Dựa theo ý tưởng của Bách Nhĩ, thay vì chờ Ưng tộc không biết tấn công lúc nào, tấn công từ đâu, chi bằng chủ động dụ địch tiến vào, mấy gian tế lúc trước giữ lại cũng nên phát huy tác dụng rồi. Mùa tuyết rơi không cần suy tính, hiện thực là Ưng tộc bay trên trời cao, sẽ bị tuyết nhiễu loạn tầm mắt, còn có thể bị giá rét làm hư cánh của chúng, cho nên vô luận dụ dỗ cỡ nào, chúng đều sẽ không đi ra. Còn thời kỳ mưa nhiều của mùa mưa cũng có ảnh hưởng tới Ưng tộc, nhưng không rõ rệt như mùa tuyết rơi, nếu tận dụng tốt, tuyệt đối có thể làm cho đối phương chịu một vố đau.
Trong chiến tranh, xưa nay Bách Nhĩ chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Tuy y lo lắng vấn đề biến hóa của Chiêu, nhưng sẽ không lấy tính mạng của các thú nhân để tiến hành trong thời gian không thích hợp. Cho nên, trước khi khai chiến, tất nhiên phải có kế hoạch thích đáng, cố gắng giảm thương vong đến mức thấp nhất. Còn việc thừa dịp mùa tuyết rơi, chủ động ra trận, không phải y không nghĩ tới, chỉ là hành quân nơi xa xôi, lương thảo lại không theo kịp, dù có thắng cũng phải trả cái giá rất lớn, chi bằng dùng kế “dĩ dật đãi lao”. (Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, một trong ba mươi sáu kế.)
Lúc Bách Nhĩ và Đồ đang bàn bạc làm thế nào để đánh trận này, thì người của bộ lạc Bách Nhĩ tới.
Người tới là Đằng và Giác. Ngoại trừ Đồ và Tát, thì hai người chính là người học thành nội công trước các thú nhân khác, nên lúc này ít nhiều cũng có chút thành tựu. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ còn từng cảm khái, y cảm thấy tuy tư chất khác nhau, nhưng người trên đại lục này hình như rất thích hợp tu luyện nội công, hơn nữa dễ dàng nhận thấy hiệu quả, chỉ là không biết do cấu tạo cơ thể hay là do hoàn cảnh tạo thành nữa.
Đằng và Giác không có khả năng đi lại trên lớp băng mỏng Như Bách Nhĩ, nên mang theo ván gỗ bên người, để lúc băng sụt còn có chỗ mượn lực. Họ tìm một thú nhân ở ven biển dẫn tới đảo Bối Mẫu, dĩ nhiên toàn bộ quá trình tới đây, thú nhân kia đều phải dựa vào hai người họ mang theo.
“Chuyện bộ lạc Đại Sơn bị Ưng tộc tiêu diệt, Tát đã bảo chúng ta thông báo tới các bộ lạc khác trong rừng rậm Lam Nguyệt. Lúc trước vì một mực chuẩn bị cho mùa tuyết rơi, nên họ cũng chưa đáp lại, không ngờ sau đó lại tới tìm bộ lạc chúng ta, nói là muốn nhân dịp mùa tuyết rơi hợp lực tấn công Ưng tộc. Nếu không, đợi tới mùa mưa, không biết lại có bộ lạc nào gặp phải tai ương nữa.” Đằng vừa ngồm ngoàn nhai thức ăn Long cho người chuẩn bị, vừa nói. Hai người vội vã lên đường, ngoại trừ ngủ, gần như không có thời gian dừng lại, thịt nướng bị đông lạnh nên cắn không được, vì thế mà giờ đều đói meo.
“Tát cũng không đồng ý tấn công thảo nguyên phương Nam lúc này, tuy Ưng tộc sợ lạnh, thế nhưng chúng ta không quen địa hình ở thảo nguyên, cứ như vậy đi sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, thú nhân đi, á thú, lão nhân và hài tử ở lại bộ lạc sẽ không có ai bảo vệ.” Giác tiếp lời. Giác nghe lời Bách Nhĩ nhất, lúc trước Bách Nhĩ đi tìm Đồ lại không dẫn hắn theo, sau khi biết là do Nặc chọn người, hắn còn ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn là Bách Nhĩ từ bờ biển trở về nói để hắn ở lại bộ lạc có tác dụng rất lớn, nên hắn mới tiêu tan. Nếu xét những người tin tưởng Bách Nhĩ nhất, hắn tuyệt đối là một trong số đó “Nhưng mà Tát không nói như vậy với thủ lĩnh mấy bộ lạc kia. Chỉ nói việc này cần hợp tác với bộ lạc Dũng Sĩ, nên bảo chúng ta tới gọi các ngươi.”
Nghe xong, Bách Nhĩ cảm thấy bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Nếu các bộ lạc ở rừng rậm Lam Nguyệt đoàn kết với nhau, lo gì Ưng tộc không bị diệt. Y vốn định trở về lập tức, nhưng nghĩ một lát lại quyết định đợi hai ngày nữa mới xuất phát.
“Chờ ta bày kế dẫn Ưng chủ tới thung lũng, ngươi liền dẫn người vượt biển, chặn đường lui của chúng.” Bách Nhĩ cầm nhánh cây vẽ qua loa bản đồ địa hình trên nền tuyết, chỉ vào, nói với Đồ. Long, Đằng và Cổ ở bên cạnh nghe thấy hai mắt liền tỏa sáng, Giác lại không có hứng thú, mà chơi đùa cùng ba con thú con, dù sao Bách Nhĩ nói gì thì hắn sẽ làm thế đó, còn tại sao phải làm như vậy, hắn không quan tâm.
Đồ trầm mặc, vừa không đáp ứng vừa không từ chối.
“Thời gian quyết định là nửa trăng tròn trước khi thời điểm mưa nhiều nhất của mùa mưa đến.” Bách Nhĩ thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, nhưng không có hỏi tại chỗ mà là tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình “Phải để tên Ưng chủ kia cho rằng gã hoàn toàn có khả năng trước khi thời điểm mưa nhiều nhất tới có thể đánh bại bộ lạc của chúng ta, như vậy cho dù thời kỳ mưa nhiều tới, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến chúng.”
“Sao ngươi có thể cam đoan Ưng tộc sẽ đến vào thời gian chúng ta muốn?” Long chỉ ra vấn đề mấu chốt. Trong vài thú nhân, chỉ có gã không biết gì về Bách Nhĩ, có điều dù trong lòng nghi hoặc tại sao một á thú dám chỉ huy thú nhân đánh nhau, vả lại những người khác lại không có bất cứ ý kiến gì, gã cũng không hỏi, mãi tới khi nghe được kế hoạch của Bách Nhĩ, gã mới mơ hồ hơi hiểu ra. Nhưng dù sao gã cũng không tin tưởng Bách Nhĩ hoàn toàn như là đối với Đồ, nên mới thắc mắc. Toàn bộ kế hoạch nhìn qua rất hoàn mỹ, thế nhưng thật ra có chút phiến diện, vấn đề lớn nhất chính là dựa vào cái gì Ưng tộc sẽ làm theo sự sắp xếp này, làm sao bảo chúng đến lúc nào thì chúng sẽ đến vào lúc ấy? Nếu có thể làm được điều này, vậy chẳng phải còn lợi hại hơn thần thú sao, trực tiếp khiến Ưng tộc ngoan ngoãn chịu trói không phải càng bớt việc à? “Cho hắn một lý do không thể không đến.” Bách Nhĩ mỉm cười.
“Lý do gì?” Long lập tức truy hỏi.
Những người khác đã có chút bất mãn với thái độ của gã, nhưng bởi vì bản thân mình cũng hiếu kì, nên không lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Tung tin tức các bộ lạc ở rừng rậm Lam Nguyệt cùng bộ lạc Dũng Sĩ vào lần trăng tròn thứ ba trong mùa mưa sẽ liên minh tại bộ lạc Bách Nhĩ, thừa dịp mùa mưa nhiều nhất tới tấn công đế quốc thú nhân.” Bách Nhĩ thản nhiên nói, không có một chút tức giận khi bị người khác nghi ngờ, cuối cùng y mỉm cười nhìn Long “Nếu ngươi là Ưng chủ, nghe được tin tức này, mà lại phát ra từ nơi đáng tin cậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ vội vàng ngăn họ liên minh lại.” Long bị hỏi, theo bản năng nghiêm túc nghĩ một lát, rồi trả lời, sau đó gã bừng tỉnh, ánh mắt lộ ra biểu tình khâm phục “Nói cách khác, chúng ta chỉ cần kiểm soát được thời gian truyền tin tức này tới tai Ưng chủ thì cũng có thể kiểm soát được thời gian Ưng tộc đến.”
Đối với người thích suy nghĩ, Bách Nhĩ sẽ luôn coi trọng vài phần, nghe vậy y chỉ cười nhưng không nói, ánh mắt nhìn Long thêm một phần tán thưởng. Đồ lại không vui, hắn âm thầm nghiêng người, ngăn tầm mắt Bách Nhĩ lại, sau đó nắm lấy tay y, nói “Nếu ta nói, ta sẽ tiêu diệu bộ lạc Bách Nhĩ trước, sau đó phong tỏa tin tức, chờ các bộ lạc khác, từng bước tiêu diệt họ. Giống như nói cái gì mà… dật?”
“Dĩ dật đãi lao.” Bách Nhĩ nói tiếp, lực chú ý thành công bị dời đi “Ngươi có thể nghĩ đến, Ưng chủ kia dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa hắn còn nghĩ chặt chẽ hơn, không cho có lối thoát hơn. Cho nên, chúng ta chỉ có một cơ hội, hơn nữa chỉ có thể thắng không thể bại.” Hiện tại ưu thế lớn nhất của họ chính là, Ưng chủ hoàn toàn không biết gì về họ, lại càng không biết rõ sự tồn tại của Bách Nhĩ, cho nên sẽ không thể nào nghĩ đến chuyện đầu óc thú nhân luôn không thích suy tính lại cùng gã chơi trò này. Đương nhiên, phương diện này không bàn lại hợp ý nhau, Ưng chủ muốn kiểm soát rừng rậm Lam Nguyệt cũng tính toán thuận tiện thu gom luôn bộ lạc Dũng Sĩ, nên không lo gã không trúng kế. Nếu đổi thành một người có dã tâm nhỏ hơn, Bách Nhĩ chưa chắc đã dùng chiêu đó. Thế nhưng trải qua đợt này, nếu không thể một lưới bắt hết Ưng tộc, mà để họ nảy sinh cảnh giác, sau này muốn thắng cũng phải tốn công tốn sức rất nhiều.
“Cho nên tính chính xác của tình báo là rất quan trọng. Cục diện trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, có thể đúng lúc bắt lấy thời cơ lại không bị rơi vào cạm bẫy của địch nhân hay không, tình báo chính xác chính là điều quan trọng nhất. Câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng chính là ý nghĩa này.” Thấy Đồ rất có thiên phú đánh trận, Bách Nhĩ liền nhân cơ hội này đem những *** hoa của binh pháp dạy cho hắn. Còn cuối cùng hắn có thể hiểu được bao nhiêu, y lại không bắt buộc. Lại không ngờ rằng bởi vậy mà khiến sau này Đồ loay hoay tạo ra tổ chức tình báo ở đại lục thú nhân, mạng lưới tình báo bao trùm khắp đại lục, không chỉ thu thập được tình huống các bộ lạc, mà còn liệt kê ra đặc sản các nơi, xúc tiến mạnh trao đổi giữa các bộ lạc. Mà người phụ trách đứng đầu tổ chức này cũng chính là Long cùng với khách thú Chân sau này gia nhập.
“Chờ sau khi ta trở về xác định phương án cụ thể với họ, rồi sẽ báo cho ngươi. Nếu có cách truyền tin tức nhanh chóng thì tốt rồi.” Cuối cùng, sau khi mọi người giải tán hết, Bách Nhĩ đã nói với Đồ như vậy.
Đồ không đáp lại, chỉ là khó chịu đưa tay ra, ôm y vào lòng.
“Sao vậy?” Bách Nhĩ thật ra đã chú ý tới tâm tình có chút giảm sút của hắn từ lâu, chỉ là lúc nãy vẫn đang bàn bạc chính sự, nên không để ý tới, hiện tại đương nhiên không thể cứ tiếp tục mặc kệ được.
“Lại phải xa nhau. Ta muốn cùng ngươi đánh Ưng tộc cơ.” Đồ lẩm bẩm, siết chặt cánh tay lại, giống như chỉ cần hắn ôm chặt như vậy thì sẽ không cần tách ra nữa.
Bách Nhĩ sửng sốt một lát, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều ùa về trong lòng, trước kia y đóng giữ ở biên cương Tái Bắc nhiều năm, đã quen với cảnh chia ly từ lâu, phụ thân, huynh trưởng xưa nay không có sắc thái của tiểu nữ nhi, lão tổ mẫu và thê tử dù cho trong lòng không muốn, nhưng vì không để y vướng bận trên chiến trường nên cũng sẽ gắng gượng tiễn đưa. Chưa từng có ai nói trắng ra là không muốn rời xa y, mà là muốn kề vai chiến đấu cùng y như vậy. Rõ ràng như thế khiến y cảm thấy mình rất quan trọng, đối với thú nhân này là rất quan trọng.
Cơ thể cứng đờ một lát, Bách Nhĩ nâng tay sờ mặt Đồ, lại không có khuyên giải. Bởi vì hai người đều hiểu rõ, y nhất định phải quay về bộ lạc Bách Nhĩ, mà Đồ thì cần thiết ở lại đây, nắm chặt thời gian huấn luyện thủ hạ của mình và tạo ra binh khí. Cuộc chiến với Ưng tộc không cho phép có sai lầm.
“Bọn nhỏ để lại trên đảo đi, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở đó, ta sẽ trở về với cha con các ngươi, cho tới khi chiến tranh bắt đầu.” Thật lâu sau, y hòa nhã nói “Với lại, sao tên đảo này ngươi không đổi? Nghe thấy hai chữ Bối Mẫu dù sao cũng khiến người ta nảy sinh chán ghét trong lòng.” Không thể không nói, bởi vì Đồ gặp phải chuyện đó, nên Bách Nhĩ ghét Bối Mẫu vô cùng, bất đắc dĩ mấy Bối Mẫu còn lại đều đang ẩn trốn, nếu không, nói không chừng y đã cho người ta xúc cả gốc rồi.
Thú nhân luôn rất tùy tiện, đừng nói là tên đảo mà tên của mình họ cũng không quá để ý, bởi vậy vẫn không ai nghĩ tới chuyện đổi tên. Nay Bách Nhĩ đã nhắc, đương nhiên Đồ sẽ đáp ứng, hắn lập tức để y đặt tên.
“Bộ lạc các ngươi tên là Dũng Sĩ, vậy gọi là đảo Dũng Sĩ đi.” Thật ra Bách Nhĩ có thể chọn được cái tên nhã nhặn hơn, nhưng mà y thấy ở đại lục thú nhân, mọi thứ phổ thông một chút thì tốt hơn. Sau đó y thuận tiện nhắc tên thuyền với Đồ, cũng đưa ra một chút thay đổi kiểu dáng của thuyền và ý tưởng mượn sức gió để đẩy nhanh tốc độ của con thuyền. Còn khoang thuyền, neo, tay lái cũng đề cập sơ qua, chính y cũng không biết nhiều về thuyền, nên chỉ có thể đưa ra ý tưởng đại khái.
Đồ lại càng nghe càng thấy hứng thú, thỉnh thoảng đưa ra một vài câu hỏi, ban đầu Bách Nhĩ cẩn thận suy nghĩ một lát mới miễn cưỡng có thể trả lời, thế nhưng hỏi sâu thêm y liền bất lực. Đồ vốn cảm thấy cái gì Bách Nhĩ cũng biết, lúc này thấy y không đáp được, nhất thời có cảm giác mới lạ, không chỉ không thất vọng, mà còn cảm thấy hai người càng thân mật hơn nhiều.
“Ta vốn đã không phải cái gì cũng biết mà.” Bách Nhĩ bị phản ứng của hắn chọc cười, y nói “Chẳng qua là hoàn cảnh khác với các ngươi, thấy mấy thứ ở đây không có thôi. Giống như ở đây có rất nhiều hiểu biết về đại lục này ta đều kém hơn các ngươi.”
Trong chiến tranh, xưa nay Bách Nhĩ chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Tuy y lo lắng vấn đề biến hóa của Chiêu, nhưng sẽ không lấy tính mạng của các thú nhân để tiến hành trong thời gian không thích hợp. Cho nên, trước khi khai chiến, tất nhiên phải có kế hoạch thích đáng, cố gắng giảm thương vong đến mức thấp nhất. Còn việc thừa dịp mùa tuyết rơi, chủ động ra trận, không phải y không nghĩ tới, chỉ là hành quân nơi xa xôi, lương thảo lại không theo kịp, dù có thắng cũng phải trả cái giá rất lớn, chi bằng dùng kế “dĩ dật đãi lao”. (Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, một trong ba mươi sáu kế.)
Lúc Bách Nhĩ và Đồ đang bàn bạc làm thế nào để đánh trận này, thì người của bộ lạc Bách Nhĩ tới.
Người tới là Đằng và Giác. Ngoại trừ Đồ và Tát, thì hai người chính là người học thành nội công trước các thú nhân khác, nên lúc này ít nhiều cũng có chút thành tựu. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ còn từng cảm khái, y cảm thấy tuy tư chất khác nhau, nhưng người trên đại lục này hình như rất thích hợp tu luyện nội công, hơn nữa dễ dàng nhận thấy hiệu quả, chỉ là không biết do cấu tạo cơ thể hay là do hoàn cảnh tạo thành nữa.
Đằng và Giác không có khả năng đi lại trên lớp băng mỏng Như Bách Nhĩ, nên mang theo ván gỗ bên người, để lúc băng sụt còn có chỗ mượn lực. Họ tìm một thú nhân ở ven biển dẫn tới đảo Bối Mẫu, dĩ nhiên toàn bộ quá trình tới đây, thú nhân kia đều phải dựa vào hai người họ mang theo.
“Chuyện bộ lạc Đại Sơn bị Ưng tộc tiêu diệt, Tát đã bảo chúng ta thông báo tới các bộ lạc khác trong rừng rậm Lam Nguyệt. Lúc trước vì một mực chuẩn bị cho mùa tuyết rơi, nên họ cũng chưa đáp lại, không ngờ sau đó lại tới tìm bộ lạc chúng ta, nói là muốn nhân dịp mùa tuyết rơi hợp lực tấn công Ưng tộc. Nếu không, đợi tới mùa mưa, không biết lại có bộ lạc nào gặp phải tai ương nữa.” Đằng vừa ngồm ngoàn nhai thức ăn Long cho người chuẩn bị, vừa nói. Hai người vội vã lên đường, ngoại trừ ngủ, gần như không có thời gian dừng lại, thịt nướng bị đông lạnh nên cắn không được, vì thế mà giờ đều đói meo.
“Tát cũng không đồng ý tấn công thảo nguyên phương Nam lúc này, tuy Ưng tộc sợ lạnh, thế nhưng chúng ta không quen địa hình ở thảo nguyên, cứ như vậy đi sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, thú nhân đi, á thú, lão nhân và hài tử ở lại bộ lạc sẽ không có ai bảo vệ.” Giác tiếp lời. Giác nghe lời Bách Nhĩ nhất, lúc trước Bách Nhĩ đi tìm Đồ lại không dẫn hắn theo, sau khi biết là do Nặc chọn người, hắn còn ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn là Bách Nhĩ từ bờ biển trở về nói để hắn ở lại bộ lạc có tác dụng rất lớn, nên hắn mới tiêu tan. Nếu xét những người tin tưởng Bách Nhĩ nhất, hắn tuyệt đối là một trong số đó “Nhưng mà Tát không nói như vậy với thủ lĩnh mấy bộ lạc kia. Chỉ nói việc này cần hợp tác với bộ lạc Dũng Sĩ, nên bảo chúng ta tới gọi các ngươi.”
Nghe xong, Bách Nhĩ cảm thấy bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Nếu các bộ lạc ở rừng rậm Lam Nguyệt đoàn kết với nhau, lo gì Ưng tộc không bị diệt. Y vốn định trở về lập tức, nhưng nghĩ một lát lại quyết định đợi hai ngày nữa mới xuất phát.
“Chờ ta bày kế dẫn Ưng chủ tới thung lũng, ngươi liền dẫn người vượt biển, chặn đường lui của chúng.” Bách Nhĩ cầm nhánh cây vẽ qua loa bản đồ địa hình trên nền tuyết, chỉ vào, nói với Đồ. Long, Đằng và Cổ ở bên cạnh nghe thấy hai mắt liền tỏa sáng, Giác lại không có hứng thú, mà chơi đùa cùng ba con thú con, dù sao Bách Nhĩ nói gì thì hắn sẽ làm thế đó, còn tại sao phải làm như vậy, hắn không quan tâm.
Đồ trầm mặc, vừa không đáp ứng vừa không từ chối.
“Thời gian quyết định là nửa trăng tròn trước khi thời điểm mưa nhiều nhất của mùa mưa đến.” Bách Nhĩ thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, nhưng không có hỏi tại chỗ mà là tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình “Phải để tên Ưng chủ kia cho rằng gã hoàn toàn có khả năng trước khi thời điểm mưa nhiều nhất tới có thể đánh bại bộ lạc của chúng ta, như vậy cho dù thời kỳ mưa nhiều tới, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến chúng.”
“Sao ngươi có thể cam đoan Ưng tộc sẽ đến vào thời gian chúng ta muốn?” Long chỉ ra vấn đề mấu chốt. Trong vài thú nhân, chỉ có gã không biết gì về Bách Nhĩ, có điều dù trong lòng nghi hoặc tại sao một á thú dám chỉ huy thú nhân đánh nhau, vả lại những người khác lại không có bất cứ ý kiến gì, gã cũng không hỏi, mãi tới khi nghe được kế hoạch của Bách Nhĩ, gã mới mơ hồ hơi hiểu ra. Nhưng dù sao gã cũng không tin tưởng Bách Nhĩ hoàn toàn như là đối với Đồ, nên mới thắc mắc. Toàn bộ kế hoạch nhìn qua rất hoàn mỹ, thế nhưng thật ra có chút phiến diện, vấn đề lớn nhất chính là dựa vào cái gì Ưng tộc sẽ làm theo sự sắp xếp này, làm sao bảo chúng đến lúc nào thì chúng sẽ đến vào lúc ấy? Nếu có thể làm được điều này, vậy chẳng phải còn lợi hại hơn thần thú sao, trực tiếp khiến Ưng tộc ngoan ngoãn chịu trói không phải càng bớt việc à? “Cho hắn một lý do không thể không đến.” Bách Nhĩ mỉm cười.
“Lý do gì?” Long lập tức truy hỏi.
Những người khác đã có chút bất mãn với thái độ của gã, nhưng bởi vì bản thân mình cũng hiếu kì, nên không lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Tung tin tức các bộ lạc ở rừng rậm Lam Nguyệt cùng bộ lạc Dũng Sĩ vào lần trăng tròn thứ ba trong mùa mưa sẽ liên minh tại bộ lạc Bách Nhĩ, thừa dịp mùa mưa nhiều nhất tới tấn công đế quốc thú nhân.” Bách Nhĩ thản nhiên nói, không có một chút tức giận khi bị người khác nghi ngờ, cuối cùng y mỉm cười nhìn Long “Nếu ngươi là Ưng chủ, nghe được tin tức này, mà lại phát ra từ nơi đáng tin cậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ vội vàng ngăn họ liên minh lại.” Long bị hỏi, theo bản năng nghiêm túc nghĩ một lát, rồi trả lời, sau đó gã bừng tỉnh, ánh mắt lộ ra biểu tình khâm phục “Nói cách khác, chúng ta chỉ cần kiểm soát được thời gian truyền tin tức này tới tai Ưng chủ thì cũng có thể kiểm soát được thời gian Ưng tộc đến.”
Đối với người thích suy nghĩ, Bách Nhĩ sẽ luôn coi trọng vài phần, nghe vậy y chỉ cười nhưng không nói, ánh mắt nhìn Long thêm một phần tán thưởng. Đồ lại không vui, hắn âm thầm nghiêng người, ngăn tầm mắt Bách Nhĩ lại, sau đó nắm lấy tay y, nói “Nếu ta nói, ta sẽ tiêu diệu bộ lạc Bách Nhĩ trước, sau đó phong tỏa tin tức, chờ các bộ lạc khác, từng bước tiêu diệt họ. Giống như nói cái gì mà… dật?”
“Dĩ dật đãi lao.” Bách Nhĩ nói tiếp, lực chú ý thành công bị dời đi “Ngươi có thể nghĩ đến, Ưng chủ kia dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa hắn còn nghĩ chặt chẽ hơn, không cho có lối thoát hơn. Cho nên, chúng ta chỉ có một cơ hội, hơn nữa chỉ có thể thắng không thể bại.” Hiện tại ưu thế lớn nhất của họ chính là, Ưng chủ hoàn toàn không biết gì về họ, lại càng không biết rõ sự tồn tại của Bách Nhĩ, cho nên sẽ không thể nào nghĩ đến chuyện đầu óc thú nhân luôn không thích suy tính lại cùng gã chơi trò này. Đương nhiên, phương diện này không bàn lại hợp ý nhau, Ưng chủ muốn kiểm soát rừng rậm Lam Nguyệt cũng tính toán thuận tiện thu gom luôn bộ lạc Dũng Sĩ, nên không lo gã không trúng kế. Nếu đổi thành một người có dã tâm nhỏ hơn, Bách Nhĩ chưa chắc đã dùng chiêu đó. Thế nhưng trải qua đợt này, nếu không thể một lưới bắt hết Ưng tộc, mà để họ nảy sinh cảnh giác, sau này muốn thắng cũng phải tốn công tốn sức rất nhiều.
“Cho nên tính chính xác của tình báo là rất quan trọng. Cục diện trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, có thể đúng lúc bắt lấy thời cơ lại không bị rơi vào cạm bẫy của địch nhân hay không, tình báo chính xác chính là điều quan trọng nhất. Câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng chính là ý nghĩa này.” Thấy Đồ rất có thiên phú đánh trận, Bách Nhĩ liền nhân cơ hội này đem những *** hoa của binh pháp dạy cho hắn. Còn cuối cùng hắn có thể hiểu được bao nhiêu, y lại không bắt buộc. Lại không ngờ rằng bởi vậy mà khiến sau này Đồ loay hoay tạo ra tổ chức tình báo ở đại lục thú nhân, mạng lưới tình báo bao trùm khắp đại lục, không chỉ thu thập được tình huống các bộ lạc, mà còn liệt kê ra đặc sản các nơi, xúc tiến mạnh trao đổi giữa các bộ lạc. Mà người phụ trách đứng đầu tổ chức này cũng chính là Long cùng với khách thú Chân sau này gia nhập.
“Chờ sau khi ta trở về xác định phương án cụ thể với họ, rồi sẽ báo cho ngươi. Nếu có cách truyền tin tức nhanh chóng thì tốt rồi.” Cuối cùng, sau khi mọi người giải tán hết, Bách Nhĩ đã nói với Đồ như vậy.
Đồ không đáp lại, chỉ là khó chịu đưa tay ra, ôm y vào lòng.
“Sao vậy?” Bách Nhĩ thật ra đã chú ý tới tâm tình có chút giảm sút của hắn từ lâu, chỉ là lúc nãy vẫn đang bàn bạc chính sự, nên không để ý tới, hiện tại đương nhiên không thể cứ tiếp tục mặc kệ được.
“Lại phải xa nhau. Ta muốn cùng ngươi đánh Ưng tộc cơ.” Đồ lẩm bẩm, siết chặt cánh tay lại, giống như chỉ cần hắn ôm chặt như vậy thì sẽ không cần tách ra nữa.
Bách Nhĩ sửng sốt một lát, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều ùa về trong lòng, trước kia y đóng giữ ở biên cương Tái Bắc nhiều năm, đã quen với cảnh chia ly từ lâu, phụ thân, huynh trưởng xưa nay không có sắc thái của tiểu nữ nhi, lão tổ mẫu và thê tử dù cho trong lòng không muốn, nhưng vì không để y vướng bận trên chiến trường nên cũng sẽ gắng gượng tiễn đưa. Chưa từng có ai nói trắng ra là không muốn rời xa y, mà là muốn kề vai chiến đấu cùng y như vậy. Rõ ràng như thế khiến y cảm thấy mình rất quan trọng, đối với thú nhân này là rất quan trọng.
Cơ thể cứng đờ một lát, Bách Nhĩ nâng tay sờ mặt Đồ, lại không có khuyên giải. Bởi vì hai người đều hiểu rõ, y nhất định phải quay về bộ lạc Bách Nhĩ, mà Đồ thì cần thiết ở lại đây, nắm chặt thời gian huấn luyện thủ hạ của mình và tạo ra binh khí. Cuộc chiến với Ưng tộc không cho phép có sai lầm.
“Bọn nhỏ để lại trên đảo đi, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở đó, ta sẽ trở về với cha con các ngươi, cho tới khi chiến tranh bắt đầu.” Thật lâu sau, y hòa nhã nói “Với lại, sao tên đảo này ngươi không đổi? Nghe thấy hai chữ Bối Mẫu dù sao cũng khiến người ta nảy sinh chán ghét trong lòng.” Không thể không nói, bởi vì Đồ gặp phải chuyện đó, nên Bách Nhĩ ghét Bối Mẫu vô cùng, bất đắc dĩ mấy Bối Mẫu còn lại đều đang ẩn trốn, nếu không, nói không chừng y đã cho người ta xúc cả gốc rồi.
Thú nhân luôn rất tùy tiện, đừng nói là tên đảo mà tên của mình họ cũng không quá để ý, bởi vậy vẫn không ai nghĩ tới chuyện đổi tên. Nay Bách Nhĩ đã nhắc, đương nhiên Đồ sẽ đáp ứng, hắn lập tức để y đặt tên.
“Bộ lạc các ngươi tên là Dũng Sĩ, vậy gọi là đảo Dũng Sĩ đi.” Thật ra Bách Nhĩ có thể chọn được cái tên nhã nhặn hơn, nhưng mà y thấy ở đại lục thú nhân, mọi thứ phổ thông một chút thì tốt hơn. Sau đó y thuận tiện nhắc tên thuyền với Đồ, cũng đưa ra một chút thay đổi kiểu dáng của thuyền và ý tưởng mượn sức gió để đẩy nhanh tốc độ của con thuyền. Còn khoang thuyền, neo, tay lái cũng đề cập sơ qua, chính y cũng không biết nhiều về thuyền, nên chỉ có thể đưa ra ý tưởng đại khái.
Đồ lại càng nghe càng thấy hứng thú, thỉnh thoảng đưa ra một vài câu hỏi, ban đầu Bách Nhĩ cẩn thận suy nghĩ một lát mới miễn cưỡng có thể trả lời, thế nhưng hỏi sâu thêm y liền bất lực. Đồ vốn cảm thấy cái gì Bách Nhĩ cũng biết, lúc này thấy y không đáp được, nhất thời có cảm giác mới lạ, không chỉ không thất vọng, mà còn cảm thấy hai người càng thân mật hơn nhiều.
“Ta vốn đã không phải cái gì cũng biết mà.” Bách Nhĩ bị phản ứng của hắn chọc cười, y nói “Chẳng qua là hoàn cảnh khác với các ngươi, thấy mấy thứ ở đây không có thôi. Giống như ở đây có rất nhiều hiểu biết về đại lục này ta đều kém hơn các ngươi.”
Danh sách chương