Buổi sáng
"Nhã Huyên, đây là bố của con"
"Bố ạ?"
"Đúng rồi, bố là bố của con" Anh lên tiếng giải thích
Con bé nghi hoặc hỏi lại. Bố? Bao lâu nay bé chưa thấy bố. Sao hôm nay lại có bố?
Cô ôm con vào lòng, ôn tồn giải thích "Trên đời này, có hai người sinh con ra. Đó là bố và mẹ. Bao lâu nay bố bận đi công tác nên không thể chăm sóc con. Từ bây giờ con sẽ được sống với bố. Con vui không?"
Mọi người đều thắc mắc tại sao đã năm tuổi nhưng Nhã Huyên vẫn không biết bố là gì phải không? Vì so với các đứa trẻ cùng trang lứa. Được sống trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ, được đi học, được giao lưu với thế giới bên ngoài. Còn con bé? Nó chỉ ở nhà với mẹ, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thế giới của con bé rất đơn giản, chỉ có mẹ hằng ngày sống cùng bé. Và một người tên là chú Huy thi thoảng sẽ đến nhà chơi cùng với bé.
"Vậy con sẽ được sống cùng với bố và mẹ sao?" Con bé vui mừng hỏi cô.
Không thể, con chỉ có thể sống với bố, không thể sống với mẹ.
Đương nhiên những lời đó cô không thể nói ra. Cô nhìn thấy rất rõ con mình vui mừng thế nào khi nghe tin mình có bố. Cô làm sao nhẫn tâm tạt nước lạnh vào mặt con?
Cô gật đầu "Đương nhiên rồi. Nhưng bắt đầu từ hôm nay mẹ phải đi công tác, con ở với bố một thời gian. Được không?"
"Được ạ"
Con bé luôn luôn hiểu chuyện như thế. Mỗi ngày trước khi khóa cửa đi làm, cô đều dặn dò con bé kĩ lưỡng. Nào là: Con ở nhà, mẹ đi làm, trưa mẹ về ăn cơm với con. Hay là có chuyện gì thì gọi cho mẹ. Và lần nào cũng vậy, đáp lại cô chỉ có một lời "Dạ được"
Cô cười nhưng nước mắt cứ ứa ra. Cảm giác phải kiềm chế không để nước mắt rơi thật sự rất khó chịu.
Cô hôn trên trán, sau đó đến hai má của con, nói lời tạm biệt "Đi với bố đi. Mẹ đi công tác về sẽ mua quà cho con"
"Dạ" Không hiểu sao lúc này bé không muốn xa mẹ. Có một cảm giác gì đó nhói nhói ở tim. Cứ như sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa, sẽ không được nghe mẹ kể chuyện rồi gọi mình là công chúa nữa...
Đến khi anh đã chuyển hết đồ đạt của Nhã Huyên vào xe. Đồ đạt của con bé chỉ có mấy bộ quần áo, cùng với một vài món đồ chơi như quyển sách có khắc chữ nổi và một con heo nhựa phát nhạc. Bé cũng đã ngồi ngay ngắn ở xe và được bố thắt dây an toàn cẩn thận. Cô đưa cho anh một tờ giấy có ghi các món con bé thích ăn, không thích ăn và đặt biệt bé bị dị ứng với mực. Về điểm này rất giống anh, anh có thể ăn các loại hải sản nhưng không thể ăn được mực.
Câu cuối, cô cố gắng nở một nụ cười "Mong anh giữ đúng lời hứa, chăm sóc con cẩn thận"
Anh không nhiều lời, chỉ nói một câu duy nhất "Anh dùng tính mạng của mình để bảo đảm"
"Có lời này của anh thì em an tâm rồi"
Sau đó cô vào nhà. Cánh cửa nhà vừa được khép lại cũng là lúc cô không cần phải kìm nén nữa. Nước mắt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp kia, thật đau xót...
....
"Chào con, cô tên Thư. Từ bây giờ chúng ta sẽ sống chung với nhau. Con có thể gọi cô là mẹ nếu con muốn"
"Nhã Huyên, đây là bố của con"
"Bố ạ?"
"Đúng rồi, bố là bố của con" Anh lên tiếng giải thích
Con bé nghi hoặc hỏi lại. Bố? Bao lâu nay bé chưa thấy bố. Sao hôm nay lại có bố?
Cô ôm con vào lòng, ôn tồn giải thích "Trên đời này, có hai người sinh con ra. Đó là bố và mẹ. Bao lâu nay bố bận đi công tác nên không thể chăm sóc con. Từ bây giờ con sẽ được sống với bố. Con vui không?"
Mọi người đều thắc mắc tại sao đã năm tuổi nhưng Nhã Huyên vẫn không biết bố là gì phải không? Vì so với các đứa trẻ cùng trang lứa. Được sống trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ, được đi học, được giao lưu với thế giới bên ngoài. Còn con bé? Nó chỉ ở nhà với mẹ, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thế giới của con bé rất đơn giản, chỉ có mẹ hằng ngày sống cùng bé. Và một người tên là chú Huy thi thoảng sẽ đến nhà chơi cùng với bé.
"Vậy con sẽ được sống cùng với bố và mẹ sao?" Con bé vui mừng hỏi cô.
Không thể, con chỉ có thể sống với bố, không thể sống với mẹ.
Đương nhiên những lời đó cô không thể nói ra. Cô nhìn thấy rất rõ con mình vui mừng thế nào khi nghe tin mình có bố. Cô làm sao nhẫn tâm tạt nước lạnh vào mặt con?
Cô gật đầu "Đương nhiên rồi. Nhưng bắt đầu từ hôm nay mẹ phải đi công tác, con ở với bố một thời gian. Được không?"
"Được ạ"
Con bé luôn luôn hiểu chuyện như thế. Mỗi ngày trước khi khóa cửa đi làm, cô đều dặn dò con bé kĩ lưỡng. Nào là: Con ở nhà, mẹ đi làm, trưa mẹ về ăn cơm với con. Hay là có chuyện gì thì gọi cho mẹ. Và lần nào cũng vậy, đáp lại cô chỉ có một lời "Dạ được"
Cô cười nhưng nước mắt cứ ứa ra. Cảm giác phải kiềm chế không để nước mắt rơi thật sự rất khó chịu.
Cô hôn trên trán, sau đó đến hai má của con, nói lời tạm biệt "Đi với bố đi. Mẹ đi công tác về sẽ mua quà cho con"
"Dạ" Không hiểu sao lúc này bé không muốn xa mẹ. Có một cảm giác gì đó nhói nhói ở tim. Cứ như sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa, sẽ không được nghe mẹ kể chuyện rồi gọi mình là công chúa nữa...
Đến khi anh đã chuyển hết đồ đạt của Nhã Huyên vào xe. Đồ đạt của con bé chỉ có mấy bộ quần áo, cùng với một vài món đồ chơi như quyển sách có khắc chữ nổi và một con heo nhựa phát nhạc. Bé cũng đã ngồi ngay ngắn ở xe và được bố thắt dây an toàn cẩn thận. Cô đưa cho anh một tờ giấy có ghi các món con bé thích ăn, không thích ăn và đặt biệt bé bị dị ứng với mực. Về điểm này rất giống anh, anh có thể ăn các loại hải sản nhưng không thể ăn được mực.
Câu cuối, cô cố gắng nở một nụ cười "Mong anh giữ đúng lời hứa, chăm sóc con cẩn thận"
Anh không nhiều lời, chỉ nói một câu duy nhất "Anh dùng tính mạng của mình để bảo đảm"
"Có lời này của anh thì em an tâm rồi"
Sau đó cô vào nhà. Cánh cửa nhà vừa được khép lại cũng là lúc cô không cần phải kìm nén nữa. Nước mắt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp kia, thật đau xót...
....
"Chào con, cô tên Thư. Từ bây giờ chúng ta sẽ sống chung với nhau. Con có thể gọi cô là mẹ nếu con muốn"
Danh sách chương