Quyền 2: Tìm hiền thần

Chương 24: Trẫm thật sự là một đại tình thánh mà!

Hoàng đế bệ hạ không cùng ăn ý với nàng miếng nào, bây giờ trong lòng lại đang cảm thấy mình cùng ái phi thật là ăn ý, hắn cảm thấy đây là thời khắc quan trọng để hắn bày tỏ lòng trung thành với ái phi, bởi vậy đối mặt với sự ân cần của Cố chiêu dung, hắn không thèm nhận lấy, cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái. Đối với ánh mắt ái phi liếc qua, hoàng đế bệ hạ hồi đáp nàng bằng một nụ cười thật tươi, trong lòng còn tự mình cảm động: A, trẫm thật sự là một đại tình thánh mà!

Bất quá, đồ ăn Cố chiêu dung làm thật sự rất ngon, chỉ tiếc không được ăn nhiều thêm một chút.

Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn đống đồ ăn vẫn còn ở trên bàn, vừa xem nhẹ con mắt hận sắt không thành thép của ái phi.

Hai người này giao lưu một phen ông nói gà, bà nói vịt, thái hậu cũng không hề chú ý tới. Cố chiêu dung trù nghệ thật sự tốt, người ở lâu trong thâm cung là thái hậu nương nương mà còn nhịn không được ăn nhiều một chút. Chỉ là nghe thấy hoàng đế nói tài nghệ của Cố chiêu dung so ra còn kém với Diêu phi, bà mới có hứng thú hỏi: " Ai gia còn tưởng rằng Diêu phi chỉ biết làm chút điểm tâm, không ngờ trù nghệ cũng rất tốt, không biết ngày nào đó ai gia có may mắn được thưởng thức tay nghề của Diêu phi?"

Diêu Yến Yến âm thầm đá chân bệ hạ, thầm nghĩ bệ hạ lại đào cho nàng một cái hố, muốn nàng làm đồ ăn cho thái hậu ăn, chỉ sợ độ hảo cảm của thái hậu đối với nàng nháy mắt lại trở về số âm. Trong lòng nàng tuy rằng đã gấp tới nỗi phải đá cho bệ hạ một cái, mặt ngoài, nàng vẫn giữ bộ dáng không chút hoang mang, ngượng ngùng cười nói:" Thái hậu hiểu lầm, củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, bệ hạ trong lòng yêu mến thần thiếp nên mới cảm thấy đồ ăn thần thiếp nấu ngon, thật ra trù nghệ của thần thiếp còn lâu mới bằng được Cố chiêu dung."

Nghe xong lời này, thái hậu cũng thấu hiểu gật đầu, hoàng đế trước giờ vẫn luôn hoang đường, lời hắn nói, thái hậu cũng chỉ tin một nửa, nói cho cùng, trù nghệ của Cố chiêu dung đã vượt xa ngự trù trong cung, nếu trù nghệ của Diêu phi còn tốt hơn của Cố chiêu dung, chỉ sợ bệ hạ đã sớm khoe khoang để mọi người cùng biết.

Nghĩ vậy, bà lại liên tục khen Cố chiêu dung thêm vài câu, trong giọng nói cũng có ý tứ muốn hoàng đế thân cận Cố chiêu dung. Một màn này làm Diêu Yến Yến tức giận đến ngứa răng, nàng dường như mỗi ngày đều tới lấy lòng thái hậu, nhưng mà thái độ của thái hậu đối với nàng chưa từng quá thân thiết. Nếu nàng trưởng thành cũng có khuôn mặt như Cố chiêu dung, có phải thái hậu sẽ thích nàng hơn một chút?

Diêu Yến Yến nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố chiêu dung trong chốc lát, lập tức hối hận, nghĩ nghĩ, để bổn cung trưởng thành có khuôn mặt như Cố chiêu dung, không bằng kêu bổn cung dứt khoát chết đi cho xong.

Khen Cố chiêu dung xong, thái hậu liền đem ánh mắt nhìn về phía hoàng đế. Nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều thượng triều, ngày ngày ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Thái hậu trong lòng thập phần vui mừng nói: " Hoàng đế vậy mà đã trưởng thành rồi, ai gia nhớ rõ mấy năm trước, muốn con thượng triều một lần, thật sự là khó như lên trời."

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, lập tức cười nói: " Cũng nhờ ái phi ngày ngày khuyên nhủ trẫm, mới có thể làm trẫm sáng suốt hơn."

Nghe xong lời này, ánh mắt thái hậu nhìn về phía Diêu Yến Yến có thêm chút vừa lòng, chỉ là tầm mắt vừa rơi xuống cái đầu đầy châu ngọc của nàng, ngọc bội leng keng xa hoa lãng phí, phật châu trong tay lại di chuyển nhanh vài phần.

Không được trông mặt mà bắt hình dong, Diêu phi tuy giống hồ ly tinh, nhưng nàng có thể khuyên nhủ được bệ hạ! Diêu phi tuy yêu thích xa hoa lãng phí, nhưng nàng có thể khuyên nhủ bệ hạ! Diêu phi tuy độc chiếm bệ hạ không bỏ, nhưng nàng có thể khuyên nhủ bệ hạ...

Thái hậu từ từ mà chậm rãi thuyết phục bản thân, ánh mắt nhìn về phía Diêu Yến Yến dần dần khôi phục bình thản...

~~~

Diêu Yến Yến lôi kéo bệ hạ rời khỏi từ hòa cung, vừa mới ngồi vào trong kiệu, liền nghe thấy bệ hạ cùng nàng khoe khoang rằng hắn hiểu nàng ám chỉ cái gì.

" Trong thiên hạ, người có thể cùng ái phi tâm linh tương thông, nói cho cùng cũng chỉ có mỗi trẫm." Hoàng đế bệ hạ nắm tay ái phi, thập phần kiêu ngạo mà nói.

Diêu Yến Yến:...

Nàng hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra. Chỉ có như vậy, nàng mới thuyết phục bản thân bình tĩnh mà đối diện với bệ hạ. Có lẽ bởi vì nàng thật lâu không nói gì, hoàng đế bệ hạ có chút kì quái mà nhìn nàng: " Ái phi?"

Nhìn cặp mắt nghi hoặc của bệ hạ, trong lòng nàng thở dài. Rúc vào trong lòng bệ hạ, nàng nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, trước đó thần thiếp nói có một biện pháp muốn nói cho người nghe."

Hoàng đế bệ hạ nhớ lại, lập tức nói: " Trẫm nhớ rồi, là biện pháp gì?"

Nàng vươn ngón tay dựng ở trên môi: " Bệ hạ, trở về chúng ta lại nói tiếp." Tai vách mạch rừng, trong hoàng cung này không biết có bao nhiêu là tai mắt đây.

Hoàng đế bệ hạ gật đầu. Hai người ngồi một hồi liền đến phi loan cung, lập tức chui vào trong chăn.

Trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng ngời đối diện nhau.

" Bệ hạ, ta cảm thấy Chương tể tướng quả thật là một lão cáo già, hắn số tuổi cũng bằng hai chúng ta cộng lại, mặt ngoài có vẻ như chỉ là một triều thần lớn tuổi, sau lưng lại không biết có bao nhiêu thế lực, chỉ bằng hai cái đầu của chúng ta, đấu không lại hắn!"

Hoàng đế bệ hạ lúc này đột nhiên lại thập phần tự tin: " Ái phi không cần nản lòng, nàng cũng nói số tuổi hắn lớn, nhưng cho dù chúng ta không đấu lại hắn, cũng đem hắn chơi chết mà!"

Diêu Yến Yến không đành lòng đả kích bệ hạ, lại vẫn nói thật: " Bệ hạ, chúng ta chỉ còn ba năm, thời gian không còn nhiều!"

Hoàng đế bệ hạ:...

Diêu Yến Yến đem biện pháp đêm qua nàng mơ thấy nói ra: " Bệ hạ, chúng ta hai cái đầu đấu không lại lão cáo già kia, nhưng mà có một người khẳng định có thể đấu lại hắn!"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, lập tức tỉnh táo: " Ái phi, nàng mau nói, là ai?"

Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ còn nhớ rõ vị Nhất Tâm tiên sinh đó không?"

Hoàng đế bệ hạ mắt hơi nheo: " Kia không phải là mưu thần của Trần Quốc sao?

Kiếp trước, vị tiên sinh này nổi danh, Trần Quốc đã đánh bại Đại Tề, lấy mất không ít thành trì, nghe nói hắn vốn là danh sĩ ẩn cư ở Kỳ Lân Sơn, bị Trần Quốc quốc quân đả động, mới rời rừng núi trợ giúp Trần Quốc đánh thiên hạ. Người này mưu lược xuất chúng, lại giỏi binh pháp, Trần Quốc có hắn bày mưu tính kế, chiến thắng liên tiếp.Kiếp trước, trước khi nàng cùng bệ hạ chết, Trần Quốc đã đánh bại Ngô Quốc, nghe nói đang chuẩn bị dẫn binh đến kinh đô Đại Tề, nghiễm nhiên là muốn xưng bá thiên hạ.

Mà lúc này, tiên sinh vẫn chưa rời núi.

" Ý ái phi là... Đem tiên sinh kéo về phe chúng ta?" Hoàng đế bệ hạ chần chờ hỏi

" Không sai." Nàng gật đầu thật mạnh, bệ hạ cùng bổn cung rốt cục cũng có chút ăn ý. " Nếu tiên sinh thông minh như vậy, chúng ta chỉ cần mượn sức của hắn, có hắn bày mưu tính kế còn sợ không đấu lại được lão cáo già kia sao?"

Hoàng đế bệ hạ nói: " Nhưng mà tiên sinh lại là người Trần Quốc!"

Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, tiên sinh là danh sĩ ẩn cư ở Kỳ Lân Sơn, Kỳ Lân Sơn chính là cảnh nội của Đại Tề. Gần quan được ban lộc, ai quản hắn là người nước nào, chỉ cần mượn được sức của hắn về bên chúng ta, thì hắn chính là người Đại Tề." Nàng ghé sát vào hoàng đế, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, địch nhân lớn nhất của chúng ta là Trần Quốc, lão cáo già Chương tể tướng kia, cùng lắm chỉ là pháo hôi!"

Hoàng đế bệ hạ lại chú ý tới từ ngữ của nàng: " Pháo hôi* là gì?"

( Chỗ này Diêu Yến Yến giải thích cho bệ hạ nghe chứ tác giả không giải thích cho chúng ta nghe nên tui giải thích vậy: pháo hôi đại khái là kẻ làm nền, lót đường cho nam nữ chính, kiểu gì cũng có kết cục là ngỏm củ tỏi)

Diêu Yến Yến lý giải cho hắn hiểu một lần, sau đó nói: " Bệ hạ, chúng ta đều là người trọng sinh, hiểu biết được nhiều thứ ở tương lai, đây cũng là do ông trời cố ý giúp chúng ta a!Nếu biết được tiên sinh và Trần Quốc có cơ duyên, thì chúng ta còn chờ gì? Đương nhiên là phải đoạt lấy hắn! Cho dù đoạt không được thì cũng phải đem hắn giết chết, quyết không thể trả hắn lại cho địch nhân! Bằng không người xui xẻo chính là chúng ta." Nàng nói xong còn hờn dỗi mà khóc lóc kể lể: " Bệ hạ, kiếp trước chúng ta chết thảm lắm, thần thiếp muốn có một cuộc sống tốt đẹp, muốn vinh hoa phú quý, thần thiếp mới không cần bị người ta giết chết ~~"

Hoàng đế bệ hạ nghe thấy ái phi khóc lóc kể lể, đau lòng đến không chịu nổi, vội vàng đem người ôm vào lòng trấn an, đáng tiếc trong chăn hành động không tiện, nổ lực một phen mới ôm được vòng eo mảnh khảnh của ái phi, hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng trấn an, ánh mắt sáng quắc nói: " Ái phi, nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ không để nàng bị hại chết, chờ thêm năm nữa, trẫm liền mang nàng đi Kỳ Lân Sơn tìm vị tiên sinh kia!"

~~~

Trong lúc nàng cùng bệ hạ thương lượng cách đối phó với Chương tể tướng thì lão cũng cùng người ta thương lượng đối phó với tiểu hoàng đế.

Triều đình này, vốn dĩ đã sắp thành của lão, ai ngờ tên tiểu hoàng đế kia lại phá lệ cần cù triều chính, Chương tể tướng vốn cho rằng hoàng đế vốn có tính lười nhác, lăn lộn mấy ngày không chịu được liền lặng lẽ rút quân, ai ngờ lần này hắn thật sự nghiêm túc, Chương tể tướng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, thái độ của hắn với lão đã không còn giống như trước, thậm chí còn mang theo vài phần địch ý. Lão thân là thần tử, hoàng đế lại nổi lên địch ý với lão, nên bây giờ lão đang cảm nhận được một loại nguy cơ cực kỳ nồng đậm. Cũng bởi vậy, hôm nay sau khi lâm triều hắn cùng đám thủ hạ liền cực lực phản đối hoàng đế, nếu để tiểu hoàng đế có nhân mã cho riêng mình, hắn sẽ tự khống chế được thế cục, điều này với lão mà nói, có thể là một bất lợi to lớn.

Nghĩ đến từ xưa đến nay, sau khi hoàng đế cầm quyền, kết cục của những quyền thần kia..., trong lòng lão căng thẳng, không thể cứ để hoàng đế tiếp tục như vậy được.

Tiểu hoàng đế này, vì cái gì không chịu giống như trước đây? Ở trong cung sa đọa, hưởng lạc cho tốt, lại phải một hai lăn lộn vào triều chính?

Cầm quyền lâu như vậy, tể tướng cũng sắp quên mất, thiên hạ này vốn là của hoàng đế, thì quyền binh cũng nên nằm trong tay hoàng đế.

Vài tên môn sinh ở trong phòng cũng vài phần hiểu được băn khoăn của tể tướng, trong đó có một người liền nói: " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tiểu hoàng đế trước kia không hề quan tâm chính sự, thượng triều còn có thể ngủ trước mặt triều thần được, bây giờ tại sao lại đột nhiên cần cù? Như vậy, ắt hẳn là bị người nào đó tác động."

Chương tể tướng nghe vậy nhướng mày, nhìn về phía hắn nói: " Ý ngươi là..."

Môn sinh kia thấy lão chú ý tới mình, lập tức vui sướng nói: " Thưa thầy, Lý Quý phi ở trong cung chính là biểu muội của tại hạ, nàng mấy ngày trước truyền tin về nhà, nói là bệ hạ cực kỳ sủng ái Diêu quý phi, hẳn là nghe Diêu quý phi xúi giục, mới có thể ngày ngày thượng triều."

Môn sinh này họ Triệu, gọi Triệu Xương, là do Chương tể tướng đề bạt đi lên, hiện tại chỉ là quan ngũ phẩm. Thấy tể tướng vậy mà suy tư về những gì mình nói, Triệu Xương tiếp tục nói: " Nếu bệ hạ yêu thích sắc đẹp, có thể nghe Diêu quý phi khuyên mà ngày ngày thượng triều, khẳng định cũng sẽ nghe lời của mỹ nhân khác nói, nếu thầy không ngại..." Hắn tim đập như trống, dừng một chút mới nói: " Không ngại thì có thể dưỡng vài mỹ nhân đưa vào trong cung làm vũ cơ, có thể sẽ được bệ hạ yêu thích."

Nghe đề nghị này, ánh mắt Chương tể tướng liền động, liếc mắt nhìn môn sinh kia khen ngợi: " Tốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện