Trên thuyền, chư tướng đều choáng
váng, thấy Thường Ngọc Thanh đột nhiên chuyển hướng bắn về phía mình,
trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng, tất cả đều sững sờ bất động. Chỉ có A Mạch vốn cũng đang nhìn Thường Ngọc Thanh chằm chằm, nhìn thấy mũi tên này đột nhiên chuyển hướng về phía mình, thật ra cũng không đến mức ra ngoài dự liệu, đồng tử khẽ thu hẹp lại, trong đầu chỉ hiện lên
một suy nghĩ: Tránh hay là bắt? Đang do dự, mũi tên đã đến trước mặt, A Mạch khẽ nghiêng người, đưa tay ra định bắt lấy mũi tên, nhưng tay
còn chưa kịp chạm đến thân mũi tên, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét
“A” thảm thiết ở phía sau, ngay lập tức có một lực rất mạnh tống thẳng
vào lưng nàng, A Mạch nhất thời mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước,
nhưng lại đúng đường đi của mũi tên. Trong nháy mắt, trong đầu A Mạch
chỉ lóe ra một câu: Lâm Mẫn Thận, con bà ngươi!
“Ầm” một tiếng, A Mạch bị Lâm Mẫn Thận xô phải, ngã gục xuống mặt sàn. Nàng đau đến nỗi trong cổ họng bật ra một tiếng “hự”, xương cốt cả người như vỡ nát, ngay cả nói cũng không thể thốt nên lời.
“Mạch tướng quân!”
“Lâm tham quân!”
Chung quanh có người kêu lên sợ hãi, mọi người lúc này mới từ trong khiếp sợ mà bừng tỉnh lại, vội vàng cầm kiếm tiến lên chắn phía trước. Trương phó tướng cúi xuống vội hỏi: “Lâm tham quân, Mạch tướng quân, các ngươi có sao không?”
A Mạch còn chưa trả lời, bỗng nghe thấy trên mạn thuyền có người kêu lên: “Thát tử trúng tên rồi! Đại tướng quân đã bắn trúng Thường Ngọc Thanh!”
Trương phó tướng lập tức không hỏi han A Mạch tiếp nữa, vội vàng đứng dậy nhìn ra giữa sông, quả nhiên thấy trong trận mưa tên, chiến thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh lùi rất nhanh về phía Giang Bắc, binh lính trên thuyền dùng thuẫn chắn ở đầu thuyền, Thường Ngọc Thanh vốn đứng ở mũi thuyền nay đã không còn thấy thân ảnh.
Tướng sĩ trên vọng lâu hoan hô ầm ĩ, Trương phó tướng cực kỳ hưng phấn mà quay người lại, đang muốn nói một hai câu cùng A Mạch, lại không thấy bóng dáng A Mạch đâu, cúi đầu xuống thì thấy A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận vẫn còn nằm trên sàn thuyền, anh ta lúc này mới nhớ ra hai người còn chưa biết sống chết thế nào, vội vàng tìm vết máu, kêu lên: “Các ngươi ai bị thương? Bị thương ở chỗ nào?”
Lâm Mẫn Thận nhắm chặt hai mắt, miệng vẫn kêu “A a” thảm thiết.
A Mạch nhịn đau, quay đầu nhìn Lâm Mẫn Thận, lạnh giọng hỏi: “Lâm tham quân có thể đứng dậy được không?”
Lâm Mẫn Thận lúc này mới mở mắt ra, bắt đầu cử động thân thể, liếc mắt một cái nhìn A Mạch đang bị mình nằm đè lên, run rẩy trong cổ họng hỏi: “Mạch tướng quân, ta không muốn chết?”
A Mạch cười nhạo một tiếng không buồn tiếp lời, chỉ dùng sức cử động thân thể, hất Lâm Mẫn Thận đang nằm trên lưng xuống, rồi nhặt mũi tên gắn lông vũ lên, mũi tên đó nào đã chạm đến người của Lâm Mẫn Thận, lúc này mới yên lặng đứng dậy.
Trương phó tướng trước thì giật mình sau bật cười, thấy A Mạch đứng dậy khó khăn, liền đưa tay kéo nàng, ha ha cười nói: “Vận khí của tiểu tử ngươi đúng là quá tốt, nếu không phải bị Lâm tham quân va phải, ngươi kiểu gì cũng bị mũi tên của Thường Ngọc Thanh xuyên qua tim!”
A Mạch nghe vậy thì tựa tiếu phi tiếu, cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, mảnh giáp bảo vệ ngực đã bị lõm một vết rất sâu, mũi tên gắn lông vụ kia trúng phải tấm giáp này, nếu Lâm Mẫn Thận va vào nàng sớm hơn một lát, thì quả thật nàng đã bị nó bắn xuyên qua tim.
Lâm Mẫn Thận cũng lồm cồm đứng dậy, Trương phó tướng tiện tay vỗ mạnh vào vai anh ta một cái, giữ cho anh ta khỏi lảo đảo, vừa cười vừa trêu: “Lâm tham quân vất vả rồi, trở về nên bắt Mạch tướng quân mời ngươi một bữa ra trò, nếu không có ngươi, anh ta hôm nay chắc là xong rồi! Bất quá ngươi cứu người thì cứu người, đường đường là một nam tử hán, ngươi kêu la thảm thiết cái gì? Làm huynh đệ chúng ta sợ tới mức tưởng rằng mũi tên kia bắn trúng ngươi rồi chứ.”
Lâm Mẫn Thận cười gượng hai tiếng, đáp: “Thấy mũi tên bắn thẳng vào Mạch tướng quân, nên ta nhất thời có chút vội vã, khiến cho Trương tướng quân chê cười!”
Mọi người nghe xong đều bật cười, Lâm Mẫn Thận cũng là không thấy phiền, chỉ nhìn trộm A Mạch.
A Mạch lần này lại không trốn tránh, cân nhắc cẩn thận một chút, trên mặt mang theo ý cười, ôm quyền tạ ơn Lâm Mẫn Thận: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lâm tham quân!”
Thấy A Mạch sảng khoái như thế, Lâm Mẫn Thận nghệt cả mặt, hơi thở dường như nghẹn lại, chỉ ngây ngô cười nói với A Mạch: “Chỉ là đúng lúc thôi, là đúng lúc thôi!”
Bên kia, Vệ Hưng đã thu cung lại, đang bị mọi người vây quanh, nhìn thấy Lâm Mẫn Thận vẫn còn sống, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới quay lại thân thiết hỏi A Mạch: “Có bị thương không?”
A Mạch vội vàng khom người đáp: “Mạt tướng không sao, đa tạ đại tướng quân quan tâm.”
Vệ Hưng lại nhìn về phía Lâm Mẫn Thận, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận đã hắc hắc cười hai tiếng, đĩnh đạc nói: “Không việc gì, không việc gì, chỉ bị ngã thôi.”
Thấy Lâm Mẫn Thận lỗ mãng như thế, Vệ Hưng tuy có ý muốn giáo huấn anh ta vài câu, nhưng lại khó nói trước mặt mọi người, nên chỉ thản nhiên gật gật đầu, nói: “Về sau ngàn vạn lần không được làm như vậy!”
Liễu Thành, thống lĩnh thuỷ quân Phụ Bình từ mạn dưới vội vã chạy lên, đến trước mặt Vệ Hưng bẩm báo: “Thuyền xích mã của thát tử đã lui về hướng Giang Bắc, quân ta có truy kích hay không, thỉnh đại tướng quân cho chỉ thị.”
Vệ Hưng biết mình đang trên đường đi nhậm chức, lại không thạo thuỷ quân, lần này đuổi theo nếu toàn thắng thì tốt, song vạn nhất nếu trúng gian kế của thát tử, sợ là được không bằng mất. Anh ta cẩn thận cân nhắc một lát, rồi trầm giọng nói: “Thường Ngọc Thanh trúng tên sinh tử khó liệu, cũng chỉ còn lại mấy chiến thuyền xích mã mà thôi, không cần đuổi theo, tiếp tục đi.”
Trong lòng Liễu Thành kỳ thật sớm đã có tính toán, đến xin chỉ thị của Vệ Hưng chẳng qua là tôn trọng thân phận đại tướng quân của anh ta, thấy Vệ Hưng nói như thế chẳng khác gì gãi đúng chỗ ngứa, liền lĩnh mệnh đi xuống phân phó cấp dưới tăng nhanh tốc độ, mau chóng thoát ly khỏi phạm vi khống chế của thuỷ quân Bắc Mạc.
Hạm đội một đường đi ngược lại chiều nước chảy, đường thủy qua thành Thái Hưng tuy hơi khó đi, nhưng không cần tiếp tục phải lo lắng thuỷ quân Bắc Mạc quấy rầy nữa, tốc độ vì thế còn nhanh hơn trước. Kể từ đó, việc đi lại của mọi người giữa các thuyền cũng trở nên bất tiện, Vệ Hưng liền miễn cho buổi họp vào mỗi sáng sớm, chư tướng đều mừng thầm, chỉ có Lâm Mẫn Thận là không cam tâm, mấy lần muốn sang thuyền tìm A Mạch, thì đều bị Vệ Hưng giáo huấn.
Ngày hai mươi bảy tháng mười, thuyền tới Nghi Thủy, tả phó tướng quân Giang Bắc, kỵ lang tướng quân Đường Thiệu Nghĩa dẫn năm ngàn kỵ binh sớm chờ ở đây đã lâu. Liễu Thành hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ, mang theo hạm đội chào từ biệt đại tướng quân Vệ Hưng mà đi. Đường Thiệu Nghĩa nghênh đón Vệ Hưng lên bờ, chờ đến khi Đường Thiệu Nghĩa bái lễ xong, Vệ Hưng mới đưa tay làm bộ đỡ dậy, ôn hoà nói: “Đường tướng quân vất vả rồi.”
Đường Thiệu Nghĩa mặc dù mặc trọng giáp, nhưng động tác lại vẫn nhanh nhẹn như thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Đây là chức trách của ty chức, không dám nói là vất vả.”
Vệ Hưng cười cười không nói, chư tướng thấy tình hình như vậy, biết Vệ Hưng cố ý, cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ yên lặng đứng sau lưng Vệ Hưng. Nhưng Trương phó tướng lại là một người thô lỗ, không có nhiều tâm tư, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa chỉ cảm thấy thân thiết, không đợi Vệ Hưng nói gì liền đi tới trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, hai tay nắm chặt bả vai Đường Thiệu Nghĩa, lớn tiếng cười nói: “Tướng quân được lắm! Một mồi lửa thiêu rụi lương thảo của thát tử, thật khiến cho huynh đệ chúng ta thỏa chí.”
Đường Thiệu Nghĩa chỉ cười cười, tầm mắt lướt qua vai Trương phó tướng quét về phía sau anh ta, dừng lại một chút trên người A Mạch, ý cười trên mặt càng đậm. A Mạch gặp lại Đường Thiệu Nghĩa trong lòng cũng vui mừng, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa cũng mang theo ý cười. Tinh thần Đường Thiệu Nghĩa chợt hốt hoảng, không dám nhìn lâu vào nụ cười của A Mạch, dấu dấu diếm diếm đưa mắt đi nơi khác, xoay người mời đại tướng quân Vệ Hưng lên ngựa.
Thân vệ dắt ngựa đến, Vệ Hưng lên ngựa, theo Đường Thiệu Nghĩa tiến vào địa phận của dãy núi Ô Lan. A Mạch ở phía sau cũng xoay người lên ngựa, chưa đi được bao xa, Lâm Mẫn Thận đã thúc ngựa chạy đến, thừa dịp bốn phía không có người chú ý, hắc hắc cười nói: “Mấy ngày không gặp Mạch tướng quân, thực nhớ vô cùng!”
A Mạch không tiếp lời, chỉ nhếch môi cười nhạt cho xong việc.
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch không lộ vẻ bực bội, lá gan càng lớn, lại đưa tay kéo lấy dây cương trong tay A Mạch, thấp giọng nói: “Hảo huynh đệ, ngươi cười với ta một cái nào!”
A Mạch vô cùng tức giận, song trên mặt cũng không để lộ điều gì, chỉ giật lại dây cương từ trong tay Lâm Mẫn Thận, hỏi anh ta: “Lâm tham quân đã từng đến núi Ô Lan chưa?”
Ánh mắt Lâm Mẫn Thận vẫn dán vào khuôn mặt của A Mạch, lắc đầu nói: “Chưa từng.”
A Mạch thản nhiên nở nụ cười, cố ý cho ngựa đi cách xa mọi người, đưa mắt nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp phía trước, rồi quay đầu nói chuyện phiếm với Lâm Mẫn Thận: “Mọi người đều nói cảnh núi sông ngoại thành Thịnh Đô nổi danh khắp thiên hạ, lại không biết rằng sâu trong dãy Ô Lan ở vùng Giang Bắc này khắp nơi đều có cảnh đẹp, lần này tham quân đến đây, nhất định phải đi thăm thú thưởng ngoạn mới được.”
Lâm Mẫn Thận vội vàng gật đầu: “Đi, tất nhiên là đi rồi! Nhưng không có người làm bạn, thưởng ngoạn một mình thực chẳng có gì thú vị!”
A Mạch sảng khoái cười nói: “Đợi đại quân hạ trại, tham quân tự cứ đến tìm tại hạ, các khác không dám nói, nhưng đưa tham quân đi xem phong cảnh núi non ở đây tất nhiên ta có thể làm được.”
Lâm Mẫn Thận nghe xong vô cùng mừng rỡ, lập tức hỏi lại: “Lời này là thật sao?”
A Mạch cười nói: “Tất nhiên.”
Nàng nói xong lại liếc nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, miệng khẽ cười cười, rồi thúc ngựa phi lên phía trước, để lại Lâm Mẫn Thận sững sờ đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng nàng đến xuất thần. A Mạch phi ngựa chạy không xa, lại thấy Đường Thiệu Nghĩa ngồi trên ngựa chờ ở phía trước, A Mạch hai chân kẹp bụng ngựa, kêu lên: “Đại ca!”
Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười nhìn A Mạch, gật gật đầu.
A Mạch ngạc nhiên nói: “Đại ca không ở bên cạnh đại tướng quân sao?”
Đường Thiệu Nghĩa quay đầu ngựa cùng đi song song với A Mạch, thản nhiên đáp: “Đại tướng quân đã có Trương phó tướng rồi, không cần ta phải đi cùng.”
A Mạch hôm nay cũng đã nhìn thấy thái độ của Vệ Hưng đối với Đường Thiệu Nghĩa, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đại ca lần này lập công lớn, tất cả tướng sĩ trong quân đều tin phục, đại tướng quân e là đối với đại ca cảm thấy bất an, cho nên mới…”
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, ngắt lời A Mạch nói: “Sống lâu mới biết lòng người(1)!”
A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa nói thế cũng cười, nói: “Đại ca có thể nghĩ như thế là tốt rồi!”
Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch một cái, lại nhanh chóng đưa mắt đi, quay đầu nhìn về nơi khác.
A Mạch gọi anh ta mấy tiếng mà vẫn không thấy anh ta phản ứng gì, trong lòng kinh ngạc, theo ánh mắt anh ta nhìn qua, thấy cũng không có vật gì đặc biệt, lập tức hỏi: “Đại ca, huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới quay lại, cười cười, hỏi A Mạch: “Ngươi lần này đi Thịnh Đô, thấy nơi đó thế nào?”
A Mạch trả lời vô cùng rõ ràng: “Không thích.”
Đường Thiệu Nghĩa ngạc nhiên hỏi: “Không thích? Thịnh Đô chẳng phải là nơi phồn hoa đô hội sao? Ngoại thành lại có Thúy Sơn, Thanh Hồ, là nơi quần tụ những cảnh đẹp thanh tú của nước ta mà.”
A Mạch nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Thịnh Đô quả thật là chốn phồn hoa, phong cảnh của Thúy Sơn, Thanh Hồ đúng là rất đẹp, nhưng sao có thể sánh bằng sự hùng vĩ kỳ bí trong núi Ô Lan của chúng ta!”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu nói: “Đúng vậy, những nơi giàu sang phú quý không phù hợp với những người lính như chúng ta.”
A Mạch cười cười, đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi lần này đánh lén đại doanh lương thảo của thát tử, thiêu sạch lương thảo của Chu Chí Nhẫn, có phải là lại muốn dụ thát tử đến đánh quân Giang Bắc chúng ta nữa không?”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, rồi đáp: “Đây là nguyên nhân thứ nhất.”
“Thứ nhất?” A Mạch hỏi.
“Không sai, ngoại trừ chuyện muốn dụ thát tử quay lại Ô Lan, đốt lương thảo của Chu Chí Nhẫn cũng là muốn giải vây cho thành Thái Hưng, không có lương thảo, đại quân của Chu Chí Nhẫn tất không thể vây thành Thái Hưng lâu được.”
A Mạch cẩn thận cân nhắc, rồi nói: “Nhưng thát tử chỉ truy đuổi đại ca đến Bổng Chùy Câu, mà không tiến vào Ô Lan, hơn nữa… lần này khi thuyền đi ngang qua thành Thái Hưng, thủy quân của Chu Chí Nhẫn vẫn thao luyện như bình thường, tựa hồ như không hề bị ảnh hưởng.”
