Có được nuông chiều hay không, có đáng hâm mộ hay không, Tống Ủng Quân cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi, thấy người Diệp gia không hề nói đùa thì cũng dẫn họ lên huyện.
Nghe nói Diệp gia muốn nhận thầu núi, nhân viên công vụ trong tòa nhà ủy ban còn sửng sốt hơn.
E là cũng chưa từng xử lý chuyện như này bao giờ, do dự một lúc rồi vẫn phải đi xin chỉ thị của của bí thư.
Bí thư huyện vẫn còn chút ấn tượng với thôn Táo Câu, nghe nói bên ấy có người tới muốn thương lượng nhận thầu núi nên đến đây xem thử.
Vốn còn cho rằng không phải cái nhà mà ông biết kia nhưng vừa thấy mặt lại phát hiện đúng là nhà có con trai tàn tật giao nộp con hổ trắng.
Lãnh đạo vô thức chột dạ.
Lúc trước họ luôn mồm nói nhất định sẽ chăm sóc con hổ cẩn thận, không ngờ mới nuôi mấy ngày đã làm mất.
Vì chuyện này nên ông cũng ngại người trong nhà ấy, sợ đồng hương này hỏi chuyện con hổ, không ngờ lại gặp ở đây.
Ngẫm lại chuyện ông vừa nghe, đồng chí lãnh đạo rất khiếp sợ:
"Nhà các vị muốn nhận thầu núi sao?"
Lão thái thái vô thức muốn để các con trai che chắn trước người con gái nhưng Diệp Hà hiểu, cô không thể cứ mãi trốn sau lưng các anh.
Thêm nữa, chuyện nhận thầu núi là đề xuất của cô, có rất nhiều vấn đề chỉ có cô mới đủ sức trả lời được.
Đối với cái lắc đầu của lão thái thái, cô cho bà một ánh mắt trấn an, chủ động đứng trước mặt lãnh đạo huyện.
"Đúng vậy, đồng chí lãnh đạo, tôi muốn nhận thầu núi, phát triển đặc sản nông nghiệp, nuôi..."
Nội dung cụ thể, hôm qua Diệp Hà đã nói sơ qua với người nhà, cũng đã diễn tập trước một lần.
Hôm nay nhắc lại y hệt, so với hôm qua còn lưu loát và cụ thể hơn.
Hơn nữa còn là báo cáo với lãnh đạo, Diệp Hà cũng nói rõ ràng, chính xác mục tiêu của mình, kế hoạch cũng rõ hơn, thậm chí còn khéo léo đề cao được tư tưởng giác ngộ chính trị của mình.
"Đây là nơi tôi sống từ nhỏ, tràn ngập hồi ức tốt đẹp, còn có các hương thân lương thiện, chất phác.
Nếu có thể, tôi muốn làm chút chuyện cho thôn mình.
Trước tiên là thầu núi, sau đó thì phát triển giống đặc sản của mình, xây dựng hoàn chỉnh hệ thống sản xuất, gia công, tiêu thụ rồi sẽ kéo các hương thân cùng làm giàu, hưởng ứng lời kêu gọi: người giàu trước giúp đỡ người sau!"
Dù sao cũng từng sống trong thành, bộ dạng giác ngộ tư tưởng mấy người lãnh đạo ra sao, Diệp Hà vẫn biết rất rõ.
Lãnh đạo huyện nghe xong quả nhiên hơi cảm động.
Vốn còn đang áy náy với Diệp gia, giờ lại thấy Diệp Hà có đầu óc, có mục tiêu minh xác, chí hướng rộng lớn nên quyết định buông tay, để cô nếm thử xem sao.
Vừa bảo nhân viên bên dưới lấy hợp đồng ra, vừa cò kè mặc cả với Diệp Hà.
Thưởng thức thì thưởng thức, chính sự vẫn không thể qua loa.
"Chuyện như thầu núi này, ngoài mặt tuy đã nói là cho phép nhưng ở địa phận chúng ta, nhà cô vẫn là nhà đi đầu, không có gì để tham khảo, nên giá cả cũng là chúng ta tự thương lượng với nhau.
Một hecta này có đắt có rẻ, tuỳ thuộc vào thổ chất và mật độ cây cối.
Các vị chuẩn bị nhận thầu ngọn núi nào?"
Diệp Hà vừa nói ngọn núi cô định nhận thầu, lông mày lão cha liền giật hai cái.
Ngọn núi cô nhắm trúng trùng hợp chính là ngọn núi con hổ kia ở.
Rất nhiều chuyện thậm chí chẳng cần lão cha động tay.
Khu vực đó thổ chất không tốt cũng không xấu, tuy cây cối nhiều nhưng giá trị lại không cao, bán chẳng được giá.
Đồng chí lãnh đạo suy tư một hồi, cho Diệp Hà cái giá rẻ nhất: "Xét thấy nhà cô là người đầu tiên ăn con cua này nên mỗi hecta dựa theo giá thấp nhất là mười ba đồng đi."
Cái giá này thực tế so với mong muốn của cô còn rẻ hơn, tất nhiên Diệp Hà sẽ nhận chứ không mắt mù mà tiếp tục đi mặc cả.
Thương lượng giá cả xong, tiếp theo là gia hạn thời gian nhận thầu.
Hai bên thương lượng một hồi, quyết định nhận thầu mười lăm năm trước.
Thanh toán tiền hàng năm, nếu không làm nổi nữa thi bên huyện thành vẫn có thể thu hồi lại, không cần nộp khoản phí nhận thầu những năm còn lại nữa.
Nhưng tiền đã nộp trước đó thì không thể lấy lại.
Năm đầu tiên, Diệp Hà vẫn khá cẩn trọng, không dám nhận thầu quá nhiều núi sợ người nhà ứng phó không nổi nên chỉ nhận ba mươi hecta.
Từ trên triền núi xuống chân núi, một năm 390 đồng mà thật ra lại tốt hơn trong tưởng tượng của Diệp gia nhiều.
Tiền thầu năm đầu cũng không tốn bao lâu đã trả đủ.
Sau đó hợp đồng sao làm hai bản, ba mươi hecta đất núi từ nay đã có chủ.
————
Lúc Diệp Hà tỉ mỉ trình bày quan điểm, chính lý của mình với lãnh đạo huyện, Tống Ủng Quân cũng đứng một bên nghe.
Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của Diệp Hà khả thi, trong lòng cũng có chút ý tưởng nên về nhà nói với vợ mình, dùng y nguyên lời Diệp Hà nói.
Vợ Tống Ủng Quân nghe xong, trong lòng không phải không động tâm nhưng đa phần vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm.
Chỗ bọn họ cũng không phải vùng ngoại thành phụ cận thành phố lớn để người bên ngoài có thể thầu núi xây nhà máy kiếm tiền to.
Vùng núi ở đây nhận thầu về cũng chỉ có thể đem ra trồng trọt.
Ba mươi hecta, nghe thì khá có lời đấy nhưng đấy là đất núi, cũng không phải loại đất phì nhiêu từng được cày cấy cẩn thận mà toàn là sỏi đá, còn có đại thụ.
Muốn dọn dẹp thì cũng phải tốn phí kha khá.
Thêm nữa là, trong rừng tuy không có thú hoang lớn nhưng mùa đông bọn nó không kiếm ăn được trong ấy sẽ vào thôn lượn một vòng.
Ruộng nương mà bị phát hiện, bị phá hỏng thì tổn thất cũng không nhỏ.
Dù sao, vợ Tống Ủng Quân cũng không xem trọng kế hoạch này lắm.
Cũng có thể là vì tài ăn nói của Tống Ủng Quân không tốt bằng Diệp Hà.
Cô kiên quyết phản đối Tống Ủng Quân lấy tiền tiết kiệm trong nhà đi mạo hiểm.
"Anh điên rồi phải không?! Diệp gia người ta nhiều người, sức lớn, mạo hiểm thì mạo hiểm.
Anh thì có cái gì?! Lần này nếu anh phá sản, nhà ta biết phải làm sao? Tống Ủng Quân, em nói cho anh biết, nếu anh dám mạo hiểm, em cũng dám mang con về nhà ngoại không quay lại nữa!"
"Đừng đừng đừng đừng, anh sai rồi anh sai rồi." Tống Ủng Quân vội liên tục xin lỗi.
Vất vả lắm mới dỗ được người ta, vừa bóp vai, vừa không nhịn được mà hâm mộ Diệp Hà.
Cũng đều là lần đầu làm người mà sao người ta được đầu thai như vậy chứ?
————
Diệp Hà đùng cái nhận thầu ba mươi hecta núi, muốn khai khẩn ba mươi hecta cũng không phải chuyện nhỏ.
Diệp Thanh Sơn mai còn phải đi chợ thuỷ sản, chỉ dựa vào Diệp gia thì rõ ràng là không được.
Lão thái thái liền cắt mấy cân thịt heo, dùng bột ngô và một ít bột gạo trộn với nhau hấp ba xửng màn thầu lớn, làm nhiều đồ ăn chút, mời người trong thôn tới hỗ trợ.
Tống Ủng Quân cũng tới giúp đỡ duy trì trật tự, sợ mọi người lại vì hành vi của Diệp gia làm với đất núi lại phát sinh ra hiểu lầm gì.
Cứ mỗi nhà đến, hắn lại phải ầm ĩ một trận.
"Đất núi này của Diệp gia ký hợp đồng chính thức với người trên huyện rồi, là người ta tự bỏ tiền ra nhận về thầu, có pháp luật quy định khai thác, chứ không phải là tuỳ ý lên núi chặt cây khai hoang đâu!"
Lần nào cũng nói đến khản cả cổ.
Hiện tại Tống Ủng Quang đều đang ngóng trông cái chức thôn trưởng này của hắn mau hết nhiệm kỳ, bồi dưỡng một người lên thay để cho hắn nghỉ ngơi một chút, đừng để hắn phải chạy theo một đống chuyện rắc rối này.
Không ngờ, những người vốn đang định tranh cử làm trưởng thôn tiếp theo nhìn thấy bộ dạng phí tâm phí lực của hắn, nghĩ tới hắn phải chạy trước chạy sau vì chuyện của Điền Trường Quý rồi chuyện của Diệp Bạch Xuyên, dã tâm ban đầu liền phai nhạt dần.
Làm thôn trưởng cái rắm ấy.
Lợi ích chẳng thấy được bao nhiêu mà chuyện gì cũng phải chạy đi đầu.
Trong thôn làm gì còn nhà nào muốn làm mấy chuyện như vậy nữa.
Không tranh không tranh.
Làm dân chúng bình thường vẫn khá tốt.
Người lớn cứ đi giúp làm việc, khai khẩn đất hoang, Tiểu Bạch Quả và đám trẻ cùng nhau nhìn, thỉnh thoảng sẽ chạy đến bên bàn ăn dọn sẵn lấy một hai củ cải gọt sẵn hoặc là một cái tai heo, ung dung tự tại xem người lớn bận như con thoi.
Cả đám đều rất tò mò.
"Bạch Quả, nhà em đột nhiên khai hoang làm gì thế? Không đủ lương thực ăn sao?"
"Đúng vậy, còn nữa, chú thôn trưởng nói nhà các em ký hợp đồng nhận thầu với huyện, nhà chị có thể ký cái này không? Nếu nhà chị cũng ký hợp đồng này thì có phải cũng được khai hoang, trồng thật nhiều hoa màu không? Năm ngoái sau khi thu hoạch vụ thu xong, bố mẹ chị vui vẻ cả một thời gian dài nhưng mà vẫn bảo thiếu hoa màu, nếu có thêm hai hecta thì tốt rồi."
"Bạch Quả, đất này về sau nhà em muốn dùng làm gì vậy?"
"Đây đều là cô của em nhận thầu hết!" Tiểu Bạch Quả hạnh phúc khoe cô tốt của mình, thoả mãn chút lòng hư vinh nho nhỏ, khoa tay múa chân.
"Đất từ chân núi đến giữa núi kia đều là của nhà em.
Cô em nói, về sau sẽ gieo trồng đặc sản, còn nuôi trâu, nuôi heo nữa! Bà nội bảo là sẽ phân cho em hẳn hai hecta để em đem lúa tới trồng.
Sau đó nuôi cá trong ruộng, làm hệ sinh thái tuần hoàn!"
"Lúc nhận thầu là cô của em đi với mọi người, em cũng không rõ lắm chuyện ở đây.
Các anh chị có thể bảo bố mẹ đi hỏi thôn trưởng một chút xem."
Tiểu Bạch Quả thật sự không biết cụ thể chính sách nhận thầu.
Nhưng mà Điền Ngư nghe được hai chữ nuôi cá liền sáng bừng cả hai mắt, vội kéo Tiểu Bạch Quả sang một bên, trừng mắt nhìn mấy đứa nhóc con đang muốn đi theo, hỏi nhỏ:
"Bạch Quả, cậu nói xem, nếu nhà tớ cũng nhận thầu mấy hecta đào ao nuôi cá trồng sen thì có thể kiếm tiền không?"
Nếu là lúc cô còn chưa tu tiên, Tiểu Bạch Quả cũng không dám cam đoan với bé nhưng hôm nay cô đã là tu chân giả, vẽ dăm ba tấm Tụ linh phù dễ như chơi, lúc này Tiểu Bạch Quả vỗ ngực, cho Điền Ngư một lời bảo đảm:
"Cậu yên tâm! Thôn Táo Câu của mình non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, sơn thuỷ hữu tình, trồng gì tốt đó, nuôi gì vượng nấy.
Đặc biệt là nhà tớ nhắm trúng mảnh đất này là nơi tốt nhất nhất nhất.
Nếu nhà cậu có thể nhận thầu sát nhà tớ thì đảm bảo có thể kiếm tiền."
Nghe xong lời bảo đảm của Tiểu Bạch Quả, Điền Ngư khẽ cắn môi, gật gật đầu.
"Bạch Quả, tớ tin cậu! Chờ bố tớ trở về, tớ sẽ nói với bố bảo bố nhận thầu mảnh đất sát bên đất nhà cậu."
Tiểu Bạch Quả và cô bé ghé vào nhau thầm thì gì đó, mấy đứa bé nhà khác cũng không biết nhưng câu cuối cùng kia của Điền Ngư chốt hạ, vì quyết tâm mà không kiểm soát được âm lượng nên đã bị bọn nhỏ khác nghe được rồi lập tức về nhà nói ngay với cha mẹ.
Hành động đột nhiên nhận thầu ngọn núi này của Diệp gia thực sự có chút chói mắt.
Cũng khá nhiều người trong thôn căn bản chẳng tin Diệp gia nói muốn nhận thầu đất là để cho Diệp Hà làm ăn thử, nên cũng tưởng rằng nơi này có chút gì đó lớn lao.
Động não quá đà, cho rằng mảnh đất này khả năng chôn một ít bảo bối đáng giá gì đó, Diệp gia sợ bị phát hiện, sợ bị người khác chia một chén canh nên nhanh chóng nhận thầu về.
Lại vì khả năng bảo bối có không ít, cả nhà họ nuốt không trôi nên định nói cho những nhà có quan hệ tốt với bọn họ.
Đừng có mơ!
Bọn họ cũng phải nhanh chân đi theo chia một chén canh!
Điền Trường Quý còn chưa kịp về thì bên Tống Ủng Quân đã có thêm một đám thôn dân muốn nhận thầu núi.
Còn nhất quyết đòi mảnh đất gần Diệp gia nhất.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Ủng Quân: Gì thế này? Tôi vừa ngủ một giấc mà cả thôn đã thay đổi rồi sao?
Chỉ cần có tiền là mọi người đều đến tranh giành núi?
Tôi khổ quá mà!
_____
Chúc mừng năm mới các ái phi! Trẫm phát hồng bao cho các nàng đây! Năm mới mạnh khoẻ nha!
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng..
Nghe nói Diệp gia muốn nhận thầu núi, nhân viên công vụ trong tòa nhà ủy ban còn sửng sốt hơn.
E là cũng chưa từng xử lý chuyện như này bao giờ, do dự một lúc rồi vẫn phải đi xin chỉ thị của của bí thư.
Bí thư huyện vẫn còn chút ấn tượng với thôn Táo Câu, nghe nói bên ấy có người tới muốn thương lượng nhận thầu núi nên đến đây xem thử.
Vốn còn cho rằng không phải cái nhà mà ông biết kia nhưng vừa thấy mặt lại phát hiện đúng là nhà có con trai tàn tật giao nộp con hổ trắng.
Lãnh đạo vô thức chột dạ.
Lúc trước họ luôn mồm nói nhất định sẽ chăm sóc con hổ cẩn thận, không ngờ mới nuôi mấy ngày đã làm mất.
Vì chuyện này nên ông cũng ngại người trong nhà ấy, sợ đồng hương này hỏi chuyện con hổ, không ngờ lại gặp ở đây.
Ngẫm lại chuyện ông vừa nghe, đồng chí lãnh đạo rất khiếp sợ:
"Nhà các vị muốn nhận thầu núi sao?"
Lão thái thái vô thức muốn để các con trai che chắn trước người con gái nhưng Diệp Hà hiểu, cô không thể cứ mãi trốn sau lưng các anh.
Thêm nữa, chuyện nhận thầu núi là đề xuất của cô, có rất nhiều vấn đề chỉ có cô mới đủ sức trả lời được.
Đối với cái lắc đầu của lão thái thái, cô cho bà một ánh mắt trấn an, chủ động đứng trước mặt lãnh đạo huyện.
"Đúng vậy, đồng chí lãnh đạo, tôi muốn nhận thầu núi, phát triển đặc sản nông nghiệp, nuôi..."
Nội dung cụ thể, hôm qua Diệp Hà đã nói sơ qua với người nhà, cũng đã diễn tập trước một lần.
Hôm nay nhắc lại y hệt, so với hôm qua còn lưu loát và cụ thể hơn.
Hơn nữa còn là báo cáo với lãnh đạo, Diệp Hà cũng nói rõ ràng, chính xác mục tiêu của mình, kế hoạch cũng rõ hơn, thậm chí còn khéo léo đề cao được tư tưởng giác ngộ chính trị của mình.
"Đây là nơi tôi sống từ nhỏ, tràn ngập hồi ức tốt đẹp, còn có các hương thân lương thiện, chất phác.
Nếu có thể, tôi muốn làm chút chuyện cho thôn mình.
Trước tiên là thầu núi, sau đó thì phát triển giống đặc sản của mình, xây dựng hoàn chỉnh hệ thống sản xuất, gia công, tiêu thụ rồi sẽ kéo các hương thân cùng làm giàu, hưởng ứng lời kêu gọi: người giàu trước giúp đỡ người sau!"
Dù sao cũng từng sống trong thành, bộ dạng giác ngộ tư tưởng mấy người lãnh đạo ra sao, Diệp Hà vẫn biết rất rõ.
Lãnh đạo huyện nghe xong quả nhiên hơi cảm động.
Vốn còn đang áy náy với Diệp gia, giờ lại thấy Diệp Hà có đầu óc, có mục tiêu minh xác, chí hướng rộng lớn nên quyết định buông tay, để cô nếm thử xem sao.
Vừa bảo nhân viên bên dưới lấy hợp đồng ra, vừa cò kè mặc cả với Diệp Hà.
Thưởng thức thì thưởng thức, chính sự vẫn không thể qua loa.
"Chuyện như thầu núi này, ngoài mặt tuy đã nói là cho phép nhưng ở địa phận chúng ta, nhà cô vẫn là nhà đi đầu, không có gì để tham khảo, nên giá cả cũng là chúng ta tự thương lượng với nhau.
Một hecta này có đắt có rẻ, tuỳ thuộc vào thổ chất và mật độ cây cối.
Các vị chuẩn bị nhận thầu ngọn núi nào?"
Diệp Hà vừa nói ngọn núi cô định nhận thầu, lông mày lão cha liền giật hai cái.
Ngọn núi cô nhắm trúng trùng hợp chính là ngọn núi con hổ kia ở.
Rất nhiều chuyện thậm chí chẳng cần lão cha động tay.
Khu vực đó thổ chất không tốt cũng không xấu, tuy cây cối nhiều nhưng giá trị lại không cao, bán chẳng được giá.
Đồng chí lãnh đạo suy tư một hồi, cho Diệp Hà cái giá rẻ nhất: "Xét thấy nhà cô là người đầu tiên ăn con cua này nên mỗi hecta dựa theo giá thấp nhất là mười ba đồng đi."
Cái giá này thực tế so với mong muốn của cô còn rẻ hơn, tất nhiên Diệp Hà sẽ nhận chứ không mắt mù mà tiếp tục đi mặc cả.
Thương lượng giá cả xong, tiếp theo là gia hạn thời gian nhận thầu.
Hai bên thương lượng một hồi, quyết định nhận thầu mười lăm năm trước.
Thanh toán tiền hàng năm, nếu không làm nổi nữa thi bên huyện thành vẫn có thể thu hồi lại, không cần nộp khoản phí nhận thầu những năm còn lại nữa.
Nhưng tiền đã nộp trước đó thì không thể lấy lại.
Năm đầu tiên, Diệp Hà vẫn khá cẩn trọng, không dám nhận thầu quá nhiều núi sợ người nhà ứng phó không nổi nên chỉ nhận ba mươi hecta.
Từ trên triền núi xuống chân núi, một năm 390 đồng mà thật ra lại tốt hơn trong tưởng tượng của Diệp gia nhiều.
Tiền thầu năm đầu cũng không tốn bao lâu đã trả đủ.
Sau đó hợp đồng sao làm hai bản, ba mươi hecta đất núi từ nay đã có chủ.
————
Lúc Diệp Hà tỉ mỉ trình bày quan điểm, chính lý của mình với lãnh đạo huyện, Tống Ủng Quân cũng đứng một bên nghe.
Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của Diệp Hà khả thi, trong lòng cũng có chút ý tưởng nên về nhà nói với vợ mình, dùng y nguyên lời Diệp Hà nói.
Vợ Tống Ủng Quân nghe xong, trong lòng không phải không động tâm nhưng đa phần vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm.
Chỗ bọn họ cũng không phải vùng ngoại thành phụ cận thành phố lớn để người bên ngoài có thể thầu núi xây nhà máy kiếm tiền to.
Vùng núi ở đây nhận thầu về cũng chỉ có thể đem ra trồng trọt.
Ba mươi hecta, nghe thì khá có lời đấy nhưng đấy là đất núi, cũng không phải loại đất phì nhiêu từng được cày cấy cẩn thận mà toàn là sỏi đá, còn có đại thụ.
Muốn dọn dẹp thì cũng phải tốn phí kha khá.
Thêm nữa là, trong rừng tuy không có thú hoang lớn nhưng mùa đông bọn nó không kiếm ăn được trong ấy sẽ vào thôn lượn một vòng.
Ruộng nương mà bị phát hiện, bị phá hỏng thì tổn thất cũng không nhỏ.
Dù sao, vợ Tống Ủng Quân cũng không xem trọng kế hoạch này lắm.
Cũng có thể là vì tài ăn nói của Tống Ủng Quân không tốt bằng Diệp Hà.
Cô kiên quyết phản đối Tống Ủng Quân lấy tiền tiết kiệm trong nhà đi mạo hiểm.
"Anh điên rồi phải không?! Diệp gia người ta nhiều người, sức lớn, mạo hiểm thì mạo hiểm.
Anh thì có cái gì?! Lần này nếu anh phá sản, nhà ta biết phải làm sao? Tống Ủng Quân, em nói cho anh biết, nếu anh dám mạo hiểm, em cũng dám mang con về nhà ngoại không quay lại nữa!"
"Đừng đừng đừng đừng, anh sai rồi anh sai rồi." Tống Ủng Quân vội liên tục xin lỗi.
Vất vả lắm mới dỗ được người ta, vừa bóp vai, vừa không nhịn được mà hâm mộ Diệp Hà.
Cũng đều là lần đầu làm người mà sao người ta được đầu thai như vậy chứ?
————
Diệp Hà đùng cái nhận thầu ba mươi hecta núi, muốn khai khẩn ba mươi hecta cũng không phải chuyện nhỏ.
Diệp Thanh Sơn mai còn phải đi chợ thuỷ sản, chỉ dựa vào Diệp gia thì rõ ràng là không được.
Lão thái thái liền cắt mấy cân thịt heo, dùng bột ngô và một ít bột gạo trộn với nhau hấp ba xửng màn thầu lớn, làm nhiều đồ ăn chút, mời người trong thôn tới hỗ trợ.
Tống Ủng Quân cũng tới giúp đỡ duy trì trật tự, sợ mọi người lại vì hành vi của Diệp gia làm với đất núi lại phát sinh ra hiểu lầm gì.
Cứ mỗi nhà đến, hắn lại phải ầm ĩ một trận.
"Đất núi này của Diệp gia ký hợp đồng chính thức với người trên huyện rồi, là người ta tự bỏ tiền ra nhận về thầu, có pháp luật quy định khai thác, chứ không phải là tuỳ ý lên núi chặt cây khai hoang đâu!"
Lần nào cũng nói đến khản cả cổ.
Hiện tại Tống Ủng Quang đều đang ngóng trông cái chức thôn trưởng này của hắn mau hết nhiệm kỳ, bồi dưỡng một người lên thay để cho hắn nghỉ ngơi một chút, đừng để hắn phải chạy theo một đống chuyện rắc rối này.
Không ngờ, những người vốn đang định tranh cử làm trưởng thôn tiếp theo nhìn thấy bộ dạng phí tâm phí lực của hắn, nghĩ tới hắn phải chạy trước chạy sau vì chuyện của Điền Trường Quý rồi chuyện của Diệp Bạch Xuyên, dã tâm ban đầu liền phai nhạt dần.
Làm thôn trưởng cái rắm ấy.
Lợi ích chẳng thấy được bao nhiêu mà chuyện gì cũng phải chạy đi đầu.
Trong thôn làm gì còn nhà nào muốn làm mấy chuyện như vậy nữa.
Không tranh không tranh.
Làm dân chúng bình thường vẫn khá tốt.
Người lớn cứ đi giúp làm việc, khai khẩn đất hoang, Tiểu Bạch Quả và đám trẻ cùng nhau nhìn, thỉnh thoảng sẽ chạy đến bên bàn ăn dọn sẵn lấy một hai củ cải gọt sẵn hoặc là một cái tai heo, ung dung tự tại xem người lớn bận như con thoi.
Cả đám đều rất tò mò.
"Bạch Quả, nhà em đột nhiên khai hoang làm gì thế? Không đủ lương thực ăn sao?"
"Đúng vậy, còn nữa, chú thôn trưởng nói nhà các em ký hợp đồng nhận thầu với huyện, nhà chị có thể ký cái này không? Nếu nhà chị cũng ký hợp đồng này thì có phải cũng được khai hoang, trồng thật nhiều hoa màu không? Năm ngoái sau khi thu hoạch vụ thu xong, bố mẹ chị vui vẻ cả một thời gian dài nhưng mà vẫn bảo thiếu hoa màu, nếu có thêm hai hecta thì tốt rồi."
"Bạch Quả, đất này về sau nhà em muốn dùng làm gì vậy?"
"Đây đều là cô của em nhận thầu hết!" Tiểu Bạch Quả hạnh phúc khoe cô tốt của mình, thoả mãn chút lòng hư vinh nho nhỏ, khoa tay múa chân.
"Đất từ chân núi đến giữa núi kia đều là của nhà em.
