Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn từ xa xa liếc nhìn Tiết Chu Cẩn mang tâm sự nặng nề, y nói với Nguyên An Bình: “Xem ra chuyện bị từ hôn đối với hắn có đả kích rất lớn.”

Nguyên An Bình cũng liếc nhìn Tiết Chu Cẩn đang trầm tư ở đằng kia, thầm nghĩ ‘Hắn là bị tổn thương gấp đôi mới đúng, ha ha, trông thật đángthương.’

“An Bình ca! Ngươi nghĩ cách an ủi hắn một chút đi, sự tình cũng đã xảy ra rồi, vẫn nên sớm thông suốt mới tốt.”

Nguyên An Bình tuỳ ý đáp: “Không sao, qua một thời gian nữa, hắn sẽ không còn việc gì.”

“An Bình ca! Ta phát hiện thái độ của ngươi đối với Tiết công tử có chút giống… Giống…” Hoắc Tiểu Hàn nhất thời không nghĩ ra được từ gì chính xác để diễn tả cảm giác này.

“Ác liệt đúng không?” Nguyên An Bình thay y nói ra một từ.

Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng: “Không có nghiêm trọng như vậy chứ.”

Y chỉ cảm thấy thân là bằng hữu, nhìn thấy tâm tình của đối phương không tốt, hẳn là nên an ủi một chút mới phải. Mặc dù biểu tình hiện tại của Nguyên An Bình trông không quá để tâm, cũng không giống như xem đối phương là bằng hữu, nhưng nếu thật sự không xem đối phương là bằng hữu, lúc nói chuyện, hắn cũng sẽ không tự nhiên như vậy.

“Ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng ta và Tiết Chu Cẩn thật sự không được tính là bằng hữu tốt, nhiều nhất chỉ có hơi thân một chút mà thôi.” Nguyên An Bình cười nói: “Có phải ngươi thấy lời nói của ta rất vô tình không?”

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu: “…Chẳng qua là cảm thấy có hơi kinh ngạc một chút, quen biết nhau lâu như vậy rồi, ở chung cũng khá hợp, tại sao lại không thể trở thành bằng hữu a?”

“Bằng hữu không thể tuỳ tiện kết giao, ngươi không cần để tâm đến chuyện này.” Hắn không đem Tiết Chu Cẩn nhét vào phạm trù bằng hữu, còn đối phương thì… Hắn liếc nhìn Tiết Chu Cẩn, sau đó liền đổi đề tài khác nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ngày hôm nay, người tìm hiểu tin tức của Trịnh gia sẽ truyền tin lại đây, không biết sẽ như thế nào. Hai ngày nay ngươi đi tìm Tiểu Vũ tỷ nói chuyện, tỷ ấy có nói với ngươi cảm giác của tỷ ấy về mối hôn sự lần này là như thế nào không?”

“Ta cũng có nhắc đến chuyện này, nhưng Tiểu Vũ tỷ lại không nói gì cả, chỉ nói một câu đợi tìm hiểu xong rồi tính.” Bây giờ Hoắc Tiểu Hàn nhớ lại, y phát hiện biểu tình lúc đó của Nguyên Tiểu Vũ dường như không vui khi sắp được gả cho một gia đình giàu có, trong lòng y thầm nghĩ ‘Có lẽ là nàng cảm thấy khả năng được gả cho người ta không lớn, nên mới không cao hứng đi?’

Nguyên An Bình suy tư, cũng không nói thêm gì nữa.

Tiết Chu Cẩn đặt cuốn sách trên tay xuống, tâm tình của hắn rất tối tăm nên không có cách nào chuyên tâm nghiên cứu sách, hắn định đi ra ngoài đổi không khí một chút.

Thời điểm mới vừa đi tới cửa, hắn lại gặp Lý Tự đang vội vã chạy tới, còn nhìn thấy sau lưng của nhóc là một nam nhân trung niên.

Lý Tự nhìn thấy Tiết Chu Cẩn, liền dừng bước lại chào hỏi: “Tiết công tử, ngươi phải đi rồi sao?”

“Không phải, ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, xem ngươi vội vàng như vậy, là có chuyện gì gấp sao?” Tiết Chu Cẩn thuận miệng hỏi một câu, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, trong tình trạng bình thường, sẽ không có hài tử nào đến tìm Nguyên An Bình, bọn họ nói là muốn cho Nguyên An Bình nghỉ ngơi cho khỏe.

Hơn nữa, hắn liếc nhìn nam nhân trung niên sau lưng Lý Tự, thoạt nhìn rất lạ mặt.

Lý Tự giải thích: “Cũng không có việc gì gấp. Vị đại thúc này là tới tìm An Bình ca, nói là có việc quan trọng, ta chỉ giúp đỡ dẫn ông ấy lại đây.”

“Tìm An Bình?” Tiết Chu Cẩn nhớ đến Nguyên An Bình có tìm người hỗ trợ đi tìm hiểu về gia đình sắp hỏi cưới Nguyên Tiểu Vũ, rất có thể chính là người này. Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn lại càng thêm sa sút, hắn miễn cưỡng cười đáp: “Vậy ngươi mau đi đi, hắn đang ở nhị đường đấy.”

“Được.” Lý Tự mang theo người trung niên tiến vào sân.

Tiết Chu Cẩn đầy một bụng tâm sự đi về phía trước, Nguyên Tiểu Vũ đang định qua nhà người khác bỗng nhìn thấy bóng lưng của hắn, sau vài lần do dự, nàng liền đi theo.

Nguyên An Bình nhìn người được Lý Tự đưa tới, liền biết ông chính là người được mình ủy thác hỏi thăm tin tức của Trịnh gia, hắn nói với Lý Tự: “Cảm ơn ngươi đã mang người tới đây, ngươi đi về trước đi.”

Chuyện Trịnh gia cầu thân vẫn chưa được truyền đi, nên chuyện này tạm thời không thích hợp để cho những người khác biết.

Hắn cười nói với người trung niên: “Ngươi đi theo ta.” Sau đó, liền dẫn người vào thư phòng.

Lý Tự hiếu kỳ không biết là chuyện gì, người nam nhân trung niên kia là ai. Bất quá, nhìn thái độ của Nguyên An Bình, hẳn là nhóc cũng không được biết, nên liền đi tìm Trọng Tôn Thụy chơi.

Chờ Nguyên An Bình nghe xong những tin tức mà nam nhân trung niên hỏi thăm được, hắn liền đem phần tiền công còn lại trả cho đối phương. Sau đó, hắn lại ngồi ở trong thư phòng cười rất bất đắc dĩ.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn người nam nhân trung niên kia rời đi, y vô cùng sốt ruột không biết mọi chuyện là như thế nào, thấy Nguyên An Bình còn chưa ra, nên y liền vào thư phòng.

Hoắc Tiểu Hàn quan tâm hỏi: “Thế nào? Trịnh gia đến cùng là hạng người gì? Có thích hợp với Tiểu Vũ tỷ hay không?”

Biểu tình của Nguyên An Bình có chút 囧: “Ta không nghĩ tới, chuyện này quả thật cũng có liên quan đến ta.”

“A? Thật sự có liên quan sao?!” Lần trước Hoắc Tiểu Hàn chỉ suy đoán một chút, thật không ngờ quả thật là có liên quan đến Nguyên An Bình, y vội hỏi: “Bọn họ sẽ không có ý định xấu gì đi? Là muốn tính kế ngươi sao?”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên An Bình lắc đầu: “Không phải, không nghiêm trọng như vậy. Trịnh gia quả thật có gia tài rất lớn, nhưng cơ nghiệp lại không được sạch sẽ cho lắm, bọn họ kinh doanh sòng bạc, nghe đâu còn từng kinh doanh tiền tử mẫu.” Tiền tử mẫu chính là cho vay nặng lãi ở cổ đại, cũng có thể xem là một hình thức kinh doanh.

“Có tiền, nhưng không có quyền, nên tất nhiên bọn họ muốn thay đổi địa vị. Chỉ là, dòng dõi gia tộc chưa từng có người nào được vào Tư Thục, muốn mời tiên sinh nhưng lại không có ai nguyện ý dạy. Tuy rằng bọn họ cũng biết chữ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội được phép tham gia vào con đường học vấn.”

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy thật kỳ quái: “Tại sao vậy? Không phải bọn họ có rất nhiều tiền sao?” Trong mắt của y, chỉ có những gia đình có hoàn cảnh khó khăn không đóng nổi học phí nên mới không được vào Tư Thục học.

Nguyên An Bình giải thích: “Tiên sinh ở Tư Thục ghét bỏ xuất thân của bọn họ, không muốn dạy cho bọn họ. Mà những người vừa có tri thức, vừa có tiếng tăm, lại càng ghét bỏ không thèm dạy học cho người của Trịnh gia. Cho nên, nếu bọn họ muốn thi công danh, hoàn toàn là không có cơ hội. Sở dĩ Trịnh gia biết đến sự tồn tại của ta, là bởi vì Chương Lâm Dịch đã giúp ta xây trường học, cũng biết ta thu nhận học sinh không để ý đến xuất thân của bọn chúng. Nhưng là, hiện tại ta chỉ mở lớp dạy viết chữ, đối với bọn họ mà nói không có ý nghĩa gì, nên bọn họ liền quyết định trở thành thân thích của ta. Bọn họ cho rằng Chương Lâm Dịch coi trọng ta như vậy, liền nói rõ ta rất có tiền đồ, nếu như có thể trở thành thân thích của ta, sẽ có cơ hội thỉnh giáo ta. Đồng thời, sau này con cháu của bọn họ cũng có thể dựa vào mối quan hệ thân thích này mà tới đây đọc sách. Đây đều là nhờ người trung niên kia giúp ta tìm hiểu, làm cho Trịnh Cầu Văn say rượu mà đem mọi chuyện nói ra.”

Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc: “Chỉ vì muốn có cơ hội được thi lấy công danh, nên bọn họ mới thông qua việc lấy Tiểu Vũ tỷ kết thành thân thích với ngươi?”

“Đúng là như vậy, danh tiếng của Trịnh gia không tốt cũng không xấu. Nghe đâu tướng mạo của Trịnh Cầu Văn cũng không tệ, khiến người ta chỉ nhìn qua một lần là không thể quên được. Còn nghe nói hắn rất có năng lực, nên rất được người trong nhà trọng dụng, chỉ tiếc là vẫn luôn không tìm được tiên sinh tốt dạy cho hắn.”

“Vậy nếu như hắn cưới Tiểu Vũ tỷ, sẽ đối tốt với tỷ ấy chứ?” Hoắc Tiểu Hàn tương đối quan tâm vấn đề này.

“Ta cũng không chắc, nhưng hẳn là hắn sẽ không quá khắt khe với tỷ ấy, còn sau này có thi đỗ hay không thì chưa biết được.” Nguyên An Bình cũng không có cách nào dám khẳng định, dù sao nam nhân ở nơi này đều được luật pháp cho phép có tam thê tứ thiếp, nếu sau khi thi đỗ hắn có lấy tiểu thiếp, thì cũng là chuyện bình thường.

Hoắc Tiểu Hàn có chút khó hiểu: “Vậy rốt cuộc là thích hợp hay không thích hợp?”

“Ta cũng không biết, vẫn nên để cho đại bá bọn họ quyết định đi.” Chuyện gì cũng có hai mặt, gả cho Trịnh gia thì sinh hoạt không lo, nhưng trượng phu có thể sẽ cưới vợ bé. Còn gả cho nông gia, trượng phu cưới vợ bé sẽ có tính khả thi thấp hơn, nhưng cuộc sống sẽ có chút khó khăn.

Quyết định cuối cùng như thế nào, còn phải xem bọn họ. Dù sao, nữ nhân ở cổ đại vẫn có thể chấp nhận nam nhân của mình có tam thê tứ thiếp, có lẽ năng lực tiếp thu của các nàng cũng rất cao.

“Ồ.” Hoắc Tiểu Hàn vẫn luôn cảm thấy Tiết Chu Cẩn khá thích hợp với Nguyên Tiểu Vũ, tướng mạo không tệ, gia thế mặc dù đã suy tàn nhưng so với nông gia vẫn tốt hơn. Hơn nữa, y cũng cảm thấy tình cảm của bọn họ rất tốt.

Tuy nhiên, hiện tại Nguyên An Bình chắc chắn đã tự có tính toán riêng nên mới không đưa ra lời giải thích hợp lý, nhưng y vẫn không biết hắn đang nghĩ gì.

Buổi tối, tại nhà Nguyên Căn Thịnh.

Nghe Nguyên An Bình nói, Nguyên Căn Thịnh cũng rất do dự, hắn cũng biết nếu đem nữ nhi gả cho Trịnh gia, sẽ rất tốt nhưng cũng không tốt lắm.

Đối phương muốn dựa vào danh tiếng của Nguyên An Bình để được đi thi lấy công danh, nên rất có thể bởi vì coi trọng Nguyên An Bình, mà bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với nữ nhi. Sau này, nếu như Nguyên An Bình cũng thi đậu, bọn họ cũng sẽ vì quan hệ với cháu trai của hắn, mà không dám tuỳ tiện bạc đãi nữ nhi.

Hắn đem suy nghĩ của mình nói lại với thê tử, thê tử vẫn còn có chút do dự. Dù sao Trịnh gia cũng không phải là muốn kết thân với nhà bọn họ, mà là muốn tạo nên quan hệ với Nguyên An Bình.

Vào một buổi trưa, Nguyên Tiểu Vũ ôm trong lòng tâm trạng rất khó có thể bình tĩnh, nàng cảm nhận được tình cảm của Tiết Chu Cẩn. Nhận được lời cam kết của hắn, so với Trịnh thiếu gia chưa từng gặp mặt bao giờ kia, nàng lựa chọn tin tưởng Tiết Chu Cẩn hơn.

Sau vài lần do dự, Nguyên Tiểu Vũ liền đi ra ngoài, nàng muốn đi tìm nương, nói rõ cảm xúc hiện tại trong lòng mình. Nàng cũng chỉ có thể nói với một mình nương, hi vọng người có thể giúp nàng.

Chu Hương Chi thấy nữ nhi mang vẻ mặt ngại ngùng nói ra tâm sự của Tiết Chu Cẩn, liền vô cùng kinh hãi: “Ngươi… Ngươi và Tiết công tử kia gặp riêng?”

Nguyên Tiểu Vũ hoảng loạn vội vàng lắc đầu: “Không có, chúng con chỉ là tình cờ gặp nhau bên bờ sông. Hắn… Hắn vẫn luôn ái mộ con, lần trước bởi vì có hôn ước nên không thể nói với con, hiện tại hắn đã bị từ hôn… Nên…”

Nàng có chút thẹn thùng, không có cách nào tiếp tục mở miệng.

Chu Hương Chi quan sát thần sắc của nữ nhi, liền biết nàng cũng thích Tiết Chu Cẩn, chỉ là: “Nhưng Tiết công tử vẫn còn hai năm hiếu tang, lỡ như hai năm sau nó không muốn thú ngươi nữa thì làm sao bây giờ? Nó vẫn còn đang trong thời kỳ hiếu tang, nên cũng không thể đính hôn được, việc này không ổn thỏa a.”

Nguyên Tiểu Vũ nói giúp cho Tiết Chu Cẩn: “Sẽ không, hắn không phải là loại người như vậy. Hắn nói nhất định sẽ cưới con, chỉ cần con nguyện ý chờ hắn.”

Chu Hương Chi thở dài: “Ta sẽ nói chuyện với cha ngươi, việc này phải do cha ngươi làm chủ.” Chuyện lớn như vậy, trong lòng nàng không có chủ ý.

Sau khi biết được tin tức, Nguyên An Bình cũng rất bất ngờ khi đại bá của hắn muốn cùng Tiết Chu Cẩn kết thân. Tuy rằng hiện tại sự việc đã phát triển thành tình trạng này, nhưng hắn cũng không nói gì phản đối.

Hắn chỉ cảnh cáo Tiết Chu Cẩn một chút, còn tương lai của hai người bọn họ như thế nào, phải xem vào vận mệnh của chính bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện