Khi Hughes phát hiện Trì Am lại bắt đầu luyện kiếm, ban đầu còn tưởng cô chỉ chơi bời chút thôi, không nghĩ rằng những chiêu kiếm hoa lá cành không có linh khí kia thì có tác dụng gì. Mặc dù chơi cũng ra hình ra dáng, nhưng đối với người tu tiên, có thể sai khiến được linh khí đất trời mới là bước vào con đường tu tiên thực sự.

Thế nhưng, sau khi Trì Am luyện được hơn nửa tháng, khi cô đâm một nhát kiếm vào ngọn núi giả trong sân, Hughes ngây ngẩn cả người, lúc này mới phát hiện, kiếm khí kia như sương, làm gì chỉ có là chiêu thức hoa lá cành chứ, rõ ràng là...

“Cô là kiếm tu?” Hughes kinh hãi nói.

Trì Am thản nhiên gật đầu, cô chuyên về tu kiếm, theo như những người tu tiên kia nói, thì đúng là một dạng kiếm tu.

Hughes bối rối, nghi ngờ không biết có phải thường thức của bản thân có vấn đề hay không.

Rõ ràng là lúc bị đưa về, Trì Am là một người bình thường, trên người cô không có chút dao động nào của linh khí. Những tu sĩ kia có che giấu như thế nào thì cũng không thể che giấu được dao động của linh khí trong cơ thể. Có lẽ trong cơ thể cô có linh căn, cô có thể tu tiên nhờ sự giúp đỡ của chủ nhân, nhưng mới có nửa tháng ngắn ngủi thôi mà đã tu luyện tới mức này rồi, đây đúng là thiên tài.

Trì Am nghiêm túc luyện kiếm, không hề biết bản thân đang khiêu chiến thường thức của một ma cà rồng là Hughes, tới tận khi cảm thấy bản thân đã có tiến bộ, cuối cùng cô cũng quyết định tạm thời dừng việc tu luyện lại.

Thời gian ăn bữa tối, khi Hughes bưng thức ăn lên, Trì Am tuyên bố rằng: “Ngày mai em muốn về trường học.”

Hai ma cà rồng lập tức nhìn sang, sau đó Hughes nhìn chủ nhân mình một cái, quyết đoán đặt đồ ăn xuống, tự động biến mất, để bọn họ nói chuyện.

Nếu như Trì Am chỉ là một người bình thường, đương nhiên Hughes cảm thấy chắc đời này cô chỉ có thể bị ma cà rồng nhốt trong lâu đài, cho dù là làm tình nhân, huyết nô hay là bạn đời, đều không dễ dàng rời đi. Nhưng bây giờ biết được có thể Trì Am là tu sĩ, tình huống khác biệt, thêm vào đó thái độ của chủ nhân đối với Trì Am khác với thái độ của những ma cà rồng khác với nhân loại, thì sẽ xảy ra vô số điều bất ngờ.

Vào lúc này, là một thuộc hạ, tốt nhất là rời đi, đừng có tham dự vào làm gì.

“Không được.” Người đàn ông âm u nói.

Trì Am an ủi thầm nghĩ, ít nhất giọng điệu của “không được” tốt hơn so với “không cho phép” nhiều, quả nhiên thái độ của người đàn ông này đối với cô đã bắt đầu thay đổi rồi.

“Vì sao lại không được? Em sắp tốt nghiệp rồi, nếu không về nữa thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp, còn có người thân bạn bè cũng sẽ lo lắng cho em nữa...”

“Em không cần lo tới những chuyện này.” Người đàn ông thong dong chậm rãi nói: “Bên phía trường học có tôi xin nghỉ giúp em rồi, chuyện thực tập khi tốt nghiệp của em cũng có Hughes lo, còn về người thân và bạn bè của em, đều nghĩ rằng gần đây em ra nước ngoài, bọn họ sẽ không lo lắng đâu.”

Trì Am kinh ngạc nhìn anh: “Đều là anh làm à?”

“Không phải, là những tu giả kia.” Nói tới đây, trong mắt người đàn ông lại lộ ra vẻ bực bội, khiến anh trông vừa trầm tĩnh vừa u buồn, giống như một ly rượu nho đang lẳng lặng chảy xuôi, chậm rãi lan tràn trên nền gạch trắng.



Nếu như những người ham mê sắc đẹp có định lực kém ở đây, chắc chắn đã đau lòng muốn chết luôn rồi.

Dáng vẻ trai đẹp u buồn thực sự rất hấp dẫn.

Đáng tiếc là Trì Am đã hiểu quá rõ tính nết của người đàn ông này, lúc này lòng dạ rất sắt đá, mặc kệ anh đang làm vẻ, nói rằng: “Những tu giả kia can dự vào à? Vì sao? Lẽ nào là Dương Thiên?”

Trì Am biết nguyên chủ là một nữ thần trong lòng Dương Thiên, cho nên cái loại ngựa đực như Dương Thiên kia khi hẹn hò với nguyên chủ không hề tùy tiện làm hành động bừa bãi gì… Tuy rằng điều này rất kì quặc, hơn nữa là khó khăn lắm mới theo đuổi được, sao có thể chia tay được cơ chứ.

Lần này lại biến mất ngay trước mắt anh ta, đương nhiên Dương Thiên sẽ không chịu để yên, lẽ nào anh ta kết hợp với tu giả đi tìm cô à? Còn về việc lâu như vậy rồi vẫn không tìm được chỗ này, có thể thấy nơi đây vô cùng bí ẩn, những tu giả có thần thông kia đều không tìm được.

Nghe thấy lời cô nói, đôi mắt màu máu của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, sau đó lạnh lùng nói: “Quả nhiên là em vẫn để ý anh ta.”

Trì Am: “... Tuyệt đối không có, em chỉ suy đoán thông thường thôi.”

Thấy biểu cảm anh vẫn âm trầm, vô cùng phù hợp với dáng vẻ ma cà rồng của anh bây giờ, Trì Am áp lực như núi mà nói rằng: “Thật đó, em có thể thề, em và anh ta tuyệt đối không có chuyện đến với nhau được! Bởi vì anh ta rất lăng nhăng, có bạn gái chưa đủ mà còn đi léng phéng ở bên ngoài, ghẹo em này trêu em kia, lần trước em còn bị hồng nhan tri kỉ của anh ta hại cho phải nằm viện, đã muốn chia tay anh ta từ lâu rồi, đáng tiếc là anh ta đột nhiên biến mất một tháng. Tận tới khi anh ta về, em đã chia tay với anh ta ngay lập tức.”

Ai mà ngờ được sắc mặt người đàn ông không những không đỡ hơn, ngược lại càng thêm đáng sợ, lạnh lùng hỏi: “Ai hại em nằm viện?”

“Cô cả của tổ chức Thanh Long!” Trì Am nói không hề do dự, bây giờ cô là người có chỗ dựa rồi, cô cả của tổ chức Thanh Long thì là cái thá gì.

Người đàn ông ghi nhớ tổ chức Thanh Long trong lòng, nhớ tới tháng trước, trùng hợp tu giả của tổ chức Thanh Long đi thăm dò bí cảnh với một đám yêu tu, chắc là chuyện này.

“Em không thích đàn ông lăng nhăng, sự lăng nhăng của Dương Thiên đã chạm tới giới hạn của em rồi, em không thể có tình cảm gì với anh ta được. Thật ra, nếu không phải khi đó anh ta cứu em, em tôi cũng sẽ không đồng ý hẹn hò với anh ta đâu.”

“Nếu như anh ta không phản bội em thì em sẽ không chia tay với anh ta à?” Đôi mắt người đàn ông cuồn cuộn màu máu, dáng vẻ tức giận.

Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới khả năng này là anh đã vô cùng tức giận, cảm thấy chuyện này không nên như vậy, làm gì có thằng đàn ông nào lại dám vấy bẩn bảo bối của anh chứ, nhất định phải làm thịt tên đó.

Trì Am phát hiện chợt có một cơn gió của điềm xấu thổi từ đâu tới, cửa sổ vang lên lạch cạch, đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu lắc la lắc lư, cả thế giới trở nên nguy hiểm.

Lại nhìn người đàn ông kia, anh yên lặng ngồi ở đó, sắc mặt lạnh lẽo mà bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra được sự tức giận đang cuồn cuộn ngập trời trong màu máu áp lực nơi đáy mắt.

Còn để anh tức giận thêm nữa, chắc căn phòng này sẽ bị hủy hoại hết mất.



Trì Am đứng phắt dậy, nhảy sang ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh rồi trực tiếp hôn lên.

Hàng lông mi cong dày khẽ run lên, tầm mắt người đàn ông tập trung trên khuôn mặt cô, Trì Am dùng sức gặm gặm gặm, cắn cắn cắn, thấy anh da dày thịt béo, đúng là một miếng xương cứng khó gặm, dùng sức cắn cũng không cắn ra được vết gì, cảm thấy hơi mệt lòng.

Nhưng ít nhất là ngọn gió trong phòng cuối cùng cũng dừng lại.

Anh vươn tay giữ lấy ót cô, làm nụ hôn này càng sâu thêm.

Tới tận khi cô thở hổn hển, né mặt đi, bờ môi anh dừng trên cổ cô, Trì Am mới mím bờ môi sưng đỏ úp mặt lên bả vai anh, khàn giọng nói: “So với Dương Thiên, thực ra em càng thích anh hơn, em nhất kiến chung tình với anh, anh có tin không?”

“Không tin.” Anh trả lời vô cùng dứt khoát.

Trì Am dồn sức đấm anh một cái… Sau đó đau tới nhe răng nhếch miệng, vì sao ở cả hai thế giới, cơ thể của người đàn ông đều cứng rắn như vậy chứ? Đúng là không có lý lẽ gì mà.

“Vì sao lại không tin, em thực sự nhất kiến chung tình với anh mà, anh quá đẹp, em nhìn thấy anh là thích luôn.” Cô mặt dày, không ngừng nói mấy lời đường mật: “Không có ai đẹp hơn anh nữa cả, em là người ham mê sắc đẹp, nhìn thấy anh là vui vẻ thích mắt, nhìn mặt anh, mỗi bữa em có thể ăn thêm hai bắt cơm.”

“Đúng thật là em ăn rất nhiều.” Anh dựa vào lưng ghế, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng cô.

Trì Am lại muốn đánh anh, lẩm bẩm rằng: “Lúc em tu luyện tiêu hao nhiều, cho nên cũng ăn nhiều. Cho dù anh ghét bỏ như thế nào, dù sao thì em cũng ăn vạ anh rồi, ai bảo ngày đó anh đưa em về, sau này anh phải có trách nhiệm nuôi em đấy, có biết không?”

Cô ngẩng đầu, dùng trán khẽ chạm lên trán anh.

Bàn tay anh nhanh chóng dừng trên trán cô, khiến cô chỉ có thể đụng vào tay anh, cũng không thấy đau.

Động tác này vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức đôi mắt Trì Am chua xót, suýt chút thì rơi nước mắt.

Ở thế giới trước, sau khi anh thức tỉnh thành thiên ma, cơ thể đã được tôi luyện, võ giả bình thường không thể nào so được với anh, mỗi lần cô bị anh làm cho tức giận muốn chết, đều thích lấy trán đụng anh, mỗi lần đều đụng tới mức cô rưng rưng nước mắt, sau đó lúc cô đụng tới, anh đều vươn tay ra chắn lại trán cô, để đầu cô đụng lên tay anh.

Không ngờ rằng thói quen này theo tận tới đây.

Trì Am vui vẻ kéo lấy tay anh, tới gần hôn anh mấy cái, không hề để ý tới sự lạnh lẽo trên cơ thể anh.

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện