Trương Dương theo thời gian trong quan trường tuy rằng tu vi tăng lên không ít, thế nhưng hắn vô pháp có thể học được cái thói ẩn nhẫn của kẻ quan trường, nhất là cái lúc hắn tìm được ra kẻ cố tình chơi mình thì hắn tuyết đối không buông tha cho kẻ đó.

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương mang theo hơn hai chục công nhân tới đại môn công ty vận tải Xương Cát. Hơn chục chiếc xe tải của công ty đang đậu trước đại môn, phụ trách chỗ này là một kẻ tên gọi Tống Nhật Đông, nguyên tưởng rằng là sở giao thông thành phố tới hỏi hắn, nhưng hỏi lại thì ra là sở du lịch, hắn liền không khỏi cảm thấy bực mình, bởi vì chỗ này là công ty của công tử nhà phó thị trưởng nên bình thường rất ít cơ quan chấp pháp tới hỏi. Thế nào hôm nay cục du lịch lại hỏi tới cửa không biết là cái việc gì.

Tống Nhật Đông vừa nhìn đã nhận thấy Trương Dương đích thị là người đứng đầu trong đám này, hắn đi tới móc bao thuốc lá ra mời: “Đại ca, hút một điếu?”

Trương Dương lạnh nhạt nói: “Miễn đi! Công ty vận chuyển này là của ngươi hả?”

Tống Nhật Đông lắc đầu cười nói: “Viên Lập Ba!” Nói xong hắn nhỏ giọng bồi thân một câu nữa: “Là nhi tử của phó thị trưởng Tả Viên Triêu!”

Trương Dương gật đầu nói: “A, vậy là đúng rồi!”

Tống Nhật Đông không hiểu hắn kêu đúng rồi cái gì? Trương Dương phất phất tay nói: “Các ngươi nghe cho rõ đây. không để mấy chiếc xe tải này rời khỏi đây. Công ty vận tải Cát Xương này tồn tại rất nhiều vấn đề. ”

Tống Nhật Đông có chút nổi giận, cái thằng nhãi kia đã biết đây là công ty của công tử nhà phó thị trưởng mà còn dám làm như thế chính là không để Viên Lập Ba vào mắt, không coi Viên Thành Tích ra cái gì cả. Đám này hắn là muốn gây chuyện gì đây, Tống Nhật Đông mỉm cười nói: “Đại ca, hình như công ty vận chuyển của chúng ta không có liên quan gì tới sở du lịch a?”

Trương Dương liếc nhìn Tống Nhật Đông: “Ngươi làm gì ở đây? Có tư cách nói chuyện không?”

“Ta là quản lý ở đây!”

“Được! Ta hoài nghi công ty vận chuyển các ngươi trộm văn vật quốc gia, lợi dụng cái mác vận chuyển hàng hóa để tiến hành vận chuyển tiêu thụ. Ngươi phụ trách ở đây hả? Đợi một chút nữa cục công an tới đây, đừng có đi đâu!”.

Tống Nhật Đông vừa nghe mấy lời này trong lòng không khỏi nao nao, cái con mẹ nó chuyện này là thế nào? Trộm văn vật quốc gia, cái tội danh này không nhẹ một chút nào a! Hắn hiểu Viên Lập Ba, thường ngày hắn cũng có buôn lậu kiếm một chút sinh ý, nhưng chưa từng phạm vào cái chuyện như thế này bao giờ. Bất quá hắn cũng chỉ là một kẻ làm thuê, biết đâu lại có những việc mà Viên Lập Ba không nói cho hắn? Tống Nhật Đông cuống quít nói: “Ta chỉ là người làm thuê, ta không biết gì hết. Để ta gọi điện cho lão bản!” Hắn hoang mang lo lắng chạy đển phòng làm việc, gọi điện cho Viên Lập Ba.

Viên Lập Ba lúc này vẫn còn đang ngủ, nghe được Tống Nhật Đông báo hắn cũng không khỏi ngơ ngác, sở du lịch tới kiểm tra công ty vận chuyển của hắn vì nghi ngờ buôn lậu văn vật quốc gia? Ta kháo, chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ?

Tối qua Trương Dương một mình tới bể Hồng Tường dẹp loạn, Tào Cường thật sự không dám nói chuyện này cho Viên Lập Ba, nếu Viên lập Ba biết bị hắn bán đứng, có tha cho hắn mới là lạ. Cho nên tới tận bây giờ Viên Lập Ba vẫn chưa biết chuyện này, tự nhiên là vẫn yên tâm chẳng có chuẩn bị gì.

Viên Lập Ba hỏi rõ ràng ra được kẻ đến là Trương Dương, lập tức đoán được chuyện tối qua nhất định bị Trương Dương nắm được điều gì. Tuy rằng đã có kiến thức về khả năng đon đả độc tấu của Trương Dương hắn, nhưng Viên Lập Ba cũng không có sợ, bây giờ là xã hội pháp trị, làm việc phải có lý lẽ chứng cứ.

Viên Lập Ba trước khi ra khỏi nhà gọi điện cho đại ca hắn - Viên Lập Cương hiện đang là phó đội trưởng đội cơ động, nghe được có người tới công ty vận chuyển của đệ đệ gây sự, Viên Lập Cương lập tức suất lĩnh đội đi tới.

Viên Lập Ba chạy tới sân công ty vận chuyển của hắn thì đã thấy Trương Dương chỉ huy công nhân kiểm tra lục soát đám xe tải. Tống Nhật Đông trông thấy hắn thì cuống quýt chạy tới kêu khổ: “Sở du lịch tìm đến nói rằng nghi ngờ chúng ta ăn cắp văn vật quốc gia, nên kiểm tra xe vạn tải của chúng ta.”

Viên Lập Ba hừ lạnh một tiếng, hắn đi tới chỗ Trương Dương lên tiếng chào: “Trương trưởng phòng!"

Trương Dương ngay cả liếc mắt nhìn sang cũng không thèm, chỉ huy đám dân công nói: “Đem tất cả biển số của những xe này kiểm tra một lần giấy phép thông hành các loại, xem xem có đầy đủ giấy tờ thủ tục không.” Xem cái bộ dạng hắn chỉ huy cực kỳ là giống cán bộ sở giao thông công chính.

Viên Lập Ba không nhịn được châm chọc: “Trương trưởng phòng lúc nào đã được tới sở giao thông thế?”

Trương Dương quay sang nói: “Tống quản lý, mở toàn bộ container, chúng ta muốn kiểm tra.”

Tống Nhật Đông vội nhìn sang Viên Lập Ba cầu cứu.

Viên Lập Ba bị cái thái độ của Trương Dương làm cho tức giận, hắn cả tiếng nói: “Ngươi có vấn đề gì thì nói với ta, ta là lão bản ở đây!”

Trương Dương lúc này mới nheo mắt lại quan sát Viên Lập Ba: “Vậy ngươi là lão bản à? Mở container ra đi! ”

“Ngươi là ai? Cho rằng ngươi là cảnh sát hay người của sở giao thông? Có lệnh khám xét không?’

Trương Dương tủm tỉm cười: “Ta là sở du lịch!”

“Sở du lịch thì có quyền quản công ty vận chuyển sao? Ngươi tưởng làm quan thì muốn làm gì thì làm à?” Viên Lập Ba kiêu ngạo nói.

Trương Dương tươi cười đi đến một chiếc xe tải: “Rốt cuộc vẫn là không chịu hợp tác!”

“Các ngươi lập tức dừng lại, ta nói cho các ngươi biết, kẻ nào dám ta liền báo cảnh sát!” Viên Lập Ba giận giữ hét lên.

Trương Dương cười nói: “Tốt. Có cần ta đưa điện thoại cho không?”

Trương Dương tiếp một cây thiết côn từ tay một gã công nhân, trực tiếp áp sát vào cái container, hươ côn lên một cái, một tiếng kim loại va chạm nhau chói tai vang lên, cái khóa container vỡ đoạn.

Viên Lập Ba thấy hắn như vậy cũng không kiềm chế được cơn tức, tiến lên chỗ Trương Dương. Còn chưa kịp xuất thủ đã bị cái côn trong tay Trương Dương xoay ngược lại một đòn trúng ngực, hắn thất tha thất thểu đau đớn ôm ngực lui lại mấy bước. Trương Dương lập tức giật cửa container ra, bên trong container toàn là máy móc linh kiện khai thác mỏ. Trương Dương tấm tắc nói: “Linh kiện a? Vậy là không phải xe rồi?” Trương Dương nói tiếp với đám công nhân: “Đem toàn bộ những container này bở hết ra! Trách nhiệm một mình ta gánh!”

Đám công nhân nghe thấy vậy lập tức hùng hổ thực hiện, cả hiện trường thành một mảnh hỗn loạn, Viên Lập Ba mặc dù tức tối nhưng đành nhịn, trong tâm thầm nói đợi đại ca ta tới sẽ thu thập các ngươi.

Hơn mười chiếc container bị mở ra, Trương Dương đi nhìn từng cái một. Trong đó có một chiếc container bên trong chứa một phần của cái guồng nước cũ, Trương Dương cười lạnh gõ gõ cây côn lên cửa chiếc container này: “Ngươi a! Cư nhiên dám trộm văn vật quốc gia!” Viên Lập Ba bị hắn làm cho hồ đồ, chỉ thấy bên trong có mấy cái bánh xe gỗ với viên đá gì gì, lẽ nào đó là văn vật là Trương Dương nói?

Trương Dương xuất ra máy ảnh chụp lại.

Viên Lập Ba gào lên: “Con mẹ nó ngươi vu hãm ta..."

Viên Lập Ba còn chưa nói xong đã bị Trương Dương cho một cái tát đau điếng. Trương Dương nhìn hắn với ánh mắt khinh thường: “Đã ăn cắp văn vật quốc gia lại còn nói năng thô tục.”

Viên Lập Ba bị hắn đánh rất đau, nhưng lập lức gào lên định lao đến liều mạng nhưng căn bản chỉ là châu chấu đá xe, Trương Dương một cước đạp hắn ngã lăn ra đất, tới sư phụ của hắn còn chưa là đối thủ của Trương đại quan nhân thì cỡ như hắn có là gì.

Lúc này tiếng còi xe cảnh sát đã hú lên, gần chục chiếc xe cảnh sát chạy vào trong sân công ty, đám cảnh sát tiến hành không chế hiện trường đang hỗn loạn, Viên Lập Cương tiến lại chỗ Trương Dương và Viên Lập Ba đang giằng co.

Viên Lập Cương một thân cảnh phục uy nghiêm lẫm lẫm, hắn nhìn thẳng Trương Dương nói: “Chuyện gì xảy ra ở đây? Sở du lịch các ngươi tới đây làm loạn à?”

Trương Dương cũng không biết người đứng trước mặt này là đại ca của Viên Lập Ba, hẳn chỉ chỉ vào chiếc container nói: “Ta là trưởng phòng khai thác du lịch thuộc sở du lịch Giang Thành, hiện tại phụ trách công trình Cổ Trường Thành, tối qua khí tài tại công trường bị mất trộm một số lượng không nhỏ, hiện tại có người báo công ty Xương Cát vận chuyển văn vật bị mất cắp nên tới đây để ngăn cản.”

Viên Lập Cương nhìn kĩ Trương Dương một lượt, đối với cái tên này hắn đã không ít lần nghe tiếng, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt.

Viên Lập Ba nhìn mấy viên gạch mà hoang mang, hắn căn bản chả biết gì về mấỵ thứ này tại sao lại có trên xe của hắn, bất quá có đại ca là chỗ dựa, tự nhiên cũng bớt lo lắng đi, cả tiếng nói: “Ta căn bản không biết mấy cái này, mấy viên gạch cái gì mà văn vật chứ?”

Viên Lập Cương lặng yên liếc mắt nhìn đệ đệ, đệ đệ của hắn hẳn là không ý thức được tính nghiêm trọng cùa vấn đề này, tuy rằng chi là mấy viên gạch cùng bánh xe gỗ cũ nát, nhưng nó là trong công trình Cổ Trường Thành đang được bảo hộ.

Nói như vậy thì mấy cái thứ kia là văn vật cũng không quá đáng, huống chi trước đó vài ngày vì vụ án xá lợi Phật cho nên hiện tại tất cả mọi việc liên quan tới văn vật đều rất rõ ràng và nghiêm cấm. Trương Dương hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, Viên Lập Cương thậm chí không loại trừ khả năng là hắn vu oan cho đệ đệ mình.

Hắn lạnh lùng nói: “Chuyện này giao cho ta xử lý, sở du lịch của các ngươi có vẻ tự cho mình nhiều quyền hạn quá đó! ”

Trương Dương cười nói: “Xin hỏi đại danh vị cảnh quan này?”

Viên Lập Cương do dự một chút rồi đáp: “Viên Lập Cương!”

Trương Dương nhíu mày, lập tức liên tưởng đến tên Viên Lập Ba kia, thảo nào mà nhìn hai người, quanh co nửa ngày thì ra là huynh đệ với nhau. Trương Dương lắc đầu nói: “Chuyện này thật sự là không thể giao cho các ngươi được, hai người các ngươi là huynh đệ, ta biết là trong ngành công an có quy định không tiếp thụ các vụ liên quan đến người thân a!”

Viên Lập Cương cả giận nói: “Ta mong muốn ngươi nên tự rõ ràng chức trách của ngươi một chút, đừng nên cố tình gây sự! Mấy viên gạch cũ này thì nói rõ được cái vấn đề gì?”

Trương Dương cười lạnh: “Ngươi rõ ràng là muốn bao che hắn mà!”

Vài tên công nhân lại có phát hiện: “Trương trưởng phòng, có chiếc xe có vấn đề!”

Sắc mặt Viên Lập Cương lập tức trở nên nghiêm trọng, sự tình ngày hôm nay xem chừng nghiêm trọng, nếu như không ngăn cản lại, xem chừng đệ đệ hắn sẽ rơi vào phiền phức lớn, Viên Lập Ba quát: “Bắt hết tất cả lại, mang về cục xét hỏi!”

Hơn hai chục tên cảnh sát bắt đầu tiến lại.

Trương Dương đi tới chỗ chiếc xe mà đám công nhân vừa nói, bên trong đều là xe máy tay ga của hãng nào đó, người tinh minh lập tức nhìn ra đây là xe buôn lậu. Công ty vận chuyển Xương Cát trước giờ vẫn có hoạt động buôn lậu, tuy nhiên ỷ là công ty của công tử nhà phó thị trường nên chẳng ai hỏi đến, nên làm mọi việc rất hiên ngang. Nhưng thật không may cho hắn là hôm nay lại đụng phải Trương đại quan nhân.

Trương Dương âm thầm mừng rỡ trong lòng, xem ra lần này Viên Lập Ba có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Viên Lập Ba cũng đầu cố sống cố chết muốn ngăn cản Trương Dương kiểm tra container là vì trong đó có những chiếc chứa xe buôn lậu, nhung bây giờ đã bị phát hiện, hắn có muốn cũng không thể che giấu được nữa.

Trương Dương tràn ngập đắc ý nhìn huynh đệ họ Viên: “Viên cảnh quan! Mong muốn như lời ngươi nói, xử lý mọi chuyện theo lẽ công bằng!”

Viên Lập Ba cả tiếng nói: “Những thứ này đều là ủy thác của đối tác, không quan hệ tới ta. Ngươi căn bản rõ ràng là muốn vu hãm ta.”

“Xe là của ngươi, hàng hóa cũng của ngươi! Hôm nay ta xem xem ngươi giải thích sao nào!”

Viên Lập Cương giận giữ: “Được rồi, ngươi hiện đang quấy rầy người chấp pháp đó. Mang tất cả chúng đi!”

Hai gã cảnh sát đi tới chỗ Trương Dương, Trương Dương nhìn ra rõ ràng, Viên Lập Cương căn bản là muốn thiên vị cho đệ đệ hắn, Trương đại quan nhân cả tiếng: “Ta là cán bộ quốc gia, các ngươi có quyền động tới ta sao?”

Viên Lập Cương cũng nổi giận: “Ngươi nghĩ mình là ai? Ta kháo, ta muốn xem xem là cục cảnh sát Giang Thành là cơ quan chấp pháp hay sở du lịch các ngươi nào!”

Hai gã cành sát rút súng ra, không khí lúc này trở lên cực kì căng thẳng.

Cả đám công nhân thấy cảnh sát có vũ trang đầy đủ nào có kẻ nào dám động đậy, tất cả đều thành thành thật thật ngồi xổm cuống đất đưa tay lên đầu. Trương Dương thì chẳng một chút hoang mang, lúc này hắn cư nhiên rút một chiếc điện thoại ra gọi cho Cổ Kính Ngôn: “Cổ cục trường, ta bị bắt rồi a, ngươi tới sở cảnh sát bảo lãnh cho ta!” Cúp máy bỏ điện thoại vào túi quần xong, Trương Dương tươi cười giơ hay tay ra, mặc cho Viên Lập Cương tiến lên còng tay hắn, Trương Dương mỉm cười nói: “Ta nói Viên cảnh quan, muốn đeo lên thì dễ nhưng tháo ra khó lắm a!”

Viên Lập Cương cũng không có ý thức được hàm nghĩa những lời này của Trương Dương.

Hắn còn chưa có kịp giải Trương Dương lên xe, sở trưởng sở cảnh sát phân cục - Hồ Thiết Phong đã gọi điện tới: “Tiểu Viên! Xảy ra cái chuyện gì thế? Nghe nói ngươi phát sinh xung đột với các đồng chí sở du lịch. Chuyện không nên làm to, tận lực giải quyết hòa bình.”

Viên Lập Cương thấp giọng nói: “Bọn họ cản trở chấp pháp, xông vào công ty người khác, phá hoại tài sản cá nhân, nhiễu loạn nghiêm trọng trị an!”

Hồ Thiết Phong chính là đã nhận được điện thoại của Cổ Kính Ngôn sau đó mới điện thoại cho Viên Lập Cương. Viên Lập Cương mặt dù là thuộc hạ của hắn, nhưng mà thường ngày tiểu tử này cậy thế là con trai của phó thị trưởng nên cực kì cuồng ngạo, chẳng thèm coi Hồ Thiết Phong ra gì. Hồ Thiết Phong nghe hắn nói vậy chắc là cũng nắm đủ chứng cử, đạm nhiên nói: “Mọi người đều là bạn cả, có chuyện gì thì thương lượng một chút, cho nhau một chút mặt mũi.”

Viên Lập Cương sau khi cúp máy mới áp giải Trương Dương lên xe.

Viên Lập Ba nhân cơ hội này đi tới bên cạnh đại ca hắn nói: “Tên hỗn đại này rõ ràng là cố ý vu hãm ta. Tên này là một tên không ra gì, tối hôm qua hắn còn đánh công tử nhà bí thư tỉnh ủy Cố Minh Kiện.”

Viên Lập Cương minh bạch ý tứ của đệ đệ, chuyện Cố Minh Kiện tối qua bị đánh có thể nói là kinh động toàn Giang Thành, Viên Lập Cương vốn không biết Trương Dương là thủ phạm chuyện này, hiện tại nắm rõ chuyện này thì càng thêm nắm chắc. Trương Dương nhà ngươi chỉ là một tên trưởng phòng quèn trong cái sở du lịch, có năng lực gì mà uy hiếp người khác? Cư nhiên dám đánh cả nhi tử nhà Cố bí thư, hiện tại lại còn quậy phá công ty của đệ đệ, chuyện nay hôm nay để ta xem ngươi làm sao.

Mỗi người đều đã có cái gọi là tình cảm thân nhân, dám đánh nhi tử của bí thư tỉnh ủy, thử hỏi làm sao hắn có thể đối chọi lại với một thế lực như thế đây.

Lúc Trương Dương bị áp lên xe cảnh sát, vừa lúc chiếc Jeep Bắc Kinh đỏ cũng chạy tới. Sáng nay hai nàng tới công trình Cổ trường thành tìm hắn, nghe nói công trình bị mất trộm văn vật, mà tình nghi công ty vận chuyển Xương Cát có liên quan nên Trương Dương chạy tới đó xem sao. Nghe nói vậy hai nàng cũng chạy tới xem náo nhiệt, không nghĩ ra tới nơi này lại thấy tràng diện Trương Dương bị cho lên xe cảnh sát.

Sở Yên Nhiên đi tới trước mặt Viên Lập Cương: “Ngươi dựa vào cái gì mà bắt hắn? Hắn phạm tội gì?” An Ngữ Thần cũng căm tức nói: “Ta xem các ngươi kẻ nào dám bắt sư phụ ta!”

Trương Dương cười nói: “Hai người các ngươi chạy tới đây làm loạn làm gì? Người ta là cảnh sát, chọc giận vào sợ rằng lại liên lụy thêm đó. Hai người các ngươi cứ đi chơi đi, chuyện công tác của ta không nên tham gia vào!” Trong lòng thằng nhãi này sớm đã có chuẩn bị, cho nên biểu hiện ra vẫn vui vẻ tươi cười.

Sở Yên Nhiên cả giận: “Bắt người phải có lệnh bắt phải có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì mà đòi bắt người? Ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm sao?”

Viên Lập Cương cả giận nói: “Hai người các ngươi đám cản trở người thi hành công vụ ta bắt các ngươi luôn!”

An Ngữ Thần bật cười: “Tốt, ta đợi các ngươi a!”

Trương Dương cười lạnh: “Ta nói Viên cảnh quan, làm việc gì cũng đừng nên thái quá, Viên Lập Ba tuy là đệ đệ ngươi, nhưng hắn ăn cắp văn vật quốc gia, lại còn buôn lậu, như thế đều là phạm tội không nhẹ. Huynh đệ tình thâm ta hiểu, nhưng thân làm cán bộ quốc gia, làm bất cứ chuyên gì ngươi cũng đều phải nghĩ tới lợi ích quốc gia!”

Viên Lập Cương lạnh lùng nói: “Không cần ngươi phải nhắc, có chuyện gì tới sở công an nói!”

An Ngữ Thần mỉa mai nói: “Sở công an thì sao? Ngày hôm nay ta muốn nhìn xem thế nào gọi là cái công chính của ngươi!”

Lúc bọn họ nói chuyện, Sở Yên Nhỉên đã chạy sang một bên rút điện thoại ra gọi.

Trương Dương đúng là có chút dở khóc dở cười, việc này hắn đã lên kế hoạch rồi, thế nào cũng cho cả Viên Lập Ba lẫn Viên Lập Cương một vố. Cơ mà thật sự không thể ngờ ra An Ngữ Thần cùng Sở Yên Nhiên lại tới đây, cả hai nàng đều nỗ lực giúp hắn không để cho hắn bị giải đi.

Có An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên đứng đó, đám công nhân kia cũng bắt đầu ồn ào, có kẻ lớn tiếng: “Cảnh sát cái gì mà không bắt kẻ buôn lậu mà lại bắt cán bộ quốc gia?” Có người lại nói: “Cảnh phỉ một nhà, rắn chuột một ổ!”

Hiện trường càng ngày càng trở lên hỗn loạn.

Viên Lập Cương lo lắng càng để lâu sự tình càng phiền phức, muốn nhanh chóng đưa Trương Dương đi, để thời gian cho đệ đệ mình xử lý, nhưng An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên cùng đám công nhân kia lại vây xung quanh xe cảnh sát không chịu rời đi. Viên Lập Cương không thể nhịn được nữa, rút súng lục ra bắn chỉ thiên một cái khiến cho cả đám công nhân vội vàng im miệng ngồi thụp xuống cả.

Trương Dương mỉa mai nói với Viên Lập Cương: “Uy phong thật! Sát khí đằng đằng, ngươi làm ta sợ quá!”

Viên Lập Cương giận dữ hét: “Tất cả mau tránh ra, kẻ nào dám cản trở người thi hành công vụ ta lập tức bắt lại!”

Trong đôi mắt đẹp của Sở Yên Nhiên lóe lên một chút hàn quang: “Ngươi có lệnh bắt không? Có chứng cứ không? Không có thì đừng hòng đưa hắn đi!”

Viên Lập Cương cười lạnh nói: “Tiểu nha đầu, đừng có ngông cuồng như thế!”

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng xe jeep quân dụng, và những chiếc xe tải chở lính. Từ đó có thể nhìn ra đó là xe của quân đội tới. Một gã quan quân từ trên chiếc xe jeep đi đầu bước xuống, theo sau đó là khoảng bốn năm chục gã binh sĩ nhảy xuống, lập tức xếp thành đội ngũ, súng đạn chĩa nòng nhắm về hướng tràng diện bên trong.

Viên Lập Cương sửng sốt, đây là đóng phim sao? Loại tràng diện này bình thường cũng xuất hiện sao? Viên quan quân kia lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi là ai nổ súng?”

Sở Yên Nhiên và An Ngữ Thần đồng thời chỉ về phía Viên Lập Cương: “Là hắn!”

Viên Lập Cương có chút hơi sửng sốt, việc hôm nay thực sự là kì quặc, bất quá hắn cũng không phải kẻ ngu si, vừa rồi có trông thấy Sở Yên Nhiên gọi điện đi đâu đó, cái này chắc là có liên quan tới nàng ta. Viên Lập Cương tiến tới chào hỏi: “Xin chào, ta là đội phó đội hình cảnh phân khu này. Hiện đang chấp hành nhiệm vụ!”

Viên quan quân kia lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn không nói câu gì, đi tới chỗ Sở Yên Nhiên nhẹ giọng: “Yên Nhiên! Là ai buôn lậu?” Sở Yên Nhiên chỉ chiếc xe chở container đằng kia. An Ngữ Thần thì đúng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, thấy tràng diện càng lúc càng lớn thì lại càng hưng phấn, nàng đi tới bên cạnh Sở Yên Nhiên nói: “Các người tới thật là đúng lúc a, đám bọn họ cảnh phỉ một hội cấu kết với nhau buôn lậu a!”

Viên Lập Cương dở khóc dở cười nói: “Đây là án hình sự địa phương, cùng với quân đội có liên quan gì a?”

Viên quan quân kia nhếch mép, cười trả lời: “Nơi này là lãnh thổ nước cộng hòa Trung Hoa, chỉ cần có bất kì sự ảnh hưởng nào tới lợi ích quốc gia thì chúng ta có trách nhiệm bảo vệ. Hiện tất cả mọi người ở đây giữ nguyên vị trí, trước khi mọi chuyện rõ ràng không một ai được phép ly khai!” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta là thiếu tá Quách Chí Hàng phụ trách tiểu quân khu Giang Thành!"

Viên Lập Cương sửng sốt, cái tên Quách Chí Hàng chẳng nhẽ hắn lại không biết, hắn là nhi tử của ủy viên bộ tư lệnh quân khu - Quách Lượng. Tuy rằng nói chính phủ và quân đội không can thiệp vào chuyện trong hệ thống của nhau. Thế nhưng khi có việc khẩn cấp thì chuyện này cũng không có gì là lạ, hai bên có quan hệ tương tác lẫn nhau là điều dễ hiểu. Sở Yên Nhiên kia có thể một cuộc điện thoại điều đến một thiếu tá tiểu khu chứng tỏ địa vị của nàng ta cao ngoài sức tưởng tượng của hắn. Xem chừng chuyện ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài khống chế cùa hắn rồi.

Hắn trước hết là nghĩ tới chuyện chiếc container buôn lậu, đệ đệ hắn làm ăn buôn lậu hắn cũng biết một thời gian, cũng từng nhắc nhở qua, thế nhưng ỷ lại vào thế lực gia đình cùng lợi nhuận lớn nên hắn cứ liều, ngày hôm nay e rằng là không được rồi.

Trợ thủ Viên Lập Cương là Đường Vĩ nhìn tình thế, thấp giọng nhắc nhở hắn một chút: “Xem có nên điện cho Lý cục một chút hay không?” Viên Lập Cương gật đầu bảo Đường Vĩ điện cho Lý cục, sau đó chính mình điện cho phụ thân một chút. Bình thường thì mấy chuyện không hay ho này con cái chẳng bao giờ muốn cha mẹ biết, nhưng khi sự tình nháo đại tới mức không thể tự giải quyết được thì chẳng còn cách nào khác ngoài các đó cả.

Lúc Viên Lập Cương gọi điện, phó thị trưởng Viên Thành Tích đang chủ trì một hội nghị về phát triển nông nghiệp, nghe Viên Lập Cương nói qua sự tình, hắn vội vội vàng vàng nói qua loa vài câu xong kết thúc cuộc họp luôn.

Viên Thành Tích nghĩ đến Điền Khánh Long, quân đội và cảnh sát trước giờ vẫn luôn đối chọi lẫn nhau, sự tình này hắn là hắn có thể đứng ra.

Viên Thành Tích liền gọi điện cho Điền Khánh Long, Điền Khánh Long nghe xong thầm chửi trong bụng. Cái con mẹ nó, không biết là cái chuyện gi mà lằng nhằng thế không biết. Thực sự mà nói thì trong thường ủy Giang Thành thời gian gần đây hắn là người tối phiền muộn nhất, không biết bao nhiều án cứ đồ lên trách nhiệm của hắn. Hiện tại cảnh sát và quân đội lại có chút giằng co. Điền Khánh Long và Viên Thành Tích quan hệ không sâu, bất quá vì thân phận nên bình thường biểu hiện ra vẫn rất khách khí

Viên Thành Tích nói: " Đồng chí Khánh Long, công ty vận chuyển Xương Cát là công ty của con trai a, hôm nay sinh ra một chút phiền phức, chuyện này ta không thích hợp đứng ra, ngươi xem xem có phải hay không?” Ý tứ của hắn là rất rõ ràng muốn Điền Khánh Long đứng ra giải quyết chuyện này hộ.

Điền Khánh Long từ lâu đã rõ chuyện này, sự tình có liên quan tới thủ hạ của hắn thì hắn không muốn đứng ra cũng không xong, nếu đã đứng ra thì đơn giản là làm một cái nhân tình. Điền Khánh Long sảng khoái cười đáp ứng: " Viên phó thị trưởng yên tâm, ta sẽ cố gắng!”

Điền Khánh Long cúp máy xuống thì lập tức điện cho Trương Dương. Hắn đương nhiên biết Trương Dương có liên quan trong chuyện này, lòng thầm mắng tiểu tử kia thật sự là không ra gì, bộ hắn định nháo loạn cái Giang Thành này lên mới cam tâm sao? Càng khiến cho Điền Khánh Long căm tức chính là Trương Dương lại không thèm tiếp điện thoại của hắn.

Kỳ thực không phải là Trương Dương không muốn tiếp, mà căn bản là hiện hai tay hắn bị còng không thể nhúc nhích được, nghe tiếng chuông điện thoại không khỏi nhếch miệng cười.

Viên Lập Cương nhìn mặt hắn mà phân vân không biết có nên mở còng cho hắn không?

Hắn bắt đầu ý thức được vì sao lúc nãy Trương Dương lại nói một câu nói kia.

An Ngữ Thần đứng bên cạnh Sở Yên Nhiên, nàng nhìn hắn ngồi trên xe không khỏi bật cười: “Sư phụ! Cái vòng tay của ngươi thật không sai a, trông sáng loáng đó!”

Trương Dương cười nói: “Ngươi thích không? Bảo hắn tặng cho một cái!” Nói xong liền quay đầu ra bảo Viên Lập Cương: “Viên cảnh quan, còn có thừa cái nào không? Tặng cho nha đầu kia một cái!”

Mấy tên cảnh sát xung quanh nghe mà tức giận, thằng nhãi này thực sự là khi dễ người quá đáng, một gã nói: “Có gì hơn người mà vênh váo? Đừng tưởng bọn ta không dám đánh ngươi?”

Trương Dương nhíu mày cười lạnh: “Tiểu hài tử cẩn thận một chút, kẻo làm bị thương bản thân đó!”

Quách Chí Hàng mang theo binh lính đã chế trụ hoàn toàn hiện trường, bầu không khí hiện tại là rất căng thẳng.

Viên Lập Cương biểu hiện ra vẫn rất trấn định, nhưng kì thực nội tâm hắn loạn như ma, huynh đệ bọn họ cả hai coi như đều rớt vào khốn cục, hiện tại vô lực có thể thoát ra.

Đường Khánh Long không gọi được cho Trương Dương, thì không thể làm gì khác là điện cho Quách Lượng, Quách Lượng cũng là thành viên trong thường ủy Giang Thành, hắn và Điền Khánh Long cũng khá là thân thuộc cho nên vừa điện tới thì câu đầu tiên Điền Khánh Long đã oán giận nói: “Ta nói ngươi này Quách tham mưu, ngươi thật là quân phiệt quá đó. Ngay cả huynh đệ trong ngành công an mà cũng không bỏ qua. Nhi tử ngươi dẫn quân sĩ tới làm loạn cái gì thế?”

Quách Lượng cười ha hả đáp: “Ta cũng là không có biện pháp a! Cháu gái của lão thủ trưởng tới Giang Thành bị khi dễ, ta mà không xuất đầu thì mặt mũi ta còn để đi đâu!”

“Ai a?” Điền Khánh Long khó hiểu hỏi lại.

“Sở Yên Nhiên! Cháu ngoại của nguyên tư lệnh quân khu Bắc Nguyên. Không phải là ta nói ngươi a lão Điền, tối qua tại Hoàng Gia, Sở Yên Nhiên bị lưu manh quấy rầy, ngày hôm nay lại là cái chuyện thế này? Ngươi xem xem cái chức cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành lại xem, trị an Giang Thành ra cái dạng gì rồi?” Vì hai người rất thân nhau nên Quách Lượng nói cũng không lưu cho Điền Khánh Long chút mặt mũi nào.

Điền Khánh Long đem hai chuyện này suy nghĩ, lẽ nào hai chuyện tối qua và hôm nay có liên quan? Không phải tự nhiên là Trương Dương lại tìm đến Viên Lập Ba. hắn nói với Quách Lượng hai câu. Quách Lượng đáp ứng, Điền Khánh Long liền dẫn người đi, Quách Lượng cũng bảo nhi tử rút lui.

Điền Khánh Long thực sự là phiền muộn cái cực điểm, sự tình ngày hôm nay nguyên bản là việc nhỏ, nhưng tự nhiên thân là cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành lại phải xuất mã, điều này căn bản là còn nhiều liên quan phía sau, ảnh hưởng mặt sau quá lớn.

Điền Khánh Long trên đường nhận được điện thoại của thuộc hạ gọi tới, nói Cố Minh Kiện kiên trì cáo buộc Trương Dương. Điền Khánh Long phiền muộn nói: “Hắn muốn thì kệ con mẹ hắn, không quan hệ tới lão tử.” Điền cục trưởng thực sự là phiền muộn cực điểm, miệng toát ra toàn ngôn từ thô tục!

Điền Khánh Long tự thân dẫn một đội ngũ đi tới công ty vận chuyển Xương Cát, lúc này cục trưởng phân cục Hồ Thiết Phong cũng chạy tới, Hồ Thiết Phong trông thấy sắc mặt bất thiện của Điền Khánh Long là biết không ổn rồi, hấn vội đi tới bên cạnh thấp giọng nói: “Điền cục!”

Hàng lông mày Điền Khánh Long nhíu chặt, hắn hung hăng trừng mắt: “Làm sao?”

Hồ Thiết Phong thở dài: “Thứ lỗi thuộc cấp bất tài nhưng thực sự là không quản được đám nhị thế tử kia!”

Lúc Điền Khánh Long và Hồ Thiết Phong tiến nhập, cũng là lúc Quách Chí Hàng cùng binh sĩ rút lui khỏi hiện trường.

Điền Khánh Long phẫn nộ chỉ vào mặt Viên Lập Cương: “Phế vật! Mặt mũi của cảnh sát Giang Thành đều bị các ngươi làm mất cả rồi.” An Ngữ Thần nghe được Điền Khánh Long chửi ầm lên thì không khỏi bật cười khúc khích, Điền Khánh Long không khỏi trừng mắt nhìn nàng, bất quá với thân phận của hắn cũng chẳng thèm chấp nhặt với một tiểu nha đầu. Hỏi rõ ràng tình huống xong, hắn gọi một vài nhân vật then chốt tới bên cạnh nói chuyện.

Viên Lập Cương biết ngay chuyện hôm nay không đấu được, đối mặt với Điền Khánh Long có chút sợ hãi. Điền Khánh Long mắng: “Biết nguyên tắc là thế nào không? Đệ đệ ngươi phạm tội tới lượt ngươi xử lý sao? Không có lệnh bắt người, ngươi bắt một cán bộ quốc gia? Lại còn tùy tiện nổ súng, ngươi là cảnh sát hay cường đạo?”

Viên Lập Cương bị quát tới xanh cả mặt: "Điền cục! Là hắn khinh người quá đáng, sở du lịch lúc nào lại có quyền giữ người?”

Điền Khánh Long cả giận: “Đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi, ăn cắp văn vật tội không nhẹ đâu!”

Viên Lập Cương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khẳng định có kẻ vu oan!,?

Hồ Thiết Phong không nhịn được quát lên: “Điền cục nói mà ngươi còn cứ cãi à? Có bản lĩnh thì sao không giải quyết từ nãy đi!”

Nghe vậy Viên Lập Cương không dám nói gì nữa."

Điền Khánh Long không nhịn được phất phất tay: “Biến sang một bên đi!”

Viên Lập Cương vừa đi hai bước thì Điền Khánh Long nói: “Thả Trương Dương ra!”

Viên Lập Cương cắn cắn môi, dù hắn không đành lòng, nhưng sự tình tiến triển tới mức độ này, hắn không chịu cũng phải chịu, đành ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Điền Khánh Long.

Viên Lập Cương ủ rũ đi tới chỗ Trương Dương mở còng tay cho hắn.

Trương Dương nở nụ cười: “Ta nói đây là gì thế?”

“Mở còng cho ngươi a!”

“Ấy, Viên cảnh quan, đâu phải cứ nói mở là mở. Ta phải nghe ngươi sao? Nhớ lúc nãy ta nói cái gì với ngươi không?”

Viên Lập Cương đương nhiên nhớ rõ, Trương Dương lúc nãy nói với hắn đeo lên thì dễ, nhưng tháo xuống thì khó. Hắn tràn ngập phẫn nộ nhìn Trương Dương: “Ngươi muốn thế nào?”

Trương Dương vung tay nói: “Ta muốn cứ đi ra ngoài như thế này, để cho báo đài ở Giang Thành này xem xem cảnh sát Giang Thành chấp pháp như thế nào?”

Viên Lập Cương không nhịn được muốn phát hỏa, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì chuyện này hắn xác thực là đuối lý, cố nén trụ tức giận thấp giọng nói: “Trương trưởng phòng, chúng ta là có hiểu nhầm, có gì đắc tội thì xin thứ lỗi.”

“Nói miệng thì ai mà chả nói được? Hơn nữa ngươi nói cái gì mà hiểu lầm? Ngươi đủ tư cách sao?”

Câu này khiến cho Viên Lập Cương thiếu chút nữa phát hỏa.

Điền Khánh Long đứng xa xa nhìn, hắn biết tính tình tiểu tử kia là cái loại không dễ buông tha cho người khác, trong lòng không khỏi thầm mắng tiểu tử này. Bất quá sự tình hiện tại chưa rõ ràng, hắn hướng Hồ Thiết Phong nói: “Ngươi ra đi!”

“Ta?” Hồ Thiết Phong trừng mắt.

“Thủ hạ của ngươi gây chuyện, ngươi không lo thì ai?”

Hồ Thiết Phong biết không thể tránh được đành thở dài, đi tới chỗ Trương Dương, hắn tủm tỉm cười nói: “Tiểu Trương a! Có câu lụt cũng không ngập miếu long vương. Chúng ta là người một nhà cả mà, chỉ là hiểu nhầm!”

Trương Dương cũng nở nụ cười.

Hồ Thiết Phong lấy chiếc chìa khóa từ trong tay Viên Lập Cương: “Tiểu Viên còn trẻ, cách công tác còn nhiều cái xung động đắc tội với mọi người. Mong đồng chí Trương Dương bỏ qua cho!”

Trương Dương vô tâm vô phế cười nói một câu: “Ta là người sở du lịch, các ngươi là cục cảnh sát, tính ra chẳng phải là người một nhà gì. Viên Lập Cương tuổi còn trẻ, thì ta so với hắn càng trẻ hơn. Hắn công tác còn nhiều xung động, cũng là cán bộ quốc gia cả, ta thế nào có thể trụ chính đây? Cái này gọi là tố chất a! Tố chất như thế mà cũng là phó đội trưởng, xem chừng là tiêu chuẩn chọn lựa cán bộ của các ngươi có chuyện a?”

Bộ dáng tươi cười trên mặt của Hồ Thiết Phong ngưng bặt, tiểu tử này thực sự cũng là ngông cuồng a. Lão tử đích thân xin lỗi người mà cái con mẹ nhà ngươi còn vênh váo? Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào? Hồ Thiết Phong không muốn dây dưa ở lại để tiếp tục mất mặt, đem cái chìa khóa ném cho Viên Lập Cương rồi rời đi.

Viên Lập Cương hung tợn nhìn Trương Dương, lúc này trong đầu chỉ muốn giết quách tên tiểu tử này đi cho xong.

An Ngữ Thần cùng Sở Yên Nhiên nhìn tràng cảnh này không nhịn được xoay người qua chỗ khác cười trộm.

Điền Khánh Long thấy Hồ Thiết Phong quay lại đã đoán được, hắn nhìn ra hôm nay hẳn là Trương Dương cố tình làm to chuyện, đối phó với công ty vận tải Xương Cát chỉ là một phần. Điền Khánh Long hướng Trương Dương đứng phía xa xa gật đầu một cái.

Trương Dương tủm tỉm cười nhìn hắn, Điền Khánh Long thì đương nhiên là hắn phải cấp mặt mũi cho rồi, liền lững thững đi tới chỗ Điền Khánh Long.

Điền Khánh Long nhìn Trương Dương đầy thâm ý: “Vòng tay đẹp đấy, hợp với ngươi lắm!”

“Lần đầu tiên trong đời được mang đó, cảm giác chân thật a!”

“Vậy cứ mang luôn đi, ta tặng ngươi luôn đó!”

“Cũng tốt! Dù sao ý định của ta cũng là để báo đài nhìn rồi cho dư luận bình luận một chút!”

Điền Khánh Long trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng thật là? Chuyện Cố Minh Kiện ngày hôm qua còn chưa xong, hôm nay tới đây gây chuyện làm cái gì nữa thế!”

Trương Dương cười nói: “Ta nói Điền cục a. Ngươi nói thật không có chút công đạo nào a? Viên Lập Ba trộm văn vật, lại còn buôn lậu xe máy. Ta thế này là chủ trì chính nghĩa a, vì quốc gia a. Phải được khen ngợi mới đúng!”

Điền Khánh Long hạ giọng nói: “Tiểu từ ngươi vòng vo ít thôi. Chuyện này sao không cho ta biết trước, ngươi muốn làm cái gì? Hai huynh đệ nhà hắn làm gì ngươi?” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Họ là nhi tử của Viên phó thị trưởng, chuyện này không đơn giản a.”

“Nhi tử của Viên phó thị trường thì sao? Bọn họ phạm vào cái chuyện gì?”

“Ý ngươi là sao?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Đám lưu manh tối qua đều là do Viên Lập Ba làm chủ. Ta không phải là một kẻ không thông tình đạt lý. Người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Ngày hôm nay ta chỉ là đòi lại công đạo của mình mà thôi!”

Điền Khánh Long nói: “Ngươi trước hết nói rõ xem nào!”

“Viên Lập Cương không phải là có năng lực sao? Ta đã cảnh báo hắn rồi, hắn đeo còng lên thì ta cho lão tử của hắn phải tháo xuống, Điền cục, việc này với ngươi không quan hệ, ngươi đem án ăn cắp văn vật này và án buôn lậu điều tra rõ ràng đi!”

Điền Khánh Long biết tính tình tiểu tử này nói là làm, ngày hôm nay hắn quyết tâm đấu với nhà họ Viên bằng được rồi, bắt quá ngẫm lại Viên Lập Ba kia cũng là ăn no dửng mỡ, đương yên đương lành tự nhiên trêu trọc vào Trương Dương làm gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện