Nói đến đây, Quân Văn chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, tiểu sư muội, tuyệt chiêu của muội là chữ “quỳ” kia mà? Sao lại biến thành bàn tay rồi?”

Phượng Khê cười khà khà, đáp: “Muội sợ bại lộ thân phận, nên tách đôi chữ “quỳ” ra, lấy mỗi chữ “túc” thôi. Muội vốn định biến chữ “túc” thành hình bàn chân cơ, chẳng biết sai sót nhầm nhọt thế nào, lại biến thành hình bàn tay.”

“Mà cũng chẳng sao, tay chân gì cũng được.”

“Ngũ sư huynh, hay huynh cũng thử đi. Tách chuôi kiếm và lưỡi kiếm của huynh ra, biến chuôi kiếm thành que cời lửa, thấy ai chướng mắt thì giơ que cời lửa lên đập cho một trận…”

Quân Văn: Ta còn tiếc mạng lắm!

Mạnh mẽ thay đổi tuyệt chiêu, tiểu sư muội không sợ khiến thức hải nổ tung mà c.h.ế.t ư? Giang Tịch cũng nghĩ mà sợ. Thế là huynh ấy lại bắt đầu “lên lớp” Phượng Khê, dặn dò nàng từ nay làm gì cũng phải suy xét kỹ càng, không được lỗ mãng như thế, tránh gặp nguy hiểm.

Nghe Giang Tịch giảng đạo lý, Phượng Khê chợt hiểu nguyên nhân Tiêu Bách Đạo nhận Giang Tịch làm đại đệ tử.

Bởi huynh ấy có tiềm năng làm Đường Tăng.

Lời lải nhải của huynh ấy giống hệt lời niệm chú Khẩn Cô Nhi, khiến nàng đau đầu không thôi.

May mà Cảnh Viêm cất tiếng cắt ngang “tiết học” của Giang Tịch: “Tiểu sư muội, đợi quay về tông môn, hai ta luận bàn chút nhé!”

Ban nãy, nghe mọi người nói mà huynh ấy chẳng hiểu gì. Cái gì mà chữ “quỳ”, rồi thì bàn chân, bàn tay, lộn xộn hết cả.

Chẳng qua, huynh ấy có thể chắc chắn rằng: tiểu sư muội không yếu đuối như huynh ấy tưởng, có lẽ nàng rất mạnh.

Nghe thấy lời mời của Cảnh Viêm, Quân Văn bật cười thành tiếng.

Giang Tịch thì tỏ rõ vẻ đồng tình.

Tiểu sư muội đang buồn bực vì không có ai luyện tập cùng, giờ có con dê tự dâng tới tận cửa là tứ sư đệ, chẳng khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh.

Vẻ mặt Cảnh Viêm ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng huynh ấy cũng không quá để bụng. Chỉ là một trận luận bàn thôi mà, có gì đáng sợ đâu?

Lúc này, Quân Văn lại nhớ ra một chuyện: “Tiểu sư muội, sao muội lại biết kiếm pháp của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông?”

Phượng Khê ngáp dài, đáp: “Muội nhìn qua một lần là học được ấy mà? Có gì khó đâu!”

Quân Văn: “… Muội đi ngủ đi!”

Câu chuyện này không thể tiếp tục được nữa.

Đúng là Phượng Khê vừa mệt vừa buồn ngủ thật. Lúc trước khi còn đứng trên võ đài, do quá hưng phấn nên nàng không cảm thấy mệt, nhưng bây giờ khi cảm xúc hưng phấn rút đi, nàng lại ngáp hết cái này đến cái khác.

Sau khi quay về phòng, nàng sai quả cầu đen và chim béo canh gác, còn bản thân thì nhanh chóng thiếp đi.

Quả cầu đen kiêu ngạo nói: “Thấy chưa? Ta mới là linh sủng được chủ nhân thương yêu nhất. Ngươi không có cửa so với ta đâu. Nếu không, sao chủ nhân không đặt tên là Nữu Hỗ Lộc Điểu cơ chứ?”

Chim béo vờ không nghe thấy.

Nó không thèm chấp nhặt với kẻ ngu.

Quả cầu đen chỉ là linh sủng, còn nó là khuê nữ của mẫu thân kia mà. Tính ra, nó còn là tiểu chủ nhân của quả cầu đen nữa kìa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả cầu đen khoe khoang một hồi lâu, sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì, nó chợt im lặng.

Thậm chí chim béo còn cảm nhận được chút cảm xúc bi thương từ người nó.

Chim béo thầm nghĩ: kẻ ngu ngốc này bị làm sao thế?

---

Quả cầu đen và chim béo vốn tưởng Phượng Khê sẽ ngủ rất lâu, chẳng ngờ nàng chỉ ngủ hai canh giờ rồi thức dậy tu luyện.

Kẻ yếu không có tư cách lười biếng.

Dù có ngược gió, thì cũng phải liều mạng chạy thật nhanh.

Nàng phải cố gắng gấp bội, mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Quả cầu đen và chim béo vốn định nằm hưởng thụ vài hôm, giờ bị sự chăm chỉ của nàng ảnh hưởng, cũng bắt đầu tu luyện theo.

Giang Tịch và Quân Văn ở phòng bên thấy tiểu sư muội nhà mình cố gắng như thế, cũng không dám lười biếng.

Cảnh Viêm: “…”

Trước kia huynh ấy là người chăm chỉ nhất trong đám sư huynh đệ, ấy thế mà giờ đây lại biến thành kẻ lười biếng nhất.

Không được, huynh ấy cũng phải đả tọa tu luyện thôi.

Hừ!

Chỉ cần không c.h.ế.t, huynh ấy nhất định phải tu luyện.

----

Trong lúc họ chăm chỉ tu luyện, cái tên Nữu Hỗ Lộc Cầu nhanh chóng truyền khắp Bắc Vực.

“Ngươi nghe nói gì chưa? Trong nhóm tán tu có một thiên tài! Tu vi mới chỉ đạt Luyện Khí đại viên mãn, mà đã khiến một đám Trúc Cơ sơ kỳ thua sấp mặt! Mà đám Trúc Cơ sơ kỳ kia còn luân phiên lên khiêu chiến đấy nhé!”

“Ta nghe nói từ lâu rồi! Ta còn nghe nói Nữu Hỗ Lộc Cầu kia có sở thích tát mặt người ta nữa cơ!”

“Đâu chỉ vậy, nghe nói “hắn” còn thích tháo khớp cằm người ta nữa!”

“Tuy có chút biến thái, nhưng nghe nói nhân phẩm không tệ, trận tỷ thí nào cũng nương tay với đối thủ.”

“...”

Khi tin tức truyền tới Ngự Thú Môn, Hình Vu lập tức liên lạc với Phượng Khê, hỏi thẳng: “Tiểu sư muội, tên Nữu Hỗ Lộc Cầu kia là muội đúng không?”

Phượng Khê: “… Không phải!”

Nàng đã giấu kỹ như vậy, sao gã vẫn đoán được?

“Tiểu sư muội, muội đừng giấu nữa, chắc chắn là muội. Chỉ muội mới có thể đại sát tứ phương khi tu vi mới đạt Luyện Khí kỳ như thế.”

“Vả lại, dưới nền trời này, làm gì có ai biến thái hơn muội.”

“Muội yên tâm, ta sẽ không kể với người khác đâu, ai bảo chúng ta là sư huynh muội ruột làm gì. Chẳng qua, nếu lần sau còn dịp nào thú vị như vậy, muội nhớ phải rủ ta theo đấy nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện