Lý Hà Hoa lại không nghe hắn, kiên quyết nói: "Không được, chàng mau qua kia ngồi đi, nếu chàng không nghe ta thì ta sẽ không cho chàng ở đây nữa đâu..."

Trương Thiết Sơn quả thật bị uy hϊếp rồi, khó khăn lắm mới có thời gian ở cùng một chỗ, nếu bị nàng đuổi đi thì cũng thật là buồn bực chết, vì thế ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở một bên, đến tay cũng không dám đưa ra.

Lý Hà Hoa vừa lòng cầm cây chổi quét dọn, vừa quét vừa hỏi Trương Thiết Sơn: "Trương Thiết Sơn, bây giờ chàng đã chuyển lên trấn, sau này sẽ không phải đi săn thú nữa chứ?"

Kỳ thật Lý Hà Hoa muốn nói hắn đừng đi săn thú nữa, săn thú là một việc rất nguy hiểm, chuyện lần này thiếu chút nữa muốn mạng hắn, nàng thật sự không muốn hắn lại làm việc nguy hiểm như vậy nữa.

Trương Thiết Sơn nhíu mi, lắc lắc đầu: "Sau này sẽ không đi săn thú nữa."


Đây là quyết định sau khi hắn bị thương, bây giờ vào núi săn thú có nhiều bất tiện, hơn nữa đi săn thú nếu Lý Hà Hoa và Thư Lâm có chuyện hắn cũng không rảnh để lo, quan trọng nhất là bây giờ hắn cũng không muốn mạo hiểm nữa, hắn muốn sống thật tốt, ở bên người quan trọng nhất trong lòng hắn.

Lý Hà Hoa nghe vậy ánh mắt ánh lên sự vui mừng rõ ràng, tiện đà nhớ đến tính toán của mình liền dò hỏi: "Vậy sau này chàng có tính toán gì không?"

Trương Thiết Sơn nói: "Ta tìm một công việc, có ông chủ ở một sòng bạc ta quen biết, muốn mời ta đến bảo vệ, ta định đi làm ở đó."

Kỳ thật sau khi Trương Thiết Sơn trở về, ông chủ sòng bạc kia đã tìm hắn, trước kia ông chủ kia đã biết Trương Thiết Sơn rồi, rất thưởng thức cách làm người của Trương Thiết Sơn, cũng coi trọng thân thủ của hắn, ba lần bốn lượt muốn mời Trương Thiết Sơn đến canh sòng bạc cho hắn, chỉ là Trương Thiết Sơn cố kỵ sòng bạc long ngư hỗn tạp, dính vào thì khó thoát ra, cho nên vẫn luôn không đáp ứng.


Hiện hắn bị thương không thể săn thú, lại chuyển lên trên trấn cũng phải có một việc làm nuôi sống gia đình, nên Trương Thiết Sơn định đồng ý việc này.

Lý Hà Hoa nghe vậy lại lập tức phủ quyết: "Không được, Trương Thiết Sơn chàng không được đến sòng bạc, người ở đó đều là dân cờ bạc, rất hỗn loạn, bảo vệ cũng không an toàn hơn săn thú, nếu xảy ra chuyện gì phiền toái cũng không ít."

Trương Thiết Sơn mím môi, nói: "Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như nàng nói, chỉ là mang theo người tuần tra song bạc không để người trong đó gây sự thôi, cũng không xảy ra chuyện gì."

Lý Hà Hoa không quét nữa, lập tức đi đến trước mặt Trương Thiết Sơn ngồi xuống: "Vậy cũng không được, ở đó quá nguy hiểm, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nếu gặp phải đánh nhau gϊếŧ người thì làm sao, cho nên chàng không được đi." Trương Thiết Sơn bị ngữ khí mệnh lệnh mang theo làm nũng của Lý Hà Hoa làm cho mềm lòng, những tính toán ban đầu vì một câu của nàng mà từ bỏ.


Nếu Cao Cao thật sự không thích hắn đến sòng bạc làm việc, vậy nghe nàng không đi nữa, lại tiếp tục tìm việc khác vậy.

Trương Thiết Sơn gật gật đầu: "Được, ta không đi, ta tìm công việc khác làm được chưa." Lý Hà Hoa trong lòng vui mừng, nắm lấy một đầu ngón tay Trương Thiết Sơn lắc lắc: "Vậy chàng cũng không cần đi tìm việc khác, ở đây ta có một việc cho chàng làm này, chàng có làm không?"

Trương Thiết Sơn nhướng mày ý bảo Lý Hà Hoa nói ra.

Lý Hà Hoa chỉ vào gian tửu lâu nói: "Tửu lâu này của ta chính là thiếu người bảo vệ đấy, chàng đã có thể đi bảo vệ cho người khác, không thể không bảo vệ cho ta chứ? Ta sẽ trả công cho chàng, hơn nữa còn đảm bảo không ít hơn so với ông chủ sòng bạc kia."

Trương Thiết Sơn "À" một tiếng, rất có hứng thú hỏi: "Vậy bà chủ Cao Cao, nàng định đưa tiền công bao nhiêu để mời ta bảo vệ đây?"
Lý Hà Hoa lập tức đưa ra năm ngón tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện