Phượng Khê vẫn phủ nhận: “Tuyệt chiêu của muội không phải bàn tay, có cơ hội sẽ để huynh xem.”
Nghe vậy, Hình Vu lại thoáng do dự, bởi mỗi người chỉ có một tuyệt chiêu mà thôi.
“Tiểu sư muội, chẳng lẽ Nữu Hỗ Lộc Cầu là ca ca ruột bị thất lạc nhiều năm của muội?”
Phượng Khê: “…”
“Ngũ sư huynh của muội sắp đột phá lên tầng năm Trúc Cơ rồi, huynh thì sao?”
Bên kia lập tức yên tĩnh như gà.
Phượng Khê cau mày.
Tu vi Luyện Khí kỳ quá dễ bại lộ, nếu nàng đột phá lên Trúc Cơ, thì đã chẳng phải lo lắng chuyện này rồi.
Vì thế, nàng phải nhanh chóng đột phá lên Trúc Cơ mới được.
Sau khi đột phá thành công, thân phận giả mà nàng đắp nặn sẽ càng kín kẽ hơn, đảm bảo không ai nhận ra sơ hở.
Mấy ngày sau, Phượng Khê cảm thấy chuyện Nữu Hỗ Lộc Cầu đã lắng xuống, bèn cùng mấy người Giang Tịch quay về Huyền Thiên Tông.
Bốn người tới gặp sư phụ.
Tiêu Bách Đạo hỏi thăm qua loa, rồi cười nói: “Ta nghe nói thành Thiên Thủy xuất hiện một tên biến thái, chuyên tát mặt người ta. Chuyện này có thật không?”
Phượng Khê vươn ngón tay chỉ vào bản thân: “Sư phụ, con chính là tên biến thái kia.”
Tiêu Bách Đạo vỗ bàn cái rầm: “… Ta đã bảo mà, lời đồn không đáng tin! Kẻ nào đồn mà ác mồm ác miệng thế không biết! Chỉ tát có mấy cái, sao lại quy cho người ta cái danh biến thái? Người ta làm vậy là để đối thủ biết xấu hổ mà càng cố gắng hơn, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt kia mà!”
Ba sư huynh đệ Giang Tịch: “…”
Sư phụ, ngài tiêu chuẩn kép vừa thôi.
Trong lòng Tiêu Bách Đạo lại thầm cảm thấy chua xót.
Vì sao tiểu đồ đệ phải dùng tên giả Nữu Hỗ Lộc Cầu, chẳng phải vì sợ ảnh hưởng đến thể diện của ông đấy ư? Bởi làm gì có đệ tử thân truyền nhà ai đi đấu ngầm để kiếm linh thạch cơ chứ?
Tiểu đồ đệ luôn hiểu chuyện đến độ khiến người ta đau lòng!
Nghĩ đến đây, Tiêu Bách Đạo chợt vô thức nhận ra một vấn đề: “Tiểu Khê, ý con là, con liên tục đánh bại mười mấy tuyển thủ Trúc Cơ sơ kỳ. Hơn nữa vẫn luôn sử dụng tuyệt chiêu á?”
Phượng Khê gật đầu đáp: “Sư phụ, con đã nói với ngài rồi mà, con lợi hại lắm.”
Tiêu Bách Đạo có hơi hoảng hốt.
Dù Phượng Khê đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng trong ấn tượng của ông, Phượng Khê vẫn là một tiểu cô nương yếu đuối cần ông bao bọc.
Nhưng hiện thực lại nói với ông rằng, tiểu đồ đệ nhà ông chẳng những không yếu, trái lại còn rất mạnh!
Ngay khi Tiêu Bách Đạo thừ người ra, Phượng Khê đưa cho ông một chiếc nhẫn trữ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sư phụ, bọn con kiếm tổng cộng bốn trăm mười vạn linh thạch, mỗi người giữ lại hai mươi vạn, ba trăm ba mươi vạn còn lại, bọn con biếu ngài.”
“Bọn con còn mua cho ngài hai bộ quần áo nữa. Ngài xem có thích không?”
Dứt lời, Phượng Khê lấy hai bộ quần áo ra, một bộ màu lam, bộ còn lại màu trắng.
Về chuyện nói mua màu hồng trước đó, chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Giọng nói của Tiêu Bách Đạo thoáng run run: “Thích, thích chứ! Các con mua gì, sư phụ cũng sẽ thích.”
Ba người Giang Tịch có hơi xấu hổ.
Một là vì những linh thạch kia đều nhờ Phượng Khê mà có, hai là trước nay họ chưa từng nghĩ đến chuyện mua hoặc mang gì về biếu Tiêu Bách Đạo.
Không phải vì họ không hiếu thuận với sư phụ, mà vì trước nay họ chưa có khái niệm tặng quà sư phụ bao giờ.
Họ chỉ cảm thấy, kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ tông môn là được.
Tiêu Bách Đạo thật lòng khen ngợi các đồ đệ một hồi, nhưng ông không muốn nhận linh thạch.
Phượng Khê hết nũng nịu rồi vờ đáng tương, ông mới chịu nhận, nhưng lại khăng khăng đòi viết giấy nợ.
Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Sư phụ, nếu ngài cứ luôn viết giấy nợ cho con như thế, sau này con sẽ trở thành chủ nợ lớn nhất của Huyền Thiên Tông mất thôi.”
Tiêu Bách Đạo bị nàng chọc cười.
Ông vốn định hỏi kỹ về chuyện tuyệt chiêu, nhưng lại đột nhiên có chuyện cần xử lý, thế nên chỉ đành tạm gác lại.
Rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, Cảnh Viêm đưa ra đề nghị muốn luận bàn với Phượng Khê.
Tất nhiên Phượng Khê gật đầu đồng ý.
Đại sư huynh và Ngũ sư huynh bị nàng ngược đãi nhiều quá, đã học khôn rồi, không chịu luyện tập với nàng nữa. Vả lại nàng đánh họ nhiều rồi cũng chẳng cảm thấy hứng thú nữa, nay có Tứ sư huynh luyện cùng cũng không tệ.
Vì thế, bốn người di chuyển về phía sân viện của Cảnh Viêm.
Cảnh Viêm nói: “Tiểu sư muội, tu vi của ta đã đạt tới tầng sáu Trúc Cơ, muội phải cẩn thận đấy nhé.”
Quân Văn bĩu môi thật dài.
Bây giờ tứ sư huynh dặn dò tiểu sư muội cẩn thận, lát nữa huynh ấy sẽ phải khóc cho xem.
Ban đầu Phượng Khê chỉ phòng thủ, nàng chạy tới chạy lui, chủ yếu là né tránh.
Cảnh Viêm chỉ cảm thấy thân thủ của Phượng Khê quá nhanh, chứ cũng không có cảm giác gì khác.
Nhưng chừng một khắc sau, Phượng Khê bắt đầu phản đòn.
Kiếm pháp của nàng vừa sắc bén vừa quỷ quyệt, trường hợp vốn nghiêng về một phía, nay lại thành ngang sức ngang tài.
Cảnh Viêm giật mình: kiếm pháp của tiểu sư muội sao lạ thế? Nó không hoàn toàn là kiếm pháp của Huyền Thiên Tông.
Huynh ấy cảm thấy nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì không thể nào thắng được, vì thế nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta sắp dùng tuyệt chiêu, muội nhớ cẩn thận nhé.”
Nghe vậy, Hình Vu lại thoáng do dự, bởi mỗi người chỉ có một tuyệt chiêu mà thôi.
“Tiểu sư muội, chẳng lẽ Nữu Hỗ Lộc Cầu là ca ca ruột bị thất lạc nhiều năm của muội?”
Phượng Khê: “…”
“Ngũ sư huynh của muội sắp đột phá lên tầng năm Trúc Cơ rồi, huynh thì sao?”
Bên kia lập tức yên tĩnh như gà.
Phượng Khê cau mày.
Tu vi Luyện Khí kỳ quá dễ bại lộ, nếu nàng đột phá lên Trúc Cơ, thì đã chẳng phải lo lắng chuyện này rồi.
Vì thế, nàng phải nhanh chóng đột phá lên Trúc Cơ mới được.
Sau khi đột phá thành công, thân phận giả mà nàng đắp nặn sẽ càng kín kẽ hơn, đảm bảo không ai nhận ra sơ hở.
Mấy ngày sau, Phượng Khê cảm thấy chuyện Nữu Hỗ Lộc Cầu đã lắng xuống, bèn cùng mấy người Giang Tịch quay về Huyền Thiên Tông.
Bốn người tới gặp sư phụ.
Tiêu Bách Đạo hỏi thăm qua loa, rồi cười nói: “Ta nghe nói thành Thiên Thủy xuất hiện một tên biến thái, chuyên tát mặt người ta. Chuyện này có thật không?”
Phượng Khê vươn ngón tay chỉ vào bản thân: “Sư phụ, con chính là tên biến thái kia.”
Tiêu Bách Đạo vỗ bàn cái rầm: “… Ta đã bảo mà, lời đồn không đáng tin! Kẻ nào đồn mà ác mồm ác miệng thế không biết! Chỉ tát có mấy cái, sao lại quy cho người ta cái danh biến thái? Người ta làm vậy là để đối thủ biết xấu hổ mà càng cố gắng hơn, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt kia mà!”
Ba sư huynh đệ Giang Tịch: “…”
Sư phụ, ngài tiêu chuẩn kép vừa thôi.
Trong lòng Tiêu Bách Đạo lại thầm cảm thấy chua xót.
Vì sao tiểu đồ đệ phải dùng tên giả Nữu Hỗ Lộc Cầu, chẳng phải vì sợ ảnh hưởng đến thể diện của ông đấy ư? Bởi làm gì có đệ tử thân truyền nhà ai đi đấu ngầm để kiếm linh thạch cơ chứ?
Tiểu đồ đệ luôn hiểu chuyện đến độ khiến người ta đau lòng!
Nghĩ đến đây, Tiêu Bách Đạo chợt vô thức nhận ra một vấn đề: “Tiểu Khê, ý con là, con liên tục đánh bại mười mấy tuyển thủ Trúc Cơ sơ kỳ. Hơn nữa vẫn luôn sử dụng tuyệt chiêu á?”
Phượng Khê gật đầu đáp: “Sư phụ, con đã nói với ngài rồi mà, con lợi hại lắm.”
Tiêu Bách Đạo có hơi hoảng hốt.
Dù Phượng Khê đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng trong ấn tượng của ông, Phượng Khê vẫn là một tiểu cô nương yếu đuối cần ông bao bọc.
Nhưng hiện thực lại nói với ông rằng, tiểu đồ đệ nhà ông chẳng những không yếu, trái lại còn rất mạnh!
Ngay khi Tiêu Bách Đạo thừ người ra, Phượng Khê đưa cho ông một chiếc nhẫn trữ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sư phụ, bọn con kiếm tổng cộng bốn trăm mười vạn linh thạch, mỗi người giữ lại hai mươi vạn, ba trăm ba mươi vạn còn lại, bọn con biếu ngài.”
“Bọn con còn mua cho ngài hai bộ quần áo nữa. Ngài xem có thích không?”
Dứt lời, Phượng Khê lấy hai bộ quần áo ra, một bộ màu lam, bộ còn lại màu trắng.
Về chuyện nói mua màu hồng trước đó, chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Giọng nói của Tiêu Bách Đạo thoáng run run: “Thích, thích chứ! Các con mua gì, sư phụ cũng sẽ thích.”
Ba người Giang Tịch có hơi xấu hổ.
Một là vì những linh thạch kia đều nhờ Phượng Khê mà có, hai là trước nay họ chưa từng nghĩ đến chuyện mua hoặc mang gì về biếu Tiêu Bách Đạo.
Không phải vì họ không hiếu thuận với sư phụ, mà vì trước nay họ chưa có khái niệm tặng quà sư phụ bao giờ.
Họ chỉ cảm thấy, kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ tông môn là được.
Tiêu Bách Đạo thật lòng khen ngợi các đồ đệ một hồi, nhưng ông không muốn nhận linh thạch.
Phượng Khê hết nũng nịu rồi vờ đáng tương, ông mới chịu nhận, nhưng lại khăng khăng đòi viết giấy nợ.
Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Sư phụ, nếu ngài cứ luôn viết giấy nợ cho con như thế, sau này con sẽ trở thành chủ nợ lớn nhất của Huyền Thiên Tông mất thôi.”
Tiêu Bách Đạo bị nàng chọc cười.
Ông vốn định hỏi kỹ về chuyện tuyệt chiêu, nhưng lại đột nhiên có chuyện cần xử lý, thế nên chỉ đành tạm gác lại.
Rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, Cảnh Viêm đưa ra đề nghị muốn luận bàn với Phượng Khê.
Tất nhiên Phượng Khê gật đầu đồng ý.
Đại sư huynh và Ngũ sư huynh bị nàng ngược đãi nhiều quá, đã học khôn rồi, không chịu luyện tập với nàng nữa. Vả lại nàng đánh họ nhiều rồi cũng chẳng cảm thấy hứng thú nữa, nay có Tứ sư huynh luyện cùng cũng không tệ.
Vì thế, bốn người di chuyển về phía sân viện của Cảnh Viêm.
Cảnh Viêm nói: “Tiểu sư muội, tu vi của ta đã đạt tới tầng sáu Trúc Cơ, muội phải cẩn thận đấy nhé.”
Quân Văn bĩu môi thật dài.
Bây giờ tứ sư huynh dặn dò tiểu sư muội cẩn thận, lát nữa huynh ấy sẽ phải khóc cho xem.
Ban đầu Phượng Khê chỉ phòng thủ, nàng chạy tới chạy lui, chủ yếu là né tránh.
Cảnh Viêm chỉ cảm thấy thân thủ của Phượng Khê quá nhanh, chứ cũng không có cảm giác gì khác.
Nhưng chừng một khắc sau, Phượng Khê bắt đầu phản đòn.
Kiếm pháp của nàng vừa sắc bén vừa quỷ quyệt, trường hợp vốn nghiêng về một phía, nay lại thành ngang sức ngang tài.
Cảnh Viêm giật mình: kiếm pháp của tiểu sư muội sao lạ thế? Nó không hoàn toàn là kiếm pháp của Huyền Thiên Tông.
Huynh ấy cảm thấy nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì không thể nào thắng được, vì thế nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta sắp dùng tuyệt chiêu, muội nhớ cẩn thận nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương