Phượng Khê chắp tay nói với người xem phía dưới: “Các vị, đoán chừng sau trận đấu hôm nay, có khá nhiều người có ấn tượng xấu về ta. Dẫu sao đánh người không đánh mặt kia mà. Nhưng ta lại chuyên vả thẳng mặt, có hơi thất đức!”
Mọi người: coi như ngươi tự hiểu lấy mình!
“Nhưng ta muốn nói với mọi người rằng: ta cố ý đó!”
Mọi người: “…”
Nếu không phải mọi người tuân thủ quy định của đài luận võ, thì chắc chắn Phượng Khê đã bị rau cải thối và trứng thối chôn sống rồi.
Họ từng gặp rất nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo đến mức này.
Đợi tiếng mắng phía dưới nhỏ dần, Phượng Khê mới cười lạnh, nói: “Nếu ta không tát vào mặt các ngươi, mà c.hặt tay, c.hặt chân các ngươi, hoặc đánh vỡ đan điền các ngươi, liệu các ngươi còn có thể đứng đây mà hào hứng mắng chửi ta như thế này không?”
“Ta chỉ chọn cách khiến các ngươi phải chịu ít tổn thương nhất mà thôi. Các ngươi không cảm kích ta, trái lại còn căm hận ta. Đúng là vô lý!”
“Có lẽ sẽ có người nói, thể diện quan trọng hơn mọi thứ. Vậy ta hỏi các ngươi, nếu ta không phải Nhân tộc, mà là Ma tộc, thì các ngươi cảm thấy bị ta tát tốt hơn, hay bị ta vặn gãy cổ sẽ tốt hơn?”
“Chắc chắn sẽ chẳng ai chọn vế sau đâu nhỉ? Bởi so với tính mạng, thể diện chẳng là cái đếch gì cả.”
“Muốn thể diện thì xông lên đây, tự tay nhặt thể diện của mình lên. Nữu Hỗ Lộc Cầu ta sẽ luôn phụng bồi.”
Dứt lời, Phượng Khê tiêu sái nhảy xuống khỏi võ đài.
Mọi người không nhịn được mà bàn tán sôi nổi: “Ngẫm kỹ lại thì lời Cầu gì đó nói cũng không sai. Những trận đấu trước đó, có trận nào mà không thấy m.á.u đâu? Cụt tay què chân đều là chuyện nhỏ, thậm chí còn có người mất mạng nữa kìa.”
“Cái tên Cầu Cầu này chỉ tát vài cái, chứ chẳng khiến ai bị thương nặng cả, đúng là “hắn” đã nương tay rồi.”
“Đúng vậy, ta cảm thấy lời “hắn” nói rất có lý. So với tính mạng, thể diện chẳng là cái đếch gì cả. Muốn trách thì phải trách bản thân không đủ năng lực.”
“Nói vậy, tên Cầu gì đó cũng không đáng hận đến thế. Ít nhất “hắn” không phải người có tâm tư ác độc.”
“...”
Giang Tịch và Quân Văn chẳng có tâm trạng đâu mà nghe mấy lời bàn tán này. Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng hội họp với Phượng Khê, rồi kéo nàng rời khỏi đây.
Phượng Khê đi vào hậu trường, sau khi nhận được tiền thưởng, nàng cởi áo đưa cho tiểu nhị.
Phượng Khê vừa rời đi, chấp sự của đài luyện võ đã tìm tới lấy chiếc áo đen kia, muốn lần theo mùi linh khí trên áo để bám theo nàng.
Nhưng... trên áo chỉ toàn mùi bánh bao thịt.
Chấp sự: “…”
Thế này còn lần theo thế nào được nữa!
Phượng Khê đã sớm đoán được chuyện có người chơi xấu, nên khi rời khỏi võ đài, nàng đã nhét mấy chiếc bánh bao thịt vào áo, thậm chí còn bóp nát ra, để mùi hương của bánh bao nồng đậm hơn.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Trước khi trả mặt nạ, nàng còn cố ý lau chùi sạch sẽ.
Ngoài ra, nàng còn nhét thêm miếng độn vào giày, khiến vóc dáng nàng cao thêm vài tấc.
Khi chắc chắn rằng không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa, nàng mới truyền tin cho hai người Giang Tịch, dặn họ trước khi rời đi nhớ xóa sạch mọi dấu vết, cẩn thận có kẻ bám đuôi, tốt nhất hãy tách nhau ra mà đi.
Sau khi nhận được tin, Giang Tịch cảm thấy về sau bản thân không cần phải lo lắng cho tiểu sư muội nữa.
Bởi tiểu sư muội là người dù mắt có ngủ gật thì đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Tịch và Quân Văn tách ra theo lời dặn của Phượng Khê.
Trước khi trả mặt nạ, họ cũng lau sạch hơi thở của bản thân, rồi đi đường vòng đến địa điểm tập hợp.
Nhìn thấy Phượng Khê, Quân Văn kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt. Sao chỉ mới một lát không gặp, mà tiểu sư muội đã cao thêm mấy phân thế này?
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng không có ai theo dõi, ba người mới đi về khách điếm.
Giang Tịch khởi động trận cách ly, rồi cùng Quân Văn và Phượng Khê kiểm kê thu hoạch của ngày hôm nay.
Cảnh Viêm đứng cạnh thấy vậy thì nghĩ thầm: đại sư huynh cũng thật là, đang yên đang lành khởi động trận cách ly làm gì cho tốn linh thạch?
Vả lại, họ tới đài luận võ có thể thắng được mấy đồng, mà phải cẩn thận đến mức đó?
Vừa nghĩ đến đây, huynh ấy nghe Giang Tịch nói: “Tiểu sư muội, ta và lão ngũ lời tổng cộng một trăm năm mươi ba vạn bốn nghìn tám trăm ba mươi linh thạch, ta cất hết vào nhẫn trữ vật này rồi. Muội nhận lấy đi!”
Cảnh Viêm loạng choạng suýt ngã, bao nhiêu cơ?
Một trăm năm ba… vạn á?
Rốt cuộc ba người đi chơi cá cược hay đi ăn cướp thế?
Phượng Khê không ngờ Giang Tịch lại đưa tiền thắng cược cho nàng xử lý, lòng nàng cảm động không thôi.
Không thể không nói, Tiêu Bách Đạo rất biết nhận đồ đệ, người nào người nấy đều có nhân phẩm cực tốt.
Nàng cười tủm tỉm đáp: “Tính cả tiền thưởng và tiền được chia từ việc cá cược, muội có hơn hai trăm sáu mươi vạn. Cộng thêm cả số huynh vừa đưa, chúng ta có tổng cộng bốn trăm mười vạn.”
“Bốn người chúng ta, mỗi người giữ lại hai mươi vạn linh thạch, phần còn lại thì biếu sư phụ. Các huynh thấy có được không?”
Cảnh Viêm sửng sốt: “Ta không đến đài luận võ với mọi người, nên mọi người không cần chia tiền cho ta đâu.”
Phượng Khê nhướng mày: “Vậy nếu vì chuyến đi đến đài luận võ lần này mà ba bọn muội gặp rắc rối, huynh có giúp bọn muội không?”
Cảnh Viêm buột miệng thốt lên: “Đương nhiên là có rồi!”
Phượng Khê bật cười: “Thế chẳng phải được rồi ư? Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
“Nếu mọi người không có ý kiến gì, thì quyết định thế nhé! Mấy hôm nay chúng ta sẽ ở lại khách điếm tập trung tu luyện, chờ vụ này lắng xuống, chúng ta sẽ về tông môn.”
Giang Tịch cảm thấy làm vậy sẽ càng an toàn hơn, nên gật đầu đồng ý.
Cảnh Viêm nghe Giang Tịch, cũng gật đầu theo.
Còn ý kiến của Quân Văn thì… không quan trọng.
Hơn nữa, Giang Tịch còn giữ hắn lại, giảng giải một tràng dài, sợ hắn đi nhầm đường lạc lối.
Quân Văn thoáng cạn lời: “Đại sư huynh, đệ thấy huynh lo lắng thừa rồi. Bây giờ đệ hành động chỉ theo một nguyên tắc duy nhất, đó là: tiểu sư muội nói gì, đệ nghe nấy, tiểu sư muội làm gì, đệ học nấy.”
“Thế nên, chỉ cần tiểu sư muội không đi nhầm đường lạc lối, chắc chắn đệ sẽ đi đường ngay lối thẳng. Còn nếu tiểu sư muội đi nhầm đường lạc lối, thì đó cũng không phải lỗi của muội ấy, mà là lỗi của sư phụ và các huynh, vì không dạy bảo cho tốt.”
Giang Tịch: “…”
Cảnh Viêm: “…”
Phượng Khê: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện