Tuyệt chiêu của Cảnh Viêm là lửa, ngọn lửa hừng hực lao thẳng về phía Phượng Khê.

Phượng Khê tung bàn tay ra, bắt đầu… quạt quạt thổi bùng ngọn lửa.

Tu vi của Cảnh Viêm cao hơn đám tán tu kia tận ba bậc nhỏ, hơn nữa nền tảng của huynh ấy cũng khá vững chắc, bàn tay nhỏ của Phượng Khê không thể ngăn cản ngọn lửa của huynh ấy, nàng bị ép lùi về phía sau.

Đấy là kết quả khi Cảnh Viêm đã thu lực lại rồi đấy.

Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng lên.

Tứ sư huynh quả là bạn luyện tốt!

Nàng bắt đầu tung hết bàn tay này đến bàn tay khác, tung hết trái đến phải, hết trên đến dưới, nhìn từ xa giống hệt Quan Âm nghìn tay!

Cảnh Viêm nhìn mà trợn mắt, há hốc mồm.

Tuy huynh ấy biết, mỗi trận tỷ thí ở đài luận võ, Phượng Khê đều sẽ tung một bàn tay. Nhưng huynh ấy không ngờ rằng nàng có thể tung ra liên tục như thế.

Chẳng qua, hành động của nàng đã kích thích ý chí chiến đấu của huynh ấy, vì thế huynh ấy không thu lực lại nữa.

Điều này khiến Phượng Khê suýt thì không chống đỡ nổi.

Vì thế, nàng hét lên: “Tứ sư huynh, muội sắp tung tuyệt chiêu chân chính rồi, huynh cẩn thận nhé.”

Nàng vừa dứt lời, Cảnh Viêm đã nhìn thấy một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.

Hả? Cái quái gì thế này? Sao tuyệt chiêu lại là chữ?

Khi huynh ấy sững người, chữ “quỳ” chợt biến thành mười ba nét, đồng loạt xông thẳng về phía huynh ấy.

Cảnh Viêm càng đờ đẫn hơn.

Ối chao, tuyệt chiêu còn có thể biến hóa ư?

Chẳng qua, động tác của huynh ấy cũng rất nhanh nhẹn, thành công né tránh mười ba nét của chữ “quỳ”.

Sau đó, huynh ấy thấy Phượng Khê lại tung thêm một chữ “quỳ” nữa.

Cảnh Viêm: “…”

Dường như huynh ấy có hơi hiểu được vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của Ngũ sư đệ rồi.

Cũng hiểu dáng vẻ muốn nói lại thôi và ánh mắt đồng tình của đại sư huynh.

Tiểu sư muội, thật sự quá đáng sợ.

Tiếp theo đó, Phượng Khê liên tục thả năm chữ “quỳ” liền. Nếu không phải đây là buổi tỷ thí đầu tiên, sợ làm hăng quá sẽ dọa bạn luyện chạy mất, nàng đã tung thêm một loạt chữ “quỳ” nữa rồi.

Toàn thân Cảnh Viêm ướt đẫm mồ hôi, đôi chân thoáng run rẩy.

Không phải vì sợ, mà vì mệt.

Để né tránh các nét của chữ “quỳ”, huynh ấy đã dốc toàn bộ khả năng tiềm ẩn của bản thân.

Quân Văn bĩu môi: “Lão tứ, huynh kém quá đi. Bây giờ đệ đã có thể né mười chữ “quỳ” liên tiếp rồi đó, huynh phải cố gắng thêm mới được.”

Cảnh Viêm: “…”

Phượng Khê lau mồ hôi trên trán: “Tứ sư huynh, hôm nay đánh sảng khoái thật đấy. Ngày mai muội sẽ lại tới, ngày kia cũng tới, ngày nào cũng tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Viêm lập tức bị thay thế bởi vẻ đờ đẫn.

Hôm nay, mới có xíu thế này, huynh ấy đã suýt quỳ xuống, thế ngày mai thì sao?

Đêm nay huynh ấy sẽ không ngủ!

Phải tu luyện!

Ngay cả tên phế vật Quân Văn còn có thể né tránh mười chữ “quỳ” liên tiếp, thì huynh ấy ít nhất cũng phải né tránh được mười lăm chữ.

Giang Tịch đứng cạnh quan sát hết thảy, huynh ấy nghĩ thầm: đoán chừng lão tứ sẽ chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ ngợi linh tinh nữa, chỉ vắt óc nghĩ làm sao để giữ được tôn nghiêm của sư huynh thôi.

Tiểu sư muội quả là liều thuốc trị bách bệnh.

Mấy ngày sau đó, trừ tự mình tu luyện, Phượng Khê còn tới “rủ” Cảnh Viêm luyện cùng.

Cảnh Viêm cũng liều mình bồi tiểu sư muội cơ.

Huynh ấy đã hạn chế tối đa thời gian ngủ.

Ngày nào cũng vác đôi mắt thâm quầng đi luyện tập với Phượng Khê.

Tất nhiên Phượng Khê sẽ không thật sự ép huynh ấy quỳ xuống, nếu không chắc chắn huynh ấy sẽ lại càng nghĩ quẩn cho xem.

Vì thế, mỗi lần tỷ thí, nàng đều giữ đúng chừng mực, đủ để huynh ấy có cảm giác nguy cơ, chứ không để huynh ấy quỳ xuống.

Hôm nay, Cảnh Viêm chờ mãi mà Phượng Khê vẫn chưa tới, trong lòng huynh ấy có hơi bất an.

Đừng bảo tiểu sư muội đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé?

Huynh ấy vội vã tới gõ cửa viện của Phượng Khê: “Tiểu sư muội, tiểu sư muội.”

Gõ một hồi lâu, mà vẫn chẳng thấy ai đáp lại.

Huynh ấy chẳng còn nghĩ được gì khác, chỉ biết sốt sắng đá văng cửa viện, chạy vọt vào trong.

Và rồi… huynh ấy nhìn thấy Phượng Khê thất khiếu đổ m.á.u, nằm thẳng cẳng giữa phòng.

Sắc mặt Cảnh Viêm lập tức tái xanh.

Huynh ấy run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở của nàng.

Khi cảm nhận được hơi thở của Phượng Khê, cơn đau trong lòng mới thoáng dịu lại.

Huynh ấy vội vàng truyền tin báo cho Tiêu Bách Đạo, Giang Tịch và Quân Văn.

Quân Văn là người trả lời nhanh nhất: “Tiểu sư muội khỏe như vâm ấy, chảy chút m.á.u sẽ chẳng sao đâu.”

Tiếp theo đó là Giang Tịch: “Tứ sư đệ, tiểu sư muội thường xuyên bị thế này. Đệ không cần lo lắng, lát nữa muội ấy sẽ tự tỉnh thôi.”

Cuối cùng là Tiêu Bách Đạo: “Tiểu tứ, con lau mặt giúp Tiểu Khê đi, tránh cho m.á.u chảy làm bẩn quần áo và chăn đệm.”

Cảnh Viêm: “…”

Cảnh Viêm có hơi nghi ngờ nhân sinh.

Không phải bình thường mấy người họ đều coi tiểu sư muội là bảo bối đấy ư?

Sao bây giờ nàng thất khiếu đổ m.á.u, họ lại… dửng dưng như thế?

Rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức chôn vùi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện