Lương Bách Xuyên lui về thủ thế khóa hai bên sườn lại, Hình Ý quyền rất coi trọng căn cơ và sự vận động di chuyển, mắt đi đâu, chân là chiến mã, hai tay là binh khí, vô luận tiến công hay phòng thủ, tất cả đều di chuyển vững vàng có lực kín kẽ không hề sơ hở.

Trương Dương thầm khen một tiếng. Lương Bách Xuyên lại xuất ra một quyền, Hình Ý thất quyền diễn ra liên miên bất tuyệt nhắm ngực Trương Dương mà đánh tới.

Qua đòn giao thủ đầu tiên, Trương Dương đã lĩnh giáo nội lực hùng hậu của Lương Bách Xuyên, Trương đại quan nhân cũng thầm đoán đó chưa phải là mười phần công lực của hắn cho nên cho rằng lấy cứng đối cứng không phải là thượng sách.

Hiện tại Lương Bách Xuyên liên tiếp xuất thủ, Trương Dương sử dụng các thế đòn như trong Không Minh quyền để tiếp quyền của Lương Bách Xuyên đồng thời chớp cơ hội để phản công. Cả hai công và thủ xen kẽ nhau rất tốt. Lương Bách Xuyên cũng không để sơ hở cho Trương Dương nắm được mà phản kích, hai người cứ như thế liên tục khoảng tầm năm mươi chiêu, thủy chung vẫn là Lương Bách Xuyên công chủ yếu. Trương Dương chủ yếu thủ, nhưng dù như thế Trương đại quan nhân vẫn nhàn nhã nhẹ nhàng chứ không hề rơi vào thế hạ phong.

Chúc Khánh Dân đứng đó xem không khỏi lo lắng, hắn nhập môn đã lâu, tu vi võ học tự nhiên hơn xa các sư đệ khác, theo sư phụ đi luận võ không ít, nhưng chưa bao giờ thấy tràng diện như hôm nay. Trước kia đều là sư phụ hậu phát chế nhân, chỉ ra vài chiêu đã có thể khống chế được người khác, thế nhưng ngày hôm nay lại hoàn toàn chủ động tiến công Trương Dương liên tục, mà Trương Dương thủy chung vẫn chỉ ở thế phòng thủ. Điều này không khỏi khiến cho Chúc Khánh Dân hãi than không ngớt, lại xem cước bộ của Trương Dương như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng mà liên miên bất tuyệt, sư phụ thì vẫn cương mãnh tiến công liên tục nhưng không thể hạ thủ được. Nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy sớm muộn gì thể lực của sư phụ cũng sẽ giảm sút rất nhiều, mà Trương Dương vẫn có thể bảo tồn thể lực, hơn nữa hắn còn trẻ thể lực sung mãn, cứ như thế thì thế cục rất không lạc quan chút nào.

Lương Bách Xuyên hiển nhiên cũng nhìn ra dụng tâm của Trương Dương, hắn từng bước từng bước ép Trương Dương lùi tới gần mép đoạn đất bằng phẳng này. Mặt trời lúc này đã lên khá cao, và vị trí của Trương Dương là ngược hướng mặt trời. Cao thủ chân chính không phải chỉ cần biết tấn công bằng quyền cước, tấn công vào tâm lý, mà còn phải biết lợi dụng hoàn cảnh xung quanh, cái đó gọi là có thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì mới chắc thắng, Lương Bách Xuyên chính là muốn ép Trương Dương vào khu có ánh nắng khiến cho Trương Dương bị ảnh hưởng.

Trương đại quan nhân từ lúc nãy đã để ý kĩ xung quanh, lúc này nhìn ra ý đồ của Lương Bách Xuyên, đồng thời tính toán từ lúc đó tới giờ cũng đã tiêu hao được không ít thể lực của đối thủ. Lúc này Trương Dương bất ngờ toàn lực xuất ra một quyền chuyển từ thế thủ sang công, một quyền long chiến vu đã trong Thăng Long quyền như sấm sét đánh về phía Lương Bách Xuyên.

Trong khoảng thời gian ngắn Trương Dương chuyển từ thủ sang công đầy bất ngờ, hơn nữa một quyền đánh ra với khí thế như dời non lấp bể khiến cho Lương Bách Xuyên dù thân trải trăm trận nhưng vẫn không khỏi âm thầm kinh hãi, hắn vội vàng giơ hai quyền lên nghênh đỡ.

Song quyền tam thủ tiếp xúc nhau, một cỗ khí lực bạo phát chấn động cả xung quang, một tiếng “bồng” với âm hưởng nặng nề như nện vào màng nhĩ người ta vậy. Quyền phong khiến cho quần áo hai người căng phồng, bụi đất dưới chân bốc mù mịt. Thân thể Trương Dương không chút sứt mẻ gì. Lương Bách Xuyên cũng vấn vững vàng đứng đó, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy một cỗ kình lực cực kì cường đại tấn công vào trong cơ thể hắn, ngực bị ép như búa nện trúng. Lương Bách Xuyên hừ nhẹ một cái. loạng choang lùi mấy bước, mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu nào, cảm trong trong ngực khí huyết nhộn nhạo, huyết mạch đau đớn không chịu nổi.

Trương Dương cũng không có tiến tục tấn công, khí định thần nhàn đúng đó, hai tay ung dung nhét vào túi quần.

Chúc Khánh Dân thấy thế vội vàng cuống quít chạy đến đỡ sư phụ.

Lương Bách Xuyên đẩy hắn ra, hắn mắt nhìn thẳng Trương Dương, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ta đã thua!” Có thể thản nhiên thừa nhận bản thân mình không bằng người cũng có thể coi là có một chút phong phạm của bậc cao nhân.

Trương Dương mỉm cười: “Lương sư phụ, cái gì mà thắng với bại? Ta thắng là thắng ở tuổi trẻ tráng lực, ngươi kém hơn là vì tuổi đã cao. Có câu luận võ sợ kẻ trẻ tuổi mà. Tính chiêu thức ta cũng không chiếm được tiện nghi gì. Lúc nãy trước khi đánh ta nói đều là bậy cả, ngươi đã hơn năm mươi tuổi, so với ta mới ngoài hai mươi đương nhiên là bất lợi rất nhiều.

Lương Bác Xuyên lúc này đã hoàn toàn tâm phục, hắn minh bạch bản thân tuyệt đối chưa thể là đối thủ của Trương Dương, người ta nói như vậy căn bản là để lại cho hắn một chút mặt mũi. Hắn cảm khái nói: “Trương trưởng phòng, sự tình, trước thật sự là nếu có gì hiểu nhầm nhau, mong bỏ quá cho!” Người ta đã biểu hiện khí độ như thế, tuyệt đối không phải là một kẻ càn rỡ, như vậy thì sự tình lần này khả năng hẳn là đồ đệ của hắn sai.

Trương Dương sở dĩ biểu hiện khoan hồng độ lượng như thế là bởi vì hắn không muốn phiền phức, không muốn lại một cái đoạn ân oán với đám Lương Bách Xuyên, cũng không muốn làm cho sự tình trở lên lớn, cho nên mới chủ động thay đổi địa điểm.

Từ góc độ của Lương Bác Xuyên mà nhìn, thì Trương Dương làm như vậy cũng hoàn toàn là vì hắn, nếu như hắn thua thì địa vị trong làng võ thuật sẽ xuống dốc không phanh, Lương Bách Xuyên cũng là một người biết thể diện, người ta làm vậy là để mặt mũi cho hắn, thì hắn cũng phải cảm ơn.

Trương Dương cười nói với Chúc Khánh Dân: “Chúc bí thư, sự tình ngày hôm nay chưa từng xảy ra a!” Nói xong hắn xoay người rời đi.

Lương Bách Xuyên nhìn theo bóng lưng Trương Dương rời đi mà không khỏi cảm khái: “Thực sự là một kẻ kỳ lạ!”

Không ai biết kết qụả cuộc luận võ của Trương Dương và Lương Bách Xuyên, trong mắt nhiều người, họ cho rằng cả hai vì e sợ đối thủ mà không tới. Cũng có người nói rằng bí thư đảng ủy xã Hắc Sơn Tử Chúc Khánh Dân là người đứng giữa hòa giải mâu thuẫn. Bất quá đa phần khuynh hướng mọi người đều cho rằng Trương Dương là vì sợ.

Trương Dương thì chẳng quan tâm tới người khác nhìn hắn thế nào, dù sao hắn cũng không phải là người theo con đường võ nghiệp, nên người ta nói thế nào hắn mặc kệ. Cái hắn quan tâm hiện tại chính là công tác của mình, làm sao cho mau chóng kiếm được chính tích, mau chóng thăng quan.

Công trình tu bổ Cổ trường thành rốt cuộc cũng xác định được là do tập đoàn Thịnh Thế của Phương Văn Nam phụ trách, đương nhiên tập đoàn Thịnh Thế chỉ là phụ trách đầu tư, phụ trách thi công thì chuyên môn mời riêng một đội thi công chuyên nghiệp của một kiến trúc sư có danh tiếng ở Bắc Kinh chuyên môn tu bổ các công trình cổ, nghe đâu như đội thi công này cũng từng tham gia tu kiến Từ cấm Thành và miếu Khổng tử. Một công trình cổ không thể giao cho một đội thợ phổ thông làm được.

Cải tạo con đường chợ Lao Động cũng tiến hành đồng bộ, công trình này thì hoàn toàn cho tập đoàn Thịnh Thế chịu trách nhiệm, kế hoạch là quy hoạch xây dựng ba đường vòng bao quanh khu vực thị ủy, đồng thời cải tạo mở rộng các con đường khác. Chuyện này bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ và thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ đều nhất trí, bất quá thị trưởng Tả Viên Triêu trong chuyện này thật sự có phần không bằng lòng, nhưng Cố Giai Đồng tham dự vào chuyện này thật ngoài dự liệu của hắn. Tả Viên Triêu lúc này mới ý thức được Lý Trường Vũ lợi hại, Cố Giai Đồng tham gia vào công trình này không phải là vì lợi ích kinh tế gì mà chủ yếu là Lý Trường Vũ muốn đảm bảo công trình này không xảy ra biến hóa gì ngoài ý muốn.

Tả Viên Triêu tay cầm điếu thuốc hút một hơi, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ cười khổ: “Minh Kiện a! Nghĩ không ra tỷ tỷ ngươi đối với cái địa phương Giang Thành này cũng có hứng thú!”

Cố Minh Kiện lần này tới Giang Thảnh là để dự lễ tạ thần của Nam lâm tự, lúc biết tỷ tỷ tham gia vào công trình đường vòng bao khu vục thị ủy thì trong lòng cực kì khó chịu, hắn hầu như có thể kết luận tỷ tỷ tham gia vào đó nguyên cớ là vì Trương Dương. Vì có Tả Viên Triêu bên cạnh nên Cố Minh Kiện cũng không dám tỏ thái độ bất mãn ra mặt, hắn từ lâu cũng cảm thấy được tỷ tỷ và tiểu tử Trương Dương kia có quan hệ bất tầm thường, nhưng là vì quan hệ máu mủ tình thâm nên hắn không muốn rõ ràng để cho kẻ khác biết chuyện, hắn tỏ vẻ bình thản nói: “Tỷ của ta là một doanh nhân xuất sắc, một cơ hội mà nàng nắm được thì đương nhiên sẽ không bỏ qua đâu!”

Tả Viên Triêu thở dài: “Đường vòng bao quanh khu vực thị ủy là công trình trọng điểm, có thể nói là một phần bộ mặt của Giang Thành, đối với sự phát triển của Gỉang Thành mang ý nghĩa không nhỏ, ta tuyệt không nghi ngờ năng lực của Cố tiểu thư; nhưng bất quá ta nghĩ tiểu thư tham gia vào dự án này có đúng là đơn thuần mục đích không?”

Cố Minh Kiện nhíu mày, thấp giọng nói: “Ý của Tả thị trưởng là?”

Tả Viên Triêu cười nói: “Chỉ là muốn ngươi nói với Cố tiểu thư một chút, nhất định chuyện này phải cẩn trọng, không nên để cho kẻ khác lợi dụng.”

Cố Minh Kiện trong lòng rõ ràng, người khác cần lợi dụng nhất đó chính là lực ảnh hưởng của lão gia tử hắn. Có thể nói Chính đàn Giang Thành thực sự là rắc rối phức tạp. Tả Viên Triêu là thị trưởng, hắn thân thuộc với Minh Kiện cũng chính là mượn hơi của Cố bí thư. Đối thủ nặng kí của Tả Viên Triêu là Lý Trường Vũ thực lực cũng không tầm thường, công trình đường vòng bao quanh thị ủy là ví dụ điển hình, mà Lý Trường Vũ và Trương Dương có quan hệ là điều không cần phải bàn. Việc Cố Giai Đồng tham gia vào công trình này khiến cho Tả Viên Triêu rơi vào một tình huống có thể nói là cực kì xấu hổ, hắn thậm chí tới dũng khí phản kháng cũng không có, Cố Minh Kiện cho rằng thời gian tới phải nhắc nhở tỷ tỷ một chút.

An Ngữ Thần bị bệnh, Tần Thanh và Sở Yên Nhiên thay phiên nhau chăm sóc cho nàng. Qua chuyện này, An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên cư nhiên là bớt đi sự căng thẳng, thân thiết nói chuyện với nhau nhiều hơn, mà cả hai đúng là không hề ít chủ đề để nói tới, chỉ vài ngày mà tình cảm hai người tiến triển rất tốt. Sở Yên Nhiên mấy ngày nay bởi vì cùng Tần Thanh bàn bạc chuyện xây dựng khu suối nước nóng Xuân Hi cho nên cũng không có nóng lòng ly khai vội. An Ngữ Thần vì xử lý phiền phức tại Thanh Vân trúc hải nên cũng không rời khỏi, tự nhiên cơ hội gặp mặt của hai người cũng tăng thêm.

Nguyên bản hai người hẹn Trương Dương buổi tối đi ăn, nhưng sắp tới tầm giờ tan tầm thì tại công trình Cổ trường thành xảy ra một chút vấn đề nhỏ, hắn phải tới đó xem xét công việc cho nên có chút chậm trễ. Lúc An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên ăn cơm tối, thấy Trương Dương vẫn chưa tới, liền gọi điện trực tiếp bảo hắn tới Hoàng gia.

Tô Tiểu Hồng vì buổi tối có việc cho nên cũng không có tới Hoàng Gia, bất quá từ sớm đã an bài cho các nàng, hai người An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên đều là người thích náo nhiệt, tiến vào lập tức hai người chọn một bàn ở gần sân khấu để có thể thoải mái xem biểu diễn.

An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên không có chú ý, trong đám khách ngồi ở tầng hai có người đang nhìn các nàng.

Bời vì phát sinh xung đột với Trương Dương, nên Viên Lập Ba bị sư phụ Lương Bách Xuyên khiển trách không ít, hai ngày nay trong lòng hắn thực sự là hết sức phiền muộn, Hứa gia vì chuyện này cũng áy náy nên mời hắn tới Hoàng Gia uống rượu giải sầu. Thật sự là chẳng ngờ được oan gia bất tụ đầu. Bọn họ không biết Sở Yên Nhiên nhưng An Ngữ Thần thì không thể không biết, Viên Lập Ba nhìn An Ngữ Thần dưới lầu mà nghiến răng: “Nàng ta cư nhiên cũng tới đây a!”

Hứa Gia Dũng thờ dài vỗ vỗ vai Viên Lập Ba: “Quên đi! Chớ có chọc vào phiền phức.’'

Viên Lập Ba cười lạnh nói: “Ta ở Giang thanh bao lâu nay chưa bao giờ chịu một cái ủy khuất lớn như vậy! Trương Dương không phải là lợi hại lắm sao? Để hôm nay ta cho hắn biết thế nào là lợi hại!”

Hứa Gia Dũng nhíu mày, sự tình hôm đó xảy ra khiến cho hắn một lẩn nữa nhận thức được thực lực của Trương Dương, đồng thời cũng hối hận vì xung động của bản thân. Thân là một trí thức được đi học ở nước ngoài về, lại là con cháu thế gia, có thể coi là thành phần trí thức cao cấp, bản thân vẫn luôn cho rằng tự thân Viên Lập Ba xuất thủ thật là quá mức thấp hèn. Nhưng Viên Lập Ba không cho là như vậy. Hắn cho rằng bản thân hắn muốn lấy lại thể diện, hắn nói với Hứa Gia Dũng: “Chuyện này không có vấn đề gì, ngươi yên tâm, tự ta giải quyết!”Nói xong hắn liền rút điện thoại ra bấm một dãy số.

Hứa Gia Dũng bỗng a một tiếng nhỏ, hắn trông thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong đại sảnh Hoàng Gia, đó là Cố Minh Kiện, nghĩ không ra lại có thể gặp được Minh Kiện tại Giang Thành này.

Cố Minh Đức và hai trợ lý của hắn thì Hứa Gia Dũng không nhận ra nhưng Cố Minh Kiện thì hắn biết, Cố Minh Kiện ngồi xuống một bàn ở tầng một, ánh mắt hắn tập trung hướng vào vị trí An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên đang ngồi.

Cố Minh Kiện mặc fud, trên phương diện tình cảm nam nữ hỏng bét ra cả, thế nhưng cũng phải công nhận là hắn có chút phong lưu, đối với hắn theo đuổi mỹ nữ chưa bao giờ là điều cần phải che giấu. Hắn tuy rằng là hợp tác với An Đức Hằng nhưng lại chưa từng gặp qua An Ngữ Thần, Sở Yên Nhiên hắn cũng chưa bao giờ gặp mặt. Thấy hai vị cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc ngồi đây thật sự là khó kiềm lòng được, hắn gọi bồi bàn tới nói nhỏ vài câu gì đó.

An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên đang vui vẻ nói chuyện thì bồi bàn bê tới một đĩa hoa quả và hai chai nước nói: “Nhị vị tiểu thư, vị tiên sinh ở bàn kia mời các ngươi!”

Hai người quay lại nhìn Cố Minh Kiện một chút, Cố Minh Kiện rất tiêu sái tay nâng ly rượu lên hướng hai người làm một cái động tác mời.

Sở Yên Nhiên nhàn nhạt cười, hướng tên bồi bàn nói: “Ngươi đem mấy thứ này trả lại vị tiên sinh ấy cho ta. Giúp cho ta đa tạ hảo ý của hắn!”

Tên bồi bàn có chút ái ngại thì An Ngữ Thần trừng mắt nhìn hắn khiến hắn đành phải bưng trở lại chỗ Cố Minh Kiện.

Cố Minh Kiện có chút ngượng ngùng cười cười, bất quá vẫn biểu hiện ra rất có phong độ, uống cạn ly rượu trong tay rồi lại nhìn lên sân khấu. Bất quá phải công nhận dung mạo của hai người Sở Yên Nhiên và An Ngữ Thần thực sự xuất sắc, Cố Minh Kiện vừa ngồi xem, vừa uống rượu, thi thoảng ánh mắt vẫn liếc sang chỗ hai người.

Hứa Gia Dũng ngồi phía trên quan sát hết được những điều đó, khóe môi không khỏi lộ ra chút cười cười, hắn vẫy vẫy tay với Viên Lập Ba, sau đó nói khẽ điều gì đó với Viên Lập Ba.

Viên Lập Ba đầu tiên là kinh ngạc mở to con mắt, sau đó cười gật đầu.

Sở Yên Nhiên cảm giác được ánh mắt của Cố Minh Kiện không khỏi có chút khó chịu, nàng nhìn lại đồng hồ một chút, hiện đã là chín giờ mà vẫn chưa thấy Trương Dương từ công trường trở về, nàng nói với An Ngữ Thần, chúng ta vào phòng ăn chờ hắn đi!”

An Ngữ Thần đang uống nói: “Ở bên ngoài nghe nhạc một chút cũng tốt chứ sao, đi vào trong phòng ăn ngồi buồn chết!” Vừa nói xong thì nàng lại để ý thấy ánh mắt Cố Minh Kiện. Có chút khó chịu An Ngữ Thần lập tức trừng mắt nhìn hắn, hướng Cố Minh Kiện mà giơ ngón tay giữa lên.

Cố Minh Kiện bật cười. Hắn thấp giọng lầm bầm: “Có tính cách, ta thích!”

Cố Minh Kiện đứng dậy đi vào toilet đi tiểu, vừa vào toilet thì bất thình lình từ phía sau có kẻ xông tới trùm bao tải lên người hắn. Cố Minh Kiện còn chưa có kịp phản ứng đã bị đẩy ngã ra mặt đất, sau đó bị gậy đập liên tiếp liên tiếp, hắn kêu thảm thiết không ngớt, lúc này một thanh âm lạnh lùng nói: “Cho ngươi biết thế nào là khổ, cư nhiên dám chọc vào tẩu tử ta.”

Cố Minh Kiện bị trùm bao tải quá nửa người, cái gì cũng không trông thấy, chỉ có biết rên rỉ kêu la.

Sở Yên Nhiên ngồi đây đã chán ghét những ánh mắt xung quanh, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu Yêu, đi thôi!” Sở Yên Nhiên vừa đứng lên thì thấy một gã đại hán trong tay đang cầm một xô nước bẩn đang chạy tới hướng An Ngữ Thần chạy tới.

Sở Yên Nhiên vội kêu lên một tiếng, An Ngữ Thần cũng lắc mình một cái thoát khỏi tập kích của đối phương, cả cái khu bàn đó thành một mớ hỗn độn.

Tên kia chỉ thẳng vào mặt Sở Yên Nhiên mắng: “Xú kỹ nữ! Cấp cho mặt mũi còn không biết xấu hổ à!” Sau lưng hắn lập tức có hơn mười tên tiến tới bao vây xung quang An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên.

An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên đều không thuộc loại nữ nhân nhu nhược mềm yếu, công phu An Ngữ Thần thì không cần phải bàn, lần trước một mình nàng đánh hạ hai chục thanh niên ở thôn Thanh Hà oai phong chẳng kém Trương đại quan nhân là mấy, Sở Yên Nhiên cũng có học quá một ít đài quyền đạo. Bất quá đám côn đồ này tay đều là cầm thiết côn cả.

Bảo an của Hoàng Gia nghe thấy tiếng hét đã vội chạy cả vào trong toilet. Đối với tình huống phát sinh trong phòng khách vừa xảy ra còn chưa kịp chạy tới. An Ngữ Thần chụp một cái ghế lên đỡ đòn một cây thiết côn đánh xuống, tung một cước vào tiểu phúc tên đó, tên kia lập tức gục ngay xuống đất.

Sở Yên Nhiên thấy bốn gã lưu manh hung thần ác sát hướng côn lao về phía mình, sợ hãi mà hét lên chạy lên phía sân khấu. Nàng mặc dù có chút võ thuật nhưng cũng chưa tới cái mức tay không đoạt đao nên vội né tranh tìm cách gọi điện cho Trương Dương.

Lúc này Trương Dương đã đi đến cổng đại môn Hoàng Gia, thấy điệu thoại đổ chuông hắn nhìn lại một chút thì ra là Sở Yên Nhiên gọi tới. Hắn lắc đầu cười nhưng cũng không có nghe máy mà vẫn tiếp tục bước đi vào trong, trong lúc đó điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

Trương Dương đành phải nghe máy: “Uy! Ta tới cửa rồi!”

Từ điện thoại truyền đến thanh âm thất thanh của Sở Yên Nhiên: “Mau tới, có người tập kích chúng ta!”

Hai mắt Trương Dương trợn tròn, cúp điện thoại xong lập tức chạy vào, dưới ngọn đèn mờ mờ một kẻ xông lên muốn ngăn cản Trương Dương lập tức bị hắn cho một quyền gục tại chỗ.

Trên sân khấu, Sở Yên Nhiên vẫn đang vừa chạy vừa núp phía sau những chướng ngại vật, bốn gã kia vẫn bám đuổi theo không ngừng, phía dưới thì An Ngữ Thần vẫn đang vất vả chống trả sự vây công của những gã còn lại.

Trương Dương thấy tình cảnh trước mặt, trong lòng nộ hỏa trùng thiên, hắn sải bước chạy tới. Chạy tới đoạn còn cách sân khấu chừng ba thước, Trương đại quan nhân đạp chân lên bàn tung người nhảy lên thẳng trên phía sân khấu. Thân thể giữa không trung lao tới như hùng ưng sà xuống, một cước đá trúng cắm tên đang ở gần Sở Yên Nhiên nhất. Dưới sự tức giận của Trương đại quan nhân, một cước xuất ra há một kẻ bình thường có thể chịu đựng nổi. Tên lưu manh bị ăn đòn bay cả người về phía sau va sập cả cái cột chống phía sau sân khấu rồi lăn lông lốc trên mặt đất, bụi bay mù mịt.

Ba gã còn lại thấy khí thế Trương đại quan nhân như thiên thần giáng thế, sợ tới hồn phi phách tán, vội ném thiết côn trong tay, bỏ chạy thục mạng ra ngoài.

Trương Dương nhặt một cái thiết côn lên đáp trúng lên một tên, tên này hét lên đau đớn một tiếng, ngã gục úp mặt xuống đất.

Mấy tên vây công An Ngữ Thần thấy tình thế không ổn cũng vội buông vũ khí bỏ chạy.

Trương Dương không thể đuổi kịp cả đám một lúc nên đành bỏ qua, hắn đi tới chỗ Sở Yên Nhiên thân thiết hỏi: “Yên Nhiên, ngươi không sao chứ?”

Sở Yên Nhiên gật đầu, lao tới ôm trầm lấy hắn, có phần ủy khuất mà khóc nức nở lên. Dù sao kể cả một nữ nhân kiên cường đứng trước người mình yêu tự nhiên cũng sẽ yếu đuối đi nhiều. An Ngữ Thần lúc này mới hạ gục một tên bỏ chạy gần nhất, quay ra nhìn thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương đang đứng trên sân khâu, trong lòng không khỏi sinh ra một chút tư bị phức tạp khôn tả.

Trương Dương nhìn nàng cười: “Không có việc gì chứ?”

An Ngữ Thần kiêu ngạo vênh mặt lên, tiện tay tung cái thiết côn về phía Trương Dương.

Lúc này Cố Minh Kiện chật vật đi từ trong toilet đi ra bị ăn một trận đòn đau, dáng dấp hắn vô cùng chật vật, thế cho nên Trương Dương chưa có nhận ra hắn.

Cố Minh Kiện thấy Trương Dương đứng ôm Sở Yên Nhiên, cả người phẫn nộ gào lên, chỉ vào Trương Dương: “Chính là hắn, là hắn đánh ta.”

Trương Dương từ thanh âm này mới để ý tới cái tên như đầu heo, thật không ngờ cái cậu em vợ tiêu sái phong lưu lại ra cái dạng này, trong lòng thực sự là kinh ngạc tới cực điểm, không hiểu Cố Minh Kiện làm sao lại thành ra cái dạng này? Càng làm cho hắn khó hiểu chính là mình vừa mới đến, thế nào Cố Minh Kiện lại hét lên như thế?

Trương Dương ý thức được ở đây nhất định có sự hiểu nhầm.

Cố Minh Kiện vọt tới trước mặt Trương Dương, cái bộ dạng của hắn hiện tại có thể nói là cực kì đáng sợ. Sở Yên Nhiên vội trốn ra đằng sau lưng Trương Dương, Cố Minh Kiện nghiên răng nghiến lợi nói: “Trương Dương, ngươi cũng dám sử dụng ám chiêu a! Ta tuyết đối không tha cho ngươi!” Hắn huy quyền đánh tới Trương Dương, Trương Dương nghiêng người né qua, dù sao với quan hệ của hắn và Cố gia có chuyện gì cũng phải lưu cho Minh Kiện vài phần mặt mũi: “Minh Kiện! Ngươi làm sao thế?”

Cố Minh Kiện lại tung một cước nhưng Trương Dương vẫn né được, hắn gào lên: “Cái loại người như ngươi, dám làm mà không dám nhận a?” Hai lần công kích đều không động được vào một sợi lông cùa Trương Dương, hắn điên cuồng nhặt cái thiết côn lên vụt về phá Trương Dương.

Trương Dương không khỏi có chút động nộ, trong khoảng thời gian vừa qua hắn đối với những hành vi của Cố Minh Kiện ít nhiều có phản cảm. Nếu như không phải là nể tình bẵng hữu trước đây, không phải là nể quan hệ với Cố gia, đổi lại là kẻ khác thì Trương Dương nhất định đã cho hắn nếm mùi đau khổ. Trương Dương một tay túm chặt lại cái ống tuýt lạnh lùng nói: “Cố Minh Kiện! Ngươi thấy người khác nể ngươi thì ngươi tưởng người ta sợ ngươi sao? Tưởng ta không dám đánh ngươi à?”

Cố Minh Kiện nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó! Ngươi thử xem!”

An Ngữ Thần thực sự là ngứa mắt với tên này, cống tới tung một cước trúng bụng Minh Kiện khiến hắn ngã lăn ra đất, vẻ mặt nàng đầy khinh bi: “Sư phụ! Dây dưa với loại phế thải này làm gì?”

Trương Dương nhìn Cố Minh Kiện lăn lộn trên mặt đất có chút dở khóc dở cười, tiểu tử này thực sự là có phần xui xẻo quá mà.

Hứa Gia Dũng ngồi trên tầng hai nhìn xuống, khóe miệng mỉm cười, hắn chậm rãi nhấp một ngụm rượu thấp giọng nói với Viên Lập Ba: “Viên tử, nhìn thật là náo nhiệt a!”

Viên Lập Ba có chút hồ đồ hỏi: “Cái tên bị đánh kia là ai?”

“Công tử nhà bí thư tỉnh ủy!”

Viên Lập Ba nghe thấy thân thể Cố Minh Kiện cả người ngây ngốc hẳn ra, sống lưng hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, cả người không tự chủ được mà rùng mình một cái, phải biết rằng đánh Cố Minh Kiện chính là hắn an bài. Lão đồng học Hứa Gia Dũng này cũng thật là âm hiểm, chuyện này nếu bại lộ ra ngoài, không chỉ bản thân hắn gặp chuyện mà ngay cả lão gia tử nhà hắn cũng liên lụy theo luôn.

Hứa Gia Dũng nhìn ra Viên Lập Ba có chút lo lắng liền vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Đám người của ngươi kín miệng là được mà!”

“Yên tâm, bọn chúng tuyệt sẽ không nói đâu!” Viên Lập Ba nâng ly rượu lên uống một hơi cạn nuốt, trong lòng thực sự có chút phiền muộn, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã dính vào chuyện này.

Tại một nơi như bar Hoàng Gia xảy ra ẩu đả thì cũng chẳng phải là việc đại sự gì, thế nhưng nạn nhân bị đánh là công tử nhà bí thư tỉnh ủy thì chuyện này lại trở nên cực kì nghiêm trọng. Thị trưởng Tả Viên Triêu biết chuyện lập tức nổi giận đùng đùng, trong khoảng thời gian gần đây, hắn và Lý Trường Vũ cùng Trương Dương đối lập hoàn toàn, hiện đang bị rơi vào thế hạ phong, gặp phải chuyện như thế này không xả giận không được. Tả Viên Triêu liền ném cái nan đề này cho Điền Khánh Long, hắn biết Điền Khánh Long và Trương Dương quan hệ không sai, nhưng hiện tại là nhi tử của bí thư tỉnh ủy bị Trương Dương đánh, lão Điền ngươi phải chọn lựa mà thôi.

Cố Minh Kiện một mực khẳng định hắn bị Trương Dương đánh, hắn yêu cầu khám thương tích và đòi tống Trương Dương vào trại giam. Trương Dương mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn có chút thắc mắc thể nào Cố Minh Kiện lại bị đánh và cứ khẳng định là bị mình đánh.

Cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành - Điền Khánh Long cũng cảm thấy chuyện này rất vướng chân vướng tay. Mặc dù hắn cho biết với bản tính của Trương Dương, có đánh người thì cũng chẳng có gì là lạ, nhưng điều khiến hắn thắc mắc là bằng vào quan hệ của Trương Dương với Cố gia thì chuyện này có chút khó hiểu.

Cố Minh Kiện kiên trì đòi nghiệm thương.

An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên bây giờ mới biết cái tên tiểu tử khó chịu này là công tử của nhà bí thư tỉnh ủy.

Qua điều tra sơ bộ, thì nguyên nhân sự tình bắt đầu từ việc Cố Minh Kiện mời rượu hai vị mỹ nữ này, hắn căn bản là chỉ muốn làm quen nói chuyện, nhưng không ngờ trong WC lại bị người khác đánh, đám người đó đã hiện bỏ đi hết cả. Cố Minh Kiện cho rằng những kẻ đó chính là do Trương Dương tìm tới. Về phần đám lưu manh kia chỉ là lần trước có xích mích với An Ngữ Thần tại Nhã Vân hồ nên lần này tới đây đòi lại công đạo. Hai sự kiện này hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau.

Trương Dương từ đầu tới cuối chưa hề xuất thủ với Cố Minh Kiện, chỉ có chính nàng cho hắn ăn một cước, điều này thì mấy người ở đó điều có thể chứng minh. Nhưng Cố Minh Kiện kiên quyết nói rằng chính Trương Dương đánh hắn, điều này thực sự có chút phiền phức. Điền Khánh Long kiến nghị hắn nói chuyện trục tiếp với Trương Dương nhưng Minh Kiện kiên quyết từ chối.

Trương Dương biết Cố Minh Kiện kiên quyết làm như vậy, lạnh lùng nói: “Cấp mặt mũi cho hắn mà hắn còn không biết điều! Hắn đã muốn thế thì theo hắn!” Trương Dương cũng không dự định nói chuyện này cho Cố Giai Đồng. Trong chuyện này thực sự là hẳn chẳng có làm cái gì cả, Cố Minh Kiện kia rõ ràng là cố tình gây sự.

Điền Khánh Long thông cảm thở dài nhìn Trương Dương: “Trương Dương, chuyện này ngươi nên cùng hắn nói chuyện một chút. Hiện tại hắn bị gãy mấy ngón tay, lại một mực khẳng định là ngươi, sợ rằng có chút phiền phức.”

Trương Dương khinh thường nói: “Loại chó điên!”

Điền Khánh Long nhẹ nhàng ho khan một chút nói: “Ngươi và tỷ tỷ của hắn quan hệ không phải là rất tốt hay sao? Có thể từ đó điều hòa chuyện này đi một chút.”

Trương Dương nhíu mày: “Điền cục, ngươi không phát giác ra chuyện này có chút kỳ quái sao? Cố Minh Kiện bên này ăn đó, An Ngữ Thần và Sở Yên Nhiên đằng này cũng bị công kích, chuyện này chắc chắn là có kẻ đứng đẳng sau giật dây. Cố Minh Kiện đúng là không có đầu óc, chịu đòn là đáng đời!”

Điền Khánh Long bật cười ha hả: “Chúng ta bắt được bốn tên, vẫn đang giam trong xe thùng, lát nữa thẩm vấn rõ ràng sẽ biết thôi!”

Trương Dương nói: “Để ta nói chuyện với bọn chúng có được không?”

Điền Khánh Long do dự một chút rồi gật đầu nói: “Ta nghĩ chuyện này ngươi nên sớm giải quyết một chút, nếu không thì sẽ phiền phức lắm.”

Bốn gã tham gia vây công An Ngữ Thần thấy Trương Dương bước vào trong xe không khỏi cả kinh, sợ nhất chính là cái tên bị một cước của Trương Dương trúng cằm, bây giờ vẫn còn đang chảy máu.

Trương Dương vươn tay cho một tên gần nhất một cái tát như trời giáng, ba tên còn lại thất thanh kêu lên.

Bởi vì Điển Khánh Long đã có nói trước, nên đám cảnh sát bên ngoài coi như chẳng nghe thấy gì.

Trương Dương bị đám này kêu tới nhúc cả đầu, đưa tay điểm huyệt một loạt cho bọn chúng ngậm miệng lại. Rút trong bao da ra một cây ngân châm nói: “Ai phái các ngươi tới! Ta đếm tới ba, không nói thì chịu chết đi!”

Mới chỉ đếm tới hai, một tên tiểu tử đã sợ nhũn cả người, vội lên tiếng cầu xin: “Đừng! Đều là Tào Cường bảo chúng ta tới.”

“Hắn ở đâu?”

“Bể bơi Hồng Tường!”

“Coi như là ngươi thức thời!” Trương Dương vỗ vỗ lên mặt hắn, sau đó giải khai huyệt đạo cho mấy người khác, cười lạnh nói: “Quên nói cho các ngươi, lần này nhất định phải trừng phạt các ngươi thật đích đáng. Ta ghét nhất là đám lưu manh tự cho mình là nhất như các ngươi, không giáo dục thì các ngươi không biết lợi biết hại!”

Trương Dương lần này thực sự là rất tức giận, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua đơn giản, hắn nhất định sẽ lôi cái tên đúng đằng sau vụ này ra. Chuyện tối nay nhất định là có kẻ chủ mưu, có người muốn lợi dụng chuyện này để kích khởi mâu thuẫn giữa hắn và Cố Minh Kiện, mà cái tên ngu xuẩn Minh Kiện kia cư nhiên bị lừa.

Đưa Sở Yên Nhiên và An Ngữ Thần về khách sạn xong, Trương Dương đi thẳng tới bể bơi Hồng Tường. Bể này nằm ờ phía Bắc Giang Thành, gần khu vực nhà máy thép. Một tên gọi là Tào Cường nhận thầu ở đây từ năm ngoái, ở khu bắc Giang Thành này, Tào Cường cũng là một nhân vật có tiếng tăm thường được người trong giang hồ gọi là cẩu kiểm (mặt chó), hắn và Viên Lập Ba quan hệ không sai, Viên Lập Ba thường xuyên nhờ tới hắn để giải quyết phiền phức, mà trên phương diện sinh ý, Viên Lập Ba cũng chiếu cố cho hắn không ít.

Tào Cường thích tập thể hình, cạnh phòng tắm hắn có mở thêm một gian phòng tập thể hình chừng khoảng gần một trăm mét vuông, lúc này đang cùng với hơn chục tên đồng bọn tập luyện tại đây.

Trương Dương quần áo chỉnh tể bước vào nhìn trong phòng có hơn chục tráng hắn cao to lực lưỡng, hắn tủm tỉm cười: “Ai là Tào Cường mặt chó?”

Một tên cao to lực lưỡng chặn trước mặt Trương Dương: “Con mẹ nó mày là thằng nào? Đến tìm đòn à?”

Trương Dương nhìn đối phương ngay trước mặt, tên này phải cao khoảng tầm một mét chín, tức là hơn hắn gần nửa cái đầu, cơ bắp trên người phải nói là cuồn cuộn, hắn nhìn Trương Dương cười khinh: “Sao hả thằng ngố kia? Muốn ăn đòn phải không?” Vừa nói dứt câu thì hắn bị một chưởng bổ trúng gáy lập tức cả thân thể mềm nhũn đổ xuống.

Hơn mười tên kia thấy thế đều có chút cả kinh, Trương Dương sau khi hạ gục tên đầu tiên thì vẫn ung dung tiến về phía trước.

