Editor: Gà
Trích Tinh Lâu có tổng cộng chín tầng, tầng cao nhất một nửa lộ thiên, tinh nguyệt gần trong gang tấc, phảng phất như có thể lãm nguyệt trích tinh*, do vậy đã có cái tên này.
(*) Tinh nguyệt nghĩa là trăng sao; lãm nguyệt trích tinh nghĩa là đón trăng hái sao
Tô Tuyết Nịnh leo lên Trích Tinh Lâu, hai bên tóc mai bị thổi bay trong gió, đây là nơi cao nhất trong hoàng cung hướng về phía bắc, từ đây có thể nhìn thấy đám đông dày đặc ở cửa cung.
Đây vốn là nơi chiêu đãi các đại thần và là nơi Khâm Thiên giám thôi diễn tinh tượng, bây giờ Trích Tinh Lâu sẽ có một màn tiệc pháo hoa hoành tráng nhất.
Tô Tuyết Nịnh nói: “Mọi thứ đã được sắp đặt xong, lúc bọn họ ra cửa cung chính là thời điểm đốt pháo hoa tốt nhất.”
Chu Ninh Tự đã điểm binh xong, hắn khoác chiến bào, trên đỉnh mũ giáp gắn sợi hồng anh, đeo bội kiếm, đó là thanh kiếm năm đó Từ Yến Chu đã dùng.
Hắn ẩn nhẫn hơn mười mấy năm, vì để che mờ đôi mắt Chu Ninh Sâm mà hắn phải đóng giả làm một hoàn khố, thậm chí đọc sách viết chữ cũng phải lén lén lút lút.

Chỉ có như vậy Chu Ninh Sâm mới có thể thả lỏng xem nhẹ.
Nhưng hắn không hề thua kém Chu Ninh Sâm chút nào, so về học vấn và tài kỵ xạ* đều cầm cờ đi trước, dựa vào cái gì Chu Ninh Sâm có thể ngồi lên long ỷ còn hắn ngay đến việc vào triều làm quan cũng phải cẩn trọng khắp nơi?
(*) Cưỡi ngựa bắn tên
Giờ đây Chu Ninh Sâm đã chết, hắn còn sống, chỉ cần giết được Từ Yến Nhu nữa thôi hắn chính là hoàng đế Đại Sở.
Chu Ninh Tự cầm chuôi kiếm chỉ về phía trước.
“Giết, giết!”
Ba vạn đại quân lao ra cửa cung, Chu Ninh Tự theo sát phía sau.

Bỗng nhiên trời đất bừng sáng, hàng vạn sắc màu sáng chói bắn ra không thể mở mắt.
Ngay sau đó là một tiếng sấm rền vang, Chu Ninh Tự nắm chặt dây cương, quay phắt đầu lại nhìn thấy phía hoàng cung sáng lên một trận pháo hoa.
Màu đỏ, màu vàng, vô vàn sắc màu của hỏa thụ ngân hoa nổ tung trong khoảnh khắc rồi tàn đi trong giây lát.

Ngực Chu Ninh Tự cứng lại, hắn nổi giận mắng: “Sao lại thế này! Là ai!”
Chu Ninh Tự khống chế hoàng cung, mỗi một cử động nhỏ đều nằm dưới mí mắt của hắn, tại sao lại có pháp hoa, vì sao.
Pháo hoa ở đâu ra!
Đầu óc cận vệ trống rỗng: “Thế tử, chỗ đó là Trích Tinh Lâu…Cái này…Thế tử, là Tô phi nương nương sai người đến phủ nội vụ lấy pháo hoa, nói là quá nhàm chán muốn chơi để giải buồn.

Ngài đã phân phó, Tô phi nương nương yêu cầu cái gì cũng phải đáp ứng, nô tài không dám làm trái…”
Chu Ninh Tự cả giận run lên: “Tiện nhân Tô Tuyết Nịnh, cho mặt mũi lại không cần!”
Ba vạn đại quân không vì pháo hoa mà dừng lại, rõ ràng là mùa hè nhưng sau lưng Chu Ninh Tự đã toát mồ hôi lạnh.
Tô Tuyết Nịnh đang muốn truyền tin ra bên ngoài, đúng lúc này lại đốt pháo hoa, hắn không tin nàng ta làm vậy chỉ vì quá nhàm chán khó chịu.
Chu Ninh Tự cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh, một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng tinh thần sa sút, ba tiếng dũng khí khô kiệt, nếu rút quân sẽ rất khó tìm được cơ hội nào tốt như vậy.
Nhưng phải làm sao mới có thể đánh Từ Yến Chu không kịp trở tay?
“Ngươi lập tức hồi cung bắt Tô Tuyết Nịnh lại ngay, nữ nhân này, bản thế tử muốt giết chết ả ta!”

Kẻ khác lên làm tân đế nếu hắn không dễ chịu, Tô Tuyết Nịnh cũng đừng hòng sống tốt, tiện nhân này nhất định phải giết!
Chu Ninh Tự quát lớn: “Giết ả!”
Đốt pháo hoa xong, Tô Tuyết Nịnh ở lại hóng gió một lúc trên Trích Tinh Lâu, cuối tháng sáu gió nóng, sau này sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Tiểu thái giám đã gấp đến phát khóc: “Nương nương, mau trở về đi thôi, thế tử sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Tô Tuyết Nịnh gật đầu, cái nàng muốn chính là Chu Ninh Tự đừng buông tha, cửa Dục Tú Cung có thể ngăn chặn được trong chốc lát, nhân lúc đó sẽ đứa bé này đi.
Chu Ninh Tự bất mãn vì nàng truyền tin ra ngoài nên đã cho người hại chết con của nàng.
Đưa tay sờ sờ bụng, con của nàng cho dù phải chết cũng không làm con rối của kẻ khác.
Đêm hai mươi ba tháng sáu, ánh lửa thắp sáng khắp Vĩnh Thân Vương phủ.
Chu Ninh Tự xuất binh suốt đêm, tạt dầu hỏa, bắn hỏa tiễn, tiếng pháo nổ ầm ầm như sấm san bằng đại vương phủ thành bình địa.
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia ngoan độc: “Thế trận phía trước như thế nào?”
Phó tướng chắp tay báo: “Vẫn chưa nghe thấy tiếng than khóc, Từ Yến Chu không ở bên trong.”
Tim Chu Ninh Tự bị kéo đi thật lâu vẫn chưa trở về chỗ cũ: “Vậy vương phi đâu?”
Hắn muốn dùng mạng Vĩnh Thân Vương phi đổi lấy mạng của Từ Yến Chu, nhưng tại sao Từ Yến Chu lại không ở bên trong? Trong toàn bộ Thịnh Kinh này ngoại trừ hoàng cung thì Vĩnh Thân Vương phủ là nơi tốt nhất, cớ gì Từ Yến Chu không ở nơi này?
Chớp mắt Chu Ninh Tự đã nghĩ ra Từ Yến Chu đang ở đâu: “Mau, bao vây phủ tướng quân, không được để một kẻ nào lọt ra ngoài!”
Rất có thể Từ Yến Chu đang ở phủ tướng quân, đây là nơi Từ gia từng đặt chân, đúng, phủ tướng quân, đến phủ tướng quân!
Lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an, phân phó: “Ngươi vào vương phủ tìm vương phi, tìm thấy lập tức đưa đến Đông Doanh.”
Chu Ninh Tự dẫn người bao vây phủ tướng quân, nơi này hắn đã từng đến rất nhiều lần.
Hắn hận Chu Ninh Sâm, bởi vì Chu Ninh Sâm đầu thai vào một chỗ tốt, an ổn ngồi lên ngai vàng, hắn cũng chán ghét Từ Yến Chu vì Từ Yến Chu có thể lãnh binh tác chiến.
Nam nhi tốt chí ở bốn phương, kẻ nào cũng muốn kiến công lập nghiệp, mới hơn mười tuổi Từ Yến Chu đã trở thành đại tướng quân còn hắn vẫn chỉ là một hoàn khố.
Chu Ninh Tự hạ lệnh bao vây trấn áp tướng quân phủ, nhưng toàn bộ ba vạn đại quân không đi ra đầu hẻm.
Đứng ôm cây đợi thỏ.
Chu Ninh Tự là một đứa con có hiếu, hiển nhiên hắn sẽ quay trở lại Vĩnh Thân Vương phủ.

Đồ đạc trong phủ Vĩnh Thân Vương đã vị lấy sạch, nào có chuyện Từ Yến Chu sẽ cho nhiều người ở lại trông coi?
Sau đó, pháo hoa đột nhiên bắn ra từ phía hoàng cung, chàng đã phát giác ra điều gì đó nên lập tức hạ lệnh mai phục, cung thủ được bố trí xung quanh vương phủ, chỉ chờ Chu Ninh Tự tiến vào.
Chu Ninh Tự đè lên vỏ kiếm: “Mẫu thân ta đâu?”
Ánh lửa làm nổi bật lên đôi mắt sáng như vì tinh tú của Từ Yến Chu.

Chàng và Từ Ấu Vi rất giống nhau, Từ Ấu Vi khuynh thành tuyệt sắc thì Từ Yến Chu lại giá lạnh như sương, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chàng đánh mắt về phía vương phủ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hai mắt Chu Ninh Tự đỏ như máu: “Ngươi!”
Hắn không dám nghĩ sâu, chỉ hy vọng mẫu thân hắn không bị hỏa lôi làm bị thương, bây giờ không thể quản được nhiều như vậy, muốn bắt giặc phải bắt vua trước, hắn muốn giết Từ Yến Chu.
Thanh kiếm Chu Ninh Tự đang dùng từng là vật sở hữu của Từ Yến Chu, chém sắt như chém bùn.


Hắn từng thấy Từ Yến Chu yêu thích bội kiếm này không muốn buông tay, phải tốn rất nhiều công sức mới chiếm được.
Hôm nay hắn sẽ dùng chính thanh kiếm này để giết chết Từ Yến Chu.
Âm thanh chiến hỏa cùng tiếng chém giết khắp nơi, Từ Yến Chu vẫn luôn cố kỵ, không bao giờ lấy người đang sống sờ sờ dùng máu thịt để chắn hỏa lôi.
Chu Ninh Tự giết đỏ cả hai mắt, Từ Yến Chu càng lui máu trên người hắn càng sôi lên sùng sục, hận không thể đâm một kiếm giết chết Từ Yến Chu.
Những trạch viện xung quanh bị hỏa lôi san bằng, khắp nơi đều là tiếng khóc than.

Từ Yến Chu lùi đến hoàng cung, Chu Ninh Tự cũng dẫn binh đuổi theo.
Cửa cung khép lại, mũi tên bắn ra xối xả như mưa, hỏa lôi quá cồng kềnh còn cung nỏ lại có thể bắn một phát ba tên, uy lực rất lớn nhưng không dễ điều khiển.
Một bên đánh, một bên lui, quân của Từ Yến Chu đã leo lên tường hoàng cung, nhắm thẳng mũi tên vào Chu Ninh Tự.
Chu Ninh Tự giết đến đỏ mắt, lúc này mới nhận ra bản thân bị trúng kế.

Vỗn dĩ hắn muốn bắt ba ba trong rọ, dụ Từ Yến Chu vào cung sau đó lấy mạng chàng tại Tuyên Võ Môn này.

Thế mà nay, bọn hắn đứng trước Tuyên Võ Môn còn người của Từ Yến Chu lại đứng trên tường hoàng cung.
Trong đêm tối, những mũi tên lóe lên ánh sáng bạc.
Chu Ninh Tự há miệng thở dốc nhưng không phát ra đươc âm thanh nào.
Thua rồi.
Ngay từ khoảnh khắc bọn hắn bước vào hoàng cung đã thua rồi.
Hắn hành quân nóng vội, lần đầu tiên lãnh binh đã bại dưới tay Từ Yến Chu.
Nếu trực tiếp bao vây tướng quân phủ ngay khi vừa ra khỏi cửa cung, ít nhất vẫn có thể tận lực đánh một trận.
“Từ Yến Chu, cho dù kế vị ngươi cũng sẽ bị dân chúng trong thiên hạ này thóa mạ, ta sẵn sàng sửa lại án oan và trả lại trong sạch cho Từ gia, tất cả những người liên quan vào việc này mặc ngươi xử lý, ta sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào ngươi đưa ra…”
Chu Ninh Tự chưa kịp nói xong đã cảm thấy trên ngực đau xót, nơi đó vô cùng lạnh.
Thanh kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, những người khác cũng ngã xuống ngựa, hắn nghe thấy giọng nói của Từ Yến Chu từ một chỗ cao vọng đến: “Nếu là vậy, người đáng chết nhất phải là ngươi.”
Chu Ninh Tự ho khan hai tiếng, mùi máu tanh xộc vào miệng, không khí trong phổi ngày càng ít đi, mở mắt trừng trừng nhìn vó ngựa bước qua đỉnh đầu.
Bên cạnh hắn là thanh kiếm của Từ Yến Chu, miệng hắn rên lên những tiếng hồng hộc, muốn thu kiếm đứng lên lần nữa.
Nhưng bất lực.
Ẫn nhẫn đến giờ phút này vẫn không có cách nào.

Hắn tựa như những bông pháo hoa đó, rực rỡ trong chớp mắt rồi trở về tịch liêu.
Sớm biết thế này, lúc trước đừng nặng lòng.

Trong quân doanh hay ra chiến trường, hoặc cùng những thư sinh khắp nơi trong thiên hạ đối từ phú thơ đều tốt hơn một kẻ cả đời sống tầm thường vô vị, bị người người phỉ nhổ.
“Vị kia chính là thế tử Vĩnh Thân Vương, chỉ biết ăn uống vui đùa, không chịu làm ăn gì cả.”
“Thật giống phụ thân hắn.”
“Lớn rồi sao không chịu làm chuyện đúng đắn?”
“Ngay đến một điểm cũng không bằng Từ tướng quân.”
Chu Ninh Tự vươn tay cầm chuôi kiếm, chỉ còn cách một tấc nữa là tới.
Tay hắn chỉ còn cách chuôi kiếm một tấc nữa thôi, nhưng hơi thở đã tắt, cuối cùng vẫn không thể chạm đến.
Từ Yến Chu buông cung tên xuống, tinh tú lấp lánh trên bầu trời, vĩnh viễn sáng ngời.
Chu Ninh Tự vừa chết, ba vạn binh mã trong nháy mắt đã biến thành một bãi cát rời.

Đây là quân lính do hắn lén lút nuôi, được cung cấp vũ khí và điều kiện tốt nhất, mỗi người một cây cung nhưng chưa bao giờ ra chiến trường thực chiến.
Quân địch, tư binh, dù nói thế nào cũng không thể giữ lại.
Từ Yến Chu hạ lệnh: “Tước vũ khí, sung quân Tây bắc.”
Chiến sự đã ngừng, mùi khói trong không khí dần tan.
Vầng thái dương nhô lên, áng mây hồng diễm một góc trời.
Từ Yến Chu đưa mắt nhìn một cái: “Tìm được Vĩnh Thân Vương chưa?”
Sở Hoài đáp: “Không thấy, tìm hết mật đạo và cửa thành vẫn không thấy bóng dáng Vĩnh Thân Vương.”
Có lẽ hắn đã âm thầm đào một mật đạo khác chạy trốn suốt đêm, cũng có thể đang trốn vào một góc hẻo lánh nào đó, Vĩnh Thân Vương hưởng vinh hoa phú quý cả đời nào có gan tìm đường chết.
Từ Yến Chu lại nói: “Trong ngoài cung đều phải cẩn thận tìm.”
Sở Hoài xác nhận lại, trong hoàng cung tường đỏ ngói xanh chỉ còn thái hậu và các phi tần.
Năm ngàn ngự lâm quân và ba ngàn cấm quân đều bị bắt toàn bộ, một hoàng cung uy nghiêm trong quá khứ giờ đây chỉ còn lại những dải lụa trắng phiêu đãng theo gió.

Trong Từ Ninh Cung, tóc thái hậu đã xuất hiện nhiều sợi bạc, qua một đêm khuôn mặt bỗng trở nên già nua.

Trên bàn bày một bầu rượu trắng, bên cạnh là cái ly được rót đầy rượu nhẹ, người lạ mặt đứng bên ôn hòa nói: “Lão nhân gia, xin mời.”
Thái hậu lẳng lặng nhìn ly rượu, trong rượu này chứa chất kịch độc, khi còn là phi tử bà ta từng vô số lần hạ độc vào đồ ăn của người khác, phong thủy luân chuyển, lúc này đến phiên bà ta nhận lấy.
Thái hậu biết Chu Ninh Sâm đã làm gì với Từ gia, bà ta chỉ chưa hài lòng vì không giết Từ Yến Chu ngay từ đầu và Chu Ninh Sâm giành tình cảm quá sâu đậm với Từ Ấu Vi, ngoài những thứ đó ra, Chu Ninh Sâm đã làm rất tốt mọi việc.
Thái hậu nâng chén uống cạn số rượu bên trong, ngay sau đó, bà ta liền ngã xuống giường.

Hi Ninh Cung, Lệ phi vỗ về cái bụng bằng phẳng của mình, miệng lầm bầm: “Con ngoan đừng sợ, mẫu phi sẽ đưa con đi gặp phụ vương ngay đây.”
Khi Lệ phi vừa nghe tin Chu Ninh Sâm chết, cảm giác như bầu trời sụp đổ, Chu Ninh Sâm chính là trời của nàng.
Hắn chết, cũng giống như trời sập.
Lệ Phi khóc đến mức gần mù đôi mắt, vài lần đã khóc ngất đi, không thể giữ được đứa trẻ.
Nàng ta thay một bộ cung trang xinh đẹp, trang điểm thật tốt rồi nhìn vào gương cười nhẹ nhàng, sau đó đập đầu vào tường tự vẫn.
Dẫu rằng cả đời này Chu Ninh Sâm chưa từng đặt nàng ta vào trong lòng, nhưng nàng đã thật tâm xem y là phu quân của mình.
Trong Dục Tú Cung ngập tràn mùi máu tươi, Tô Tuyết Nịnh đau bụng dữ dội, cảm giác như có thứ gì đó trong thân thể đang chảy ra, lòng nàng vô vàn khoải cảm vì được giải thoát.
Tô Tuyết Nịnh cố sức thẳng người, gằn từng chữ nói: “Đi mời thái y, những lời bản cung đã dạy ngươi nói nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ, nương nương lên Trích Tinh Lâu đốt pháo hoa, lúc quay về bị người của thế tử ngăn lại ép uống một chén hoa hồng, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, thỉnh cầu Từ tướng quân cứu mạng nương nương nhà ta.” Tiểu thái giám vô cùng sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tô Tuyết Nịnh gật đầu: “Không sai, cứ nói như vậy…Ngươi đi đi.”
Tiểu thái giám vội vàng chạy ra ngoài, Tô Tuyết Nịnh đổ rất nhiều máu, hắn phải nhanh chóng gọi thái y đến mới được.
Chỉ trong vòng một canh giờ, hậu cung đã yên tĩnh lại.
Cấp dưới báo cáo tình hình lên Từ Yến Chu: “Vị kia ở Từ Ninh Cung đã uống rượu độc, Lệ phi…đập đầu tự vẫn, những cung nhân khác đều ở lại trong cung của mình, chờ xử trí.”
“Cận hầu Nguyên Bảo của Sở Hoàng khi còn sống, nhảy giếng tự sát.”
“Đưa thi thể mẹ con hắn đến hầm băng hỏa táng, tro cốt rắc tại Tây Bắc.” Từ Yến Chu phân phó: “Phi tử hậu cung, đưa toàn bộ đến Trấn Quốc Tự, xuống tóc làm ni cô.

Hỏa tháng thi thể Nguyên Bảo, phong giếng.”
Cấp dưới gật đầu, đang nói chuyện thì bên ngoài có người bẩm báo: “Tướng quân, nội thị bên Dục Tú Cung muốn ra cửa cung mời thái y cho Tô thị.”
Từ Yến Chu không biết Tô thị là ai: “Mời thái y làm gì?”
Người kia lặp lại từng chữ: “Tô thị đến Trích Tinh Lâu đốt pháo hoa, lúc quay về bị Chu Ninh Tự cho người ngăn lại ép uống một chén hoa hồng, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh.”
Hóa ra người đốt pháo hoa trong cung là Tô thị, về tình về lý chàng nên cho thái y đến.
Từ Yến Chu: “Ngươi đi thái y viện gọi thái y đưa đến Dục Tú Cung.”
Cấp dưới ngạc nhiên: “Đại tướng quân, vậy phải xử trí Tô thị thế nào?”
Từ Yến Chu: “Tất nhiên là đưa đến Trấn Quốc Tự, không thì sao?”
Chàng đè mi tâm: “Cho phép nàng ta dưỡng bệnh xong rồi mới xuất cung.”
Cấp dưới: “Để Tô thị ở lại trong cung, không thích hợp lắm.”
Từ Yến Chu thầm nghĩ, lẽ nào cho rằng chàng động lòng trắc ẩn với Tô thị? Chàng vốn dĩ vẫn chưa tính đến chuyện lập tức chuyển vào cung.
“Không có chuyện gì không hợp lý, cho người quét dọn sạch sẽ toàn bộ hoàng cung, tiếp tục tìm kiếm cẩn thận.”
Vĩnh Thân Vương tuy không đáng lo, nhưng chưa tìm thấy vẫn không thể yên tâm.
Chàng lại hỏi: “Vĩnh Thân Vương Phi đâu?”
“Bị nhốt trong phòng chất củi, không bị thương tích gì, chỉ có điều nghe được tin Chu Ninh Tự bị bắn chết và Vĩnh Thân Vương mất tích nên đã phát điên.”
Sống an nhàn sung sướng đã quen, vun trồng những giống hoa mẫu đơn đẹp nhất, nay phải vùi thân trong bụi bặm, con trai đã chết, trượng phu thì bỏ chạy, không trở nên điên cuồng mới lạ.
Nhưng tất cả những việc này, Lư thị đã từng phải gánh chịu.
Từ Yến Chu không có tâm tình để đồng cảm, chỉ khẽ gật đầu: “Đưa đến Trấn Quốc Tự luôn, sai người giám sát thật tốt.”
Dòng họ Chu thị, toàn bộ nam tử nhốt vào thiên lao, nữ tử đưa vào chùa miếu xuống tóc làm ni cô, cầu phúc cho những tướng sĩ đã chết.
Về phần những thế gia khác trong thành Thịnh Kinh, chờ điều tra rõ sự việc ở Ô Ngôn Quan xong sẽ xử lý sau.
Tất cả những người có liên quan dù là nam hay nữ đều lưu đày đến Tây Bắc, còn những công việc lớn nhỏ trong thành Từ Yến Chu giao phó cho Phó Tấn Sinh giải quyết một phần.
Buổi sáng lão thừa tướng xử lý chính sự, buổi chiều phải đến tướng quân phủ dạy Từ Yến Nam đọc sách, cậu nhóc mới được lười biếng vài ngày lại phải vùi đầu học hành, cậu mới bảy tuổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến vui chơi.
Cậu từng chăm chỉ đọc sách một thời gian vì cho rằng trong nhà quá nghèo, cả nhà đều đang trông cậy vào mình, chỉ có đọc sách mới đem đến những ngày lành cho người nhà.
Huynh trưởng mới không cần phải đi vác bao tải, Sở Hoài ca ca cũng không cần chuyển gạch nữa.
Nào ngờ, bọn họ, bọn họ lừa cậu!
***
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Yến Nam: Trái tim ư, hình như có người không có.

[ mỉm cười.jpg ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện