Dù sao chuyện đóng thuyền cũng không phải một hai năm là có thể đạt tới trình độ kiếp trước của Bách Nhĩ, Bách Nhĩ đưa ra cũng chỉ là hi vọng trong thời gian ngắn có thể tăng tốc độ và tính ổn định của thuyền, tới khi đại chiến với Ưng tộc bắt đầu, có lẽ sẽ có tác dụng không tưởng tượng nổi. Còn chân chính hoàn thiện, lại cần thời gian dài để suy nghĩ và sử dụng, kinh nghiệm tích lũy không ngừng mới có thể làm được.
Sau đó, y lại đề xuất với Đồ tranh thủ thời gian này dùng hắc thạch tạo ra những tấm đá mỏng để bảo vệ chỗ quan trọng trên cơ thể như chỗ giữa hai lông mày, cổ, tim, vân vân. Để giảm bớt thương vong, nhưng cũng không nặng quá mà ảnh hưởng tới hành động. Còn huấn luyện binh lính như thế nào, Bách Nhĩ lại không can thiệp nhiều, bởi vì y tin Đồ hiểu thuộc hạ của mình hơn y. Thế nhưng y bảo Đồ rút ra một nhóm người, để Cổ và đám Phong dạy họ cách băng bó và xử lý vết thương chiến tranh thông thường, mấy phương pháp này trong hành trình tìm kiếm Đồ, y đã dần dần dạy hết cho mấy thú nhân kia, cộng thêm kiến thức về thảo dược Cổ học được từ Cốc vu, trong thời điểm cần thiết vừa có thể cứu người khác, vừa có thể tự cứu chính mình.
Nói đến chữa trị vết thương, Đồ lập tức nghĩ tới bột phấn màu trắng Bối Mẫu từng cho hắn dùng, thứ đó cầm máu rất tốt. Bởi vì thú nhân quen với chuyện xử lý vết thương rồi, nên cũng không quá lưu ý. Mãi tới khi Bách Nhĩ nói tới, hắn mới nhớ ra.
Quả nhiên, Bách Nhĩ nghe hắn nói, lập tức cảm thấy hứng thú. Có điều bởi vì sắc trời đã muộn, những người khác ngủ từ lâu rồi, mà trong động cây này lại không có, nên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên, chờ ngày mai lại cho người đi tìm.
Nói tới động cây của mình, Đồ lại bắt đầu oán giận. Bởi vì động cây không bằng nhà đá của bộ lạc Bách Nhĩ, chia thành lầu trên lầu dưới, gian ngoài gian trong, cho nên lần này, cả nhà hắn phải ngủ cùng nhau. Tuy động cây đủ rộng, không thể nói là chen chúc, nhưng lại không có không gian riêng tư. Nói cách khác, từ sau khi rời khỏi bộ lạc Bách Nhĩ, hắn chưa từng được thân thiết với Bách Nhĩ lần nào. Nay thấy Bách Nhĩ lại sắp rời đi, trong lòng hắn sao có thể không sốt ruột, khó chịu được chứ. Đáng tiếc có mấy đứa nhỏ, mà đứa này so với đứa kia lại càng *** quái hơn. Nên bảo hắn làm chuyện đó ngay bên chúng, đừng nói Bách Nhĩ không chịu, mà chính hắn cũng không sẵn lòng. Hắn không hi vọng cơ thể của Bách Nhĩ bị người khác nhìn thấy ngoài hắn đâu, kể cả là con trai của hắn cũng không được.
Bách Nhĩ thấy hắn cứ đi qua đi lại mà không chịu ngủ, bộ dáng *** thần không ổn định, ngồi xuống cũng khó khăn, y nghĩ một lát liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, trong lòng vừa buồn cười vừa có chút đau lòng. Quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ đã ngủ say, y lại theo thường lệ trêu chọc Đồ đã hóa thành hình thú trước khi đi ngủ, trở mình cưỡi lên lưng hắn.
“Nếu chưa buồn ngủ, vậy ra ngoài một chút đi.” Vuốt ve đầu con thú to đang mờ mịt quay đầu nhìn mình, Bách Nhĩ cười nói. Đối với thú nhân toàn tâm toàn ý đặt y ở trong lòng này, y sẽ sẵn lòng hết mình để cưng chiều, che chở.
Đồ đầu tiên là ngẩn ra một lát, rồi sau đó hiểu ra trong nháy mắt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, may mà đúng lúc nghĩ tới trên lưng đang chở Bách Nhĩ, trong động còn mấy đứa nhỏ đang ngủ, hắn mới gắng gượng kiềm chế được, nhưng hưng phấn trong lòng không hề giảm bớt, không đợi Bách Nhĩ nói lần thứ hai, hắn đã ngậm lấy một tấm da thú, rón rén đi ra khỏi động cây, bước vào gió tuyết.
Đối với hòn đảo này, có thể nói hắn đã rất quen thuộc, trải qua trạm gác, Đồ liền nhanh chóng mang Bách Nhĩ tới bên thác nước hắn hay đến tắm. Chỉ là lúc này thác nước đã đóng băng, rét buốt vô cùng, trong đêm tuyết lóe ra ánh sáng sâu thẳm, im lặng nói lên oai phong ngày xưa của nó. Hai bên là cánh rừng um tùm, núi đá cheo leo, đều bị tuyết rơi phủ một lớp lạnh lẽo, khiến người đứng trong đó sinh ra cảm giác trời đất bao la, chỉ mình ta côi cút. Trong lòng Bách Nhĩ vừa động, tay liền khẽ vuốt con thú trắng dưới thân, sự ấm áp dưới bàn tay nói cho y biết, dù ở dị thế này, y cũng không chỉ có một mình.
Đồ đưa Bách Nhĩ tới một hang động bên cạnh thác nước, trải da thú ra, để bách Nhĩ ngồi xuống nghỉ ngơi, còn hắn thì xoay người đi ra ngoài, rất nhanh liền lấy về một đống củi dưới tuyết, nhóm lửa ở trong động. Bách Nhĩ nhìn hắn bận rộn cũng không đi qua hỗ trợ, mà là đứng dậy đánh giá hoàn cảnh nơi đây. Y phát hiện nơi đây là kẽ hở giữa mấy khối đá lớn, không gian không lớn, nhóm lửa lên cũng không còn bao nhiêu chỗ, nhưng bởi vì bên ngoài có một khối đá nghiêng chống đỡ, cho dù là mùa mưa hay nước chảy từ thác nước cũng không hắt vào, vì thế rất khô ráo, lại có thể tránh gió, ngay cả rêu cũng không mọc.
“Sao ngươi tìm được chỗ này?” Chú ý tới lớp cỏ khô ở trong góc, có dấu vết người ngủ, Bách Nhĩ hơi tò mò.
“Lúc luyện công dưới thác nước thì tình cờ phát hiện.” Đồ nhặt tấm da thú trên mặt đất Bách Nhĩ không ngồi, trải lên cỏ khô, sau đó ôm eo Bách Nhĩ từ phía sau, vừa hôn lên tai y, vừa thờ ơ đáp “Hồi đó bị tụi Nguyên làm phiền vô cùng, không muốn trở về, nên ngủ luôn tại đây…”
Cảm nhận sự vội vàng của hắn, còn có vật cứng cọ xát phía sau, Bách Nhĩ cũng hơi động tình, y đưa tay xoa lên gáy hắn, quay đầu cùng hắn hôn nhau…
Hai ngày sau, Bách Nhĩ mang theo Giác cùng Đằng rời khỏi bộ lạc Dũng Sĩ, để lại năm người Kỳ Hạ bảo vệ mấy đứa nhỏ. So với khả năng thích ứng mạnh mẽ của tụi nhỏ, Đồ lại biểu hiện không muốn rõ rệt hơn cả chúng, tiễn Bách Nhĩ tới tận đường ra vào sông. Nếu không phải Bách Nhĩ bảo hắn dừng lại, nói không chừng hắn đã tiễn tới bộ lạc Bách Nhĩ luôn rồi.
“Ta có thể dạy phương pháp tu luyện nội công cho người trong bộ lạc không?” Sau khi lải nhải vài lần, là phải chú ý an toàn, phải nhớ ăn cơm, phải mặc nhiều quần áo, những chuyện không quan trọng như thế, Đồ rốt cuộc mới nhớ tới chính sự.
Bách Nhĩ đưa tay chỉnh áo choàng da thú trên vai hắn, lại phủi hạt tuyết trên mái tóc ngắn của hắn, mới nói “Ngươi muốn dạy thì dạy đi.” Nói xong, y chợt xoay người, bước lên ván gỗ trượt băng mà Giác và Đằng đang chống, đúng là không hề nói nhiều lời vô nghĩa. Nếu đã lựa chọn tin tưởng thú nhân này, đương nhiên y sẽ tin tưởng tất cả quyết định của hắn.
“Bách Nhĩ!” Thấy tấm ván trượt băng dần đi xa, Đồ đột nhiên hít sâu, gọi to một tiếng, một xúc động mãnh liệt cổ động hắn, khiến hắn nhất định phải nói gì đó “Bách Nhĩ, ta… ta cảm thấy ngươi chính là á thú đẹp nhất.”
Bách Nhĩ nghe vậy liền sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười, nhưng không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy, ý bảo y biết rồi. Y biết thú nhân này muốn nói cái gì, tình thâm ý trọng, làm sao có thể nói hết, nên chỉ còn lại một câu khen ngợi bình thường tựa như không có gì liên quan này.
Mà Đồ vẫn đứng bên bờ lại ảo não nắm tóc, hắn cảm thấy lời này không phải là điều mình thật sự muốn nói, thế nhưng lại tìm không được từ nào có thể biểu đạt sát suy nghĩ trong lòng mình, quay đầu đối diện với nụ cười cổ quái trên mặt Nguyên, hắn hỏi “Ngươi hiểu lời nói của ta là có ý gì hả?”
Nguyên lập tức ngừng cười, gật đầu “Thủ lĩnh nói Bách Nhĩ là á thú đẹp nhất.” Thủ lĩnh, sự thật chứng minh, mắt nhìn của ngươi thật không giống những người khác.
Đồ nhíu mày, rất không hài lòng đối với đáp án này, đương nhiên, cũng rất không hài lòng với Nguyên, người nói ra đáp án này, vì thế trong phút chốc, mặt hắn liền biến sắc “Xéo đi tập luyện cho ta.”
Sau đó, y lại đề xuất với Đồ tranh thủ thời gian này dùng hắc thạch tạo ra những tấm đá mỏng để bảo vệ chỗ quan trọng trên cơ thể như chỗ giữa hai lông mày, cổ, tim, vân vân. Để giảm bớt thương vong, nhưng cũng không nặng quá mà ảnh hưởng tới hành động. Còn huấn luyện binh lính như thế nào, Bách Nhĩ lại không can thiệp nhiều, bởi vì y tin Đồ hiểu thuộc hạ của mình hơn y. Thế nhưng y bảo Đồ rút ra một nhóm người, để Cổ và đám Phong dạy họ cách băng bó và xử lý vết thương chiến tranh thông thường, mấy phương pháp này trong hành trình tìm kiếm Đồ, y đã dần dần dạy hết cho mấy thú nhân kia, cộng thêm kiến thức về thảo dược Cổ học được từ Cốc vu, trong thời điểm cần thiết vừa có thể cứu người khác, vừa có thể tự cứu chính mình.
Nói đến chữa trị vết thương, Đồ lập tức nghĩ tới bột phấn màu trắng Bối Mẫu từng cho hắn dùng, thứ đó cầm máu rất tốt. Bởi vì thú nhân quen với chuyện xử lý vết thương rồi, nên cũng không quá lưu ý. Mãi tới khi Bách Nhĩ nói tới, hắn mới nhớ ra.
Quả nhiên, Bách Nhĩ nghe hắn nói, lập tức cảm thấy hứng thú. Có điều bởi vì sắc trời đã muộn, những người khác ngủ từ lâu rồi, mà trong động cây này lại không có, nên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên, chờ ngày mai lại cho người đi tìm.
Nói tới động cây của mình, Đồ lại bắt đầu oán giận. Bởi vì động cây không bằng nhà đá của bộ lạc Bách Nhĩ, chia thành lầu trên lầu dưới, gian ngoài gian trong, cho nên lần này, cả nhà hắn phải ngủ cùng nhau. Tuy động cây đủ rộng, không thể nói là chen chúc, nhưng lại không có không gian riêng tư. Nói cách khác, từ sau khi rời khỏi bộ lạc Bách Nhĩ, hắn chưa từng được thân thiết với Bách Nhĩ lần nào. Nay thấy Bách Nhĩ lại sắp rời đi, trong lòng hắn sao có thể không sốt ruột, khó chịu được chứ. Đáng tiếc có mấy đứa nhỏ, mà đứa này so với đứa kia lại càng *** quái hơn. Nên bảo hắn làm chuyện đó ngay bên chúng, đừng nói Bách Nhĩ không chịu, mà chính hắn cũng không sẵn lòng. Hắn không hi vọng cơ thể của Bách Nhĩ bị người khác nhìn thấy ngoài hắn đâu, kể cả là con trai của hắn cũng không được.
Bách Nhĩ thấy hắn cứ đi qua đi lại mà không chịu ngủ, bộ dáng *** thần không ổn định, ngồi xuống cũng khó khăn, y nghĩ một lát liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, trong lòng vừa buồn cười vừa có chút đau lòng. Quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ đã ngủ say, y lại theo thường lệ trêu chọc Đồ đã hóa thành hình thú trước khi đi ngủ, trở mình cưỡi lên lưng hắn.
“Nếu chưa buồn ngủ, vậy ra ngoài một chút đi.” Vuốt ve đầu con thú to đang mờ mịt quay đầu nhìn mình, Bách Nhĩ cười nói. Đối với thú nhân toàn tâm toàn ý đặt y ở trong lòng này, y sẽ sẵn lòng hết mình để cưng chiều, che chở.
Đồ đầu tiên là ngẩn ra một lát, rồi sau đó hiểu ra trong nháy mắt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, may mà đúng lúc nghĩ tới trên lưng đang chở Bách Nhĩ, trong động còn mấy đứa nhỏ đang ngủ, hắn mới gắng gượng kiềm chế được, nhưng hưng phấn trong lòng không hề giảm bớt, không đợi Bách Nhĩ nói lần thứ hai, hắn đã ngậm lấy một tấm da thú, rón rén đi ra khỏi động cây, bước vào gió tuyết.
Đối với hòn đảo này, có thể nói hắn đã rất quen thuộc, trải qua trạm gác, Đồ liền nhanh chóng mang Bách Nhĩ tới bên thác nước hắn hay đến tắm. Chỉ là lúc này thác nước đã đóng băng, rét buốt vô cùng, trong đêm tuyết lóe ra ánh sáng sâu thẳm, im lặng nói lên oai phong ngày xưa của nó. Hai bên là cánh rừng um tùm, núi đá cheo leo, đều bị tuyết rơi phủ một lớp lạnh lẽo, khiến người đứng trong đó sinh ra cảm giác trời đất bao la, chỉ mình ta côi cút. Trong lòng Bách Nhĩ vừa động, tay liền khẽ vuốt con thú trắng dưới thân, sự ấm áp dưới bàn tay nói cho y biết, dù ở dị thế này, y cũng không chỉ có một mình.
Đồ đưa Bách Nhĩ tới một hang động bên cạnh thác nước, trải da thú ra, để bách Nhĩ ngồi xuống nghỉ ngơi, còn hắn thì xoay người đi ra ngoài, rất nhanh liền lấy về một đống củi dưới tuyết, nhóm lửa ở trong động. Bách Nhĩ nhìn hắn bận rộn cũng không đi qua hỗ trợ, mà là đứng dậy đánh giá hoàn cảnh nơi đây. Y phát hiện nơi đây là kẽ hở giữa mấy khối đá lớn, không gian không lớn, nhóm lửa lên cũng không còn bao nhiêu chỗ, nhưng bởi vì bên ngoài có một khối đá nghiêng chống đỡ, cho dù là mùa mưa hay nước chảy từ thác nước cũng không hắt vào, vì thế rất khô ráo, lại có thể tránh gió, ngay cả rêu cũng không mọc.
“Sao ngươi tìm được chỗ này?” Chú ý tới lớp cỏ khô ở trong góc, có dấu vết người ngủ, Bách Nhĩ hơi tò mò.
“Lúc luyện công dưới thác nước thì tình cờ phát hiện.” Đồ nhặt tấm da thú trên mặt đất Bách Nhĩ không ngồi, trải lên cỏ khô, sau đó ôm eo Bách Nhĩ từ phía sau, vừa hôn lên tai y, vừa thờ ơ đáp “Hồi đó bị tụi Nguyên làm phiền vô cùng, không muốn trở về, nên ngủ luôn tại đây…”
Cảm nhận sự vội vàng của hắn, còn có vật cứng cọ xát phía sau, Bách Nhĩ cũng hơi động tình, y đưa tay xoa lên gáy hắn, quay đầu cùng hắn hôn nhau…
Hai ngày sau, Bách Nhĩ mang theo Giác cùng Đằng rời khỏi bộ lạc Dũng Sĩ, để lại năm người Kỳ Hạ bảo vệ mấy đứa nhỏ. So với khả năng thích ứng mạnh mẽ của tụi nhỏ, Đồ lại biểu hiện không muốn rõ rệt hơn cả chúng, tiễn Bách Nhĩ tới tận đường ra vào sông. Nếu không phải Bách Nhĩ bảo hắn dừng lại, nói không chừng hắn đã tiễn tới bộ lạc Bách Nhĩ luôn rồi.
“Ta có thể dạy phương pháp tu luyện nội công cho người trong bộ lạc không?” Sau khi lải nhải vài lần, là phải chú ý an toàn, phải nhớ ăn cơm, phải mặc nhiều quần áo, những chuyện không quan trọng như thế, Đồ rốt cuộc mới nhớ tới chính sự.
Bách Nhĩ đưa tay chỉnh áo choàng da thú trên vai hắn, lại phủi hạt tuyết trên mái tóc ngắn của hắn, mới nói “Ngươi muốn dạy thì dạy đi.” Nói xong, y chợt xoay người, bước lên ván gỗ trượt băng mà Giác và Đằng đang chống, đúng là không hề nói nhiều lời vô nghĩa. Nếu đã lựa chọn tin tưởng thú nhân này, đương nhiên y sẽ tin tưởng tất cả quyết định của hắn.
“Bách Nhĩ!” Thấy tấm ván trượt băng dần đi xa, Đồ đột nhiên hít sâu, gọi to một tiếng, một xúc động mãnh liệt cổ động hắn, khiến hắn nhất định phải nói gì đó “Bách Nhĩ, ta… ta cảm thấy ngươi chính là á thú đẹp nhất.”
Bách Nhĩ nghe vậy liền sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười, nhưng không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy, ý bảo y biết rồi. Y biết thú nhân này muốn nói cái gì, tình thâm ý trọng, làm sao có thể nói hết, nên chỉ còn lại một câu khen ngợi bình thường tựa như không có gì liên quan này.
Mà Đồ vẫn đứng bên bờ lại ảo não nắm tóc, hắn cảm thấy lời này không phải là điều mình thật sự muốn nói, thế nhưng lại tìm không được từ nào có thể biểu đạt sát suy nghĩ trong lòng mình, quay đầu đối diện với nụ cười cổ quái trên mặt Nguyên, hắn hỏi “Ngươi hiểu lời nói của ta là có ý gì hả?”
Nguyên lập tức ngừng cười, gật đầu “Thủ lĩnh nói Bách Nhĩ là á thú đẹp nhất.” Thủ lĩnh, sự thật chứng minh, mắt nhìn của ngươi thật không giống những người khác.
Đồ nhíu mày, rất không hài lòng đối với đáp án này, đương nhiên, cũng rất không hài lòng với Nguyên, người nói ra đáp án này, vì thế trong phút chốc, mặt hắn liền biến sắc “Xéo đi tập luyện cho ta.”
Danh sách chương