Một tên vơ lấy một thanh thiết côn gần nhất tiến lên đánh về phía Trương Dương. Trương Dương giơ một tay lên túm chặt lấy cái côn, tên kia cố sức giằng ra nhưng cây thiết côn không hề suy chuyển một chút nào. Bỗng Trương Dương đẩy mạnh một cái, cây thiết côn tuột khỏi tay tên tiểu tử kia đâm mạnh vào ngực hắn khiến hắn văng người ngã về phía sau, Trương Dương ném cây thiết công xuống đất và tiếp tục bước tới. Lúc này tên tiểu từ đang ngã dưới mặt đất cố vùng dậy túm chân Trương Dương để cho đám đồng bọn xông lên lợi dụng lợi thế. Trương Dương nhấc chân đạp cho hắn một cước, một gã định tiến lên đánh lén từ phía sau thì bị một quét chân ngã chổng vó trên mặt đất.

Trương Dương nhấc tay nhấc chân một cái đã hạ gục ba tên, đám còn lại thấy tình hình như thế còn kẻ nào dám hung hăng lao lên trước. Ánh mắt Trương Dương nhìn vào một tên có cái mũi to, miệng dày lại toàn răng chó, thực sự là trông giống cái mặt chó, không khỏi bật cười: “Ngươi là Tào Cường mặt chó!”

Tào Cường thấy Trương Dương nhận ra hắn, xoay người bỏ chạy ra hướng cửa sau, Trương Dương há có thể để hắn dễ dàng đào tẩu như thế, tiện tay nhật một miếng tạ sắt ném theo, Trương Dương khống chế lực đạo và độ chuẩn xác rất tốt, chứ nếu không cục tạ sắt đó đập vào đầu thì án mạng như chơi. Trương Dương tuy rằng tức giận nhưng còn chưa đến nỗi muốn giết người. Miệng tạ bay trúng mồm Tào Cường khiến hắn ngã gục xuống đất. Còn chưa kịp đứng dậy thì Trương Dương đã đi tới bên hắn, một tay nắm lấy cổ chân hắn nhấc ngược hắn lên: “Sự tình ở Hoàng Gia là ngươi làm phải không?”

Biểu hiện của Tào Cường rất ngang ngạnh: “Ta làm đó thì sao? Một người làm một người chịu, có gan thì giết ta đi!”

Trương Dương cười cười vứt hắn xuống đất, lấy một cái lọ hoa bằng sứ đặt lên trên bàn tay hắn sau đó một cước giẫm nát lọ hoa. Bàn tay Tào Cường bị đau đớn lại vừa bị những mảnh vỡ kia găm đầy tay. Hắn đau đớn gào lên thảm thiết, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh, Trương Dương lúc này nhấc bàn chân lên, cười đầy nham hiểm: “Giết người làm gì? Ta không muốn làm kẻ giết người! Với lại giết ngươi thì tiện nghi cho người quá rồi, tính tình ta thích hành hạ kẻ khác đau đớn sống không được chết không xong thôi!” Âm điệu âm trầm lạnh nhạt của Trương Dương cộng hành động vừa rồi khiến cho Tào Cường cực kì sợ hãi.

Trương Dương nhẹ nhàng điểm một huyệt ở thắt lưng hắn, cả thân thể Tào Cường cảm giác như ngàn vạn con côn trùng cắn xé thiêu đốt, hắn đau đớn quằn gấp nhiều lần lúc này, khuôn mặt chuyển từ đỏ gay sang trắng bệch.

Trương Dương cười nói: “Vui vẻ mà thưởng thức đi! Chưa hết đâu!” Hắn tiếp tục rút từ trong người ra một cây châm, vạch tay áo Tào Cường ra rồi chuẩn bị đâm cây châm vào mạch môn.

Tào Cường nhìn cây châm sắp đâm vào tay mình, mặc dù đang đau đớn cùng cực, nhưng hắn vẫn cố gắng thều thào: “Đừng...!”

Trương Dương lạnh lùng cười, cây châm này tiến vào mạch máu, nó sẽ theo mạch máu chảy về tim một cách từ từ, chậm rãi, đớn đau. Tới lúc cây kim đâm vào tim thì sao nhỉ? Hắc hắc! Cái con mẹ nó, ngươi thật có phúc khí a!”

Tào Cường run rẩy: “Ta nói, ta nói, là Viên Lập Ba nhờ ta, ta cũng không biết nguyên nhân, không quan hệ gì tới ta.”

“Viên Lập Ba? Là ai?” Trương Dương không hề có một chút ấn tượng nào với cái tên này, hình như hắn cũng chưa từng quen hay đắc tội với một ai như thế.

“Cha hắn là phó thị trưởng Giang Thành - Viên Thành Tích!”

Trương Dương nhíu mày, Viên Thành Tích thì đương nhiên hắn biết, đó là phó thị trưởng phụ trách quản lý công tác về sản xuất nông nghiệp. Hắn và Viên Thành Tích cũng không có giao tế gì, chuyện này thực sự là có phần mơ hồ.

“Đại đại đại ca...! Cầu xin ngươi, tha cho ta đi!” Tào Cường đang cực kì đau đớn, lại nghĩ đến cái kim kia mà chạy trong mạch máu mình thì quả thật sống không bằng chết.

“Đám các ngươi mà cũng dám tự xưng là xã hội đen à? Thật mất mặt quá đi!” Nói xong Trương Dương liền đứng dậy ly khai khỏi chỗ này.

Tào Cường lúc này mới run rẩy đứng lên. Một tên đàn em của hắn chạy tới tay sờ lên mạch môn trên cánh tay Tào Cường nói: “Đại ca, hình như cái kim vẫn ở trong tay ngươi a?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện