Hoàng đế bệ hạ hôm nay vốn hưng phấn thượng triều, tính rằng lại cần cù chăm chỉ xử lý công vụ, nhưng lại mất hứng mà về.

Lúc này, những tấu chương lung tung rồi loạn kia cũng không thèm nghĩ đến việc phê duyệt. hạ triều liền muốn di giá về phi loan cung, không nghĩ tới giữa đường liền gặp được ái phi.

Ái phi nói nàng muốn đi thỉnh an thái hậu, hoàng đế bệ hạ nhìn trời vẫn còn sớm, cũng không phải thời gian lên giường đi ngủ, dứt khoát liền đi dạo cùng nàng.

Trên đường, hai người ngồi bên trong kiệu, kéo hết rèm cửa xuống, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện. Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, thần thiếp đã thành công thuyết phục Phượng Dương công chúa, nàng ta đã đáp ứng gả vào Viên gia, giúp chúng ta tìm hiểu tin tức, đồng thời mượn sức Hộ quốc tướng quân."

Hoàng đế bệ hạ nghe chuyện ái phi thuận lợi như thế, tức khắc cảm thấy trong lòng có một trận chua xót, có chút chán ngán thất vọng nói: " Ái phi, nàng thật là lợi hại, trẫm vô dụng quá, đến bây giờ, một chuyện cũng chưa hoàn thành."

Diêu Yến Yến đã sớm nhìn ra tâm tình bệ hạ hôm nay không được tốt, vội vàng hỏi: " Bệ hạ, người đừng nản chí, hôm nay trên triều đã xảy ra chuyện gì à? Người nói cho thần thiếp nghe một chút xem."

Hoàng đế bệ hạ thở dài, đem sự tình thượng triều của hôm nay nhẹ nhàng nói ra.

Thì ra, từ ngày hoàng đế bệ hạ đem chuyện trù bị long vệ quân giao cho Lâm Phủ Chính, vẫn luôn chậm rãi tiến triển, hôm nay lúc lâm triều, hoàng đế bệ hạ có hỏi chuyện, Lâm Phủ Chính nói vẫn đang chưng binh khắp nơi, còn nói là muốn điều động binh sĩ bảo vệ kinh thành sung nhập vào Long vệ quân.

Mọi người đều biết, quân đội bảo vệ kinh thành từ trước đến nay luôn do hộ quốc đại tướng quân điều hành, Lâm Phủ Chính đang muốn trưng binh, tự nhiên là sẽ muốn giao lưu cùng với hộ quốc đại tướng quân. Nhưng bệ hạ lại không muốn trưng binh từ đội quân của hộ quốc đại tướng quân, rốt cuộc bây giờ Viên gia cùng Chương lão đầu cũng cùng một ruộc, vạn nhất hắn sắp xếp tâm phúc của mình trà trộn vào Long vệ quân, an nguy của hoàng đế chẳng phải đã đặt trong tay người khác?

Vì thế hắn liền suy nghĩ đến biện pháp khác, điều động những nam thanh niên có xuất thân trong sạch từ những bình dân bá tánh trong kinh thành đưa vào, sung nhập Long vệ quân.

Hoàng đế bệ hạ giải thích nói: " Trẫm nghĩ, bá tánh thì không thuộc về bất cứ thế lực nào, khẳng định trẫm có thể sử dụng được, mà từ khi Long vệ quân mới bắt đầu thành lập, trẫm thường xuyên đi thăm binh lính huấn luyện, lại ban thưởng cho bọn hắn cố gắng thêm, nếu vậy, bọn họ hắn sẽ chỉ trung thành với trẫm. Đến lúc đó, an nguy của trẫm cùng ái phi sẽ không cần dựa vào người khác!"

Nghe xong lời này, Diêu Yến Yến nhịn không được nói: " Bệ hạ thực thông minh!" Trước kia nàng khen bệ hạ thông minh, liền cảm thấy như khen một đứa con nít để khích lệ nó, nhưng lúc này lại khác. Việc nghĩ ra trưng binh từ những bình dân bá tánh không phải là chuyện nàng cùng hắn thương lượng từ trước, mà là do chính bệ hạ tự mình nghĩ ra, nghe tới suy nghĩ của hắn, vậy mà nàng lại có chút giật mình. Nàng đã nói mà, nam nhân nàng nhìn trúng thì làm sao vô dụng cho được? Khẳng định là do trước kia không có cơ hội phát huy, cho nên bệ hạ thông minh tài trí như vậy vẫn không bị người ta phát hiện.

Được khích lệ, hoàng đế bệ hạ đem ái phi ôm vào trong lòng, khóe miệng hơi cười, lội ra điểm đắc ý, nhưng rất nhanh, cái đuôi mới nâng lên của bệ hạ lại rũ xuống. Hắn nói: " Đáng giận là lão thất phu Chương tể tướng kia vậy mà không đồng ý, nói cái gì mà bá tính bình dân thô lậu vô tri, tùy tiện cho bọn họ đảm nhận vị trí hộ vệ trong cung, sợ sẽ gây nhiễu loạn cung đình. Nếu là muốn xây dựng Long vệ quân, nên tuyển chọn cẩn thận nhân tài từ trong quân đội."

Hoàng đế bệ hạ tức giận nói: " Trẫm cũng không phải tên ngốc, ai biết hắn ta có xếp tâm phúc của hắn từ trong quân đội trà trộn vào hay không?"

Diêu Yến Yến gật đầu, tán đồng nói: " Bệ hạ nói đúng, bá tánh trong kinh thành mấy đời đều có ký lục, láng giềng quên nhà cũng có thể làm chứng cho bọn họ, không dễ dàng trà trộn người vào được, cho nên hắn mới phản đối yêu cầu này của bệ hạ." Có rất nhiều võ tướng thế gia cho con nhập quân để rèn luyện, mà những người này cũng có nhiều người có quan hệ thông gia với đám quan văn trong triều, đan xem lẫn nhau, quan hệ phức tạp cực kỳ, Mà người bình dân áo vải lại không cần phải băn khoăn những chuyện này, bọn họ sẽ không rõ thế cục trong triều, chỉ biết hoàng đế là lớn nhất, nguyện trung thành với hoàng đế mới là điều mang lại lợi ích cho bọn họ.

Diêu Yến Yến hỏi tiếp: " Bệ hạ, vậy sau đó thế nào?"

Hoàng đế bệ hạ thở dài, phát ra tiếng phì phì, nói: " Sau khi tể tướng phản đối, hơn phân nữa quan trong triều đều đứng ra phản đối theo. Ái phi, nàng không thấy được trận thế kia của bọn họ, giống như trẫm đã nói gì đó táng tận thiên lương, một đám nướng miếng dõng dạc hùng hồn mà bay tứ tung ra ngoài... Tóm lại chính là phản đối đề nghị này của trẫm, trẫm thực sự quá tức giận, không thèm đợi buổi triều xong liền bỏ đi." Dứt lời, hoàng đế bệ hạ còn hung hăng bồi thêm một câu: " Trong triều, đa số thần tử đều nghe theo thể tướng, không thèm đem hoàng đế là trẫm đây để vào mắt, sớm muộn gì cũng có một ngày trẫm giết chết lão thất phu kia!"

Nói xong, hắn tức giận mà chụp lên tay vịn, ai ngờ lúc này cổ kiệu rung lắc một chút làm hắn chụp hụt, ngược lại hung hăng đập tay lên cây then trong kiệu, đau đếu vặn vẹo cả mặt.

Này đem nàng đau lòng muốn hỏng rồi, vội vàng cầm lấy tay bệ hạ thổi khí, vừa thổi vừa an ủi nói: " Bệ hạ, không cần tức giận, tối hôm qua thần thiếp vừa nằm mơ, liền nghĩ ra một biệt pháp cũng tốt. Chúng ta nhất định có thể lật đỗ lão già kia."

Ánh mắt bệ hạ sáng lên, vội hỏi là cái gì.

Đúng lúc này, cổ kiệu dừng lại, cung nhân bên ngoài nói: " Bệ hạ, nương nương, đã đến từ hòa cung."

Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, hiện tại không tiện nói chuyện, đợi buổi tối trở về phi loan cung, thần thiếp lại nó cho người nghe."

Bệ hạ vội vàng nói được. Hắn duỗi tay muốn dắt tay nàng đi, vừa vặn nàng cũng đưa tay tới, hoàng đế bệ hạ nhìn hai tay nắm chặt với nhau, thở dài: " Trẫm cùng ái phi, quả thật rất ăn ý."

Hai người cứ thế nắm tay từ từ đi vào từ hòa cung. Trong từ hòa cung giờ phút này không chỉ có một mình thái hậu.

Diêu Yến Yến nắm tay bệ hạ, vừa vào đến cửa, liền thấy một nữ nhân mặc cung trang màu xanh non ngồi bên cạnh bàn cùng thái hậu, cầm một chén cháo đưa cho bà.

Thấy hai người bọn họ bước vào, nàng ta lập tức đứng dậy hành lễ, thì ra nàng ta là Cố chiêu dung.

Thái hậu cười nói: " Tay nghề của Cố chiêu dung rất tốt, cả một bàn thức ăn này đều là nàng làm, các con mau vào nếm thử."

Hiện tại cũng không phải thời điểm dùng bữa tối, nhưng thái hậu vốn trước giờ ăn nhiều bữa, một ngày phải bốn, năm cử, bởi vậy lúc này thấy thái hậu dùng bữa, hắn cùng nàng cũng không thấy kỳ quái. Hai người cũng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, liền thấy trên bàn có sáu món ăn tinh xảo được trang trí trên đĩa, đa số là thức ăn chay để dưỡng sinh, phối màu lại thập phần đẹp mắt, mùi hương thanh đạm làm người khác cực kỳ thèm ăn.

Diêu Yến Yến ăn thử một ngụm đậu hủ, sau đó ghen ghét phát hiện, Cố chiêu dung vậy mà con mẹ nó nấu ăn cực ngon!

Sau đó nàng ngồi một bên, nhìn hoàng đế bệ hạ vui vẻ dùng bữa, mà ngồi đối diện nàng là Cố chiêu dung, vẻ mặt tươi cười phấn chấn, có chút ngượng ngùng lại có chút đắc ý.

Diêu Yến Yến bỗng nhiên cảm thấy mãnh liệt bất an. Nàng ở dưới bàn nhẹ nhàng đá chân bệ hạ một cái.

Hoàng đế bệ hạ đang ăn đến cực kỳ vui vẻ, lập tức buông chén canh trong tay ra. Đúng lúc này, Cố chiêu dung bưng một chén cháo nhỏ mang tới trước mặt hắn, liếc mắt đưa tình nói: " Bệ hạ, cháo này thần thiếp đã nấu hơn nữa canh giờ."

Thấy thái hậu đang cúi đầu xuống uống cháo. Diêu Yến Yến vội cho bệ hạ một cái ánh mắt, đồng thời không tiếng động nói hai chữ " Thái hậu". Ý muốn bệ hạ sau khi ăn cháo xong thì mau nhắc đến chuyện quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân cùng thái hậu.

Bệ hạ thấy được, lập tức ngồi thẳng thân mình, nói: " Trẫm không thích ăn cháo!"

Diêu Yến Yến:???

Bị cự tuyệt như vậy, Cố chiêu dung có chút mất mát buông chén cháo xuống.

Diêu Yến Yến thấy thái hậu chỉ lo cúi đầu ăn cháo, còn chưa chú ý đến bọn họ, lại ở dưới bàn nhẹ nhàng đá hoàng đế một chút, ánh mắt cũng đồng thời ngó qua phía thái hậu.

Bệ hạ lúc này nên hiểu rồi đi!

Hoàng đế bệ hạ sửng sốt một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng, hướng về phía Cố chiêu dung nói: " Ngươi làm đồ ăn không thể ăn, còn không bằng một nữa của ái phi." Nói xong, còn liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía Diêu Yến Yến.

Diêu Yến Yến:...

Bệ hạ, sự ăn ý mà người nói đâu?

~~~~~~~~~~~

Bùm, bùm, bùm

Tung hoa, hết quyển một.

Quyển hai: " Tìm hiền thần" sắp đến rồi đây. Mọi người cùng đón chờ nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện