Hiên Viên Triệt khó chịu giống như có hàng ngàn con kiến bò trên người, miệng đắng lưỡi khô. Qủa thực đây chính là cực hình lớn nhất của hắn!

Chậm rãi ngồi trên long sàn, hắn bưng cả ly rượu uống ực một cái liền hết. Bạc môi nâng lên nụ cười khổ sở. Hắn từ khi nào lại yêu Nhan Tích Phàm nhiều như thế, không dám làm tổn thương nàng, dù chỉ là một sợi tóc.

Hắn là hoàng đế của một nước lớn mạnh, hắn hô gió được gió, hắn gọi mưa được mưa, muốn gì liền có cái đó. Nhưng hắn không tài nào dùng quyền thế ép bức nàng được. Không phải không có biện pháp, chỉ là hắn tình nguyện mình bị cực hình hành hạ cũng không muốn bôi bẩn hình tượng tốt của hắn trong lòng nàng, cũng không muốn nàng tổn thương, ghê sợ hắn.

”Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!”

Hiên Viên Triệt đang nhắm hờ mắt chuẩn bị thiếp đi thì bỗng nhiên lại có tiếng nói ngọt ngào hơn cả mật của Dung phi. Hắn buồn bực mở mắt, như có như không nhìn đến bóng dáng kiều diễm diêm dúa đang quỳ trên đất.

”Miễn lễ.” Hắn lười nhác phất tay cho nàng đứng dậy, cố gắng kiên nhẫn chờ xem lí do nàng ta đến đây. Nếu quan trọng thì hắn miễn cưỡng cho qua, nhưng nếu như là một chuyện nhảm nhí nào đó thì hắn khẳng định hắn không để yên cho nàng.

Dung phi e lệ đứng dậy, nhìn bức “mỹ nam đồ” trước mặt mà muốn phun cả máu mũi. Hiên Viên Triệt giờ khắc này không còn chỉnh chu, gọn gàng như thường ngày vào triều, hiện tại hắn chỉ mặt một trường bào màu tím nhã nhặn, tóc đen dài đổ xuống vai như thác, hắn cũng không thèm để tâm, chỉ tùy tiện vén lại một chút. Cổ áo mở rộng có thể thấy được vòm ngực trắng nõn, rắn chắc lại nhàn nhạt phiếm hồng. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng mà lười biếng.

Thiên, trên đời này còn tồn tại một nam nhân tuấn mỹ có sức hút kinh người như thế sao? Dung phi khó khăn nuốt nước miếng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đỏ rực một mảng, cộng với thân hình đẫy đà hoàn mỹ uốn éo qua lại, đảm bảo rằng không nam nhân nào có thể chống lại mị hoặc của nàng ta.

”Hoàng thượng, trời mát mẻ như thế, nhưng sao người lại có vẻ rất nóng nực?”

Dung phi không chút dè dặt nhìn chằm chằm vào từng giọt mồ hôi trong suốt rịn ra khắp ngực hắn, sau đó chậm rãi nương theo làn da trắng mịn, trơn bóng đi xuống.

Dung phi cũng không phải thục nữ khêu cát trong sáng không biết gì, trong lòng nàng ta đang tường tận hiểu rõ được bây giờ Hiên Viên Triệt đang bị cái gì. Chính là dục hỏa đốt người!

Hiên Viên Triệt tận lực nén giận, nghiến răng ken két, rít ra từng chữ mang giọng điệu lạnh lùng khiếp người.

”Chuyện của trẫm không cần ngươi quan tâm!”

Dung phi không cho rằng hắn đang tức giận, mà lại nghĩ là hắn đang bị dục hỏa hành hạ đến cáu gắt, và đây cũng chính là cơ hội hiếm có để nàng ta tiếp cận hoàng thượng, tiếp cận ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.

Nghĩ đến đây Dung Phi lại càng cười đến âm hiểm, chân gấp gáp bước lại gần long sàn, bò lên người Hiên Viên Triệt, bàn tay mỹ miều vuốt ve qua lại gương mặt tuấn lãng của hắn.

”Chết tiệt!” Hiên Viên Triệt thầm mắng trong lòng một tiếng, Dung phi này đúng là không biết chết là gì, cư nhiên dám bò lên long sàn của hắn, còn cả gan sờ soạng khắp người hoàn mỹ của hắn. Đây đều là dành cho Phàm nhi!

”Cút ngay cho trẫm!” Đến lúc này thì Hiên Viên Triệt không còn nhịn được nữa, lửa giận bùng phát dữ dội. Không chút thương hoa tiếc ngọc đá bay Dung phi xuống sàn. Nhìn nàng ta hộc máu mà không hề thương xót. Hậm hực chỉnh trang lại trang phục bị nàng ta mở rộng ra.

”Hoàng thượng... “ Cả người không hề phòng bị liền bị đập mạnh xuống đất, một bụm máu tươi lập tức bị Dung phi ói ra. Nàng ta ngước mặt vặn vẹo, giàn giụa nước mắt trừng lớn mắt nhìn nam nhân lạnh nhạt trước mặt. Khó tin lấp bấp, nói không thành lời.

”Lần sau đừng để ta thấy ngươi.” Hiên Viên Triệt cắn răng phun ra từng chữ lạnh như băng. Phượng mâu đỏ ngầu thể hiện sự tức giận vô cùng khủng khiếp của hắn.

Dung phi hoảng sợ lết thân bỏ chạy ra ngoài, không dám đối diện với đôi mắt mang đầy sát khí đó nữa. Nàng ta không dám tin đó là hoàng thượng dịu dàng thường ngày. Cả đối với nàng hay các phi tần khác đều mỉm cười ôn nhu, chưa từng dùng đến thái độ kinh khủng như lúc nãy. Hơn nữa, không phải là cách một đêm, hắn vẫn đến cung nàng để thị tẩm nàng? Như vậy rốt cuộc là sao chứ?

--- -----ta là dãy phân cách kinh khủng---- ---

”Tiểu Trúc, muội ở đây, vậy còn Thanh nhi ở đâu?” Nhan Tích Phàm ung dung ngồi ăn nho, chân gác lên ghế, thỉnh thoảng lại lắc lắc vài cái, thật khác gia với hình tượng mà một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ nên có.

”Tỷ ấy đang ở bên Trần Phúc để chăm sóc hắn.” Tiểu Trúc khóe miệng co quắp trả lời, muốn nhắc nhở nàng nên thục nữ một chút, nhưng rồi lại thôi. Nàng đã nhắc nhở tiểu thư bao nhiêu lần, nhưng tiểu thư vẫn không thể sửa đổi được.

”A, vậy sao, còn một ít nho, để ta mang qua cho hai người ấy cùng ăn. Hôm nay ta còn chưa đến thăm Trần Phúc.” Nàng hô lên một tiếng, chợt nhớ đến mình lại quên mất phải đi thăm Trần Phúc, phủi phủi tay không ăn nữa. Trực tiếp cầm lây đĩa nho còn vẻn vẹn hai trái chạy một mạch qua phòng của Trần Phúc.

”Tiểu Phúc, hôm nay sắc mặt đệ rất tốt nha.” Nàng đạp cửa xông vào, cười rạng rỡ nhìn nam nhân ngồi trên giường.

Trần Phúc qua mấy ngày tịnh dưỡng liền khôi phục sức khỏe, gương mặt cũng đã hết sưng, trả lại cho hắn gương mặt thanh tú nhã nhặn.

”Tiểu thư, người không thể đi vào bằng một cách nhẹ nhàng hơn sao?” Tiểu Thanh đầu đầy hắc tuyến, tiếc nuối nhìn chằm chằm cách cửa xiêu vẹo sắp đổ ngã. Nàng nhớ không lầm thì đây chính là cái cửa đáng thương thứ ba rồi.

”Ách, không cần bận tâm, ta liền cho người sửa lại.” Nàng chột dạ cười trừ, ngại ngùng bước đến, đặt mông ngồi trên giường, ngay bên cạnh Trần Phúc.

”Tiểu Phúc, ta có mang đến cho đệ vài trái nho, đệ mau ăn đi.” Nàng cười tươi chìa đĩa trái cây trước mặt hắn, lại nhìn đến số trái nho còn sót lại, nhất thời ngượng chín mặt, ho khan vài tiếng.

Trần Phúc ngược lại không để ý đến số lượng trái nho, chỉ quan tâm đến lòng thành của nàng dành cho hắn, nhoẻn miệng cười nhận lấy.

”Tiểu thư, cảm ơn người, cảm ơn người đã đối tốt với nô tài.” Trong tròng mắt đen láy của hắn đột nhiên lại óng ánh ánh nước, rưng rưng chực khóc, nhưng miệng lại cứ cười tươi hạnh phúc.

Hành động này của hắn khiến cho Tiểu Thanh và Tiểu Trúc đứng kế bên suýt chút nữa cũng bật khóc theo hắn, lén lút sụt sịt vài tiếng.

”Đệ đệ ngốc, không phải ta nói đệ đã là đệ là em trai của ta sao? Nếu như không tốt với đệ thì tốt với ai?” Nàng cười dịu dàng lấy tay xoa xoa đầu có chút rối của hắn.

Tiểu Phúc cùng Tiểu Thanh và Tiểu Trúc ngầm nói với lòng, trên thế gian này bọn họ chính là những người hạnh phúc nhất, có được một tỷ tỷ xinh đẹp, thiện lương lại không chê bai bọn họ thấp hèn mà đối xử tốt như người thân ruột thịt. Tự hứa với lòng, nhất định bọn họ sẽ tận tâm báo đáp nàng, đối tốt với nàng hơn bội phần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện