Nói xong vỗ vỗ đầu nhỏ Thư Lâm rồi kéo Lý Hà Hoa trở về, mỗi tiếng nói cử chỉ đều là bộ dáng của đôi phu thê ân ái.

Lý Hà Hoa không được tự nhiên mà hơi hơi tránh thoát, trên đường cái nhiều người như vậy, lại còn làm trò trước mặt đám người Thư Lâm quá là không hay.

Nhưng Trương Thiết Sơn nắm rất chặt, không chịu buông ra.

Cho đến khi đi thật xa, xa đến nhìn không thấy học quán phía sau, Lý Hà Hoa mới nói: "Trương Thiết Sơn, chàng còn không buông."

Trương Thiết Sơn sờ sờ mũi, lúc này mới thả lỏng tay.

Lý Hà Hoa mím môi, cho dù ngốc cũng biết Trương Thiết Sơn đang cố ý làm như vậy, cố ý ở trước mặt Cố phu tử thể hiện như thế, giống như công khai biểu thị quyền sở hữu.

Nhưng mà trước đó nàng đã nói với hắn rồi mà, nàng nói thích Cố phu tử là giả vờ để cự tuyệt hắn thôi, nàng căn bản đối với Cố phu tử không có ý gì, người này rõ ràng đã biết vậy mà còn cố tình ở trước mặt Cố phu tử làm trò giống như đánh dấu địa bàn.


Hơn nữa là cố ý nhằm vào Cố phu tử đây, làm như là người ta có ý gì với nàng vậy, thật khiến người ta vô cùng xấu hổ, nói không chừng trong lòng Cố phu tử đang thầm cười nhạo bọn họ đấy.

Lý Hà Hoa dẩu miệng, dừng lại đối mặt với Trương Thiết Sơn: "Trương Thiết Sơn, vừa rồi chàng làm gì vậy? Không phải ta đã giải thích với chàng rồi sao, sao chàng còn cố ý biểu hiện như vậy? Cố phu tử người ta từ đầu tới cuối cái gì cũng không biết, chàng như vậy không phải rất kỳ quái sao, chàng làm vậy người ta sẽ nghĩ sao chứ?"

Giờ phút này Turương Thiết Sơn vừa bất đắc dĩ vừa thấy may mắn, bất đắc dĩ vì thê tử của mình là một người trì độn nhìn không ra được tâm tư của nam nhân khác, nhưng đồng thời cũng thật may mắn, may mắn là nàng cái gì cũng không biết, nếu thê tử đã không biết thì hắn cũng không ngu xuẩn mà tự nói ra.


Trương Thiết Sơn xoa xoa mũi của Lý Hà Hoa, lưu loát dứt khoát nhận sai: "Vừa rồi là ta không đúng, ta chỉ nhớ tới trước đây nàng nói thích hắn, trong lòng khó chịu liền nhịn không được muốn nói với hắn nàng là của ta, Cao Cao, thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy." Dù sao thì Cố Chi Cẩn cũng đã biết.

Lý Hà Hoa làm sao biết được tâm tư thâm trầm của Trương Thiết Sơn, thấy hắn xin lỗi thành khẩn như vậy, cũng đảm bảo lần sau sẽ không như thế nữa, trong lòng không vì chút chuyện nhỏ này mà không vui, nói: "Vậy được, lần sau chàng không được như vậy nữa đấy."

Mắt Trương Thiết Sơn hiện lên ý cười gật đầu, thấy Lý Hà Hoa không thèm để ý liền theo sau nàng đến tửu lâu. Tửu lâu đã trang hoàng gần như hoàn thành, Lý Hà Hoa đại khái cũng vừa lòng, những thợ trang hoàng đã nhận tiền công đi rồi chỉ cần vệ sinh quét dọn lại lần nữa là xong, Trương Thiết Sơn tiến đến nhận lấy chổi trong tay Lý Hà Hoa: "Để ta, nàng lau bàn là được."


Lý Hà Hoa lắc đầu trừng hắn: "Không được, không được, chàng qua bên kia ngồi đi, vết thương của chàng vừa kết vảy, không thể hoạt động mạnh, nếu không miệng vết thương nứt ra thì làm sao? Để ta quét." Trương Thiết Sơn vừa bất đắc dĩ vừa thấy ấm áp, bây giờ quả thật nàng xem hắn như đồ sứ dễ vỡ, này không thể làm kia không thể làm, hận không thể để hắn suốt ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng, kỳ thật bây giờ thương thế của hắn đã tốt lắm rồi, không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng mà thấy bộ dạng nàng khẩn trương vì hắn, trong lòng ấm áp không sao tả được, hận không thể ôm nàng vào trong lòng mình yêu thương.

Trương Thiết Sơn đành phải lần nữa nói với nàng: "Không sao, vết thương trên người ta rất mau lành, chỉ cần không chạy không nhảy thì việc đơn giản như quét rác này thì vẫn có thể làm được, một đại nam nhân như ta sao mà suy yếu như vậy chứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện