Mọi người kéo nhau tới quảng trường của Hỗn Nguyên Tông, nơi này có sẵn sàn đấu.
Quân Văn và Ứng Phi Long nhún người nhảy lên sàn.
Hệ thống tu luyện của Ma tộc rất phong phú, cực kỳ hoa hòe lòe loẹt.
Nhưng cấp bậc tu luyện chủ yếu chia thành kỳ Tụ Khí, kỳ Ngưng Nguyên, kỳ Ma Đan, kỳ Ma Anh và kỳ Hóa Thần; tương đương với kỳ Luyện Khí, kỳ Trúc Cơ, kỳ Kim Đan, kỳ Nguyên Anh và kỳ Hóa Thần của Nhân tộc.
Tu vi của Ứng Phi Long đã đạt đến Ngưng Nguyên tầng bốn hậu kỳ, tương đương với Trúc Cơ tầng bốn hậu kỳ của Nhân tộc.
Mà tu vi của Quân Văn mới chỉ là Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, có hơi yếu thế hơn.
Thế nên Tiêu Bách Đạo lo tới độ trái tim treo tận cổ họng. Đôi mắt ông vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn đấu, nếu tình hình bất lợi với đồ đệ mình, ông sẽ lập tức ra tay.
Thể diện hay đạo nghĩa gì đó, cút xéo sang một bên đi!
Tiểu đồ đệ của ông đã biến mất không rõ sống c.h.ế.t, ông tuyệt đối không thể để Ngũ đồ đệ lại xảy ra chuyện nữa.
Giang Tịch đứng phía sau ông nhỏ giọng an ủi: “Sư phụ, ngài yên tâm đi, chắc chắn Ngũ sư đệ sẽ thắng.”
Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: ngày thường đại đồ đệ ổn trọng lắm kia mà, sao bây giờ lại học được cách khoác lác để dỗ ông vui thế này? Lại còn chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ thắng nữa chứ?
Đại đồ đệ lấy tự tin ở đâu không biết?
Ma tộc vốn đã chiếm ưu thế, bởi cơ thể của Ma tộc to khỏe hơn Nhân tộc. Hơn nữa tu vi của Ứng Phi Long cao hơn tu vi của Quân Văn một bậc nhỏ, Quân Văn có thể đánh ngang tay đã không tệ rồi.
Sao lại dám chắc chắn là sẽ thắng?
Thấy sư phụ không tin, Giang Tịch cũng không nói thêm gì nữa.
Sự tự tin của huynh ấy đến từ việc bị tiểu sư muội “treo lên đánh”.
Tuy khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Phượng Khê đều rủ Kim Mao Toan Nghê luyện tập cùng, nhưng thi thoảng nàng cũng sẽ tìm kẻ xui xẻo Quân Văn để “đổi gió”.
Để không quỳ xuống trước tiểu sư muội, Quân Văn đã phải liều mạng tu luyện.
Liều mạng đến mức nào á? Đến độ ngay cả khi nói mớ cũng là đọc pháp quyết tu luyện.
Tên Ứng Phi Long này có thể lợi hại hơn mười tuyệt chiêu “quỳ” của tiểu sư muội ư?
Quân Văn thắng chắc!
Lúc này, hai người trên sàn đấu đã ra tay.
Ứng Phi Long hóa ma khí thành một con giao long cực kỳ dũng mãnh, Quân Văn vung phi kiếm ứng chiến, hai bên đánh đ.ấ.m vô cùng kịch liệt.
Ứng Phi Long quyết tâm phải trút cho bằng được cơn giận trong lòng.
Lúc ấy khi ở biển Vô Cực, tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên tầng bốn sơ kỳ, nhưng lại bị một ả Nhân tộc mới chỉ đạt đến kỳ Luyện Khí đánh cho tơi tả.
Sau khi quay về Ma tộc, hắn ta bị rất nhiều người chế nhạo, khiến hắn ta chẳng có mặt mũi mà ra ngoài gặp ai.
Hắn ta sẽ trút giận lên người tên Quân Văn này trước, sau đó lại khiêu chiến vượt cấp một thiên chi kiêu tử của Nhân tộc, chỉ cần thắng, hắn ta sẽ có thể rửa sạch nỗi nhục nhã trước đó.
Vì thế, vừa bắt đầu, thế tấn công của hắn ta đã cực kỳ sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một khắc sau, Quân Văn rơi vào thế yếu.
Trái tim mọi người bất chợt giật thót.
Hai tay Hình Vu siết chặt thành nắm đấm. Gã thầm nói: Quân Văn ơi Quân Văn, nếu ngươi thua, chẳng những khiến Nhân tộc mất mặt, mà còn khiến tiểu sư muội mất mặt!
Ngươi phải cắn răng kiên trì cho ta!
Trong số những người có mặt tại đó, chỉ mỗi Giang Tịch giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Bởi huynh ấy biết rõ, ngày thường khi bị tuyệt chiêu của Phượng Khê tấn công liên tục, Quân Văn còn thảm hơn hiện tại nhiều.
Ngay cả dưới tình huống đó mà hắn còn có thể kiên trì, thì chút khó khăn hiện tại có đáng hề gì.
Chờ khi ma khí của tên Ứng Phi Long kia dần cạn kiệt là sẽ đến lúc Quân Văn phản đòn.
Quả nhiên, thời gian dần trôi, động tác của Ứng Phi Long dần chậm lại, thế tấn công không còn sắc bén như trước nữa.
Con ngươi Quân Văn thoáng co lại, hắn lập tức tấn công dồn dập.
Cơ thể hắn cực kỳ linh hoạt, mỗi nhát kiếm đều nhắm thẳng vào chỗ yếu của Ứng Phi Long.
Trong lòng Ứng Phi Long có hơi luống cuống.
Sao tên Quân Văn này khó giải quyết thế?
Nếu sớm biết như thế, hắn ta đã chọn thách đấu với người khác rồi.
Ma khí và thể lực của hắn ta đều bị hao tổn nghiêm trọng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Chi bằng trực tiếp tung tuyệt chiêu!
Vì thế, hắn hét lên: “Giao long nhập hải!”
Thân hình con giao long do ma khí biến thành lập tức to lớn gấp ba, bổ nhào về phía Quân Văn.
Tiêu Bách Đạo vốn đã chuẩn bị ra tay, nhưng ông tuyệt đối không ngờ được rằng, Ngũ đồ đệ bảo bối của ông lại có thể né tránh móng vuốt của giao long một cách nhẹ nhàng.
Tốc độ né tránh cực nhanh, khiến người làm sư phụ là ông kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Không phải tu vi của Tiểu Ngũ mới đạt đến tầng bốn Trúc Cơ thôi ư? Sao thân pháp còn nhanh hơn cả tầng tám Trúc Cơ thế kia?
Quân Văn vừa né tránh vừa nghĩ: đùa, mười chữ “quỳ” của tiểu sư muội gồm một trăm ba mươi nét bút, nhiều như thế mà hắn còn có thể né tránh, thì vài cái móng vuốt giao long là cái rắm gì?
Ứng Phi Long hoàn toàn trợn tròn mắt!
Chờ đến khi giao long của hắn ta sắp tan biến, Quân Văn sử dụng tuyệt chiêu “vạn kiếm hợp nhất” của mình.
Một thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào Ứng Phi Long.
Nếu là lúc cuộc so tài vừa mới bắt đầu, chắc chắn Ứng Phi Long có thể né tránh. Nhưng hiện tại, cả thể lực lẫn ma khí của hắn ta đều đã bị hao tổn nghiêm trọng, nên khó mà trốn thoát.
Chỉ có một cách duy nhất, là nhảy khỏi sàn đấu, nhận thua.
Giữa thể diện và tính mạng chỉ có thể chọn một cái, hắn ta cắn răng nhảy khỏi sàn đấu.
Quân Văn toàn thắng!
Quân Văn và Ứng Phi Long nhún người nhảy lên sàn.
Hệ thống tu luyện của Ma tộc rất phong phú, cực kỳ hoa hòe lòe loẹt.
Nhưng cấp bậc tu luyện chủ yếu chia thành kỳ Tụ Khí, kỳ Ngưng Nguyên, kỳ Ma Đan, kỳ Ma Anh và kỳ Hóa Thần; tương đương với kỳ Luyện Khí, kỳ Trúc Cơ, kỳ Kim Đan, kỳ Nguyên Anh và kỳ Hóa Thần của Nhân tộc.
Tu vi của Ứng Phi Long đã đạt đến Ngưng Nguyên tầng bốn hậu kỳ, tương đương với Trúc Cơ tầng bốn hậu kỳ của Nhân tộc.
Mà tu vi của Quân Văn mới chỉ là Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, có hơi yếu thế hơn.
Thế nên Tiêu Bách Đạo lo tới độ trái tim treo tận cổ họng. Đôi mắt ông vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn đấu, nếu tình hình bất lợi với đồ đệ mình, ông sẽ lập tức ra tay.
Thể diện hay đạo nghĩa gì đó, cút xéo sang một bên đi!
Tiểu đồ đệ của ông đã biến mất không rõ sống c.h.ế.t, ông tuyệt đối không thể để Ngũ đồ đệ lại xảy ra chuyện nữa.
Giang Tịch đứng phía sau ông nhỏ giọng an ủi: “Sư phụ, ngài yên tâm đi, chắc chắn Ngũ sư đệ sẽ thắng.”
Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: ngày thường đại đồ đệ ổn trọng lắm kia mà, sao bây giờ lại học được cách khoác lác để dỗ ông vui thế này? Lại còn chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ thắng nữa chứ?
Đại đồ đệ lấy tự tin ở đâu không biết?
Ma tộc vốn đã chiếm ưu thế, bởi cơ thể của Ma tộc to khỏe hơn Nhân tộc. Hơn nữa tu vi của Ứng Phi Long cao hơn tu vi của Quân Văn một bậc nhỏ, Quân Văn có thể đánh ngang tay đã không tệ rồi.
Sao lại dám chắc chắn là sẽ thắng?
Thấy sư phụ không tin, Giang Tịch cũng không nói thêm gì nữa.
Sự tự tin của huynh ấy đến từ việc bị tiểu sư muội “treo lên đánh”.
Tuy khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Phượng Khê đều rủ Kim Mao Toan Nghê luyện tập cùng, nhưng thi thoảng nàng cũng sẽ tìm kẻ xui xẻo Quân Văn để “đổi gió”.
Để không quỳ xuống trước tiểu sư muội, Quân Văn đã phải liều mạng tu luyện.
Liều mạng đến mức nào á? Đến độ ngay cả khi nói mớ cũng là đọc pháp quyết tu luyện.
Tên Ứng Phi Long này có thể lợi hại hơn mười tuyệt chiêu “quỳ” của tiểu sư muội ư?
Quân Văn thắng chắc!
Lúc này, hai người trên sàn đấu đã ra tay.
Ứng Phi Long hóa ma khí thành một con giao long cực kỳ dũng mãnh, Quân Văn vung phi kiếm ứng chiến, hai bên đánh đ.ấ.m vô cùng kịch liệt.
Ứng Phi Long quyết tâm phải trút cho bằng được cơn giận trong lòng.
Lúc ấy khi ở biển Vô Cực, tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên tầng bốn sơ kỳ, nhưng lại bị một ả Nhân tộc mới chỉ đạt đến kỳ Luyện Khí đánh cho tơi tả.
Sau khi quay về Ma tộc, hắn ta bị rất nhiều người chế nhạo, khiến hắn ta chẳng có mặt mũi mà ra ngoài gặp ai.
Hắn ta sẽ trút giận lên người tên Quân Văn này trước, sau đó lại khiêu chiến vượt cấp một thiên chi kiêu tử của Nhân tộc, chỉ cần thắng, hắn ta sẽ có thể rửa sạch nỗi nhục nhã trước đó.
Vì thế, vừa bắt đầu, thế tấn công của hắn ta đã cực kỳ sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một khắc sau, Quân Văn rơi vào thế yếu.
Trái tim mọi người bất chợt giật thót.
Hai tay Hình Vu siết chặt thành nắm đấm. Gã thầm nói: Quân Văn ơi Quân Văn, nếu ngươi thua, chẳng những khiến Nhân tộc mất mặt, mà còn khiến tiểu sư muội mất mặt!
Ngươi phải cắn răng kiên trì cho ta!
Trong số những người có mặt tại đó, chỉ mỗi Giang Tịch giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Bởi huynh ấy biết rõ, ngày thường khi bị tuyệt chiêu của Phượng Khê tấn công liên tục, Quân Văn còn thảm hơn hiện tại nhiều.
Ngay cả dưới tình huống đó mà hắn còn có thể kiên trì, thì chút khó khăn hiện tại có đáng hề gì.
Chờ khi ma khí của tên Ứng Phi Long kia dần cạn kiệt là sẽ đến lúc Quân Văn phản đòn.
Quả nhiên, thời gian dần trôi, động tác của Ứng Phi Long dần chậm lại, thế tấn công không còn sắc bén như trước nữa.
Con ngươi Quân Văn thoáng co lại, hắn lập tức tấn công dồn dập.
Cơ thể hắn cực kỳ linh hoạt, mỗi nhát kiếm đều nhắm thẳng vào chỗ yếu của Ứng Phi Long.
Trong lòng Ứng Phi Long có hơi luống cuống.
Sao tên Quân Văn này khó giải quyết thế?
Nếu sớm biết như thế, hắn ta đã chọn thách đấu với người khác rồi.
Ma khí và thể lực của hắn ta đều bị hao tổn nghiêm trọng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Chi bằng trực tiếp tung tuyệt chiêu!
Vì thế, hắn hét lên: “Giao long nhập hải!”
Thân hình con giao long do ma khí biến thành lập tức to lớn gấp ba, bổ nhào về phía Quân Văn.
Tiêu Bách Đạo vốn đã chuẩn bị ra tay, nhưng ông tuyệt đối không ngờ được rằng, Ngũ đồ đệ bảo bối của ông lại có thể né tránh móng vuốt của giao long một cách nhẹ nhàng.
Tốc độ né tránh cực nhanh, khiến người làm sư phụ là ông kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Không phải tu vi của Tiểu Ngũ mới đạt đến tầng bốn Trúc Cơ thôi ư? Sao thân pháp còn nhanh hơn cả tầng tám Trúc Cơ thế kia?
Quân Văn vừa né tránh vừa nghĩ: đùa, mười chữ “quỳ” của tiểu sư muội gồm một trăm ba mươi nét bút, nhiều như thế mà hắn còn có thể né tránh, thì vài cái móng vuốt giao long là cái rắm gì?
Ứng Phi Long hoàn toàn trợn tròn mắt!
Chờ đến khi giao long của hắn ta sắp tan biến, Quân Văn sử dụng tuyệt chiêu “vạn kiếm hợp nhất” của mình.
Một thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào Ứng Phi Long.
Nếu là lúc cuộc so tài vừa mới bắt đầu, chắc chắn Ứng Phi Long có thể né tránh. Nhưng hiện tại, cả thể lực lẫn ma khí của hắn ta đều đã bị hao tổn nghiêm trọng, nên khó mà trốn thoát.
Chỉ có một cách duy nhất, là nhảy khỏi sàn đấu, nhận thua.
Giữa thể diện và tính mạng chỉ có thể chọn một cái, hắn ta cắn răng nhảy khỏi sàn đấu.
Quân Văn toàn thắng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương