Thôn dân xuống tay quá nhanh, đợi Điền Trường Quý và Diệp Thanh Sơn từ chợ thuỷ sản trên huyện về thì vùng núi xung quanh núi Diệp gia thầu đều đã được nhận thầu hết.
Nhận định của mấy hộ đó là khu đất này chôn trân bảo, nên mỗi ngày sau khi xong việc đồng áng là vội vàng đi đào bới khai hoang, mong chờ có thể đào ra được trân bảo.
Nhưng đây lại là vùng núi quá sức bình thường, đào đâu ra bảo bối gì.
Mấy hộ đó cứ trơ mắt nhìn Diệp gia khai khẩn đất đai, cày cuốc, trồng trọt hoa màu, cuối cùng mới biết mình đã hiểu nhầm Diệp gia.
Thế nhưng đã nhận thầu núi rồi, cho dù hối hận cũng chẳng thể làm gì được, lại không thể đổ lỗi cho người ta, rầu rĩ một thời gian rốt cuộc đành phải chấp nhận hiện thực, khai khẩn, trồng trọt, hy vọng có thể bù lại tổn thất của mình.
Không ít người bây giờ đang thầm thấy may mắn.
May mà họ không đủ tiền, chỉ nhận thầu một mảnh đất nhỏ như vậy, thời gian nhận thầu cũng ngắn, chỉ cần chịu đựng năm này, sang năm tìm một lý do trả lại là được.
Còn có thu hoạch được gì không, họ chẳng để tâm.
Dù gì, đất này là đất núi, mới khai hoang, chất đất sao mà so được với đất ruộng họ tỉ mỉ ủ phân cày cấy đàng hoàng.
Cho dù diện tích có lớn thì thu hoạch cũng chẳng ra sao.
Những người này cũng chỉ là tuỳ tiện đối phó thôi.
Không chỉ bọn họ, hầu như toàn bộ đồng hương thôn Táo Câu đều cho rằng nhận thầu núi là một chuyện tốn công vô ích.
Nhiều người cũng đàm tiếu sau lưng.
Cảm thấy người nhận thầu là những kẻ ăn no rửng mỡ, thừa tiền không có chỗ tiêu.
Cũng rất nhanh sau đó, mọi người không nghĩ như vậy nữa.
Tại vì những ruộng mà mọi người cho rằng sẽ chẳng trồng ra được cái gì nên hồn kia, nay hoa màu lớn nhanh như thổi, mỗi ngày một khác, so với hoa màu họ trồng dưới ruộng đồng còn tốt hơn nhiều.
Rõ ràng còn chưa tốn nửa thời gian mà hoa màu trên núi đã tươi tốt, rậm rạp.
Điền Trường Quý đi sau, chỉ tranh được một mảnh nhỏ thế này, vị trí cũng không được đẹp, cách Diệp gia hơi xa, nhưng nhờ có Tiểu Bạch Quả khai sáng cho nhà họ, nuôi cá cũng béo tròn, núc ních.
Từ lúc nhận thầu núi đến hôm giao thừa cũng đã qua nửa năm, mọi người đều đã hồi vốn nhận thầu núi trước đó.
Đám người đi đầu đều cười không khép được miệng.
Nhìn những người khác hâm mộ, ào ạt chạt đến chỗ Tống Ủng Quân tỏ ý cũng muốn nhận thầu núi.
Tống Ủng Quân:......!
Tết nhất cũng không để mình nghỉ ngơi chút được à?
Gạo Yên Chi và cá hoàng thần đều quá thu hút, sợ có người sinh lòng tham, muốn chơi xấu, Tiểu Bạch Quả và lão cha không dám mang chúng ra, cứ để ở chỗ hổ con cho nó chăm sóc.
Hổ con đáng thương, chẳng những phải học tiếng người mà còn phải học làm ruộng, nuôi cá.
Nếu không có Tiểu Bạch Quả thỉnh thoảng tới thăm nó, hổ con cũng muốn liều mạng với lão cha.
Chớp mắt đã qua nửa năm, phàm là những người nhận thầu núi hoặc kiếm lời được ít nhiều, tâm thái cũng tốt hơn, dù là nhà khác trong thôn, vì đã ký được hợp đồng thầu núi, biết rằng sẽ sớm có thể cùng phát tài nên không có tâm lý ghét người giàu, bấy giờ Tiểu Bạch Quả mới để hổ con lén đem gạo Yên Chi và mấy con hoàng thần ngư chẳng lớn chẳng nhỏ thả vào đất nhà mình thầu.
Yêu cầu của Tiểu Bạch Quả, hổ con đương nhiên là nghe theo.
Gạo Yên Chi nó trồng vào ruộng đều là loại nó tuyển chọn kỹ lưỡng, bất luận là màu sắc hay hình dạng đều là loại ngàn dặm mới tìm được một ngọn.
Xong xuôi, hổ con rầm rì cầu ôm ôm, cầu khen khen.
Bị lão cha vô tình xách cổ lên.
————
Chớp mắt ba năm đã trôi qua, nhờ nuôi trồng gạo Yên Chi và hoàng thần ngư đặc chủng, Diệp gia đã sớm nổi tiếng là phú hộ khắp gần xa, kéo theo những gia đình khác trong thôn Táo Câu cũng thơm lây.
Nhà nhà tu sửa, xây đắp, hiện giờ cuộc sống ở thôn Táo Câu so với ba năm trước có thể nói là một trời một vực cũng không ngoa.
Cũng là vì vậy nên đợi sau khi Diệp Hà, Diệp Lục Hải và những người khác bị cắt giảm nhân sự, thôn dân cũng không thấy tiếc nuối gì, còn cảm thấy vừa hay được về nhà hưởng phúc.
Người trong thôn ai cũng cảm kích Diệp Hà.
Nếu không nhờ cô đi đầu, làm người tiên phong nhận thầu núi, liên hệ nguồn giống ưu tú như vậy, thôn Táo Câu làm sao có thể hoá thành dáng vẻ ngày hôm nay?
Đều coi Diệp Hà như Bồ Tát sống.
Nghe tin Diệp Hà nghỉ việc, họ đồng loạt tặng quà cho Diệp gia, bảo lão thái thái nhất định phải tẩm bổ tốt cho Diệp Hà.
Còn người nghỉ việc cùng với Diệp Hà - Diệp Lục Hải?
Ai cơ?
Không biết.
Diệp Hà ở nhà nghỉ ngơi suốt nửa tháng trời, ngày nào cũng ăn cơm gạo Yên Chi lão thái thái nấu riêng cho mình.
Thứ này rất khó tính khó trồng.
Chỉ sống ở vị trí linh khí dồi dào nhất, hơi lệch một tí cũng không được, là loại lương thực đặc chủng mỗi Diệp gia sở hữu.
Người trong thôn không phải không muốn học trồng nhưng căn bản họ trồng không được, chẳng bao lâu đã từ bỏ suy nghĩ này.
Tại vì khó tính, khó trồng nên một cân tận 25 khối.
Nếu mà để người ta biết là Diệp Hà và Tiểu Bạch Quả ngày nào cũng ăn loại gạo này e rằng sẽ không nhịn được mà xen vào.
Thế nên Diệp gia chẳng bao giờ nói với người ngoài.
Ba năm đủ để rất nhiều chuyện xảy ra.
Tiểu Bạch Quả hiện giờ đã bảy tuổi, học lớp 2 ở trường Tiểu học Hồng Kỳ trong thôn, làm lớp trưởng suốt hai năm.
Trường Tiểu học Hồng Kỳ đã sớm không còn là cái xó rách chỉ có hai giáo viên ngày xưa nữa rồi.
Tống Ủng Quân đi đầu, kêu gọi từng nhà góp vốn, đập bỏ cơ sở cũ, xây lại thành một toà nhà nhỏ xinh xắn, còn mời lãnh đạo huyện đến xem cắt băng.
Hiện giờ, trên huyện phân xuống năm giáo viên, năm nào cũng có không ít học sinh tốt nghiệp.
Cuộc sống ở thôn Táo Câu cứ bình lặng và an tường thế.
Mọi người nhờ vào chính nỗ lực của bản thân, cần cù lao động từ từ làm giàu.
Đối với cuộc sống hiện tại đều đã thoả mãn từ đáy lòng.
Nhà nào cũng hy vọng cứ mãi hạnh phúc mỹ mãn như vậy.
Nhưng càng sợ thứ gì thì thứ ấy càng nhanh đến.
Cuộc sống an ổn mới chỉ duy trì ba năm, thị phi đã bắt đầu bò đến cửa.
Thôn bên cạnh đã đổi sang một thôn trưởng khác rồi mà Tống Ủng Quân vẫn là thôn trưởng thôn Táo Câu.
Chẳng ai muốn tiếp nhận cái vị trí này của hắn.
Mọi người đều cảm thấy so với việc làm thôn trưởng phải nhọc lòng gắng sức quản đông quản tây thì chẳng bằng đi hầu hạ mấy hec đất nhà mình.
Cho nên, vẫn là Tống Ủng Quân.
Những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thôn mấy năm trước, Tống Ủng Quân vẫn còn nhớ rõ.
Thế nên khi Tô Nhược Phượng vừa xuất hiện trong thôn là hắn đã nhận ngay ra cô.
Tống Ủng Quân cảm thấy rất ghê tởm.
Rốt cuộc trước kia Tô Nhược Phượng đã gây nên chuyện gì, người trong thôn Táo Câu này chẳng ai không biết, chẳng ai không hiểu.
Đội nón xanh cho chồng không nói, còn nhân lúc người ta đang nguy hiểm tính mạng bỏ mặc người ta, trực tiếp trốn.
Chuyện này, người có tí tẹo lương tâm đều không làm nổi.
Nhưng mà Tô Nhược Phượng làm được, vậy nên Tống Ủng Quân chẳng ưa Tô Nhược Phượng.
Bây giờ thấy Tô Nhược Phượng đi xuống từ một chiếc xe con cũng chẳng thèm đi tới nhận quen biết.
Hắn giả vờ không thấy.
Ba bốn năm cũng không phải thời gian quá dài, chí ít không đủ để khiến một người hoàn toàn quên đi một gương mặt khá quen thuộc.
Tống Ủng Quân thấy Tô Nhược Phượng, Tô Nhược Phượng cũng thấy Tống Ủng Quân, tâm tình lập tức có vài phần khó tả.
Cái thôn này so với lúc cô mới bỏ trốn đã khác biệt quá nhiều.
Vậy nên Tô Nhược Phượng mới đầu không dám tin là cùng một nơi, còn cho rằng mình đã đi nhầm đường.
Nếu không phải thấy cây táo lớn quen thuộc, thấy Tống Ủng Quân, cô căn bản chẳng có cách nào tin nổi đây là thôn Táo Câu mình từng sống nhiều năm kia.
Cô mới đi mấy năm, thôn Táo Câu cũng phát triển vượt bậc.
Ông trời thật là đui mù, lại để cái loại thôn này phát triển.
Chẳng qua, nông thôn vẫn chỉ là nông thôn, phát triển mấy cũng không thể so với thành phố.
Hừ, bố mẹ cô đã trở về từ nước ngoài, cô lại là Tô gia đại tiểu thư, từng phải chịu uất ức ở Diệp gia, cô muốn đòi lại hết từ đầu đến cuối!
Tô Nhược Phượng đứng ở ngã tư, cẩn thận phân biệt đường đi rồi quay vào xe, vênh váo tự đắc chỉ huy tài xế lái đến trước cửa Diệp gia.
Trong mắt còn hấp háy quang mang hưng phấn.
————
Rất nhiều dân quê ở nơi lạc hậu không phải không muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống mà thật sự là không có sức lực và tiền của để hoang phí vào việc chạy đua như vậy.
Hiện giờ có tiền, cũng có sức, Diệp lão thái cũng bắt đầu nghiên cứu cải thiện bữa ăn.
Lão thái thái chịu vung tay, ngày nào bọn nhóc con cũng quanh quẩn Diệp gia, biết rõ là không đến lượt mình ăn những cũng muốn hít một tí hương vị.
Thỉnh thoảng, chúng nó gặp may, gặp hôm lão thái thái tâm trạng không tệ sẽ đặc biệt làm riêng cho bọn nó một ít.
Giờ này, nhà ai trong thôn Táo Câu còn thiếu một hai miếng ăn đâu.
Hôm nay là cuối tuần, trẻ con không cần đi học, Bạch Quả ở nhà giúp người lớn làm việc, nói lời ngon tiếng ngọt dỗ cho lão thái thái trong lòng nở đầy hoa, nói xuống bếp nghiên cứu món điểm tâm mới, còn đang chuẩn bị mang ra cho bọn nhỏ thì nghe thấy tiếng xe ô tô chạy ngoài cửa nhà mình.
Đối với âm thanh này, thật ra bà cũng chẳng thấy xa lạ gì.
Hai vợ chồng thư ký Khương lần nào đến cũng có tiếng động này.
Mấy năm nay, cả nhà thư ký Khương không còn đến chơi nhiều như trước, nhưng mà vẫn có tới.
Lão thái thái còn tưởng cả nhà thư ký Khương đến, cười bảo Tiểu Bạch Quả ra ngoài đón khách trước.
"Chắc là Khương gia tới, con đi chơi với Cảnh Châu đi, còn lại bà nội tự làm được rồi."
Tiểu Bạch Quả cũng chẳng nghĩ tới ai khác có thể đi xe con đến đây, nên nghe lời đi ra ngoài.
Nào ngờ đứng trước cửa nhà mình lại là một người phụ nữ xa lạ, lập tức ngừng lại, nghi hoặc đánh giá Tô Nhược Phượng.
Người này, trong xa lạ lại mang theo vài phần quen thuộc.
Rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ?
Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Bạch Quả.
Cô vừa xuyên đến chưa được mấy ngày thì Tô Nhược Phượng đã bỏ lại cô chạy theo người ta.
Hai người căn bản còn chưa ở chung được mấy ngày, giờ đã qua ba bốn năm, Tiểu Bạch Quả không nhận ra mẹ ruột cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Tô Nhược Phượng không cho là như vậy.
Nhìn thấy Tiểu Bạch Quả không nhận ra mình, Tô Nhược Phượng bất mãn nhíu mày.
"Làm sao? Ngay cả mẹ cũng không quen rồi hả?"
Cô dùng một chữ tự báo thân phận như vậy, Tiểu Bạch Quả mới nhớ ra cô là ai.
Đối với người từng là nữ chính này, hiện giờ Tiểu Bạch Quả chẳng có một miếng hảo cảm nào.
Nghe thấy Tô Nhược Phượng nói thế, Tiểu Bạch Quả trợn trừng mắt.
"Mẹ tôi đã sớm bỏ đi theo người đàn ông khác rồi, đã sớm không cần tôi, cô là mẹ quái gì của tôi chứ?"
"Mày!" Phát hiện tài xế đang dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá mình, lòng hư vinh của Tô Nhược Phượng bùng lên một chút.
Cô tiến lên một bước, dường như muốn đánh Tiểu Bạch Quả, nhưng đến giây phút cuối cùng lại dừng lại, thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thương hại cao cao tại thượng nhìn cô bé, lại nhìn một vòng trong sân, gọi lớn.
"Trong nhà còn ai không? Khách tới mà không ra tiếp hả?"
Lão thái thái bấy giờ mới xong việc, nghe vậy vội vàng lau tay, tươi cười đi ra khỏi bếp: "Có người chứ, có người chứ.
Mới vừa rồi còn đang bận trong bếp.......!là mày!!!"
Chẳng chờ Tô Nhược Phượng đắc ý dạt dào nói ra mục đích của mình, lão thái thái đã vung ngay que cời bếp xông tới.
"Mày tới cướp cục cưng của tao phỏng?! Tao liều mạng với mày!!".
Nhận định của mấy hộ đó là khu đất này chôn trân bảo, nên mỗi ngày sau khi xong việc đồng áng là vội vàng đi đào bới khai hoang, mong chờ có thể đào ra được trân bảo.
Nhưng đây lại là vùng núi quá sức bình thường, đào đâu ra bảo bối gì.
Mấy hộ đó cứ trơ mắt nhìn Diệp gia khai khẩn đất đai, cày cuốc, trồng trọt hoa màu, cuối cùng mới biết mình đã hiểu nhầm Diệp gia.
Thế nhưng đã nhận thầu núi rồi, cho dù hối hận cũng chẳng thể làm gì được, lại không thể đổ lỗi cho người ta, rầu rĩ một thời gian rốt cuộc đành phải chấp nhận hiện thực, khai khẩn, trồng trọt, hy vọng có thể bù lại tổn thất của mình.
Không ít người bây giờ đang thầm thấy may mắn.
May mà họ không đủ tiền, chỉ nhận thầu một mảnh đất nhỏ như vậy, thời gian nhận thầu cũng ngắn, chỉ cần chịu đựng năm này, sang năm tìm một lý do trả lại là được.
Còn có thu hoạch được gì không, họ chẳng để tâm.
Dù gì, đất này là đất núi, mới khai hoang, chất đất sao mà so được với đất ruộng họ tỉ mỉ ủ phân cày cấy đàng hoàng.
Cho dù diện tích có lớn thì thu hoạch cũng chẳng ra sao.
Những người này cũng chỉ là tuỳ tiện đối phó thôi.
Không chỉ bọn họ, hầu như toàn bộ đồng hương thôn Táo Câu đều cho rằng nhận thầu núi là một chuyện tốn công vô ích.
Nhiều người cũng đàm tiếu sau lưng.
Cảm thấy người nhận thầu là những kẻ ăn no rửng mỡ, thừa tiền không có chỗ tiêu.
Cũng rất nhanh sau đó, mọi người không nghĩ như vậy nữa.
Tại vì những ruộng mà mọi người cho rằng sẽ chẳng trồng ra được cái gì nên hồn kia, nay hoa màu lớn nhanh như thổi, mỗi ngày một khác, so với hoa màu họ trồng dưới ruộng đồng còn tốt hơn nhiều.
Rõ ràng còn chưa tốn nửa thời gian mà hoa màu trên núi đã tươi tốt, rậm rạp.
Điền Trường Quý đi sau, chỉ tranh được một mảnh nhỏ thế này, vị trí cũng không được đẹp, cách Diệp gia hơi xa, nhưng nhờ có Tiểu Bạch Quả khai sáng cho nhà họ, nuôi cá cũng béo tròn, núc ních.
Từ lúc nhận thầu núi đến hôm giao thừa cũng đã qua nửa năm, mọi người đều đã hồi vốn nhận thầu núi trước đó.
Đám người đi đầu đều cười không khép được miệng.
Nhìn những người khác hâm mộ, ào ạt chạt đến chỗ Tống Ủng Quân tỏ ý cũng muốn nhận thầu núi.
Tống Ủng Quân:......!
Tết nhất cũng không để mình nghỉ ngơi chút được à?
Gạo Yên Chi và cá hoàng thần đều quá thu hút, sợ có người sinh lòng tham, muốn chơi xấu, Tiểu Bạch Quả và lão cha không dám mang chúng ra, cứ để ở chỗ hổ con cho nó chăm sóc.
Hổ con đáng thương, chẳng những phải học tiếng người mà còn phải học làm ruộng, nuôi cá.
Nếu không có Tiểu Bạch Quả thỉnh thoảng tới thăm nó, hổ con cũng muốn liều mạng với lão cha.
Chớp mắt đã qua nửa năm, phàm là những người nhận thầu núi hoặc kiếm lời được ít nhiều, tâm thái cũng tốt hơn, dù là nhà khác trong thôn, vì đã ký được hợp đồng thầu núi, biết rằng sẽ sớm có thể cùng phát tài nên không có tâm lý ghét người giàu, bấy giờ Tiểu Bạch Quả mới để hổ con lén đem gạo Yên Chi và mấy con hoàng thần ngư chẳng lớn chẳng nhỏ thả vào đất nhà mình thầu.
Yêu cầu của Tiểu Bạch Quả, hổ con đương nhiên là nghe theo.
Gạo Yên Chi nó trồng vào ruộng đều là loại nó tuyển chọn kỹ lưỡng, bất luận là màu sắc hay hình dạng đều là loại ngàn dặm mới tìm được một ngọn.
Xong xuôi, hổ con rầm rì cầu ôm ôm, cầu khen khen.
Bị lão cha vô tình xách cổ lên.
————
Chớp mắt ba năm đã trôi qua, nhờ nuôi trồng gạo Yên Chi và hoàng thần ngư đặc chủng, Diệp gia đã sớm nổi tiếng là phú hộ khắp gần xa, kéo theo những gia đình khác trong thôn Táo Câu cũng thơm lây.
Nhà nhà tu sửa, xây đắp, hiện giờ cuộc sống ở thôn Táo Câu so với ba năm trước có thể nói là một trời một vực cũng không ngoa.
Cũng là vì vậy nên đợi sau khi Diệp Hà, Diệp Lục Hải và những người khác bị cắt giảm nhân sự, thôn dân cũng không thấy tiếc nuối gì, còn cảm thấy vừa hay được về nhà hưởng phúc.
Người trong thôn ai cũng cảm kích Diệp Hà.
Nếu không nhờ cô đi đầu, làm người tiên phong nhận thầu núi, liên hệ nguồn giống ưu tú như vậy, thôn Táo Câu làm sao có thể hoá thành dáng vẻ ngày hôm nay?
Đều coi Diệp Hà như Bồ Tát sống.
Nghe tin Diệp Hà nghỉ việc, họ đồng loạt tặng quà cho Diệp gia, bảo lão thái thái nhất định phải tẩm bổ tốt cho Diệp Hà.
Còn người nghỉ việc cùng với Diệp Hà - Diệp Lục Hải?
Ai cơ?
Không biết.
Diệp Hà ở nhà nghỉ ngơi suốt nửa tháng trời, ngày nào cũng ăn cơm gạo Yên Chi lão thái thái nấu riêng cho mình.
Thứ này rất khó tính khó trồng.
Chỉ sống ở vị trí linh khí dồi dào nhất, hơi lệch một tí cũng không được, là loại lương thực đặc chủng mỗi Diệp gia sở hữu.
Người trong thôn không phải không muốn học trồng nhưng căn bản họ trồng không được, chẳng bao lâu đã từ bỏ suy nghĩ này.
Tại vì khó tính, khó trồng nên một cân tận 25 khối.
Nếu mà để người ta biết là Diệp Hà và Tiểu Bạch Quả ngày nào cũng ăn loại gạo này e rằng sẽ không nhịn được mà xen vào.
Thế nên Diệp gia chẳng bao giờ nói với người ngoài.
Ba năm đủ để rất nhiều chuyện xảy ra.
Tiểu Bạch Quả hiện giờ đã bảy tuổi, học lớp 2 ở trường Tiểu học Hồng Kỳ trong thôn, làm lớp trưởng suốt hai năm.
Trường Tiểu học Hồng Kỳ đã sớm không còn là cái xó rách chỉ có hai giáo viên ngày xưa nữa rồi.
Tống Ủng Quân đi đầu, kêu gọi từng nhà góp vốn, đập bỏ cơ sở cũ, xây lại thành một toà nhà nhỏ xinh xắn, còn mời lãnh đạo huyện đến xem cắt băng.
Hiện giờ, trên huyện phân xuống năm giáo viên, năm nào cũng có không ít học sinh tốt nghiệp.
Cuộc sống ở thôn Táo Câu cứ bình lặng và an tường thế.
Mọi người nhờ vào chính nỗ lực của bản thân, cần cù lao động từ từ làm giàu.
Đối với cuộc sống hiện tại đều đã thoả mãn từ đáy lòng.
Nhà nào cũng hy vọng cứ mãi hạnh phúc mỹ mãn như vậy.
Nhưng càng sợ thứ gì thì thứ ấy càng nhanh đến.
Cuộc sống an ổn mới chỉ duy trì ba năm, thị phi đã bắt đầu bò đến cửa.
Thôn bên cạnh đã đổi sang một thôn trưởng khác rồi mà Tống Ủng Quân vẫn là thôn trưởng thôn Táo Câu.
Chẳng ai muốn tiếp nhận cái vị trí này của hắn.
Mọi người đều cảm thấy so với việc làm thôn trưởng phải nhọc lòng gắng sức quản đông quản tây thì chẳng bằng đi hầu hạ mấy hec đất nhà mình.
Cho nên, vẫn là Tống Ủng Quân.
Những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thôn mấy năm trước, Tống Ủng Quân vẫn còn nhớ rõ.
Thế nên khi Tô Nhược Phượng vừa xuất hiện trong thôn là hắn đã nhận ngay ra cô.
Tống Ủng Quân cảm thấy rất ghê tởm.
Rốt cuộc trước kia Tô Nhược Phượng đã gây nên chuyện gì, người trong thôn Táo Câu này chẳng ai không biết, chẳng ai không hiểu.
Đội nón xanh cho chồng không nói, còn nhân lúc người ta đang nguy hiểm tính mạng bỏ mặc người ta, trực tiếp trốn.
Chuyện này, người có tí tẹo lương tâm đều không làm nổi.
Nhưng mà Tô Nhược Phượng làm được, vậy nên Tống Ủng Quân chẳng ưa Tô Nhược Phượng.
Bây giờ thấy Tô Nhược Phượng đi xuống từ một chiếc xe con cũng chẳng thèm đi tới nhận quen biết.
Hắn giả vờ không thấy.
Ba bốn năm cũng không phải thời gian quá dài, chí ít không đủ để khiến một người hoàn toàn quên đi một gương mặt khá quen thuộc.
Tống Ủng Quân thấy Tô Nhược Phượng, Tô Nhược Phượng cũng thấy Tống Ủng Quân, tâm tình lập tức có vài phần khó tả.
Cái thôn này so với lúc cô mới bỏ trốn đã khác biệt quá nhiều.
Vậy nên Tô Nhược Phượng mới đầu không dám tin là cùng một nơi, còn cho rằng mình đã đi nhầm đường.
Nếu không phải thấy cây táo lớn quen thuộc, thấy Tống Ủng Quân, cô căn bản chẳng có cách nào tin nổi đây là thôn Táo Câu mình từng sống nhiều năm kia.
Cô mới đi mấy năm, thôn Táo Câu cũng phát triển vượt bậc.
Ông trời thật là đui mù, lại để cái loại thôn này phát triển.
Chẳng qua, nông thôn vẫn chỉ là nông thôn, phát triển mấy cũng không thể so với thành phố.
Hừ, bố mẹ cô đã trở về từ nước ngoài, cô lại là Tô gia đại tiểu thư, từng phải chịu uất ức ở Diệp gia, cô muốn đòi lại hết từ đầu đến cuối!
Tô Nhược Phượng đứng ở ngã tư, cẩn thận phân biệt đường đi rồi quay vào xe, vênh váo tự đắc chỉ huy tài xế lái đến trước cửa Diệp gia.
Trong mắt còn hấp háy quang mang hưng phấn.
————
Rất nhiều dân quê ở nơi lạc hậu không phải không muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống mà thật sự là không có sức lực và tiền của để hoang phí vào việc chạy đua như vậy.
Hiện giờ có tiền, cũng có sức, Diệp lão thái cũng bắt đầu nghiên cứu cải thiện bữa ăn.
Lão thái thái chịu vung tay, ngày nào bọn nhóc con cũng quanh quẩn Diệp gia, biết rõ là không đến lượt mình ăn những cũng muốn hít một tí hương vị.
Thỉnh thoảng, chúng nó gặp may, gặp hôm lão thái thái tâm trạng không tệ sẽ đặc biệt làm riêng cho bọn nó một ít.
Giờ này, nhà ai trong thôn Táo Câu còn thiếu một hai miếng ăn đâu.
Hôm nay là cuối tuần, trẻ con không cần đi học, Bạch Quả ở nhà giúp người lớn làm việc, nói lời ngon tiếng ngọt dỗ cho lão thái thái trong lòng nở đầy hoa, nói xuống bếp nghiên cứu món điểm tâm mới, còn đang chuẩn bị mang ra cho bọn nhỏ thì nghe thấy tiếng xe ô tô chạy ngoài cửa nhà mình.
Đối với âm thanh này, thật ra bà cũng chẳng thấy xa lạ gì.
Hai vợ chồng thư ký Khương lần nào đến cũng có tiếng động này.
Mấy năm nay, cả nhà thư ký Khương không còn đến chơi nhiều như trước, nhưng mà vẫn có tới.
Lão thái thái còn tưởng cả nhà thư ký Khương đến, cười bảo Tiểu Bạch Quả ra ngoài đón khách trước.
"Chắc là Khương gia tới, con đi chơi với Cảnh Châu đi, còn lại bà nội tự làm được rồi."
Tiểu Bạch Quả cũng chẳng nghĩ tới ai khác có thể đi xe con đến đây, nên nghe lời đi ra ngoài.
Nào ngờ đứng trước cửa nhà mình lại là một người phụ nữ xa lạ, lập tức ngừng lại, nghi hoặc đánh giá Tô Nhược Phượng.
Người này, trong xa lạ lại mang theo vài phần quen thuộc.
Rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ?
Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Bạch Quả.
Cô vừa xuyên đến chưa được mấy ngày thì Tô Nhược Phượng đã bỏ lại cô chạy theo người ta.
Hai người căn bản còn chưa ở chung được mấy ngày, giờ đã qua ba bốn năm, Tiểu Bạch Quả không nhận ra mẹ ruột cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Tô Nhược Phượng không cho là như vậy.
Nhìn thấy Tiểu Bạch Quả không nhận ra mình, Tô Nhược Phượng bất mãn nhíu mày.
"Làm sao? Ngay cả mẹ cũng không quen rồi hả?"
Cô dùng một chữ tự báo thân phận như vậy, Tiểu Bạch Quả mới nhớ ra cô là ai.
Đối với người từng là nữ chính này, hiện giờ Tiểu Bạch Quả chẳng có một miếng hảo cảm nào.
Nghe thấy Tô Nhược Phượng nói thế, Tiểu Bạch Quả trợn trừng mắt.
"Mẹ tôi đã sớm bỏ đi theo người đàn ông khác rồi, đã sớm không cần tôi, cô là mẹ quái gì của tôi chứ?"
"Mày!" Phát hiện tài xế đang dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá mình, lòng hư vinh của Tô Nhược Phượng bùng lên một chút.
Cô tiến lên một bước, dường như muốn đánh Tiểu Bạch Quả, nhưng đến giây phút cuối cùng lại dừng lại, thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thương hại cao cao tại thượng nhìn cô bé, lại nhìn một vòng trong sân, gọi lớn.
"Trong nhà còn ai không? Khách tới mà không ra tiếp hả?"
Lão thái thái bấy giờ mới xong việc, nghe vậy vội vàng lau tay, tươi cười đi ra khỏi bếp: "Có người chứ, có người chứ.
Mới vừa rồi còn đang bận trong bếp.......!là mày!!!"
Chẳng chờ Tô Nhược Phượng đắc ý dạt dào nói ra mục đích của mình, lão thái thái đã vung ngay que cời bếp xông tới.
"Mày tới cướp cục cưng của tao phỏng?! Tao liều mạng với mày!!".
Danh sách chương