Chiếc xe cứ đi rồi dừng lại trong sân của một toà biệt thự rộng lớn được xây bằng gạch giả gỗ mang phong cách cổ xưa, xung quanh đây nơi nào cũng treo đầy những dải ruy băng và chữ “song hỷ” màu đỏ rực rỡ, cũng như có rất nhiều người đang đi lại bên trong.

Người vệ sĩ giúp cô xuống xe, nâng cô lên chiếc xe lăn rồi đẩy vào đến một phòng ngồi chờ đến lúc giờ lành đã điểm, sẽ bước ra sau.

Cô ngồi trong căn phòng đó cứ như là một nơi tạm giam.

Dù căn phòng này rất đẹp, rộng và ngăn nắp, nhưng vẫn đem lại cho người ta có cảm giác gì đó tối tăm, nhộn nhạo tiếng tim đập.

Những tiếng thở nặng nề của cô cứ như là từ tường nhà phát ra vậy.

Dương Khánh Đình ngồi bần thần, qua khung cửa sổ, nhìn những con người đông đúc cười nói, chuyện trò xốn xang.

Họ nói gì mà cười vui thế? Là vì đám cưới này sao? Nhưng cô là cô dâu, sao lại chẳng thấy vui gì thế này?
Dương Khánh Đình nhìn cánh cửa phòng đóng kín, rồi rũ mi ngồi dựa lưng vào chiếc xe lăn.


Không gian yên tĩnh xung quanh cô cũng chỉ kéo dài đến vậy là cùng bởi vì chẳng bấy lâu sau, từ cửa phòng đã vang lên những tiếng gõ cửa.

Chưa cần cô nói có cho vào hay không, người bên ngoài đã tự ý mở cửa bước vào rồi.

“Ô kìa!” Hoàng Tiểu Nghê kinh ngạc che miệng lại: “Khánh Đình! Sao cậu lại ở đây?! Bộ váy đó… Cậu là cô dâu sao?”
Dương Khánh Đình mở to mắt nhìn Hoàng Tiểu Nghê, bỗng rụt người lại khi thấy cô ta đang tiến đến gần mình.

Hoàng Tiểu Nghê hình như không nhận ra sự chán ghét trong biểu cảm của cô, vẫn cứ một mạch đi thẳng tới.

“Khánh Đình! Nghe tin cậu gặp tai nạn rồi hôn mê, tớ lo cho cậu lắm đấy nhưng chưa có dịp để thăm cậu, lại không biết cậu đã đi cưới chồng mới rồi.


Hoàng Tiểu Nghê muốn vươn tay để nắm lấy vai của Dương Khánh Đình, nhưng nhận lại chỉ là một cái tát vô tình roẹt ngang qua má.

“Cậu, cậu làm gì vậy…?!”
“Im đi Tiểu Nghê.

” Dương Khánh Đình nghiến răng: “Những thứ cô đáng phải nhận còn nhiều hơn cả cái tát này!”
Hoàng Tiểu Nghê kinh ngạc, vội phản bác.

“Khánh Đình, cậu nói cái gì vậy?”
“Lúc ở hộp đêm, là do cô gọi tôi tới có phải không? Cô muốn tôi chứng kiến cảnh cô và Trần Bình Vân qua lại với nhau…” Nói đoạn, Dương Khánh Đình ngừng lại một chút, giọng run rẩy: “Cả cái ngã đó cũng là do cô tự dàn dựng…”
“Này, như vậy là không được đâu!” Hoàng Tiểu Nghê cáu gắt đẩy tay vào vai cô làm cho chiếc xe lăn chao đảo: “Chính cậu là người đã đẩy tôi, hại chết con tôi! Vậy mà vẫn còn không chịu thừa nhận! Tôi bỏ qua cho cậu, không kiện vụ này lên cảnh sát là phúc ngàn đời của cậu rồi đó!”
Dương Khánh Đình giương lên đôi mắt như màn đêm đen sâu thẳm nhìn cô ta, nỗi hờn giận từ tận sâu trong tủy sống bộc phát ra khỏi cổ họng, làm cho âm điệu của cô khàn đặc.

“Cô quả là một con yêu tinh…”
“Có người mẹ nào mất con còn có thể bình thản như cô không?”

Hoàng Tiểu Nghê trợn tròn mắt nhìn Dương Khánh Đình, hai cánh môi mở hờ khẽ mím lại, rồi không nhịn được nhoẻn lên phá cười.

“Ôi… Chết chết chết! Sao tôi đãng trí vậy nhỉ? Quên mất tiêu luôn! Ôi cái đầu này!”
Khoé miệng của cô ta tự như đã mở rộng đến sát hai mang tai.

“Ở đây chỉ có duy nhất một người mẹ mất con thôi mà? Xin lỗi nhé, tôi sơ ý quá.


Dương Khánh Đình nghe cô ta cười như được nhìn thấy một thứ gì đó khoái lắm, đôi vai gầy không khỏi run lên, bàn tay siết chặt lấy hai tay cầm của chiếc xe lăn đến các đầu ngón tay trắng bệnh.

“Con khốn!”
Cách thức của Hoàng Tiểu Nghê vô cùng đơn giản.

Cô ta là người gửi ảnh và địa chỉ bảo Dương Khánh Đình đến hộp đêm, rồi cố tình để cho cánh của phòng mở hờ tạo nên tình huống Dương Khánh Đình nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong.

Khi cô xông vào, Hoàng Tiểu Nghê sẽ mặc lại quần áo, gắn một túi máu nhỏ tầm nửa gang tay ở phía đùi trong.

Chỉ cần đập hai chân vào nhau, túi máu đó sẽ vỡ ra tạo nên cảnh tượng như khi ấy.


Phải gọi là diễn xuất của cô ta rất khá, lừa được cả ba người.

Nếu như Dương Khánh Đình không phát hiện ra nụ cười nham hiểm lúc cô bị Trần Bình Vân nghi oan của Hoàng Tiểu Nghê, chính cô cũng không thể nhận ra màn kịch này.

Làm bạn bao lâu nay, cô không thể ngờ Hoàng Tiểu Nghê lại là một con người thâm độc đến như vậy.

Hoàng Tiểu Nghê rất hận Dương Khánh Đình, đó là vì cô luôn xuất sắc và hoàn hảo, làm che mờ mất hào quang của cô ta, khiến cho cô ta sinh lòng ghen ghét, đố kỵ.

Dương Khánh Đình đã tài giỏi hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta, không lí nào lại có thể hạnh phúc hơn cô ta được!
Và bây giờ, mong muốn của cô ta đã phần nào được thỏa mãn khi Dương Khánh Đình bây giờ đang tổng vô cùng khổ sở.

Thật sướng lòng hả dạ làm sao.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện