: Sao lại có người như em chứ? Lê Trường Phong vừa nói ra lời này, sắc mặt mỗi người một vẻ, Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, đang định giải thích, Cung Phất Vũ ở bên cạnh đã bình tĩnh lại, bước ra từ trong đám người, nói với Lê Trường Phong: "Ta chỉ mang nó tới đây để đăng ký đệ tử, về phần thi đấu, hiện tại ta cũng không có định tham gia, ngươi cũng không cần ở đây làm ra vẻ người tốt."
Lê Trường Phong:...
Lê Trường Phong hơi bị choáng váng bởi lời nói lạnh lùng của Cung Phất Vũ, nhưng Cung Phất Vũ đã kéo Thẩm Thanh Đường đi đăng ký rồi.
Mặc dù hành động của Cung Phất Vũ trông có vẻ hùng hổ, nhưng khi y rời đi rõ ràng có chút bối rối.
Lê Trường Phong nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cung Phất Vũ, không khỏi nhíu mày, cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người hắn vẫn không đuổi theo.
Tần Di đứng bên cạnh yên lặng ấn huyệt thái dương, có chút đau đầu.
Hai vị sư tôn này thật sự không thể đàng hoàng nói chuyện với nhau mà.
· ·
Khi Cung Phất Vũ dẫn Thẩm Thanh Đường đến đăng ký đệ tử, cả quá trình mặt lạnh như tiền, Thẩm Thanh Đường vẫn luôn âm thầm để ý cảm xúc của Cung Phất Vũ, cuối cùng, sắc mặt của Cung Phất Vũ mới tốt hơn một chút so với khi mới bước vào.
Đợi khi Cung Phất Vũ tỉnh táo lại, y liếc nhìn gương mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường đang cụp mi nghiêm túc đăng ký, tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Làm sao y có thể không hiểu những gì Lê Trường Phong nói - tình hình hiện tại của Thẩm Thanh Đường thực sự không thích hợp để thi đấu.
Nếu y không có biện pháp nào, cho dù không báo danh, Thẩm Thanh Đường, với tư cách là đệ tử duy nhất của Phù Chú viện, cũng sẽ được đăng ký.
Đôi lông mày mảnh mai và xinh đẹp của Cung Phất Vũ từ từ cau lại.
Y không phải người ích kỷ, cũng không muốn Thẩm Thanh Đường chịu thiệt thòi như vậy.
Cuối cùng, khi rời khỏi Đệ Tử Đường, Cung Phất Vũ dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên bình tĩnh nói với Thẩm Thanh Đường: "Ta ra ngoài tản bộ, con về trước đi."
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp của Cung Phất Vũ, ánh mắt khẽ động, trong lòng đã đoán được điều gì, nhưng cũng không có ý định nói ra, chỉ im lặng một lúc rồi nói: "Vâng ạ, sư tôn về sớm nhé."
Cung Phất Vũ nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Thẩm Thanh Đường, lại trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Đường: "Lần này con không được mang tình lang của mình đến Phù Chú viện của ta nữa, nghe chưa?"
Thẩm Thanh Đường cười: "Vâng ạ."
Sau đó Cung Phất Vũ mới yên tâm rời đi, chẳng qua khi nhìn bóng dáng của y, y đã vội vàng biến mất, rõ ràng là đang vội làm gì đó.
Về phần Thẩm Thanh Đường, sau khi Cung Phất Vũ đi rồi, cậu đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn về hướng Cung Phất Vũ rời đi một lúc, xác nhận Cung Phất Vũ thật sự đã đi xa, ánh mắt khẽ động, liền lấy ra ngọc bài truyền tin gửi tin nhắn cho Tần Di.
Lần này, Thẩm Thanh Đường chọn địa điểm gặp mặt của hai người là một căn nhà gỗ trên hồ nước ở sau núi.
Thẩm Thanh Đường nghe Tiểu Giao nói rằng nơi đó là lãnh thổ của Tiểu Giao, cũng là nơi mà trưởng lão Phượng Thanh Hàm ngủ trưa khi ông ở đó, người bình thường không dám đến, cũng có thể tránh bị người ta nhìn trộm.
Cậu có chuyện quan trọng muốn nói với Tần Di.
· ·
Ánh nắng chói chang, mặt hồ xanh biếc lăn tăn từng gợn sóng, bên cạnh căn nhà gỗ giữa hồ nước lung linh, có một hành lang lơ lửng dài kéo đến giữa hồ.
Ngoài ra còn có một chiếc ghế dựa và một bộ cần câu bằng bạch ngọc ở phía trước hành lang, khá là nhã hứng.
Thẩm Thanh Đường đang ngồi bên hiên đợi Tần Di, lúc này một bên mặt của cậu hướng về phía mặt trời, để ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt trắng nõn gần như trong suốt của mình, hàng lông mi dày và mảnh của cậu trông thật rực rỡ dưới ánh nắng, chiếu sáng cả người cậu như một khối ngọc trắng mềm mại không tì vết.
Khi Tần Di tới nơi, cơn gió đang thổi tung mái tóc đen dài từ thái dương của Thẩm Thanh Đường, nó bồng bềnh bay múa cùng tà áo trắng tinh của cậu.
Thẩm Thanh Đường như thế này, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người rung động.
Trái tim Tần Di khẽ run lên, hắn hơi nín thở, đi về phía trước, từ phía sau vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được cái ôm quen thuộc, không mở mắt ra, chỉ khẽ cười, dựa vào trong lòng Tần Di.
Lúc này, Tần Di đưa tay nhẹ nhàng vén mớ tóc lòa xòa từ bên tai đến sau vành tai trắng bóng của Thẩm Thanh Đường, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì mà vội vàng tìm ta như vậy?"
Lông mi Thẩm Thanh Đường run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Em nói ra chàng đừng la em nhé."
Tần Di ánh mắt khẽ động: "Còn phải xem là chuyện gì đã."
Thẩm Thanh Đường mím môi: "Nếu chàng không đồng ý, em sẽ không nói đâu."
Tần Di bật cười.
Một lát sau, Tần Di nghĩ lại, cảm thấy chắc cũng không phải chuyện gì to tát, bèn nói: "Được thôi, em nói đi, ta không trách em đâu."
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói: "Hôm qua Lâm Cẩn Du muốn đánh lén em, nên em và Tiểu Giao đã giết hắn ta."
Sắc mặt Tần Di khẽ biến, vòng tay ôm Thẩm Thanh Đường cũng cứng đờ.
Nhưng mà một lát sau, Tần Di lại ý thức được một chuyện, lúc này nhíu mày nói: "Ngọc bài sinh mệnh của hắn ta không bị phá vỡ? Nếu không thì tại sao không có tin tức gì?"
"Đó cũng là điều em lo lắng." Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ nhíu mày, "Cũng không biết là đã chết hay chưa."
Tần Di ngẩn ra.
Nói thật, hắn mặc dù biết tâm tư Thẩm Thanh Đường kín đáo tinh tế, luôn suy xét đại cục hơn bất kỳ ai, nhưng trong thâm tâm hắn, Thẩm Thanh Đường vẫn là cậu bé yếu đuối muốn được chiều chuộng, thậm chí hắn còn không nỡ để cậu nhìn thấy máu.
Bây giờ Thẩm Thanh Đường bình tĩnh nói với hắn rằng cậu đã giết người và còn chưa biết sống hay chết, hắn nhất thời khó mà có thể chấp nhận được.
Cảm nhận được tâm tình của Tần Di, Thẩm Thanh Đường lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Di, không vui nói: "Lúc trước ở thành Lăng Dương, em đã tính giết hai người, còn ngay ở trước mặt chàng, lúc đó chàng cũng đâu có để tâm đâu? "
Tần Di ngẩn ra, sau đó nói: "Tình huống lúc đó không giống."
Thẩm Thanh Đường nhàn nhạt nói: "Vậy thì lần này cũng là Lâm Cẩn Du khiêu khích công kích em trước, có gì khác nhau đâu?"
Tần Di:...
Một lúc lâu sau, Tần Di cúi đầu hôn lên khuôn mặt tức giận của Thẩm Thanh Đường, vừa bất lực vừa buồn cười, cảm khái nói: "Sao lại có người như em chứ?"
Lông mi Thẩm Thanh Đường run lên, không vui nói: "Em thì làm sao?"
"Giết người còn làm nũng."
Giọng điệu của Tần Di rõ ràng là bó tay chịu trận.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó phá lên cười, nụ cười trên khuôn mặt trắng tuyết của cậu xán lạn rực rỡ.
Nhìn thấy nụ cười của Thẩm Thanh Đường, Tần Di hơi sửng sốt, nhưng trong lòng lại thoải mái một cách khó hiểu.
Đúng vậy, sự thật này không thể đổ lỗi cho Thẩm Thanh Đường.
Chỉ trách hắn luôn nhìn Thẩm Thanh Đường với một góc nhìn đặc biệt nên mới như vậy.
Trên thực tế, con người Thẩm Thanh Đường không hề yếu đuối.
Nghĩ đến đây, Tần Di hạ quyết tâm, nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, nghiêm túc nói: "Về sau loại chuyện này nếu có thời gian nhất định phải gọi ta đến."
Thẩm Thanh Đường im lặng cười, đang định nói 'vâng', đột nhiên từ phía sau núi truyền đến một tiếng gầm gừ vui vẻ của Tiểu Giao.
Tần Di nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Giao, hơi cau mày nói: "Em để nó quay về rồi?"
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di, liền biết Tần Di đang lo lắng điều gì, lúc này cậu cũng không vội, gật đầu, chậm rãi nói: "Cuộc thi xếp hạng sắp diễn ra, Phượng trưởng lão cũng sắp về rồi, thân thể của Tiểu Giao cũng khôi phục nhiều, nếu không để nó quay về rất dễ bị người khác nghi ngờ."
"Nhưng nếu nó không ở đây, bên cạnh em sẽ không có—"
"Em không có yếu ớt như vậy." Thẩm Thanh Đường cười.
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Tần Di, nghiêm túc giải thích: "Em biết Lan Đình muốn bảo vệ em, cũng mong được bảo vệ em, nhưng chàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em."
"Em cũng vậy, em không thể luôn có tâm lý may mắn, có một số việc, một lần thì may mắn, nhưng hai lần thì nguy hiểm chết người rồi."
Vì vậy, mặc dù biết bản thân có nền tảng tu vi kém và cơ thể yếu ớt, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn tìm kiếm nhiều cách khác nhau để cải thiện khả năng của mình.
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Tần Di bất giác mím đôi môi mỏng.
Thẩm Thanh Đường nói xong, thấy Tần Di vẫn còn vẻ mặt cay đắng, liền không khỏi thở dài, chỉ ngồi thẳng dậy, vòng tay qua cổ Tần Di, rướn người cắn vào khóe môi Tần Di.
Tần Di: "Ưm..."
"Lan Đình đừng làm vẻ mặt sầu khổ nữa, nhìn không đẹp chút nào." Thẩm Thanh Đường cười nói.
Tần Di bất đắc dĩ.
Trái tim cũng dịu lại.
Hắn biết những gì Thẩm Thanh Đường nói là đúng.
Lúc này ánh mắt hắn khẽ chuyển động, định nói sau này dù Thẩm Thanh Đường có làm gì hắn cũng sẽ ủng hộ cậu, nhưng Thẩm Thanh Đường lại lặng lẽ đến gần hắn, mỉm cười áp sát mặt vào mặt hắn.
Da thịt chạm nhau, chiếc mũi trắng nõn mềm mại của Thẩm Thanh Đường chạm vào mũi Tần Di, đôi mắt dịu dàng tựa mùa thu đen láy sáng ngời hiện ra trước mắt hắn, Tần Di không khỏi rung động, chợt quên hết lời trong lòng muốn nói.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, tựa vào mũi Tần Di, áp vào trán hắn, nhẹ nhàng nói: "Em biết Lan Đình thích em như thế nào, nên Lan Đình yên tâm nhé, em sẽ không thay đổi đâu."
Khi Tần Di nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, trái tim hắn như ngừng đập, sau đó hắn không khỏi cau mày nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt hắn của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường:?
"Em nói vậy là có ý gì?" Giọng nói của Tần Di có chút lạc điệu, bàn tay nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường hơi siết chặt.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt như thể đang đối đầu với kẻ địch của Tần Di, mới đầu còn thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó liền định thần lại, không khỏi âm thầm mỉm cười.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường không nhịn được cười trêu chọc Tần Di: "Chắc Lan Đình không cho rằng mỗi khi em ở chung với chàng đều chỉ đang giả vờ đâu nhỉ?"
Tần Di:...
Nhìn thấy trong mắt Tần Di lộ ra vẻ không tin tưởng, Thẩm Thanh Đường lập tức biết Tần Di lại chui đầu vào ngõ cụt rồi.
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ thở dài, nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể giả vờ thích một người được. Tính cách của em vốn có nhiều mặt như nhế, em đối xử với những người khác nhau sẽ khác nhau, đó không phải là diễn."
Tần Di vẫn cau mày.
Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di vẫn không được vui cho lắm, lúc này cậu chống cằm đột nhiên nói: "Chắc là em hiểu sai rồi nhỉ...? Vậy rốt cuộc Lan Đình thích em như thế nào?"
"Em như thế nào thì tốt nhất cứ như thế ấy." Tần Di trầm giọng nói.
Thẩm Thanh Đường mím môi, trong mắt không khỏi lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Nói cách khác, em muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói có đúng không?"
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Tần Di cứ cảm thấy có cạm bẫy, nhưng lúc này hắn vẫn gật đầu.
Thẩm Thanh Đường thở dài, liếc nhìn Tần Di, nói: "Thật ra Lan Đình nói không sai, bản tính của em thực sự không nên như bây giờ, bản tính của em đâu có chủ động như vậy."
Tần Di:...
Hình như có gì đó sai sai?
"Mà Lan Đình ngay cả ôm em cũng không chủ động, em chỉ đành phải tự mình chủ động thôi."
"Bây giờ Lan Đình để em nói ra rồi, vậy thì em sẽ không chủ động nữa."
"Em hi vọng... sau này chàng sẽ chủ động hơn một chút."
"Giống như Ma tôn đối với Tiên tôn trong thoại bản vậy, có được không?"
Vẻ mặt của Tần Di dần trở nên kỳ lạ, cuối cùng Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng ném ra một câu nữa, Tần Di hoàn toàn thất bại.
"Em biết chàng đã đọc thoại bản đó rồi, đừng có giở trò."
TầnDi:...
Lê Trường Phong:...
Lê Trường Phong hơi bị choáng váng bởi lời nói lạnh lùng của Cung Phất Vũ, nhưng Cung Phất Vũ đã kéo Thẩm Thanh Đường đi đăng ký rồi.
Mặc dù hành động của Cung Phất Vũ trông có vẻ hùng hổ, nhưng khi y rời đi rõ ràng có chút bối rối.
Lê Trường Phong nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cung Phất Vũ, không khỏi nhíu mày, cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người hắn vẫn không đuổi theo.
Tần Di đứng bên cạnh yên lặng ấn huyệt thái dương, có chút đau đầu.
Hai vị sư tôn này thật sự không thể đàng hoàng nói chuyện với nhau mà.
· ·
Khi Cung Phất Vũ dẫn Thẩm Thanh Đường đến đăng ký đệ tử, cả quá trình mặt lạnh như tiền, Thẩm Thanh Đường vẫn luôn âm thầm để ý cảm xúc của Cung Phất Vũ, cuối cùng, sắc mặt của Cung Phất Vũ mới tốt hơn một chút so với khi mới bước vào.
Đợi khi Cung Phất Vũ tỉnh táo lại, y liếc nhìn gương mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường đang cụp mi nghiêm túc đăng ký, tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Làm sao y có thể không hiểu những gì Lê Trường Phong nói - tình hình hiện tại của Thẩm Thanh Đường thực sự không thích hợp để thi đấu.
Nếu y không có biện pháp nào, cho dù không báo danh, Thẩm Thanh Đường, với tư cách là đệ tử duy nhất của Phù Chú viện, cũng sẽ được đăng ký.
Đôi lông mày mảnh mai và xinh đẹp của Cung Phất Vũ từ từ cau lại.
Y không phải người ích kỷ, cũng không muốn Thẩm Thanh Đường chịu thiệt thòi như vậy.
Cuối cùng, khi rời khỏi Đệ Tử Đường, Cung Phất Vũ dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên bình tĩnh nói với Thẩm Thanh Đường: "Ta ra ngoài tản bộ, con về trước đi."
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp của Cung Phất Vũ, ánh mắt khẽ động, trong lòng đã đoán được điều gì, nhưng cũng không có ý định nói ra, chỉ im lặng một lúc rồi nói: "Vâng ạ, sư tôn về sớm nhé."
Cung Phất Vũ nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Thẩm Thanh Đường, lại trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Đường: "Lần này con không được mang tình lang của mình đến Phù Chú viện của ta nữa, nghe chưa?"
Thẩm Thanh Đường cười: "Vâng ạ."
Sau đó Cung Phất Vũ mới yên tâm rời đi, chẳng qua khi nhìn bóng dáng của y, y đã vội vàng biến mất, rõ ràng là đang vội làm gì đó.
Về phần Thẩm Thanh Đường, sau khi Cung Phất Vũ đi rồi, cậu đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn về hướng Cung Phất Vũ rời đi một lúc, xác nhận Cung Phất Vũ thật sự đã đi xa, ánh mắt khẽ động, liền lấy ra ngọc bài truyền tin gửi tin nhắn cho Tần Di.
Lần này, Thẩm Thanh Đường chọn địa điểm gặp mặt của hai người là một căn nhà gỗ trên hồ nước ở sau núi.
Thẩm Thanh Đường nghe Tiểu Giao nói rằng nơi đó là lãnh thổ của Tiểu Giao, cũng là nơi mà trưởng lão Phượng Thanh Hàm ngủ trưa khi ông ở đó, người bình thường không dám đến, cũng có thể tránh bị người ta nhìn trộm.
Cậu có chuyện quan trọng muốn nói với Tần Di.
· ·
Ánh nắng chói chang, mặt hồ xanh biếc lăn tăn từng gợn sóng, bên cạnh căn nhà gỗ giữa hồ nước lung linh, có một hành lang lơ lửng dài kéo đến giữa hồ.
Ngoài ra còn có một chiếc ghế dựa và một bộ cần câu bằng bạch ngọc ở phía trước hành lang, khá là nhã hứng.
Thẩm Thanh Đường đang ngồi bên hiên đợi Tần Di, lúc này một bên mặt của cậu hướng về phía mặt trời, để ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt trắng nõn gần như trong suốt của mình, hàng lông mi dày và mảnh của cậu trông thật rực rỡ dưới ánh nắng, chiếu sáng cả người cậu như một khối ngọc trắng mềm mại không tì vết.
Khi Tần Di tới nơi, cơn gió đang thổi tung mái tóc đen dài từ thái dương của Thẩm Thanh Đường, nó bồng bềnh bay múa cùng tà áo trắng tinh của cậu.
Thẩm Thanh Đường như thế này, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người rung động.
Trái tim Tần Di khẽ run lên, hắn hơi nín thở, đi về phía trước, từ phía sau vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được cái ôm quen thuộc, không mở mắt ra, chỉ khẽ cười, dựa vào trong lòng Tần Di.
Lúc này, Tần Di đưa tay nhẹ nhàng vén mớ tóc lòa xòa từ bên tai đến sau vành tai trắng bóng của Thẩm Thanh Đường, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì mà vội vàng tìm ta như vậy?"
Lông mi Thẩm Thanh Đường run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Em nói ra chàng đừng la em nhé."
Tần Di ánh mắt khẽ động: "Còn phải xem là chuyện gì đã."
Thẩm Thanh Đường mím môi: "Nếu chàng không đồng ý, em sẽ không nói đâu."
Tần Di bật cười.
Một lát sau, Tần Di nghĩ lại, cảm thấy chắc cũng không phải chuyện gì to tát, bèn nói: "Được thôi, em nói đi, ta không trách em đâu."
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói: "Hôm qua Lâm Cẩn Du muốn đánh lén em, nên em và Tiểu Giao đã giết hắn ta."
Sắc mặt Tần Di khẽ biến, vòng tay ôm Thẩm Thanh Đường cũng cứng đờ.
Nhưng mà một lát sau, Tần Di lại ý thức được một chuyện, lúc này nhíu mày nói: "Ngọc bài sinh mệnh của hắn ta không bị phá vỡ? Nếu không thì tại sao không có tin tức gì?"
"Đó cũng là điều em lo lắng." Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ nhíu mày, "Cũng không biết là đã chết hay chưa."
Tần Di ngẩn ra.
Nói thật, hắn mặc dù biết tâm tư Thẩm Thanh Đường kín đáo tinh tế, luôn suy xét đại cục hơn bất kỳ ai, nhưng trong thâm tâm hắn, Thẩm Thanh Đường vẫn là cậu bé yếu đuối muốn được chiều chuộng, thậm chí hắn còn không nỡ để cậu nhìn thấy máu.
Bây giờ Thẩm Thanh Đường bình tĩnh nói với hắn rằng cậu đã giết người và còn chưa biết sống hay chết, hắn nhất thời khó mà có thể chấp nhận được.
Cảm nhận được tâm tình của Tần Di, Thẩm Thanh Đường lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Di, không vui nói: "Lúc trước ở thành Lăng Dương, em đã tính giết hai người, còn ngay ở trước mặt chàng, lúc đó chàng cũng đâu có để tâm đâu? "
Tần Di ngẩn ra, sau đó nói: "Tình huống lúc đó không giống."
Thẩm Thanh Đường nhàn nhạt nói: "Vậy thì lần này cũng là Lâm Cẩn Du khiêu khích công kích em trước, có gì khác nhau đâu?"
Tần Di:...
Một lúc lâu sau, Tần Di cúi đầu hôn lên khuôn mặt tức giận của Thẩm Thanh Đường, vừa bất lực vừa buồn cười, cảm khái nói: "Sao lại có người như em chứ?"
Lông mi Thẩm Thanh Đường run lên, không vui nói: "Em thì làm sao?"
"Giết người còn làm nũng."
Giọng điệu của Tần Di rõ ràng là bó tay chịu trận.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó phá lên cười, nụ cười trên khuôn mặt trắng tuyết của cậu xán lạn rực rỡ.
Nhìn thấy nụ cười của Thẩm Thanh Đường, Tần Di hơi sửng sốt, nhưng trong lòng lại thoải mái một cách khó hiểu.
Đúng vậy, sự thật này không thể đổ lỗi cho Thẩm Thanh Đường.
Chỉ trách hắn luôn nhìn Thẩm Thanh Đường với một góc nhìn đặc biệt nên mới như vậy.
Trên thực tế, con người Thẩm Thanh Đường không hề yếu đuối.
Nghĩ đến đây, Tần Di hạ quyết tâm, nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, nghiêm túc nói: "Về sau loại chuyện này nếu có thời gian nhất định phải gọi ta đến."
Thẩm Thanh Đường im lặng cười, đang định nói 'vâng', đột nhiên từ phía sau núi truyền đến một tiếng gầm gừ vui vẻ của Tiểu Giao.
Tần Di nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Giao, hơi cau mày nói: "Em để nó quay về rồi?"
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di, liền biết Tần Di đang lo lắng điều gì, lúc này cậu cũng không vội, gật đầu, chậm rãi nói: "Cuộc thi xếp hạng sắp diễn ra, Phượng trưởng lão cũng sắp về rồi, thân thể của Tiểu Giao cũng khôi phục nhiều, nếu không để nó quay về rất dễ bị người khác nghi ngờ."
"Nhưng nếu nó không ở đây, bên cạnh em sẽ không có—"
"Em không có yếu ớt như vậy." Thẩm Thanh Đường cười.
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Tần Di, nghiêm túc giải thích: "Em biết Lan Đình muốn bảo vệ em, cũng mong được bảo vệ em, nhưng chàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em."
"Em cũng vậy, em không thể luôn có tâm lý may mắn, có một số việc, một lần thì may mắn, nhưng hai lần thì nguy hiểm chết người rồi."
Vì vậy, mặc dù biết bản thân có nền tảng tu vi kém và cơ thể yếu ớt, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn tìm kiếm nhiều cách khác nhau để cải thiện khả năng của mình.
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Tần Di bất giác mím đôi môi mỏng.
Thẩm Thanh Đường nói xong, thấy Tần Di vẫn còn vẻ mặt cay đắng, liền không khỏi thở dài, chỉ ngồi thẳng dậy, vòng tay qua cổ Tần Di, rướn người cắn vào khóe môi Tần Di.
Tần Di: "Ưm..."
"Lan Đình đừng làm vẻ mặt sầu khổ nữa, nhìn không đẹp chút nào." Thẩm Thanh Đường cười nói.
Tần Di bất đắc dĩ.
Trái tim cũng dịu lại.
Hắn biết những gì Thẩm Thanh Đường nói là đúng.
Lúc này ánh mắt hắn khẽ chuyển động, định nói sau này dù Thẩm Thanh Đường có làm gì hắn cũng sẽ ủng hộ cậu, nhưng Thẩm Thanh Đường lại lặng lẽ đến gần hắn, mỉm cười áp sát mặt vào mặt hắn.
Da thịt chạm nhau, chiếc mũi trắng nõn mềm mại của Thẩm Thanh Đường chạm vào mũi Tần Di, đôi mắt dịu dàng tựa mùa thu đen láy sáng ngời hiện ra trước mắt hắn, Tần Di không khỏi rung động, chợt quên hết lời trong lòng muốn nói.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, tựa vào mũi Tần Di, áp vào trán hắn, nhẹ nhàng nói: "Em biết Lan Đình thích em như thế nào, nên Lan Đình yên tâm nhé, em sẽ không thay đổi đâu."
Khi Tần Di nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, trái tim hắn như ngừng đập, sau đó hắn không khỏi cau mày nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt hắn của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường:?
"Em nói vậy là có ý gì?" Giọng nói của Tần Di có chút lạc điệu, bàn tay nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường hơi siết chặt.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt như thể đang đối đầu với kẻ địch của Tần Di, mới đầu còn thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó liền định thần lại, không khỏi âm thầm mỉm cười.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường không nhịn được cười trêu chọc Tần Di: "Chắc Lan Đình không cho rằng mỗi khi em ở chung với chàng đều chỉ đang giả vờ đâu nhỉ?"
Tần Di:...
Nhìn thấy trong mắt Tần Di lộ ra vẻ không tin tưởng, Thẩm Thanh Đường lập tức biết Tần Di lại chui đầu vào ngõ cụt rồi.
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ thở dài, nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể giả vờ thích một người được. Tính cách của em vốn có nhiều mặt như nhế, em đối xử với những người khác nhau sẽ khác nhau, đó không phải là diễn."
Tần Di vẫn cau mày.
Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di vẫn không được vui cho lắm, lúc này cậu chống cằm đột nhiên nói: "Chắc là em hiểu sai rồi nhỉ...? Vậy rốt cuộc Lan Đình thích em như thế nào?"
"Em như thế nào thì tốt nhất cứ như thế ấy." Tần Di trầm giọng nói.
Thẩm Thanh Đường mím môi, trong mắt không khỏi lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Nói cách khác, em muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói có đúng không?"
Nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, Tần Di cứ cảm thấy có cạm bẫy, nhưng lúc này hắn vẫn gật đầu.
Thẩm Thanh Đường thở dài, liếc nhìn Tần Di, nói: "Thật ra Lan Đình nói không sai, bản tính của em thực sự không nên như bây giờ, bản tính của em đâu có chủ động như vậy."
Tần Di:...
Hình như có gì đó sai sai?
"Mà Lan Đình ngay cả ôm em cũng không chủ động, em chỉ đành phải tự mình chủ động thôi."
"Bây giờ Lan Đình để em nói ra rồi, vậy thì em sẽ không chủ động nữa."
"Em hi vọng... sau này chàng sẽ chủ động hơn một chút."
"Giống như Ma tôn đối với Tiên tôn trong thoại bản vậy, có được không?"
Vẻ mặt của Tần Di dần trở nên kỳ lạ, cuối cùng Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng ném ra một câu nữa, Tần Di hoàn toàn thất bại.
"Em biết chàng đã đọc thoại bản đó rồi, đừng có giở trò."
TầnDi:...
Danh sách chương