“Lần này thát tử không dễ bị ta chọc giận, hiển nhiên là có âm mưu khác, hiện nay chúng ta cũng chỉ có thể dự kiến trước tiên cơ để hành động. Nhưng…” Đường Thiệu Nghĩa bỗng trở nên trầm mặc, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Trước khi ra trận đại quân lại thay soái, không biết còn có những thay đổi gì.”
A Mạch mím môi, đột nhiên nói: “Ta ở Thịnh Đô đã gặp Thường Ngọc Thanh.”
——————————-
Chú thích:
1- Sống lâu mới biết lòng người: nguyên văn “Nhật cửu tự kiến nhân tâm”
“Ầm” một tiếng, A Mạch bị Lâm Mẫn Thận xô phải, ngã gục xuống mặt sàn. Nàng đau đến nỗi trong cổ họng bật ra một tiếng “hự”, xương cốt cả người như vỡ nát, ngay cả nói cũng không thể thốt nên lời.
“Mạch tướng quân!”
“Lâm tham quân!”
Chung quanh có người kêu lên sợ hãi, mọi người lúc này mới từ trong khiếp sợ mà bừng tỉnh lại, vội vàng cầm kiếm tiến lên chắn phía trước. Trương phó tướng cúi xuống vội hỏi: “Lâm tham quân, Mạch tướng quân, các ngươi có sao không?”
A Mạch còn chưa trả lời, bỗng nghe thấy trên mạn thuyền có người kêu lên: “Thát tử trúng tên rồi! Đại tướng quân đã bắn trúng Thường Ngọc Thanh!”
Trương phó tướng lập tức không hỏi han A Mạch tiếp nữa, vội vàng đứng dậy nhìn ra giữa sông, quả nhiên thấy trong trận mưa tên, chiến thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh lùi rất nhanh về phía Giang Bắc, binh lính trên thuyền dùng thuẫn chắn ở đầu thuyền, Thường Ngọc Thanh vốn đứng ở mũi thuyền nay đã không còn thấy thân ảnh.
Tướng sĩ trên vọng lâu hoan hô ầm ĩ, Trương phó tướng cực kỳ hưng phấn mà quay người lại, đang muốn nói một hai câu cùng A Mạch, lại không thấy bóng dáng A Mạch đâu, cúi đầu xuống thì thấy A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận vẫn còn nằm trên sàn thuyền, anh ta lúc này mới nhớ ra hai người còn chưa biết sống chết thế nào, vội vàng tìm vết máu, kêu lên: “Các ngươi ai bị thương? Bị thương ở chỗ nào?”
Lâm Mẫn Thận nhắm chặt hai mắt, miệng vẫn kêu “A a” thảm thiết.
A Mạch nhịn đau, quay đầu nhìn Lâm Mẫn Thận, lạnh giọng hỏi: “Lâm tham quân có thể đứng dậy được không?”
Lâm Mẫn Thận lúc này mới mở mắt ra, bắt đầu cử động thân thể, liếc mắt một cái nhìn A Mạch đang bị mình nằm đè lên, run rẩy trong cổ họng hỏi: “Mạch tướng quân, ta không muốn chết?”
A Mạch cười nhạo một tiếng không buồn tiếp lời, chỉ dùng sức cử động thân thể, hất Lâm Mẫn Thận đang nằm trên lưng xuống, rồi nhặt mũi tên gắn lông vũ lên, mũi tên đó nào đã chạm đến người của Lâm Mẫn Thận, lúc này mới yên lặng đứng dậy.
Trương phó tướng trước thì giật mình sau bật cười, thấy A Mạch đứng dậy khó khăn, liền đưa tay kéo nàng, ha ha cười nói: “Vận khí của tiểu tử ngươi đúng là quá tốt, nếu không phải bị Lâm tham quân va phải, ngươi kiểu gì cũng bị mũi tên của Thường Ngọc Thanh xuyên qua tim!”
A Mạch nghe vậy thì tựa tiếu phi tiếu, cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, mảnh giáp bảo vệ ngực đã bị lõm một vết rất sâu, mũi tên gắn lông vụ kia trúng phải tấm giáp này, nếu Lâm Mẫn Thận va vào nàng sớm hơn một lát, thì quả thật nàng đã bị nó bắn xuyên qua tim.
Lâm Mẫn Thận cũng lồm cồm đứng dậy, Trương phó tướng tiện tay vỗ mạnh vào vai anh ta một cái, giữ cho anh ta khỏi lảo đảo, vừa cười vừa trêu: “Lâm tham quân vất vả rồi, trở về nên bắt Mạch tướng quân mời ngươi một bữa ra trò, nếu không có ngươi, anh ta hôm nay chắc là xong rồi! Bất quá ngươi cứu người thì cứu người, đường đường là một nam tử hán, ngươi kêu la thảm thiết cái gì? Làm huynh đệ chúng ta sợ tới mức tưởng rằng mũi tên kia bắn trúng ngươi rồi chứ.”
Lâm Mẫn Thận cười gượng hai tiếng, đáp: “Thấy mũi tên bắn thẳng vào Mạch tướng quân, nên ta nhất thời có chút vội vã, khiến cho Trương tướng quân chê cười!”
Mọi người nghe xong đều bật cười, Lâm Mẫn Thận cũng là không thấy phiền, chỉ nhìn trộm A Mạch.
A Mạch lần này lại không trốn tránh, cân nhắc cẩn thận một chút, trên mặt mang theo ý cười, ôm quyền tạ ơn Lâm Mẫn Thận: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lâm tham quân!”
Thấy A Mạch sảng khoái như thế, Lâm Mẫn Thận nghệt cả mặt, hơi thở dường như nghẹn lại, chỉ ngây ngô cười nói với A Mạch: “Chỉ là đúng lúc thôi, là đúng lúc thôi!”
Bên kia, Vệ Hưng đã thu cung lại, đang bị mọi người vây quanh, nhìn thấy Lâm Mẫn Thận vẫn còn sống, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới quay lại thân thiết hỏi A Mạch: “Có bị thương không?”
A Mạch vội vàng khom người đáp: “Mạt tướng không sao, đa tạ đại tướng quân quan tâm.”
Vệ Hưng lại nhìn về phía Lâm Mẫn Thận, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận đã hắc hắc cười hai tiếng, đĩnh đạc nói: “Không việc gì, không việc gì, chỉ bị ngã thôi.”
Thấy Lâm Mẫn Thận lỗ mãng như thế, Vệ Hưng tuy có ý muốn giáo huấn anh ta vài câu, nhưng lại khó nói trước mặt mọi người, nên chỉ thản nhiên gật gật đầu, nói: “Về sau ngàn vạn lần không được làm như vậy!”
Liễu Thành, thống lĩnh thuỷ quân Phụ Bình từ mạn dưới vội vã chạy lên, đến trước mặt Vệ Hưng bẩm báo: “Thuyền xích mã của thát tử đã lui về hướng Giang Bắc, quân ta có truy kích hay không, thỉnh đại tướng quân cho chỉ thị.”
Vệ Hưng biết mình đang trên đường đi nhậm chức, lại không thạo thuỷ quân, lần này đuổi theo nếu toàn thắng thì tốt, song vạn nhất nếu trúng gian kế của thát tử, sợ là được không bằng mất. Anh ta cẩn thận cân nhắc một lát, rồi trầm giọng nói: “Thường Ngọc Thanh trúng tên sinh tử khó liệu, cũng chỉ còn lại mấy chiến thuyền xích mã mà thôi, không cần đuổi theo, tiếp tục đi.”
Trong lòng Liễu Thành kỳ thật sớm đã có tính toán, đến xin chỉ thị của Vệ Hưng chẳng qua là tôn trọng thân phận đại tướng quân của anh ta, thấy Vệ Hưng nói như thế chẳng khác gì gãi đúng chỗ ngứa, liền lĩnh mệnh đi xuống phân phó cấp dưới tăng nhanh tốc độ, mau chóng thoát ly khỏi phạm vi khống chế của thuỷ quân Bắc Mạc.
Hạm đội một đường đi ngược lại chiều nước chảy, đường thủy qua thành Thái Hưng tuy hơi khó đi, nhưng không cần tiếp tục phải lo lắng thuỷ quân Bắc Mạc quấy rầy nữa, tốc độ vì thế còn nhanh hơn trước. Kể từ đó, việc đi lại của mọi người giữa các thuyền cũng trở nên bất tiện, Vệ Hưng liền miễn cho buổi họp vào mỗi sáng sớm, chư tướng đều mừng thầm, chỉ có Lâm Mẫn Thận là không cam tâm, mấy lần muốn sang thuyền tìm A Mạch, thì đều bị Vệ Hưng giáo huấn.
Ngày hai mươi bảy tháng mười, thuyền tới Nghi Thủy, tả phó tướng quân Giang Bắc, kỵ lang tướng quân Đường Thiệu Nghĩa dẫn năm ngàn kỵ binh sớm chờ ở đây đã lâu. Liễu Thành hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ, mang theo hạm đội chào từ biệt đại tướng quân Vệ Hưng mà đi. Đường Thiệu Nghĩa nghênh đón Vệ Hưng lên bờ, chờ đến khi Đường Thiệu Nghĩa bái lễ xong, Vệ Hưng mới đưa tay làm bộ đỡ dậy, ôn hoà nói: “Đường tướng quân vất vả rồi.”
Đường Thiệu Nghĩa mặc dù mặc trọng giáp, nhưng động tác lại vẫn nhanh nhẹn như thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Đây là chức trách của ty chức, không dám nói là vất vả.”
Vệ Hưng cười cười không nói, chư tướng thấy tình hình như vậy, biết Vệ Hưng cố ý, cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ yên lặng đứng sau lưng Vệ Hưng. Nhưng Trương phó tướng lại là một người thô lỗ, không có nhiều tâm tư, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa chỉ cảm thấy thân thiết, không đợi Vệ Hưng nói gì liền đi tới trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, hai tay nắm chặt bả vai Đường Thiệu Nghĩa, lớn tiếng cười nói: “Tướng quân được lắm! Một mồi lửa thiêu rụi lương thảo của thát tử, thật khiến cho huynh đệ chúng ta thỏa chí.”
Đường Thiệu Nghĩa chỉ cười cười, tầm mắt lướt qua vai Trương phó tướng quét về phía sau anh ta, dừng lại một chút trên người A Mạch, ý cười trên mặt càng đậm. A Mạch gặp lại Đường Thiệu Nghĩa trong lòng cũng vui mừng, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa cũng mang theo ý cười. Tinh thần Đường Thiệu Nghĩa chợt hốt hoảng, không dám nhìn lâu vào nụ cười của A Mạch, dấu dấu diếm diếm đưa mắt đi nơi khác, xoay người mời đại tướng quân Vệ Hưng lên ngựa.
Thân vệ dắt ngựa đến, Vệ Hưng lên ngựa, theo Đường Thiệu Nghĩa tiến vào địa phận của dãy núi Ô Lan. A Mạch ở phía sau cũng xoay người lên ngựa, chưa đi được bao xa, Lâm Mẫn Thận đã thúc ngựa chạy đến, thừa dịp bốn phía không có người chú ý, hắc hắc cười nói: “Mấy ngày không gặp Mạch tướng quân, thực nhớ vô cùng!”
A Mạch không tiếp lời, chỉ nhếch môi cười nhạt cho xong việc.
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch không lộ vẻ bực bội, lá gan càng lớn, lại đưa tay kéo lấy dây cương trong tay A Mạch, thấp giọng nói: “Hảo huynh đệ, ngươi cười với ta một cái nào!”
A Mạch vô cùng tức giận, song trên mặt cũng không để lộ điều gì, chỉ giật lại dây cương từ trong tay Lâm Mẫn Thận, hỏi anh ta: “Lâm tham quân đã từng đến núi Ô Lan chưa?”
Ánh mắt Lâm Mẫn Thận vẫn dán vào khuôn mặt của A Mạch, lắc đầu nói: “Chưa từng.”
A Mạch thản nhiên nở nụ cười, cố ý cho ngựa đi cách xa mọi người, đưa mắt nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp phía trước, rồi quay đầu nói chuyện phiếm với Lâm Mẫn Thận: “Mọi người đều nói cảnh núi sông ngoại thành Thịnh Đô nổi danh khắp thiên hạ, lại không biết rằng sâu trong dãy Ô Lan ở vùng Giang Bắc này khắp nơi đều có cảnh đẹp, lần này tham quân đến đây, nhất định phải đi thăm thú thưởng ngoạn mới được.”
Lâm Mẫn Thận vội vàng gật đầu: “Đi, tất nhiên là đi rồi! Nhưng không có người làm bạn, thưởng ngoạn một mình thực chẳng có gì thú vị!”
A Mạch sảng khoái cười nói: “Đợi đại quân hạ trại, tham quân tự cứ đến tìm tại hạ, các khác không dám nói, nhưng đưa tham quân đi xem phong cảnh núi non ở đây tất nhiên ta có thể làm được.”
Lâm Mẫn Thận nghe xong vô cùng mừng rỡ, lập tức hỏi lại: “Lời này là thật sao?”
A Mạch cười nói: “Tất nhiên.”
Nàng nói xong lại liếc nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, miệng khẽ cười cười, rồi thúc ngựa phi lên phía trước, để lại Lâm Mẫn Thận sững sờ đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng nàng đến xuất thần. A Mạch phi ngựa chạy không xa, lại thấy Đường Thiệu Nghĩa ngồi trên ngựa chờ ở phía trước, A Mạch hai chân kẹp bụng ngựa, kêu lên: “Đại ca!”
Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười nhìn A Mạch, gật gật đầu.
A Mạch ngạc nhiên nói: “Đại ca không ở bên cạnh đại tướng quân sao?”
Đường Thiệu Nghĩa quay đầu ngựa cùng đi song song với A Mạch, thản nhiên đáp: “Đại tướng quân đã có Trương phó tướng rồi, không cần ta phải đi cùng.”
A Mạch hôm nay cũng đã nhìn thấy thái độ của Vệ Hưng đối với Đường Thiệu Nghĩa, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đại ca lần này lập công lớn, tất cả tướng sĩ trong quân đều tin phục, đại tướng quân e là đối với đại ca cảm thấy bất an, cho nên mới…”
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, ngắt lời A Mạch nói: “Sống lâu mới biết lòng người(1)!”
A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa nói thế cũng cười, nói: “Đại ca có thể nghĩ như thế là tốt rồi!”
Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch một cái, lại nhanh chóng đưa mắt đi, quay đầu nhìn về nơi khác.
A Mạch gọi anh ta mấy tiếng mà vẫn không thấy anh ta phản ứng gì, trong lòng kinh ngạc, theo ánh mắt anh ta nhìn qua, thấy cũng không có vật gì đặc biệt, lập tức hỏi: “Đại ca, huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới quay lại, cười cười, hỏi A Mạch: “Ngươi lần này đi Thịnh Đô, thấy nơi đó thế nào?”
A Mạch trả lời vô cùng rõ ràng: “Không thích.”
Đường Thiệu Nghĩa ngạc nhiên hỏi: “Không thích? Thịnh Đô chẳng phải là nơi phồn hoa đô hội sao? Ngoại thành lại có Thúy Sơn, Thanh Hồ, là nơi quần tụ những cảnh đẹp thanh tú của nước ta mà.”
A Mạch nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Thịnh Đô quả thật là chốn phồn hoa, phong cảnh của Thúy Sơn, Thanh Hồ đúng là rất đẹp, nhưng sao có thể sánh bằng sự hùng vĩ kỳ bí trong núi Ô Lan của chúng ta!”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu nói: “Đúng vậy, những nơi giàu sang phú quý không phù hợp với những người lính như chúng ta.”
A Mạch cười cười, đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi lần này đánh lén đại doanh lương thảo của thát tử, thiêu sạch lương thảo của Chu Chí Nhẫn, có phải là lại muốn dụ thát tử đến đánh quân Giang Bắc chúng ta nữa không?”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, rồi đáp: “Đây là nguyên nhân thứ nhất.”
“Thứ nhất?” A Mạch hỏi.
“Không sai, ngoại trừ chuyện muốn dụ thát tử quay lại Ô Lan, đốt lương thảo của Chu Chí Nhẫn cũng là muốn giải vây cho thành Thái Hưng, không có lương thảo, đại quân của Chu Chí Nhẫn tất không thể vây thành Thái Hưng lâu được.”
A Mạch cẩn thận cân nhắc, rồi nói: “Nhưng thát tử chỉ truy đuổi đại ca đến Bổng Chùy Câu, mà không tiến vào Ô Lan, hơn nữa… lần này khi thuyền đi ngang qua thành Thái Hưng, thủy quân của Chu Chí Nhẫn vẫn thao luyện như bình thường, tựa hồ như không hề bị ảnh hưởng.”
“Lần này thát tử không dễ bị ta chọc giận, hiển nhiên là có âm mưu khác, hiện nay chúng ta cũng chỉ có thể dự kiến trước tiên cơ để hành động. Nhưng…” Đường Thiệu Nghĩa bỗng trở nên trầm mặc, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Trước khi ra trận đại quân lại thay soái, không biết còn có những thay đổi gì.”
A Mạch mím môi, đột nhiên nói: “Ta ở Thịnh Đô đã gặp Thường Ngọc Thanh.”
——————————-
Chú thích:
1- Sống lâu mới biết lòng người: nguyên văn “Nhật cửu tự kiến nhân tâm”
Danh sách chương