“Đi ra khỏi đây…” Dương Khánh Đình siết chặt nắm đấm tay.

Chỉ thấy Hoàng Tiểu Nghê lấy từ trong ví đồ một chiếc thiệp cưới đỏ mạ vàng hướng đến trước mặt cô, tiếng cười trầm thấp khinh bỉ.

“Nè, tôi là khách mời của Ân gia đấy.

” Hoàng Tiểu Nghê phẩy phẩy tấm thiệp mời, để lại trong căn phòng một bầu không khí trùng lắng đến nghẹn thở: “Trần Bình Vân tôi chơi chán rồi, chẳng hiểu sao, tôi lại thấy hứng thú với người chồng mới của cô quá nhé?”
Cô ta phất tay yểu điệu bước ra khỏi phòng, không quên để lại cho Dương Khánh Đình một lời nhắn nhủ.

“Thử xem cô có thể giữ chồng mình được bao nhiêu ngày?”
Cô ta rời đi, từng bước chân cao nhã như vừa mới lập được một chiến tích đáng tự hào, còn cố gắng giẫm chân phát tiếng thật to để khơi lên sự khó chịu của Dương Khánh Đình.

Cô nhìn theo bóng lưng cô ta, đôi mày thanh như liễu rơi khẽ chau lại, cảm giác đắng nghẹn nơi cổ họng lại tràn tới.


Phải chăng kiếp trước cô có phạm phải kị tội hay không mà ông trời lại hành hạ cô như thế này?
Hoàng Tiểu Nghê nói vậy thì thực sự cô ta sẽ có bản lĩnh để làm vậy.

Dương Khánh Đình biết mình vốn được nuôi dạy nghiêm khắc nên khi sinh ra đã ngại làm trò trước mặt người khác, hay nói cụ thể hơn là quá cứng nhắc, cô không biết và cũng không muốn dùng những hành vi thân mật để khơi gợi sự hứng thú của bạn đời.

Nhưng khác với cô, Hoàng Tiểu Nghê lại là một kẻ quá rành rỏi những chiêu trò thức tỉnh bản tính của đàn ông, mà đàn ông lại là những người ham mê những cô gái biết chiều lòng họ như vậy.

Cô và chồng chưa cưới không có tình cảm, chắc chắn… Hoàng Tiểu Nghê đã dụ được Trần Bình Vân, có thể sẽ làm được với người chồng mới ấy…
Và có thể trong tương lai gần, sẽ lại có một Trần Bình Vân thứ hai xuất hiện, cô không muốn phải sống trong hoàn cảnh như vậy.

Cô không muốn phải bỏ mạng vì những người cô không có tình cảm, cô không thể ở đây được, cô không thể cưới người ấy!
Cô cũng chẳng muốn sống nữa…
Trong lòng của Dương Khánh Đình như có một thứ gì đó bùng nổ, hai tay cô đẩy nhanh chiếc sẽ lăn, mở cửa phòng ra ngoài.

Một người vệ sĩ đứng canh gần đó thấy cô ra, vội đến ngăn cản lại.

“Sắp tới giờ hành lễ, tiểu thư muốn đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đi vệ sinh một chút, sẽ trở về nhanh thôi.


Bây giờ anh ta mới thả ra cho cô đi.

Dương Khánh Đình đẩy xe dọc theo hành lang, nhưng cô không vào nhà vệ sinh, thay vào đó là đi ra hướng cổng sau, mặc kệ những ánh nhìn của mọi người xung quanh đường lớn mà cô đi ra.

Nhân cơ hội vẫn chưa có ai phát hiện ra cô đã bỏ trốn, Dương Khánh Đình vẫy một chiếc xe taxi dừng sát lại bên đường.


Người tài xế đó nhìn cô, còn ngỡ là một người mới từ thời cổ đại xuyên tới.

Cho tới khi Dương Khánh Đình gỡ mảnh khăn trùm đầu ra, để lộ những chiếc trâm cài tóc, hoa tai, vòng cổ sáng lấp lánh và nhan sắc trên khuôn mặt thuộc vào hàng giai nhân, người tài xế không những kinh ngạc mà há hốc đến soái cả quai hàm.

Cô mở cửa xe, tự chống hai tay lên ghế, nhấc thân mình lên để ngồi vào bên trong.

Nhờ người tài xế ấy gập lại chiếc xe lăn hộ mình, còn cô thì mệt mỏi trượt người dựa vào cửa kính xe.

“Tôi muốn đến vịnh biển.


“Vâng.


Vừa lúc chiếc xe khởi động rời đi, từ con đường mà cô vừa đi ra ban nãy có một vài người mặc vest xuất hiện.

Chắc đó là vệ sĩ của Ân gia rồi.


Có lẽ họ đã nhận ra sự biến mất của cô.

Dương Khánh Đình nói cho người tài xế đi nhanh hơn, mau đi đến vịnh biển.

Khi ông ta hỏi cô muốn đến đó để làm gì, rõ ràng Dương Khánh đình đã hơi khựng người lại.

Cô còn đến đó để làm bì nữa? Đương nhiên là để kết thúc cái vận mệnh xui rủi này rồi.

Mới chỉ có 24 tuổi đã kết hôn với hai đời chồng, cuộc hôn nhân trước đó mới chỉ được một năm đã chia tay, cưới một người khác.

Chẳng biết trong mắt của người ta, cô đã thành ra cái thể thống gì rồi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện