Editor: Aubrey.

Ngày hôm nay, tâm tình của Nguyên Căn Thịnh vẫn luôn vô cùng phức tạp, là vì việc hôn sự của nữ nhi.

Từ sau khi đứa con cả thành thân, nữ nhi nhà hắn cũng muốn được người ta khua chiêng gõ trống đón về nhà. Hắn chỉ có một nữ nhi, vốn dĩ muốn gả trong thôn, ở gần bọn họ một chút, có chuyện gì xảy ra cũng kịp thời chạy tới. Hơn nữa, nếu như gả trong thôn, nhà chồng cũng sẽ không dám tuỳ ý bắt nạt nữ nhi của hắn.

Chỉ là, lăn qua lộn lại suốt mấy ngày qua, vẫn không tìm được người nào thích hợp. Sau đó, hắn ngẫm lại, cũng không thể vì muốn gả trong thôn mà ủy khuất nữ nhi, nên hắn liền đi tìm bà mai, nhờ bà mai tìm giúp hắn một gia đình tốt.

Nguyên Căn Thịnh bọn họ nghĩ, người cần tìm chỉ cần là người nhà nông, gia phong hảo, có nhân phẩm ôn hoà, đối phương có thể thành thật chịu khó làm việc là được.

Kết quả, hắn thật không ngờ hôm nay bà mai tới cửa, lại báo cho hắn một tin có một thiếu gia nhà giàu trong thị trấn muốn tới cửa cầu thân. Hắn không thể hiểu được vì sao người ta có tiền như vậy, lại muốn tới cửa cầu thân nữ nhi của hắn, nhà của bọn họ có gì có thể thu hút người ta a? Bà mai hùng hồn nói gia đình kia hoàn hảo như thế nào, còn nói vị thiếu gia kia xuất sắc đến cỡ nào, nói đến mức bọn họ không thể không động lòng.

Nhưng cũng bởi vì quá tốt, nên bọn họ mới không yên tâm. Nguyên Căn Thịnh không có cách nào lập tức quyết định, hắn sợ trong chuyện này có gì đó không ổn, nhưng cũng không nỡ từ chối một gia đình tốt như vậy, nên chỉ có thể nói với bà mai cho bọn họ suy nghĩ một chút.

Bọn họ quả thực không biết nên làm như thế nào, lại đột ngột nhớ đến Nguyên An Bình là một người rất có kiến thức, liền muốn tìm Nguyên An Bình tham mưu một chút.

Thời điểm chạng vạng, Nguyên An Bình đến, Nguyên Căn Thịnh liền đem đầu đuôi sự việc kể lại với hắn một lần.

“Thiếu gia nhà giàu?” Nguyên An Bình nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên, hôn sự ở cổ đại thường chú ý đến môn đăng hộ đối. Những gia tộc có gia thế thường tìm những gia đình có dòng dõi ngang hàng hoặc hơn để kết thông gia, chuyện tự do tìm đối tượng thành thân đã ít lại càng ít.

Đại gia công tử si tình với nữ nhân nông gia, thiên kim tiểu thư vừa ý tiểu tử nghèo, vì yêu mà cùng nhau phấn đấu, vốn là những chuyện chỉ xuất hiện trong cố sự.

Tướng mạo của Nguyên Tiểu Vũ rất đẹp, nhưng không phải là cái loại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Cho nên, cơ hội để cho vị thiếu gia kia để ý tới là rất thấp. Hơn nữa, bà mai còn nói người ta là muốn cầu thân, không phải cưới về để làm tiểu thiếp, điều này nói rõ cha nương của vị Trịnh thiếu gia kia cũng vừa ý hôn sự này.

Xem ra, thật sự có chút kỳ quái.

“Bà mai nói bọn họ là Trịnh gia, ngụ ở phía Đông thị trấn, người cầu thân chính đứa con trai thứ ba, Tam thiếu gia, tên là Trịnh Cầu Văn. Ta không quen thuộc gì với những người trên thị trấn, nên cũng không biết nhân gia Trịnh gia là những người như thế nào, ta chỉ nghe bà mai không tiếc lời khen Trịnh gia lên trời, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm.”

Ai mà không muốn nữ nhi nhà mình được gả vào một gia đình tốt, được ăn sơn hào hải vị, được mặc tơ lụa thượng hạng. Bất quá, bọn họ cũng chỉ dám tưởng tượng trong đầu mà thôi, bọn họ không cho rằng mình sẽ gặp được chuyện tốt như thế. Nhưng người ta lại sắp tới cửa cầu thân, gia thế còn tốt vô cùng, làm sao có khả năng sẽ không động tâm đây?

Nguyên An Bình cũng nhìn ra Nguyên đại bá rất hi vọng hôn sự này có thể thành, nhưng lại sợ trong đó có cạm bẫy nên vẫn còn mâu thuẫn tâm lý, hắn nói: “Con cũng không quen thuộc với những người trên thị trấn, như vầy đi, con sẽ đi tìm người hỏi thăm một chút về Trịnh gia, sẵn tiện hỏi thăm luôn Trịnh Cầu Văn có nhân phẩm như thế nào. Nếu không gấp, hai ngày nữa con sẽ đi lên thị trấn gặp mặt Trịnh Cầu Văn, thấy tận mắt cũng có thể yên tâm một chút.”

Nguyên Căn Thịnh cao hứng: “Tốt quá! Ta vốn cũng muốn đi lên thị trấn hỏi thăm, nhưng lại sợ chỉ có thể hỏi được mấy tin tức không hữu ích, vạn nhất đem Tiểu Vũ gả nhầm người, như vậy sẽ hại nó.”

Nguyên An Bình rất tán đồng với cách làm của hắn: “Thành thân dù sao cũng là chuyện đại sự, quả thực cần phải thận trọng, chờ thăm dò xong rồi tính tiếp.”

“Ta cũng nghĩ vậy, nữ nhi một khi đã gả ra ngoài rồi, cuộc sống về sau có tốt hay không, còn phải xem người nhà bên kia đối đãi với nó như thế nào. Phải tính toán thật cẩn thận mới được.” Hắn chỉ có một nữ nhi, tất nhiên cũng muốn con gái của mình phải có một cuộc sống thật tốt, không giống với một số người trong thôn, không quan tâm gì đến nữ nhi của họ.

Bàn bạc xong chuyện quan trọng, Nguyên Căn Thịnh liền nói chuyện phiếm với Nguyên An Bình một chút: “Đúng rồi! Nghe nói vị đồng môn của ngươi, Tiết công tử gì đó đã trở về rồi phải không? Rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì, mà mất tích hơn nửa tháng vậy?”

Nguyên Căn Thịnh chỉ là tình cờ nghe được chuyện này trong lúc Hoắc Tiểu Hàn và nữ nhi nói chuyện phiếm, không nhịn được nên hiếu kỳ hỏi một chút.

Nguyên An Bình cũng không che giấu: “Hắn là hồi hương xử lý chuyện hôn ước.”

Nguyên Căn Thịnh hiếu kỳ hỏi: “Hôn ước? Không phải hắn cũng đang trong hiếu tang sao?”

Nguyên An Bình giải thích: “Từ khi hắn còn bé, cha nương của hắn đã định sẵn cho hắn một mối hôn ước. Kết quả, hiện tại đối phương đã từ hôn.”

“Từ hôn?!” Nguyên Căn Thịnh rất ngạc nhiên: “Sao lại như vậy? Ta thấy Tiết công tử rất xuất sắc mà, tại sao lại bị từ hôn?”

“Không rõ ràng lắm.” Nguyên An Bình dặn dò: “Chuyện hắn bị từ hôn là chuyện lớn, đại bá đừng nói cho người khác biết.”

“Cái này ta hiểu.” Bị người từ hôn tất nhiên không phải là việc gì tốt.

Nguyên Tiểu Vũ bưng nước hoa quả đứng ở ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng âm thầm nổi lên sóng to gió lớn ‘Không nghĩ tới hắn lại bị từ hôn.’

https://aubreyfluer.wordpress.com

Sau khi Nguyên An Bình trở về.

“Ngươi nói trên thị trấn có một thiếu gia muốn cầu thân với Tiểu Vũ tỷ?” Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Nguyên An Bình có một chút nghi hoặc: “Ân! Ta cảm thấy thật sự rất kỳ quái, rốt cuộc đối phương biết được Tiểu Vũ tỹ bằng cách nào?”

“Hừm… Sẽ không có liên quan đến ngươi chứ?” Hoắc Tiểu Hàn suy đoán nói.

“Ta?” Nguyên An Bình không cảm thấy chuyện như vậy có liên quan gì đến mình.

Hoắc Tiểu Hàn đáp: “Ngươi rất nổi tiếng a, có phải bởi vì bọn họ biết đến ngươi, nên cũng biết được Tiểu Vũ tỷ không?”

“Phải không?” Nguyên An Bình nghĩ đến tính khả thi trong chuyện này: “Nói không chừng là vậy, xem ra cần phải tìm người hảo hảo tìm hiểu một chút mới được.”

“Nếu muốn tìm hiểu thì cẩn thận một chút, lỡ như bọn họ đánh chủ ý xấu thì toi.” Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, luôn cảm thấy rất khả nghi.

“Ta sẽ tìm người tìm hiểu.” Đề phòng bên trong có chuyện gì đó không tốt, cẩn thận một chút vẫn hơn, hắn từ trong lòng cầm ra một chiếc hộp đưa cho Hoắc Tiểu Hàn: “Lần trước ta có mua cho ngươi một món đồ trang sức, cũng may đồ vật vẫn còn bên trong, ta còn tưởng rằng mình đã làm mất rồi.”

“Còn nữa sao?” Mấy ngày trước, Nguyên An Bình cũng đưa cho y một cái hộp trang sức, bên trong có không ít đồ trang sức, cây trâm, vòng tay đều có, thậm chí còn có sáu chiếc bông tai mà y không dùng được. Trông chúng rất quý giá, nên y không dám nhận.

Nguyên An Bình lại nói hai người bọn họ đã có hôn ước, sau này sẽ thành thân, trước hay sau đưa đồ trang sức cũng đều là đưa. Huống hồ, đồ đã mua rồi cũng không thể trả lại được, y đành phải nhận, nhưng lại không dám mang ra ngoài, luôn cảm thấy quá quý trọng, nếu không cẩn thận làm hỏng hoặc để mất thì thật là đáng tiếc.

Nguyên An Bình mở hộp ra: “Đây là một cây ngọc trâm, kiểu cách rất đơn giản, ngươi nên đồng ý nhận đi.”

Kỳ thực, hắn cũng có mua cho Hoắc Tiểu Hàn kim trâm cùng ngân trâm, nhưng y lại cảm thấy quá chói mắt nên không mang. Mà cây ngọc trâm lần này có kiểu dáng rất đơn giản, thực tế nó còn đắt hơn mấy cây kim trâm kia. Bất quá, những người không có am hiểu về ngọc, sẽ không nhìn ra được giá trị thật sự của nó.

“Ta thấy cái này quá chói mắt a.” Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng nói, đối phương đặc biệt mua đồ trang sức cho mình, nhưng mình lại không mang. Y luôn cảm thấy không được tự nhiên, nếu như mang ra ngoài, nhất định sẽ trêu chọc thị phi.

Tiếp nhận ngọc trâm, Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy sờ lên cây ngọc trâm này có cảm giác rất dễ chịu: “Hẳn là rất đắt đi?”

“Không đắt, ngươi xem, trông nó đơn giản như vậy, tất nhiên giá trị cũng không tốn bao nhiêu.” Nguyên An Bình đương nhiên sẽ không nói cho y biết giá trị thực sự, nếu không, y sẽ lại cẩn thận mà cất giữ, cũng rất có thể sẽ xem là gánh nặng mà để trong lòng.

“Cây ngọc trâm này rất đẹp, ta giúp ngươi mang lên nhé?”

Nghe hắn nói không đắt nên y liền yên tâm: “Hảo!”

Hoắc Tiểu Hàn đưa cây trâm cho hắn, bởi vì thường ngày Nguyên An Bình vẫn hay trêu ghẹo y, nên có đôi lúc y sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Nguyên An Bình vén tóc của y, cẩn thận giúp y mang lên. Hắn mỉm cười, quan sát một chút: “Trông nó rất hợp với ngươi, sau này mỗi ngày đều mang đi.”

Hoắc Tiểu Hàn thân thủ sờ về phía cây trâm: “Có thật không? Ta vẫn quen xài dây buộc tóc hơn.”

“Sau này thành thân rồi, không phải sẽ đem tóc buộc lên sao? Sớm tập làm quen với việc dùng trâm cũng tốt, hơn nữa, thoạt nhìn cũng không dễ thấy, ngươi mang đi ra ngoài cũng không cần lo lắng.”

Hoắc Tiểu Hàn áy náy nói: “… Xin lỗi, lẽ ra ta không nên để ý đến lời nói của những người khác.”

Nguyên An Bình xoa đầu y: “Xin lỗi cái gì a? Ngươi mang hay không mang cũng không sao, sau này ta sẽ mua thêm cho ngươi, xem kiểu dáng nào thích hợp với ngươi nhất.”

“Không cần, số đồ trang sức hiện tại đã rất nhiều rồi, không cần mua nữa.” Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy tiêu tiền vào mấy món đồ trang sức là rất lãng phí.

“Yên tâm đi, thật sự không tốn nhiều tiền.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện