“Phàm nhi, lại đây với ta.” Một nam nhân cao lớn vận trường bào đỏ thẫm hướng nàng cười tươi rạng rỡ, hai tay dan ra muốn ôm nàng vào lòng, lời nói mang theo cưng chiều hết mực.

Nàng đứng cách hắn một khoảng cách không xa, chỉ tầm ba, bốn bước chân, thế nhưng vì sao nàng lại không thấy được gương mặt của hắn, chỉ thấy một mảng mờ mịt, mông lung.

Nàng bỗng cảm thấy chơi vơi, lạc lõng, cô tịch đến lạ lẫm, không nhịn được bước vội về phía người kia. Nhưng càng đến gần, hắn càng cách xa nàng hơn, đến mức hắn hòa vào sương khói mờ ảo, biến mất một cách kì lạ.

”Tích nhi, ta ở đây, lại đây với ta.” Lại một thanh âm trầm thấp khác vang lên, lần này lại là xuất phát từ một nam nhân có vóc người thon dài, toàn thân vận bạch y trắng toát, phiêu dật như trích tiên, làm cho nàng có cảm giác không thật.

Hắn cũng hướng nàng cười ấm áp như gió xuân, tay duỗi ra muốn bắt lấy nàng, nhưng tuyệt nhiên hắn không bắt được, nói đúng hơn là nàng không thể chạm vào người hắn. Chỉ bất lực người nam nhân kia cũng dần dần tan biến. Chợt, đôi mắt nàng mở to, nhìn chòng chọc vào nốt ruồi son đỏ chói trên cánh tay trắng nõn của hắn.

”Này, ngươi là ai?” Hắn đã biến mất.

Nàng sợ hãi cực độ, cảm thấy giống như mình đang rơi vào một cạm bẫy đầy ma lực, khiến nàng muốn hít thở cũng không thông.

”Ta chính là phu quân của nàng, mau đến đây với ta.”

Chết tiệt, lại nữa!

Nam nhân vận tử y không ngừng dùng tay ngoắc nàng lại gần hắn, môi mấp máy nói ra thân phận của mình. Nàng đột nhiên sáng tỏ, là Hiên Viên Triệt? Chỉ có hắn mới là phu quân của nàng.

Nàng rất muốn chạy về phía hắn, đáng tiếc không thể làm được, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn bóng dáng tuấn mỹ kia dần dần nhạt nhòa đi, đến lúc hoàn toàn biến mất.

Nàng cảm thấy sóng mũi mình có gì đó cay cay, ngay cả hốc mắt cũng vậy, nhịn không được rơi xuống từng giọt nước mắt trân quý.

”Không nên trêu chọc ta!” Nàng ủy khuất, vô cùng ủy khuất, nàng vô lực khụy xuống, ôm lấy đầu gối của chính mình, tủi thân khóc nức nở, miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng van xin đáng thương.

”Phàm nhi, sao nàng lại khóc?” Ngay tức khắc, ba bóng dáng cao to xuất hiện trước mắt nàng, bọn họ ba miệng một lời, lời nói không giấu giếm được vẻ đau lòng thật sâu.

Nam nhân ở giữa, là nam nhân vận bạch y, vươn tay trắng nõn tinh tế lau nhẹ nước mắt của nàng, lại vỗ về gương mặt bạch ngọc tinh xảo phiếm hồng, muốn làm dịu đi sợ hãi của nàng.

Nàng kinh ngạc trừng mắt, hắn có thể chạm vào nàng? Nàng không chút chần chừ vươn tay bắt hắn lại, nhưng không được, mọi biện pháp đã đưa ra, nhưng nàng một chút vải áo của bọn hắn cũng không chạm được. Nàng quá vô dụng rồi!

Nàng lại xụ mặt xuống, thút thít khóc lần nữa, nấc lên từng tiếng đáng thương, giống như gai nhọn ghim sâu vào ba trái tim của ba nam nhân trước mặt.

”Bọn ta là phu quân của nàng, sẽ không làm hại nàng, Phàm nhi, nàng đừng khóc -- “

”Bọn ta là phu quân của nàng, sẽ không làm hại nàng, Tích nhi, nàng đừng khóc -- “

Một lần nữa bọn họ lại đồng thanh với nhau an ủi nàng, ôm trọn nàng trong vòng tay ấm áp vô hạn. Lần này quá mức chân thực, nàng cảm nhận được rất rõ ràng độ ấm của bọn họ, cũng nghe được trái tim họ đang thổn thức, đập nhanh và mạnh mẽ.

Nhưng điều đáng để nàng chú ý nhất, bất ngờ nhất chính là cái gọi là “bọn ta là phu quân của nàng”!

Nàng cũng chỉ có duy nhất một phu quân thôi, chính là Hiên Viên Triệt. Từ khi nào lại xuất hiện thêm hai người nữa?? Thật hoang đường!

Nhưng cũng rất nhanh chóng tất cả đều biến mất, để nàng đứng trơ trội một mình. Cảm giác lạnh lẽo từ bên ngoài truyền vào, hơi ấm an toàn của bọn họ phai dần đi, nỗi sợ hãi của nàng lại một lần nữa trổi dậy.

Nàng nghiêng người nhìn bốn bề bao la vắng lặng đến đáng sợ. Bầu trời cũng nhanh chóng chuyển biến, từng đám mây đen ùn ùn kéo đến, nhanh chóng làm đen kịt cả bầu trời. Nàng kinh sợ tột độ, nhịn không được hét to.

”A! Cứu ta!” Đừng bỏ rơi ta! Cầu xin các ngươi...

”Có ta ở đây, Phàm nhi, nàng không cần hoảng sợ.”

Hiên Viên Triệt vốn định đến thăm nàng một chút liền đi ngay, hắn đang định xoay người rời khỏi thì bị tiếng la thất thanh của nàng làm cho giật mình. Ngay tức khắc ngồi xuống cạnh nàng, dan tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn yêu kiều không ngừng run rẩy. Thanh âm mềm nhẹ trấn an nàng.

Thật lâu nàng mới hoàn hồn trở lại, biết mình đã thoát khỏi giấc mơ kì quái đó, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu nàng nhớ không lầm thì lần trước giấc mơ này cũng đã từng xuất hiện một lần rồi. Rõ ràng là vô cùng giống, giống đến lạ thường. Mà nó cũng chân thật đến mức khiến nàng phát hoảng.

Cảm thụ được hơi thở ấm áp tỏa ra từ người Hiên Viên Triệt, nàng an tâm đi phần nào, vươn hai tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, đầu tựa vào ngực hắn, nàng hoàn toàn im lặng, không nói tiếng nào.

”Nói cho ta biết, rốt cuộc nàng mơ thấy cái gì mà hoảng sợ như thế?”

Cảm nhận được hô hấp trở nên bình ổn của nàng, gương mặt xinh đẹp cũng trở lại thần sắc hồng hào đáng yêu, Hiên Viên Triệt âm thầm thở hắt trong lòng, con tim bị bóp nghẹn nãy giờ cuối cùng cũng được thả ra.

”Giấc mơ kia thật kì lạ, tốt nhất là quên đi, không nên nhắc lại.”

Nàng cũng không phải ngốc mà nói cho hắn biết nàng nằm mộng thấy mình có ba phu quân! Trời ạ, lúc đó hắn không mang nàng ra dạy dỗ một trận mới là lạ.

Hắn có thương tâm không? Hừ, chắc là không rồi, hắn có ba ngàn giai nhân bên cạnh, tại vì sao phải vì một người như nàng mà ghen chứ, quá buồn cười rồi. Đều do nàng đa tâm rồi.

”Nàng có biết nàng làm cho ta lo lắng đến mức nào không?” Hắn thấp giọng khiển trách nàng, nhưng trong phượng mâu lại chất chứa đầy yêu thương, sủng nịnh. Ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng nâng lên, in xuống cái trán trơn bóng còn lấm tấm mồ hôi một nụ hôn ôn nhu hết mực.

”Ngươi lo lắng cho ta thật sao?” Nàng bị lời nói của hắn khiến cho thoáng giật mình, tâm tình cũng dần tốt lên, môi hồng giương lên cười rạng rỡ. Có chút ngại ngùng hỏi ngược lại hắn, mắt tròn xoe long lanh nhìn chằm chằm dung nhan tuấn dật, chờ mong câu trả lời chân thật từ hắn.

”Là thật. Phàm nhi, nàng rất biết cách hành hạ ta.” Hiên Viên Triệt nâng lên nụ cười yếu ớt, vén mái tóc mai có chút loạn của nàng, cưng chiều véo cái mũi xinh xắn cao thẳng.

”Ưm, thật buồn ngủ.” Nàng nghe được câu trả lời hài lòng nhất liền cười to hai tiếng. Sau đó lại rất mất hình tượng ngáp dài hai cái, mắt nheo nheo buồn ngủ.

Hiên Viên Triệt bị bộ dáng nghịch ngợm, vô tư của nàng chọc cho cười, không hề keo kiệt mà nâng môi cười tươi với nàng, khẽ vỗ đầu nhỏ, chúc nàng ngủ ngon.

Nàng có chút ngây ngốc ngắm nhìn nụ cười tỏa nắng của hắn, thất thần chảy nước miếng, tại sao bây giờ nàng mới phát hiện thì ra hắn lại tuấn tú như thế, dễ thương như thế!

”Khoan đã, ngươi đành lòng để ta ngủ một mình sao? Ngươi không lo lắng ta sẽ gặp ác mộng lần nữa à?”

Đến lúc Hiên Viên Triệt xoay người chuẩn bị đi thì nàng mới hoàn toàn thức tỉnh, lau vội nước miếng bên khóe miệng, vội vàng bắt lấy tay của hắn giữ lại. Nàng bày ra vẻ mặt đáng thương nhất có thể, còn khoa trương đến mức đôi mắt cũng ngấn lệ.

Không ngoài dự tính của nàng, Hiên Viên Triệt thật sự để tâm, đứng đó cẩn thận nhìn nàng, chần chừ không biết nên làm gì.

”Ý nàng là... “

”Ý của ta chính là muốn ngươi bồi ta ngủ!” Nàng không chút kiên nhẫn thốt ra, sợ Hiên Viên Triệt bỏ chạy mất nên liền bước xuống giường nhảy một cái lên người hắn, thoạt nhìn thật giống gấu koala leo cây!

”Nhưng... “ Hắn vốn định từ chối, có trời mới biết hắn có sức kháng cự sự quyến rũ của nàng yếu kém như thế nào. Nhưng là nhìn vào đôi mắt sáng ngời chờ mong kia, hắn thật không có biện pháp mở miệng từ chối.

”Ai, được rồi, nhưng nàng phải hứa với ta ngủ thật ngoan, không được lộn xộn.” Càng không được châm ngòi bừa bãi!

” Ân, ta sẽ ngoan mà.” Nàng cười hì hì như con nít, vẫn không chịu buông hắn ra, nũng nịu để hắn ẵm trở lại giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện