Sáng hôm sau, sứ đoàn Ma tộc tới.

Đội ngũ do Lê Nam Thực - tả hộ pháp của Ma Hoàng dẫn đầu, Tư Kế Xuyên - trưởng lão tộc Độn Ma, Ứng Thiên Lý - trưởng lão tộc Ảnh Ma và hơn mười đệ tử quý tộc đi theo.

Mấy người Bách Lý Mộ Trần đích thân ra tận cổng tông môn nghênh đón, cho sứ đoàn Ma tộc đủ thể diện.

Tuy hai tộc thường đấu đá nhau, nhưng lúc này khi đối diện với nhau, gương mặt ai nấy đều tràn ngập ý cười, thoạt trông cực kỳ hài hòa.

Sau khi chào hỏi vài câu, sứ đoàn Ma tộc được mời vào chính điện.

Hai bên phân chủ khách ngồi xuống, Lệ Nam Thực ôm quyền nói: “Thật sự xin lỗi vì đã để các vị chờ lâu. Hành trình vốn rất thuận lợi, chẳng ngờ giữa đường đi lại gặp được chút cơ duyên, nên mới chậm trễ thời gian.”

Nghe vậy, tâm trạng mấy người Bách Lý Mộ Trần đều có chút hụt hẫng.

Loại cảm giác này giống như gà nhà đẻ trứng, chủ nhân chưa kịp nhặt mà hàng xóm đã nhặt mất vậy.

Nhưng họ cũng không thể tỏ thái độ ra mặt, chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, chúc mừng vài câu.

Lệ Nam Thực nói tiếp: “Lần này bọn ta tới, chủ yếu muốn tìm hiểu chuyện về thành Vô Danh. Mong các đệ tử từng trải qua chuyện này có thể kể chi tiết cho bọn ta.”

Bốn người Bách Lý Mộ Trần vốn đã bàn bạc sẽ để Phượng Khê đại diện kể, bởi tiểu nha đầu này rất giỏi ăn nói.

Nhưng giờ đây nàng đang mất tích, nên mọi người bèn chỉ định Tần Thời Phong đứng ra kể.

Bởi so với những đệ tử khác, tài ăn nói của Tần Thời Phong nhỉnh hơn chút.

Riêng Hình Vu và Quân Văn thì ngay từ đầu đã không nằm trong diện cân nhắc rồi, bởi đến cả sư phụ của họ cũng cảm thấy họ không đáng tin cậy.

Tần Thời Phong kể rõ đầu đuôi sự việc một lần, chỉ lược bỏ chuyện Phượng Khê bắt lão già ở thành Vô Danh lấy điều kiện Ma Hoàng bị sét đánh ra thề.

Hắn ta sợ, nếu nói ra chuyện này sẽ khiến sứ đoàn Ma tộc nổ tung mất.

Tần Thời Phong kể xong, một nam tử trẻ tuổi có mái tóc đỏ rực bên sứ đoàn Ma tộc nói: “Thành Vô Danh là vật sở hữu của Ma tộc ta, sao tiền bối kia có thể đưa nó cho Phượng Khê? Chắc chắn các ngươi đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để lừa tiền bối.”

“Phượng Khê đâu? Gọi nàng ta ra đây đối chất với bọn ta!”

Người nói chuyện tên là Ứng Phi Long, chính là cái tên Ma tộc duy nhất trốn thoát sau trận tấn công bất ngờ ở biển Vô Cực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc ấy, Phượng Khê chẳng những đốt tóc của hắn ta, biến hắn ta thành nến khiến toàn thân hắn ta bị bỏng nhiêm trọng; mà còn ép hắn ta nhảy xuống biển. Loại cảm giác vết thương ngâm nước biển đau xót đến tận tim gan đó, cả đời này hắn ta cũng không quên được.

Lần này hắn ta đi theo tới, cốt là để tìm Phượng Khê trút giận. Nhưng ban nãy hắn đã quét mắt khắp đám người, mà vẫn chẳng thấy nàng đâu.

Người bên phía Nhân tộc nghe Ứng Phi Long nói vậy thì khẽ cau mày, lời nói của hắn ta quá chói tai! Nhưng vì nghĩ cho đại cục, Bách Lý Mộ Trần chỉ đành giải thích: “Phượng Khê đã xảy ra chút chuyện từ mấy hôm trước, nên tạm thời không tiện gặp mặt chư vị. Những lời Tần Thời Phong vừa kể hoàn toàn là sự thật, bởi bọn ta đâu cần lấy chuyện này ra để lừa đảo.”

“Vả lại, các ngươi cũng nên tin tưởng sự phán đoán của tiền bối tộc mình, ông ta đã sống mấy vạn năm, sao có thể bị một tiểu cô nương lừa cho được?”

Lời này của Bách Lý Mộ Trần đã chặn đứng đường lui của Ma tộc: nếu các ngươi vẫn khăng khăng dí chặt chuyện này không tha, thì đồng nghĩa với việc các ngươi nghi ngờ đầu óc của tiền bối tộc mình.

Ứng Phi Long còn định nói gì đó, nhưng thấy trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma lườm mình, hắn ta chỉ đành câm miệng.

Lệ Nam Thực cười nói: “Ta cũng tin tưởng các vị sẽ không nói dối. Nếu đã vậy, chúng ta cứ tạm gác chuyện thành Vô Danh lại đã.”

“Thật ra lần này bọn ta tới, còn có một mục đích khác, đó là để người trẻ tuổi của hai tộc so tài. Không biết Nhân tộc các ngươi có dám ứng chiến không?”

Lời này quả là khiêu khích trắng trợn.

Nếu không ứng chiến, thì chứng tỏ Nhân tộc hèn nhát!

Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “So tài cũng được thôi, nhưng ta sợ đệ tử Nhân tộc bọn ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu khiến các ngươi bị thương thì không được hay cho lắm! Bọn ta làm chủ nhà, sao có thể khiến khách đến chơi bị thương được?”

Lệ Nam Thực cười rộ lên: “Bách Lý chưởng môn nói chuyện dí dỏm thật đấy! Ma tộc bọn ta da dày thịt béo, bị thương ngoài da có đáng là gì đâu! Nếu các người không phản đối, vậy chúng ta bắt đầu so tài thôi.”

Ông ta vừa dứt lời, Ứng Phi Long đã chỉ tay vào Quân Văn, nói: “Ta so với ngươi!”

Hắn ta vốn định tìm Phượng Khê tính sổ. Nhưng Phượng Khê không ở đây, hắn ta chỉ đành trút giận lên sư huynh của Phượng Khê.

Quân Văn khẽ cười.

Tuy hắn thật sự cảm thấy Phượng Khê sẽ bình an vô sự, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Chẳng qua hắn không thể biểu hiện ra trước mặt Tiêu Bách Đạo, cố kiềm chế đến độ lòng dạ bức bối rồi.

Giờ đây tên Ứng Phi Long này tự dâng mình đến cửa, vậy hắn sẽ không nể nang nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện