Editor: Gà
Chỉ cần Chu Ninh Sâm chưa chết, lòng nàng vẫn mãi thấp thỏm không yên.
Tuy nhiên, nàng không muốn nhắc đến Chu Ninh Sâm trước mặt Từ Ấu Vi, bèn đợi đến lúc chỉ còn hai mới hỏi lại.
Trong [Tỏa Cung Tường], Từ Ấu Vi đã phải chịu quá nhiều đau khổ, mẫu thân và đệ đệ chết thảm, huynh trưởng ôm hận ra đi, riêng nàng lại bị Chu Ninh Sâm lừa gạt, rồi khi biết được tin người nhà đã chết, mỗi bước của nàng sau này đều như đi trên mũi đao.
Sở Hoài cũng chết nàng như mất đi phương hướng, Từ Ấu Vi không còn hi họng gì từ thành lâu nhảy xuống, nhưng lại mất đi ký ức.
Những si tình ngọt ngào được miêu tả trong sách, Cố Diệu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Dựa vào những thứ này, Chu Ninh Sâm dẫu chết ngàn vạn lần cũng không quá.
Mặc dù hiện tại y chưa làm được gì, Trần Hải chết, Lưu Vĩ Trạm bị bắt, Chu Tước Vệ nổi loạn, nhưng Chu Ninh Sâm đã chọn con đường này thì y phải phải dự định rằng Từ Yến Chu có thể sẽ không chết, nếu y chịu buông bỏ Từ Ấu Vi và thả người Từ gia yên ổn sống tại Vân Thành, bọn họ sẽ không tạo phản.
Ấy vậy mà Chu Ninh Sâm vẫn luôn cố chấp, y càng ép chặt Từ gia sẽ càng sớm tạo phản.
Hy vọng Chu Ninh Sâm đã chết.
Cố Diệu rảo bước đi vào tướng quân phủ, bên trong cỏ dại đã mọc thành từng bụi, mặt tường loang lổ, trong nhà chỉ còn lại những bộ bàn ghế và ván giường lụp xụp, bụi mù mịt khắp nơi cùng mạng nhện bám trên tường.
Nàng bị sặc ho khan hai cái.
Từ Yến Chu vội đề nghị: “Nếu không tìm một chỗ ở tạm, dọn dẹp sạch sẽ rồi hẵng trở lại.”
Cố Diệu: “Ở nhà mình vẫn tốt hơn, hôm nay dọn dẹp đơn giản một chút, ngày mai quét tước lại sau.”
Nàng kéo mạng nhện xuống, sau đó lau bàn ghế và giường gỗ, trong phòng sạch sẽ mới mang chặn nềm vào.
Bữa tối đơn giản, cháo trắng và dưa chuột muối, có lẽ vì mệt mỏi nên người một nhà cũng ăn không được bao nhiêu.
Lư thị và Lý thị thu dọn bát đũa, Lư thị đang rửa bát đột nhiên dừng lại: “Cứ như đang nằm mơ vậy, không hề có chuyện gì xảy ra, tỉnh mộng người vẫn còn trong phủ tướng quân.”
Lý thị góp lời: “Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không làm những công việc này.”
Ở Cố gia Lý thị cũng chưa bao giờ làm việc nặng, Lư thị sống an nhàn thanh thản mấy năm, nào có chuyện phải rửa bát.
Lư thị: “Đúng vậy, mọi chuyện đều đã qua, tương lai đều là ngày lành.”
Ngày hè không cần đắp chăn dày, Cố Diệu chỉ trải một tầng đệm, Từ Yến Chu còn phải ra cửa cung nên phỏng chừng chỉ được ngủ hai canh giờ.
Từ Yến Chu: “Chu Ninh Sâm đã chết, thi thể đặt trong hầm băng chờ xử lý xong mọi chuyện sẽ hỏa táng, rắc tro cốt của hắn xuống Ô Ngôn Quan.”
Y cần phải tạ lỗi với một vạn tướng sĩ đã chết tại Ô Ngôn Quan, tro cốt của y rắc xuống đó, xem như là niềm an ủi đối với các anh linh.
Cố Diệu: “Ừm, vậy người Chu gia thì sao…”
Thái hậu, Vĩnh Thân Vương và những phi tần hậu cung.
Trong [Tỏa Cung Tường], kết cục bị thảm của Từ Ấu Vi do Chu Ninh Sâm mà ra, nhưng không phải hoàn toàn vì một mình y.
Thái hậu nghi ngờ nàng ấy là hồ li, quyến rũ mị hoặc đế vương nên đã trách phạt nhiều lần, phi tần hậu cung xem Từ Ấu Vi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.
Hoàng hậu tuy đối với Từ Ấu Vi có lòng thương cảm, nàng ta báo tin người Từ gia đã chết cho nàng, trợ giúp Từ Ấu Vi chạy trốn, nhưng xét cho cùng cũng vì bản thân mình.
Từ Yến Chu đáp: “Vĩnh Thân Vương và Chu Ninh Tự, xử tử, Vĩnh Thân Vương phi xuống tóc xuất gia, Thái hậu xử tử.
Phi tần hậu cung, con cái không thể giữ, những người còn lại thắp đèn bái phật ở lại chùa miếu cả đời.”
Cũng tốt.
Cố Diệu nhẹ nhàng cười, đại cục đã định, lúc này so với bất kỳ ai khác hắn cũng trầm tĩnh hơn.
Từ Yến Chu cũng cười, chàng vươn tay ôm lấy Cố Diệu.
Chặng đường này có thể kiên trì đi đến cùng, tất cả vì người trong ngực chàng.
Chỉ cần được ôm Cố Diệu vào lòng chàng sẽ cảm thấy kiên định, Từ Yến Chu muốn nhanh chóng cưới nàng về.
Ôm một lúc chàng vẫn cảm thấy chưa đủ, liền cúi đầu hôn nàng một cái.
Cố Diệu chớp mắt: “Ngủ đi, còn phải đến quân doanh nữa.”
Từ Yến Chu: “Như thế này không mệt.”
Sao có thể, xem như trong lòng không cảm thấy mệt nhưng cơ thể vẫn không chịu được, Cố Diệu cong cong khóe mắt: “Ta ngủ đây, huynh cứ đứng ở đó đi.”
“Nàng đi đâu ta đi đó.” Từ Yến Chu hít một hơi thật sâu, “Ngủ cũng muốn ôm nàng ngủ.”
Giữa ngày hè ôm không biết nóng sao, để xem chàng ôm được bao lâu.
Từ Yến Chu mặc trung y ôm Cố Diệu không hề thấy nóng, chẳng qua nàng thường xuyên động đậy, chàng không nóng cũng phải thấy nóng.
Người trong ngực đã ngủ say, mấy ngày nay không chỉ những tướng sĩ mệt mỏi mà mấy người Cố Diệu cũng không thảnh thơi là bao.
Mỗi ngày phải chăm sóc người bị thương, cơm nước ngày ba bữa thì làm sao mà không mệt?
Từ Yến Chu ôm chặt Cố Diệu hôn lên trán nàng, sau đó xuống giường mặc quần áo, phủ thêm áo giáp rồi ra cửa cung.
Tướng thủ thành đã đổi mấy đợt, trong hoàng cung vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào.
Đã qua hai ngày.
Từ Yến Chu hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”
Sở Hoài đáp: “Không có người ra khỏi phủ, chẳng biết còn kéo dài bao lâu.”
Mỗi một phủ đệ ít nhất có mấy chục người, nhiều thì hơn một trăm, ăn uống cũng là một vấn đề lớn.
Trong hoàng cung có năm ngàn ngự lâm quân, ba ngàn cấm quân, chỉ riêng những người này thôi việc ăn ở đã là một vấn đề lớn.
Hoàng cung không giống Vân Thành, có thể tự cung tự cấp, nhất định không thể kéo dài được lâu.
Quả thật Chu Ninh Tự chưa nghĩ đến vấn đề này, trong suy nghĩ của hắn Từ Yến Chu công phá Thịnh Kinh sẽ lập tức xông vào hoàng cung, chỉ cần hắn bày ra thiên la địa võng chắc chắn sẽ giết Từ Yến Chu trở tay không kịp.
Nhưng mà, Từ Yến Chu căn bản không tiến vào.
Thời gian kéo dài càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Không có thức ăn sẽ không thể đánh lại người của Từ Yến Chu, càng kéo dài thì ngay cả con đường thứ hai cũng chẳng thể thực hiện theo dự định.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai.
Hơn nữa Chu Ninh Tự rất lo lắng cho mẫu thân của hắn, cắn răng nói: “Đêm mai Từ Yến Chu vẫn không tiến vào, liền đánh ra ngoài.”
Vĩnh Thân Vương Phi bị nhốt trong phòng chứa củi, tóc tai tán loạn, trâm cài đầu cũng rơi xuống, quần áo hỗn độn xộc xệch, không còn chút tôn nghiêm nào của một vị vương phi.
Thẫn thờ dựa vào vách tường, bà ta nào biết còn có một nơi tối tăm và âm u như thế này.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một tia sáng xuyên qua khe hở đi vào.
Người đến là Lưu Vĩ Trạm: “Làm phiền Vương phi đi một chuyến, vương phủ có không ít đồ của phủ tướng quân, tướng quân không thể nhớ hết đành mời vương phi đến phân biệt một chút.”
Cỡ nào nhục nhã, quả thực đã đem da mặt ném xuống đất.
Sắc mặt Vĩnh Thân Vương Phi vì tức giận mà trắng bệch: “Khinh người quá đáng!”
Vì sao Tự Nhi vẫn chưa quay về giết hết những tên nghịch tặc này.
Lưu Vĩ Trạm tiếp tục: “Xin mời, phu nhân và tiểu thư của bọn ta vẫn đang chờ.”
Vĩnh Thân Vương Phi bị một lão nô “mời” đến tiền viện.
Toàn bộ đồ đạc trong khố phòng vương phủ đều đã ở đây, không chỉ có khố phòng mà còn cả tư kho của bà ta.
Những thứ tích lũy trong nhiều năm cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời, Vĩnh Thân Vương Phi tức đến đỏ mắt.
Mấy người này bà ta chỉ nhận ra Từ Ấu Vi, dung mạo của nàng quá đẹp, trước kia bà ta còn dự định sẽ cưới nàng ấy vào vương phủ nhưng chưa kịp thực hiện.
Sau đó, Vương gia mang về rất nhiều bảo vật cho ba ta chọn, lúc đó bà ta mới biết những thứ kia đều lấy được khi Từ gia xét nhà.
Và đương nhiên, Vương phi sẽ chọn một vài món làm của riêng.
“Các ngươi…Ta không biết, ta không nhận ra cái gì cả!” Vĩnh Thân Vương phi la to, bà ta sẽ không nói, thà bị giết bà ta cũng nhất định không nói gì hết.
Nói ra còn không bằng chết cho xong.
Cố Diệu ngồi trong bóng râm, muốn bố trí lại phủ tướng quân cũng khó, bây giờ trên đường không một hàng quán nào mở cửa, nàng muốn đem những thứ thuộc về phủ tướng quân lấy về.
Vốn dĩ đã là đồ của Từ gia, hiển nhiên vật nên về tay chủ.
Nàng lên tiếng: “Ấu Vi, xem cái nào của phủ tướng quân thì mang về hết.”
Từ Ấu Vi chỉ ra vài món trang sức, tấm bình phong trang trí và vài bức thi họa đơn lẻ, những thứ còn lại nhìn quen mắt nhưng không chắc chắn nên chưa đụng tới.
“Tẩu tử, muội chỉ nhận ra những thứ này.”
Cố Diệu gọi người đem những vật kia đến: “Vương phi…”
Vĩnh Thân Vương Phi lập tức hét lên: “Không có cái nào hết, các ngươi chính là nghịch tặc, quân ăn cướp!”
Cố Diệu cau mày, bà ta thật sự nghĩ mình không nói các nàng sẽ không có cách nào ư?
“Nếu không chịu nói thì chuyển hết đi, thích món nào chọn món đó.”
Vĩnh Thân Vương phi tức đến thở không ra hơi, ngất lịm.
Cố Diệu: “Chuyển hết đi, một món cũng không giữ lại.”
Lưu Vĩ Trạm vội vàng đồng ý, hắn sai người dọn toàn bộ vào phủ tướng quân, hai mươi mấy người và mười chiếc xe ngựa, ước chừng phải di chuyển tới tám lượt.
Phủ tướng quân vẫn sử dụng lại những đồ cũ, số còn lại chuyển hết vào nhà kho để sau này dùng.
Có thêm đồ bày trí, trong nhà mới có cảm giác thuận mắt và giống một mái nhà hơn.
Cố gia bị xét nhà, người đã không còn ở đây nữa cho nên Lý thị cũng ở trong phủ tướng quân, một mình bà ở một sân viện đang dùng cuốc nhỏ để xới đất trong sân và gieo hạt.
Phủ tướng quân bị bỏ hoang hơn chín tháng, khắp nơi mọc lên vô số cỏ dại, một đám người nhổ cỏ dọn dẹp trong nửa ngày mới xem như lấy lại được dáng vẻ phủ đệ trước kia.
Cố Diệu nói: “Chờ mua được hạt giống chúng ta sẽ trồng ít rau củ trong sân.”
Lư thị gật đầu: “Tự mình trồng ăn uống thuận tiện hơn, nhiều quá có thể phơi làm rau khô để dành sau này dùng.”
“Chúng ta không cần lo ăn lo mặc, nhưng vẫn có những người lo lắng từng bữa cơm.” Từ Ấu Vi đã trải nghiệm những nỗi khổ của bá tánh bình thường nên biết phải làm gì.
Làm ruộng, chăn nuôi, dân lấy ăn làm gốc nên chỉ khi no đủ mới có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Phải no bụng mới tập trung vào việc đọc sách, rèn luyện cầm kỳ thi họa.
Cuộc sống sau này vẫn còn dài.
…
Một trạch viện nhỏ trong thành Thịnh Kinh, có ba người đang ở đó.
Cố Nguyệt đi ra cửa, nàng mặc quần áo bằng vải bố, xách thùng gỗ ra giếng lấy nước.
Lấy nước xong còn phải làm bữa sáng, ăn sáng xong lại đợi đến buổi chiều mới được ăn bữa thứ hai.
Nàng dùng hết sức kéo thùng nước từ dưới giếng lên, sau đó cắn răng xách về nhà.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm những công việc này, giờ đây nhiều chỗ trên cánh tay và đôi chân đã xuất hiện vết xanh tím.
Ngưỡng cửa quá cao khiến Cố Nguyệt không thể tiếp tục xách vào, nàng đặt thùng nước xuống, nhịn không được đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Từ Yến Chu mang binh đánh vào Thịnh Kinh rồi.
Có phải chàng sắp xưng đế không, mà Cố Diệu, người nhặt được mối hôn sự của nàng sẽ sảng khoái trở thành hoàng hậu? Những thứ tiện nghi trong thiên hạ này cũng thật nhiều.
Cố Nguyệt khẽ mím môi, tiếp tục xách thùng nước vào nhà, bữa sáng chỉ có cháo loãng và mỗi người một cái bánh tráng, tiền trong người đang dần cạn, sắp tới dẫu là cháo bọn họ cũng không có để ăn.
Vậy đó, nhưng vẫn phải chịu sự trách móc của mẫu thân.
Thứ Bạch thị sợ nhất chính là cuộc sống như thế này, sống an nhàn sung sướng nhiều năm đến bây giờ phải tự mình nấu cơm, quét dọn, ăn uống cũng không bằng trước kia, đặc biệt là khi nghe tin Từ Yến Chu dẫn quân đánh vào Thịnh Kinh, sắc mặt càng không tốt.
Sau khi chịu mắng vài lần, Cố Nguyệt bèn hạn chế xuất hiện trước mặt Bạch thị.
Mẫu thân không còn giống nàng nữa, người mẹ hiền lành giữ lễ, chưa bao giờ lớn tiếng ban đầu giờ đây chẳng khác nào những phụ nhân chợ búa ngoài đường.
Xấu xa, ghen tỵ, chửi rủa, còn kéo lỗ tai người khác.
Cố Nguyệt cảm thấy hơi sợ bà.
Nàng ngồi xổm cạnh bếp lò thổi lửa nấu cơm, vừa nấu cơm xong thì Bạch thị đi ra.
Bạch thị mở thùng gạo ra trước: “Sao chỉ còn ít gạo thế này?”
Cố Nguyệt nhỏ giọng đáp: “Hôm qua chỉ còn lại chỗ đó, mẫu thân, trong nhà sắp hết tiền rồi, không đủ để mua gạo.”
Cho dù đủ cũng không thể ra ngoài mua, sẽ không có gạo ăn.
Khuôn mặt Bạch thị lập tức sa sầm xuống, bà ta đã gầy đi rất nhiều, trước kia bảo dưỡng tốt nhìn không nhận ra là người đã hơn bốn mươi tuổi.
Nay gầy đi một vòng, xương gò má nhô cao dọa người, khóe mắt hằn nếp nhăn trông có mười phần cay nghiệt.
Bà ta quát: “Không có gạo thì ngươi đừng ăn cơm, lãng phí lương thực.”
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy đứa con gái này lòng Bạch thị lại vô cùng phức tạp, vừa oán trách chính mình mà cũng oán trách Cố Nguyệt.
Nếu khi trước Cố Nguyệt xuất giá vào Từ gia cùng đi lưu đày, chẳng phải bây giờ họ mới là người nở mày nở mặt hay sao?
Cố Diệu đã đón Lý thị đi, còn bà ta thì sao, bây giờ phải sống trong tình cảnh gì?
Cáo mệnh mất đi, tôn vinh cũng hết, sống trong một tòa trạch viện đơn sơ, việc gì cũng phải tự tay làm.
Bạch thị vẫn luôn khinh thường không thèm đặt chân đến những nơi như thế này, nhưng hiện tại phải sống ở đây, mà có thể sẽ sống ở đây cả đời.
Bạch thị sao có thể thờ ơ không có phản ứng nào cơ chứ.
Giá như Cố Nguyệt gả qua đó…Giá như…
“Sinh ngươi có ích gì!”
Cố Nguyệt cúi đầu: “Đều do con gái vô dụng.”
Ngày qua ngày, Cố Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu rõ tất cả tình cảm mẹ con đều là giả và dựa trên những vinh hoa phú quý mà tạo thành.
Trước thì khuyên nàng đừng gả sang, nói Từ Yến Chu là một người sắp chết không có tiền đồ, bây giờ hối hận rồi ư?
Cớ gì không cho nàng gả đi, chẳng phải vì không muốn kết thông gia với Từ gia hay sao?
Cố Nguyệt hít sâu: “Nếu không còn lương thực, con gái sẽ nhịn ăn.”
“Nhịn ăn, ngươi ăn ít lắm sao!” Bạch thị khàn cả giọng, “Sinh ngươi có ích gì chứ, ngươi nhìn xem nhà chúng ta bây giờ đã thành cái dạng gì!”
Cố Nguyệt không hiểu vì sao Bạch thị chưa từng trách cứ huynh trưởng nàng, rõ ràng hắn nhàn rỗi ở nhà không làm gì, còn nàng phải làm hết toàn bộ.
Tại sao luôn đổ lỗi cho nàng…
Cố Nguyệt lùi lại một bước: “Vậy mẫu thân muốn con gái phải làm gì, bảo con đi chết sao?”
Bạch thị ngớ người, bà ta chưa từng nghĩ như vậy.
Cố Nguyệt là con gái của bà ta, tất nhiên bà ta hy vọng con mình được sống tốt, nhưng phải tốt làm sao trong một cái nhà thế này.
Bạch thị lẩm bẩm trong miệng: “Con hãy đi cầu Từ Yến Chu, đi cầu xin hắn…”
Cố Nguyệt vẫn luôn tự hỏi vì sao ngay từ đầu nàng không kiên trì gả cho Từ Yến Chu, cho dù con đường lưu đày phải chịu bao nhiêu khổ sở mệt nhọc nàng cũng nguyện ý.
Sau khi trải qua một quãng đường gian nan, bây giờ Cố Diệu đã theo Từ Yến Chu trở về Thịnh Kinh, nàng lại chạy đến xin Từ Yến Chu, vậy nàng là cái gì, nàng còn có thể làm người nữa hay không?
Không muốn đồng cam cộng khổ nhưng lại muốn hưởng vinh hoa phú quý?
Cố Nguyệt không làm được.
“Con sẽ không đi, dù chết cũng không.”
Bạch thị dơ tay lên muốn cho Cố Nguyệt một cái bạt tai, nhưng lại chậm chạp không rơi xuống.
“Nguyệt nhi, con muốn nương phải quỳ xuống cầu xin con đúng không, chỉ cần Từ Yến Chu nói một câu, một câu thôi là có thể cứu được chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nương quỳ xuống…cầu xin con…”
Bạch thị làm bộ muốn quỳ xuống, Cố Nguyệt vội vàng đỡ lấy cánh tay bà ta: “Nương, người làm cái gì vậy…”
“Nương xin con, nương cầu xin con!” Bạch thị ngẩng đầu gắt gao nhìn Cố Nguyệt, “Nương thật sự không còn cách nào, Nguyệt Nhi, nương cầu xin con…”
Cố Nguyệt lắc đầu: “Nương đang xin con hay là bức tử con, Từ Yến Chu trở về từ Vân Thành, chặng đường này không biết đã phải chịu bao nhiêu gian khổ, con gái…chẳng giúp được gì cả…Khi họ rời đi, ngay đến một túi bạc cũng không cho, con còn mặt mũi nào đi cầu chàng.”
“Ban đầu là người và phụ thân làm chủ hoán thân mà con cũng đồng ý, đi cầu chàng, lấy mặt mũi nào đi cầu chàng.” Nước mắt Cố Nguyệt rơi xuống, “Nương, người đừng ép con…”
Bạch thị quỳ trên mặt đất, mặc cho Cố Nguyệt lôi kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Lạy trời lạy đất, sao có thể quỳ trước mặt con cái, Cố Nguyệt cũng quỳ xuống.
Bạch thị nói: “Chuyện đính thân với Từ gia là do Từ Yến Chu chính miệng đáp ứng, Nguyệt Nhi, Từ Yến Chu có ý với con mà.
Con đi thử xem, sau này hắn sẽ làm hoàng đế, con có thể đi.”
Nếu Cố Nguyệt là Từ Yến Chu, chỉ sợ sẽ hận nàng đến chết.
Nàng đứng dậy: “Người đừng nói nữa, con sẽ không đi, cũng không còn mặt mũi mà đi.
Thay vì bảo con đến cầu xin Từ Yến Chu không bằng khuyên huynh trưởng đi tìm việc gì đó làm.”
Nước mắt trên mặt Cố Nguyệt vẫn chưa khô, đáy mắt hiện lên vẻ tiếc nuối cùng bất lực.
Bạch thị ngã xuống đất, ngày xưa đã từng vinh hiển bao nhiêu thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.
Cố Nguyệt nâng Bạch thị dậy: “Mẫu thân, chúng ta hãy sống thật tốt, nhất định có thể vượt qua tất cả.”
Bạch thị gật đầu qua loa, nhắm mắt lại, trong lòng bà ta vẫn hối hận không thôi.
Cố Nguyệt thở dài, hiện tại vẫn giữ lệnh cấm nghiêm không thể ra ngoài, chỉ đành dựa vào chỗ gạo sót lại miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng e rằng chẳng còn được mấy bữa.
***
Thêm một ngày nữa trôi qua, Chu Ninh Tự không thể chờ thêm nữa, trong hoàng cung không được cung cấp lương thực, một số tướng sĩ đang dần đói bụng.
Hắn tự an ủi bản thân, bọn hắn vẫn còn sức đánh một trận, bọn hắn có cung tiễn, hỏa lôi, sợ gì không đánh bại Từ Yến Chu.
Vĩnh Thân Vương sắp bể đầu sứt trán, hơn nửa đời hắn đều dành để ăn chơi hưởng lạc, lần đầu tiên làm việc này nên cực kỳ hoảng loạn.
“Hay là chúng ta nghênh đón Từ Yến Chu vào cung đi…”
Chu Ninh Tự gắt: “Phụ thân chớ coi Từ Yến Chu là kẻ ngốc, chúng ta giữ chặt hoàng cung ba ngày thoạt nhìn đã biết có ý đồ bất chính, nghênh đón Từ Yến Chu vào cung liệu hắn có bỏ qua cho chúng ta không?”
Toàn thân Vĩnh Thân Vương cứng đờ: “Vậy…phải làm sao đây, lẽ nào cứ chặn trong hoàng cung cho đến lúc chết đói?”
Chu Ninh Tự: “Không, đánh ra, đánh một trận khiến hắn không kịp trở tay.”
Chu Ninh Tự muốn chọn một thời cơ thật tốt, nhưng việc này vốn dĩ giống như đánh cờ, ai thắng người đó sẽ ngồi lên ngôi vị đế vương.
Đêm hôm đó, Chu Ninh Tự điểm binh, chuẩn bị xuất binh.
Hắn đã âm thầm nuôi hai vạn binh mã này từ lâu, tất cả đều dùng bạc trắng để nuôi.
Có lẽ bây giờ người của Từ Yến Chu đang canh giữ trước phủ Vĩnh Thân vương, vậy hắn sẽ đánh vào phủ Vĩnh Thân Vương đầu tiên.
…
Dục Tú Cung.
Tô Tuyết Nịnh hỏi: “Chu Ninh Tự chuẩn bị xuất binh?”
Tiểu thái giám đáp lời: “Thế tử gia muốn đi bình tiêu diệt đạo tặc, đang ở định ngọ đài điểm binh.”
Tô Tuyết Nịnh gật đầu: “Thứ bổn cung cần đã chuẩn bị chưa?”
“Nương nương, hỏa thụ ngân hoa* dùng cho dịp Tết đều do phủ Nội Vụ bảo quản, sẽ không tra ra được.” Tiểu thái giám cúi đầu báo lại.
(*) Hỏa thụ ngân hoa: Pháo hoa
Tô Tuyết Nịnh: “Đi Trích Tinh lâu.”
***
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Diệu: Vĩnh thân Vương phủ và quốc khố là hai nơi nhiều tiền nhất trong thiên hạ.
Chỉ cần Chu Ninh Sâm chưa chết, lòng nàng vẫn mãi thấp thỏm không yên.
Tuy nhiên, nàng không muốn nhắc đến Chu Ninh Sâm trước mặt Từ Ấu Vi, bèn đợi đến lúc chỉ còn hai mới hỏi lại.
Trong [Tỏa Cung Tường], Từ Ấu Vi đã phải chịu quá nhiều đau khổ, mẫu thân và đệ đệ chết thảm, huynh trưởng ôm hận ra đi, riêng nàng lại bị Chu Ninh Sâm lừa gạt, rồi khi biết được tin người nhà đã chết, mỗi bước của nàng sau này đều như đi trên mũi đao.
Sở Hoài cũng chết nàng như mất đi phương hướng, Từ Ấu Vi không còn hi họng gì từ thành lâu nhảy xuống, nhưng lại mất đi ký ức.
Những si tình ngọt ngào được miêu tả trong sách, Cố Diệu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Dựa vào những thứ này, Chu Ninh Sâm dẫu chết ngàn vạn lần cũng không quá.
Mặc dù hiện tại y chưa làm được gì, Trần Hải chết, Lưu Vĩ Trạm bị bắt, Chu Tước Vệ nổi loạn, nhưng Chu Ninh Sâm đã chọn con đường này thì y phải phải dự định rằng Từ Yến Chu có thể sẽ không chết, nếu y chịu buông bỏ Từ Ấu Vi và thả người Từ gia yên ổn sống tại Vân Thành, bọn họ sẽ không tạo phản.
Ấy vậy mà Chu Ninh Sâm vẫn luôn cố chấp, y càng ép chặt Từ gia sẽ càng sớm tạo phản.
Hy vọng Chu Ninh Sâm đã chết.
Cố Diệu rảo bước đi vào tướng quân phủ, bên trong cỏ dại đã mọc thành từng bụi, mặt tường loang lổ, trong nhà chỉ còn lại những bộ bàn ghế và ván giường lụp xụp, bụi mù mịt khắp nơi cùng mạng nhện bám trên tường.
Nàng bị sặc ho khan hai cái.
Từ Yến Chu vội đề nghị: “Nếu không tìm một chỗ ở tạm, dọn dẹp sạch sẽ rồi hẵng trở lại.”
Cố Diệu: “Ở nhà mình vẫn tốt hơn, hôm nay dọn dẹp đơn giản một chút, ngày mai quét tước lại sau.”
Nàng kéo mạng nhện xuống, sau đó lau bàn ghế và giường gỗ, trong phòng sạch sẽ mới mang chặn nềm vào.
Bữa tối đơn giản, cháo trắng và dưa chuột muối, có lẽ vì mệt mỏi nên người một nhà cũng ăn không được bao nhiêu.
Lư thị và Lý thị thu dọn bát đũa, Lư thị đang rửa bát đột nhiên dừng lại: “Cứ như đang nằm mơ vậy, không hề có chuyện gì xảy ra, tỉnh mộng người vẫn còn trong phủ tướng quân.”
Lý thị góp lời: “Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không làm những công việc này.”
Ở Cố gia Lý thị cũng chưa bao giờ làm việc nặng, Lư thị sống an nhàn thanh thản mấy năm, nào có chuyện phải rửa bát.
Lư thị: “Đúng vậy, mọi chuyện đều đã qua, tương lai đều là ngày lành.”
Ngày hè không cần đắp chăn dày, Cố Diệu chỉ trải một tầng đệm, Từ Yến Chu còn phải ra cửa cung nên phỏng chừng chỉ được ngủ hai canh giờ.
Từ Yến Chu: “Chu Ninh Sâm đã chết, thi thể đặt trong hầm băng chờ xử lý xong mọi chuyện sẽ hỏa táng, rắc tro cốt của hắn xuống Ô Ngôn Quan.”
Y cần phải tạ lỗi với một vạn tướng sĩ đã chết tại Ô Ngôn Quan, tro cốt của y rắc xuống đó, xem như là niềm an ủi đối với các anh linh.
Cố Diệu: “Ừm, vậy người Chu gia thì sao…”
Thái hậu, Vĩnh Thân Vương và những phi tần hậu cung.
Trong [Tỏa Cung Tường], kết cục bị thảm của Từ Ấu Vi do Chu Ninh Sâm mà ra, nhưng không phải hoàn toàn vì một mình y.
Thái hậu nghi ngờ nàng ấy là hồ li, quyến rũ mị hoặc đế vương nên đã trách phạt nhiều lần, phi tần hậu cung xem Từ Ấu Vi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.
Hoàng hậu tuy đối với Từ Ấu Vi có lòng thương cảm, nàng ta báo tin người Từ gia đã chết cho nàng, trợ giúp Từ Ấu Vi chạy trốn, nhưng xét cho cùng cũng vì bản thân mình.
Từ Yến Chu đáp: “Vĩnh Thân Vương và Chu Ninh Tự, xử tử, Vĩnh Thân Vương phi xuống tóc xuất gia, Thái hậu xử tử.
Phi tần hậu cung, con cái không thể giữ, những người còn lại thắp đèn bái phật ở lại chùa miếu cả đời.”
Cũng tốt.
Cố Diệu nhẹ nhàng cười, đại cục đã định, lúc này so với bất kỳ ai khác hắn cũng trầm tĩnh hơn.
Từ Yến Chu cũng cười, chàng vươn tay ôm lấy Cố Diệu.
Chặng đường này có thể kiên trì đi đến cùng, tất cả vì người trong ngực chàng.
Chỉ cần được ôm Cố Diệu vào lòng chàng sẽ cảm thấy kiên định, Từ Yến Chu muốn nhanh chóng cưới nàng về.
Ôm một lúc chàng vẫn cảm thấy chưa đủ, liền cúi đầu hôn nàng một cái.
Cố Diệu chớp mắt: “Ngủ đi, còn phải đến quân doanh nữa.”
Từ Yến Chu: “Như thế này không mệt.”
Sao có thể, xem như trong lòng không cảm thấy mệt nhưng cơ thể vẫn không chịu được, Cố Diệu cong cong khóe mắt: “Ta ngủ đây, huynh cứ đứng ở đó đi.”
“Nàng đi đâu ta đi đó.” Từ Yến Chu hít một hơi thật sâu, “Ngủ cũng muốn ôm nàng ngủ.”
Giữa ngày hè ôm không biết nóng sao, để xem chàng ôm được bao lâu.
Từ Yến Chu mặc trung y ôm Cố Diệu không hề thấy nóng, chẳng qua nàng thường xuyên động đậy, chàng không nóng cũng phải thấy nóng.
Người trong ngực đã ngủ say, mấy ngày nay không chỉ những tướng sĩ mệt mỏi mà mấy người Cố Diệu cũng không thảnh thơi là bao.
Mỗi ngày phải chăm sóc người bị thương, cơm nước ngày ba bữa thì làm sao mà không mệt?
Từ Yến Chu ôm chặt Cố Diệu hôn lên trán nàng, sau đó xuống giường mặc quần áo, phủ thêm áo giáp rồi ra cửa cung.
Tướng thủ thành đã đổi mấy đợt, trong hoàng cung vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào.
Đã qua hai ngày.
Từ Yến Chu hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”
Sở Hoài đáp: “Không có người ra khỏi phủ, chẳng biết còn kéo dài bao lâu.”
Mỗi một phủ đệ ít nhất có mấy chục người, nhiều thì hơn một trăm, ăn uống cũng là một vấn đề lớn.
Trong hoàng cung có năm ngàn ngự lâm quân, ba ngàn cấm quân, chỉ riêng những người này thôi việc ăn ở đã là một vấn đề lớn.
Hoàng cung không giống Vân Thành, có thể tự cung tự cấp, nhất định không thể kéo dài được lâu.
Quả thật Chu Ninh Tự chưa nghĩ đến vấn đề này, trong suy nghĩ của hắn Từ Yến Chu công phá Thịnh Kinh sẽ lập tức xông vào hoàng cung, chỉ cần hắn bày ra thiên la địa võng chắc chắn sẽ giết Từ Yến Chu trở tay không kịp.
Nhưng mà, Từ Yến Chu căn bản không tiến vào.
Thời gian kéo dài càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Không có thức ăn sẽ không thể đánh lại người của Từ Yến Chu, càng kéo dài thì ngay cả con đường thứ hai cũng chẳng thể thực hiện theo dự định.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai.
Hơn nữa Chu Ninh Tự rất lo lắng cho mẫu thân của hắn, cắn răng nói: “Đêm mai Từ Yến Chu vẫn không tiến vào, liền đánh ra ngoài.”
Vĩnh Thân Vương Phi bị nhốt trong phòng chứa củi, tóc tai tán loạn, trâm cài đầu cũng rơi xuống, quần áo hỗn độn xộc xệch, không còn chút tôn nghiêm nào của một vị vương phi.
Thẫn thờ dựa vào vách tường, bà ta nào biết còn có một nơi tối tăm và âm u như thế này.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một tia sáng xuyên qua khe hở đi vào.
Người đến là Lưu Vĩ Trạm: “Làm phiền Vương phi đi một chuyến, vương phủ có không ít đồ của phủ tướng quân, tướng quân không thể nhớ hết đành mời vương phi đến phân biệt một chút.”
Cỡ nào nhục nhã, quả thực đã đem da mặt ném xuống đất.
Sắc mặt Vĩnh Thân Vương Phi vì tức giận mà trắng bệch: “Khinh người quá đáng!”
Vì sao Tự Nhi vẫn chưa quay về giết hết những tên nghịch tặc này.
Lưu Vĩ Trạm tiếp tục: “Xin mời, phu nhân và tiểu thư của bọn ta vẫn đang chờ.”
Vĩnh Thân Vương Phi bị một lão nô “mời” đến tiền viện.
Toàn bộ đồ đạc trong khố phòng vương phủ đều đã ở đây, không chỉ có khố phòng mà còn cả tư kho của bà ta.
Những thứ tích lũy trong nhiều năm cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời, Vĩnh Thân Vương Phi tức đến đỏ mắt.
Mấy người này bà ta chỉ nhận ra Từ Ấu Vi, dung mạo của nàng quá đẹp, trước kia bà ta còn dự định sẽ cưới nàng ấy vào vương phủ nhưng chưa kịp thực hiện.
Sau đó, Vương gia mang về rất nhiều bảo vật cho ba ta chọn, lúc đó bà ta mới biết những thứ kia đều lấy được khi Từ gia xét nhà.
Và đương nhiên, Vương phi sẽ chọn một vài món làm của riêng.
“Các ngươi…Ta không biết, ta không nhận ra cái gì cả!” Vĩnh Thân Vương phi la to, bà ta sẽ không nói, thà bị giết bà ta cũng nhất định không nói gì hết.
Nói ra còn không bằng chết cho xong.
Cố Diệu ngồi trong bóng râm, muốn bố trí lại phủ tướng quân cũng khó, bây giờ trên đường không một hàng quán nào mở cửa, nàng muốn đem những thứ thuộc về phủ tướng quân lấy về.
Vốn dĩ đã là đồ của Từ gia, hiển nhiên vật nên về tay chủ.
Nàng lên tiếng: “Ấu Vi, xem cái nào của phủ tướng quân thì mang về hết.”
Từ Ấu Vi chỉ ra vài món trang sức, tấm bình phong trang trí và vài bức thi họa đơn lẻ, những thứ còn lại nhìn quen mắt nhưng không chắc chắn nên chưa đụng tới.
“Tẩu tử, muội chỉ nhận ra những thứ này.”
Cố Diệu gọi người đem những vật kia đến: “Vương phi…”
Vĩnh Thân Vương Phi lập tức hét lên: “Không có cái nào hết, các ngươi chính là nghịch tặc, quân ăn cướp!”
Cố Diệu cau mày, bà ta thật sự nghĩ mình không nói các nàng sẽ không có cách nào ư?
“Nếu không chịu nói thì chuyển hết đi, thích món nào chọn món đó.”
Vĩnh Thân Vương phi tức đến thở không ra hơi, ngất lịm.
Cố Diệu: “Chuyển hết đi, một món cũng không giữ lại.”
Lưu Vĩ Trạm vội vàng đồng ý, hắn sai người dọn toàn bộ vào phủ tướng quân, hai mươi mấy người và mười chiếc xe ngựa, ước chừng phải di chuyển tới tám lượt.
Phủ tướng quân vẫn sử dụng lại những đồ cũ, số còn lại chuyển hết vào nhà kho để sau này dùng.
Có thêm đồ bày trí, trong nhà mới có cảm giác thuận mắt và giống một mái nhà hơn.
Cố gia bị xét nhà, người đã không còn ở đây nữa cho nên Lý thị cũng ở trong phủ tướng quân, một mình bà ở một sân viện đang dùng cuốc nhỏ để xới đất trong sân và gieo hạt.
Phủ tướng quân bị bỏ hoang hơn chín tháng, khắp nơi mọc lên vô số cỏ dại, một đám người nhổ cỏ dọn dẹp trong nửa ngày mới xem như lấy lại được dáng vẻ phủ đệ trước kia.
Cố Diệu nói: “Chờ mua được hạt giống chúng ta sẽ trồng ít rau củ trong sân.”
Lư thị gật đầu: “Tự mình trồng ăn uống thuận tiện hơn, nhiều quá có thể phơi làm rau khô để dành sau này dùng.”
“Chúng ta không cần lo ăn lo mặc, nhưng vẫn có những người lo lắng từng bữa cơm.” Từ Ấu Vi đã trải nghiệm những nỗi khổ của bá tánh bình thường nên biết phải làm gì.
Làm ruộng, chăn nuôi, dân lấy ăn làm gốc nên chỉ khi no đủ mới có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Phải no bụng mới tập trung vào việc đọc sách, rèn luyện cầm kỳ thi họa.
Cuộc sống sau này vẫn còn dài.
…
Một trạch viện nhỏ trong thành Thịnh Kinh, có ba người đang ở đó.
Cố Nguyệt đi ra cửa, nàng mặc quần áo bằng vải bố, xách thùng gỗ ra giếng lấy nước.
Lấy nước xong còn phải làm bữa sáng, ăn sáng xong lại đợi đến buổi chiều mới được ăn bữa thứ hai.
Nàng dùng hết sức kéo thùng nước từ dưới giếng lên, sau đó cắn răng xách về nhà.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm những công việc này, giờ đây nhiều chỗ trên cánh tay và đôi chân đã xuất hiện vết xanh tím.
Ngưỡng cửa quá cao khiến Cố Nguyệt không thể tiếp tục xách vào, nàng đặt thùng nước xuống, nhịn không được đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Từ Yến Chu mang binh đánh vào Thịnh Kinh rồi.
Có phải chàng sắp xưng đế không, mà Cố Diệu, người nhặt được mối hôn sự của nàng sẽ sảng khoái trở thành hoàng hậu? Những thứ tiện nghi trong thiên hạ này cũng thật nhiều.
Cố Nguyệt khẽ mím môi, tiếp tục xách thùng nước vào nhà, bữa sáng chỉ có cháo loãng và mỗi người một cái bánh tráng, tiền trong người đang dần cạn, sắp tới dẫu là cháo bọn họ cũng không có để ăn.
Vậy đó, nhưng vẫn phải chịu sự trách móc của mẫu thân.
Thứ Bạch thị sợ nhất chính là cuộc sống như thế này, sống an nhàn sung sướng nhiều năm đến bây giờ phải tự mình nấu cơm, quét dọn, ăn uống cũng không bằng trước kia, đặc biệt là khi nghe tin Từ Yến Chu dẫn quân đánh vào Thịnh Kinh, sắc mặt càng không tốt.
Sau khi chịu mắng vài lần, Cố Nguyệt bèn hạn chế xuất hiện trước mặt Bạch thị.
Mẫu thân không còn giống nàng nữa, người mẹ hiền lành giữ lễ, chưa bao giờ lớn tiếng ban đầu giờ đây chẳng khác nào những phụ nhân chợ búa ngoài đường.
Xấu xa, ghen tỵ, chửi rủa, còn kéo lỗ tai người khác.
Cố Nguyệt cảm thấy hơi sợ bà.
Nàng ngồi xổm cạnh bếp lò thổi lửa nấu cơm, vừa nấu cơm xong thì Bạch thị đi ra.
Bạch thị mở thùng gạo ra trước: “Sao chỉ còn ít gạo thế này?”
Cố Nguyệt nhỏ giọng đáp: “Hôm qua chỉ còn lại chỗ đó, mẫu thân, trong nhà sắp hết tiền rồi, không đủ để mua gạo.”
Cho dù đủ cũng không thể ra ngoài mua, sẽ không có gạo ăn.
Khuôn mặt Bạch thị lập tức sa sầm xuống, bà ta đã gầy đi rất nhiều, trước kia bảo dưỡng tốt nhìn không nhận ra là người đã hơn bốn mươi tuổi.
Nay gầy đi một vòng, xương gò má nhô cao dọa người, khóe mắt hằn nếp nhăn trông có mười phần cay nghiệt.
Bà ta quát: “Không có gạo thì ngươi đừng ăn cơm, lãng phí lương thực.”
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy đứa con gái này lòng Bạch thị lại vô cùng phức tạp, vừa oán trách chính mình mà cũng oán trách Cố Nguyệt.
Nếu khi trước Cố Nguyệt xuất giá vào Từ gia cùng đi lưu đày, chẳng phải bây giờ họ mới là người nở mày nở mặt hay sao?
Cố Diệu đã đón Lý thị đi, còn bà ta thì sao, bây giờ phải sống trong tình cảnh gì?
Cáo mệnh mất đi, tôn vinh cũng hết, sống trong một tòa trạch viện đơn sơ, việc gì cũng phải tự tay làm.
Bạch thị vẫn luôn khinh thường không thèm đặt chân đến những nơi như thế này, nhưng hiện tại phải sống ở đây, mà có thể sẽ sống ở đây cả đời.
Bạch thị sao có thể thờ ơ không có phản ứng nào cơ chứ.
Giá như Cố Nguyệt gả qua đó…Giá như…
“Sinh ngươi có ích gì!”
Cố Nguyệt cúi đầu: “Đều do con gái vô dụng.”
Ngày qua ngày, Cố Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu rõ tất cả tình cảm mẹ con đều là giả và dựa trên những vinh hoa phú quý mà tạo thành.
Trước thì khuyên nàng đừng gả sang, nói Từ Yến Chu là một người sắp chết không có tiền đồ, bây giờ hối hận rồi ư?
Cớ gì không cho nàng gả đi, chẳng phải vì không muốn kết thông gia với Từ gia hay sao?
Cố Nguyệt hít sâu: “Nếu không còn lương thực, con gái sẽ nhịn ăn.”
“Nhịn ăn, ngươi ăn ít lắm sao!” Bạch thị khàn cả giọng, “Sinh ngươi có ích gì chứ, ngươi nhìn xem nhà chúng ta bây giờ đã thành cái dạng gì!”
Cố Nguyệt không hiểu vì sao Bạch thị chưa từng trách cứ huynh trưởng nàng, rõ ràng hắn nhàn rỗi ở nhà không làm gì, còn nàng phải làm hết toàn bộ.
Tại sao luôn đổ lỗi cho nàng…
Cố Nguyệt lùi lại một bước: “Vậy mẫu thân muốn con gái phải làm gì, bảo con đi chết sao?”
Bạch thị ngớ người, bà ta chưa từng nghĩ như vậy.
Cố Nguyệt là con gái của bà ta, tất nhiên bà ta hy vọng con mình được sống tốt, nhưng phải tốt làm sao trong một cái nhà thế này.
Bạch thị lẩm bẩm trong miệng: “Con hãy đi cầu Từ Yến Chu, đi cầu xin hắn…”
Cố Nguyệt vẫn luôn tự hỏi vì sao ngay từ đầu nàng không kiên trì gả cho Từ Yến Chu, cho dù con đường lưu đày phải chịu bao nhiêu khổ sở mệt nhọc nàng cũng nguyện ý.
Sau khi trải qua một quãng đường gian nan, bây giờ Cố Diệu đã theo Từ Yến Chu trở về Thịnh Kinh, nàng lại chạy đến xin Từ Yến Chu, vậy nàng là cái gì, nàng còn có thể làm người nữa hay không?
Không muốn đồng cam cộng khổ nhưng lại muốn hưởng vinh hoa phú quý?
Cố Nguyệt không làm được.
“Con sẽ không đi, dù chết cũng không.”
Bạch thị dơ tay lên muốn cho Cố Nguyệt một cái bạt tai, nhưng lại chậm chạp không rơi xuống.
“Nguyệt nhi, con muốn nương phải quỳ xuống cầu xin con đúng không, chỉ cần Từ Yến Chu nói một câu, một câu thôi là có thể cứu được chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nương quỳ xuống…cầu xin con…”
Bạch thị làm bộ muốn quỳ xuống, Cố Nguyệt vội vàng đỡ lấy cánh tay bà ta: “Nương, người làm cái gì vậy…”
“Nương xin con, nương cầu xin con!” Bạch thị ngẩng đầu gắt gao nhìn Cố Nguyệt, “Nương thật sự không còn cách nào, Nguyệt Nhi, nương cầu xin con…”
Cố Nguyệt lắc đầu: “Nương đang xin con hay là bức tử con, Từ Yến Chu trở về từ Vân Thành, chặng đường này không biết đã phải chịu bao nhiêu gian khổ, con gái…chẳng giúp được gì cả…Khi họ rời đi, ngay đến một túi bạc cũng không cho, con còn mặt mũi nào đi cầu chàng.”
“Ban đầu là người và phụ thân làm chủ hoán thân mà con cũng đồng ý, đi cầu chàng, lấy mặt mũi nào đi cầu chàng.” Nước mắt Cố Nguyệt rơi xuống, “Nương, người đừng ép con…”
Bạch thị quỳ trên mặt đất, mặc cho Cố Nguyệt lôi kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Lạy trời lạy đất, sao có thể quỳ trước mặt con cái, Cố Nguyệt cũng quỳ xuống.
Bạch thị nói: “Chuyện đính thân với Từ gia là do Từ Yến Chu chính miệng đáp ứng, Nguyệt Nhi, Từ Yến Chu có ý với con mà.
Con đi thử xem, sau này hắn sẽ làm hoàng đế, con có thể đi.”
Nếu Cố Nguyệt là Từ Yến Chu, chỉ sợ sẽ hận nàng đến chết.
Nàng đứng dậy: “Người đừng nói nữa, con sẽ không đi, cũng không còn mặt mũi mà đi.
Thay vì bảo con đến cầu xin Từ Yến Chu không bằng khuyên huynh trưởng đi tìm việc gì đó làm.”
Nước mắt trên mặt Cố Nguyệt vẫn chưa khô, đáy mắt hiện lên vẻ tiếc nuối cùng bất lực.
Bạch thị ngã xuống đất, ngày xưa đã từng vinh hiển bao nhiêu thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.
Cố Nguyệt nâng Bạch thị dậy: “Mẫu thân, chúng ta hãy sống thật tốt, nhất định có thể vượt qua tất cả.”
Bạch thị gật đầu qua loa, nhắm mắt lại, trong lòng bà ta vẫn hối hận không thôi.
Cố Nguyệt thở dài, hiện tại vẫn giữ lệnh cấm nghiêm không thể ra ngoài, chỉ đành dựa vào chỗ gạo sót lại miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng e rằng chẳng còn được mấy bữa.
***
Thêm một ngày nữa trôi qua, Chu Ninh Tự không thể chờ thêm nữa, trong hoàng cung không được cung cấp lương thực, một số tướng sĩ đang dần đói bụng.
Hắn tự an ủi bản thân, bọn hắn vẫn còn sức đánh một trận, bọn hắn có cung tiễn, hỏa lôi, sợ gì không đánh bại Từ Yến Chu.
Vĩnh Thân Vương sắp bể đầu sứt trán, hơn nửa đời hắn đều dành để ăn chơi hưởng lạc, lần đầu tiên làm việc này nên cực kỳ hoảng loạn.
“Hay là chúng ta nghênh đón Từ Yến Chu vào cung đi…”
Chu Ninh Tự gắt: “Phụ thân chớ coi Từ Yến Chu là kẻ ngốc, chúng ta giữ chặt hoàng cung ba ngày thoạt nhìn đã biết có ý đồ bất chính, nghênh đón Từ Yến Chu vào cung liệu hắn có bỏ qua cho chúng ta không?”
Toàn thân Vĩnh Thân Vương cứng đờ: “Vậy…phải làm sao đây, lẽ nào cứ chặn trong hoàng cung cho đến lúc chết đói?”
Chu Ninh Tự: “Không, đánh ra, đánh một trận khiến hắn không kịp trở tay.”
Chu Ninh Tự muốn chọn một thời cơ thật tốt, nhưng việc này vốn dĩ giống như đánh cờ, ai thắng người đó sẽ ngồi lên ngôi vị đế vương.
Đêm hôm đó, Chu Ninh Tự điểm binh, chuẩn bị xuất binh.
Hắn đã âm thầm nuôi hai vạn binh mã này từ lâu, tất cả đều dùng bạc trắng để nuôi.
Có lẽ bây giờ người của Từ Yến Chu đang canh giữ trước phủ Vĩnh Thân vương, vậy hắn sẽ đánh vào phủ Vĩnh Thân Vương đầu tiên.
…
Dục Tú Cung.
Tô Tuyết Nịnh hỏi: “Chu Ninh Tự chuẩn bị xuất binh?”
Tiểu thái giám đáp lời: “Thế tử gia muốn đi bình tiêu diệt đạo tặc, đang ở định ngọ đài điểm binh.”
Tô Tuyết Nịnh gật đầu: “Thứ bổn cung cần đã chuẩn bị chưa?”
“Nương nương, hỏa thụ ngân hoa* dùng cho dịp Tết đều do phủ Nội Vụ bảo quản, sẽ không tra ra được.” Tiểu thái giám cúi đầu báo lại.
(*) Hỏa thụ ngân hoa: Pháo hoa
Tô Tuyết Nịnh: “Đi Trích Tinh lâu.”
***
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Diệu: Vĩnh thân Vương phủ và quốc khố là hai nơi nhiều tiền nhất trong thiên hạ.
Danh sách chương