: Nếu như ngươi tự phế tu vi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Nhưng Thẩm Thanh Đường vừa nói xong, Lâm Cẩn Du liền cảm thấy dây leo quấn quanh người mình càng chặt hơn, sắc mặt không khỏi thay đổi.
"Ngươi cho rằng ta nói dối sao?" Lâm Cẩn Du cả giận nói: "Nếu ngươi dám ra tay, ngươi có tin ngươi lập tức sẽ bị một đám đại nămg Kim Đan vây giết —— "
"Ta tin." Thẩm Thanh Đường nhàn nhạt nói.
"Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, như vậy thì ta không cần tự mình ra tay nữa."
Một nụ cười nhạt hiện trên môi Thẩm Thanh Đường.
Nhìn ánh mắt thong dong tươi cười của Thẩm Thanh Đường, Lâm Cẩn Du tái mặt, lập tức cảm thấy nguy cơ ập tới mãnh liệt.
Hắn ta cuối cùng cũng biết hối hận.
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.
Ngay lúc Lâm Cẩn Du đang cân nhắc có nên chạy trốn để sống sót hay chống đỡ đến cùng thì hắn ta nghe thấy Thẩm Thanh Đường ở đối diện thản nhiên nói: "Tiểu Giao, ăn hắn đi."
Lâm Cẩn Du:? Trong nháy mắt, Lâm Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng, trong rừng rậm vang lên một tiếng gầm trầm đục khiến người ta sởn tóc gáy, ánh sáng màu xanh lam lóe lên, che lấp cả ánh mặt trời đổ bóng râm xuống!
Tiểu Giao đã hiện thân!
Chỉ có điều, Tiểu Giao hiện tại đã không còn là tiểu yêu thú nghịch ngợm kia nữa, nó mượn linh lực của Thẩm Thanh Đường, biến thành một cơ thể lớn gấp ngàn lần kích thước ban đầu, lúc này nó che phủ trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường, giống như một con hung thú thượng cổ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trăm năm, huyền bí và đáng sợ!
Lâm Cẩn Du có nằm mơ cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng nào như thế, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Tiểu Giao lúc này phát ra một tiếng gầm nhẹ, há to cái miệng đẫm máu, một cơn gió đập vào mặt, nó đã lao thẳng về phía Lâm Cẩn Du!
Con ngươi của Lâm Cẩn Du đột nhiên co rút lại!
Mãi cho đến khi Tiểu Giao lao đến trước mặt Lâm Cẩn Du, Lâm Cẩn Du mới kịp phản ứng, trong tích tắc, hắn ta nghiến răng, rên đau một tiếng cứng rắn cắt đứt toàn bộ dây leo đang bị Thẩm Thanh Đường trói buộc.
Nhanh chóng thoát khỏi lồng giam dây leo xanh biếc, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng tháo chạy.
Tiểu Giao cũng lập tức đuổi theo hắn ta!
Thẩm Thanh Đường ở phía sau hai người lặng lẽ quan sát trạng thái của Tiểu Giao và Lâm Cẩn Du một lúc, cuối cùng cau mày đuổi theo.
Lâm Cẩn Du điên cuồng chạy ở phía trước, trong khi Thẩm Thanh Đường và Tiểu Giao đuổi theo sau hắn ta.
Chẳng mấy chốc, ba người họ đã đuổi theo đến rìa của một vách núi, Tiểu Giao liên tiếp bắn nhiều quả cầu lửa màu xanh lam vào Lâm Cẩn Du, nhưng vì thiếu độ chính xác nên không thể bắn trúng Lâm Cẩn Du hoàn toàn.
Nhưng lúc này, Lâm Cẩn Du đã chật vật đến cực điểm.
Vừa rồi cưỡng chế chặt đứt những dây leo kia, Lâm Cẩn Du đã giảm đi ít nhất một nửa tu vi, hiện tại lại bị Tiểu Giao công kích, linh lực gần như đã cạn kiệt.
Cuối cùng, Lâm Cẩn Du bị bức đến mép vực thẳm.
Tiểu Giao nóng lòng muốn nhào tới, nhưng lại sợ rơi xuống vách núi, vì vậy nó chỉ có thể quơ quơ móng vuốt phô trương thanh thế.
Thẩm Thanh Đường lúc này đã đuổi tới, nhìn bộ dạng nhếch nhác sắc mặt trắng bệch đang ôm ngực của Lâm Cẩn Du, sau đó liếc nhìn Tiểu Giao ở bên cạnh, ánh mắt khẽ động, đột nhiên nhẹ giọng nói với Lâm Cẩn Du: "Nếu như ngươi tự phế tu vi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."
Lâm Cẩn Du hơi sửng sốt: "Ngươi muốn thả ta đi?"
Thẩm Thanh Đường: "Ta không so đo với phế nhân."
Lâm Cẩn Du nghiến răng, tựa hồ có chút do dự, nhưng bàn tay ở sau lưng hắn ta vẫn đang di chuyển một cách yếu ớt.
Cuối cùng, hắn ta mím môi, giống như đồng ý với đề nghị của Thẩm Thanh Đường, tiến lên một bước nói: "Được, ta đồng ý."
Thẩm Thanh Đường cười một cái.
Nhưng vào lúc này, Lâm Cẩn Du đột nhiên lao về phía Thẩm Thanh Đường như liều mạng.
Khoảng cách gần như vậy, hắn làm được!
Chỉ cần bắt được Thẩm Thanh Đường, hắn ta vẫn còn cơ hội!
Nhưng Lâm Cẩn Du không ngờ rằng ngay khi hắn ta lao về phía Thẩm Thanh Đường, một móng vuốt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, hung hăng chụp xuống đầu hắn ta!
Một tiếng nổ rền vang, Lâm Cẩn Du thất khiếu chảy máu, ngã gục xuống đất.
Gần như cùng lúc đó, một dây leo màu xanh lục bay ra từ phía sau Thẩm Thanh Đường, cứ như vậy đẩy Lâm Cẩn Du rơi xuống vực.
Sạch sẽ và gọn gàng, không để lại dấu vết.
Khói bụi tan đi, ngoại trừ một dấu chân của Tiểu Giao, bên cạnh vách núi không còn dấu vết nào khác.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhìn vách núi mây mù bao phủ, sau đó nhìn Tiểu Giao, khẽ mỉm cười nói: "Làm tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành, mi có thể trở về rồi."
Tiểu Giao ậm ừ một tiếng, như thể có chút không hài lòng.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới liếc nhìn về phía xa, trầm ngâm nói: "Còn không đi, đám đại năng Kim Đan sẽ đuổi theo ngươi."
Tiểu Giao giật mình, nhanh chóng uốn éo phóng lên trời, bay về hướng phía sau núi.
Thẩm Thanh Đường lúc này cũng triệu hồi dây leo về, nhanh chóng rời khỏi rìa vách núi.
Quả nhiên, trong vòng nửa nén nhang sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, một đám đại năng Kim Đan đã chạy tới đây.
Bọn họ nhìn dấu chân to lớn mà Tiểu Giao lưu lại trên vách núi, nhốn nháo kinh hãi: "Con hung thú kia sao lại chạy ra khỏi hậu sơn rồi? Chẳng lẽ Phượng trưởng lão có khế ước với nó sao?"
"Phải đó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hình như chỗ này không có ai lui tới cả, chắc là con hung thú đó chỉ ham vui chạy ra ngoài thôi."
"Chẳng biết nữa, đi về Đệ Tử Đường kiểm tra ngọc bài đi."
"Đúng đó, ta trở về xem một chút."
· ·
Đêm đó
Thủy đình mát rượi, trong sân tràn ngập hương thơm tao nhã của hoa sen.
Còn Thẩm Thanh Đường thì mặc thường phục, ngồi ở dưới đất, tay cầm chiếc cối bạch ngọc đang chuyên tâm mài bột vàng để viết thiếp mời cho đệ tử.
Lông mi dài rũ xuống, lông mày trong veo xinh đẹp vô cùng mềm mại, lộ ra vẻ bình yên tĩnh lặng.
Cung Phất Vũ đang uống rượu ở bên cạnh, sau khi uống được hai ngụm, ngọc bài truyền tin bên hông Cung Phất Vũ lóe sáng.
Sau đó Cung Phất Vũ cầm ngọc bài lên nhìn, từ từ cau mày lại.
Y lẩm bẩm một tiếng: "Thật xui xẻo", sau đó nhớ tới điều gì, lập tức nhìn sang Thẩm Thanh Đường: "Hôm nay có phải con cùng thằng nhóc họ Tần kia đi cho con hung thú ăn không?"
Thẩm Thanh Đường giống như sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Cung Phất Vũ nói: "Dạ đúng thưa sư tôn, có chuyện gì xảy ra sao?"
Đèn dạ minh châu thắp sáng trong phòng, khi Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, Cung Phất Vũ nhận thấy sắc mặt Thẩm Thanh Đường có vẻ tái nhợt hơn trước một chút.
Y nhíu mày, lập tức phất tay áo đứng lên, chân trần giẫm lên gạch đá cẩm thạch trắng mịn đi tới.
Thẩm Thanh Đường chỉ bình tĩnh nhìn y.
Cung Phất Vũ đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Đường, cẩn thận nhìn xuống Thẩm Thanh Đường một lúc, phát hiện sắc mặt của Thẩm Thanh Đường quả thực không tốt như trước, bèn trầm giọng hỏi: "Lúc con cho hung thú ăn có xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Thanh Đường nói rất tự nhiên: "Hình như tính tình của hung thú hôm nay không tốt lắm, nó gào lên mấy lần, khiến con có chút không thoải mái, sau đó con và Lan Đình đi về rồi."
Cung Phất Vũ nhíu mày: "Thật sao? Chỉ có vậy."
Thẩm Thanh Đường cười nói: "Vâng ạ, sư tôn không cần lo lắng."
Sau đó cậu hỏi ngược lại: "Sư tôn, con hung thú kia có chuyện gì sao?"
Cung Phất Vũ trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Con hung thú đó chạy ra ngoài, quanh quẩn ở một ngọn núi rồi lại quay về, may mắn không có đệ tử nào bị thương."
Thẩm Thanh Đường nghe Cung Phất Vũ nói vậy, lông mi bình tĩnh run lên: "Không có đệ tử nào bị thương sao? Vậy thì... thật là may mắn."
Cung Phất Vũ không phát hiện ra sự khác lạ nhỏ bé của Thẩm Thanh Đường, lúc này mới lắc đầu nói: "Đúng vậy, cũng may, dù sao con hung thú kia cũng là yêu thú trấn phái, nếu nó thật sự vô ý đả thương đệ tử cũng không thể bắt nó đền mạng, chỉ có thể xử phạt mà thôi. Bây giờ không có chuyện gì xảy ra thì tốt rồi."
Thẩm Thanh Đường gật đầu: "Vâng ạ, không có chuyện gì thì tốt rồi."
Lúc này, Cung Phất Vũ lại nhìn Thẩm Thanh Đường một cái, cảm thấy Thẩm Thanh Đường có chút không tập trung, không khỏi nhíu mày dùng chân trần đá vào đầu gối Thẩm Thanh Đường một cái.
"Về sau loại việc này, họ Tần kia muốn đi thì cứ để một mình hắn tự đi, con đừng có nhúng tay vào, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện."
"Đâu phải sư tôn không nuôi nổi con, một lần được có mỗi năm viên linh thạch trung phẩm mà thôi, con trông cậy vào hắn nuôi con chi bằng dựa vào vi sư?"
Thẩm Thanh Đường nghe Cung Phất Vũ nói vậy thì giật mình, sau đó mới từ từ định thần lại, không khỏi nở nụ cười.
Sau đó Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Cung Phất Vũ, mỉm cười nói: "Sư tôn là muốn nói, sau này Thanh Đường không có tiền xài thì đến xin sư tôn ạ."
Cung Phất Vũ khịt mũi: "Ta có thể cho con tiền, nhưng con không được phép dùng tiền để nuôi lang quân của mình."
Thẩm Thanh Đường cười: "Sư tôn cứ nói đùa."
Cung Phất Vũ trợn tròn mắt, nhưng sau đó, y không khỏi cau mày lo lắng nói: "Còn một tháng nữa là diễn ra cuộc thi xếp hạng rồi, con lại ốm yếu như vậy, đến lúc đó có được không vậy? Đừng có cản trở Phù Chú viện của ta đó nha."
Thẩm Thanh Đường từ lâu đã biết Cung Phất Vũ là người ngay thẳng, y nói những lời này chẳng qua là quan tâm đến mình, vì vậy lúc này mới cười nói: "Thanh Đường sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần sư tôn không ngại Thanh Đường làm mất mặt là được."
Cung Phất Vũ lại khịt mũi, nhưng không nói nên lời.
Thẩm Thanh Đường có thể giả vờ bị bệnh không tham gia hoặc chuyển đến viện khác.
Nhưng giả bệnh thì dễ bị lộ lắm...
Chuyển đến viện khác là một cách khả thi, tu vi của Thẩm Thanh Đường thấp, nếu chuyển đến một viện khác có nhiều người, cậu sẽ không bị ép tham gia thi đấu.
Nhưng Cung Phất Vũ không thể mở miệng nói chuyện này - bởi vì y cực kỳ không được yêu thích trong Thanh Ngọc Kiếm Tông, mọi người khi thấy y đều sợ hãi, vì vậy mấy viện khác không có ai dám nhận Thẩm Thanh Đường.
Khó lắm mới có Lê Trường Phong đưa ra yêu cầu này vài ngày trước, mà hai người lại cãi nhau.
Nghĩ đến Lê Trường Phong, Cung Phất Vũ sắc mặt không khỏi tối sầm lại, tâm tình lập tức trở nên hỏng bét.
Thẩm Thanh Đường quan sát biểu tình của Cung Phất Vũ, mặc dù không biết bây giờ Cung Phất Vũ đang nghĩ gì, nhưng cậu biết nhất định y đã nghĩ đến điều gì đó không tốt.
Ánh mắt chuyển động, Thẩm Thanh Đường cố ý buông chiếc cối trong tay, chiếc cối rơi xuống đất phát ra tiếng ding dong trầm thấp, điều này lập tức thu hút sự chú ý của Cung Phất Vũ.
May mắn là bột vàng bên trong đã được Thẩm Thanh Đường lấy ra nên không có vấn đề gì.
Lúc này, Cung Phất Vũ liếc nhìn chiếc cối rơi trên mặt đất đang xoay tròn, quả nhiên bị thu hút trở lại, vươn tay nhặt chiếc cối đặt sang một bên, không vui nói: "Tối ngày chỉ biết nhớ đến tình lang của mình, làm việc gì cũng mất hồn mất vía."
Lúc này, Thẩm Thanh Đường mới cười xin lỗi, bình tĩnh chuyển đề tài nói: "Sư tôn, thực xin lỗi, quả thực là con mất tập trung, nhưng con thật sự không nghĩ tới Lan Đình, mà con đang nghĩ tới một chuyện khác."
"Con đang suy nghĩ chuyện gì?" Cung Phất Vũ quả nhiên hỏi.
Thẩm Thanh Đường nói: "Hôm nay con nghe Lan Đình nói rằng có một Đệ Tử Đường trong Thanh Ngọc Kiếm Tông, họ sẽ ghi lại danh tính, lịch sử gia thế và ngọc bài sinh mệnh của đệ tử vào trong đó. Có thật không ạ?"
Thẩm Thanh Đường vừa nói ra những lời này, vẻ mặt Cung Phất Vũ liền có chút xấu hổ.
Vấn đề này... thật sự là có.
Trưởng lão của Đệ Tử Đường mới đầu cũng có tới đây, nhưng lần đó Cung Phất Vũ đang ngủ trưa, tâm tình không tốt nên đuổi ông ta về, sau này cũng không tới nữa.
Không ngờ qua lâu như vậy, y lại quên mất chuyện này.
Đăng ký cho đệ tử là việc rất quan trọng, dù sao vẫn có quy định đệ tử hàng năm được nhận bổng lộc, đăng ký càng muộn thì nhận tiền càng trễ.
Nếu không đăng ký, sẽ không thể hưởng được nhiều phúc lợi.
Nghĩ đến đây, Cung Phất Vũ âm thầm hừ một tiếng, cuối cùng có chút xấu hổ nói: "Là vi sư quên mất chuyện này, ngày mai đi, ngày mai dẫn con đi đăng ký."
Thẩm Thanh Đường mỉm cười: "Thanh Đường không vội."
Chỉ cần có thể hoàn thành mọi việc, Thẩm Thanh Đường thật sự không vội.
Nhưng bây giờ chuyện cậu quan tâm nhất là – đến tột cùng là Lâm Cẩn Du đã nói dối chuyện được đăng ký, hay là hắn ta chưa chết?
Vấn đề này phải được làm rõ càng sớm càng tốt.
· ·
Chỉ là ngày hôm sau Cung Phất Vũ không ngờ rằng Lê Trường Phong và Tần Di cũng có mặt ở Đệ Tử Đường khi y đưa Thẩm Thanh Đường đến đăng ký.
Mới không gặp nhau hơn mười ngày, Tần Di đã từ Luyện Khí tầng tám thăng lên Luyện Khí tầng chín.
Còn Thẩm Thanh Đường thì vẫn đang ở Luyện Khí tầng bốn.
Sắc mặt của Cung Phất Vũ không khỏi trở nên xấu xí.
Tuy nhiên, không thể đổ lỗi cho Cung Phất Vũ về sự cố này, một mặt, linh căn của Thẩm Thanh Đường khác với linh căn của y, mà bản thân y cũng không biết cách dạy người khác, mặt khác hôm qua trong tình thế cấp bách, Thẩm Thanh Đường đã làm giao dịch với Tiểu Giao, chia không ít linh lực cho nó để nó biến hình trở lại. Nếu không, lúc này Thẩm Thanh Đường muốn đột phá Luyện Khí tầng năm cũng không khó.
Nhưng khi Lê Trường Phong và Tần Di nhìn thấy Cung Phất Vũ và Thẩm Thanh Đường, họ cũng có biểu cảm khác nhau.
Lê Trường Phong trầm mặc một hồi, đi về phía Cung Phất Vũ trước.
"Ngươi đưa đệ tử đến đăng ký báo danh vào nhóm phù chú sao?"
Khi Cung Phất Vũ nghe thấy những lời của Lê Trường Phong, cơ mặt của y bất giác co giật, cảm thấy hơi xấu hổ - ai có thể ngờ rằng y vẫn chưa đăng ký đệ tử cho Thẩm Thanh Đường, lần này y đến là để đưa Thẩm Thanh Đường tới đăng ký danh sách đệ tử chứ?
Trước đây y luôn chế nhạo Lê Trường Phong đối xử tệ bạc với đệ tử, nhưng bản thân y lại càng thái quá hơn, làm sao có gan thừa nhận?
Nhưng Cung Phất Vũ mím chặt đôi môi mỏng, còn chần chờ chưa nói chuyện, Thẩm Thanh Đường đã đi tới, niềm nở nói: "Xin chào Lê trưởng lão, đúng là sư tôn đưa con đến đây đăng ký báo danh."
LêTrường Phong gật đầu, lại nhìn Thẩm Thanh Đường, đột nhiên nhíu mày: "Thân thểcủa ngươi có chút yếu, thi đấu như vậy có vấn đềgì không?"
Nhưng Thẩm Thanh Đường vừa nói xong, Lâm Cẩn Du liền cảm thấy dây leo quấn quanh người mình càng chặt hơn, sắc mặt không khỏi thay đổi.
"Ngươi cho rằng ta nói dối sao?" Lâm Cẩn Du cả giận nói: "Nếu ngươi dám ra tay, ngươi có tin ngươi lập tức sẽ bị một đám đại nămg Kim Đan vây giết —— "
"Ta tin." Thẩm Thanh Đường nhàn nhạt nói.
"Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, như vậy thì ta không cần tự mình ra tay nữa."
Một nụ cười nhạt hiện trên môi Thẩm Thanh Đường.
Nhìn ánh mắt thong dong tươi cười của Thẩm Thanh Đường, Lâm Cẩn Du tái mặt, lập tức cảm thấy nguy cơ ập tới mãnh liệt.
Hắn ta cuối cùng cũng biết hối hận.
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.
Ngay lúc Lâm Cẩn Du đang cân nhắc có nên chạy trốn để sống sót hay chống đỡ đến cùng thì hắn ta nghe thấy Thẩm Thanh Đường ở đối diện thản nhiên nói: "Tiểu Giao, ăn hắn đi."
Lâm Cẩn Du:? Trong nháy mắt, Lâm Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng, trong rừng rậm vang lên một tiếng gầm trầm đục khiến người ta sởn tóc gáy, ánh sáng màu xanh lam lóe lên, che lấp cả ánh mặt trời đổ bóng râm xuống!
Tiểu Giao đã hiện thân!
Chỉ có điều, Tiểu Giao hiện tại đã không còn là tiểu yêu thú nghịch ngợm kia nữa, nó mượn linh lực của Thẩm Thanh Đường, biến thành một cơ thể lớn gấp ngàn lần kích thước ban đầu, lúc này nó che phủ trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường, giống như một con hung thú thượng cổ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trăm năm, huyền bí và đáng sợ!
Lâm Cẩn Du có nằm mơ cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng nào như thế, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Tiểu Giao lúc này phát ra một tiếng gầm nhẹ, há to cái miệng đẫm máu, một cơn gió đập vào mặt, nó đã lao thẳng về phía Lâm Cẩn Du!
Con ngươi của Lâm Cẩn Du đột nhiên co rút lại!
Mãi cho đến khi Tiểu Giao lao đến trước mặt Lâm Cẩn Du, Lâm Cẩn Du mới kịp phản ứng, trong tích tắc, hắn ta nghiến răng, rên đau một tiếng cứng rắn cắt đứt toàn bộ dây leo đang bị Thẩm Thanh Đường trói buộc.
Nhanh chóng thoát khỏi lồng giam dây leo xanh biếc, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng tháo chạy.
Tiểu Giao cũng lập tức đuổi theo hắn ta!
Thẩm Thanh Đường ở phía sau hai người lặng lẽ quan sát trạng thái của Tiểu Giao và Lâm Cẩn Du một lúc, cuối cùng cau mày đuổi theo.
Lâm Cẩn Du điên cuồng chạy ở phía trước, trong khi Thẩm Thanh Đường và Tiểu Giao đuổi theo sau hắn ta.
Chẳng mấy chốc, ba người họ đã đuổi theo đến rìa của một vách núi, Tiểu Giao liên tiếp bắn nhiều quả cầu lửa màu xanh lam vào Lâm Cẩn Du, nhưng vì thiếu độ chính xác nên không thể bắn trúng Lâm Cẩn Du hoàn toàn.
Nhưng lúc này, Lâm Cẩn Du đã chật vật đến cực điểm.
Vừa rồi cưỡng chế chặt đứt những dây leo kia, Lâm Cẩn Du đã giảm đi ít nhất một nửa tu vi, hiện tại lại bị Tiểu Giao công kích, linh lực gần như đã cạn kiệt.
Cuối cùng, Lâm Cẩn Du bị bức đến mép vực thẳm.
Tiểu Giao nóng lòng muốn nhào tới, nhưng lại sợ rơi xuống vách núi, vì vậy nó chỉ có thể quơ quơ móng vuốt phô trương thanh thế.
Thẩm Thanh Đường lúc này đã đuổi tới, nhìn bộ dạng nhếch nhác sắc mặt trắng bệch đang ôm ngực của Lâm Cẩn Du, sau đó liếc nhìn Tiểu Giao ở bên cạnh, ánh mắt khẽ động, đột nhiên nhẹ giọng nói với Lâm Cẩn Du: "Nếu như ngươi tự phế tu vi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."
Lâm Cẩn Du hơi sửng sốt: "Ngươi muốn thả ta đi?"
Thẩm Thanh Đường: "Ta không so đo với phế nhân."
Lâm Cẩn Du nghiến răng, tựa hồ có chút do dự, nhưng bàn tay ở sau lưng hắn ta vẫn đang di chuyển một cách yếu ớt.
Cuối cùng, hắn ta mím môi, giống như đồng ý với đề nghị của Thẩm Thanh Đường, tiến lên một bước nói: "Được, ta đồng ý."
Thẩm Thanh Đường cười một cái.
Nhưng vào lúc này, Lâm Cẩn Du đột nhiên lao về phía Thẩm Thanh Đường như liều mạng.
Khoảng cách gần như vậy, hắn làm được!
Chỉ cần bắt được Thẩm Thanh Đường, hắn ta vẫn còn cơ hội!
Nhưng Lâm Cẩn Du không ngờ rằng ngay khi hắn ta lao về phía Thẩm Thanh Đường, một móng vuốt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, hung hăng chụp xuống đầu hắn ta!
Một tiếng nổ rền vang, Lâm Cẩn Du thất khiếu chảy máu, ngã gục xuống đất.
Gần như cùng lúc đó, một dây leo màu xanh lục bay ra từ phía sau Thẩm Thanh Đường, cứ như vậy đẩy Lâm Cẩn Du rơi xuống vực.
Sạch sẽ và gọn gàng, không để lại dấu vết.
Khói bụi tan đi, ngoại trừ một dấu chân của Tiểu Giao, bên cạnh vách núi không còn dấu vết nào khác.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhìn vách núi mây mù bao phủ, sau đó nhìn Tiểu Giao, khẽ mỉm cười nói: "Làm tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành, mi có thể trở về rồi."
Tiểu Giao ậm ừ một tiếng, như thể có chút không hài lòng.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới liếc nhìn về phía xa, trầm ngâm nói: "Còn không đi, đám đại năng Kim Đan sẽ đuổi theo ngươi."
Tiểu Giao giật mình, nhanh chóng uốn éo phóng lên trời, bay về hướng phía sau núi.
Thẩm Thanh Đường lúc này cũng triệu hồi dây leo về, nhanh chóng rời khỏi rìa vách núi.
Quả nhiên, trong vòng nửa nén nhang sau khi Thẩm Thanh Đường rời đi, một đám đại năng Kim Đan đã chạy tới đây.
Bọn họ nhìn dấu chân to lớn mà Tiểu Giao lưu lại trên vách núi, nhốn nháo kinh hãi: "Con hung thú kia sao lại chạy ra khỏi hậu sơn rồi? Chẳng lẽ Phượng trưởng lão có khế ước với nó sao?"
"Phải đó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hình như chỗ này không có ai lui tới cả, chắc là con hung thú đó chỉ ham vui chạy ra ngoài thôi."
"Chẳng biết nữa, đi về Đệ Tử Đường kiểm tra ngọc bài đi."
"Đúng đó, ta trở về xem một chút."
· ·
Đêm đó
Thủy đình mát rượi, trong sân tràn ngập hương thơm tao nhã của hoa sen.
Còn Thẩm Thanh Đường thì mặc thường phục, ngồi ở dưới đất, tay cầm chiếc cối bạch ngọc đang chuyên tâm mài bột vàng để viết thiếp mời cho đệ tử.
Lông mi dài rũ xuống, lông mày trong veo xinh đẹp vô cùng mềm mại, lộ ra vẻ bình yên tĩnh lặng.
Cung Phất Vũ đang uống rượu ở bên cạnh, sau khi uống được hai ngụm, ngọc bài truyền tin bên hông Cung Phất Vũ lóe sáng.
Sau đó Cung Phất Vũ cầm ngọc bài lên nhìn, từ từ cau mày lại.
Y lẩm bẩm một tiếng: "Thật xui xẻo", sau đó nhớ tới điều gì, lập tức nhìn sang Thẩm Thanh Đường: "Hôm nay có phải con cùng thằng nhóc họ Tần kia đi cho con hung thú ăn không?"
Thẩm Thanh Đường giống như sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Cung Phất Vũ nói: "Dạ đúng thưa sư tôn, có chuyện gì xảy ra sao?"
Đèn dạ minh châu thắp sáng trong phòng, khi Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, Cung Phất Vũ nhận thấy sắc mặt Thẩm Thanh Đường có vẻ tái nhợt hơn trước một chút.
Y nhíu mày, lập tức phất tay áo đứng lên, chân trần giẫm lên gạch đá cẩm thạch trắng mịn đi tới.
Thẩm Thanh Đường chỉ bình tĩnh nhìn y.
Cung Phất Vũ đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Đường, cẩn thận nhìn xuống Thẩm Thanh Đường một lúc, phát hiện sắc mặt của Thẩm Thanh Đường quả thực không tốt như trước, bèn trầm giọng hỏi: "Lúc con cho hung thú ăn có xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Thanh Đường nói rất tự nhiên: "Hình như tính tình của hung thú hôm nay không tốt lắm, nó gào lên mấy lần, khiến con có chút không thoải mái, sau đó con và Lan Đình đi về rồi."
Cung Phất Vũ nhíu mày: "Thật sao? Chỉ có vậy."
Thẩm Thanh Đường cười nói: "Vâng ạ, sư tôn không cần lo lắng."
Sau đó cậu hỏi ngược lại: "Sư tôn, con hung thú kia có chuyện gì sao?"
Cung Phất Vũ trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Con hung thú đó chạy ra ngoài, quanh quẩn ở một ngọn núi rồi lại quay về, may mắn không có đệ tử nào bị thương."
Thẩm Thanh Đường nghe Cung Phất Vũ nói vậy, lông mi bình tĩnh run lên: "Không có đệ tử nào bị thương sao? Vậy thì... thật là may mắn."
Cung Phất Vũ không phát hiện ra sự khác lạ nhỏ bé của Thẩm Thanh Đường, lúc này mới lắc đầu nói: "Đúng vậy, cũng may, dù sao con hung thú kia cũng là yêu thú trấn phái, nếu nó thật sự vô ý đả thương đệ tử cũng không thể bắt nó đền mạng, chỉ có thể xử phạt mà thôi. Bây giờ không có chuyện gì xảy ra thì tốt rồi."
Thẩm Thanh Đường gật đầu: "Vâng ạ, không có chuyện gì thì tốt rồi."
Lúc này, Cung Phất Vũ lại nhìn Thẩm Thanh Đường một cái, cảm thấy Thẩm Thanh Đường có chút không tập trung, không khỏi nhíu mày dùng chân trần đá vào đầu gối Thẩm Thanh Đường một cái.
"Về sau loại việc này, họ Tần kia muốn đi thì cứ để một mình hắn tự đi, con đừng có nhúng tay vào, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện."
"Đâu phải sư tôn không nuôi nổi con, một lần được có mỗi năm viên linh thạch trung phẩm mà thôi, con trông cậy vào hắn nuôi con chi bằng dựa vào vi sư?"
Thẩm Thanh Đường nghe Cung Phất Vũ nói vậy thì giật mình, sau đó mới từ từ định thần lại, không khỏi nở nụ cười.
Sau đó Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Cung Phất Vũ, mỉm cười nói: "Sư tôn là muốn nói, sau này Thanh Đường không có tiền xài thì đến xin sư tôn ạ."
Cung Phất Vũ khịt mũi: "Ta có thể cho con tiền, nhưng con không được phép dùng tiền để nuôi lang quân của mình."
Thẩm Thanh Đường cười: "Sư tôn cứ nói đùa."
Cung Phất Vũ trợn tròn mắt, nhưng sau đó, y không khỏi cau mày lo lắng nói: "Còn một tháng nữa là diễn ra cuộc thi xếp hạng rồi, con lại ốm yếu như vậy, đến lúc đó có được không vậy? Đừng có cản trở Phù Chú viện của ta đó nha."
Thẩm Thanh Đường từ lâu đã biết Cung Phất Vũ là người ngay thẳng, y nói những lời này chẳng qua là quan tâm đến mình, vì vậy lúc này mới cười nói: "Thanh Đường sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần sư tôn không ngại Thanh Đường làm mất mặt là được."
Cung Phất Vũ lại khịt mũi, nhưng không nói nên lời.
Thẩm Thanh Đường có thể giả vờ bị bệnh không tham gia hoặc chuyển đến viện khác.
Nhưng giả bệnh thì dễ bị lộ lắm...
Chuyển đến viện khác là một cách khả thi, tu vi của Thẩm Thanh Đường thấp, nếu chuyển đến một viện khác có nhiều người, cậu sẽ không bị ép tham gia thi đấu.
Nhưng Cung Phất Vũ không thể mở miệng nói chuyện này - bởi vì y cực kỳ không được yêu thích trong Thanh Ngọc Kiếm Tông, mọi người khi thấy y đều sợ hãi, vì vậy mấy viện khác không có ai dám nhận Thẩm Thanh Đường.
Khó lắm mới có Lê Trường Phong đưa ra yêu cầu này vài ngày trước, mà hai người lại cãi nhau.
Nghĩ đến Lê Trường Phong, Cung Phất Vũ sắc mặt không khỏi tối sầm lại, tâm tình lập tức trở nên hỏng bét.
Thẩm Thanh Đường quan sát biểu tình của Cung Phất Vũ, mặc dù không biết bây giờ Cung Phất Vũ đang nghĩ gì, nhưng cậu biết nhất định y đã nghĩ đến điều gì đó không tốt.
Ánh mắt chuyển động, Thẩm Thanh Đường cố ý buông chiếc cối trong tay, chiếc cối rơi xuống đất phát ra tiếng ding dong trầm thấp, điều này lập tức thu hút sự chú ý của Cung Phất Vũ.
May mắn là bột vàng bên trong đã được Thẩm Thanh Đường lấy ra nên không có vấn đề gì.
Lúc này, Cung Phất Vũ liếc nhìn chiếc cối rơi trên mặt đất đang xoay tròn, quả nhiên bị thu hút trở lại, vươn tay nhặt chiếc cối đặt sang một bên, không vui nói: "Tối ngày chỉ biết nhớ đến tình lang của mình, làm việc gì cũng mất hồn mất vía."
Lúc này, Thẩm Thanh Đường mới cười xin lỗi, bình tĩnh chuyển đề tài nói: "Sư tôn, thực xin lỗi, quả thực là con mất tập trung, nhưng con thật sự không nghĩ tới Lan Đình, mà con đang nghĩ tới một chuyện khác."
"Con đang suy nghĩ chuyện gì?" Cung Phất Vũ quả nhiên hỏi.
Thẩm Thanh Đường nói: "Hôm nay con nghe Lan Đình nói rằng có một Đệ Tử Đường trong Thanh Ngọc Kiếm Tông, họ sẽ ghi lại danh tính, lịch sử gia thế và ngọc bài sinh mệnh của đệ tử vào trong đó. Có thật không ạ?"
Thẩm Thanh Đường vừa nói ra những lời này, vẻ mặt Cung Phất Vũ liền có chút xấu hổ.
Vấn đề này... thật sự là có.
Trưởng lão của Đệ Tử Đường mới đầu cũng có tới đây, nhưng lần đó Cung Phất Vũ đang ngủ trưa, tâm tình không tốt nên đuổi ông ta về, sau này cũng không tới nữa.
Không ngờ qua lâu như vậy, y lại quên mất chuyện này.
Đăng ký cho đệ tử là việc rất quan trọng, dù sao vẫn có quy định đệ tử hàng năm được nhận bổng lộc, đăng ký càng muộn thì nhận tiền càng trễ.
Nếu không đăng ký, sẽ không thể hưởng được nhiều phúc lợi.
Nghĩ đến đây, Cung Phất Vũ âm thầm hừ một tiếng, cuối cùng có chút xấu hổ nói: "Là vi sư quên mất chuyện này, ngày mai đi, ngày mai dẫn con đi đăng ký."
Thẩm Thanh Đường mỉm cười: "Thanh Đường không vội."
Chỉ cần có thể hoàn thành mọi việc, Thẩm Thanh Đường thật sự không vội.
Nhưng bây giờ chuyện cậu quan tâm nhất là – đến tột cùng là Lâm Cẩn Du đã nói dối chuyện được đăng ký, hay là hắn ta chưa chết?
Vấn đề này phải được làm rõ càng sớm càng tốt.
· ·
Chỉ là ngày hôm sau Cung Phất Vũ không ngờ rằng Lê Trường Phong và Tần Di cũng có mặt ở Đệ Tử Đường khi y đưa Thẩm Thanh Đường đến đăng ký.
Mới không gặp nhau hơn mười ngày, Tần Di đã từ Luyện Khí tầng tám thăng lên Luyện Khí tầng chín.
Còn Thẩm Thanh Đường thì vẫn đang ở Luyện Khí tầng bốn.
Sắc mặt của Cung Phất Vũ không khỏi trở nên xấu xí.
Tuy nhiên, không thể đổ lỗi cho Cung Phất Vũ về sự cố này, một mặt, linh căn của Thẩm Thanh Đường khác với linh căn của y, mà bản thân y cũng không biết cách dạy người khác, mặt khác hôm qua trong tình thế cấp bách, Thẩm Thanh Đường đã làm giao dịch với Tiểu Giao, chia không ít linh lực cho nó để nó biến hình trở lại. Nếu không, lúc này Thẩm Thanh Đường muốn đột phá Luyện Khí tầng năm cũng không khó.
Nhưng khi Lê Trường Phong và Tần Di nhìn thấy Cung Phất Vũ và Thẩm Thanh Đường, họ cũng có biểu cảm khác nhau.
Lê Trường Phong trầm mặc một hồi, đi về phía Cung Phất Vũ trước.
"Ngươi đưa đệ tử đến đăng ký báo danh vào nhóm phù chú sao?"
Khi Cung Phất Vũ nghe thấy những lời của Lê Trường Phong, cơ mặt của y bất giác co giật, cảm thấy hơi xấu hổ - ai có thể ngờ rằng y vẫn chưa đăng ký đệ tử cho Thẩm Thanh Đường, lần này y đến là để đưa Thẩm Thanh Đường tới đăng ký danh sách đệ tử chứ?
Trước đây y luôn chế nhạo Lê Trường Phong đối xử tệ bạc với đệ tử, nhưng bản thân y lại càng thái quá hơn, làm sao có gan thừa nhận?
Nhưng Cung Phất Vũ mím chặt đôi môi mỏng, còn chần chờ chưa nói chuyện, Thẩm Thanh Đường đã đi tới, niềm nở nói: "Xin chào Lê trưởng lão, đúng là sư tôn đưa con đến đây đăng ký báo danh."
LêTrường Phong gật đầu, lại nhìn Thẩm Thanh Đường, đột nhiên nhíu mày: "Thân thểcủa ngươi có chút yếu, thi đấu như vậy có vấn đềgì không?"
Danh sách chương