“Đẹp! Thật sự là đẹp!” Lâm Mẫn Thận dùng chiết phiến đập một cái vào lòng bàn tay, lên tiếng trả lời đáp, đợi đến khi thấy trên mặt Vệ Hưng không dấu được vẻ quái dị, mới giật mình thấy một chữ “Đẹp” này không thể miêu tả hết được. Lâm Mẫn Thận khẽ cong khóe miệng, vội vàng bổ sung: “Mới gặp đã thấy đẹp kinh người, gặp lại vẫn thấy như vậy!”

Vẻ mặt của Vệ Hưng vẫn bất động, Lâm Mẫn Thận lại vội cúi đầu nghĩ ngợi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Vệ Hưng, thử đổi cách diễn đạt: “Vừa gặp đã thấy đẹp đến kinh động lòng người, có một không hai?” Thấy da mặt của Vệ Hưng cuối cùng cũng có chút co giật, Lâm Mẫn Thận lúc này cảm thấy cao hứng vô cùng, dùng chiết phiến vỗ đùi, kêu lên: “Đúng, chính là vừa gặp đã thấy đẹp đến kinh động lòng người, có một không hai!”

Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu nhắc tới nhắc lui câu “Vừa gặp đã thấy đẹp đến kinh động lòng người, có một không hai”, mà chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác. Vệ Hưng không nói gì, tuy sớm biết rằng vị Lâm công tử này là một bao cỏ, nhưng cảm giác khi nhìn bao cỏ này ở phía xa xa và khi đặt bao cỏ đó bên cạnh dù sao cũng rất khác nhau. Anh ta đang cân nhắc xem làm thế nào để có thể đem ông tổ này quay trở về, thì Lâm Mẫn Thận đã mở miệng nói tiếp: “Đại tướng quân, chúng ta lần này đi Ô Lan chẳng quen biết ai, sao không mời Mạch Tuệ và mấy vị tướng quân đến ở trên thuyền này, trước thì hỏi han để biết chút tình hình của quân Giang Bắc, sau tăng thêm phần hiểu biết giữa bọn họ và chúng ta, tránh để sau này lại phát sinh khoảng cách.”

Vệ Hưng tất nhiên hiểu được trong lòng Lâm Mẫn Thận thật ra có tính toán nhỏ nhặt, nhưng ngoài miệng cũng không nói toạc ra, chỉ nói: “Lời này cũng có lý, nhưng còn phải đợi ngày mai bàn bạc hỏi qua ý kiến của mọi người đã, nếu không lại khiến bọn họ hiểu lầm rằng chúng ta muốn khống chế bọn họ thì trái lại sẽ không hay, về sau khi cùng ở chung trên một con thuyền, không khỏi sẽ cảm thấy bức bách.”

Lâm Mẫn Thận nghe Vệ Hưng nói vậy, cũng không thể nói khác, đành phải trả lời: “Vẫn là đại tướng quân lo nghĩ chu toàn, đợi ngày mai hỏi qua ý kiến bọn họ, như vậy cũng khiến cho bọn họ hiểu được cách đối nhân xử thế của đại tướng quân.”

Vệ Hưng gật đầu không nói, Lâm Mẫn Thận xem ra cũng không còn tâm tư tiếp tục ngồi lại, nên sau khi cùng Vệ Hưng nói dăm ba câu liền đứng dậy cáo từ, quay lại khoang thuyền của mình cho người nấu nước tắm rửa, không những chà xát sạch sẽ mùi hương trên người, mà ngay cả quần áo có tẩm huân hương cũng đều cho người đổ hết xuống Thanh Hồ, hành động rất dứt khoát, về phần bên trong Thanh Hồ có bao nhiêu tôm cá bị đám quần áo tẩm huân hương này làm cho hôn mê thì tạm thời chúng ta không truy xét đến.

Sáng sớm hôm sau, A Mạch đang đợi quan quân trên thuyền, chợt thấy Lâm Mẫn Thận một thân quân trang đi đến, A Mạch nhất thời ngẩn ra, thấy tiểu tử này sau khi tẩy sạch huân hương trên người cùng son phấn trên mặt, lưng thẳng vai rộng, trong bộ quân trang cũng nổi bật lên vẻ anh tuấn.

Lâm Mẫn Thận hiển nhiên cũng nhận thấy A Mạch đang trố mắt nhìn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý, hướng về phía A Mạch mà giương mắt nhướn mày. A Mạch đưa mắt đi nơi khác, coi như không nhìn thấy.

Một ngày trước khi lên thuyền, A Mạch đã trò chuyện qua với mấy lão tướng trong quân Giang Bắc từng tiếp xúc với Vệ Hưng, biết người này tuy rằng chưa từng cầm quân đánh giặc, nhưng từ một tên thị vệ bình thường mà từng bước một được thăng lên làm thủ lĩnh cấm quân, thì chắc chắn phải có chỗ hơn người, cho nên cũng không dám chậm trễ, cử chỉ thái độ đều vô cùng cung kính. Thấy đám người A Mạch như vậy, Vệ Hưng tất nhiên cũng làm ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, thái độ bình dị gần gũi, hai bên đều tỏ vẻ vô cùng hòa hợp.

Khi câu chuyện cũng đã lưng lửng, Vệ Hưng lại đưa ra ý kiến cho mời đám người A Mạch lên ở cùng trên thuyền lớn, bọn A Mạch nhìn nhau, sau đó, Trương phó tướng là người giữ chức vị cao nhất đứng dậy, khom người nói: “Hảo ý của Đại tướng quân không thể chối từ, nhưng chưa đầy mấy ngày tới chúng ta sẽ tiến vào sông Uyển, thát tử dù chưa hạ được thành Thái Hưng, nhưng trên sông Uyển đã có thuyền của chúng thường xuyên lui tới, bọn thuộc hạ nếu cùng đại tướng quân ở chung trên một con thuyền, mặc dù sẽ thuận tiện để nhận được sự răn bảo của đại tướng quân, nhưng lại sợ sẽ gây nên sự chú ý cho thát tử, không bằng chúng ta phân tán lực lượng, trái lại còn có thể đánh lạc hướng chú ý của chúng, nếu chẳng may có ngộ địch thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

“Trên sông Uyển đã có thuyền của thát tử thường xuyên lui tới sao?” Vệ Hưng quay lại nhìn A Mạch, hỏi.

“Đúng vậy” A Mạch vội vàng đứng dậy đáp: “Chu Chí Nhẫn từ lúc vây khốn thành Thái Hưng đã bắt đầu cho đóng thuyền và huấn luyện thuỷ quân, hiện tại dù chưa đủ sức phong tỏa toàn bộ sông Uyển, nhưng nơi này của Giang Bắc cũng đã bị khống chế, thuyền của quân ta vốn đều phải đi men theo mạn phía nam, trong chuyến trở về lần để phòng ngừa bất trắc, đại tướng quân cũng nên đổi sang thuyền khác thì tốt hơn.”

Vệ Hưng gật đầu nói phải, nhưng Lâm Mẫn Thận đứng bên cạnh thì không khỏi lộ ra sự thất vọng, đột nhiên lên tiếng: “Mạch tướng quân, ta lên thuyền ngươi được không? Vừa đúng lúc có mấy vấn đề quân sự còn chưa rõ, nên rất muốn thỉnh giáo Mạch tướng quân.”

A Mạch vừa đặt mông xuống ghế, nghe vậy thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, chỉ cố gắng nén lại, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Không dám nhận hai chữ ‘Thỉnh giáo’ của Lâm tham quân, Mạch mỗ chỉ là một tướng trong quân doanh, cho nên không thể hiểu hết công vụ của toàn quân, Lâm tham quân nếu muốn học hỏi về quân vụ, thì nên thỉnh giáo Trương phó tướng sẽ tốt hơn.”

Lâm Mẫn Thận theo tầm mắt của A Mạch liếc xéo qua, nhìn thấy Trương phó tướng là một đại hán râu quai nón, khi quay lại nhìn về phía A Mạch, trong mắt hình như có một tia ai oán, không chút nào cố kỵ đến Trương phó tướng cũng đang ngồi ở đấy. Vệ Hưng cùng đám người tùy tùng đều biết tính tình của Lâm Mẫn Thận, chỉ bật cười trong bụng, nhưng trên mặt lại không động sắc chút nào, nhưng Trương phó tướng cùng những người trong quân Giang Bắc lại không biết lai lịch của Lâm Mẫn Thận, thấy anh ta chẳng qua chỉ là một tham quân, mà lại có lá gan lớn như vậy, chẳng những ở trước mặt đại tướng quân Vệ Hưng nói chuyện rất tùy tiện, mà thậm chí khi A Mạch nói để cho anh ta thỉnh giáo Trương phó tướng chuyện quân vụ, người này lại tỏ thái độ như thế, rõ ràng là không để Trương phó tướng vào trong mắt. Trong lòng mọi người khó tránh khỏi bực bội, chỉ lạnh nhạt ngồi đó, cũng không thèm để ý tới Lâm Mẫn Thận.

Vệ Hưng làm sao lại không nhìn ra đám người của Trương phó tướng đang bất mãn trong lòng, đành phải hoà giải: “Nếu đã như vậy, phiền Trương tướng quân đem Lâm Mẫn Thận theo, anh ta mới tòng quân, còn nhiều điều không hiểu, mong Trương tướng quân chỉ bảo thêm.”

Trương phó tướng nào dám không nể mặt Vệ Hưng, nên trong lòng dù không muốn, vẫn phải đứng dậy đáp: “Tuân lệnh đại tướng quân.”

Lâm Mẫn Thận vốn nghĩ muốn được gần gũi thân cận với A Mạch, hiện giờ không những không đạt được ý nguyện, ngược lại tự nhiên lại bị cột chung cùng một hán tử râu quai nón cao lớn, thô kệch, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn, song bị Vệ Hưng hung hăng trừng mắt nhìn một cái, lúc này mới cực kỳ không tình nguyện đứng dậy hướng về phía Trương phó tướng ôm quyền, nói: “Đa tạ Trương tướng quân.” Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt lại vẫn lưu luyến không rời nhìn về phía A Mạch.

Mấy người trong quân Giang Bắc đều là những hán tử trên sa trường, tuy rằng có chút thô lỗ, nhưng dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, thấy ánh mắt của vị Lâm tham quân này luôn nhìn A Mạch không rời, đám người Trương phó tướng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được đều nhìn thoáng qua A Mạch.

Trong lòng A Mạch tức giận đến cực điểm, song trên mặt cũng không mảy may thể hiện điều gì, chỉ âm thầm nghiến răng, hận ngày ấy không xuống tay ngoan độc hơn chút nữa mà phế luôn cái tên Lâm Mẫn Thận này đi thì có phải sẽ tốt hơn bao nhiêu, lại âm thầm cầu mong một hôm nào đó trời gió lớn không trăng có thể bắt gặp Lâm Mẫn Thận đơn thân độc mã, sẽ ra tay đánh chết luôn cái tên nhiễu sự này cho xong việc. Thật ra A Mạch vì tức giận mà trở nên hồ đồ, không biết rằng Lâm Mẫn Thận chính là chỉ ngóng trông có một hôm trời gió lớn không trăng để một mình đi gặp nàng, mặc dù không thể cùng nhau ngắm trăng nói chuyện tâm tình, nhưng chỉ cầu có thể gặp được mỹ nhân là tốt rồi.

Vệ Hưng thấy Lâm Mẫn Thận vì Mạch tướng quân mà thất thố như thế, nhịn không được cũng âm thầm quan sát kỹ A Mạch, thấy A Mạch mặt mày trong sáng, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt dáng người đều đẹp đẽ hiếm thấy, lại không phải là vẻ mềm mại đáng yêu của những sủng nam nuôi dưỡng trong những nhà hào môn quyền quý, ngược lại từ vẻ mặt đến khí chất đều để lộ ra một vẻ anh khí bừng bừng. Trong lòng Vệ Hưng cũng không khỏi kinh ngạc, một thiếu niên tuấn tú như vậy làm thế nào có thể sinh tồn được trong môi trường quân đội, không những thế lại còn lên tới vị trí chủ tướng của một doanh? Lâm Mẫn Thận vẫn còn ngẩn người ngắm nhìn A Mạch, trên mặt A Mạch đã hiện rõ vẻ tức giận. Vệ Hưng thấy thế, khẽ ho nhẹ hai tiếng, tuyên bố buổi họp chấm dứt. A Mạch cáo từ quay trở lại thuyền, Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch phải đi, liền đi theo phía sau, dọa Vệ Hưng giật mình mà vội vàng gọi anh ta quay lại, đợi tất cả mọi người đi hết, mới lạnh mặt giáo huấn: “Mẫn Thận, đây là trong quân, không thể làm loạn.”

Ai ngờ này Lâm Mẫn Thận lại không e dè nhìn Vệ Hưng, trong giọng nói để lộ ra nét ưu thương: “Vệ đại ca, ngươi không biết đấy thôi, từ khi ta nhìn thấy anh ta lần đầu tiên ở Thúy Sơn, thì đã biết đây là người mà ta cả đời này tìm kiếm.”

Vệ Hưng nhất thời không nói gì, chỉ đưa tay lên trán, thầm nghĩ cuộc đời ngươi mới ngắn ngủn được hơn hai mươi năm, làm sao mà biết được đây là người mà ngươi mất cả đời tìm kiếm? Hơn nữa ngươi chẳng ra nam, chẳng ra nữ thế này là cái dạng gì? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ đành khoát tay ý bảo Lâm Mẫn Thận lui ra. Từ đó về sau, Vệ Hưng đối với Lâm Mẫn Thận quản thúc càng chặt, thứ nhất bởi Lâm Mẫn Thận là con trai độc nhất của Lâm tể tướng, nếu giao vào tay anh ta, tất nhiên anh ta cũng muốn giao lại một Lâm Mẫn Thận không sứt mẻ gì trả lại cho Lâm tể tướng, thứ hai, tuy A Mạch tướng mạo tuấn mỹ, nhưng dù sao cũng là chủ tướng của một doanh trong quân Giang Bắc, Vệ Hưng cũng không muốn đắc tội với người này, hơn nữa anh ta còn muốn lấy lòng quân Giang Bắc, dù sao đối với những người trưởng thành từ quân Giang Bắc, bọn họ tạm thời chỉ tính là người ngoài mà thôi.

Cứ như vậy đi được mấy ngày, thuyền cuối cùng cũng nhập vào sông Uyển, Vệ Hưng cũng đổi sang thuyền nhỏ, đi ngược dòng tiến về phía trước. Lần này, Vệ Hưng đi nhậm chức đại tướng quân quân Giang Bắc, thuỷ quân Phụ Bình xuất chiến hạm hộ tống Vệ Hưng. Khi thuyền đi qua ngoài thành Thái Hưng thì đúng vào tiết mưa dầm, thuyền men theo vùng Phụ Bình, Giang Nam, khi đối diện với thành Thái Hưng, thoạt nhìn lờ mờ không rõ lắm, nhưng xa xa nhìn kỹ lại, không ngờ thấy ngoài thành chính là thủy trại quân Bắc Mạc.

A Mạch cùng các quan quân đều lên trên thuyền của Vệ Hưng, mọi người đều đứng ở mạn thuyền nhìn về phía Giang Bắc, Liễu Thành, tướng quân thống lĩnh thuỷ quân Phụ Bình đứng bên cạnh Vệ Hưng, chỉ vào thủy trại Bắc Mạc ở bờ bên kia giới thiệu: “Chu Chí Nhẫn dùng đại quân vây khốn Thái Hưng, không tấn công tường thành mà lại huấn luyện thuỷ quân trước, chưa đầy một năm đã có chút thành tựu, chiến hạm của thát tử mặc dù hiện tại chưa thể vượt sông đến quấy rầy Phụ Bình, nhưng cũng không ngừng cho chiến thuyền ra sông thao luyện, cũng có lúc còn dám cho thuyền xích mã(1) tiến đến gần bờ sông bên phía Giang Nam.”

Vệ Hưng vốn không hiểu thuỷ quân, đối với những loại chiến thuyền này cũng không hiểu biết mấy, nên không hỏi nhiều, chỉ nhìn thành Thái Hưng ở phía đối diện mà không nói gì, Lâm Mẫn Thận ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: “Nếu đến ven bờ Giang Nam, thủy quân Phụ Bình sao không cho thuyền ra chặn lại?”

Liễu Thành giải thích: “Thuyền xích mã tốc độ rất nhanh, chẳng khác gì ngựa trên đồng bằng. Bọn chúng tới không nhiều lắm, đợi đến khi quân ta phát hiện ra, thì đuổi theo đã không kịp nữa, nên lại quay trở lại bờ Giang Bắc, hơn nữa quân ta sợ thát tử dùng kế dụ địch, nên không dám manh động đuổi theo.”

Đang nói, giữa làn mưa bụi trên sông đột nhiên hiện ra mấy chiến thuyền nhẹ nhàng tiến đến, Liễu Thành vội đưa tay chỉ và nói: “Nhìn xem! Đó chính là thuyền xích mã!”

Mọi người vội vàng nhìn qua, thấy mấy chiến thuyền kia đều sơn thành màu đen, trên thuyền chỉ có khoảng hơn chục người, đều mặc giáp nhẹ, đúng là quân sĩ Bắc Mạc. Đối phương nhìn có vẻ như cũng không e ngại chiến thuyền bên ta, từ giữa sông đi song song cùng chiến thuyền, khi tiến lại gần, khi lại lùi ra xa, giống như cố ý trêu đùa chiến hạm Nam Hạ, thật là càn rỡ.

Có tướng quân Giang Bắc không vừa mắt, liền hỏi thẳng Liễu Thành: “Thát tử càn rỡ như thế, chẳng lẽ quân ta lại không có thuyền xích mã sao?”

Liễu Thành trên mặt có chút xấu hổ, nói: “Có, nhưng chờ đến khi buông được thuyền xích mã từ trên chiến hạm của ta xuống thì thát tử đã sớm chạy mất không còn tung tích.”

Mọi người thấy thống lĩnh thuỷ quân nói như vậy, biết không thể làm gì, nhưng nhìn thấy người Bắc Mạt cứ lượn lờ trước chiến thuyền như vậy chính là không coi mình vào đâu, đương nhiên đều cảm thấy tức giận. Trương phó tướng nheo mắt ngắm ngắm khoảng cách với chiến thuyền Bắc Mạc, nhỏ giọng hỏi A Mạch: “Nếu có một tay cung mạnh ở đây, không biết có thể bắn tới thuyền của thát tử hay không.”

A Mạch đánh giá khoảng cách song phương, rồi khẽ lắc lắc đầu, thuyền xích mã gần nhất cũng cách hơn hai trăm bước, lại đang ở trên sông, người nào có thể ở khoảng cách xa như vậy mà bảo trì được độ chính xác, trừ phi là có Thương Dịch Chi ở đây.

Trương phó tướng cũng hiểu rằng dùng cung tên bắn thát tử có chút không thực tế, nên cũng không nói thêm nữa, nhưng điều này khi lọt vào trong tai Vệ Hưng, trong lòng vừa động, anh ta liền quay đầu thấp giọng phân phó thân binh bên người quay lại khoang thuyền lấy cung của anh ta đến. Thân binh vội vàng lui ra, Vệ Hưng vừa quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy có người chỉ vào giữa sông kêu lên: “Dưới sông có người!”

Mọi người nghe tiếng vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy dưới sông có một người đang bơi. Sau một lát, một chiếc thuyền xích mã tiến đến gần người nọ, trên thuyền có binh lính vươn tay muốn kéo người nọ lên, nhưng người ở dưới nước không để ý đến quân sĩ trên thuyền, chỉ dùng tay bám mép thuyền rồi từ trong nước tung người lên. Mọi người lúc này mới thấy rõ người nọ, tuổi tác không lớn, trên người chỉ có một cái quân khố, dáng người xa xa nhìn lại thật vô cùng tinh tráng rắn chắc. Trên chiếc thuyền xích mã kia sớm có quân sĩ mở một tấm áo choàng ra, người nọ cũng không sốt ruột mặc vào, chỉ bình tĩnh lau nước bám trên người.

Trương phó tướng ngạc nhiên, nhịn không được lại nghiêng đầu nói với A Mạch: “Người này đúng là quái thai, đang giữa mùa lạnh như thế này, vậy mà lại bơi lội ở dưới sông.”

A Mạch nhìn lại đã sớm hết hồn, vừa rồi khi người nọ còn ở trong nước nhìn không rõ lắm, hiện giờ anh ta đã lên trên thuyền, khoảng cách mặc dù xa, lại vẫn nhìn rõ rành rành, người đang chậm rãi mặc quần áo kia chẳng phải Thường Ngọc Thanh thì là ai!

————————-

Chú thích:

1- Thuyền xích mã: Xích Mã hay Xích Mã Thiên Tử, tương truyền là người của Thiên Giới, rất nhanh nhẹn, bước chân rất nhẹ, rất êm… Người ta đồn rằng Xích Mã có phép thuật, thứ phép thuật đó gọi là “Thần Túc Thông”, đôi chân thần kỳ, ông có thể chạy nhanh hơn cả những cơn gió, có thể chạy thoát khỏi những cơn mưa xuôi theo gió, có thể đuổi theo và bắt lại được mũi tên do chính ông vừa bắn ra…

Thuyền xích mã là một loại thuyền nhẹ, tốc độ nhanh, di chuyển linh hoạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện