chỗ hiểm trên người anh ta. Vệ Hưng vung hai tay lên, giống như bắt ám khí, nhất nhất bắt lấy. Tên của Thường Ngọc Thanh bắn ra nhanh vô cùng, Vệ Hưng tiếp lấy lại càng tuyệt luân, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn đến ngây người.
Thường Ngọc Thanh khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười, đột nhiên bắn một mũi tên về bên trái của Vệ Hưng, Vệ Hưng sợ anh ta đả thương người khác, thân hình nhoáng một cái bay về phía trái bắt lấy mũi tên, ai ngờ mũi tên tiếp theo của Thường Ngọc Thanh lại đột ngột đổi hướng, nhắm sang bên phải, bay thẳng về hướng A Mạch.
Trong lòng Vệ Hưng cả kinh, muốn quay lại cứu nhưng đã không còn kịp nữa.
——————————
Chú thích:
1- Điện tiền thị vệ: Thị vệ bảo vệ cung điện
2- Thuẫn: lá chắn
3- Đơn đả độc đấu: đánh tay đôi
Vệ Hưng cài tên vào dây cung, tên chưa rời khỏi dây cung, Thường Ngọc Thanh ở phía đối diện tựa hồ cảm nhận được liền quay lại, nhìn về phía thuyền của Vệ Hưng, trong lòng mọi người đều cả kinh. Chỉ có trên khóe miệng của Vệ Hưng là lộ ra một tia cười lạnh, nâng cánh tay cầm cung lên, mũi tên bật ra, bay thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.
Mũi tên xé gió lao đi, tiếng rít sắc nhọn, lướt trong không trung vẽ thành một đường cong duyên dáng, sau khi lướt qua cao điểm mà thanh thế vẫn không hề giảm bớt, sức mạnh như sấm sét nhằm thẳng về phía thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh, chỉ một lát đã đến trước mặt anh ta.
Dưới chân Thường Ngọc Thanh vẫn bất động, khẽ nghiêng người, mũi tên kia bay sát sàn sạt qua vai anh ta, cắm phật vào thân thuyền, lún sâu vào trong gỗ. Mấy tên lính sớm đã bị dọa cho sợ đến ngây người, đợi đến khi lấy lại được phản ứng, vội vàng cầm thuẫn(2) chắn phía trước Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua vai, lớp áo ở đó đã bị mũi tên cắt qua, anh ta dùng tay đẩy mấy tên lính phía trước ra, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Vệ Hưng.
Trên mặt Vệ Hưng vẫn bất động thanh sắc, chỉ lấy tên trong túi ra lắp vào dây cung, rồi giương lên tiếp tục bắn, cứ như vậy liên tiếp mấy mũi tên vọt ra, đều nhắm thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.
Dưới chân Thường Ngọc Thanh giống như mọc rễ, chỉ có thân mình nghiêng đi, hoặc tránh hoặc né, mấy mũi tên đều bay sát qua người, cắm vào bốn phía thân thuyền.
Trên thuyền, mọi người đều thấy hoảng sợ, chưa nói đến độ chuẩn xác của Vệ Hưng, chỉ riêng lực cánh tay của anh ta cũng đủ để khiến mọi người phải kinh hãi. A Mạch nhịn không được quay lại liếc nhìn Vệ Hưng, thấy sắc mặt anh ta vẫn như thường, trong lòng âm thầm bội phục, thầm nghĩ trên đời này quả thật khó có được một tay cung có lực đạo mạnh đến vậy, trước kia nàng chỉ biết đến tài bắn cung xuất thần nhập hóa của Thương Dịch Chi, không ngờ Vệ Hưng cũng có bản lĩnh như thế, tuy luận về sự chuẩn xác còn kém Thương Dịch Chi một chút, nhưng nói về lực cánh tay, sợ là Thương Dịch Chi cũng không theo kịp.
Vệ Hưng bắn liên hoàn mấy mũi tên, rồi tiện tay ném cây cung cho thân binh bên cạnh. Tất cả các tướng sĩ đều là trố mắt nhìn, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Nếu trầm trồ khen ngợi, thì đại tướng quân nhà mình mặc dù bắn nhiều như vậy, nhưng đến một mũi tên cũng chẳng trúng. Nếu không khen, thì lực cánh tay của đại tướng quân quả thật lại rất kinh người, ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể bắn trúng thuyền, chỉ riêng điều này thôi đã đúng là hiếm thấy rồi. Mọi người đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đến ngây ngốc, chỉ có Lâm Mẫn Thận đột nhiên lớn tiếng hô lên một tiếng “Hay!” Tiếp đó, lại cao giọng reo lên: “Đại tướng quân đúng là thần lực! Bọn thát tử nhất định là kinh sợ tới mức choáng váng rồi, ngay cả chân muốn cử động cũng không thể cử động nổi!”
Mọi người nhất thời không nói gì, đều nhìn Lâm Mẫn Thận chằm chằm. A Mạch thấy vẻ mặt anh ta hưng phấn như thế cũng cảm thấy vô lực, thầm nghĩ như thế đâu phải là sợ tới mức không dám động đậy, rõ ràng là Thường Ngọc Thanh cố ý tỏ vẻ khinh thị Vệ Hưng mà! Vệ Hưng khẽ cười cười, cũng không nói lời nào. Mọi người cũng không biết phải nói gì, không khí nhất thời có chút trầm lắng. Lâm Mẫn Thận vẫn không biết gì, đột nhiên lại chỉ vào thuyền xích mã mà kêu lên: “Vỡ rồi, thuyền vỡ rồi!”
Mọi người sửng sốt, đều quay lại nhìn, thấy chiến thuyền xích mã quả nhiên như vừa bị người ta dùng một quả chùy khổng lồ đập trúng, đột nhiên từ từ vỡ ra từng mảnh, đúng vị trí mà Thường Ngọc Thanh đang đứng. A Mạch có phản ứng đầu tiên, khi quay lại nhìn Vệ Hưng, trong ánh mắt đã mang theo chút hoảng sợ, thì ra mấy mũi tên này của Vệ Hưng vốn không định bắn trúng Thường Ngọc Thanh, mà là muốn bắn chìm cái thuyền kia! Chỉ mấy mũi tên, thế mà có thể bắn chìm thuyền, nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì nàng sẽ không thể nào tin được!
Trên thuyền xích mã, Thường Ngọc Thanh cũng cả kinh, không ngờ mấy mũi tên này lại chứa nội lực mạnh đến như thế, có thể khiến cho một chiếc thuyền gỗ rách tả tơi. Anh ta từ nhỏ đã luyện võ, bắn cung, cưỡi ngựa thành thạo, nhưng chưa từng tập nội gia khí công, nay gặp một người tướng mạo xấu xí lại có bản lĩnh này, cũng không khỏi thu lại tâm lý khinh thị lúc ban đầu. Bên cạnh sớm đã có một chiếc thuyền xích mã khác chạy đến cứu viện, Thường Ngọc Thanh thừa dịp thuyền chưa chìm mà nhảy sang, lại chỉ huy mọi người vớt những quân sĩ bị rơi xuống nước lên, lúc này mới lên đầu thuyền nhìn về phía Vệ Hưng.
Vệ Hưng thấy mấy chiến thuyền xích mã không lùi mà vẫn tiến tới, cũng nhận ra Thường Ngọc Thanh là kẻ gan dạ sáng suốt khác thường, liền hỏi Liễu Thành: “Ngươi có biết người này là ai không?”
Liễu Thành nhìn người nọ, bất kể là xem thân thủ hay là thái độ của quân sĩ chung quanh, thì cũng thấy đây không phải là một tên lính bình thường, nhưng cũng không giống Nghiêm Phi, thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc, đành phải trả lời: “Thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc là Nghiêm Phi đã hơn bốn mươi tuổi rồi nên người này hiển nhiên không phải, mạt tướng chưa từng nghe nói trong thủy quân của thát tử có nhân vật lợi hại như vậy.”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, thuyền của Thường Ngọc Thanh đã tiến lại gần, ở khoảng cách khoảng hơn trăm bước thì dừng lại, Thường Ngọc Thanh nghiêng người thấp giọng nói vài câu với tên lính bên cạnh. Đám người Vệ Hưng đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe tên lính kia kêu lớn: “Dùng ám tiễn đả thương người khác không tính là anh hùng, nếu có can đảm thì xuống sông cùng tướng quân chúng ta tranh tài một trận.”
Lời này vừa nói ra, đông đảo quần chúng Nam Hạ trên thuyền đều vô cùng phẫn nộ, lập tức liền có người xin Vệ Hưng cho đi giết chết Thường Ngọc Thanh, nhất định không thể thả cho lũ thát tử càn rỡ này chạy mất. Bởi vì thuyền của hai bên chỉ cách nhau hơn trăm bước, nên đôi bên đều có thể thấy rõ đối phương. Thường Ngọc Thanh thấy người Nam Hạ nhao nhao ồn ào như thế, nhịn không được trên mặt hiện lên nét cười rất tươi, khoanh tay đứng ở đầu thuyền lẳng lặng nhìn.
A Mạch đột nhiên thấp giọng nói: “Người đó là Thường Ngọc Thanh!”
Mọi người đều ngẩn ra, nhất tề nhìn về phía A Mạch.
A Mạch thấy trong mắt Vệ Hưng lộ ra vẻ nghi hoặc, trầm giọng giải thích: “Trong chiến dịch tại núi Ô Lan, người này từng dẫn quân truy đuổi thất doanh của ta hơn một ngàn dặm, khi ở Bình Gia Ao, mạt tướng cũng từng đối trận với anh ta.”
Nghe A Mạch nói như vậy, Trương phó tướng liền quay đầu lại nhìn kỹ, cũng kêu lên: “Không sai, chính là tên thát tử kia, lúc ấy trong trận chiến tại Bình Gia Ao, ta cũng từng gặp qua thát tử này, chẳng phải chính là hắn ta sao!”
Vốn A Mạch vừa nói người đó là Thường Ngọc Thanh, chúng tướng trên thuyền đã trở nên yên ắng, hiện tại lại nghe Trương phó tướng xác định như vậy, mọi người lại càng im bặt, không còn dáng vẻ vừa rồi của một đám người nghiến răng, nghiến lợi hận không thể lập tức ra tay giết giặc nữa. Ngẫm lại, thì cũng chẳng ai là đồ ngốc, nếu người đang đứng ở đầu thuyền kia chỉ là một viên tướng bình thường của thát tử, mọi người còn có thể liều lĩnh xông lên mà kiếm chút thanh danh. Nhưng đây là ai, đây là Thường Ngọc Thanh nha, Sát tướng danh chấn thiên hạ Thường Ngọc Thanh đó nha, nếu một mình nhảy xuống đấu với anh ta, còn giữ được mạng sống mà quay trở về đã là may mắn lắm rồi, còn vọng tưởng đến cái gì là thanh danh nữa!
Vì thế, mọi người rất thức thời mà đều trở nên trầm mặc.
Sắc mặt Vệ Hưng vẫn thản nhiên, chỉ nhìn A Mạch, hỏi: “Mạch tướng quân có dám xuống nước cùng Thường Ngọc Thanh đấu một trận không?”
A Mạch khẽ giật mình, lập tức thản nhiên cười, đáp: “Đơn đả độc đấu(3), mạt tướng không phải đối thủ của hắn.”
Vệ Hưng nghe A Mạch trả lời như thế, không những không giận, trái lại còn bật cười vì sự thật thành của nàng.
Lâm Mẫn Thận đột nhiên ở bên cạnh tiếp lời: “Chẳng nói gì đến chuyện cùng gã thát tử này đơn đả độc đấu, mà ngay cả động thủ với tất cả bọn chúng ta cũng có thể, cứ lấy tánh mạng thát tử trước đã rồi nói sau!”
Lời này vừa nói ra, chúng tướng đều tích cực hưởng ứng, thậm chí còn la hét lấy cung tên bắn cho lũ thát tử này biến hết thành nhím.
A Mạch quay đầu lại, thấy Lâm Mẫn Thận không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng.
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nhìn mình, liến lấy lòng nàng mà nói tiếp: “Ai bảo hắn ta vô công rồi nghề diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, trời lạnh thấu xương thế này mà còn nhảy xuống sông bơi, như thế chẳng phải muốn tìm đến cái chết thì là gì! Ngươi nói có phải hay không? Mạch tướng quân.”
A Mạch nghe vậy trong lòng vừa động, lại đưa mắt nhìn Thường Ngọc Thanh đang đứng ở đầu thuyền, đi đến bên cạnh Vệ Hưng thấp giọng nói: “Đại tướng quân, mạt tướng cảm thấy việc này rất kỳ quái, cẩn thận thát tử có trá.”
Vệ Hưng có thể làm đến thủ lĩnh cấm quân, tất nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường, nghe A Mạch cảnh tỉnh, trong lòng nhất thời cũng thanh tỉnh, quay đầu nói nhỏ với Liễu Thành vài câu, nghe xong, sắc mặt của Liễu Thành khẽ biến, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Hưng, rồi không kịp cáo lui liền xoay người rời đi. Chỉ một lát sau, trên đài chỉ huy bắt đầu phất cờ hiệu, đội tàu rất nhanh chóng biến hóa đội hình, ngay cả các cung thủ trên thuyền cũng đều vào vị trí, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Bên kia, trên thuyền xích mã, tên lính vừa kêu réo lúc nãy thấy vậy, liền thấp giọng hỏi Thường Ngọc Thanh: “Tướng quân, xem ra bọn mọi rợ Nam Hạ đã có phòng bị, chúng ta làm sao bây giờ? Tấn công hay không tấn công?”
Lúc này, từ giữa đám người, Thường Ngọc Thanh mới nhận ra A Mạch trong một thân khôi giáp, thấy nàng ở trên thuyền, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy nao nao, nghe tên lính này hỏi, liền hơi hơi mím môi lại, cân nhắc một lát rồi phân phó: “Cho tất cả các thuyền đều lui về phía sau, chiến hạm của bọn mọi rợ Nam Hạ vốn đã thắng thế so với bên ta, hiện tại lại có sự chuẩn bị, những việc mà phần thắng quá ít chúng ta không làm.”
Tên lính kia cúi đầu tuân lệnh một tiếng, dùng tay ra hiệu cho những thuyền khác, mấy chiến thuyền xích mã lập tức tản ra chung quanh, âm thầm biến hóa vị trí, rồi chậm rãi lui về phía sau.
Vệ Hưng tuy rằng không hiểu thuỷ chiến, nhưng nhìn thấy mấy chiến thuyền xích mã Bắc Mạc đột nhiên vô cớ thay đổi vị trí, liền đoán là bọn chúng đã nhận được sự chỉ huy, nhịn không được nói: “Thát tử quả nhiên có trá.”
A Mạch trầm mặc không nói gì, chỉ yên lặng lùi lại vào trong đám người. Lâm Mẫn Thận vẫn lẵng nhẵng bám theo sau, vẻ mặt nịnh hót khen: “Nếu không phải Mạch tướng quân tâm tư linh hoạt, chúng ta thế nào cũng trúng phải gian kế của thát tử! Mạch tướng quân quả nhiên là…”
“Lâm tham quân quá khen!” A Mạch ngắt lời Lâm Mẫn Thận, lạnh lùng liếc xéo anh ta một cái, hướng về phía Vệ Hưng ôm quyền nói: “Là đại tướng quân quả cảm, Liễu tướng quân luyện binh có kỉ cương, thế nên mới khiến cho gian kế của thát tử khó thành.”
Vệ Hưng làm điện tiền thị vệ nhiều năm, những kiểu đối thoại này nghe đã nhiều, thấy A Mạch thức thời như thế, chỉ mỉm cười không nói.
Ai ngờ Lâm Mẫn Thận kia lại không thức thời, thấy A Mạch khiêm tốn, nhịn không được há miệng đang định nói tiếp, thình lình nghe thấy có người kêu lên: “Thát tử muốn bỏ chạy!”
A Mạch ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy thuyền của Thường Ngọc Thanh rất nhanh đã thối lui về phía sau.
Thường Ngọc Thanh đứng ở đầu thuyền, cao giọng cười nói: “Nam Hạ quả nhiên toàn là loại nhát gan, cả một đám người mà không ai dám cùng ta đấu một trận, một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ép buộc các ngươi, bất quá, đi mà không có lễ vật thì cũng thật là thất lễ, vừa rồi nhận của các ngươi mấy mũi tên, nay ta liền trả lại.” Nói xong, liền đưa tay nhận lấy cung tên trong tay của một quân sĩ bên cạnh, giương cung hướng về phía Vệ Hưng mà bắn.
Thân hình Vệ Hưng vẫn bất động, dùng tay bắt lấy mũi tên vừa bay tới. Từng mũi tên Thường Ngọc Thanh bắn ra đều nhất tề bay thẳng về phía Vệ Hưng, tất cả đều không rời những chỗ hiểm trên người anh ta. Vệ Hưng vung hai tay lên, giống như bắt ám khí, nhất nhất bắt lấy. Tên của Thường Ngọc Thanh bắn ra nhanh vô cùng, Vệ Hưng tiếp lấy lại càng tuyệt luân, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn đến ngây người.
Thường Ngọc Thanh khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười, đột nhiên bắn một mũi tên về bên trái của Vệ Hưng, Vệ Hưng sợ anh ta đả thương người khác, thân hình nhoáng một cái bay về phía trái bắt lấy mũi tên, ai ngờ mũi tên tiếp theo của Thường Ngọc Thanh lại đột ngột đổi hướng, nhắm sang bên phải, bay thẳng về hướng A Mạch.
Trong lòng Vệ Hưng cả kinh, muốn quay lại cứu nhưng đã không còn kịp nữa.
——————————
Chú thích:
1- Điện tiền thị vệ: Thị vệ bảo vệ cung điện
2- Thuẫn: lá chắn
3- Đơn đả độc đấu: đánh tay đôi
Danh sách chương