Ánh mắt Trì Am vô thức nhìn về phía phòng bếp, sau đó nở nụ cười ấm áp với Hughes.
Da mặt Hughes hơi cứng đờ, khẽ ho một tiếng, tiếp tục tới phòng bếp bưng bữa sáng lên.
Bữa sáng của Trì Am vô cùng phong phú, hơn nữa còn không trùng lặp, nhưng trước mặt tên ma cà rồng nào đó thì chỉ có một cốc máu, ba bữa một ngày đều như vậy.
Trì Am nhớ tới thế giới trước, người đàn ông này trở thành thiên ma, vốn dĩ không cần phải ăn, mỗi lần đều cố ý ăn cùng với cô.
Lúc nghĩ như vậy, ít nhiều gì cũng hơi đau lòng cho anh.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Trì Am đi dạo trong nhà.
Trong tầm mắt những nơi đi qua đều là màu đỏ trầm nặng nề, màu máu như đặc sệt lại, khiến trái tim con người thêm phần áp lực. Nhưng nhìn sáng vẻ như tập mãi thành thói quen của hai ma cà rồng kia, cô liền hiểu rằng đây là màu sắc yêu thích của ma cà rồng.
Lúc này không có ai ngăn cản cô, thế là Trì Am đi dạo khắp nơi trong nhà, hiểu được đại khái kết cấu trong phòng… Rất giống với lâu đài ma cà rồng, phong cách xa hoa, bởi vì có ít người ở nên trông có vẻ trống trải.
Đi dạo hết trong nhà, Trì Am liền mở cửa ra.
Ánh nắng hôm nay rất chan hoà, nắng vàng chiếu hắt lên những bông hoa hồng trong sân, gió nhẹ thổi qua, cành hoa tụ lại, trong không khí mơ hồ có hương hoa thoảng qua. Đằng xa là núi non trập trùng liền kề, vây xung quanh lâu đài là một rừng cây, xa hơn nữa thì tầm mắt bị chặn lại, khiến người ta sinh ra ảo giác bản thân đang sống giữa núi rừng.
Thực ra tòa lâu đài này nằm trong một núi sâu rừng già nào đó đúng không? Trong núi sâu rừng già xuất hiện một lâu đài kiểu châu âu, không phải rất kì lạ sao? Hơn nữa nơi đây còn là Hoa Quốc...
Trì Am nghĩ như vậy, liền cất bước đi ra ngoài cửa, tới trước vườn hoa.
Hughes đứng ở cửa sổ nhìn cô, thấy cô không có ý định chạy trốn thì khẽ thở phào một hơi.
Tuy rằng bắt đầu từ khi cô Trì này được đưa tới lâu đài, phản ứng rất kì lạ, nhưng vì chủ nhân thích nên Hughes cũng hy vọng cô đừng giống những người phàm ngu muội kia, thấy bọn họ là ma cà rồng thì bị dọa tới mức chạy trốn, hoặc là làm mình làm mẩy, làm tới mức khiến ma cà rồng không thể nào chịu đựng nổi.
Sân rất rộng, nhưng trừ hoa hồng ra thì chẳng còn loài thực vật nào khác, Trì Am nhìn một lúc thì cảm thấy nhàm chán.
Rốt cuộc những tên ma cà rồng này thiên vị hoa hồng tới mức nào vậy?
Trì Am đi dạo một vòng, lúc về tới phòng khách liền bị một bó hoa hồng che hết mặt.
Sắc mặt ma cà rồng cầm bó hoa lạnh lẽo, nhìn trông không hề thân thiết tẹo nào, nhét bó hoa hồng này vào trong lòng cô.
Trì Am: “... Cảm ơn.” Tuy rằng bị che hết mặt, nhưng cô vẫn rất lịch sự.
Người đàn ông ừm một tiếng, tuy rằng biểu cảm không thay đổi, nhưng Hughes ở bên cạnh lại có thể cảm nhận được anh rất vui vẻ.
Trì Am ôm bó hoa hồng quay về phòng, cắm nó vào trong bình hoa, sau đó tiếp tục tu luyện.
Nếu như đã biết thế giới này không bình thường, đương nhiên Trì Am không thể không cảnh giác được, nhỡ đâu sau này tên đàn ông nào đó thực sự là phản diện, bị những kẻ chính đạo kia đuổi giết thì cô cũng có thể giúp đỡ được, không phải sao?
Tâm trạng Trì Am rất tốt, sống trong lâu đài của ma cà rồng rất thản nhiên, không còn nhắc tới chuyện quay về trường học nữa.
Điều này khiến người đàn ông nào đó rất hài lòng, nhưng vẫn rất không vui, nhất là khi buổi sáng mỗi ngày đọc báo, thấy trên báo có thông tin tìm người là sẽ trực tiếp vo nó thành một nắm ném vào thùng rác, để Hughes xử lý, kiên trì không chịu để Trì Am nhìn thấy.
Sợ cô nhìn thấy, sẽ không nhịn được muốn về trường học, tới lúc đó không phải sẽ gặp bạn trai “cũ” kia của cô sao?
Nhất định phải ngăn cách bọn họ.
Mấy ngày sau, Trì Am nhân lúc đang ăn bữa sáng, nói với Hughes rằng: “Hughes, anh có thể tìm giúp tôi một thanh kiếm không.”
Tuy rằng yêu cầu này có hơi kì lạ, nhưng Hughes là một quản gia vạn năng, đương nhiên sẽ không từ chối, hỏi rằng: “Không biết cô muốn kiếm như thế nào? Có yêu cầu gì không?”
Trì Am liền nói ra yêu cầu của mình, thực ra cô yêu cầu về kiếm không cao, trong giai đoạn này thì chỉ cần thuận tay là được.
Hughes rất được việc, buổi trưa đã đưa kiếm mà Trì Am cần tới, hơn nữa còn nhân cơ hội khen ngợi chủ nhân của mình trước mặt cô: “Đây là thứ mà trước kia chủ nhân cất giữ, mọi thanh kiếm nổi tiếng của các quốc gia các gia tộc đều có cả, đây là một thanh kiếm từng được một nữ nhân tu sử dụng, nhẹ nhàng linh hoạt, thích hợp để phụ nữ sử dụng.”
Trì Am cầm kiếm lên ước lượng, cảm ơn Hughes, sau đấy liền cầm kiếm quay về phòng.
Trì Am bắt đầu luyện kiếm trong phòng, cô luyện rất tập trung, coi như không nhìn thấy ánh mắt luôn dõi theo như hình với bóng, mà chủ nhân tầm mắt cũng từ rình coi lén lút biến thành xuất hiện quang minh chính đại như bây giờ, thoải mái ngồi ở bên cạnh xem.
Tới tận khi Trì Am thu kiếm lại đứng thẳng người, một giọng nói vang lên: “Em là kiếm tu?”
Trì Am suy nghĩ, trong tâm pháp và kiếm pháp của “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, tâm pháp tu thân, kiếm pháp ngăn địch, cũng coi như một dạng kiếm tu đi vậy. Thế là gật đầu rất thản nhiên.
Biểu cảm người đàn ông hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, rồi kéo cô vào trong lòng, bóp lấy cằm cô rồi hôn lên.
Trì Am lại có ảo giác như ngậm một viên đá trong miệng, nhưng viên đá này lại khiêu khích liếm mút, lạnh tới mức cơ thể cô mềm nhũn tê dại, suýt chút nữa thì không nhịn được mà đè tên ma cà rồng lạnh nhạt nào đó ra.
Đúng vậy, tên ma cà rồng này rất lạnh nhạt.
Nếu không, vì sao mỗi ngày anh ôm cô ngủ mà cơ thể lại không có chút phản ứng nào chứ? Thực ra ma cà rồng đều “không lên được” à?
Trì Am lặng lẽ nhìn nửa thân dưới của người nào đó, sau đó trên mặt nở nụ cười mê mẩn. Ừm, cho dù sinh vật ma cà rồng này có không được cũng không sao, dù sao thì cô cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu.
Người đàn ông vô cùng nhạy bén, lập tức hỏi rằng: “Em nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Mặt Trì Am bình tĩnh, nụ cười trên mặt vừa ấm áp vừa đáng yêu.
Anh nghi ngờ nhìn cô, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thấy bờ môi bị hôn tới sưng đỏ của cô, đôi mắt anh dần trở nên sâu thẳm, cơ thể cũng hơi căng chặt.
Chỉ là... vẫn còn phải đợi thêm.
Da mặt Hughes hơi cứng đờ, khẽ ho một tiếng, tiếp tục tới phòng bếp bưng bữa sáng lên.
Bữa sáng của Trì Am vô cùng phong phú, hơn nữa còn không trùng lặp, nhưng trước mặt tên ma cà rồng nào đó thì chỉ có một cốc máu, ba bữa một ngày đều như vậy.
Trì Am nhớ tới thế giới trước, người đàn ông này trở thành thiên ma, vốn dĩ không cần phải ăn, mỗi lần đều cố ý ăn cùng với cô.
Lúc nghĩ như vậy, ít nhiều gì cũng hơi đau lòng cho anh.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Trì Am đi dạo trong nhà.
Trong tầm mắt những nơi đi qua đều là màu đỏ trầm nặng nề, màu máu như đặc sệt lại, khiến trái tim con người thêm phần áp lực. Nhưng nhìn sáng vẻ như tập mãi thành thói quen của hai ma cà rồng kia, cô liền hiểu rằng đây là màu sắc yêu thích của ma cà rồng.
Lúc này không có ai ngăn cản cô, thế là Trì Am đi dạo khắp nơi trong nhà, hiểu được đại khái kết cấu trong phòng… Rất giống với lâu đài ma cà rồng, phong cách xa hoa, bởi vì có ít người ở nên trông có vẻ trống trải.
Đi dạo hết trong nhà, Trì Am liền mở cửa ra.
Ánh nắng hôm nay rất chan hoà, nắng vàng chiếu hắt lên những bông hoa hồng trong sân, gió nhẹ thổi qua, cành hoa tụ lại, trong không khí mơ hồ có hương hoa thoảng qua. Đằng xa là núi non trập trùng liền kề, vây xung quanh lâu đài là một rừng cây, xa hơn nữa thì tầm mắt bị chặn lại, khiến người ta sinh ra ảo giác bản thân đang sống giữa núi rừng.
Thực ra tòa lâu đài này nằm trong một núi sâu rừng già nào đó đúng không? Trong núi sâu rừng già xuất hiện một lâu đài kiểu châu âu, không phải rất kì lạ sao? Hơn nữa nơi đây còn là Hoa Quốc...
Trì Am nghĩ như vậy, liền cất bước đi ra ngoài cửa, tới trước vườn hoa.
Hughes đứng ở cửa sổ nhìn cô, thấy cô không có ý định chạy trốn thì khẽ thở phào một hơi.
Tuy rằng bắt đầu từ khi cô Trì này được đưa tới lâu đài, phản ứng rất kì lạ, nhưng vì chủ nhân thích nên Hughes cũng hy vọng cô đừng giống những người phàm ngu muội kia, thấy bọn họ là ma cà rồng thì bị dọa tới mức chạy trốn, hoặc là làm mình làm mẩy, làm tới mức khiến ma cà rồng không thể nào chịu đựng nổi.
Sân rất rộng, nhưng trừ hoa hồng ra thì chẳng còn loài thực vật nào khác, Trì Am nhìn một lúc thì cảm thấy nhàm chán.
Rốt cuộc những tên ma cà rồng này thiên vị hoa hồng tới mức nào vậy?
Trì Am đi dạo một vòng, lúc về tới phòng khách liền bị một bó hoa hồng che hết mặt.
Sắc mặt ma cà rồng cầm bó hoa lạnh lẽo, nhìn trông không hề thân thiết tẹo nào, nhét bó hoa hồng này vào trong lòng cô.
Trì Am: “... Cảm ơn.” Tuy rằng bị che hết mặt, nhưng cô vẫn rất lịch sự.
Người đàn ông ừm một tiếng, tuy rằng biểu cảm không thay đổi, nhưng Hughes ở bên cạnh lại có thể cảm nhận được anh rất vui vẻ.
Trì Am ôm bó hoa hồng quay về phòng, cắm nó vào trong bình hoa, sau đó tiếp tục tu luyện.
Nếu như đã biết thế giới này không bình thường, đương nhiên Trì Am không thể không cảnh giác được, nhỡ đâu sau này tên đàn ông nào đó thực sự là phản diện, bị những kẻ chính đạo kia đuổi giết thì cô cũng có thể giúp đỡ được, không phải sao?
Tâm trạng Trì Am rất tốt, sống trong lâu đài của ma cà rồng rất thản nhiên, không còn nhắc tới chuyện quay về trường học nữa.
Điều này khiến người đàn ông nào đó rất hài lòng, nhưng vẫn rất không vui, nhất là khi buổi sáng mỗi ngày đọc báo, thấy trên báo có thông tin tìm người là sẽ trực tiếp vo nó thành một nắm ném vào thùng rác, để Hughes xử lý, kiên trì không chịu để Trì Am nhìn thấy.
Sợ cô nhìn thấy, sẽ không nhịn được muốn về trường học, tới lúc đó không phải sẽ gặp bạn trai “cũ” kia của cô sao?
Nhất định phải ngăn cách bọn họ.
Mấy ngày sau, Trì Am nhân lúc đang ăn bữa sáng, nói với Hughes rằng: “Hughes, anh có thể tìm giúp tôi một thanh kiếm không.”
Tuy rằng yêu cầu này có hơi kì lạ, nhưng Hughes là một quản gia vạn năng, đương nhiên sẽ không từ chối, hỏi rằng: “Không biết cô muốn kiếm như thế nào? Có yêu cầu gì không?”
Trì Am liền nói ra yêu cầu của mình, thực ra cô yêu cầu về kiếm không cao, trong giai đoạn này thì chỉ cần thuận tay là được.
Hughes rất được việc, buổi trưa đã đưa kiếm mà Trì Am cần tới, hơn nữa còn nhân cơ hội khen ngợi chủ nhân của mình trước mặt cô: “Đây là thứ mà trước kia chủ nhân cất giữ, mọi thanh kiếm nổi tiếng của các quốc gia các gia tộc đều có cả, đây là một thanh kiếm từng được một nữ nhân tu sử dụng, nhẹ nhàng linh hoạt, thích hợp để phụ nữ sử dụng.”
Trì Am cầm kiếm lên ước lượng, cảm ơn Hughes, sau đấy liền cầm kiếm quay về phòng.
Trì Am bắt đầu luyện kiếm trong phòng, cô luyện rất tập trung, coi như không nhìn thấy ánh mắt luôn dõi theo như hình với bóng, mà chủ nhân tầm mắt cũng từ rình coi lén lút biến thành xuất hiện quang minh chính đại như bây giờ, thoải mái ngồi ở bên cạnh xem.
Tới tận khi Trì Am thu kiếm lại đứng thẳng người, một giọng nói vang lên: “Em là kiếm tu?”
Trì Am suy nghĩ, trong tâm pháp và kiếm pháp của “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, tâm pháp tu thân, kiếm pháp ngăn địch, cũng coi như một dạng kiếm tu đi vậy. Thế là gật đầu rất thản nhiên.
Biểu cảm người đàn ông hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, rồi kéo cô vào trong lòng, bóp lấy cằm cô rồi hôn lên.
Trì Am lại có ảo giác như ngậm một viên đá trong miệng, nhưng viên đá này lại khiêu khích liếm mút, lạnh tới mức cơ thể cô mềm nhũn tê dại, suýt chút nữa thì không nhịn được mà đè tên ma cà rồng lạnh nhạt nào đó ra.
Đúng vậy, tên ma cà rồng này rất lạnh nhạt.
Nếu không, vì sao mỗi ngày anh ôm cô ngủ mà cơ thể lại không có chút phản ứng nào chứ? Thực ra ma cà rồng đều “không lên được” à?
Trì Am lặng lẽ nhìn nửa thân dưới của người nào đó, sau đó trên mặt nở nụ cười mê mẩn. Ừm, cho dù sinh vật ma cà rồng này có không được cũng không sao, dù sao thì cô cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu.
Người đàn ông vô cùng nhạy bén, lập tức hỏi rằng: “Em nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Mặt Trì Am bình tĩnh, nụ cười trên mặt vừa ấm áp vừa đáng yêu.
Anh nghi ngờ nhìn cô, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thấy bờ môi bị hôn tới sưng đỏ của cô, đôi mắt anh dần trở nên sâu thẳm, cơ thể cũng hơi căng chặt.
Chỉ là... vẫn còn phải đợi thêm.
Danh sách chương