Cô em nói, về sau sẽ gieo trồng đặc sản, còn nuôi trâu, nuôi heo nữa! Bà nội bảo là sẽ phân cho em hẳn hai hecta để em đem lúa tới trồng.
Sau đó nuôi cá trong ruộng, làm hệ sinh thái tuần hoàn!"
"Lúc nhận thầu là cô của em đi với mọi người, em cũng không rõ lắm chuyện ở đây.
Các anh chị có thể bảo bố mẹ đi hỏi thôn trưởng một chút xem."
Tiểu Bạch Quả thật sự không biết cụ thể chính sách nhận thầu.
Nhưng mà Điền Ngư nghe được hai chữ nuôi cá liền sáng bừng cả hai mắt, vội kéo Tiểu Bạch Quả sang một bên, trừng mắt nhìn mấy đứa nhóc con đang muốn đi theo, hỏi nhỏ:
"Bạch Quả, cậu nói xem, nếu nhà tớ cũng nhận thầu mấy hecta đào ao nuôi cá trồng sen thì có thể kiếm tiền không?"
Nếu là lúc cô còn chưa tu tiên, Tiểu Bạch Quả cũng không dám cam đoan với bé nhưng hôm nay cô đã là tu chân giả, vẽ dăm ba tấm Tụ linh phù dễ như chơi, lúc này Tiểu Bạch Quả vỗ ngực, cho Điền Ngư một lời bảo đảm:
"Cậu yên tâm! Thôn Táo Câu của mình non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, sơn thuỷ hữu tình, trồng gì tốt đó, nuôi gì vượng nấy.
Đặc biệt là nhà tớ nhắm trúng mảnh đất này là nơi tốt nhất nhất nhất.
Nếu nhà cậu có thể nhận thầu sát nhà tớ thì đảm bảo có thể kiếm tiền."
Nghe xong lời bảo đảm của Tiểu Bạch Quả, Điền Ngư khẽ cắn môi, gật gật đầu.
"Bạch Quả, tớ tin cậu! Chờ bố tớ trở về, tớ sẽ nói với bố bảo bố nhận thầu mảnh đất sát bên đất nhà cậu."
Tiểu Bạch Quả và cô bé ghé vào nhau thầm thì gì đó, mấy đứa bé nhà khác cũng không biết nhưng câu cuối cùng kia của Điền Ngư chốt hạ, vì quyết tâm mà không kiểm soát được âm lượng nên đã bị bọn nhỏ khác nghe được rồi lập tức về nhà nói ngay với cha mẹ.
Hành động đột nhiên nhận thầu ngọn núi này của Diệp gia thực sự có chút chói mắt.
Cũng khá nhiều người trong thôn căn bản chẳng tin Diệp gia nói muốn nhận thầu đất là để cho Diệp Hà làm ăn thử, nên cũng tưởng rằng nơi này có chút gì đó lớn lao.
Động não quá đà, cho rằng mảnh đất này khả năng chôn một ít bảo bối đáng giá gì đó, Diệp gia sợ bị phát hiện, sợ bị người khác chia một chén canh nên nhanh chóng nhận thầu về.
Lại vì khả năng bảo bối có không ít, cả nhà họ nuốt không trôi nên định nói cho những nhà có quan hệ tốt với bọn họ.
Đừng có mơ!
Bọn họ cũng phải nhanh chân đi theo chia một chén canh!
Điền Trường Quý còn chưa kịp về thì bên Tống Ủng Quân đã có thêm một đám thôn dân muốn nhận thầu núi.
Còn nhất quyết đòi mảnh đất gần Diệp gia nhất.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Ủng Quân: Gì thế này? Tôi vừa ngủ một giấc mà cả thôn đã thay đổi rồi sao?
Chỉ cần có tiền là mọi người đều đến tranh giành núi?
Tôi khổ quá mà!
_____
Chúc mừng năm mới các ái phi! Trẫm phát hồng bao cho các nàng đây! Năm mới mạnh khoẻ nha!
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng..
Danh sách chương